An Ủi
2024-11-20 20:56:44
Hoa Mạn Mạn bưng một chén canh gà qua.
“Người ta thường nói, người là sắt, cơm là thép, không ăn sẽ đói đến phát điên. Cho dù Vương gia không có khẩu vị, nhưng cũng ăn một ít, nếu ngài làm thân thể đói lả, thiếp thân sẽ đau lòng hơn đấy.”
Lý Tịch nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua canh gà trước mặt nàng.
“Bổn vương nói không có khẩu vị, không muốn ăn, mang đi.”
Hoa Mạn Mạn có thể cảm giác được tâm trạng Chiêu Vương không tốt lắm.
Nhưng nàng không am hiểu an ủi người khác lắm.
Hơn nữa nàng cảm thấy chính mình an ủi chưa chắc có hiệu quả.
Rốt cuộc nàng không phải là Chiêu Vương, không có cách nào đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.
Nàng có nói nhiều hơn cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại có cảm giác nước đổ lá khoai.
Hoa Mạn Mạn buông canh gà, vén váy lên ngồi lên cái ghế đôn lùn bên cạnh, yên lặng ở bên người hắn.
Nếu không có cách nào an ủi, vậy thì làm bạn đi.
Không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh vô cùng.
Lý Tịch vốn rất ghét sự an tĩnh quá mức, cũng không biết vì sao, lúc này hắn lại không thấy bài xích vẻ an tĩnh này.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái là vì hắn biết bên cạnh có người bầu bạn với chính mình cũng nên.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Không biết qua bao lâu, Hoa Mạn Mạn cảm thấy càng ngày càng đói.
Lúc nàng sắp không nhịn được muốn mở miệng khuyên đối phương ăn một chút gì, bỗng nhiên nghe thấy Chiêu Vương mở miệng nói chuyện.
“Bọn họ đều muốn bổn vương chết.”
Mẫu thân muốn hắn chết, người xa lạ cũng muốn hắn chết.
Bọn họ đều tràn ngập ác ý đối với hắn.
Hoa Mạn Mạn nao nao.
Nàng không biết nên tiếp lời thế nào?
Cũng may Chiêu Vương cũng không cần nàng đáp lời, lúc này hắn chỉ cần một kẻ an tĩnh lắng nghe.
“Có đôi khi bổn vương rất tò mò, rốt cuộc bổn vương gây ra chuyện gì khiến người người oán hận, thiên hạ căm ghét, cho nên mới có nhiều người muốn đẩy ta vào chỗ chết như vậy?”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Mạn Mạn.
Đôi mắt hẹp dài đen nhánh như mực, tràn đầy mông lung.
Hắn thật sự khó hiểu, hắn hy vọng có được đáp án.
Hoa Mạn Mạn đánh bạo lá gan nói: “Loại ý nghĩ này của ngài có vấn đề.”
Lý Tịch vẫn chưa vì cách nói của nàng mà tức giận.
Hắn bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Hoa Mạn Mạn nghiêm túc nói: “Người xấu muốn thương tổn người khác, cũng không phải vì người nọ làm chuyện xấu gì, mà phần lớn là vì ích lợi của bản thân họ, Vương gia là người bị tổn thương, sao lại tự áp đặt tội của người xấu lên người mình thế?”
Lý Tịch hỏi lại: “Ý của ngươi là, bổn vương không có lỗi?”
Hoa Mạn Mạn không do dự đưa ra lời đáp khẳng định: “Đương nhiên, ngài không có lỗi, chính những người xấu muốn làm tổn thương ngài mới có lỗi.”
Lý Tịch yên lặng nhìn nàng.
Hắn không nghe được bất cứ âm thanh nào trong lòng nàng.
Nói cách khác, lúc này lời nói bên ngoài miệng chính là suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng nói thật, không có chút giả dối nào.
Đây là lần đầu tiên Lý Tịch nghe được người khác thực lòng nói hắn không có lỗi.
Hắn không nhịn được nở nụ cười.
Ngày thường hắn thường xuyên cười, nhưng những nụ cười đó luôn mang theo vài phần giả dối và trào phúng.
Lúc này hắn cười lại không có chút tạp chất nào.
Tinh khiết như tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
Hoa Mạn Mạn nhìn đến mức ngơ ngẩn.
Cho đến khi bụng nàng bắt đầu kháng nghị, phát ra tiếng ục ục, nàng mới hồi phục tinh thần lại, cẩn thận hỏi.
“Vương gia, hiện tại có muốn ăn không?”
Lý Tịch đã lâu không tâm bình khí hòa cùng tâm sự với người khác như vậy.
Hắn cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cơn thèm ăn cũng khôi phục một chút, liền gật đầu đáp.
“Dùng cơm chiều đi.”
Đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt.
Hoa Mạn Mạn sai đám nha hoàn mang đồ ăn xuống hâm nóng lên một lượt.
Sau khi ăn xong, Hoa Mạn Mạn qua đêm ở Sơn Hải Cư.
Chờ đám tôi tớ nha hoàn lui ra ngoài, Hoa Mạn Mạn tự giác bò lên trên giường tre gian ngoài.
Nàng chúc ngủ ngon với Chiêu Vương ở cách bình phong.
“Người ta thường nói, người là sắt, cơm là thép, không ăn sẽ đói đến phát điên. Cho dù Vương gia không có khẩu vị, nhưng cũng ăn một ít, nếu ngài làm thân thể đói lả, thiếp thân sẽ đau lòng hơn đấy.”
Lý Tịch nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua canh gà trước mặt nàng.
“Bổn vương nói không có khẩu vị, không muốn ăn, mang đi.”
Hoa Mạn Mạn có thể cảm giác được tâm trạng Chiêu Vương không tốt lắm.
Nhưng nàng không am hiểu an ủi người khác lắm.
Hơn nữa nàng cảm thấy chính mình an ủi chưa chắc có hiệu quả.
Rốt cuộc nàng không phải là Chiêu Vương, không có cách nào đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.
Nàng có nói nhiều hơn cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại có cảm giác nước đổ lá khoai.
Hoa Mạn Mạn buông canh gà, vén váy lên ngồi lên cái ghế đôn lùn bên cạnh, yên lặng ở bên người hắn.
Nếu không có cách nào an ủi, vậy thì làm bạn đi.
Không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh vô cùng.
Lý Tịch vốn rất ghét sự an tĩnh quá mức, cũng không biết vì sao, lúc này hắn lại không thấy bài xích vẻ an tĩnh này.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái là vì hắn biết bên cạnh có người bầu bạn với chính mình cũng nên.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Không biết qua bao lâu, Hoa Mạn Mạn cảm thấy càng ngày càng đói.
Lúc nàng sắp không nhịn được muốn mở miệng khuyên đối phương ăn một chút gì, bỗng nhiên nghe thấy Chiêu Vương mở miệng nói chuyện.
“Bọn họ đều muốn bổn vương chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẫu thân muốn hắn chết, người xa lạ cũng muốn hắn chết.
Bọn họ đều tràn ngập ác ý đối với hắn.
Hoa Mạn Mạn nao nao.
Nàng không biết nên tiếp lời thế nào?
Cũng may Chiêu Vương cũng không cần nàng đáp lời, lúc này hắn chỉ cần một kẻ an tĩnh lắng nghe.
“Có đôi khi bổn vương rất tò mò, rốt cuộc bổn vương gây ra chuyện gì khiến người người oán hận, thiên hạ căm ghét, cho nên mới có nhiều người muốn đẩy ta vào chỗ chết như vậy?”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Mạn Mạn.
Đôi mắt hẹp dài đen nhánh như mực, tràn đầy mông lung.
Hắn thật sự khó hiểu, hắn hy vọng có được đáp án.
Hoa Mạn Mạn đánh bạo lá gan nói: “Loại ý nghĩ này của ngài có vấn đề.”
Lý Tịch vẫn chưa vì cách nói của nàng mà tức giận.
Hắn bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Hoa Mạn Mạn nghiêm túc nói: “Người xấu muốn thương tổn người khác, cũng không phải vì người nọ làm chuyện xấu gì, mà phần lớn là vì ích lợi của bản thân họ, Vương gia là người bị tổn thương, sao lại tự áp đặt tội của người xấu lên người mình thế?”
Lý Tịch hỏi lại: “Ý của ngươi là, bổn vương không có lỗi?”
Hoa Mạn Mạn không do dự đưa ra lời đáp khẳng định: “Đương nhiên, ngài không có lỗi, chính những người xấu muốn làm tổn thương ngài mới có lỗi.”
Lý Tịch yên lặng nhìn nàng.
Hắn không nghe được bất cứ âm thanh nào trong lòng nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cách khác, lúc này lời nói bên ngoài miệng chính là suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng nói thật, không có chút giả dối nào.
Đây là lần đầu tiên Lý Tịch nghe được người khác thực lòng nói hắn không có lỗi.
Hắn không nhịn được nở nụ cười.
Ngày thường hắn thường xuyên cười, nhưng những nụ cười đó luôn mang theo vài phần giả dối và trào phúng.
Lúc này hắn cười lại không có chút tạp chất nào.
Tinh khiết như tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
Hoa Mạn Mạn nhìn đến mức ngơ ngẩn.
Cho đến khi bụng nàng bắt đầu kháng nghị, phát ra tiếng ục ục, nàng mới hồi phục tinh thần lại, cẩn thận hỏi.
“Vương gia, hiện tại có muốn ăn không?”
Lý Tịch đã lâu không tâm bình khí hòa cùng tâm sự với người khác như vậy.
Hắn cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cơn thèm ăn cũng khôi phục một chút, liền gật đầu đáp.
“Dùng cơm chiều đi.”
Đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt.
Hoa Mạn Mạn sai đám nha hoàn mang đồ ăn xuống hâm nóng lên một lượt.
Sau khi ăn xong, Hoa Mạn Mạn qua đêm ở Sơn Hải Cư.
Chờ đám tôi tớ nha hoàn lui ra ngoài, Hoa Mạn Mạn tự giác bò lên trên giường tre gian ngoài.
Nàng chúc ngủ ngon với Chiêu Vương ở cách bình phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro