Đời Này Kiếp Nà...
2024-11-20 20:56:44
Tấm mắt Lý Tịch xẹt qua túi thơm, dừng lại trên mặt Nguyễn thị.
Tầm mắt hắn quá trắng trợn táo bạo, thậm chí còn mang theo vài phần xâm lược, Nguyễn thị bị nhìn mà tim đập nhanh hơn, như con nai con chạy loạn, gò má càng ngày càng hồng.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu.
Lý Tịch lại nói: “Ngẩng đầu, nhìn bổn vương.”
Nguyễn thị đành phải đánh bạo lá gan, lộ ra một đôi mắt to long lanh.
Nàng dùng ánh mắt e lệ cùng chờ mong nhìn Chiêu Vương.
Lý Tịch nhìn đôi mắt nàng ta, rõ ràng nghe được tiếng lòng chân thật lúc này của ả.
“Cái túi hương liệu này là ta phí bao nhiêu công sức mới lọt vào tay được, chỉ cần Chiêu Vương đeo nó lâu dài là dần dần bị lạc tâm trí, cuối cùng sẽ không rời xa ta được!”
Lý Tịch vươn tay phải nhô khớp xương lên.
Đầu ngón tay móc lấy dây tơ hồng phía cuối túi thơm, xách lên.
Khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ nhận lấy cái túi thơm này, hắn lại kéo túi thơm ra, đổ hương phấn bên trong vào chén trà.
Một ly trà Long Tỉnh cực phẩm liền bị hỏng.
Nhưng Lý Tịch không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn cảm giác khá vui vẻ.
Nguyễn thị thấy cử động không đầu không đuôi này của hắn làm cho khó hiểu.
Nàng không nhịn được hỏi: “Vương gia, ngài làm gì vậy?”
Lý Tịch rút khăn lụa ra, thong thả ung dung lau ngón tay, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt bất an của Nguyễn thị, môi mỏng nhếch lên, trong nụ cười tràn ngập vẻ trào phúng.
“Trong lòng ngươi thật sự chỉ có mỗi mình bổn vương sao?”
Nguyễn thị khó hiểu ý này, nhưng vẫn gật đầu: “Đương nhiên, đời này kiếp này thiếp thân chỉ có một mình Vương gia.”
Lý Tịch bưng chén trà lên, đưa tới trước mặt nàng, mỉm cười nói.
“Nếu như thế, vậy ngươi uống hết chén trà này đi.”
Thân thể Nguyễn thị nháy mắt cứng đờ, vẻ ửng đỏ trên mặt nhanh chóng rút đi, trở nên vô cùng tái nhợt.
Ánh mắt nàng nhìn về phía chén trà tràn ngập kinh sợ, tựa như ở trong mắt nàng, đó không phải là một ly trà, mà là một con mãnh thú ăn thịt người.
Nàng không nhịn được co rụt người lại, giọng nói run rẩy.
“Trong trà này bỏ thêm hương phấn, sợ là không thể uống được.”
Lý Tịch lại nói: “Chỉ là một ít hương phấn có thể ngưng thần tĩnh khí mà thôi, cho dù ăn vào trong bụng cũng không có trở ngại gì, vả lại trong trường hợp xấu, nếu ngươi thật sự uống mà xảy ra chuyện, bổn vương vẫn sẽ gọi lang y cho ngươi thuốc, ngươi sợ cái gì?”
Nguyễn thị sợ cái gì, trong lòng nàng biết rõ nhất.
Nhưng nàng không dám nói ra.
Nàng chỉ có thể liên tiếp mà lắc đầu cự tuyệt.
“Không, thiếp thân không thể uống, cầu xin Vương gia đừng làm khó thiếp thân.”
Nói xong nàng liền đỏ hốc mắt, hai hàng nước mắt trong suốt theo gương mặt chảy xuống, vì vậy làm dung nhan nàng càng thêm vài phần thanh lệ.
Nụ cười trên mặt Lý Tịch bỗng nhiên rút đi, chỉ còn lại lạnh băng cùng bất thường.
“Một đề nghị nho nhỏ của bổn vương mà ngươi cũng không muốn đáp ứng, đủ để thuyết minh ngươi căn bản không để bổn vương trong lòng, ngươi vừa rồi còn dám nói trong lòng chỉ có một mình bổn vương? Ngươi kỳ thật là cố ý lừa con mẹ nó gạt bổn vương?”
Tuy trường hợp hiện tại rất bất thường, nhưng Hoa Mạn Mạn vẫn không nhịn được ở trong lòng yên lặng chửi thầm một câu.
Vì cái gì mà trước từ “Bổn vương” lại thêm chữ “con mẹ nó” chứ?
Nghe rất giống như là hắn đang mắng chính mình.
May mắn là lúc này Lý Tịch không quay đầu lại nhìn nàng, bỏ lỡ cơ hội nghe được tiếng lòng nàng.
Bằng không nhất định hắn muốn đổ chén trà này lên đầu nàng, làm cho cái đầu nhỏ đang miên man suy nghĩ của nàng tỉnh táo lại.
Nguyễn thị cuống quít quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng mà biện giải.
“Thiếp thân không có, thiếp thân không dám! Mỗi một chữ thiếp thân nói với Vương gia đều là thật lòng, cầu xin Vương gia minh giám!”
Lý Tịch tùy tay đặt chén trà xuống bàn, thân thể dựa về phía sau.
Hắn không kiên nhẫn lãng phí nước miếng với đối phương, lạnh lùng nói.
“Người đâu, đổ hết ly trà này cho nàng ta.”
Tầm mắt hắn quá trắng trợn táo bạo, thậm chí còn mang theo vài phần xâm lược, Nguyễn thị bị nhìn mà tim đập nhanh hơn, như con nai con chạy loạn, gò má càng ngày càng hồng.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu.
Lý Tịch lại nói: “Ngẩng đầu, nhìn bổn vương.”
Nguyễn thị đành phải đánh bạo lá gan, lộ ra một đôi mắt to long lanh.
Nàng dùng ánh mắt e lệ cùng chờ mong nhìn Chiêu Vương.
Lý Tịch nhìn đôi mắt nàng ta, rõ ràng nghe được tiếng lòng chân thật lúc này của ả.
“Cái túi hương liệu này là ta phí bao nhiêu công sức mới lọt vào tay được, chỉ cần Chiêu Vương đeo nó lâu dài là dần dần bị lạc tâm trí, cuối cùng sẽ không rời xa ta được!”
Lý Tịch vươn tay phải nhô khớp xương lên.
Đầu ngón tay móc lấy dây tơ hồng phía cuối túi thơm, xách lên.
Khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ nhận lấy cái túi thơm này, hắn lại kéo túi thơm ra, đổ hương phấn bên trong vào chén trà.
Một ly trà Long Tỉnh cực phẩm liền bị hỏng.
Nhưng Lý Tịch không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn cảm giác khá vui vẻ.
Nguyễn thị thấy cử động không đầu không đuôi này của hắn làm cho khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không nhịn được hỏi: “Vương gia, ngài làm gì vậy?”
Lý Tịch rút khăn lụa ra, thong thả ung dung lau ngón tay, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt bất an của Nguyễn thị, môi mỏng nhếch lên, trong nụ cười tràn ngập vẻ trào phúng.
“Trong lòng ngươi thật sự chỉ có mỗi mình bổn vương sao?”
Nguyễn thị khó hiểu ý này, nhưng vẫn gật đầu: “Đương nhiên, đời này kiếp này thiếp thân chỉ có một mình Vương gia.”
Lý Tịch bưng chén trà lên, đưa tới trước mặt nàng, mỉm cười nói.
“Nếu như thế, vậy ngươi uống hết chén trà này đi.”
Thân thể Nguyễn thị nháy mắt cứng đờ, vẻ ửng đỏ trên mặt nhanh chóng rút đi, trở nên vô cùng tái nhợt.
Ánh mắt nàng nhìn về phía chén trà tràn ngập kinh sợ, tựa như ở trong mắt nàng, đó không phải là một ly trà, mà là một con mãnh thú ăn thịt người.
Nàng không nhịn được co rụt người lại, giọng nói run rẩy.
“Trong trà này bỏ thêm hương phấn, sợ là không thể uống được.”
Lý Tịch lại nói: “Chỉ là một ít hương phấn có thể ngưng thần tĩnh khí mà thôi, cho dù ăn vào trong bụng cũng không có trở ngại gì, vả lại trong trường hợp xấu, nếu ngươi thật sự uống mà xảy ra chuyện, bổn vương vẫn sẽ gọi lang y cho ngươi thuốc, ngươi sợ cái gì?”
Nguyễn thị sợ cái gì, trong lòng nàng biết rõ nhất.
Nhưng nàng không dám nói ra.
Nàng chỉ có thể liên tiếp mà lắc đầu cự tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không, thiếp thân không thể uống, cầu xin Vương gia đừng làm khó thiếp thân.”
Nói xong nàng liền đỏ hốc mắt, hai hàng nước mắt trong suốt theo gương mặt chảy xuống, vì vậy làm dung nhan nàng càng thêm vài phần thanh lệ.
Nụ cười trên mặt Lý Tịch bỗng nhiên rút đi, chỉ còn lại lạnh băng cùng bất thường.
“Một đề nghị nho nhỏ của bổn vương mà ngươi cũng không muốn đáp ứng, đủ để thuyết minh ngươi căn bản không để bổn vương trong lòng, ngươi vừa rồi còn dám nói trong lòng chỉ có một mình bổn vương? Ngươi kỳ thật là cố ý lừa con mẹ nó gạt bổn vương?”
Tuy trường hợp hiện tại rất bất thường, nhưng Hoa Mạn Mạn vẫn không nhịn được ở trong lòng yên lặng chửi thầm một câu.
Vì cái gì mà trước từ “Bổn vương” lại thêm chữ “con mẹ nó” chứ?
Nghe rất giống như là hắn đang mắng chính mình.
May mắn là lúc này Lý Tịch không quay đầu lại nhìn nàng, bỏ lỡ cơ hội nghe được tiếng lòng nàng.
Bằng không nhất định hắn muốn đổ chén trà này lên đầu nàng, làm cho cái đầu nhỏ đang miên man suy nghĩ của nàng tỉnh táo lại.
Nguyễn thị cuống quít quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng mà biện giải.
“Thiếp thân không có, thiếp thân không dám! Mỗi một chữ thiếp thân nói với Vương gia đều là thật lòng, cầu xin Vương gia minh giám!”
Lý Tịch tùy tay đặt chén trà xuống bàn, thân thể dựa về phía sau.
Hắn không kiên nhẫn lãng phí nước miếng với đối phương, lạnh lùng nói.
“Người đâu, đổ hết ly trà này cho nàng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro