Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên
Cho chúng ta cơ...
2024-09-10 10:49:15
Ngồi trong xe, Louis hạ cửa sổ xuống hết cỡ, hắn hút hết điếu này đến
điếu khác để có thể giữ bình tĩnh, Thục Quyên ở bên cạnh còn đang co ro
trên ghế phụ, nước mắt đã khô để lại từng vệt dài trên mặt.
-"Tại sao bọn chúng lại muốn giết em ?"
Cô ngơ ngác hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào mấy ngón chân dính đầy đất của mình.
-"Em đã làm gì sai ? Tại sao lại có người muốn em chết đến như vậy".
Nói xong, Thục Quyên quay mặt sang phía Louis, đôi con ngươi hoảng loạn hiện lên vẻ vụn vỡ.
Đối mặt với câu hỏi khó này của Bông nhỏ, hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào, mấy lần mở miệng rồi lại thôi, bởi chính bản thân hắn cũng không hiểu được tại sao cô bé này lại sống trong nhiều cạm bẫy đến thế.
-"Tại sao lại không muốn em được sống chứ ? Em đã cố gắng sống thật tốt mà".
Càng nói, Thục Quyên lại càng không thể kềm chế được mà bật khóc, giống như những uất ức tích tụ trong suốt quãng thời gian dài không có nơi để giải tỏa, cuối cùng cũng đến lúc phun trào.
-"Tôi chỉ muốn sống thật yên ổn để tìm ba về thôi, tôi chưa từng hại ai, chưa từng làm chuyện độc ác với ai, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn dồn tôi vào đường cùng, tại sao không để tôi có thể bình yên mà sống..."
-"Tôi còn chưa đủ đau khổ hay sao, còn muốn gì ở tôi nữa, tôi còn gì để mất nữa..."
Sự kích động khiến cho Thục Quyên dần mất kiểm soát, cô đập mạnh xuống ghế, khiến cho đầu móng tay bật ra, máu tươi chảy dài thành từng dòng rơi trên váy trắng.
-"Thục Quyên, Thục Quyên, em đừng sợ, còn có anh ở đây, anh ở ngay cạnh em mà".
Khi nhìn thấy cô tự tổn thương chính mình, Louis vội vã ném điếu thuốc vừa mới chăm đi rồi vội quay sang ôm chặt cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, hắn đau đớn hít thở sâu, không ngừng xoa lưng để Thục Quyên có thể mau chóng bình tĩnh trở lại.
-"Thục Quyên, anh luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ đến, anh sẽ luôn bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu đựng thêm lần nào nữa".
Tiếng khóc như đang cào nát trái của hắn, Thục Quyên nắm chặt vạt áo sơ mi tanh tưởi dính đầy máu, cô dựa đầu vào lòng hắn, cơ thể rã rời thành từng đoạn, cứ như một con búp bê sứ vô hồn, hoàn toàn không tiếp nhận được bất kỳ điều gì từ mọi thứ xung quanh, kể cả đó có là Louis.
-"Anh Lâm".
Quốc Cường đứng ngoài cửa xe vừa mới lên tiếng thì đã bị hắn đưa tay ra hiệu im lặng, lúc này anh ta mới phát hiện, trong ngực của người đàn ông chính là cô bé con đang cuộn tròn nằm ngủ.
Gió thổi ngang qua chỗ hai người đang đứng, làm đung đưa vài sợi tóc đã mất sáp rũ xuống trán, Louis nhìn xa xăm về phía đỉnh đồi, tàn thuốc rơi đầy dưới chân.
-"Anh Lâm, những chuyện cần nói em cũng đã nói với anh rồi, em biết anh rất tức giận, nhưng xin anh tha cho mấy đứa nó một cơ hội, em chắc chắn chắn sẽ bắt tụi nó quỳ xuống xin lỗi anh và Thục Quyên".
Quốc Cường nhíu chặt hai chân mày lại với nhau, bàn tay thả bên đùi hơi run rẩy, anh ta sợ hãi, người đàn ông này chính là con trai độc đinh của người đứng đầu một trong những ngân hàng thương mại lớn nhất cả nước, cho dù cha hắn có bỏ mặc hắn đến đâu đi chăng nữa, nhưng ông vẫn còn cần giữ thể diện, sẽ không để hắn phải chịu thiệt thòi.
Còn chưa kể đến bản thân Louis cũng là giám đốc của Công Thành.
Sau khi đã nghe hết những gì mà Quốc Cường nói thì Louis vẫn im lặng không đáp, hắn chỉ lẳng lặng nhìn vào ô cửa kính xe hơi, nơi có người con gái còn đang trằn trọc trong giấc ngủ.
Một lúc sau, người đàn ông mới chậm rãi lên tiếng:
-"Anh có thể nể mặt cậu để tha cho ba thằng chó kia..."
Quốc Cường nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, thế nhưng vẫn chưa vội mừng rỡ, anh ta nín thở muốn nghe quyết định cuối cùng của Louis sẽ như thế nào.
-"Tuy nhiên, còn Kiều Chi, anh muốn nó phải trả giá cho những gì mà nó đã gây ra".
-"Anh Lâm..."
Đúng theo suy đoán của anh ta, Louis nhất định sẽ không để yên cho kẻ đầu xỏ đã gây ra chuyện này, nhưng dù gì Kiều Chi cũng là em gái của anh, anh đâu thể nào để cho em gái của mình đi vào chỗ chết được.
-"Anh Lâm, em biết anh rất yêu Thục Quyên, khi nhìn thấy cô bé bị như vậy em cũng rất đau lòng".
Nói đến đây, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, sau đó căng thẳng tiếp lời:
-"Nhưng xin anh suy nghĩ lại, cho dù anh không nể mặt em thì cũng hãy nể mặt Thục Quyên, Kiều Chi dù gì cũng từng là bạn thân của cô bé..."
-"Bạn thân ?"
Vừa nghe đến đó, Louis đã quay ngoắt sang nhìn anh ta, vẻ mặt tức giận pha lẫn với đau thương làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi.
-"Cậu nói câu này không thấy có lỗi với Thục Quyên sao ? Có bạn thân nào sẽ sai người đi giết bạn của mình không ? Ngay từ khi tiếp tay cho thằng chó kia bỏ thuốc Thục Quyên, Kiều Chi đã không còn xứng đáng là bạn thân của cô ấy nữa rồi".
-"Anh Lâm, sao...sao anh biết chuyện đó ?"
Quốc Cường nghe hắn nhắc đến chuyện cũ thì không khỏi sững sờ, anh ta cứ nghĩ rằng bản thân đã giấu kín lắm rồi.
Louis liếc mắt nhìn sang phía anh ta rồi lạnh lùng cười khinh một tiếng:
-"Cậu đừng nghĩ cậu có thể che giấu được cho nó, nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm".
Dứt lời, Louis vứt điếu thuốc đã cháy được hai phần ba xuống đất, hắn di chân qua lại mấy cái cho tắt lửa, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.
-"Cho cậu ba ngày để đưa con bé đến gặp anh, giữa hai chúng ta xem như không có gì cả, anh vẫn quý cậu, nhưng nếu cậu không thể chấp nhận được thì thôi, anh cũng sẽ không trách cậu, đành xem như chúng ta cũng đã hết duyên bạn bè, còn bằng không, cậu đừng trách anh không nể tình nghĩa xưa, anh không muốn quan hệ giữa chúng ta bị sứt mẻ".
Nói xong, hắn lại kéo cửa lên, chỉ một loáng sau Quốc Cường đã không còn nhìn thấy ánh đèn từ chiếc xe đâu nữa.
Trong màn đêm, lớp sương dày đặc bao phủ xung quanh căn biệt thự, không khí lạnh lẽo khiến cho gương mặt người con gái đang nằm yên trên giường trở nên tái nhợt.
Cánh cửa phòng hé mở, bước chân người đàn ông trong vô thức cũng trở nên thật nhẹ nhàng. Louis chậm rãi tiến đến gần, cụp mắt nhìn người con gái đang nằm ngủ trên chiếc giường của mình, mái tóc dài rũ rượi trên chiếc gối đầu quen thuộc, cơ thể nhỏ bé chìm sâu trong tấm chăn dày, làn da trắng sứ nổi bật giữa lớp drap lụa đen thẳm.
Hắn đã từng mơ tưởng đến hình ảnh này muôn ngàn lần, đã từng khao khát sẽ có một ngày được nhìn thấy Bông nhỏ say giấc trên chiếc giường của hắn, vậy mà không ngờ, cuối cùng Louis cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng tuyệt tác nhân gian ấy, kể từ khi đặt cô bé con xuống giường, hắn liền hiểu rõ bản thân đã bị Bông nhỏ giam cầm tuyệt đối.
Khẽ khàng ngồi ở bên cạnh, hắn dựa lưng vào đầu giường, sau đó khom người cúi xuống gần cô hơn, ánh mắt sáng quắc lặng lẽ chiêm ngưỡng dung nhan cao quý.
Bàn tay cẩn thận vuốt ve mái tóc mượt mà của người con gái, gương mặt thanh tú có phần phờ phạc sau cơn khủng hoảng, đôi môi nhạt màu hơi hé ra, làm vang lên tiếng ngáy thật nhỏ.
Đáng yêu như một nàng công chúa vậy.
Louis ước gì hắn có thể giữ cô mãi bên mình, giam cầm cô vào một nơi mà không ai có thể thấy, để cô ngày ngày sa đọa trong vòng tay hắn.
Giá mà hắn có thể.
Thục Quyên nghiêng đầu, một bên má áp vào vải lụa mềm mại, mi mắt đang nhắm nghiền hiện lên những đường gân xanh mảnh như tơ. Chăn ấm nệm êm cũng không khiến cho giấc ngủ của cô khá hơn được, trong cơn mơ màng, những hình thù ma quái không ngừng quấy nhiễu tâm trí, khiến cho cô giật mình bừng tỉnh.
Một nụ hôn ấm áp mang theo mùi thuốc lá phảng phất và nước hoa nam trộn lẫn vào nhau đặt lên trán cô. Thấy cô đã thức giấc, người đang kề sát bên cạnh khàn giọng hỏi:
-"Em còn khó chịu không ? Thấy trong người thế nào rồi ?"
Đảo mắt nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, Thục Quyên nhíu mày chống tay ngồi dậy, tuy mí mắt vẫn còn hơi đau, nhưng ít ra thì nó không còn sưng to như ban nãy nữa.
-"Sao em lại ở đây ?"
Cô quay đầu lại hỏi Louis, gương mặt xanh xao đã được lau qua sạch sẽ.
-"Không ở đây thì ở đâu ? Nhà em hiện tại không còn an toàn chút nào, trước mắt em cứ ở lại đây đi đã, mọi chuyện để anh tạm thời xử lý xong thì tính tiếp".
Vừa nói, hắn vừa ngồi thẳng dậy vuốt tóc cho cô, Thục Quyên để ý thì phát hiện mình đã được thay đồ, cơ thể hình như cũng sạch sẽ thoải mái. Suy nghĩ một lúc cô liền đỏ mặt:
-"Anh...anh thay đồ cho em hả ?"
-"Ừm, không thì còn ai vào đây".
Trong nhà không có người, trời cũng đã khuya, Louis không tiện chạy đi tìm ai khác được, vậy nên hắn chỉ đành cắn răng lau người rồi mặc đồ mới cho cô, tuy rằng suốt trong quá trình thực hiện có hơi cực khổ, nhưng may mà lúc đó hắn còn đang mải mê lo lắng cho tình trạng của Thục Quyên, vậy nên vẫn chưa đến mức gọi là không thể kềm chế.
Dù vậy, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để khiến cho Thục Quyên xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
-"Cảm ơn anh..."
Cô cúi đầu, khẽ khàng nói:
-"Hôm nay mà không có anh, em thật sự không biết phải làm sao".
Lại một lần nữa sinh mệnh của cô là do Louis liều mạng kéo về, nếu không có hắn, nếu hắn không đến đúng lúc thì có lẽ...
-"Ngốc quá".
Bàn tay nặng nề xoa mái đầu mềm mại của cô gái nhỏ, Louis nhích đến sát bên cạnh, thở dài một hơi:
-"Hôm nay Bông ngoan lắm, biết nghe lời gọi cho anh, anh thật sự cảm thấy rất vui".
Nghe vậy, Thục Quyên liền cúi đầu bẽn lẽn cười, ánh mắt có phần thay đổi.
-"Em có còn đau ở đâu không ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào thì phải nói liền cho anh biết, tuyệt đối không được im lặng chịu đựng".
-"Em không sao mà, em nói thật đó".
Trông thấy sự lo lắng thái quá đó của hắn, cô không khỏi nở nụ cười vui vẻ, có lẽ sống lâu trong nguy hiểm đã khiến cho Thục Quyên thật sự thích nghi được với những tình huống như thế rồi, vả lại trên người cô chỗ nào cũng đã được tắm rửa bôi thuốc, bây giờ có khi còn khỏe mạnh hơn bình thường.
Dù là vậy, nhưng Louis vẫn không cách nào yên lòng.
Từ suốt đêm đến giờ, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy cô bé con của mình nằm sõng soài dưới đất là Louis lại muốn phát điên. Hắn nâng niu cô bao nhiêu, quý trọng cô bao nhiêu, vậy mà giờ đây lại bị một kẻ nào đó xem như đồ chơi mà thỏa sức chà đạp, thử hỏi, làm sao hắn có thể nhịn được.
Louis bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như thế, cứ nghĩ mà xem, lỡ như hắn không đến kịp thì sao, lỡ như bọn chúng ra tay mau lẹ thì sẽ thế nào.
Hắn càng thương xót Bông nhỏ bao nhiêu, cảm xúc phẫn nộ lại càng tăng cao bấy nhiêu.
Trong vô thức, ánh mắt người đàn ông trở nên tối sầm, bàn tay đang dịu dàng xoa nắn gương mặt non nớt của cô cũng đột nhiên niết mạnh, khiến cho Thục Quyên phải bật ra tiếng kêu.
-"Ưm..."
Thục Quyên nhíu mày vì hành động có phần thô lỗ của hắn, trên làn da mềm mại hiện lên một vệt đỏ ửng. Khi này Louis mới giật mình hoàn hồn lại, hắn vội vàng buông cô ra, gương mặt đầy vẻ ân hận.
-"Anh xin lỗi, có phải anh làm Bông đau không ?"
-"Em không sao".
Thục Quyên mím môi mỉm cười, lắc đầu đáp. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, lén lút xoa nắn từng đốt xương tay của người đàn ông, hắn đúng là có số phú quý, lòng bàn tay chữ M đỏ như máu, mấy ngón tay thon thả thuôn dài, tuy dày rộng, nhưng lại tinh tế như những cây trúc nhỏ.
-"Chuyện hôm nay..."
-"Chuyện ngày hôm nay em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho em, tạm thời em cứ ở lại nhà anh, bao giờ mọi thứ ổn định thì chúng ta cùng tính tiếp, em đừng suy nghĩ nữa, ha".
Vừa nói, Louis vừa đỡ Thục Quyên nằm xuống giường, hắn sợ cô nhớ đến rồi lại bất an, cũng sợ cô sau khi biết được sự thật sẽ cảm thấy đau lòng.
Bông nhỏ của hắn, hắn cảm tưởng cô chỉ mong manh như một cánh hoa, bất kỳ thứ gì cũng có thể khiến cánh hoa tinh khôi ấy vỡ nát.
Ấy thế mà cánh hoa của hắn lại trưởng thành giữa muôn vàn gió sương.
Ánh mắt long lanh không ngừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, từ khi hắn dịu dàng vuốt thẳng đôi mày liễu đang nhíu chặt của mình, cho đến khi hắn dỗ dành cô để rời đi, trong lòng Thục Quyên khi đó đã âm thầm đưa ra quyết định.
-"Anh !"
Vừa thấy Louis đứng dậy, Thục Quyên liền với theo nắm chặt lấy tay của hắn, ngơ ngác hỏi:
-"Anh để em ngủ ở đây rồi anh đi đâu ?"
Louis nghe xong thì mỉm cười đáp:
-"Nhà còn nhiều phòng, anh qua phòng khác ngủ cũng đâu có sao".
Đùa hả, còn ở lại nữa là hắn sẽ hóa thú đó.
Sắp không kềm chế nổi nữa rồi.
-"Vậy, nếu vậy..."
Tựa như đang phải suy nghĩ điều gì hốc búa lắm, Thục Quyên nhíu chặt đầu mày, răng cắn chặt vào môi, bàn tay vẫn còn chưa buông ra hơi siết nhẹ.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm để ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:
-"Đêm nay, anh có muốn ở lại đây...với em không ?"
Louis cảm tưởng như hắn nghe lầm rồi, hoặc là ù tai gì đó, bởi vì hắn không chắc rằng mình có hiểu đúng những gì mà Bông nhỏ vừa nói hay không, đầu óc hắn giờ phút này đang không ngừng quay cuồng như thể chúng sinh điên đảo.
-"Thục Quyên, em có biết mình vừa mới nói gì không ?"
Biểu cảm trên gương mặt hắn như thể không tin được, thế nhưng rất nhanh sau đó, những gì diễn ra trước mắt đã nói cho Louis biết, hắn cuối cùng cũng đã đợi được rồi.
-"Em biết !"
Thục Quyên kiên định đáp, cô chậm rãi ngước gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của mình lên, một bên vai áo sơ mi vì quá rộng mà trượt xuống, để lộ trong không khí là da thịt mượt mà lại trắng trẻo như bông.
-"Khải Lâm, em có thể gọi anh như vậy không ?"
-"Anh...anh có muốn, cho chúng ta cơ hội không ?"
Không phải là anh làm người yêu em hay em sẽ là bạn gái của anh, mà là chúng ta trao nhau cơ hội, cả hai người, nguyện ý trở thành một nữa của đối phương.
Từng nụ hôn vừa mềm vừa ấm đặt xuống khắp cơ thể quyến rũ của cô gái nhỏ. Louis đỏ mắt nhìn đường cong uốn lượn mượt mà bản thân đã thèm khát bấy lâu, mỗi một nơi trên cơ thể cô đều đang in đậm dấu tích của hắn, da thịt xinh xắn giờ đây lại nằm trong tay hắn.
-"Bông, Bông ơi".
Louis vừa mạnh mẽ áp chế cô dưới thân, vừa dịu dàng gọi cô bằng cái tên thân mật ấy, ánh nhìn trìu mến chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ của mình, cảm giác như đang mơ vậy.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, tầm nhìn phủ đầy nước vẫn luôn chăm chú vào vết sẹo còn đang in hằn không thể xóa. Thục Quyên cắn chặt môi, gương mặt ửng hồng vì sự yêu thương mà hắn mang lại.
-"Sao vậy ?"
Louis khàn giọng hỏi, nhưng người bên dưới vẫn chưa vội trả lời, cô vừa chạm vào vết sẹo dài ngày ấy, vừa buồn bã đáp:
-"Em làm hỏng hình xăm của anh rồi".
Ở chỗ mà con dao đâm vào là ngay trung tâm của hình xăm đầu rồng hung tợn, vẻ uy dũng mà hình xăm ấy mang lại giờ đây có thêm một vết sẹo thì trông càng cuồng nộ hơn, cứ như thể con rồng trên người hắn thật sự đã từng thoát ra ngoài, ngang tàng xông vào cuộc chiến thảm khốc.
-"Đâu có sao".
Hắn nghe xong thì bật cười, cúi đầu thành kính hôn lên môi cô.
-"Đây là dấu tích giữa anh và Bông, nhờ có nó mà anh mới có ngày hôm nay, anh thích nó lắm".
Hắn có thể cho Thục Quyên còn nhiều hơn như thế, chỉ là một hình vẽ vô tri vô giác thì có đáng là bao, đằng này, chính nhờ có vết sẹo ấy mới mang Bông nhỏ đến gần hắn hơn, hắn còn muốn giữ nó suốt đời không xóa nữa ấy chứ.
Dù vậy, Thục Quyên vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng, cô xoa bóp nhẹ vùng da thịt xung quanh vết sẹo, sau đó rướn người, đặt lên vết khâu dài một nụ hôn.
Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể cao lớn của người đàn ông trở nên căng cứng, ánh mắt hắn tối sầm lại chẳng khác nào dã thú trong đêm, gương mặt đỏ bừng chạy dài những đường gân như đang phải kềm chế điều gì kinh khủng lắm.
Louis thật sự rất muốn xé nát cơ thể cô, ăn sạch xương cốt của cô vào bụng, để cô mãi mãi chỉ có thể là của hắn.
Và dường như, hắn thật sự đã làm như vậy.
Louis chống tay sang hai bên, trọng lượng cơ thể khiến cho những khối thịt nổi cộm trên tấm lưng săn chắc, hắn vục đầu vào cần cổ trắng ngần, không ngừng gậm nhắm trên làn da nóng hổi.
Đóa hoa yêu kiều nở rộ, thơm hương và tinh khiết.
-"Tại sao bọn chúng lại muốn giết em ?"
Cô ngơ ngác hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào mấy ngón chân dính đầy đất của mình.
-"Em đã làm gì sai ? Tại sao lại có người muốn em chết đến như vậy".
Nói xong, Thục Quyên quay mặt sang phía Louis, đôi con ngươi hoảng loạn hiện lên vẻ vụn vỡ.
Đối mặt với câu hỏi khó này của Bông nhỏ, hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào, mấy lần mở miệng rồi lại thôi, bởi chính bản thân hắn cũng không hiểu được tại sao cô bé này lại sống trong nhiều cạm bẫy đến thế.
-"Tại sao lại không muốn em được sống chứ ? Em đã cố gắng sống thật tốt mà".
Càng nói, Thục Quyên lại càng không thể kềm chế được mà bật khóc, giống như những uất ức tích tụ trong suốt quãng thời gian dài không có nơi để giải tỏa, cuối cùng cũng đến lúc phun trào.
-"Tôi chỉ muốn sống thật yên ổn để tìm ba về thôi, tôi chưa từng hại ai, chưa từng làm chuyện độc ác với ai, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn dồn tôi vào đường cùng, tại sao không để tôi có thể bình yên mà sống..."
-"Tôi còn chưa đủ đau khổ hay sao, còn muốn gì ở tôi nữa, tôi còn gì để mất nữa..."
Sự kích động khiến cho Thục Quyên dần mất kiểm soát, cô đập mạnh xuống ghế, khiến cho đầu móng tay bật ra, máu tươi chảy dài thành từng dòng rơi trên váy trắng.
-"Thục Quyên, Thục Quyên, em đừng sợ, còn có anh ở đây, anh ở ngay cạnh em mà".
Khi nhìn thấy cô tự tổn thương chính mình, Louis vội vã ném điếu thuốc vừa mới chăm đi rồi vội quay sang ôm chặt cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, hắn đau đớn hít thở sâu, không ngừng xoa lưng để Thục Quyên có thể mau chóng bình tĩnh trở lại.
-"Thục Quyên, anh luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ đến, anh sẽ luôn bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu đựng thêm lần nào nữa".
Tiếng khóc như đang cào nát trái của hắn, Thục Quyên nắm chặt vạt áo sơ mi tanh tưởi dính đầy máu, cô dựa đầu vào lòng hắn, cơ thể rã rời thành từng đoạn, cứ như một con búp bê sứ vô hồn, hoàn toàn không tiếp nhận được bất kỳ điều gì từ mọi thứ xung quanh, kể cả đó có là Louis.
-"Anh Lâm".
Quốc Cường đứng ngoài cửa xe vừa mới lên tiếng thì đã bị hắn đưa tay ra hiệu im lặng, lúc này anh ta mới phát hiện, trong ngực của người đàn ông chính là cô bé con đang cuộn tròn nằm ngủ.
Gió thổi ngang qua chỗ hai người đang đứng, làm đung đưa vài sợi tóc đã mất sáp rũ xuống trán, Louis nhìn xa xăm về phía đỉnh đồi, tàn thuốc rơi đầy dưới chân.
-"Anh Lâm, những chuyện cần nói em cũng đã nói với anh rồi, em biết anh rất tức giận, nhưng xin anh tha cho mấy đứa nó một cơ hội, em chắc chắn chắn sẽ bắt tụi nó quỳ xuống xin lỗi anh và Thục Quyên".
Quốc Cường nhíu chặt hai chân mày lại với nhau, bàn tay thả bên đùi hơi run rẩy, anh ta sợ hãi, người đàn ông này chính là con trai độc đinh của người đứng đầu một trong những ngân hàng thương mại lớn nhất cả nước, cho dù cha hắn có bỏ mặc hắn đến đâu đi chăng nữa, nhưng ông vẫn còn cần giữ thể diện, sẽ không để hắn phải chịu thiệt thòi.
Còn chưa kể đến bản thân Louis cũng là giám đốc của Công Thành.
Sau khi đã nghe hết những gì mà Quốc Cường nói thì Louis vẫn im lặng không đáp, hắn chỉ lẳng lặng nhìn vào ô cửa kính xe hơi, nơi có người con gái còn đang trằn trọc trong giấc ngủ.
Một lúc sau, người đàn ông mới chậm rãi lên tiếng:
-"Anh có thể nể mặt cậu để tha cho ba thằng chó kia..."
Quốc Cường nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, thế nhưng vẫn chưa vội mừng rỡ, anh ta nín thở muốn nghe quyết định cuối cùng của Louis sẽ như thế nào.
-"Tuy nhiên, còn Kiều Chi, anh muốn nó phải trả giá cho những gì mà nó đã gây ra".
-"Anh Lâm..."
Đúng theo suy đoán của anh ta, Louis nhất định sẽ không để yên cho kẻ đầu xỏ đã gây ra chuyện này, nhưng dù gì Kiều Chi cũng là em gái của anh, anh đâu thể nào để cho em gái của mình đi vào chỗ chết được.
-"Anh Lâm, em biết anh rất yêu Thục Quyên, khi nhìn thấy cô bé bị như vậy em cũng rất đau lòng".
Nói đến đây, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, sau đó căng thẳng tiếp lời:
-"Nhưng xin anh suy nghĩ lại, cho dù anh không nể mặt em thì cũng hãy nể mặt Thục Quyên, Kiều Chi dù gì cũng từng là bạn thân của cô bé..."
-"Bạn thân ?"
Vừa nghe đến đó, Louis đã quay ngoắt sang nhìn anh ta, vẻ mặt tức giận pha lẫn với đau thương làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi.
-"Cậu nói câu này không thấy có lỗi với Thục Quyên sao ? Có bạn thân nào sẽ sai người đi giết bạn của mình không ? Ngay từ khi tiếp tay cho thằng chó kia bỏ thuốc Thục Quyên, Kiều Chi đã không còn xứng đáng là bạn thân của cô ấy nữa rồi".
-"Anh Lâm, sao...sao anh biết chuyện đó ?"
Quốc Cường nghe hắn nhắc đến chuyện cũ thì không khỏi sững sờ, anh ta cứ nghĩ rằng bản thân đã giấu kín lắm rồi.
Louis liếc mắt nhìn sang phía anh ta rồi lạnh lùng cười khinh một tiếng:
-"Cậu đừng nghĩ cậu có thể che giấu được cho nó, nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm".
Dứt lời, Louis vứt điếu thuốc đã cháy được hai phần ba xuống đất, hắn di chân qua lại mấy cái cho tắt lửa, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.
-"Cho cậu ba ngày để đưa con bé đến gặp anh, giữa hai chúng ta xem như không có gì cả, anh vẫn quý cậu, nhưng nếu cậu không thể chấp nhận được thì thôi, anh cũng sẽ không trách cậu, đành xem như chúng ta cũng đã hết duyên bạn bè, còn bằng không, cậu đừng trách anh không nể tình nghĩa xưa, anh không muốn quan hệ giữa chúng ta bị sứt mẻ".
Nói xong, hắn lại kéo cửa lên, chỉ một loáng sau Quốc Cường đã không còn nhìn thấy ánh đèn từ chiếc xe đâu nữa.
Trong màn đêm, lớp sương dày đặc bao phủ xung quanh căn biệt thự, không khí lạnh lẽo khiến cho gương mặt người con gái đang nằm yên trên giường trở nên tái nhợt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh cửa phòng hé mở, bước chân người đàn ông trong vô thức cũng trở nên thật nhẹ nhàng. Louis chậm rãi tiến đến gần, cụp mắt nhìn người con gái đang nằm ngủ trên chiếc giường của mình, mái tóc dài rũ rượi trên chiếc gối đầu quen thuộc, cơ thể nhỏ bé chìm sâu trong tấm chăn dày, làn da trắng sứ nổi bật giữa lớp drap lụa đen thẳm.
Hắn đã từng mơ tưởng đến hình ảnh này muôn ngàn lần, đã từng khao khát sẽ có một ngày được nhìn thấy Bông nhỏ say giấc trên chiếc giường của hắn, vậy mà không ngờ, cuối cùng Louis cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng tuyệt tác nhân gian ấy, kể từ khi đặt cô bé con xuống giường, hắn liền hiểu rõ bản thân đã bị Bông nhỏ giam cầm tuyệt đối.
Khẽ khàng ngồi ở bên cạnh, hắn dựa lưng vào đầu giường, sau đó khom người cúi xuống gần cô hơn, ánh mắt sáng quắc lặng lẽ chiêm ngưỡng dung nhan cao quý.
Bàn tay cẩn thận vuốt ve mái tóc mượt mà của người con gái, gương mặt thanh tú có phần phờ phạc sau cơn khủng hoảng, đôi môi nhạt màu hơi hé ra, làm vang lên tiếng ngáy thật nhỏ.
Đáng yêu như một nàng công chúa vậy.
Louis ước gì hắn có thể giữ cô mãi bên mình, giam cầm cô vào một nơi mà không ai có thể thấy, để cô ngày ngày sa đọa trong vòng tay hắn.
Giá mà hắn có thể.
Thục Quyên nghiêng đầu, một bên má áp vào vải lụa mềm mại, mi mắt đang nhắm nghiền hiện lên những đường gân xanh mảnh như tơ. Chăn ấm nệm êm cũng không khiến cho giấc ngủ của cô khá hơn được, trong cơn mơ màng, những hình thù ma quái không ngừng quấy nhiễu tâm trí, khiến cho cô giật mình bừng tỉnh.
Một nụ hôn ấm áp mang theo mùi thuốc lá phảng phất và nước hoa nam trộn lẫn vào nhau đặt lên trán cô. Thấy cô đã thức giấc, người đang kề sát bên cạnh khàn giọng hỏi:
-"Em còn khó chịu không ? Thấy trong người thế nào rồi ?"
Đảo mắt nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, Thục Quyên nhíu mày chống tay ngồi dậy, tuy mí mắt vẫn còn hơi đau, nhưng ít ra thì nó không còn sưng to như ban nãy nữa.
-"Sao em lại ở đây ?"
Cô quay đầu lại hỏi Louis, gương mặt xanh xao đã được lau qua sạch sẽ.
-"Không ở đây thì ở đâu ? Nhà em hiện tại không còn an toàn chút nào, trước mắt em cứ ở lại đây đi đã, mọi chuyện để anh tạm thời xử lý xong thì tính tiếp".
Vừa nói, hắn vừa ngồi thẳng dậy vuốt tóc cho cô, Thục Quyên để ý thì phát hiện mình đã được thay đồ, cơ thể hình như cũng sạch sẽ thoải mái. Suy nghĩ một lúc cô liền đỏ mặt:
-"Anh...anh thay đồ cho em hả ?"
-"Ừm, không thì còn ai vào đây".
Trong nhà không có người, trời cũng đã khuya, Louis không tiện chạy đi tìm ai khác được, vậy nên hắn chỉ đành cắn răng lau người rồi mặc đồ mới cho cô, tuy rằng suốt trong quá trình thực hiện có hơi cực khổ, nhưng may mà lúc đó hắn còn đang mải mê lo lắng cho tình trạng của Thục Quyên, vậy nên vẫn chưa đến mức gọi là không thể kềm chế.
Dù vậy, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để khiến cho Thục Quyên xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
-"Cảm ơn anh..."
Cô cúi đầu, khẽ khàng nói:
-"Hôm nay mà không có anh, em thật sự không biết phải làm sao".
Lại một lần nữa sinh mệnh của cô là do Louis liều mạng kéo về, nếu không có hắn, nếu hắn không đến đúng lúc thì có lẽ...
-"Ngốc quá".
Bàn tay nặng nề xoa mái đầu mềm mại của cô gái nhỏ, Louis nhích đến sát bên cạnh, thở dài một hơi:
-"Hôm nay Bông ngoan lắm, biết nghe lời gọi cho anh, anh thật sự cảm thấy rất vui".
Nghe vậy, Thục Quyên liền cúi đầu bẽn lẽn cười, ánh mắt có phần thay đổi.
-"Em có còn đau ở đâu không ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào thì phải nói liền cho anh biết, tuyệt đối không được im lặng chịu đựng".
-"Em không sao mà, em nói thật đó".
Trông thấy sự lo lắng thái quá đó của hắn, cô không khỏi nở nụ cười vui vẻ, có lẽ sống lâu trong nguy hiểm đã khiến cho Thục Quyên thật sự thích nghi được với những tình huống như thế rồi, vả lại trên người cô chỗ nào cũng đã được tắm rửa bôi thuốc, bây giờ có khi còn khỏe mạnh hơn bình thường.
Dù là vậy, nhưng Louis vẫn không cách nào yên lòng.
Từ suốt đêm đến giờ, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy cô bé con của mình nằm sõng soài dưới đất là Louis lại muốn phát điên. Hắn nâng niu cô bao nhiêu, quý trọng cô bao nhiêu, vậy mà giờ đây lại bị một kẻ nào đó xem như đồ chơi mà thỏa sức chà đạp, thử hỏi, làm sao hắn có thể nhịn được.
Louis bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như thế, cứ nghĩ mà xem, lỡ như hắn không đến kịp thì sao, lỡ như bọn chúng ra tay mau lẹ thì sẽ thế nào.
Hắn càng thương xót Bông nhỏ bao nhiêu, cảm xúc phẫn nộ lại càng tăng cao bấy nhiêu.
Trong vô thức, ánh mắt người đàn ông trở nên tối sầm, bàn tay đang dịu dàng xoa nắn gương mặt non nớt của cô cũng đột nhiên niết mạnh, khiến cho Thục Quyên phải bật ra tiếng kêu.
-"Ưm..."
Thục Quyên nhíu mày vì hành động có phần thô lỗ của hắn, trên làn da mềm mại hiện lên một vệt đỏ ửng. Khi này Louis mới giật mình hoàn hồn lại, hắn vội vàng buông cô ra, gương mặt đầy vẻ ân hận.
-"Anh xin lỗi, có phải anh làm Bông đau không ?"
-"Em không sao".
Thục Quyên mím môi mỉm cười, lắc đầu đáp. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, lén lút xoa nắn từng đốt xương tay của người đàn ông, hắn đúng là có số phú quý, lòng bàn tay chữ M đỏ như máu, mấy ngón tay thon thả thuôn dài, tuy dày rộng, nhưng lại tinh tế như những cây trúc nhỏ.
-"Chuyện hôm nay..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-"Chuyện ngày hôm nay em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho em, tạm thời em cứ ở lại nhà anh, bao giờ mọi thứ ổn định thì chúng ta cùng tính tiếp, em đừng suy nghĩ nữa, ha".
Vừa nói, Louis vừa đỡ Thục Quyên nằm xuống giường, hắn sợ cô nhớ đến rồi lại bất an, cũng sợ cô sau khi biết được sự thật sẽ cảm thấy đau lòng.
Bông nhỏ của hắn, hắn cảm tưởng cô chỉ mong manh như một cánh hoa, bất kỳ thứ gì cũng có thể khiến cánh hoa tinh khôi ấy vỡ nát.
Ấy thế mà cánh hoa của hắn lại trưởng thành giữa muôn vàn gió sương.
Ánh mắt long lanh không ngừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, từ khi hắn dịu dàng vuốt thẳng đôi mày liễu đang nhíu chặt của mình, cho đến khi hắn dỗ dành cô để rời đi, trong lòng Thục Quyên khi đó đã âm thầm đưa ra quyết định.
-"Anh !"
Vừa thấy Louis đứng dậy, Thục Quyên liền với theo nắm chặt lấy tay của hắn, ngơ ngác hỏi:
-"Anh để em ngủ ở đây rồi anh đi đâu ?"
Louis nghe xong thì mỉm cười đáp:
-"Nhà còn nhiều phòng, anh qua phòng khác ngủ cũng đâu có sao".
Đùa hả, còn ở lại nữa là hắn sẽ hóa thú đó.
Sắp không kềm chế nổi nữa rồi.
-"Vậy, nếu vậy..."
Tựa như đang phải suy nghĩ điều gì hốc búa lắm, Thục Quyên nhíu chặt đầu mày, răng cắn chặt vào môi, bàn tay vẫn còn chưa buông ra hơi siết nhẹ.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm để ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:
-"Đêm nay, anh có muốn ở lại đây...với em không ?"
Louis cảm tưởng như hắn nghe lầm rồi, hoặc là ù tai gì đó, bởi vì hắn không chắc rằng mình có hiểu đúng những gì mà Bông nhỏ vừa nói hay không, đầu óc hắn giờ phút này đang không ngừng quay cuồng như thể chúng sinh điên đảo.
-"Thục Quyên, em có biết mình vừa mới nói gì không ?"
Biểu cảm trên gương mặt hắn như thể không tin được, thế nhưng rất nhanh sau đó, những gì diễn ra trước mắt đã nói cho Louis biết, hắn cuối cùng cũng đã đợi được rồi.
-"Em biết !"
Thục Quyên kiên định đáp, cô chậm rãi ngước gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của mình lên, một bên vai áo sơ mi vì quá rộng mà trượt xuống, để lộ trong không khí là da thịt mượt mà lại trắng trẻo như bông.
-"Khải Lâm, em có thể gọi anh như vậy không ?"
-"Anh...anh có muốn, cho chúng ta cơ hội không ?"
Không phải là anh làm người yêu em hay em sẽ là bạn gái của anh, mà là chúng ta trao nhau cơ hội, cả hai người, nguyện ý trở thành một nữa của đối phương.
Từng nụ hôn vừa mềm vừa ấm đặt xuống khắp cơ thể quyến rũ của cô gái nhỏ. Louis đỏ mắt nhìn đường cong uốn lượn mượt mà bản thân đã thèm khát bấy lâu, mỗi một nơi trên cơ thể cô đều đang in đậm dấu tích của hắn, da thịt xinh xắn giờ đây lại nằm trong tay hắn.
-"Bông, Bông ơi".
Louis vừa mạnh mẽ áp chế cô dưới thân, vừa dịu dàng gọi cô bằng cái tên thân mật ấy, ánh nhìn trìu mến chỉ dành riêng cho cô gái nhỏ của mình, cảm giác như đang mơ vậy.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, tầm nhìn phủ đầy nước vẫn luôn chăm chú vào vết sẹo còn đang in hằn không thể xóa. Thục Quyên cắn chặt môi, gương mặt ửng hồng vì sự yêu thương mà hắn mang lại.
-"Sao vậy ?"
Louis khàn giọng hỏi, nhưng người bên dưới vẫn chưa vội trả lời, cô vừa chạm vào vết sẹo dài ngày ấy, vừa buồn bã đáp:
-"Em làm hỏng hình xăm của anh rồi".
Ở chỗ mà con dao đâm vào là ngay trung tâm của hình xăm đầu rồng hung tợn, vẻ uy dũng mà hình xăm ấy mang lại giờ đây có thêm một vết sẹo thì trông càng cuồng nộ hơn, cứ như thể con rồng trên người hắn thật sự đã từng thoát ra ngoài, ngang tàng xông vào cuộc chiến thảm khốc.
-"Đâu có sao".
Hắn nghe xong thì bật cười, cúi đầu thành kính hôn lên môi cô.
-"Đây là dấu tích giữa anh và Bông, nhờ có nó mà anh mới có ngày hôm nay, anh thích nó lắm".
Hắn có thể cho Thục Quyên còn nhiều hơn như thế, chỉ là một hình vẽ vô tri vô giác thì có đáng là bao, đằng này, chính nhờ có vết sẹo ấy mới mang Bông nhỏ đến gần hắn hơn, hắn còn muốn giữ nó suốt đời không xóa nữa ấy chứ.
Dù vậy, Thục Quyên vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng, cô xoa bóp nhẹ vùng da thịt xung quanh vết sẹo, sau đó rướn người, đặt lên vết khâu dài một nụ hôn.
Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể cao lớn của người đàn ông trở nên căng cứng, ánh mắt hắn tối sầm lại chẳng khác nào dã thú trong đêm, gương mặt đỏ bừng chạy dài những đường gân như đang phải kềm chế điều gì kinh khủng lắm.
Louis thật sự rất muốn xé nát cơ thể cô, ăn sạch xương cốt của cô vào bụng, để cô mãi mãi chỉ có thể là của hắn.
Và dường như, hắn thật sự đã làm như vậy.
Louis chống tay sang hai bên, trọng lượng cơ thể khiến cho những khối thịt nổi cộm trên tấm lưng săn chắc, hắn vục đầu vào cần cổ trắng ngần, không ngừng gậm nhắm trên làn da nóng hổi.
Đóa hoa yêu kiều nở rộ, thơm hương và tinh khiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro