Chương 18
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Nhưng vừa rồi nàng lãnh đạm như vậy, Văn Kỷ có thể cho rằng mẫu thân cậu không thích cậu hay không?
Trái tim Lương Anh bị cảm xúc khổ sở bao vây, mỗi khi nàng cho rằng mình đủ lý trí để phong ấn tình yêu đối với Văn Kỷ, lại luôn bởi vì cảm giác khổ sở bất thình lình này mà không biết phải làm sao.
Nước mắt của nàng càng chảy càng nhiều, Chu Hoài Lâm đã lấy khăn tay từ trong ngực ra lau cho nàng.
"Nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
Nghe được giọng nói của hắn, Lương Anh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ cảm thấy khuôn mặt nam nhân lại ôn nhu vài phần: "Lương Anh, nàng chỉ cần làm những gì mình muốn làm. Hắn là Thái tử điện hạ, cũng là hài tử của nàng, nàng muốn đối đãi với hắn như thế nào thì cứ đối đãi với hắn như thế đấy, sau này sẽ không hối hận."
Lương Anh chôn mặt vào trong ngực của hắn.
Thực ra nàng giờ đây đã hối hận, hối hận vì vừa rồi nên cười với Văn Kỷ nhiều hơn, ít nhất, ít nhất là khen cậu hôm nay trông rất đẹp.
***
Cho dù là Lương Anh có ý nghĩ như vậy, Văn Kỷ cũng không phải mỗi ngày đều đến.
Kể từ ngày gặp gỡ đó, đã hai ngày cậu không đến.
Ngày hôm đó Lương Anh nhận được một tấm thiệp mời, là đường muội Chu Thanh Chỉ của Chu Hoài Lâm đưa tới. Nàng và vị đường muội của Chu Hoài Lâm này lúc trước ở Chu phủ có quan hệ không tệ.
Sau đó nàng ấy gả đến kinh thành, hai người từng có vài lần thư từ qua lại, tính ra cũng đã lâu không gặp mặt. Cho nên Lương Anh hơi suy nghĩ một chút liền đáp ứng, chỉ là dặn dò hạ nhân, nếu Thái tử đến, liền tìm mình trở về.
Để an toàn, hành trình của Thái tử sẽ không được thông báo trước quá lâu, đó cũng là lý do mấy ngày nay Lương Anh luôn chờ ở nhà.
Chẳng qua là nàng cũng rất muốn gặp Thanh Chỉ.
***
Thực ra trước đó, Lương Anh đã ở Chu gia nửa năm mà chưa gặp người Chu gia. Nhưng không phải người Chu gia không muốn gặp, mà là nàng không muốn gặp.
Lúc đó, dù nàng đã trốn khỏi kinh thành, nhưng không thể thoát khỏi trạng thái tâm hồn như người chết. Sau khi đến Chu gia, nàng càng nhốt mình ở trong phòng suốt ngày, không chịu gặp ai.
Bây giờ nghĩ lại, nói rằng coi Chu Hoài Lâm như cọng cỏ cứu mạng, nhưng lúc đó nàng không có ý thức coi hắn là cọng cỏ cứu mạng. Ngược lại, vì không còn ở kinh thành, không cần giả vờ, Lương Anh càng tự hủy hoại mình, từ chối giao tiếp với người khác.
Trái tim Lương Anh bị cảm xúc khổ sở bao vây, mỗi khi nàng cho rằng mình đủ lý trí để phong ấn tình yêu đối với Văn Kỷ, lại luôn bởi vì cảm giác khổ sở bất thình lình này mà không biết phải làm sao.
Nước mắt của nàng càng chảy càng nhiều, Chu Hoài Lâm đã lấy khăn tay từ trong ngực ra lau cho nàng.
"Nàng không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
Nghe được giọng nói của hắn, Lương Anh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ cảm thấy khuôn mặt nam nhân lại ôn nhu vài phần: "Lương Anh, nàng chỉ cần làm những gì mình muốn làm. Hắn là Thái tử điện hạ, cũng là hài tử của nàng, nàng muốn đối đãi với hắn như thế nào thì cứ đối đãi với hắn như thế đấy, sau này sẽ không hối hận."
Lương Anh chôn mặt vào trong ngực của hắn.
Thực ra nàng giờ đây đã hối hận, hối hận vì vừa rồi nên cười với Văn Kỷ nhiều hơn, ít nhất, ít nhất là khen cậu hôm nay trông rất đẹp.
***
Cho dù là Lương Anh có ý nghĩ như vậy, Văn Kỷ cũng không phải mỗi ngày đều đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ ngày gặp gỡ đó, đã hai ngày cậu không đến.
Ngày hôm đó Lương Anh nhận được một tấm thiệp mời, là đường muội Chu Thanh Chỉ của Chu Hoài Lâm đưa tới. Nàng và vị đường muội của Chu Hoài Lâm này lúc trước ở Chu phủ có quan hệ không tệ.
Sau đó nàng ấy gả đến kinh thành, hai người từng có vài lần thư từ qua lại, tính ra cũng đã lâu không gặp mặt. Cho nên Lương Anh hơi suy nghĩ một chút liền đáp ứng, chỉ là dặn dò hạ nhân, nếu Thái tử đến, liền tìm mình trở về.
Để an toàn, hành trình của Thái tử sẽ không được thông báo trước quá lâu, đó cũng là lý do mấy ngày nay Lương Anh luôn chờ ở nhà.
Chẳng qua là nàng cũng rất muốn gặp Thanh Chỉ.
***
Thực ra trước đó, Lương Anh đã ở Chu gia nửa năm mà chưa gặp người Chu gia. Nhưng không phải người Chu gia không muốn gặp, mà là nàng không muốn gặp.
Lúc đó, dù nàng đã trốn khỏi kinh thành, nhưng không thể thoát khỏi trạng thái tâm hồn như người chết. Sau khi đến Chu gia, nàng càng nhốt mình ở trong phòng suốt ngày, không chịu gặp ai.
Bây giờ nghĩ lại, nói rằng coi Chu Hoài Lâm như cọng cỏ cứu mạng, nhưng lúc đó nàng không có ý thức coi hắn là cọng cỏ cứu mạng. Ngược lại, vì không còn ở kinh thành, không cần giả vờ, Lương Anh càng tự hủy hoại mình, từ chối giao tiếp với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro