Chương 34
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
"Vị thần y kia còn chưa vào kinh sao?"
Lâm Phúc lập tức trả lời: "Đã ra roi thúc ngựa, ít ngày nữa là có thể vào kinh." Hắn ta biết người Hoàng thượng hỏi chính là đại phu tìm cho Lương Anh, sau khi trả lời như thế, Lâm Phúc mới phản ứng lại, chẳng lẽ sự khác thường của Hoàng thượng hiện tại là do để ý câu "câm điếc" mà Tiết cô nương vừa nói sao?
Ngẫm lại cũng đúng, hai chữ kia, không hề nghi ngờ gì đã đâm vào trong lòng Hoàng thượng.
Nguỵ Diễm ném cây bút lông bị gãy qua một bên.
"Lấy từ Thái Y Viện mấy loại cao dược tốt, chọn thêm vài thứ, cùng gửi đến Tiết phủ."
Lâm Phúc vội vàng đáp ứng.
Hoàng thượng cuối cùng vẫn đứng về phía nhà họ Tiết.
***
Ba người cùng đi ra khỏi ngự thư phòng.
Không có Hoàng đế, Tiết Mẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau tỷ tỷ, cũng không dám làm càn. Đỗ Lâm Chi thì bước nhanh ở phía trước, không có ý định dừng lại.
Vẫn là Tiết Ngưng mở miệng gọi nàng ấy lại: "Lâm Chi."
Đỗ Lâm Chi tất nhiên là không thể làm bộ không nghe thấy, chỉ có thể dừng bước lại: "Hoàng hậu nương nương."
Tiết Ngưng cho muội muội một ánh mắt cảnh cáo, lúc này mới đi qua, nhưng đối mặt với người trước mắt, lại rất lâu không ai nói gì.
Vẫn là Tiết Ngưng thở dài trước: "Giữa ta và ngươi, bây giờ phải xa lạ đến mức này sao? Trước kia chúng ta không phải như vậy."
Đỗ Lâm Chi trả lời một tiếng không dám, nói là thân phận khác biệt, nhưng trong lời nói mang theo sự xa cách làm cho người ta không thể bỏ qua.
Nàng ấy không cảm thấy mình và Hoàng hậu có gì để nói, cho dù đúng như Hoàng hậu nói, hai người trước kia... cũng từng có quan hệ thân mật. Nhưng bây giờ nàng ấy chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Đang nghĩ như vậy, nàng ấy nghe được Hoàng hậu đột nhiên hỏi mình.
"Lâm Chi, nếu là lúc trước ngươi đã sớm biết, hộ vệ hộ tống các ngươi rời đi, thật ra là người mà Hoàng thượng để lại bảo vệ nàng, và nàng vì thế mà rơi vào trong tay Tiêu quý phi, sau đó, phụ thân ngươi có phải không đồng ý liên hợp Tiết gia mà thỉnh cầu Hoàng thượng lập ta làm hậu hay không ?"
Đỗ Lâm Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, từ ánh mắt của Tiết Ngưng, nàng ấy không thể nhận ra cảm xúc gì, cũng không hiểu ý của nàng ta khi nói những lời này, nếu để kích động nàng ấy, thì nàng ta thực sự đã thành công rồi.
Lúc này, tay nàng ấy siết chặt, móng tay gần như cắm vào thịt trong lòng bàn tay, cũng không thể che lấp nỗi đau trong lòng của nàng ấy vào lúc này.
Lâm Phúc lập tức trả lời: "Đã ra roi thúc ngựa, ít ngày nữa là có thể vào kinh." Hắn ta biết người Hoàng thượng hỏi chính là đại phu tìm cho Lương Anh, sau khi trả lời như thế, Lâm Phúc mới phản ứng lại, chẳng lẽ sự khác thường của Hoàng thượng hiện tại là do để ý câu "câm điếc" mà Tiết cô nương vừa nói sao?
Ngẫm lại cũng đúng, hai chữ kia, không hề nghi ngờ gì đã đâm vào trong lòng Hoàng thượng.
Nguỵ Diễm ném cây bút lông bị gãy qua một bên.
"Lấy từ Thái Y Viện mấy loại cao dược tốt, chọn thêm vài thứ, cùng gửi đến Tiết phủ."
Lâm Phúc vội vàng đáp ứng.
Hoàng thượng cuối cùng vẫn đứng về phía nhà họ Tiết.
***
Ba người cùng đi ra khỏi ngự thư phòng.
Không có Hoàng đế, Tiết Mẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau tỷ tỷ, cũng không dám làm càn. Đỗ Lâm Chi thì bước nhanh ở phía trước, không có ý định dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn là Tiết Ngưng mở miệng gọi nàng ấy lại: "Lâm Chi."
Đỗ Lâm Chi tất nhiên là không thể làm bộ không nghe thấy, chỉ có thể dừng bước lại: "Hoàng hậu nương nương."
Tiết Ngưng cho muội muội một ánh mắt cảnh cáo, lúc này mới đi qua, nhưng đối mặt với người trước mắt, lại rất lâu không ai nói gì.
Vẫn là Tiết Ngưng thở dài trước: "Giữa ta và ngươi, bây giờ phải xa lạ đến mức này sao? Trước kia chúng ta không phải như vậy."
Đỗ Lâm Chi trả lời một tiếng không dám, nói là thân phận khác biệt, nhưng trong lời nói mang theo sự xa cách làm cho người ta không thể bỏ qua.
Nàng ấy không cảm thấy mình và Hoàng hậu có gì để nói, cho dù đúng như Hoàng hậu nói, hai người trước kia... cũng từng có quan hệ thân mật. Nhưng bây giờ nàng ấy chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Đang nghĩ như vậy, nàng ấy nghe được Hoàng hậu đột nhiên hỏi mình.
"Lâm Chi, nếu là lúc trước ngươi đã sớm biết, hộ vệ hộ tống các ngươi rời đi, thật ra là người mà Hoàng thượng để lại bảo vệ nàng, và nàng vì thế mà rơi vào trong tay Tiêu quý phi, sau đó, phụ thân ngươi có phải không đồng ý liên hợp Tiết gia mà thỉnh cầu Hoàng thượng lập ta làm hậu hay không ?"
Đỗ Lâm Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, từ ánh mắt của Tiết Ngưng, nàng ấy không thể nhận ra cảm xúc gì, cũng không hiểu ý của nàng ta khi nói những lời này, nếu để kích động nàng ấy, thì nàng ta thực sự đã thành công rồi.
Lúc này, tay nàng ấy siết chặt, móng tay gần như cắm vào thịt trong lòng bàn tay, cũng không thể che lấp nỗi đau trong lòng của nàng ấy vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro