Chương 36
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Nàng ấy nhìn thấy ánh mắt chợt ảm đạm của phụ thân mình, nhìn ông ấy gắt gao cầm quải trượng không nói lời nào, bất ngờ, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của Hoàng thượng.
Đỗ Lâm Chi trong khoảnh khắc ấy như đột nhiên hiểu ra, khi gặp lại Lương Anh, nàng đã quay đầu nhìn đi nơi khác, tỏ ra lạnh lùng.
Lúc đó, vẻ mặt mình chẳng phải cũng là sự hối hận rẻ rúng, vô nghĩa như vậy sao?
"Con gặp nàng rồi." Đỗ Lâm Chi xoay người, giọng buồn bã nhưng lại như được an ủi: "Nàng ấy thoạt nhìn đang sống rất tốt, cũng có người nhà sẽ che chở cho nàng ấy. Hẳn là không cần nàng ấy phải lấy lòng, không cần nàng ấy lấy tính mạng ra để trả giá, cũng sẽ yêu thương nàng ấy vô điều kiện." Nàng ấy nhìn bầu trời bên ngoài, cố nén cảm giác cay cay trong mắt: "Nàng có được gia đình thực sự như vậy, thật sự quá tốt rồi."
Trong kinh thành hết thảy đều làm Lương Anh không mấy vui vẻ.
Sau khi hồi phủ, gương mặt của Đỗ Lâm Chi vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thật sự không thể buông bỏ mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy.
Đỗ Thái Phó là ân sư của Nguỵ Diễm, đối với Nguỵ Diễm mà nói, đó là sự tồn tại giống như phụ thân. Cho nên khi Nguỵ Diễm nói muốn cho mình làm nghĩa nữ của ông ấy, Lương Anh cao hứng đến nỗi không biết làm sao.
Như thể họ... thực sự trở thành một gia đình thân thiết.
Lương Anh chưa bao giờ có người nhà, đó là lần đầu tiên nàng sinh ra khát vọng đối với tình thân.
Bởi vì biết thân phận, tài thức của mình không xứng với Đỗ gia, vì để được bọn họ tán thành, cũng vì không muốn mất mặt Nguỵ Diễm, nàng không hề giữ lại chút nào mà trả giá thật lòng.
Kết quả thì sao…
Lương Anh đầu trùm ở trong chăn không muốn nghĩ nữa, mãi cho đến khi không biết trôi qua bao lâu, chăn bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Lương Anh." Có người đang gọi nàng.
Giọng nói kia giống như là linh đan diệu dược gì đó, Lương Anh mới vừa rồi còn cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu, muốn khóc nhưng không có nước mắt. Nhưng lúc này sau khi nghe được giọng nói của Chu Hoài Lâm, hốc mắt lập tức chua xót.
Nhưng ngược lại chính là trong lòng của nàng không hiểu sao lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lương Anh ở trong chăn lau khô nước mắt, chậm rãi từ trong chăn thò đầu ra, Chu Hoài Lâm đang đứng ở bên giường, hắn hẳn là mới trở về, trên người còn mặc quan phục, thân hình cao lớn che kín ánh nắng bên giường, khiến người vốn đã nghiêm nghị lại càng khó tiếp cận hơn.
Đỗ Lâm Chi trong khoảnh khắc ấy như đột nhiên hiểu ra, khi gặp lại Lương Anh, nàng đã quay đầu nhìn đi nơi khác, tỏ ra lạnh lùng.
Lúc đó, vẻ mặt mình chẳng phải cũng là sự hối hận rẻ rúng, vô nghĩa như vậy sao?
"Con gặp nàng rồi." Đỗ Lâm Chi xoay người, giọng buồn bã nhưng lại như được an ủi: "Nàng ấy thoạt nhìn đang sống rất tốt, cũng có người nhà sẽ che chở cho nàng ấy. Hẳn là không cần nàng ấy phải lấy lòng, không cần nàng ấy lấy tính mạng ra để trả giá, cũng sẽ yêu thương nàng ấy vô điều kiện." Nàng ấy nhìn bầu trời bên ngoài, cố nén cảm giác cay cay trong mắt: "Nàng có được gia đình thực sự như vậy, thật sự quá tốt rồi."
Trong kinh thành hết thảy đều làm Lương Anh không mấy vui vẻ.
Sau khi hồi phủ, gương mặt của Đỗ Lâm Chi vẫn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thật sự không thể buông bỏ mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy.
Đỗ Thái Phó là ân sư của Nguỵ Diễm, đối với Nguỵ Diễm mà nói, đó là sự tồn tại giống như phụ thân. Cho nên khi Nguỵ Diễm nói muốn cho mình làm nghĩa nữ của ông ấy, Lương Anh cao hứng đến nỗi không biết làm sao.
Như thể họ... thực sự trở thành một gia đình thân thiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Anh chưa bao giờ có người nhà, đó là lần đầu tiên nàng sinh ra khát vọng đối với tình thân.
Bởi vì biết thân phận, tài thức của mình không xứng với Đỗ gia, vì để được bọn họ tán thành, cũng vì không muốn mất mặt Nguỵ Diễm, nàng không hề giữ lại chút nào mà trả giá thật lòng.
Kết quả thì sao…
Lương Anh đầu trùm ở trong chăn không muốn nghĩ nữa, mãi cho đến khi không biết trôi qua bao lâu, chăn bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Lương Anh." Có người đang gọi nàng.
Giọng nói kia giống như là linh đan diệu dược gì đó, Lương Anh mới vừa rồi còn cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu, muốn khóc nhưng không có nước mắt. Nhưng lúc này sau khi nghe được giọng nói của Chu Hoài Lâm, hốc mắt lập tức chua xót.
Nhưng ngược lại chính là trong lòng của nàng không hiểu sao lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lương Anh ở trong chăn lau khô nước mắt, chậm rãi từ trong chăn thò đầu ra, Chu Hoài Lâm đang đứng ở bên giường, hắn hẳn là mới trở về, trên người còn mặc quan phục, thân hình cao lớn che kín ánh nắng bên giường, khiến người vốn đã nghiêm nghị lại càng khó tiếp cận hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro