Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên
Ai mới là người...
2024-09-10 10:49:15
Thục Quyên đi đến đưa cho Thủy Tiên một chiếc khăn sạch để cô ta lau khô người, nước trong ấm đun cũng vừa sôi, mùi trà thảo mộc thanh khiết theo làn khói trắng bay lên không trung, trở thành một thứ hương thơm xoa dịu tinh thần đang căng thẳng.
-"Chị uống đi cho ấm".
Thục Quyên bưng tách trà đến trước mặt Thủy Tiên, cô ta ngước mắt lên nhìn một lúc, sau đó mới nặng nề nhận lấy tách trà.
Hương hoa thơm nồng cùng với vị cỏ ngọt trôi xuống cổ họng khô khốc, dòng nước ấm nóng chảy đếu đâu thì cơ thể lạnh như băng của Thủy Tiên cảm nhận được đến đấy. Chẳng biết có phải vì ái ngại hay không, từ nãy đến giờ cô ta vẫn luôn không dám nhìn về phía Thục Quyên, cứ mãi đứng tại chỗ trầm ngâm rất lâu.
Mọi thứ lại rơi vào im lặng, Thục Quyên tinh ý quay lưng đi để Thủy Tiên có đủ thời gian bình ổn lại tâm trạng, ngoài tiếng mưa nặng hạt đang đập vào cửa sổ thủy tinh, trong phòng chỉ còn lại âm thanh lạch cạch thỉnh thoảng vang lên khi Thục Quyên dọn dẹp những gì mà mình vừa lấy xuống.
-"Cô không ghét tôi sao ?"
Từ sau khi nhận được ly nước, ánh mắt của Thủy Tiên vẫn luôn hướng về phía Thục Quyên không rời, cô ta nhìn từng hành động hết sức tự nhiên ấy của cô gái trẻ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút cồn cào không yên.
-"Tại sao tôi phải ghét chị ?"
Thục Quyên quay đầu lại nở nụ cười rồi đáp, bàn tay đang thoăn thoắt làm việc vẫn chưa từng dừng lại.
-"Chúng ta đều là phụ nữ, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được nhau, những việc chị làm tôi không trách chị, với lại, chị cũng chưa từng làm gì quá đáng với tôi".
Nghe xong, Thủy Tiên hơi nhíu mày suy nghĩ, thế rồi cô ta lại khó hiểu mà hỏi:
-"Thật vậy sao ? Vậy còn Khải...à không, vậy còn Louis ? Chẳng lẽ...cô thật sự không có tình cảm gì với anh ấy sao ?"
Lần này thì Thục Quyên đúng là đã bị câu hỏi của người phía sau khiến cho bối rối, cô đứng sững lại một lúc, sau đó mới cúi đầu nhìn gói cà phê trên tay mình mà gượng cười:
-"Chị cảm thấy thế nào ?"
Thủy Tiên nhún vai lắc đầu, đương nhiên là cô ta không biết, cô ta chỉ thấy người con gái tên Thục Quyên này rất kỳ lạ, lúc thì trông cô thật mỏng manh yếu đuối, khi thì lại khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ đến không ai sánh bằng, có lúc thì như rất đa tình, đôi khi thì lại vô tình đến không thể tưởng tượng.
Đi đến bên cạnh nơi Thủy Tiên đang đứng, Thục Quyên dựa người ra quầy bếp sau lưng, cô vòng tay trước mặt mình, hơi cúi đầu suy tư thở dài, mãi đến một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng:
-"Phàm là người bình thường, ai lại chẳng có lúc yêu hận đâu chứ".
Nói đoạn, cô lại quay sang nhìn Thủy Tiên, khóe môi cong lên kéo thành một nụ cười trống rỗng:
-"Trái tim người đàn ông là nơi nhiều ngăn nhất, chúng ta không thể biết rằng vị trí thật sự của mình trong lòng họ là ở chỗ nào, may mắn thì nhiều hơn người kia một chút, xui xẻo thì ít hơn người kia một chút, chung quy lại thì cũng không khác nhau là bao".
-"Nhưng tôi không muốn điều đó, tôi không muốn sống phụ thuộc vào đàn ông, tôi không muốn bản thân sẽ bị chi phối rồi lại lựa chọn sai lầm".
Dứt lời, không gian giữa hai người bỗng trôi vào im lặng, bọn họ như hiểu được ý nghĩ của đối phương mà cùng lúc không ai lên tiếng, thật ra thì chính Thủy Tiên cũng không biết phải đáp lời cô thế nào nên chỉ chăm chú nhìn xuống tách trà trên tay, ánh đèn từ trên trần nhà làm phản chiếu vào trong mặt nước hình ảnh cô ta đang đăm chiêu suy nghĩ.
Bất ngờ, Thủy Tiên quay sang phía cô rồi nói:
-"Cô đừng giận anh ấy..."
-"Sao cơ ?"
Thục Quyên nghe xong thì nhíu mày khó hiểu:
-"Thật ra...chuyện hôm đó là do tôi... là tôi cố tình để cô thấy như vậy, cho nên những gì cô và Louis cãi nhau...tôi đều nghe hết rồi".
-"..."
-"Sự thật thì ngày hôm ấy tôi và Louis không phát sinh vấn đề gì với nhau cả. Ban đầu tôi đến tìm Louis là vì muốn mời anh ấy cùng đi ăn trưa với mình, thế nhưng anh ấy đã từ chối, còn những vết trên cổ cũng là do tôi cố tình tự tạo ra...bởi vì tôi muốn cô hiểu lầm anh ấy, tôi không muốn...hai người đến được với nhau".
Nghe được những lời thú tội của cô nàng xinh đẹp Thủy Tiên, Thục Quyên thật sự bị cô ta làm cho hoang mang đến độ mồm mở to không thể khép lại, giữa trăm ngàn lý do, cô lại không thể nào ngờ được rằng mọi chuyện xảy ra là bởi vì có người sắp đặt. Ngay giây phút ấy, những lời nói mà Thục Quyên không thể kềm chế được đã tống thẳng vào mặt ai kia cũng cùng lúc đổ ập về.
-"Anh đúng là ghê tởm, giám đốc, anh mới là người làm cho tôi sợ đó, bộ mặt giả tạo mà anh làm ra đúng là rất hoàn hảo, đến mức mà tôi đã lầm tưởng rằng anh thật sự là một người tốt".
-"Đừng giả vờ như không biết, anh làm gì thì tự mình hiểu lấy, nhưng anh làm cho tôi quá mức kinh tởm, xem như là tôi nhìn lầm anh, là tôi ngu ngốc mới tin rằng anh là một người tốt".
-"Tôi đã đánh giá sai anh, tôi cứ nghĩ anh là một kẻ chính nhân quân tử, không ngờ, giám đốc, anh thật sự làm cho tôi không thể ngờ được".
-"Tôi thật sự rất hối hận khi đã quen biết anh".
Mỗi một lời nói lúc đó được thốt ra khi tâm trạng của Thục Quyên đã ở trạng thái tuột dốc không phanh, vậy nên những gì ô uế bẩn thỉu nhất mà cô có thể nghĩ tới đều đã dùng hết cho hắn cả rồi.
-"Sao chị có thể..."
Cảm giác trong lòng cô lúc này vừa đau đớn vừa hối hận, Thục Quyên tự trách bản thân đã quá nông nổi, trách chính mình không đủ bình tĩnh để thấu đáo mọi việc, lại vừa cảm thấy xót xa thay cho Louis, chắc chắn hắn đã rất thất vọng, hẳn là người đàn ông ấy đã bị cô làm cho tổn thương rất nhiều.
Hít sâu một hơi để cố lấy lại bình tĩnh, Thục Quyên chống tay lên trán xoa xoa thái dương đang giật từng cơn, khẽ liếm đôi môi khô khốc, cô quay sang hỏi:
-"Vậy thì tại sao bây giờ chị lại nói chuyện này với tôi ?"
Thủy Tiên nghe xong bèn ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi con ngươi trong suốt chứa đựng sự dứt khoát mà bình tĩnh đáp:
-"Bởi vì anh ấy rất yêu cô".
Tuy trong giọng nói của cô ta chất chứa một sự đau đớn khó kềm nén, thế nhưng ánh mắt sáng như sao trời cùng với vẻ mặt kiên định ấy lại khiến cho Thủy Tiên trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
-"Cô nói đúng, trái tim của đàn ông có rất nhiều ngăn, bọn họ có thể cùng lúc đặt nhiều người vào trong tim mình".
-"Nhưng với Louis thì lại khác. Anh ấy chỉ có một vị trí dành cho cô mà thôi".
Nói đến đây, Thủy Tiên liền bật cười một tiếng đầy chua xót, hai cánh tay cô ta vòng lại trước ngực, cơ thể mỏng manh hơi đung đưa.
-"Cô đừng nghĩ tôi nói với cô những điều này là vì tôi cao thượng, sẵn sàng nhường tình yêu của mình cho người khác".
-"Đó không phải là tính cách của tôi".
Thục Quyên vẫn nhíu chặt đầu mày nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên mặt người đối diện, cảm xúc lẫn lộn bên trong như rối tung hết cả lên.
-"Tôi làm những chuyện này là vì muốn chuộc lại lỗi lầm của tôi với Louis, đây là điều cuối cùng mà tôi có thể làm cho anh ấy".
-"Cô Thục Quyên, nhờ cô nói với anh ấy giúp tôi, tôi thật sự rất yêu anh ấy, là tôi có lỗi với anh ấy, tôi không mong anh ấy có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi mong rằng anh ấy sẽ không phải giống như tôi, muốn mà không được".
Nói xong, Thủy Tiên liền đặt tách trà đã nguội lạnh cùng với chiếc khăn ẩm lên quầy bếp, cố gắng nhấc từng bước nặng nề mà rời khỏi phòng trà. Biết rõ bản thân không còn cơ hội để cứu vãng mối quan hệ này nữa, thế nên Thủy Tiên muốn làm một việc gì đó sau cùng cho Louis, bù đắp lại những gì mà mình đã gây ra, giống như là lời của hắn đã nói, dành chút tự trọng cuối cùng để bảo vệ thanh danh.
-"Chị muốn đi đâu ?"
Thục Quyên vội bước nhanh đến kéo tay cô ta, lo lắng hỏi.
-"Cô nghĩ tôi còn có thể tiếp tục làm việc ở đây nữa sao ?".
Thủy Tiên chầm chậm quay đầu nhìn cô nở nụ cười gượng gạo, hơi nheo mắt lại rồi đáp:
-"Tôi sẽ trở về Anh, có lẽ đó mới là nơi mà tôi thuộc về".
Dứt lời, Thủy Tiên liền nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Thục Quyên, quay lưng rời đi.
Gió đêm thổi qua rừng thông ở bên cạnh, tạo thành những âm thanh xào xạc làm cho ai khi nghe thấy đều phải nổi hết da gà. Thục Quyên ngồi dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt vô định không biết đang nhìn vào đâu, bên trong căn nhà nhỏ chẳng có mấy vật dụng trông đến là thảm thương, cảm giác như chỉ cần một cơn gió lớn luồn vào mấy lỗ hổng trên tường thì cũng đủ để dỡ cả cái mái nhà này của cô lên rồi cuốn bay tất cả. Mọi thứ xung quanh ngọn đồi vẫn luôn rít gào dữ dội, thế nhưng giờ phút này cô lại không còn tâm trạng để ý đến những chuyện đó nữa.
Nhẹ mân mê bức ảnh quen thuộc, ngón tay theo thói quen vuốt ve đường nét của gương mặt người phụ nữ bên trong tấm hình, Thục Quyên thở dài một hơi, mơ màng nghĩ về những gì đã xảy ra.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này
Mỗi lần nhớ đến vẻ mặt đau khổ cùng cực của Louis khi ấy, trái tim cô lại không ngừng quặn thắt.
Có lẽ hắn đã thất vọng về cô lắm.
Trong tâm trí như một mớ bồng bông hỗn độn, Thục Quyên không biết bản thân nên giải quyết mọi chuyện theo cách nào mới đúng, tự hỏi rằng sao cô có thể mất bình tĩnh đến vậy ư ? Hay là hỏi rằng tính cách cô đã thay đổi từ bao giờ ?
Thay đổi ?
Như bắt được chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa sự thật, Thục Quyên không ngừng ngấu nghiến dòng suy nghĩ ấy của mình.
Đã bao lâu rồi, khi mà người đàn ông kia có thể bước vào và làm rối tung hết lên những suy nghĩ trong cô ?
Tại sao khi nghe thấy người khác gọi tên hắn cô sẽ quay mặt lại ?
Tại sao khi nhìn thấy hắn cô sẽ bất giác vui vẻ ?
Tại sao khi xảy ra chuyện cô lại luôn nhớ đến hắn đầu tiên ?
Tại sao khi ở bên cạnh hắn cô lại cảm thấy an lòng ?
Và tại sao...khi mọi người luôn khép nép trước hắn, chỉ có mình cô là dám tin tưởng rằng hắn sẽ dung túng cho mình.
Càng đối diện với những điều sâu thẩm nhất trong chính bản thân, Thục Quyên càng cảm thấy khiếp sợ, mỗi một câu hỏi xuất hiện chính là một con đường khác giúp cô tiến sâu hơn vào bên trong trái tim của mình, để rồi khi chạm vào cánh cửa sự thật, cô mới bàng hoàng phát hiện, hóa ra, mọi chuyện đã rõ ràng mười mươi như thế, nhưng chính tay cô đã vùi sâu nó vào bên trong, phủ lên đó một bức rêu phong tăm tối.
Công bằng mà nói, chính Thục Quyên cũng tự cảm thấy bản thân mình là một kẻ hèn nhát, khi sự việc bắt đầu rẽ vào con đường ngoài tầm kiểm soát, Thục Quyên sẽ lựa chọn việc né tránh nó thay vì trực diện đối mặt và giải quyết triệt để vấn đề.
Cũng như Louis vậy, khi hắn đã bước đến và mạnh mẽ dâng hiến tìm cảm của mình cho cô, thì cô lại lựa chọn nhắm chặt mắt, bịt tai trộm chuông vờ như chẳng hề quan tâm, nhưng đến lúc không còn thấy được tình cảm đó nữa, trái tim ngốc nghếch của cô lại càng trở nên sợ hãi, nó bàng hoàng đến độ phát điên lên, mỗi phút mỗi giây đều run rẩy vì lo lắng, thậm chí, còn vô thức để lộ hình dạng vỡ nát của chính mình.
Vùi mặt vào đôi bàn tay đang run rẩy, cô cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc của mình phát ra. Lồng ngực đau nhức như muốn vỡ tung đến nơi, mỗi một tế bào đang sống bên trong đều điên cuồng gào thét về những tội lỗi mà Thục Quyên đã phạm phải.
-"Mẹ ơi...con sai rồi...lần này, con thật sự sai rồi".
Siết chặt khung hình đã cũ đến mức ố vàng vào lòng, những âm thanh nức nở phá vỡ tường thành mà thoát ra khỏi cổ họng, cô vừa khóc vừa cười rồi vùi đầu vào khuỷu tay, lần đầu tiên dám đối mặt với tiềm thức chính mình:
-"Thục Quyên, mày yêu anh ấy, mày mới là người thua cuộc".
Phải rồi, cô mới là người thua cuộc, cô đã đánh mất trái tim mình vào tay kẻ khác rồi.
Dù vậy, nhưng trong lòng vẫn còn một nỗi băn khoăn vẫn luôn vướng bận.
"Muốn...gặp...Bông...nhớ...Bông...Bông...của...anh..."
"Bông..tha lỗi...tha lỗi cho anh...nhé..."
"Xin...em...hãy...chấp nhận...anh..."
"Xời, Thủy Tiên với chả hoa hồng, lại còn đóa hồng xinh đẹp, ở đây tụi này cũng có hoa nè, Thục Quyên, hoa Đỗ Quyên, đẹp hơn gấp vạn lần".
"Bởi vì anh ấy rất yêu cô".
"Nhưng với Louis thì lại khác. Anh ấy chỉ có một vị trí dành cho cô mà thôi".
Những âm thanh như được lắp vào một cuộn băng tự động không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, và dù cho Thục Quyên có cố sắp xếp kiểu nào đi nữa thì nó vẫn sẽ đưa ra cho cô được một kết quả cuối cùng giống hết nhau.
"Vì sao lại đối xử tốt với em ư ? Em thật sự không thể hiểu sao ?"
"Thục Quyên, em thật sự không biết, hay là giả vờ không biết".
Không...không thể như vậy được, không phải như thế...
Ngay tại thời khắc này, Thục Quyên đã không còn thiết tha muốn biết Bông là ai nữa rồi.
Với lấy chiếc điện thoại đang nằm im lìm trên đầu giường, Thục Quyên điên cuồng bấm tìm trong danh bạ, hai mắt cô bắt đầu hoa lên, tầm nhìn lại nhòe đi dù cho đã cố gắng lau sạch nước bao nhiêu lần đi nữa.
Hít vào sâu một hơi để có thể ổn định tâm trạng kích động, khi đôi bàn tay của cô cũng đã bớt run rẩy hơn, Thục Quyên như dùng hết sức lực để ấn nút gọi cho người nào đó, mỗi một giây trôi qua cô lại thấy trái tim mình đập nhanh hơn, thậm chí là có lúc cô còn không phân định được đâu là tiếng chuông reo và đâu là tiếng tim đập, thời khắc ấy cứ như kéo dài vô tận, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
-Cộp- Viên bi theo lực đẩy của cây cơ không ngừng lăn lông lốc, va vào mép bàn và mấy viên bi khác rồi rơi xuống lỗ, xuyên qua làn khói từ điếu thuốc lá đang ngậm, Louis híp mắt nhìn kết quả thất bại của mình.
Mấy tên thanh niên đứng bên cạnh sau khi quan sát xong thì bước đến vỗ vai hắn cười cười:
-"Bi đen vào lỗ rồi. Đại ca hôm nay sao vậy ? Tâm trạng không vui hả ?"
Louis xoay người lại dựa ra phía sau, tay đang đeo găng kẹp lấy điếu thuốc hút dỡ, tay còn lại nắm lấy cây cơ vịn vào bàn. Rít vào một hơi, hắn ngửa đầu lên trời thả ra một làn khói trắng.
-"Lâu rồi mới thấy đại ca ghé qua đây, mà sao không gọi em nào ra chơi cho vui ?"
Một tên khác sau khi thục xong thì cũng bước đến bên cạnh, tiện tay rút một điếu thuốc rồi châm lửa hút cùng hắn. Những kẻ này đều là cậu ấm có tiếng trong giới nhà giàu, vậy nên chẳng có cuộc chơi nào có mặt Louis mà bọn họ không đến cả.
-"Bữa nay thì miễn đi, tao không có tâm trạng".
Vừa nói, hắn vừa đẩy cây cơ sang cho người bên cạnh, đi đến chiếc ghế sofa trong góc rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người đàn ông dựa đầu ra ghế, tay chân dang rộng hết sức phóng khoáng, nơi cánh tay áo xăng lên cao giăng chi chít những hình xăm uốn lượn, không thể phủ nhận, sự hoang dại tự do này khiến cho Louis càng trở nên nam tính quyến rũ hơn.
Bất chợt, điện thoại trong túi quần liên tục run lên, sự quấy nhiễu không đúng lúc đã làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của hắn, kéo theo tâm trạng của Louis trở nên kém đi.
Ấy thế mà đến khi chạm phải hai chữ "Bông yêu" thì đôi chân mày đang nhíu chặt cũng phải dần dần hạ xuống.
Tiếng la hét ầm ĩ, tiếng nhạc xập xình, tiếng mời gọi của những cô gái làng chơi quanh quẩn trong không gian cũng chẳng làm ảnh hưởng được đến thần trí hắn lúc này. Louis nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu không ngừng tự hỏi có nên kiên quyết đến cùng hay không.
Hắn thật sự chịu hết nổi người con gái lạnh lùng vô tình nào đó rồi, thật sự rất rất không muốn gặp cô nữa.
Tức chết đi được.
Vài giây trôi qua, người ở đầu dây bên kia vẫn kiên trì không cúp máy, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ đành cắn răng chửi thầm một tiếng rồi ấn nhận cuộc gọi.
-"Alo".
Nghe được giọng nói quen thuộc nhưng lại lạnh như băng khiến cho Thục Quyên thoáng chùn bước, đến giờ thì cô cũng đã hiểu nguyên do vì sao mọi người lại sợ hắn đến độ này.
-"Nếu không nói gì thì tôi sẽ cúp máy".
-"A, không, khoan đã".
Thục Quyên sợ hãi vội vã đáp lời vì sợ hắn sẽ làm thật, cô hít sâu một hơi, mím môi gọi:
-"Khải Lâm..."
Thôi, xong đời rồi.
Louis ngửa đầu lên ghế rồi dùng tay che kín hai mắt lại. Cuộc đời này của hắn đi tong rồi, rõ ràng bị Thục Quyên làm cho tức giận đến mức đã thề sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, vậy mà giờ đây chỉ mới nghe "người con gái lạnh lùng vô tình nào đó" gọi tên thôi mà trái tim hắn đã như muốn nhũn ra rồi.
-"Ừm..."
Louis chỉ có thể gằn một tiếng qua cổ họng, hắn sợ mình mà mở miệng ngay lúc này thì sẽ nói ra những lời mất mặt chết.
Thế nên Thục Quyên cứ nghĩ rằng người ở phía bên kia nghe cô gọi vậy thì không hài lòng, đành cắn môi đáp:
-"Xin...xin lỗi...giám đốc...Tôi, tôi có..."
-"Em muốn nói gì ?"
Lại một lần nữa, khi sự hờ hững đầy dối trá vang lên, bao nhiêu can đảm mà Thục Quyên cố gom lại để có thể gọi cho hắn đã bị lời nói kia dọa cho bay biến, cô ủ rũ cúi đầu, tiếng nấc nghẹn mất khống chế mà xuyên qua loa điện thoại.
-"Tôi, tôi có chuyện muốn nói với, với giám đốc. Giám đốc đang ở đâu ? Tôi, tôi có thể đến đó gặp, gặp anh không ?"
Nghe xong những lời này, Louis gần như tưởng tượng ra được gương mặt đang mếu máo quen thuộc của cô, trong lòng cũng sẽ vì vậy mà cuống cuồng lo lắng không biết nhóc con của hắn lại làm sao, thế mà ngoài miệng thì vẫn tỏ ra cứng rắn lắm.
-"Có phải chuyện gấp không ? Nếu không thì để mai rồi hẵng nói, bây giờ không phải giờ làm việc của tôi".
-"Hả ?"
Đương lúc tủi thân, không ngờ Thục Quyên lại bị câu nói đó làm cho bật cười, cô hít hít đầu mũi, quẹt nước mắt đang chất đầy nơi khóe mi, ai kia đúng là cái đồ nhỏ mọn, dám dùng câu nói của cô để trêu ngược cô.
Ấy vậy mà Thục Quyên lại có thể bình ổn tâm trạng đang xáo trộn của mình.
-"Có".
Vừa đáp, Thục Quyên vừa sửa soạn áo khoác rồi mở cửa ra ngoài.
-"Gấp lắm, bây giờ tôi sẽ đến tìm giám đốc ngay đây, giám đốc đang ở đâu".
-"Ở yên đó".
Louis gần như là hét lên, hắn sợ hãi bật người dậy, cam chịu đầu hàng mà nói:
-"Em đang ở đâu thì ở yên đó cho tôi, tôi sẽ nói tài xế đến rước, đêm hôm khuya khoắt, thân là con gái em không sợ có kẻ xấu hả".
Ngay lập tức, tiếng cười khúc khích của Bông nhỏ khiến cho Louis giật mình nhận ra mình đã thất thế trước cô rồi, nào có ai giận dỗi mà kiểu như hắn đâu, lại còn lo lắng cho người ta đến cuống cuồng cả lên.
Ôi mà thôi, hắn chịu đó, ai bảo hắn trót phải lòng con người không tim không phổi kia làm gì. Cho dù là lúc đang tức giận đến muốn bốc khói đầu, vậy mà hắn vẫn thấy cô đáng yêu chết đi được đó thôi, nào có xá gì đôi ba câu chữ kia.
Hắn quên, quên hết, quên sạch sành sanh, hắn chỉ nhớ một chuyện là yêu Bông nhỏ nhất trên đời.
-"Chị uống đi cho ấm".
Thục Quyên bưng tách trà đến trước mặt Thủy Tiên, cô ta ngước mắt lên nhìn một lúc, sau đó mới nặng nề nhận lấy tách trà.
Hương hoa thơm nồng cùng với vị cỏ ngọt trôi xuống cổ họng khô khốc, dòng nước ấm nóng chảy đếu đâu thì cơ thể lạnh như băng của Thủy Tiên cảm nhận được đến đấy. Chẳng biết có phải vì ái ngại hay không, từ nãy đến giờ cô ta vẫn luôn không dám nhìn về phía Thục Quyên, cứ mãi đứng tại chỗ trầm ngâm rất lâu.
Mọi thứ lại rơi vào im lặng, Thục Quyên tinh ý quay lưng đi để Thủy Tiên có đủ thời gian bình ổn lại tâm trạng, ngoài tiếng mưa nặng hạt đang đập vào cửa sổ thủy tinh, trong phòng chỉ còn lại âm thanh lạch cạch thỉnh thoảng vang lên khi Thục Quyên dọn dẹp những gì mà mình vừa lấy xuống.
-"Cô không ghét tôi sao ?"
Từ sau khi nhận được ly nước, ánh mắt của Thủy Tiên vẫn luôn hướng về phía Thục Quyên không rời, cô ta nhìn từng hành động hết sức tự nhiên ấy của cô gái trẻ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút cồn cào không yên.
-"Tại sao tôi phải ghét chị ?"
Thục Quyên quay đầu lại nở nụ cười rồi đáp, bàn tay đang thoăn thoắt làm việc vẫn chưa từng dừng lại.
-"Chúng ta đều là phụ nữ, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được nhau, những việc chị làm tôi không trách chị, với lại, chị cũng chưa từng làm gì quá đáng với tôi".
Nghe xong, Thủy Tiên hơi nhíu mày suy nghĩ, thế rồi cô ta lại khó hiểu mà hỏi:
-"Thật vậy sao ? Vậy còn Khải...à không, vậy còn Louis ? Chẳng lẽ...cô thật sự không có tình cảm gì với anh ấy sao ?"
Lần này thì Thục Quyên đúng là đã bị câu hỏi của người phía sau khiến cho bối rối, cô đứng sững lại một lúc, sau đó mới cúi đầu nhìn gói cà phê trên tay mình mà gượng cười:
-"Chị cảm thấy thế nào ?"
Thủy Tiên nhún vai lắc đầu, đương nhiên là cô ta không biết, cô ta chỉ thấy người con gái tên Thục Quyên này rất kỳ lạ, lúc thì trông cô thật mỏng manh yếu đuối, khi thì lại khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ đến không ai sánh bằng, có lúc thì như rất đa tình, đôi khi thì lại vô tình đến không thể tưởng tượng.
Đi đến bên cạnh nơi Thủy Tiên đang đứng, Thục Quyên dựa người ra quầy bếp sau lưng, cô vòng tay trước mặt mình, hơi cúi đầu suy tư thở dài, mãi đến một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng:
-"Phàm là người bình thường, ai lại chẳng có lúc yêu hận đâu chứ".
Nói đoạn, cô lại quay sang nhìn Thủy Tiên, khóe môi cong lên kéo thành một nụ cười trống rỗng:
-"Trái tim người đàn ông là nơi nhiều ngăn nhất, chúng ta không thể biết rằng vị trí thật sự của mình trong lòng họ là ở chỗ nào, may mắn thì nhiều hơn người kia một chút, xui xẻo thì ít hơn người kia một chút, chung quy lại thì cũng không khác nhau là bao".
-"Nhưng tôi không muốn điều đó, tôi không muốn sống phụ thuộc vào đàn ông, tôi không muốn bản thân sẽ bị chi phối rồi lại lựa chọn sai lầm".
Dứt lời, không gian giữa hai người bỗng trôi vào im lặng, bọn họ như hiểu được ý nghĩ của đối phương mà cùng lúc không ai lên tiếng, thật ra thì chính Thủy Tiên cũng không biết phải đáp lời cô thế nào nên chỉ chăm chú nhìn xuống tách trà trên tay, ánh đèn từ trên trần nhà làm phản chiếu vào trong mặt nước hình ảnh cô ta đang đăm chiêu suy nghĩ.
Bất ngờ, Thủy Tiên quay sang phía cô rồi nói:
-"Cô đừng giận anh ấy..."
-"Sao cơ ?"
Thục Quyên nghe xong thì nhíu mày khó hiểu:
-"Thật ra...chuyện hôm đó là do tôi... là tôi cố tình để cô thấy như vậy, cho nên những gì cô và Louis cãi nhau...tôi đều nghe hết rồi".
-"..."
-"Sự thật thì ngày hôm ấy tôi và Louis không phát sinh vấn đề gì với nhau cả. Ban đầu tôi đến tìm Louis là vì muốn mời anh ấy cùng đi ăn trưa với mình, thế nhưng anh ấy đã từ chối, còn những vết trên cổ cũng là do tôi cố tình tự tạo ra...bởi vì tôi muốn cô hiểu lầm anh ấy, tôi không muốn...hai người đến được với nhau".
Nghe được những lời thú tội của cô nàng xinh đẹp Thủy Tiên, Thục Quyên thật sự bị cô ta làm cho hoang mang đến độ mồm mở to không thể khép lại, giữa trăm ngàn lý do, cô lại không thể nào ngờ được rằng mọi chuyện xảy ra là bởi vì có người sắp đặt. Ngay giây phút ấy, những lời nói mà Thục Quyên không thể kềm chế được đã tống thẳng vào mặt ai kia cũng cùng lúc đổ ập về.
-"Anh đúng là ghê tởm, giám đốc, anh mới là người làm cho tôi sợ đó, bộ mặt giả tạo mà anh làm ra đúng là rất hoàn hảo, đến mức mà tôi đã lầm tưởng rằng anh thật sự là một người tốt".
-"Đừng giả vờ như không biết, anh làm gì thì tự mình hiểu lấy, nhưng anh làm cho tôi quá mức kinh tởm, xem như là tôi nhìn lầm anh, là tôi ngu ngốc mới tin rằng anh là một người tốt".
-"Tôi đã đánh giá sai anh, tôi cứ nghĩ anh là một kẻ chính nhân quân tử, không ngờ, giám đốc, anh thật sự làm cho tôi không thể ngờ được".
-"Tôi thật sự rất hối hận khi đã quen biết anh".
Mỗi một lời nói lúc đó được thốt ra khi tâm trạng của Thục Quyên đã ở trạng thái tuột dốc không phanh, vậy nên những gì ô uế bẩn thỉu nhất mà cô có thể nghĩ tới đều đã dùng hết cho hắn cả rồi.
-"Sao chị có thể..."
Cảm giác trong lòng cô lúc này vừa đau đớn vừa hối hận, Thục Quyên tự trách bản thân đã quá nông nổi, trách chính mình không đủ bình tĩnh để thấu đáo mọi việc, lại vừa cảm thấy xót xa thay cho Louis, chắc chắn hắn đã rất thất vọng, hẳn là người đàn ông ấy đã bị cô làm cho tổn thương rất nhiều.
Hít sâu một hơi để cố lấy lại bình tĩnh, Thục Quyên chống tay lên trán xoa xoa thái dương đang giật từng cơn, khẽ liếm đôi môi khô khốc, cô quay sang hỏi:
-"Vậy thì tại sao bây giờ chị lại nói chuyện này với tôi ?"
Thủy Tiên nghe xong bèn ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi con ngươi trong suốt chứa đựng sự dứt khoát mà bình tĩnh đáp:
-"Bởi vì anh ấy rất yêu cô".
Tuy trong giọng nói của cô ta chất chứa một sự đau đớn khó kềm nén, thế nhưng ánh mắt sáng như sao trời cùng với vẻ mặt kiên định ấy lại khiến cho Thủy Tiên trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
-"Cô nói đúng, trái tim của đàn ông có rất nhiều ngăn, bọn họ có thể cùng lúc đặt nhiều người vào trong tim mình".
-"Nhưng với Louis thì lại khác. Anh ấy chỉ có một vị trí dành cho cô mà thôi".
Nói đến đây, Thủy Tiên liền bật cười một tiếng đầy chua xót, hai cánh tay cô ta vòng lại trước ngực, cơ thể mỏng manh hơi đung đưa.
-"Cô đừng nghĩ tôi nói với cô những điều này là vì tôi cao thượng, sẵn sàng nhường tình yêu của mình cho người khác".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-"Đó không phải là tính cách của tôi".
Thục Quyên vẫn nhíu chặt đầu mày nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên mặt người đối diện, cảm xúc lẫn lộn bên trong như rối tung hết cả lên.
-"Tôi làm những chuyện này là vì muốn chuộc lại lỗi lầm của tôi với Louis, đây là điều cuối cùng mà tôi có thể làm cho anh ấy".
-"Cô Thục Quyên, nhờ cô nói với anh ấy giúp tôi, tôi thật sự rất yêu anh ấy, là tôi có lỗi với anh ấy, tôi không mong anh ấy có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi mong rằng anh ấy sẽ không phải giống như tôi, muốn mà không được".
Nói xong, Thủy Tiên liền đặt tách trà đã nguội lạnh cùng với chiếc khăn ẩm lên quầy bếp, cố gắng nhấc từng bước nặng nề mà rời khỏi phòng trà. Biết rõ bản thân không còn cơ hội để cứu vãng mối quan hệ này nữa, thế nên Thủy Tiên muốn làm một việc gì đó sau cùng cho Louis, bù đắp lại những gì mà mình đã gây ra, giống như là lời của hắn đã nói, dành chút tự trọng cuối cùng để bảo vệ thanh danh.
-"Chị muốn đi đâu ?"
Thục Quyên vội bước nhanh đến kéo tay cô ta, lo lắng hỏi.
-"Cô nghĩ tôi còn có thể tiếp tục làm việc ở đây nữa sao ?".
Thủy Tiên chầm chậm quay đầu nhìn cô nở nụ cười gượng gạo, hơi nheo mắt lại rồi đáp:
-"Tôi sẽ trở về Anh, có lẽ đó mới là nơi mà tôi thuộc về".
Dứt lời, Thủy Tiên liền nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Thục Quyên, quay lưng rời đi.
Gió đêm thổi qua rừng thông ở bên cạnh, tạo thành những âm thanh xào xạc làm cho ai khi nghe thấy đều phải nổi hết da gà. Thục Quyên ngồi dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt vô định không biết đang nhìn vào đâu, bên trong căn nhà nhỏ chẳng có mấy vật dụng trông đến là thảm thương, cảm giác như chỉ cần một cơn gió lớn luồn vào mấy lỗ hổng trên tường thì cũng đủ để dỡ cả cái mái nhà này của cô lên rồi cuốn bay tất cả. Mọi thứ xung quanh ngọn đồi vẫn luôn rít gào dữ dội, thế nhưng giờ phút này cô lại không còn tâm trạng để ý đến những chuyện đó nữa.
Nhẹ mân mê bức ảnh quen thuộc, ngón tay theo thói quen vuốt ve đường nét của gương mặt người phụ nữ bên trong tấm hình, Thục Quyên thở dài một hơi, mơ màng nghĩ về những gì đã xảy ra.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này
Mỗi lần nhớ đến vẻ mặt đau khổ cùng cực của Louis khi ấy, trái tim cô lại không ngừng quặn thắt.
Có lẽ hắn đã thất vọng về cô lắm.
Trong tâm trí như một mớ bồng bông hỗn độn, Thục Quyên không biết bản thân nên giải quyết mọi chuyện theo cách nào mới đúng, tự hỏi rằng sao cô có thể mất bình tĩnh đến vậy ư ? Hay là hỏi rằng tính cách cô đã thay đổi từ bao giờ ?
Thay đổi ?
Như bắt được chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa sự thật, Thục Quyên không ngừng ngấu nghiến dòng suy nghĩ ấy của mình.
Đã bao lâu rồi, khi mà người đàn ông kia có thể bước vào và làm rối tung hết lên những suy nghĩ trong cô ?
Tại sao khi nghe thấy người khác gọi tên hắn cô sẽ quay mặt lại ?
Tại sao khi nhìn thấy hắn cô sẽ bất giác vui vẻ ?
Tại sao khi xảy ra chuyện cô lại luôn nhớ đến hắn đầu tiên ?
Tại sao khi ở bên cạnh hắn cô lại cảm thấy an lòng ?
Và tại sao...khi mọi người luôn khép nép trước hắn, chỉ có mình cô là dám tin tưởng rằng hắn sẽ dung túng cho mình.
Càng đối diện với những điều sâu thẩm nhất trong chính bản thân, Thục Quyên càng cảm thấy khiếp sợ, mỗi một câu hỏi xuất hiện chính là một con đường khác giúp cô tiến sâu hơn vào bên trong trái tim của mình, để rồi khi chạm vào cánh cửa sự thật, cô mới bàng hoàng phát hiện, hóa ra, mọi chuyện đã rõ ràng mười mươi như thế, nhưng chính tay cô đã vùi sâu nó vào bên trong, phủ lên đó một bức rêu phong tăm tối.
Công bằng mà nói, chính Thục Quyên cũng tự cảm thấy bản thân mình là một kẻ hèn nhát, khi sự việc bắt đầu rẽ vào con đường ngoài tầm kiểm soát, Thục Quyên sẽ lựa chọn việc né tránh nó thay vì trực diện đối mặt và giải quyết triệt để vấn đề.
Cũng như Louis vậy, khi hắn đã bước đến và mạnh mẽ dâng hiến tìm cảm của mình cho cô, thì cô lại lựa chọn nhắm chặt mắt, bịt tai trộm chuông vờ như chẳng hề quan tâm, nhưng đến lúc không còn thấy được tình cảm đó nữa, trái tim ngốc nghếch của cô lại càng trở nên sợ hãi, nó bàng hoàng đến độ phát điên lên, mỗi phút mỗi giây đều run rẩy vì lo lắng, thậm chí, còn vô thức để lộ hình dạng vỡ nát của chính mình.
Vùi mặt vào đôi bàn tay đang run rẩy, cô cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc của mình phát ra. Lồng ngực đau nhức như muốn vỡ tung đến nơi, mỗi một tế bào đang sống bên trong đều điên cuồng gào thét về những tội lỗi mà Thục Quyên đã phạm phải.
-"Mẹ ơi...con sai rồi...lần này, con thật sự sai rồi".
Siết chặt khung hình đã cũ đến mức ố vàng vào lòng, những âm thanh nức nở phá vỡ tường thành mà thoát ra khỏi cổ họng, cô vừa khóc vừa cười rồi vùi đầu vào khuỷu tay, lần đầu tiên dám đối mặt với tiềm thức chính mình:
-"Thục Quyên, mày yêu anh ấy, mày mới là người thua cuộc".
Phải rồi, cô mới là người thua cuộc, cô đã đánh mất trái tim mình vào tay kẻ khác rồi.
Dù vậy, nhưng trong lòng vẫn còn một nỗi băn khoăn vẫn luôn vướng bận.
"Muốn...gặp...Bông...nhớ...Bông...Bông...của...anh..."
"Bông..tha lỗi...tha lỗi cho anh...nhé..."
"Xin...em...hãy...chấp nhận...anh..."
"Xời, Thủy Tiên với chả hoa hồng, lại còn đóa hồng xinh đẹp, ở đây tụi này cũng có hoa nè, Thục Quyên, hoa Đỗ Quyên, đẹp hơn gấp vạn lần".
"Bởi vì anh ấy rất yêu cô".
"Nhưng với Louis thì lại khác. Anh ấy chỉ có một vị trí dành cho cô mà thôi".
Những âm thanh như được lắp vào một cuộn băng tự động không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, và dù cho Thục Quyên có cố sắp xếp kiểu nào đi nữa thì nó vẫn sẽ đưa ra cho cô được một kết quả cuối cùng giống hết nhau.
"Vì sao lại đối xử tốt với em ư ? Em thật sự không thể hiểu sao ?"
"Thục Quyên, em thật sự không biết, hay là giả vờ không biết".
Không...không thể như vậy được, không phải như thế...
Ngay tại thời khắc này, Thục Quyên đã không còn thiết tha muốn biết Bông là ai nữa rồi.
Với lấy chiếc điện thoại đang nằm im lìm trên đầu giường, Thục Quyên điên cuồng bấm tìm trong danh bạ, hai mắt cô bắt đầu hoa lên, tầm nhìn lại nhòe đi dù cho đã cố gắng lau sạch nước bao nhiêu lần đi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hít vào sâu một hơi để có thể ổn định tâm trạng kích động, khi đôi bàn tay của cô cũng đã bớt run rẩy hơn, Thục Quyên như dùng hết sức lực để ấn nút gọi cho người nào đó, mỗi một giây trôi qua cô lại thấy trái tim mình đập nhanh hơn, thậm chí là có lúc cô còn không phân định được đâu là tiếng chuông reo và đâu là tiếng tim đập, thời khắc ấy cứ như kéo dài vô tận, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
-Cộp- Viên bi theo lực đẩy của cây cơ không ngừng lăn lông lốc, va vào mép bàn và mấy viên bi khác rồi rơi xuống lỗ, xuyên qua làn khói từ điếu thuốc lá đang ngậm, Louis híp mắt nhìn kết quả thất bại của mình.
Mấy tên thanh niên đứng bên cạnh sau khi quan sát xong thì bước đến vỗ vai hắn cười cười:
-"Bi đen vào lỗ rồi. Đại ca hôm nay sao vậy ? Tâm trạng không vui hả ?"
Louis xoay người lại dựa ra phía sau, tay đang đeo găng kẹp lấy điếu thuốc hút dỡ, tay còn lại nắm lấy cây cơ vịn vào bàn. Rít vào một hơi, hắn ngửa đầu lên trời thả ra một làn khói trắng.
-"Lâu rồi mới thấy đại ca ghé qua đây, mà sao không gọi em nào ra chơi cho vui ?"
Một tên khác sau khi thục xong thì cũng bước đến bên cạnh, tiện tay rút một điếu thuốc rồi châm lửa hút cùng hắn. Những kẻ này đều là cậu ấm có tiếng trong giới nhà giàu, vậy nên chẳng có cuộc chơi nào có mặt Louis mà bọn họ không đến cả.
-"Bữa nay thì miễn đi, tao không có tâm trạng".
Vừa nói, hắn vừa đẩy cây cơ sang cho người bên cạnh, đi đến chiếc ghế sofa trong góc rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người đàn ông dựa đầu ra ghế, tay chân dang rộng hết sức phóng khoáng, nơi cánh tay áo xăng lên cao giăng chi chít những hình xăm uốn lượn, không thể phủ nhận, sự hoang dại tự do này khiến cho Louis càng trở nên nam tính quyến rũ hơn.
Bất chợt, điện thoại trong túi quần liên tục run lên, sự quấy nhiễu không đúng lúc đã làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của hắn, kéo theo tâm trạng của Louis trở nên kém đi.
Ấy thế mà đến khi chạm phải hai chữ "Bông yêu" thì đôi chân mày đang nhíu chặt cũng phải dần dần hạ xuống.
Tiếng la hét ầm ĩ, tiếng nhạc xập xình, tiếng mời gọi của những cô gái làng chơi quanh quẩn trong không gian cũng chẳng làm ảnh hưởng được đến thần trí hắn lúc này. Louis nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu không ngừng tự hỏi có nên kiên quyết đến cùng hay không.
Hắn thật sự chịu hết nổi người con gái lạnh lùng vô tình nào đó rồi, thật sự rất rất không muốn gặp cô nữa.
Tức chết đi được.
Vài giây trôi qua, người ở đầu dây bên kia vẫn kiên trì không cúp máy, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ đành cắn răng chửi thầm một tiếng rồi ấn nhận cuộc gọi.
-"Alo".
Nghe được giọng nói quen thuộc nhưng lại lạnh như băng khiến cho Thục Quyên thoáng chùn bước, đến giờ thì cô cũng đã hiểu nguyên do vì sao mọi người lại sợ hắn đến độ này.
-"Nếu không nói gì thì tôi sẽ cúp máy".
-"A, không, khoan đã".
Thục Quyên sợ hãi vội vã đáp lời vì sợ hắn sẽ làm thật, cô hít sâu một hơi, mím môi gọi:
-"Khải Lâm..."
Thôi, xong đời rồi.
Louis ngửa đầu lên ghế rồi dùng tay che kín hai mắt lại. Cuộc đời này của hắn đi tong rồi, rõ ràng bị Thục Quyên làm cho tức giận đến mức đã thề sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, vậy mà giờ đây chỉ mới nghe "người con gái lạnh lùng vô tình nào đó" gọi tên thôi mà trái tim hắn đã như muốn nhũn ra rồi.
-"Ừm..."
Louis chỉ có thể gằn một tiếng qua cổ họng, hắn sợ mình mà mở miệng ngay lúc này thì sẽ nói ra những lời mất mặt chết.
Thế nên Thục Quyên cứ nghĩ rằng người ở phía bên kia nghe cô gọi vậy thì không hài lòng, đành cắn môi đáp:
-"Xin...xin lỗi...giám đốc...Tôi, tôi có..."
-"Em muốn nói gì ?"
Lại một lần nữa, khi sự hờ hững đầy dối trá vang lên, bao nhiêu can đảm mà Thục Quyên cố gom lại để có thể gọi cho hắn đã bị lời nói kia dọa cho bay biến, cô ủ rũ cúi đầu, tiếng nấc nghẹn mất khống chế mà xuyên qua loa điện thoại.
-"Tôi, tôi có chuyện muốn nói với, với giám đốc. Giám đốc đang ở đâu ? Tôi, tôi có thể đến đó gặp, gặp anh không ?"
Nghe xong những lời này, Louis gần như tưởng tượng ra được gương mặt đang mếu máo quen thuộc của cô, trong lòng cũng sẽ vì vậy mà cuống cuồng lo lắng không biết nhóc con của hắn lại làm sao, thế mà ngoài miệng thì vẫn tỏ ra cứng rắn lắm.
-"Có phải chuyện gấp không ? Nếu không thì để mai rồi hẵng nói, bây giờ không phải giờ làm việc của tôi".
-"Hả ?"
Đương lúc tủi thân, không ngờ Thục Quyên lại bị câu nói đó làm cho bật cười, cô hít hít đầu mũi, quẹt nước mắt đang chất đầy nơi khóe mi, ai kia đúng là cái đồ nhỏ mọn, dám dùng câu nói của cô để trêu ngược cô.
Ấy vậy mà Thục Quyên lại có thể bình ổn tâm trạng đang xáo trộn của mình.
-"Có".
Vừa đáp, Thục Quyên vừa sửa soạn áo khoác rồi mở cửa ra ngoài.
-"Gấp lắm, bây giờ tôi sẽ đến tìm giám đốc ngay đây, giám đốc đang ở đâu".
-"Ở yên đó".
Louis gần như là hét lên, hắn sợ hãi bật người dậy, cam chịu đầu hàng mà nói:
-"Em đang ở đâu thì ở yên đó cho tôi, tôi sẽ nói tài xế đến rước, đêm hôm khuya khoắt, thân là con gái em không sợ có kẻ xấu hả".
Ngay lập tức, tiếng cười khúc khích của Bông nhỏ khiến cho Louis giật mình nhận ra mình đã thất thế trước cô rồi, nào có ai giận dỗi mà kiểu như hắn đâu, lại còn lo lắng cho người ta đến cuống cuồng cả lên.
Ôi mà thôi, hắn chịu đó, ai bảo hắn trót phải lòng con người không tim không phổi kia làm gì. Cho dù là lúc đang tức giận đến muốn bốc khói đầu, vậy mà hắn vẫn thấy cô đáng yêu chết đi được đó thôi, nào có xá gì đôi ba câu chữ kia.
Hắn quên, quên hết, quên sạch sành sanh, hắn chỉ nhớ một chuyện là yêu Bông nhỏ nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro