Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Lạt mềm buộc ch...

2024-09-10 10:49:15

-"Phó giám đốc, phó giám đốc".

Rời khỏi phòng họp, Thục Quyên ôm tài liệu vội vã đuổi theo người đàn ông trước mặt, đôi chân thon dài sải rộng từng bước, khiến cho Thục Quyên phải vất vả lắm mới bắt kịp.

-"Cô Thục Quyên".

Phó giám đốc nghe thấy có người gọi mình thì quay mặt lại, hai tay anh đút vào túi quần, lúc nhìn thấy Thục Quyên thì tỏ vẻ ngạc nhiên:

-"Cô Thục Quyên vừa gọi tôi à ?"

-"Dạ, phải".

Thục Quyên đáp:

-"Tôi có việc muốn hỏi phó giám đốc".

Nghe vậy, người đàn ông được gọi là phó giám đốc liền nhẹ nhàng trả lời.

-"Vâng, cô cứ hỏi đi".

Trái ngược với sự ngang tàng, lạnh lùng của giám đốc Louis, phó giám đốc Thắng lại dịu dàng ôn hòa hơn rất nhiều. Từng cử chỉ, hành động của anh được đánh giá là vô cùng chuẩn mực và khéo léo, tuy là một trong số những người lãnh đạo cấp cao, thế nhưng chẳng bao giờ thấy ai phàn nàn về thái độ hay hành vi của phó giám đốc, ngược lại, anh còn rất được lòng những nhân viên nữa là đằng khác.

-"Chuyện, chuyện là ... tôi muốn hỏi ... muốn hỏi ..."

Thấy Thục Quyên ấp úng mãi mà vẫn chưa nói được thành câu, Thắng liền bật cười, anh cúi đầu, hơi nhón nhón mũi chân, bóng lưng thẳng tắp che mất bóng đèn phía trên.

-"Cô Thục Quyên muốn hỏi về giám đốc có đúng không ?"

Đến ngay cả Thục Quyên cũng phải công nhận một điều rằng Thắng rất hiểu lòng người, không chỉ riêng về cô, toàn bộ nhân viên của Công Thành cũng đều có chung suy nghĩ như vậy. Dù ai đang lo toan về vấn đề gì, đang gặp rắc rối ở hạng mục nào, không phải sợ, phó giám đốc có thể gỡ rối cho người đó, vậy nên, cũng là vô cùng dễ hiểu thôi khi phần lớn nhân viên nữ đều đem lòng ái mộ vị phó giám đốc tài ba này.

Còn với giám đốc, từ khi cô trợ lý xuất hiện, bọn họ đã biết rõ mình không còn cơ hội nữa rồi.

Phó giám đốc là mẫu bạn trai lý tưởng, còn giám đốc là bạn trai nhà người ta.

-"Dạ phải..."

Bị Thắng nói trúng tim đen, Thục Quyên cúi đầu nở nụ cười ngại ngùng, cô gãi gãi tóc, tập tài liệu trong tay vô thức bị siết chặt.

-"Gần một tuần rồi không thấy giám đốc đâu, nên tôi cũng hơi lo..."

Không, là rất lo mới phải. Kể từ sau cái đêm dở khóc dở cười ở câu lạc bộ Bida ấy, qua ngày hôm sau thôi Louis liền biến mất không tung tích.

À không, vẫn có một chút tin, trước khi rời đi hắn có để lại cho cô một tin nhắn gửi vào máy:"Tôi có việc bận, mấy ngày tới em tạm thời ở lại công ty thay tôi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện", sau đó thì biến mất đến giờ, mặc cho Thục Quyên có dùng cách nào cũng không thể liên lạc được.

-"Có vài chuyện tôi không biết phải làm sao, giám đốc không ở đây, tôi e là mình không thể tự ý ra quyết định".

Như để chữa cháy cho hành vi giấu đầu lòi đuôi, Thục Quyên liền vội vã phân bua, đúng là có tật thì giật mình, cô cứ lo sợ phó giám đốc sẽ nghi ngờ thái độ bất thường của mình với Louis, vậy nên càng cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

Nhưng cô đâu biết, không chỉ mỗi phó giám đốc, chỉ cần là nhân viên của Công Thành, có ai là không biết giám đốc với trợ lý giám đốc đang cưa cẩm nhau.

Chỉ là bọn họ có muốn vạch trần hai người hay không thôi.

-"Vậy sao, vậy cô Thục Quyên có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được rồi".

-"Dạ ? Ơ, ơ..."

Biết rõ trong lòng cô đang mong ngóng tin tức ai kia thế nào, vậy nên Thắng liền cố tình chọc ghẹo, chỉ đến khi nhìn thấy đôi mắt cong cong như vầng trăng non đầu tháng của anh, Thục Quyên mới hiểu rằng Thắng đang thử cô.

-"Sao vậy ? Cô trợ lý không tin tưởng tôi hả ? Hay là cảm thấy tôi không đủ năng lực như giám đốc".

Thắng khoanh hai tay lại trước ngực, giả vờ nghiêm mặt hỏi, quyết phải truy cùng đuổi tận hai người này đến khi ngã bài mới thôi.

-"Ơ, không có, không phải vậy đâu".

Thục Quyên nghe xong thì lập tức trở nên bối rối, cô xoắn xuýt không biết phải giải thích thế nào, gương mặt tái đi vì lo lắng.

-"Nếu, nếu phó giám đốc có việc bận thì thôi ạ, lần sau có vấn đề gì tôi sẽ đến gặp xin ý kiến phó giám đốc, tôi xin phép đi trước".

Dứt lời, cô trợ lý nhỏ của giám đốc liền ba chân bốn cẳng chạy ù đi như một cơn gió, khiến cho phó giám đốc ở phía sau bật cười một lúc lâu.

Nhìn theo bóng dáng đã khuất dạng của Thục Quyên, Thắng hơi lắc đầu tặc lưỡi, đúng như bạn mình nói, cô bé này quá nhát gan, đã thích người ta đến như thế kia rồi mà còn không chịu thừa nhận nữa.

Trở về bàn làm việc, Thắng không thể đợi được nữa bèn gọi cho Louis, sau khi người ở đầu dây bắt máy, anh liền mỉm cười, thành thật khai báo tất cả:

-"Hôm nay công ty có một tin sốt dẻo đây, cậu có muốn nghe không ?"

Louis vừa lật đống giấy tờ ở trên bàn chủ tịch, vừa mất tập trung trả lời:

-"Ừ, nói đi".

Thời gian vừa rồi hắn không đến ngân hàng để giải quyết công việc thay Khải Danh, vậy nên những khoản ứ đọng hiện tại đang khiến cho Louis hết sức đau đầu, chẳng có hơi sức đâu mà nghe mấy chuyện kỳ thú ở công ty nữa.

Nhưng mà lần này thì khác.

-"Hoa cậu trồng chắc là sắp nở to rồi".

Thắng sờ nhẹ vào chậy cây phát tài nho nhỏ anh đặt ở góc bàn, ngay sau khi nói xong, tiếng lật giấy bên kia lập tức dừng lại, có người nào đó cũng vội vã hỏi dồn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-"Cái gì ? Ý cậu là sao".

Louis nhíu chặt hai đầu mày, gương mặt tỏ ra nghi ngờ, thoáng chốc, hình ảnh về cô nàng đáng ghét suốt ngày chỉ biết làm phiền lòng hắn lại thi nhau ùa về trước mắt.

Hoa Đỗ Quyên vừa vô tình vừa ngốc nghếch của hắn, khiến cho hắn tổn thương muốn chết.

-"Nghe đây, hôm nay trợ lý của cậu chặn đường mình hỏi thăm về cậu, coi bộ người ta cũng sốt ruột lắm rồi, cậu không định quay về thật hả ?"

Biết rõ thái độ của bạn mình đối với Thục Quyên, vậy nên Thắng quyết định sẽ hy sinh để trở thành tình báo quan trọng cho Louis trong lúc hắn vắng mặt, tuy ai kia đã rời đi từ lâu, thế nhưng mọi động thái của cô trợ lý nhỏ đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

-"Sốt ruột ? Vậy biểu hiện của cô ấy như thế nào ?"

Nghe âm thanh vang lớn như hét bên tai mình, Thắng âm thầm bĩu môi chê bai. Hai người này đúng là trời sinh một cặp, ai cũng nôn nao đến muốn điên đảo luôn rồi mà vẫn cứng đầu không chịu xuống nước.

-"Thái độ như nào ? Cậu muốn như nào ? Quỳ xuống khóc lóc thảm thiết van xin mình được gặp cậu hay sao ? Louis, mình cho cậu biết, người ta dù sao cũng là con gái, cậu mà làm căng quá, lúc đó già néo đứt dây thì đừng có trách".

Vừa nói, Thắng vừa gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, ai đó ở đầu dây khi nghe xong thì cũng có chút động lòng lo lắng. Hắn hơi đảo mắt trầm tư suy nghĩ, một lúc sau liền kiên quyết đáp:

-"Không vấn đề gì, mình tự biết điểm dừng, cậu không cần lo lắng đâu, còn Thục Quyên có thêm biểu hiện gì thì nhớ nói cho mình biết. Được rồi, bây giờ mình phải đi họp đây, gặp lại cậu sau".

Dứt lời, Louis còn chưa kịp để Thắng nói thêm tiếng nào thì liền vội vàng cúp máy. Ở phía bên đây, phó giám đốc tao nhã lịch thiệp tức đến độ nghiến răng nghiến lợi, không ngừng mắng xa xả vào chiếc điện thoại bất động đang nằm trên tay.

Thật sự coi anh là tay sai của hai người luôn hay gì ?!

Dạo này nội bộ công ty lại xuất hiện thêm tin đồn, nhưng mà tin này không phải ai cũng biết, chỉ có vài người sau khi tiếp xúc với Thục Quyên về thì mới kể rõ cho những người còn lại ở bộ phận của mình nghe.

Tin đồn đó là: Trợ lý giám đốc bị quỷ bắt mất hồn.

-"Vớ vẩn".

Chị Xuyến sau khi nghe xong thì liền đập tay xuống bàn, gương mặt thanh thoát của người phụ nữ hơi đanh lại, chị liếc nhìn một vòng xung quanh, trợn to mắt không hài lòng, nói:

-"Giữa ban ngày ban mặt, làm gì có chuyện ma quỷ ở đây. Với lại Thục Quyên vẫn sinh hoạt làm việc như bình thường, bắt mất hồn là bắt thế nào ?"

-"Suỵt, chị nhỏ tiếng chút đi mà".

Cô bé nhân viên tên Nghi nhẹ kéo tay chị, vội đưa ngón trỏ lên miệng khuyên chị im lặng, gương mặt non nớt tỏ rõ lo lắng khi thấy chị Xuyến có phần hơi lớn tiếng.

-"Mày bỏ tao ra, tao phải đi tìm Thục Quyên, tao muốn xem thử là ai bắt mất hồn của nó".

Không màng đến sự can gián của những người xung quanh, chị Xuyến hùng hùng hổ hổ, một mực muốn chạy lên lầu tìm cô để đối chất. Đương nhiên là bởi vì chị không tin chuyện Thục Quyên bị ma ám hay quỷ bắt hồn gì đó, có bắt thì chắc chắn cũng không phải là do tà ma quỷ dị nhảm nhí gì kia, vả lại, chị cũng có phần lo lắng cho cô.

Ở dưới lầu chị Xuyến làm loạn, mọi người cũng vì vậy mà náo loạn theo chị, cuối cùng không biết có phải do ồn ào quá mức hay không, khiến cho phó giám đốc từ trên lầu cũng đành phải ra mặt giải quyết.

-"Mọi người làm sao vậy ?"

Giọng nói ấm áp của Thắng vừa vang lên, ngay lập tức, tất cả nhân viên bên dưới đều đồng loạt im bặt, ngoại trừ chị Xuyến vừa giằng tay ra khỏi vòng vây ngăn cản mình thì ai nấy đều tự giác quay trở lại chỗ làm việc.

-"Tôi nhớ hôm nay công ty cũng đâu có tiệc tùng gì đâu, sao mà lại bàn tán phấn khởi quá vậy ? Hay là có vấn đề gì xảy ra ?"

Thắng xỏ hai tay vào túi quần, mỉm cười dịu dàng nhìn một lượt những người đang ngồi ở đây, đến khi chạm phải ánh mắt của chị Xuyến thì anh dừng lại khoảng vài giây, sau đó lại vội vã lướt qua.

Không gian im bặt không lời hồi đáp, ai nấy đều cặm cụi xuống bàn, người này không gõ tài liệu thì người kia cũng sẽ cúi đầu hí hoáy viết gì đó, đột nhiên công việc từ đâu đến làm mọi người bận rộn không thể tả.

-"Chị Xuyến, chị Xuyến, ngồi xuống đi".

Cô bé Nghi đang lom khom cúi người tránh ánh mắt của sếp lớn thì đột nhiên phát hiện ra chị Xuyến vẫn đứng đó như trời trồng, vậy nên cô nàng chỉ đành đánh liều ra hiệu cho chị, một tay che miệng khe khẽ gọi.

-"Chị Xuyến".

Khi này chị Xuyến mới giật mình bừng tỉnh, chị quay mặt nhìn về phía phó giám đốc, sau đó mới chậm rãi cúi đầu ngồi xuống chỗ làm việc, lẳng lặng hòa vào không khí bận rộn của mọi người xung quanh.

Vào thời khắc ánh mắt bình thản của Thắng lướt ngang qua, chị tưởng chừng như trái tim mình đã chết lặng.

Cứ nghĩ rằng bản thân đã có thể bình ổn qua bao phong ba cuồn cuộn sau lưng, đến khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hóa ra, sâu thẳm trong tâm hồn vẫn luôn nổi sóng không ngừng.

Lén lút ngẩng đầu nhìn anh thêm lần nữa, thông qua gương mặt của người đàn ông hiện tại, chị tham lam khắc họa lại hình ảnh chàng thanh niên thuở nào của mình, mỗi lần như vậy, chị lại nhớ đến chiếc xe đạp cộc cạch trước cổng trường đại học Kinh tế, nhớ đến khu nhà trọ giá rẻ ẩm mốc quanh năm, lúc nào nước sông ở phía sau cũng dâng mấp mé thềm nhà. Những ngày tháng cực khổ không thể tả ấy, vậy mà lại là một phần ký ức đẹp trong lòng chị.

-"Mọi người tập trung làm việc thật năng suất, khi nào giám đốc về nhất định sẽ có thưởng cho mọi người".

Thắng đứng ở phía trên nở nụ cười ấm áp, gương mặt anh tuấn ngập tràn trong tiếng hoan hô của tất cả nhân viên, chỉ riêng chị Xuyến, chỉ có chị là lẳng lặng nhìn anh.

Chàng thanh niên đã từng cúi đầu cắt từng cái móng chân cho chị.

Chàng thanh niên không ngại gian khó giữa đêm mưa bão vét sạch túi tiền đưa chị đi khám.

Chàng thanh niên nói dối để nhường hết cho chị phần ăn của mình, sau đó đói đến mức ngất xỉu.

Hiện tại, cũng là chàng thanh niên ấy, nhưng anh đã ở nơi cao vời vợi, một nơi mà chị không thể nào với tới, khiến cho chị từ một người cao quý hơn anh bội phần, trở thành một người phụ nữ tầm thường không thể nào xứng được với anh.

Chị Xuyến im lặng nhìn chiếc túi xách đã sờn cũ của mình, nhàn nhạt nở nụ cười.

Ai cũng phải tiến lên đằng trước, chỉ có chị là còn chìm mãi vào quá khứ không thể thoát ra.

Tại chị, tội của chị.

Giữa trưa, Thục Quyên khi đã giải quyết xong công việc cuối cùng của buổi sáng thì liền đứng dậy duỗi người, có lẽ do thời gian mà hai mắt phải nhìn vào màn hình máy tính quá cao, vậy nên hiện tại cô thấy hơi hơi nhức.

-"Cô trợ lý đừng cố quá, nghỉ ngơi chút đi".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thắng đặt một phần cơm không biết được ai chuẩn bị sẵn lên bàn của cô, mỉm cười dịu dàng.

Thục Quyên nhìn chằm chằm vào cặp lồng trên bàn, tỏ ra khó hiểu:

-"Cái này..."

-"Cơm trưa tôi mua ở dưới nhà ăn đó, cô Thục Quyên ăn đi cho nóng".

Nói đoạn, anh lấy ra một lọ nước muối sinh lý, đẩy về phía tay cô.

Nhìn vào những thứ đang đặt trước mặt mà Thục Quyên chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Bình thường trong một tháng cô còn không thấy được phó giám đốc quá năm lần, lại ít khi gặp mặt nói chuyện, cho nên mối quan hệ giữa hai người cũng đâu thân thiết gì cho cam. Duy chỉ có sáng nay trong cuộc họp vô tình nhìn thấy anh tham dự, Thục Quyên sau khi suy nghĩ thì mới đánh bạo gặp anh để hỏi thăm về Louis, vậy mà chẳng hiểu sao trưa nay phó giám đốc lại mang những thứ này đến cho cô.

Thắng trông thấy cô gái trước mặt mình ba hồi nhíu mày, ba hồi gãi tóc nom đến là buồn cười thì anh liền hiểu ngay rằng trong đầu cô đang suy nghĩ những gì. Dùng ngón cái gãi nhẹ đầu mũi quặp xuống của mình, anh nhẹ nhàng giải thích:

-"Những thứ này đều là do bạn tôi nhờ tôi gửi đến cô Thục Quyên, cô nhớ phải dùng hết đó, đừng phụ lòng bạn tôi".

Lời nói đầy ẩn ý của phó giám đốc làm Thục Quyên giật mình thon thót, trong lòng cô vừa vui vừa sợ, nữa muốn hỏi anh có phải Louis đã trở về hay không, nữa lại cố đè nén không dám tỏ ra quá phấn khích trước mặt sếp lớn.

Thắng sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ thì không giải thích gì thêm nữa mà nhanh chóng rời đi, lúc đến trước thang máy, hai cánh cửa kim lọai dần dần hé mở, gương mặt thanh thoát của người phụ nữ xuất hiện trước mặt anh.

Chị Xuyến cũng không ngờ sẽ gặp Thắng ở nơi này. Tuy bình thường chị Xuyến dữ dằn nổi danh một cõi không ai là không sợ, thế mà giờ phút này đứng trước phó giám đốc, chị lại hiện nguyên hình là cô gái nhỏ yếu ớt, đôi mắt nai run rẩy vì e thẹn của những năm tháng hai mươi.

-"Phó, phó giám đốc".

Chị xuyến lắp bắp gọi, cục máu nóng trong lồng ngực vì bất chợt vui mừng mà không ngừng nhảy loạn.

-"Ừm".

Trái ngược với sự cháy bỏng ấy của chị, Thắng lại lạnh lùng gật đầu đáp một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt vô thưởng vô phạt chỉ hơi liếc thoáng qua.

Cửa thang máy bằng kim loại chầm chậm đóng lại, số điện tử đã nhảy tầng, thế mà có người vẫn đứng tẩn ngẩn tần ngần một lúc lâu.

Ở bên trong buồng thang máy, người đàn ông lặng lẽ cúi đầu nhìn mũi giày, bàn tay bất giác đặt lên ngực, xúc cảm lạnh lẽo của thứ bên trong áo mang lại khiến cho anh tỉnh táo phần nào.

Thục Quyên nhìn phần ăn được chuẩn bị cho mình không chớp mắt, khi nắp cặp lồng được mở ra, mùi thơm của thức ăn nhanh chóng xông ra ngoài, đánh thức chiếc bụng lép xẹp đang không ngừng gõ lô tô của cô.

Cơm nóng được chuẩn bị trong hộp vừa vặn với sức ăn của Thục Quyên, bốn tầng ở dưới đựng đều các món: cánh gà chiên nước mắm, rau muống xào tỏi, cá bông lau kho, canh cua mồng tơi, món nào cũng đều còn đang bốc khói, chắc chắn không thể nào mua được dưới nhà ăn công ty được.

Chị Xuyến ngó đầu vào xong thì không khỏi chẹp miệng:

-"Con bé này đừng có giả ngu, vừa nhìn là biết ai chuẩn bị cho em rồi".

Còn ai ngoài vị giám đốc nào đó nữa, từng món từng món đều nằm trong sở thích của cô, nếu không phải Louis, Thục Quyên thật sự không nghĩ ra được người nào khác cả.

Đột nhiên, cô cảm thấy đầu mũi mình hơi cay cay, trong lòng lại càng nôn nao muốn gặp được hắn.

-"Haizzz".

Chị Xuyến bất chợt chống cằm thở dài, vừa nhìn bâng quơ vừa nói:

-"Lúc người ta còn ở đây thì nhất quyết không chịu nhận lời, bây giờ người ta đi rồi thì mới bắt đầu biết hối hận, chẳng biết người ta có còn thích mình không, hay là lại bị đứa nào khác bắt cóc mẹ nó rồi".

-"Giám đốc, giám đốc không phải người như vậy đâu..."

Nghe chị Xuyến nói, Thục Quyên có chút không hài lòng liền nhỏ giọng phản bác, cô nắm chặt chiếc muỗng trong tay, cúi đầu xới xới mấy hạt cơm trên mặt.

Chị Xuyến thấy vậy thì bĩu môi nói:

-"Ai nói gì giám đốc của em mà đã bênh chằm chặp rồi".

Bị nói trúng tim đen, Thục Quyên bèn hít hít mũi nhìn lên chị Xuyến rồi lại gục đầu tiếp tục công việc xới cơm của mình, trong lòng lại âm thầm nghĩ: Chị Xuyến với phó giám đốc sao mà lại giống hệt nhau, người nào cũng chỉ muốn trêu chọc mình, giá mà có giám đốc ở đây...

Vừa nghĩ đến đó, Thục Quyên bất giác rùng mình mà ngẩng đầu nhìn lên, khi bắt gặp gương mặt quyến rũ quen thuộc đang đứng trước mình, cô lại có cảm giác hình như bản thân đang gặp ảo giác.

Người đàn ông đút hai tay vào túi quần lững thững đi về phía Thục Quyên, hắn hơi khom lưng xuống nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi trong vô thức của Bông nhỏ, bất lực thở dài:

-"Lại khóc. Nhìn thấy tôi không vui hay sao ? Hửm ?"

Chỉ mới không nghe được giọng nói của Louis có mấy ngày thôi mà Thục Quyên cứ ngỡ như đã mấy tháng trôi qua rồi. Cô liên tục lắc đầu, cổ họng nghẹn đắng không cất nên lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh. Đến lúc này cô mới biết, hóa ra, nhớ thương một người lại là cảm xúc kỳ diệu đến thế.

Đến Louis cũng phải phì cười với cô bé con của hắn. Không biết chị Xuyến đã chạy mất từ lúc nào, giờ đây không gian riêng tư chỉ còn hai người họ chiếm giữ.

-"Vào phòng nói chuyện".

Louis hất đầu ra hiệu với cô, hắn tiến đến mở cửa phòng, hướng ánh mắt về phía Thục Quyên vẫn còn ngây ngẩn ở đó.

-"Em có vào không ?"

Ngay lập tức, Thục Quyên vội vã gật đầu, cô bỏ dỡ bữa ăn trưa rồi cùng hắn bước vào trong. Văn phòng mấy hôm liền bỏ trống mà vẫn sạch sẽ không hề có miếng bụi, ngay cả giấy tờ sổ sách cũng được dọn dẹp gọn gàng, Louis liếc sơ một vòng rồi khẽ cười, tự hiểu là ai đã thay hắn săn sóc mọi thứ.

Không ngờ Bông nhỏ của mình cũng biết chơi trò nhìn vật nhớ người.

Ngồi vào chiếc ghế xoay quen thuộc, Louis đan hai tay đặt lên bàn, hắn cúi đầu xem đồng hồ, sau đó nghiêm mặt lạnh lùng:

-"Tôi nghe phó giám đốc báo lại em có chuyện cần gặp tôi, hiện tại em có mười phút, nói đi, em muốn hỏi tôi chuyện gì".

Đương nhiên Louis biết thừa Bông nhỏ tìm hắn không phải vì công việc, nhưng cái chiêu lạt mềm buộc chặt này thật sự hữu dụng quá, vì một tương lai hạnh phúc lâu dài, hắn không thể để nó bị phá vỡ ngay lúc này được, dù cho vừa nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Bông nhỏ thì hắn đã nẫu hết ruột gan, trong đầu chỉ tha thiết được ôm cô vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên

Số ký tự: 0