Ngày Thành Hôn
2024-11-20 20:56:44
Hoa Định Tông lóe lên ý nghĩ.
Nếu Chiêu Vương không muốn Mạn Mạn thì ông sẽ đưa đại nữ nhi ra.
Cho dù là tướng mạo, dáng người, hay là tính tình tài lẻ, đại nữ nhi đều hơn nhị nữ nhi một bậc.
Nói vậy Chiêu Vương sẽ đồng ý.
Về phần ngày tháng năm sinh của đại nữ nhi, nghĩ cách sửa lại là được.
Đúng lúc này, Hoa Định Tông bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng Chiêu Vương nhếch lên cười một cái, điệu bộ thật khó hiểu.
“Lần sau đừng đánh nàng ấy, dù sao cũng là nhũ nhân* sắp qua cửa của bổn vương.”
(* Nhũ nhân hau Nhụ Nhân: Đời Đường, chỉ có vợ bé của vương gia mới được gọi là Nhũ Nhân. Đến đời Tống, vợ quan Thất Phẩm, Bát Phẩm và Cửu Phẩm gọi là Nhụ Nhân. Đến đời Minh – Thanh, chỉ vợ quan Thất Phẩm mới được gọi là Nhụ Nhân. Về sau, Nhụ Nhân là tiếng gọi chung tỏ vẻ tôn quý vợ của người khác).
……
Hoa Định Tông hết sức cung kính tiễn đoàn người Chiêu Vương ra khỏi cửa lớn của bá phủ.
Đám người đã đi xa, Hoa Định Tông vẫn còn hơi hoảng hốt.
Vừa rồi Hoa Mạn Mạn đã đòi sống đòi chết trước mặt Chiêu Vương, Chiêu Vương không những không giận, ngược lại , hắn như người không có việc gì tiếp tục cùng bàn chuyện thành hôn với ông.
Suy nghĩ của vị Chiêu Vương điện hạ này quả nhiên người thường không hiểu được.
Tòa viện mà Hoa Mạn Mạn cư trú tên là U Lan Cư.
Lúc này nàng đã đổi xong quần áo, đang được mẫu thân Hà thị của thân thể này ôm vào trong ngực an ủi.
Hà thị: “Con của ta ơi, sao con lại ngốc như vậy? Cho dù con có chuyện không vui gì, có thể nói với ta, sao lại có thể luẩn quẩn trong lòng nhảy hồ tự sát chứ? Con chính là máu mủ ruột già mà nương mười tháng hoài thai sinh ra, nếu con chết, nương sống như thế nào đây?!”
Hoa Mạn Mạn thay đổi bộ dáng ngang ngạnh trước đó, ngoan ngoãn rúc vào ngực Hà thị, thành thành thật thật nhận sai.
“Nương, con sai rồi, về sau con không dám nữa.”
Bởi vì nguyên chủ tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, ở trong nhà không ai muốn thấy nàng, toàn bộ bá phủ cũng chỉ có Hà thị toàn tâm toàn ý che chở nàng.
Trong lòng Hoa Mạn Mạn rất áy náy.
Bởi vì hành động nguy hiểm của nàng khiến Hà thị lo lắng hãi hùng theo.
Hà thị hiếm khi thấy nàng vâng lời như thế, cho rằng nàng bị cái tát vừa rồi của cha dọa sợ, liền càng đau lòng hơn.
“Con ngoan, biết sai là được, con yên tâm, chỉ cần có nương ở đây, sẽ không để con chịu bất cứ ấm ức nào. Con nghỉ ngơi cho tốt, nương đi tìm cha con, bảo ông ấy từ chối hôn sự của con và Chiêu Vương đi.”
Hoa Mạn Mạn nghĩ thầm, cho dù Hà thị không đề cập tới, chắc chắn Chiêu Vương cũng sẽ hủy bỏ việc hôn nhân này.
Sở dĩ Hoa Mạn Mạn có thể được chọn trở thành nhũ nhân của Chiêu Vương là nhờ phúc của đại trưởng công chúa Ninh Dương.
Đại trưởng công chúa Ninh Dương là cô mẫu của đương kim hoàng đế, đồng thời cũng là bà ngoại của Chiêu Vương Lý Tịch, là nhân vật tương đối lợi hại.
Bà mời cao nhân tính 1 quẻ cho Chiêu Vương, biết số mệnh Chiêu Vương bị sát khí quá nặng, cần phải cưới nữ tử sinh vào ngày 5 tháng 5 tết Đoan Ngọ làm phi, mới có thể ngăn chặn sát khí của hắn.
Vị đại trưởng công chúa Ninh Dương là một nhân tài.
Bà có nguyên tắc lo càng nhiều càng tốt, cùng lúc tìm được bốn nữ tử đếm độ tuổi thành gia lập thất sinh vào dịp tết Đoan Ngọ.
Nhưng trong bốn người này không ai có thân phận xứng đôi với Chiêu Vương.
Vì thế đại trưởng công chúa Ninh Dương chọn hai người thân phận cao hơn làm nhũ nhân*, hai người còn lại nạp làm dắng thiếp (thiếp hầu).
Hoa Mạn Mạn vừa hay chính là một trong số người được chọn làm nhũ nhân.
Dựa theo phát triển của nguyên văn cốt truyện, sau khi nàng gây ra sự kiện nhảy hồ tự sát ầm ĩ kia, Chiêu Vương hủy bỏ hôn sự với Hoa Mạn Mạn.
Về sau Hoa Mạn Mạn cùng tỷ tỷ nàng cùng nhau vào cung tham gia tuyển tú.
Hai tỷ muội đều được lựa chọn, giữ lại trong cung thành phi tần của hoàng đế.
Mà đây chính là khúc dạo đầu của cốt truyện chính “Cung mưu”.
Hà thị mới đi đến cửa phòng liền nhìn thấy Hoa Định Tông bước vào.
Hà thị lau nước mắt oán giận nói: “Ông còn tới nơi này làm gì? chẳng lẽ ông còn muốn cho Mạn Mạn một cái tát nữa sao?”
Hoa Định Tông không muốn nhiều lời với nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn này.
Ông lập tức đi đến mép giường, nhìn nhị nữ nhi nửa bên mặt sưng phồng lên, giọng điệu cứng rắn nói.
“Hôn kỳ quyết định vào ngày 3 tháng ba, trong khoảng thời gian này ngươi ở yên trong phòng dưỡng thương, ta sẽ cho người trông chừng ngươi, không có ta cho phép, ngươi không được ra khỏi U Lan Cư một bước!”
Hoa Mạn Mạn ngây dại.
Hôn kỳ gì?
Chẳng phải Chiêu Vương đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?
Nếu Chiêu Vương không muốn Mạn Mạn thì ông sẽ đưa đại nữ nhi ra.
Cho dù là tướng mạo, dáng người, hay là tính tình tài lẻ, đại nữ nhi đều hơn nhị nữ nhi một bậc.
Nói vậy Chiêu Vương sẽ đồng ý.
Về phần ngày tháng năm sinh của đại nữ nhi, nghĩ cách sửa lại là được.
Đúng lúc này, Hoa Định Tông bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng Chiêu Vương nhếch lên cười một cái, điệu bộ thật khó hiểu.
“Lần sau đừng đánh nàng ấy, dù sao cũng là nhũ nhân* sắp qua cửa của bổn vương.”
(* Nhũ nhân hau Nhụ Nhân: Đời Đường, chỉ có vợ bé của vương gia mới được gọi là Nhũ Nhân. Đến đời Tống, vợ quan Thất Phẩm, Bát Phẩm và Cửu Phẩm gọi là Nhụ Nhân. Đến đời Minh – Thanh, chỉ vợ quan Thất Phẩm mới được gọi là Nhụ Nhân. Về sau, Nhụ Nhân là tiếng gọi chung tỏ vẻ tôn quý vợ của người khác).
……
Hoa Định Tông hết sức cung kính tiễn đoàn người Chiêu Vương ra khỏi cửa lớn của bá phủ.
Đám người đã đi xa, Hoa Định Tông vẫn còn hơi hoảng hốt.
Vừa rồi Hoa Mạn Mạn đã đòi sống đòi chết trước mặt Chiêu Vương, Chiêu Vương không những không giận, ngược lại , hắn như người không có việc gì tiếp tục cùng bàn chuyện thành hôn với ông.
Suy nghĩ của vị Chiêu Vương điện hạ này quả nhiên người thường không hiểu được.
Tòa viện mà Hoa Mạn Mạn cư trú tên là U Lan Cư.
Lúc này nàng đã đổi xong quần áo, đang được mẫu thân Hà thị của thân thể này ôm vào trong ngực an ủi.
Hà thị: “Con của ta ơi, sao con lại ngốc như vậy? Cho dù con có chuyện không vui gì, có thể nói với ta, sao lại có thể luẩn quẩn trong lòng nhảy hồ tự sát chứ? Con chính là máu mủ ruột già mà nương mười tháng hoài thai sinh ra, nếu con chết, nương sống như thế nào đây?!”
Hoa Mạn Mạn thay đổi bộ dáng ngang ngạnh trước đó, ngoan ngoãn rúc vào ngực Hà thị, thành thành thật thật nhận sai.
“Nương, con sai rồi, về sau con không dám nữa.”
Bởi vì nguyên chủ tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, ở trong nhà không ai muốn thấy nàng, toàn bộ bá phủ cũng chỉ có Hà thị toàn tâm toàn ý che chở nàng.
Trong lòng Hoa Mạn Mạn rất áy náy.
Bởi vì hành động nguy hiểm của nàng khiến Hà thị lo lắng hãi hùng theo.
Hà thị hiếm khi thấy nàng vâng lời như thế, cho rằng nàng bị cái tát vừa rồi của cha dọa sợ, liền càng đau lòng hơn.
“Con ngoan, biết sai là được, con yên tâm, chỉ cần có nương ở đây, sẽ không để con chịu bất cứ ấm ức nào. Con nghỉ ngơi cho tốt, nương đi tìm cha con, bảo ông ấy từ chối hôn sự của con và Chiêu Vương đi.”
Hoa Mạn Mạn nghĩ thầm, cho dù Hà thị không đề cập tới, chắc chắn Chiêu Vương cũng sẽ hủy bỏ việc hôn nhân này.
Sở dĩ Hoa Mạn Mạn có thể được chọn trở thành nhũ nhân của Chiêu Vương là nhờ phúc của đại trưởng công chúa Ninh Dương.
Đại trưởng công chúa Ninh Dương là cô mẫu của đương kim hoàng đế, đồng thời cũng là bà ngoại của Chiêu Vương Lý Tịch, là nhân vật tương đối lợi hại.
Bà mời cao nhân tính 1 quẻ cho Chiêu Vương, biết số mệnh Chiêu Vương bị sát khí quá nặng, cần phải cưới nữ tử sinh vào ngày 5 tháng 5 tết Đoan Ngọ làm phi, mới có thể ngăn chặn sát khí của hắn.
Vị đại trưởng công chúa Ninh Dương là một nhân tài.
Bà có nguyên tắc lo càng nhiều càng tốt, cùng lúc tìm được bốn nữ tử đếm độ tuổi thành gia lập thất sinh vào dịp tết Đoan Ngọ.
Nhưng trong bốn người này không ai có thân phận xứng đôi với Chiêu Vương.
Vì thế đại trưởng công chúa Ninh Dương chọn hai người thân phận cao hơn làm nhũ nhân*, hai người còn lại nạp làm dắng thiếp (thiếp hầu).
Hoa Mạn Mạn vừa hay chính là một trong số người được chọn làm nhũ nhân.
Dựa theo phát triển của nguyên văn cốt truyện, sau khi nàng gây ra sự kiện nhảy hồ tự sát ầm ĩ kia, Chiêu Vương hủy bỏ hôn sự với Hoa Mạn Mạn.
Về sau Hoa Mạn Mạn cùng tỷ tỷ nàng cùng nhau vào cung tham gia tuyển tú.
Hai tỷ muội đều được lựa chọn, giữ lại trong cung thành phi tần của hoàng đế.
Mà đây chính là khúc dạo đầu của cốt truyện chính “Cung mưu”.
Hà thị mới đi đến cửa phòng liền nhìn thấy Hoa Định Tông bước vào.
Hà thị lau nước mắt oán giận nói: “Ông còn tới nơi này làm gì? chẳng lẽ ông còn muốn cho Mạn Mạn một cái tát nữa sao?”
Hoa Định Tông không muốn nhiều lời với nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn này.
Ông lập tức đi đến mép giường, nhìn nhị nữ nhi nửa bên mặt sưng phồng lên, giọng điệu cứng rắn nói.
“Hôn kỳ quyết định vào ngày 3 tháng ba, trong khoảng thời gian này ngươi ở yên trong phòng dưỡng thương, ta sẽ cho người trông chừng ngươi, không có ta cho phép, ngươi không được ra khỏi U Lan Cư một bước!”
Hoa Mạn Mạn ngây dại.
Hôn kỳ gì?
Chẳng phải Chiêu Vương đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro