Chương 16
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Nhưng Lương Anh vẫn làm như không nhìn thấy, hơi hơi dời ánh mắt.
Thời gian yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi Ngụy Văn Kỷ xác định mẫu thân sẽ không giữ mình lại, mới mở miệng: "Vậy con về trước."
Lương Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Lại cách một lát, nàng nghe thấy Thái tử lại hỏi: "Điểm tâm kia, con có thể mang về không?"
Câu hỏi này khiến Lương Anh hơi ngỡ ngàng, khi ngẩng đầu lên, trước mặt là Ngụy Văn Kỷ đã không còn vẻ đau đớn và ấm ức lúc nãy, chỉ đang cười với nàng: "Vừa rồi phu nhân không phải nói con có thể mang một phần về sao?"
Nụ cười của cậu vừa mang dáng vẻ tự tin của thiếu niên, vừa có chút ngây thơ của trẻ con, lại cố tỏ ra chững chạc của người lớn.
Trông thật... đáng yêu.
Lương Anh mềm lòng, chỉ là trên mặt nàng cũng không có hiện ra, ý bảo hạ nhân đem điểm tâm còn lại gói mang theo cho Thái tử mang đi cũng vẫn là thái độ xa cách hữu lễ.
Bởi vì Thái tử mãnh liệt phản đối, Lương Anh mới không đưa cậu đi ra ngoài, cũng chỉ là đứng ở trước đình, lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu rời đi.
Sân dần dần yên tĩnh lại, trước mắt nàng không còn bóng dáng thiếu niên nữa, nhưng Lương Anh dường như nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lảo đảo của Văn Kỷ khi hắn vừa mới học đi.
Vô luận chung quanh có bao nhiêu người, tiểu tử kia đều sẽ không để ý đến người khác mà chỉ khác lảo đảo đi về phía mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi khổ sở dâng lên trong nháy mắt.
Nguỵ Diễm đã từng nói qua, muốn cho nàng làm nữ nhân tôn quý nhất của Đại Ngụy, mà Văn Kỷ sẽ là nhi tử duy nhất của hắn ta, là Thái tử không ai lay động được.
Hắn ta tuy rằng nuốt lời với chính mình, nhưng ít ra lời nói phía sau, hắn ta đã làm được.
***
Lương Anh lại ở Mai viên đợi một hồi lâu, cơm trưa qua đi, Chu Hoài Lâm mới trở về.
Lương Anh xa xa đã nhìn thấy hắn, vẫn là bộ y phục màu đen, nàng chống đầu nhìn nam nhân bước từng bước trầm ổn tiến đến gần mình.
Cho dù là cách rất xa, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương luôn đặt trên người mình. Có lẽ là do mình không thể nói chuyện, chỉ cần ở bên nhau, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào nàng để không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của nàng.
Nam nhân vào trong đình cũng không nói một lời, chỉ lướt mắt qua lò sưởi bên cạnh, y phục trên người nàng, như đang kiểm tra kỹ lưỡng một phen.
Thời gian yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi Ngụy Văn Kỷ xác định mẫu thân sẽ không giữ mình lại, mới mở miệng: "Vậy con về trước."
Lương Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Lại cách một lát, nàng nghe thấy Thái tử lại hỏi: "Điểm tâm kia, con có thể mang về không?"
Câu hỏi này khiến Lương Anh hơi ngỡ ngàng, khi ngẩng đầu lên, trước mặt là Ngụy Văn Kỷ đã không còn vẻ đau đớn và ấm ức lúc nãy, chỉ đang cười với nàng: "Vừa rồi phu nhân không phải nói con có thể mang một phần về sao?"
Nụ cười của cậu vừa mang dáng vẻ tự tin của thiếu niên, vừa có chút ngây thơ của trẻ con, lại cố tỏ ra chững chạc của người lớn.
Trông thật... đáng yêu.
Lương Anh mềm lòng, chỉ là trên mặt nàng cũng không có hiện ra, ý bảo hạ nhân đem điểm tâm còn lại gói mang theo cho Thái tử mang đi cũng vẫn là thái độ xa cách hữu lễ.
Bởi vì Thái tử mãnh liệt phản đối, Lương Anh mới không đưa cậu đi ra ngoài, cũng chỉ là đứng ở trước đình, lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu rời đi.
Sân dần dần yên tĩnh lại, trước mắt nàng không còn bóng dáng thiếu niên nữa, nhưng Lương Anh dường như nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lảo đảo của Văn Kỷ khi hắn vừa mới học đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô luận chung quanh có bao nhiêu người, tiểu tử kia đều sẽ không để ý đến người khác mà chỉ khác lảo đảo đi về phía mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi khổ sở dâng lên trong nháy mắt.
Nguỵ Diễm đã từng nói qua, muốn cho nàng làm nữ nhân tôn quý nhất của Đại Ngụy, mà Văn Kỷ sẽ là nhi tử duy nhất của hắn ta, là Thái tử không ai lay động được.
Hắn ta tuy rằng nuốt lời với chính mình, nhưng ít ra lời nói phía sau, hắn ta đã làm được.
***
Lương Anh lại ở Mai viên đợi một hồi lâu, cơm trưa qua đi, Chu Hoài Lâm mới trở về.
Lương Anh xa xa đã nhìn thấy hắn, vẫn là bộ y phục màu đen, nàng chống đầu nhìn nam nhân bước từng bước trầm ổn tiến đến gần mình.
Cho dù là cách rất xa, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương luôn đặt trên người mình. Có lẽ là do mình không thể nói chuyện, chỉ cần ở bên nhau, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào nàng để không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của nàng.
Nam nhân vào trong đình cũng không nói một lời, chỉ lướt mắt qua lò sưởi bên cạnh, y phục trên người nàng, như đang kiểm tra kỹ lưỡng một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro