Chương 49
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Chu phủ nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, khi Ngụy Văn Kỷ đến, cửa cũng chỉ có một lão người hầu đang quét tuyết.
Hạ nhân đi qua đưa thẻ bài báo danh thân phận chủ tử, đối phương xem xong vội vã muốn đi vào thông báo, nhưng bị Ngụy Văn Kỷ ngăn cản.
Cậu không phái người đến báo trước, chính là sợ mẫu thân sẽ tới ngoài cửa nghênh đón.
Ngụy Văn Kỷ đi vào trong dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, quý phủ rất là thanh tĩnh, nhưng là sự yên tĩnh khác với hoàng cung.
Chỉ khiến người ta cảm thấy thời gian nơi đây thật êm đềm.
Trí nhớ của Ngụy Văn Kỷ rất tốt, tốt đến mức có thể nhớ kỹ từng chút từng chút chi tiết nhỏ khi mẫu thân ở cùng một chỗ với cậu.
Năm năm trước phụ hoàng ra ngoài săn bắn, trước khi tin tức phụ hoàng bị ám sát khi đi săn được tiết lộ, đã truyền đến mẫu thân cậu.
Cậu luôn nhớ rõ mẫu thân ngày thường luôn ôn nhu nhu, ý cười ngâm nga kia, không có lộ ra nửa phần kích động, mà là bình tĩnh chỉ huy nhóm ám vệ mà phụ hoàng lưu lại để bảo vệ bọn họ, mang theo cậu và Đỗ phủ hội hợp, bảo vệ bọn họ rời đi.
Lúc đó tin tức chưa lan rộng, các phe phái chưa kịp hành động, muốn bảo toàn phủ Đỗ chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi.
Vì vậy, mẫu thân chọn ở lại đánh lạc hướng, kéo dài thời gian.
Lần duy nhất nhìn thấy mẫu thân lộ ra vẻ kích động là khi nhìn thấy cậu lén lút trốn trong cung Trường Ninh, mẫu thân cuối cùng đã mất đi sự bình tĩnh, nắm lấy tay cậu hỏi: "Văn Kỷ! Sao con lại ở đây? Không phải con đã đi rồi sao?"
"Con muốn ở cùng mẫu thân." Lúc đó, Ngụy Văn Kỷ sáu tuổi không biết vì sao mẫu thân lại phản ứng lớn như vậy, cậu chỉ không muốn rời khỏi mẫu thân.
Mẫu thân gắt gao nắm cổ tay cậu, khiến cậu đau nhưng không dám kêu, vì vẻ mặt mẫu thân rất nghiêm túc: "Con phải đi ngay!"
Nhưng đã không còn kịp rồi, tin tức hoàng đế băng hà truyền đến, trong cung loạn lạc, hai mẹ con họ trở thành mục tiêu đầu tiên.
Nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài, mẫu thân một tay lôi kéo cậy, nhét hắn vào trong điện ít người biết đến.
Trước khi đóng vách ngăn lại, vẻ mặt mẫu thân trở nên dịu dàng: "Văn Kỷ, con là đứa trẻ nghe lời nhất, con phải hứa với mẫu phi, dù xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài, phải sống sót, mẫu phi cũng vậy, mẫu phi cũng sẽ sống sót."
"Chờ qua cửa ải này, người một nhà chúng ta có thể vĩnh viễn sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau."
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, người mẫu thân yêu nhất chính là con."
Hạ nhân đi qua đưa thẻ bài báo danh thân phận chủ tử, đối phương xem xong vội vã muốn đi vào thông báo, nhưng bị Ngụy Văn Kỷ ngăn cản.
Cậu không phái người đến báo trước, chính là sợ mẫu thân sẽ tới ngoài cửa nghênh đón.
Ngụy Văn Kỷ đi vào trong dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, quý phủ rất là thanh tĩnh, nhưng là sự yên tĩnh khác với hoàng cung.
Chỉ khiến người ta cảm thấy thời gian nơi đây thật êm đềm.
Trí nhớ của Ngụy Văn Kỷ rất tốt, tốt đến mức có thể nhớ kỹ từng chút từng chút chi tiết nhỏ khi mẫu thân ở cùng một chỗ với cậu.
Năm năm trước phụ hoàng ra ngoài săn bắn, trước khi tin tức phụ hoàng bị ám sát khi đi săn được tiết lộ, đã truyền đến mẫu thân cậu.
Cậu luôn nhớ rõ mẫu thân ngày thường luôn ôn nhu nhu, ý cười ngâm nga kia, không có lộ ra nửa phần kích động, mà là bình tĩnh chỉ huy nhóm ám vệ mà phụ hoàng lưu lại để bảo vệ bọn họ, mang theo cậu và Đỗ phủ hội hợp, bảo vệ bọn họ rời đi.
Lúc đó tin tức chưa lan rộng, các phe phái chưa kịp hành động, muốn bảo toàn phủ Đỗ chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, mẫu thân chọn ở lại đánh lạc hướng, kéo dài thời gian.
Lần duy nhất nhìn thấy mẫu thân lộ ra vẻ kích động là khi nhìn thấy cậu lén lút trốn trong cung Trường Ninh, mẫu thân cuối cùng đã mất đi sự bình tĩnh, nắm lấy tay cậu hỏi: "Văn Kỷ! Sao con lại ở đây? Không phải con đã đi rồi sao?"
"Con muốn ở cùng mẫu thân." Lúc đó, Ngụy Văn Kỷ sáu tuổi không biết vì sao mẫu thân lại phản ứng lớn như vậy, cậu chỉ không muốn rời khỏi mẫu thân.
Mẫu thân gắt gao nắm cổ tay cậu, khiến cậu đau nhưng không dám kêu, vì vẻ mặt mẫu thân rất nghiêm túc: "Con phải đi ngay!"
Nhưng đã không còn kịp rồi, tin tức hoàng đế băng hà truyền đến, trong cung loạn lạc, hai mẹ con họ trở thành mục tiêu đầu tiên.
Nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài, mẫu thân một tay lôi kéo cậy, nhét hắn vào trong điện ít người biết đến.
Trước khi đóng vách ngăn lại, vẻ mặt mẫu thân trở nên dịu dàng: "Văn Kỷ, con là đứa trẻ nghe lời nhất, con phải hứa với mẫu phi, dù xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài, phải sống sót, mẫu phi cũng vậy, mẫu phi cũng sẽ sống sót."
"Chờ qua cửa ải này, người một nhà chúng ta có thể vĩnh viễn sống hạnh phúc vui vẻ cùng nhau."
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, người mẫu thân yêu nhất chính là con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro