Chương 46
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Chỉ là Lương Anh có cố kỵ của riêng nàng.
"Con sợ người ta đàm tiếu."
Thân phận của nàng vốn mẫn cảm, lúc thành thân với Chu Hoài Lâm, Nguỵ Diễm đưa tới rất nhiều vàng bạc châu báu, khế đất. Ở trong mắt người bên ngoài, nghiễm nhiên là dáng vẻ muốn làm nhà mẹ đẻ, làm chỗ dựa cho nàng nhưng Lương Anh chỉ cảm thấy khó xử.
Nhưng Chu mẫu nghe nàng nói như vậy, ngược lại còn trừng mắt nhìn nàng một cái: "Đứa nhỏ ngốc, con mặc kệ người khác nói như thế nào đi. Cái gì có thể có quan trọng hơn thân thể của mình? Chúng ta đều ngóng trông con có thể khỏe mạnh, con và Hoài Lâm còn con đường dài sau này mà."
Lương Anh vì thế mới chấp nhận tất cả những gì Nguỵ Diễm mang đến.
Những thứ Nguỵ Diễm ban thưởng, nàng đều để nguyên như cũ. Những đại phu mà Nguỵ Diễm tìm tới, nàng đều phối hợp xem bệnh. Thậm chí những ma ma Nguỵ Diễm phái tới, nghe nói là sợ nàng ở nhà mới chịu ủy khuất, đến làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng giữ lại, giữ lại cho đến khi Nguỵ Diễm triệu các nàng trở về.
Cũng không có lý do không triệu hồi cả, nàng chưa từng chịu bất kỳ ủy khuất nào ở Chu gia, Nguỵ Diễm hẳn là cũng biết.
Hắn ta đã từng là một cây gai trong lòng mình, về sau dù sao cũng không đau nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn được nhổ ra.
Trong ngự thư phòng.
Lâm Phúc sau khi được tiểu thái giám thông báo, đi tới trước mặt Nguỵ Diễm nhỏ giọng mở miệng: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ tới."
Nam nhân vốn đang nhíu mày vì nội dung của tấu chương, nghe thấy câu này liền lập tức dãn ra.
Lâm Phúc cũng mang theo nụ cười trên mặt, thức thời lui sang một bên.
Làm người bên cạnh Nguỵ Diễm, Lâm Phúc biết rõ nhất sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Thái tử điện hạ, thậm chí còn vượt xa những lời đồn đại trong dân gian.
Có thể làm cho hắn ta lộ ra nụ cười thư thái như vậy, không chút lưu luyến bỏ qua tấu chương, chỉ có một mình Thái tử mà thôi, điều này ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không làm được.
Quả nhiên, ánh mắt của Hoàng thượng từ khi Thái tử bước vào đã luôn dõi theo cậu.
Đó là ánh mắt mang theo sự thưởng thức, quan tâm, giờ khắc này Nguỵ Diễm vừa là cha nghiêm, cũng giống mẹ hiền.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Thái tử đứng cách đó không xa chắp tay hành lễ.
"Miễn lễ, ban thưởng chỗ ngồi cho Thái tử." Nguỵ Diễm đặt tấu chương qua một bên, tiếp tục hỏi: "Dùng cơm chưa?"
Cung nhân đem ghế dựa đặt ở phía sau Ngụy Văn Kỷ, Ngụy Văn Kỷ ngồi xuống mới trả lời: "Đã dùng rồi ạ."
"Người bên Đông cung nói con gần đây ăn ít hơn nhiều, là thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Con sợ người ta đàm tiếu."
Thân phận của nàng vốn mẫn cảm, lúc thành thân với Chu Hoài Lâm, Nguỵ Diễm đưa tới rất nhiều vàng bạc châu báu, khế đất. Ở trong mắt người bên ngoài, nghiễm nhiên là dáng vẻ muốn làm nhà mẹ đẻ, làm chỗ dựa cho nàng nhưng Lương Anh chỉ cảm thấy khó xử.
Nhưng Chu mẫu nghe nàng nói như vậy, ngược lại còn trừng mắt nhìn nàng một cái: "Đứa nhỏ ngốc, con mặc kệ người khác nói như thế nào đi. Cái gì có thể có quan trọng hơn thân thể của mình? Chúng ta đều ngóng trông con có thể khỏe mạnh, con và Hoài Lâm còn con đường dài sau này mà."
Lương Anh vì thế mới chấp nhận tất cả những gì Nguỵ Diễm mang đến.
Những thứ Nguỵ Diễm ban thưởng, nàng đều để nguyên như cũ. Những đại phu mà Nguỵ Diễm tìm tới, nàng đều phối hợp xem bệnh. Thậm chí những ma ma Nguỵ Diễm phái tới, nghe nói là sợ nàng ở nhà mới chịu ủy khuất, đến làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng giữ lại, giữ lại cho đến khi Nguỵ Diễm triệu các nàng trở về.
Cũng không có lý do không triệu hồi cả, nàng chưa từng chịu bất kỳ ủy khuất nào ở Chu gia, Nguỵ Diễm hẳn là cũng biết.
Hắn ta đã từng là một cây gai trong lòng mình, về sau dù sao cũng không đau nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn được nhổ ra.
Trong ngự thư phòng.
Lâm Phúc sau khi được tiểu thái giám thông báo, đi tới trước mặt Nguỵ Diễm nhỏ giọng mở miệng: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ tới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân vốn đang nhíu mày vì nội dung của tấu chương, nghe thấy câu này liền lập tức dãn ra.
Lâm Phúc cũng mang theo nụ cười trên mặt, thức thời lui sang một bên.
Làm người bên cạnh Nguỵ Diễm, Lâm Phúc biết rõ nhất sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Thái tử điện hạ, thậm chí còn vượt xa những lời đồn đại trong dân gian.
Có thể làm cho hắn ta lộ ra nụ cười thư thái như vậy, không chút lưu luyến bỏ qua tấu chương, chỉ có một mình Thái tử mà thôi, điều này ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không làm được.
Quả nhiên, ánh mắt của Hoàng thượng từ khi Thái tử bước vào đã luôn dõi theo cậu.
Đó là ánh mắt mang theo sự thưởng thức, quan tâm, giờ khắc này Nguỵ Diễm vừa là cha nghiêm, cũng giống mẹ hiền.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Thái tử đứng cách đó không xa chắp tay hành lễ.
"Miễn lễ, ban thưởng chỗ ngồi cho Thái tử." Nguỵ Diễm đặt tấu chương qua một bên, tiếp tục hỏi: "Dùng cơm chưa?"
Cung nhân đem ghế dựa đặt ở phía sau Ngụy Văn Kỷ, Ngụy Văn Kỷ ngồi xuống mới trả lời: "Đã dùng rồi ạ."
"Người bên Đông cung nói con gần đây ăn ít hơn nhiều, là thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro