Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Quá Thiếu Đạo Đ...

2024-11-20 20:56:44

Mỗi người đều có thứ mà chính mình sợ hãi.

Có người sợ hãi rắn, có người sợ hãi sét đánh, còn có người sợ hãi bóng tối.

Mà nỗi sợ của Lý Tịch chính là yên tĩnh.

Hoàn cảnh quá yên tĩnh sẽ gợi lên sợ hãi mà hắn giấu ở đáy lòng, đánh thức những hình ảnh máu me ở sâu thẳm trong ký ức hắn.

Thân ở trong hoàn cảnh khắp nơi yên tĩnh, Lý Tịch sẽ bất giác mà căng thẳng thần kinh, không thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng hắn lại không quen lúc chính mình ngủ lại có người khác ở bên cạnh.

Vì thế 5 năm vừa qua của hắn, dường như mỗi đêm đều sẽ mất ngủ.

Lý Tịch vẫn thao thức đến nửa đêm mới miễn cưỡng chớp mắt một chút.

Trời còn chưa sáng hắn đã tỉnh.

Đại Nha hoàn bên cạnh Chiêu Vương gồm bốn người, bọn họ phụ trách từng công việc khác nhau.

Phụ trách chăm lo cuộc sống hàng ngày của Chiêu Vương là Cẩm Tú.

Nàng dẫn đám tiểu nha hoàn đi vào phòng, hầu hạ Chiêu Vương thay quần áo, rửa mặt.

Nói là hầu hạ, kỳ thật cũng chỉ hỗ trợ phụ một chút mà thôi, đại bộ phận công việc đều tự Lý Tịch hoàn thành.

Tuy hắn xuất thân từ thế gia, nhưng từ nhỏ đi theo phụ thân len lỏi trong quân doanh, việc vặt như thay quần áo rửa mặt, hắn đều tự tay làm lấy, rất ít khi mượn tay người khác.

Lý Tịch hỏi: “Hoa nhũ nhân đâu?”

Cẩm Tú đúng sự thật đáp: “Nhũ nhân vẫn đang ngủ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Tịch tặc lưỡi một tiếng: “Nàng ấy thế mà lại thoải mái, đi gọi nàng ấy dậy, bổn vương chờ nàng cùng ăn sáng.”

“Vâng.”

Hoa Mạn Mạn đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị người đánh thức, tính tình cáu bẳn tức khắc trỗi dậy.

Nàng ngước mí mắt lên, tức giận lầu bầu nói.

“Làm gì vậy? Sáng tinh mơ đã phá giấc ngủ ngon, quá thiếu đạo đức!”

Tự Vân bất đắc dĩ nói: “Nhũ nhân, Vương gia mời ngài qua đó, ngài không thể ngủ tiếp.”

Hoa Mạn Mạn không muốn rời giường.

Nhưng lý trí nói cho nàng, không thể cãi lệnh Chiêu Vương.

Cuối cùng nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từ bỏ ổ chăn ấm áp thoải mái, gian nan bò dậy khỏi giường.

Muốn làm một con cá mặn thật sự quá khó khăn!

Tự Vân vội vàng hầu hạ nàng chải chuốt, trang điểm.

Hoa Mạn Mạn vừa ngáp vừa nhắc nhở.

“Không cần dùng phấn, phấn mặt cũng đừng dùng, dùng màu son môi nhạt một chút.”

Tự Vân chần chờ nói: “Như vậy có phải quá mộc mạc hay không?”

Nhị tiểu thư nhà nàng trời sinh chính là mũ nhân kiều diễm lung linh, rất thích hợp trang điểm diễm lệ, nếu trang điểm quá mộc mạc thì khí sắc nàng có vẻ không tốt lắm.

Hoa Mạn Mạn lại nói: “Hôm nay cần phải mộc mạc một chút, nghe ta không sai đâu.”

Tự Vân chỉ đành dựa theo nàng nói mà làm,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chờ hóa trang xong, Hoa Mạn Mạn sai người lấy một hộp dầu bạc hà.

Nàng cất dầu bạc hà vào trong tay áo, thong thả ung dung mà đi ra Lưu Li Các.

Khi Hoa Mạn Mạn đi vào phòng ăn, cơm sáng đã mang lên bàn.

Lý Tịch ngồi ở xe lăn, cười như không cười mà nhìn nàng.

“Tối hôm qua nàng ngủ ngon giấc không?”

Hoa Mạn Mạn thở dài: “Thật không dám giấu giếm, tối qua thiếp thân ngủ chẳng ngon tí nào”.

Lý Tịch nhướng mày: “Vì sao?”

Hoa Mạn Mạn dùng ánh mắt ai oán nhìn đối phương, ấm ấm ức ức nói.

“Còn không phải vì Vương gia sao.

Hôm qua ở bá phủ, Vương gia hiểu lầm thiếp thân và Tống Đỉnh có gì đó.

Thiếp thân vì thế thấp thỏm không yên, nằm mãi mà không thể ngủ được, trong lòng thiếp thân thật sự khó chịu chết đi được.”

Nói xong lời cuối cùng, nàng giơ tay dùng tay áo lau khóe mắt, giữa mày hơi chau lại, lã chã chực khóc, bộ dáng thật sự là cực kỳ khó chịu.

Nhưng Lý Tịch lại rành mạch nghe được ý nghĩ chân thật lúc này của nàng.

“Mẹ kiếp cái dầu bạc hà này tác dụng thật mạnh, vừa xoa đã làm đỏ mắt rồi.”

Đầu tiên Lý Tịch thấy quỷ dị mà trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng.

“Bổn vương thật không ngờ nàng lại mẫn cảm như thế, vì chút việc nhỏ đã khó chịu đến mức này.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Chẳng Muốn Phấn Đấu Nữa

Số ký tự: 0