Nắng Còn Chưa Rọi Đến Nhành Đỗ Quyên
Nguy hiểm ẩn mì...
2024-09-10 10:49:15
Ngồi trên salong trong văn phòng làm việc, Louis dựa đầu ra sau, tay gác lên thành ghế đan vào nhau, ánh mắt suy tư nhìn không cố định vào một nơi nào đó.
Chiếc xe ô tô lúc nãy rất đáng ngờ, hình như nó chỉ chăm chăm vào Thục Quyên, mỗi một hành động đều như muốn đoạt mạng cô ngay lập tức. Louis thầm nghĩ, nếu như hôm nay hắn không đi cùng cô thì sao ? Nếu để Thục Quyên tự đi một mình thì sẽ thế nào ? Có phải hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường không !
Mới nghĩ đến đây, toàn thân Louis đã bị chính những suy tính vừa rồi dọa cho run rẩy, hắn sợ đến mức không thở nổi, chỉ muốn ngay lập tức gặp được người yêu dấu của mình.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng liền bị ai đó đẩy vào.
Thục Quyên bưng một chén trà nóng đặt xuống trước mặt hắn, cô đi đến ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào miếng băng gạc trên trán người đối diện.
-"Anh thấy sao rồi ? Có bị choáng không ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không ?"
Thục Quyên nhíu mày hỏi.
Ban nãy lúc đưa Louis về lại công ty, ai nấy khi vừa nhìn thấy tình trạng của cô và hắn cũng đều không khỏi hoảng hốt, người thì băng bó đầu, người thì quần áo lắm lem rách rưới. Nếu không nói rõ thì bọn họ còn nghĩ rằng vừa có cuộc xô xát nào đó diễn ra với cả hai.
-"Mọi người ở dưới lầu lo cho anh lắm".
-"Vậy hả ?"
Louis cười cười, hắn đưa tay với lấy tách trà, thổi nhẹ một hơi rồi mới nhấp môi.
-"Anh cứ tưởng mọi người không thích anh chứ".
Vừa dứt lời, người đằng sau liền đánh lên lưng hắn một cái, khiến cho Louis còn đang uống nước thì liền bị sặc phải ho mấy tiếng.
-"Thục Quyên, anh còn đang bị thương đây nè, sao em mạnh bạo với người bệnh quá vậy".
Nhìn ánh mắt đáng thương của người đàn ông kia, Thục Quyên không khỏi cảm thấy hối lỗi, thế nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của hắn làm cho cô phải mím môi mà đáp:
-"Ai kêu anh nói bậy làm chi !"
-"Mọi người có ai không ngưỡng mộ anh chứ ? Chẳng qua là do anh lúc nào mặt cũng khó chịu đăm đăm, làm cho mọi người sợ hãi nên mới không dám gặp anh".
-"Không thì anh thử xuống dưới mà xem, nhân viên của giám đốc có ai là không lo lắng cho giám đốc".
-"Tại anh không biết thôi, có nhiều người thích anh lắm đó, mấy em nhân viên vừa vào làm có nàng nào là không thích giám đốc đâu, chẳng qua..."
-"Vậy còn em thì sao ?"
Thục Quyên còn đang mãi luyên thuyên thì đột nhiên bị người đàn ông trước mặt cắt ngang lời nói. Hắn dựa lưng ra ghế, chân dài vắt chéo vào nhau rồi nhìn thẳng vào mắt cô, khàn giọng hỏi:
-"Thục Quyên, bọn họ đều lo lắng cho anh, còn em ? Em có lo lắng cho anh không ? Có giống như bọn họ, thích anh chút nào không ?"
Đứng trước lời chất vấn của Louis, Thục Quyên bỗng trở nên ngơ ngác không biết nên đáp lại thế nào. Cô vội quay mặt đi nơi khác, bối rối trả lời:
-"Giám đốc, tôi thật sự rất biết ơn anh đã cứu mạng tôi..."
Dừng lại một lúc lâu, Thục Quyên cúi đầu né tránh ánh nhìn của Louis, cô vặn vẹo mấy ngón tay, cảm nhận rõ ràng ánh mắt cháy bỏng đang quét về phía mình.
-"Nhưng mà...chẳng phải anh đã nói...sẽ cho tôi thời gian sao ?"
Dứt lời, Thục Quyên liền ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn hắn, đôi mắt trong veo mơ màng làm cho người khác không nỡ to tiếng.
Rốt cuộc thì Louis cũng chỉ đành thở dài cam chịu, hắn không nỡ ép buộc cô, không muốn khiến cô cảm thấy khó xử.
-"Thôi được rồi, đợi thì đợi, cho dù phải chờ em cả cuộc đời này anh còn chẳng ngại nữa là".
Vừa nói, Louis vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô, sự dịu dàng và yêu chiều không giấu được qua mỗi một cử chỉ mà hắn dành cho cô gái nhỏ của mình.
-"Nhưng mà Thục Quyên".
Đột nhiên, Louis bỗng nghiêm giọng gọi, gương mặt đanh lại như thể gặp phải vấn đề nào đó hốc búa lắm.
-"Thời gian này...em phải cẩn thận hơn một chút".
Vừa nói, hắn vừa quay sang nhìn cô, hàng chân mày nhíu chặt tưởng chừng đã nối liền thành một đường. Mặc dù chính Louis cũng chưa rõ mọi chuyện có giống như bản thân suy đoán hay không, thế nhưng hắn không thể không lo lắng, lỡ như mọi chuyện giống như hắn đã nghĩ, vậy thì chẳng phải Thục Quyên đang đối mặt với nguy hiểm sao.
-"Tại sao vậy ? Có chuyện gì sao ?"
Tuy rằng không hiểu Louis nói vậy là có ý gì, nhưng khi quan sát thấy vẻ mặt mươi phần nghiêm trọng của hắn, trong lòng Thục Quyên cũng vì vậy mà vô thức cảm thấy bất an.
Không vội trả lời câu hỏi cô đưa ra, thật tình thì Louis không muốn dọa Thục Quyên phải luôn nơm nớp lo sợ, nhưng hắn hiện tại lực bất tòng tâm, kẻ địch trong tối còn bọn họ ở ngoài sáng, vậy nên hắn chỉ có thể luôn nhắc nhở bảo vệ cô hết sức, phần còn lại vẫn phải đợi thời gian để điều tra làm rõ sau.
Bất chợt, bàn tay dày rộng của Louis chợt phủ lên những ngón tay mềm mại của Thục Quyên, hắn mạnh mẽ siết chặt, tựa như đang biểu thị cho mối lo âu vẫn luôn tồn tại không dứt.
-"Thục Quyên, hứa với anh, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, dù cho em có muốn hay không, em hãy hứa với anh, phải luôn gọi cho anh ngay khi em cảm thấy không an lòng, dù là bất kỳ khi nào đi nữa, hứa với anh có được không ?"
Lời đề nghị kỳ lạ này của người đàn ông khiến cho Thục Quyên lập tức cảm thấy nghi ngờ, bởi vì cô hiểu rõ Louis làm gì cũng sẽ có nguyên do của hắn, tuy rằng không nói, nhưng Thục Quyên vẫn có thể lờ mờ đoán được có lẽ chuyện vừa rồi không hề đơn giản chỉ là một vụ tai nạn như mình đã thấy. Khẽ đảo mắt hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý với hắn.
Vài ngày tiếp theo trôi qua trong sóng yên biển lặng, mặc dù Louis đã âm thầm cho người đi điều tra, thế nhưng hiện tại thì mọi thứ vẫn còn chưa có tiến triển gì đáng kể, trước mắt, hắn tạm thời sẽ lưu ý những mối quan hệ xung quanh cô, tránh để cho kẻ nào đó lại có cơ hội ra tay lần nữa.
Ngày cuối tuần, Thục Quyên hiếm khi không phải dậy sớm đi làm, vậy nên cô đã cho phép bản thân có thể lười biếng một bữa. Mặc cho mặt trời đã lên cao khỏi hàng cây bên đồi, có người nào đó vẫn còn say sưa chìm vào mộng đẹp.
-"Đừng buồn, từ nay đã có tôi ở đây, em sẽ không phải cô đơn nữa..."
-"Cô Thục Quyên xinh đẹp lại tốt bụng thế này chắc là được nhiều người theo đuổi lắm".
-"Tôi cứ lo sợ khi nói ra điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của cô với người yêu chứ".
Mở bừng mắt khỏi cơn mơ nhập nhèm mờ ảo, Thục Quyên vội vã ngồi thẳng dậy, từng đợt thở dốc liên hồi khiến cho lồng ngực ấm nóng của cô không ngừng nhấp nhô lên xuống. Đưa tay quệt trán, cô cảm nhận được lớp mồ hôi lạnh đã phủ kín mặt mình.
Những hình ảnh thực thực giả giả đan xen vào nhau, có khi là chuyện đã xảy ra ở quá khứ, cũng có lúc là chuyện mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi Thục Quyên quyết định thôi nghĩ về người đàn ông đó, một quý ông lịch lãm và phong độ từng xuất hiện chớp nhoáng tại một thời điểm giữa cuộc đời cô. Vậy mà không hiểu sao, trong giấc mơ vừa rồi cô lại nhìn thấy ông ấy.
Gương mặt đầy vẻ oán hận và đau thương của người đàn ông đó cứ mãi ám ảnh lấy tâm trí cô, khiến cho cô không thể ngừng tự hỏi rằng tại sao lại như vậy.
Với tay mở cánh cửa sổ gỗ để ánh sáng rọi vào nhà, tia nắng êm dịu sau áng mây xanh rơi trên gò má tái nhợt của cô gái nhỏ. Một cơn gió thổi ngang qua, khẽ gẫy đùa vài sợi tóc vương lại nơi đôi vai gầy gò mỏng manh.
Thục Quyên nằm nhoài ra ô cửa sổ, năm ngón tay bám nhẹ vào khung cửa, hai mắt mơ màng ngắm nhìn quang cảnh phía xa.
Quỳ dưới chân tượng phật đặt tại sảnh lớn, Thục Quyên chấp hai tay râm ran khấn niệm, ánh mắt thiết tha đặt toàn bộ đức tin và lòng thành của mình vào mỗi một lời khẩn cầu.
Sư thầy đang ở ngoài chia quà cho mấy em nhỏ, nhìn đám trẻ ngây thơ vây quanh mình, vị Hòa thượng liền nở một nụ cười từ ái.
-"Thưa thầy".
Thục Quyên sau khi đã thắp nhang lễ phật liền nhẹ nhàng bước ra ngoài, cô ngồi ở chiếc ghế đá thân quen đối diện vị sư trụ trì, gương mặt dịu dàng nở nụ cười.
Sư Huyền Không rót một chén trà nóng đẩy về phía cô, sau đó ông lấy chuỗi hạt bằng gỗ trầm quý vẫn thường đeo trên tay xuống, từ tốn lần theo từng hạt.
-"Thần sắc của con hôm nay rất tốt, có vẻ...mọi thứ dạo gần đây tương đối thuận lợi".
Vừa nói, sư Huyền Không vừa cười cười, nơi đuôi mắt đã in hằn dấu thời gian nhàn nhạt, sự ngông cuồng của thuở xa xưa đã biến mất không dấu vết.
-"Dạ phải, dạo này con cảm thấy cuộc sống xung quanh mình đã có phần cân bằng hơn trước, mọi thứ cũng dễ thở hơn".
Nói đến đây, ánh mắt cô chợt nhìn ra xa xăm, có một sự thanh thản chậm rãi xuất hiện.
-"Có những chuyện...con đã thật sự buông bỏ... và...có thể đã sẵn sàng để đón nhận... điều mới mẻ sẽ đến".
Nghe Thục Quyên nói, vị sư thầy như hiểu được tất cả mà gật gù hài lòng, ông ngẩng đầu nhìn cây đa ở phía sau lưng cô, ôn tồn giảng giải:
-"Mọi chuyện đều có nguyên do và kết quả của nó, có những thứ đã được định sẵn là như vậy, con đừng nên chống đối, hãy thanh thản mà đón nhận những gì thuộc về mình, tìm cách để xoay chuyển nó trở thành phước báu tốt lành".
-"Thưa thầy, con biết".
-"Thục Quyên, con hãy nhớ một chuyện, bất cứ vấn đề gì xảy ra dù có hốc búa đến đâu thì cũng đều sẽ có cách hóa giải. Do đó, trong lúc rối loạn con đừng nên đưa ra quyết định cuối cùng, hãy suy nghĩ thật cẩn trọng, tự quán chiếu mọi thứ và xem xét kỹ lưỡng, bởi vì có một số chuyện...đã lựa chọn thì sẽ không còn cách nào quay lại được nữa".
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của sư Huyền Không khi nói về vấn đề này với mình, Thục Quyên không khỏi tỏ ra lo âu. Cô nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới lên tiếng:
-"Ý của thầy là..."
Đột nhiên, sư Huyền Không hơi lắc đầu sau đó thở dài một tiếng nặng nề, ông thoáng trầm tư một lúc lát rồi lại nói:
-"Đời người dài ngắn không ai biết, sanh tử khứ lai đô thị mộng*, ta chỉ cầu mong chư vị có thể gia hộ độ trì cho con, để con bình an như là ước nguyện mà mẹ con vẫn luôn mong mỏi".
Dứt lời, vị thiền sư bèn từ tốn đứng dậy đi vào trong, mùi khói hương thơm ngát từ các ô cửa sổ và chánh điện lan tỏa trong không khí. Thục Quyên nhíu mày nhìn về phía bức tượng Hộ Pháp Vi Đà và Tiêu Diện Đại Sĩ đang đặt hai bên cánh cửa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy xô bồ rối rắm, một chiếc lá đa từ trên cành theo cơn gió nhẹ lặng lẽ rơi rụng xuống vai cô, im lìm.
Trước cửa một ngôi nhà ba tầng khang trang, có ba gã đàn ông cao to, mặt mũi dữ tợn đứng chờ sẵn. Từ bên trong, cánh cửa dần dần hé mở, người giúp việc lớn tuổi cúi đầu lầm lũi mời ba kẻ đó vào nhà.
Quăng một tấm hình chụp chân dung lên bàn, phía mặt sau được viết chi chít chữ, đó là đầy đủ những thông tin về nơi ở và giờ giấc sinh hoạt của chủ nhân bức hình, Kiều Chi vừa khoanh tay dựa vào ghế sofa vừa liếc mắt, nói:
-"Tao muốn tụi bây giải quyết con nhỏ này".
Một tên cao to nhất ngồi gần nhất liền cầm bức hình lên, hắn ta nhíu mày quan sát, sau đó lại lật ra đằng sau để xem thông tin về người trong hình.
-"Tao không cần biết bằng cách nào, nhưng tao muốn tụi bây phải làm cho nó biến mất, để nó không bao giờ xuất hiện trước mắt tao và anh Quốc nữa".
Nhìn thấy thái độ đầy thù hận của Kiều Chi, kẻ cầm đầu vẫn luôn đứng ra trao đổi với cô ta từ nãy đến giờ tò mò hỏi:
-"Con nhỏ này với chị có chuyện gì à ?"
Nghe tên kia hỏi, Kiều Chi từ từ quay đầu nhìn sang, gương mặt hốc hác trở nên hung hăng đến đáng sợ, sự căm hờn và ganh ghét tràn ngập trong ánh mắt:
-"Đều tại nó, tại nó mà anh Quốc mới bỏ tao, tất cả là do nó mà tụi tao mới chia tay, anh Quốc cũng không cần tao nữa, tất cả, tất cả là do nó..."
Càng nói, Kiều Chi càng trở nên điên cuồng, cô ta bắt đầu rơi vào trạng thái mất khống chế, hơi thở dồn dập vì tức giận. Mất một lúc lâu sau mới có thể ổn định lại tinh thần.
Chính bản thân của cô ta cũng không ngờ được rằng mình lại yêu gã đàn ông bội bạc đó đến vậy.
Nhưng kể từ khi Thục Quyên xuất hiện, tên Quốc dường như cũng đã chán chường mối tình với Kiều Chi, hắn ta phấn khởi khi phát hiện một đóa hoa thơm hương lạ vị, thích thú tận hưởng cảm giác chinh phục một con mồi ngon miệng khác.
Còn Kiều Chi, cô ta bị gã đá bay vào một xó xỉnh nào đó mà chẳng thèm quan tâm, mặn nồng bao lâu nay cũng chỉ là thú vui qua đường.
Nhưng Kiều Chi vẫn không hiểu rõ ai mới thật sự là người khởi nguồn đau khổ cho mình, cô ta vẫn luôn cố chấp cho rằng mọi thứ đều tại Thục Quyên, nếu Thục Quyên không xuất hiện, nếu cô không tồn tại, thì có lẽ, tên Quốc vẫn chưa rời bỏ cô ta.
Lấy từ bên cạnh một phong bì dày cộp đưa cho tên cầm đầu, Kiều Chi lạnh lùng dặn dò:
-"Đây là một nữa thù lao, nếu tụi mày có thể mau chóng giải quyết nó, tao sẽ đưa nốt số tiền còn lại, thậm chí là thưởng thêm".
Mở xấp tiền đựng bên trong phong bì đó ra, ba kẻ bặm trợn không khỏi nở nụ cười thỏa mãn, bọn chúng tuy là em họ của Kiều Chi, nhưng vì hoàn cảnh gia đình không được tốt, vậy nên từ lâu đã bước vào con đường giang hồ đâm chém không gớm tay.
Đẩy phong bì về lại cho Kiều Chi, tên lớn nhất cất giọng ồm ồm, hất đầu nói:
-"Chị Chi cầm lại đi, tụi em sẽ giúp chị, nhưng không phải vì tiền".
Kiều Chi cũng hiểu rõ bọn này chắc chắn không thiếu tiền, không những vậy, chúng là những tên giang hồ cộm cán không ai là không biết, chỉ cần chúng muốn thì bao nhiêu mà chẳng được, cho nên nhận lời giúp cô ta có lẽ bọn nó cũng là vì nể tình anh em bấy lâu nay, tuy là máu lạnh, nhưng cũng chưa đến mức táng tận lương tâm.
-"Cho tụi mày thì tụi mày cứ cầm, chị cũng biết chuyện này nguy hiểm, cứ giữ đó mà đề phòng bất trắc".
Thấy sự kiên quyết của Kiều Chi, ba tên giang hồ sau khi nhìn nhau thì cũng đồng ý nhận lấy số tiền đó, trước khi bọn chúng rời đi, Kiều Chi còn cẩn thận dặn dò:
-"Nhớ phải thận trọng một chút tránh để lại dấu vết, nếu không là chết cả đám đó".
-"Tụi em biết rồi".
Sau đó, tiếng giày in xuống sàn lộp cộp khuất đi xa, Kiều Chi ngồi rũ bên trong vẫn luôn ngước nhìn theo, chỉ là ánh mắt càng lúc càng trở nên nguy hiểm.
-"Cô Thục Quyên, giám đốc uống say quá mà không chịu về nhà, cô có thể đến đây giúp tôi được không ?"
Giọng nói đầy bối rối của người tài xế từ trong điện thoại vọng đến khiến cho Thục Quyên ngay lập tức nhíu mày lo lắng, cô gấp quyển sách đang đọc dở lại, đứng dậy khỏi giường rồi tiến đến chỗ mắc áo khoác.
-"Được, được, anh và giám đốc đang ở đâu, tôi đến ngay đây".
Sau khi nhận được địa chỉ từ chỗ người tài xế, Thục Quyên liền nhanh chóng rời khỏi nhà, chờ đến khi cô tìm được hai người thì Louis đã say xỉn đến mức không phân biệt được mọi thứ, người đàn ông ngồi dựa ra ghế, áo quần lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời, ánh mắt mơ màng vung tay không muốn ai đến gần.
Vừa trông thấy Thục Quyên, người tài xế liền ái ngại nói:
-"Xin lỗi cô, đã khuya như vậy rồi mà còn bắt cô phải chạy đến đây, nhưng mà tôi thật sự không có cách nào để đưa giám đốc về cả..."
-"Không sao đâu ạ".
Thục Quyên mỉm cười xua tay nói:
-"Dù sao cũng trễ rồi, thôi, anh cứ việc về trước đi, tôi sẽ đưa giám đốc về sau".
-"Vậy sao được, tôi..."
Người tài xế nghe xong thì vội vàng từ chối, căn bản mà nói đây vốn dĩ là việc của anh ta, nhưng bởi vì vị lãnh đạo nào đó quá lì lợm, vậy nên anh ta mới phải gọi cứu viện để giúp mình, nếu không, Thục Quyên đâu nhất thiết phải lặn lội đến chỗ này.
-"Không vấn đề gì, tôi biết anh cũng đã đi theo giám đốc cả ngày nay rồi, chắc là mọi người ở nhà cũng đang mong anh về lắm, anh cứ việc về trước, mọi chuyện ở đây hãy giao lại cho tôi".
Hiểu rõ những khúc mắc trong lòng người tài xế, Thục Quyên mỉm cười dịu dàng an ủi anh ta, một lúc sau, dưới sự trấn an của cô trợ lý, người tài xế cuối cùng cũng mừng rỡ vội vội vàng vàng tan làm.
Lúc nhìn lại căn phòng bừa bộn cùng với người đàn ông đang say xỉn đến không biết trời trăng gì, Thục Quyên không khỏi chống tay lên eo mà thở dài, cô đi đến đá mấy chai rượu đã cạn sạch xung quanh hắn ra, vỗ vỗ vào một bên má ửng hồng của Louis, thấp giọng gọi:
-"Giám đốc, giám đốc".
Người bên dưới vẫn không có phản ứng, không biết hắn đã uống đến bao nhiêu mà lại có thể say đến nghiêng ngả thế này.
-"Giám đốc, anh có nghe tôi nói không ? Chúng ta đi về nhà được không ?"
Vẫn không có phải ứng gì, chỉ có cái đầu của hắn là không ngừng nghiêng qua bên này rồi lại xoay qua bên kia.
-"Anh uống bao nhiêu vậy hả ? Muốn chết đúng không ? Anh chán sống rồi hay sao ?"
Gọi mãi không dậy, Thục Quyên vừa lo lắng vừa sốt ruột không biết làm cách nào, cô sờ gương mặt nóng ran của hắn, nhìn thấy vẻ mặt lờ đờ ngơ ngác như một đứa trẻ mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
-"Louis, anh có nhận ra tôi không ? Mở mắt ra nhìn tôi xem nào".
Vừa nói, cô vừa vỗ vào mặt hắn, cho đến khi một bên mặt đã đỏ bừng thì cuối cùng ai đó cũng chịu hé mắt ra nhìn.
-"Louis, đi về, anh uống say quá rồi, chúng ta về nhà nhé !"
Thục Quyên khi này dịu giọng dỗ dành hắn như một đứa trẻ, cô quỳ một chân lên ghế sofa, định khom xuống để đỡ hắn đứng dậy thì đột nhiên nghe được lời thì thầm:
-"Muốn...gặp...Bông...nhớ...Bông...Bông...của...anh..."
Chiếc xe ô tô lúc nãy rất đáng ngờ, hình như nó chỉ chăm chăm vào Thục Quyên, mỗi một hành động đều như muốn đoạt mạng cô ngay lập tức. Louis thầm nghĩ, nếu như hôm nay hắn không đi cùng cô thì sao ? Nếu để Thục Quyên tự đi một mình thì sẽ thế nào ? Có phải hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường không !
Mới nghĩ đến đây, toàn thân Louis đã bị chính những suy tính vừa rồi dọa cho run rẩy, hắn sợ đến mức không thở nổi, chỉ muốn ngay lập tức gặp được người yêu dấu của mình.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng liền bị ai đó đẩy vào.
Thục Quyên bưng một chén trà nóng đặt xuống trước mặt hắn, cô đi đến ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào miếng băng gạc trên trán người đối diện.
-"Anh thấy sao rồi ? Có bị choáng không ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không ?"
Thục Quyên nhíu mày hỏi.
Ban nãy lúc đưa Louis về lại công ty, ai nấy khi vừa nhìn thấy tình trạng của cô và hắn cũng đều không khỏi hoảng hốt, người thì băng bó đầu, người thì quần áo lắm lem rách rưới. Nếu không nói rõ thì bọn họ còn nghĩ rằng vừa có cuộc xô xát nào đó diễn ra với cả hai.
-"Mọi người ở dưới lầu lo cho anh lắm".
-"Vậy hả ?"
Louis cười cười, hắn đưa tay với lấy tách trà, thổi nhẹ một hơi rồi mới nhấp môi.
-"Anh cứ tưởng mọi người không thích anh chứ".
Vừa dứt lời, người đằng sau liền đánh lên lưng hắn một cái, khiến cho Louis còn đang uống nước thì liền bị sặc phải ho mấy tiếng.
-"Thục Quyên, anh còn đang bị thương đây nè, sao em mạnh bạo với người bệnh quá vậy".
Nhìn ánh mắt đáng thương của người đàn ông kia, Thục Quyên không khỏi cảm thấy hối lỗi, thế nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của hắn làm cho cô phải mím môi mà đáp:
-"Ai kêu anh nói bậy làm chi !"
-"Mọi người có ai không ngưỡng mộ anh chứ ? Chẳng qua là do anh lúc nào mặt cũng khó chịu đăm đăm, làm cho mọi người sợ hãi nên mới không dám gặp anh".
-"Không thì anh thử xuống dưới mà xem, nhân viên của giám đốc có ai là không lo lắng cho giám đốc".
-"Tại anh không biết thôi, có nhiều người thích anh lắm đó, mấy em nhân viên vừa vào làm có nàng nào là không thích giám đốc đâu, chẳng qua..."
-"Vậy còn em thì sao ?"
Thục Quyên còn đang mãi luyên thuyên thì đột nhiên bị người đàn ông trước mặt cắt ngang lời nói. Hắn dựa lưng ra ghế, chân dài vắt chéo vào nhau rồi nhìn thẳng vào mắt cô, khàn giọng hỏi:
-"Thục Quyên, bọn họ đều lo lắng cho anh, còn em ? Em có lo lắng cho anh không ? Có giống như bọn họ, thích anh chút nào không ?"
Đứng trước lời chất vấn của Louis, Thục Quyên bỗng trở nên ngơ ngác không biết nên đáp lại thế nào. Cô vội quay mặt đi nơi khác, bối rối trả lời:
-"Giám đốc, tôi thật sự rất biết ơn anh đã cứu mạng tôi..."
Dừng lại một lúc lâu, Thục Quyên cúi đầu né tránh ánh nhìn của Louis, cô vặn vẹo mấy ngón tay, cảm nhận rõ ràng ánh mắt cháy bỏng đang quét về phía mình.
-"Nhưng mà...chẳng phải anh đã nói...sẽ cho tôi thời gian sao ?"
Dứt lời, Thục Quyên liền ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn hắn, đôi mắt trong veo mơ màng làm cho người khác không nỡ to tiếng.
Rốt cuộc thì Louis cũng chỉ đành thở dài cam chịu, hắn không nỡ ép buộc cô, không muốn khiến cô cảm thấy khó xử.
-"Thôi được rồi, đợi thì đợi, cho dù phải chờ em cả cuộc đời này anh còn chẳng ngại nữa là".
Vừa nói, Louis vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô, sự dịu dàng và yêu chiều không giấu được qua mỗi một cử chỉ mà hắn dành cho cô gái nhỏ của mình.
-"Nhưng mà Thục Quyên".
Đột nhiên, Louis bỗng nghiêm giọng gọi, gương mặt đanh lại như thể gặp phải vấn đề nào đó hốc búa lắm.
-"Thời gian này...em phải cẩn thận hơn một chút".
Vừa nói, hắn vừa quay sang nhìn cô, hàng chân mày nhíu chặt tưởng chừng đã nối liền thành một đường. Mặc dù chính Louis cũng chưa rõ mọi chuyện có giống như bản thân suy đoán hay không, thế nhưng hắn không thể không lo lắng, lỡ như mọi chuyện giống như hắn đã nghĩ, vậy thì chẳng phải Thục Quyên đang đối mặt với nguy hiểm sao.
-"Tại sao vậy ? Có chuyện gì sao ?"
Tuy rằng không hiểu Louis nói vậy là có ý gì, nhưng khi quan sát thấy vẻ mặt mươi phần nghiêm trọng của hắn, trong lòng Thục Quyên cũng vì vậy mà vô thức cảm thấy bất an.
Không vội trả lời câu hỏi cô đưa ra, thật tình thì Louis không muốn dọa Thục Quyên phải luôn nơm nớp lo sợ, nhưng hắn hiện tại lực bất tòng tâm, kẻ địch trong tối còn bọn họ ở ngoài sáng, vậy nên hắn chỉ có thể luôn nhắc nhở bảo vệ cô hết sức, phần còn lại vẫn phải đợi thời gian để điều tra làm rõ sau.
Bất chợt, bàn tay dày rộng của Louis chợt phủ lên những ngón tay mềm mại của Thục Quyên, hắn mạnh mẽ siết chặt, tựa như đang biểu thị cho mối lo âu vẫn luôn tồn tại không dứt.
-"Thục Quyên, hứa với anh, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, dù cho em có muốn hay không, em hãy hứa với anh, phải luôn gọi cho anh ngay khi em cảm thấy không an lòng, dù là bất kỳ khi nào đi nữa, hứa với anh có được không ?"
Lời đề nghị kỳ lạ này của người đàn ông khiến cho Thục Quyên lập tức cảm thấy nghi ngờ, bởi vì cô hiểu rõ Louis làm gì cũng sẽ có nguyên do của hắn, tuy rằng không nói, nhưng Thục Quyên vẫn có thể lờ mờ đoán được có lẽ chuyện vừa rồi không hề đơn giản chỉ là một vụ tai nạn như mình đã thấy. Khẽ đảo mắt hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài ngày tiếp theo trôi qua trong sóng yên biển lặng, mặc dù Louis đã âm thầm cho người đi điều tra, thế nhưng hiện tại thì mọi thứ vẫn còn chưa có tiến triển gì đáng kể, trước mắt, hắn tạm thời sẽ lưu ý những mối quan hệ xung quanh cô, tránh để cho kẻ nào đó lại có cơ hội ra tay lần nữa.
Ngày cuối tuần, Thục Quyên hiếm khi không phải dậy sớm đi làm, vậy nên cô đã cho phép bản thân có thể lười biếng một bữa. Mặc cho mặt trời đã lên cao khỏi hàng cây bên đồi, có người nào đó vẫn còn say sưa chìm vào mộng đẹp.
-"Đừng buồn, từ nay đã có tôi ở đây, em sẽ không phải cô đơn nữa..."
-"Cô Thục Quyên xinh đẹp lại tốt bụng thế này chắc là được nhiều người theo đuổi lắm".
-"Tôi cứ lo sợ khi nói ra điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của cô với người yêu chứ".
Mở bừng mắt khỏi cơn mơ nhập nhèm mờ ảo, Thục Quyên vội vã ngồi thẳng dậy, từng đợt thở dốc liên hồi khiến cho lồng ngực ấm nóng của cô không ngừng nhấp nhô lên xuống. Đưa tay quệt trán, cô cảm nhận được lớp mồ hôi lạnh đã phủ kín mặt mình.
Những hình ảnh thực thực giả giả đan xen vào nhau, có khi là chuyện đã xảy ra ở quá khứ, cũng có lúc là chuyện mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi Thục Quyên quyết định thôi nghĩ về người đàn ông đó, một quý ông lịch lãm và phong độ từng xuất hiện chớp nhoáng tại một thời điểm giữa cuộc đời cô. Vậy mà không hiểu sao, trong giấc mơ vừa rồi cô lại nhìn thấy ông ấy.
Gương mặt đầy vẻ oán hận và đau thương của người đàn ông đó cứ mãi ám ảnh lấy tâm trí cô, khiến cho cô không thể ngừng tự hỏi rằng tại sao lại như vậy.
Với tay mở cánh cửa sổ gỗ để ánh sáng rọi vào nhà, tia nắng êm dịu sau áng mây xanh rơi trên gò má tái nhợt của cô gái nhỏ. Một cơn gió thổi ngang qua, khẽ gẫy đùa vài sợi tóc vương lại nơi đôi vai gầy gò mỏng manh.
Thục Quyên nằm nhoài ra ô cửa sổ, năm ngón tay bám nhẹ vào khung cửa, hai mắt mơ màng ngắm nhìn quang cảnh phía xa.
Quỳ dưới chân tượng phật đặt tại sảnh lớn, Thục Quyên chấp hai tay râm ran khấn niệm, ánh mắt thiết tha đặt toàn bộ đức tin và lòng thành của mình vào mỗi một lời khẩn cầu.
Sư thầy đang ở ngoài chia quà cho mấy em nhỏ, nhìn đám trẻ ngây thơ vây quanh mình, vị Hòa thượng liền nở một nụ cười từ ái.
-"Thưa thầy".
Thục Quyên sau khi đã thắp nhang lễ phật liền nhẹ nhàng bước ra ngoài, cô ngồi ở chiếc ghế đá thân quen đối diện vị sư trụ trì, gương mặt dịu dàng nở nụ cười.
Sư Huyền Không rót một chén trà nóng đẩy về phía cô, sau đó ông lấy chuỗi hạt bằng gỗ trầm quý vẫn thường đeo trên tay xuống, từ tốn lần theo từng hạt.
-"Thần sắc của con hôm nay rất tốt, có vẻ...mọi thứ dạo gần đây tương đối thuận lợi".
Vừa nói, sư Huyền Không vừa cười cười, nơi đuôi mắt đã in hằn dấu thời gian nhàn nhạt, sự ngông cuồng của thuở xa xưa đã biến mất không dấu vết.
-"Dạ phải, dạo này con cảm thấy cuộc sống xung quanh mình đã có phần cân bằng hơn trước, mọi thứ cũng dễ thở hơn".
Nói đến đây, ánh mắt cô chợt nhìn ra xa xăm, có một sự thanh thản chậm rãi xuất hiện.
-"Có những chuyện...con đã thật sự buông bỏ... và...có thể đã sẵn sàng để đón nhận... điều mới mẻ sẽ đến".
Nghe Thục Quyên nói, vị sư thầy như hiểu được tất cả mà gật gù hài lòng, ông ngẩng đầu nhìn cây đa ở phía sau lưng cô, ôn tồn giảng giải:
-"Mọi chuyện đều có nguyên do và kết quả của nó, có những thứ đã được định sẵn là như vậy, con đừng nên chống đối, hãy thanh thản mà đón nhận những gì thuộc về mình, tìm cách để xoay chuyển nó trở thành phước báu tốt lành".
-"Thưa thầy, con biết".
-"Thục Quyên, con hãy nhớ một chuyện, bất cứ vấn đề gì xảy ra dù có hốc búa đến đâu thì cũng đều sẽ có cách hóa giải. Do đó, trong lúc rối loạn con đừng nên đưa ra quyết định cuối cùng, hãy suy nghĩ thật cẩn trọng, tự quán chiếu mọi thứ và xem xét kỹ lưỡng, bởi vì có một số chuyện...đã lựa chọn thì sẽ không còn cách nào quay lại được nữa".
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của sư Huyền Không khi nói về vấn đề này với mình, Thục Quyên không khỏi tỏ ra lo âu. Cô nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới lên tiếng:
-"Ý của thầy là..."
Đột nhiên, sư Huyền Không hơi lắc đầu sau đó thở dài một tiếng nặng nề, ông thoáng trầm tư một lúc lát rồi lại nói:
-"Đời người dài ngắn không ai biết, sanh tử khứ lai đô thị mộng*, ta chỉ cầu mong chư vị có thể gia hộ độ trì cho con, để con bình an như là ước nguyện mà mẹ con vẫn luôn mong mỏi".
Dứt lời, vị thiền sư bèn từ tốn đứng dậy đi vào trong, mùi khói hương thơm ngát từ các ô cửa sổ và chánh điện lan tỏa trong không khí. Thục Quyên nhíu mày nhìn về phía bức tượng Hộ Pháp Vi Đà và Tiêu Diện Đại Sĩ đang đặt hai bên cánh cửa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy xô bồ rối rắm, một chiếc lá đa từ trên cành theo cơn gió nhẹ lặng lẽ rơi rụng xuống vai cô, im lìm.
Trước cửa một ngôi nhà ba tầng khang trang, có ba gã đàn ông cao to, mặt mũi dữ tợn đứng chờ sẵn. Từ bên trong, cánh cửa dần dần hé mở, người giúp việc lớn tuổi cúi đầu lầm lũi mời ba kẻ đó vào nhà.
Quăng một tấm hình chụp chân dung lên bàn, phía mặt sau được viết chi chít chữ, đó là đầy đủ những thông tin về nơi ở và giờ giấc sinh hoạt của chủ nhân bức hình, Kiều Chi vừa khoanh tay dựa vào ghế sofa vừa liếc mắt, nói:
-"Tao muốn tụi bây giải quyết con nhỏ này".
Một tên cao to nhất ngồi gần nhất liền cầm bức hình lên, hắn ta nhíu mày quan sát, sau đó lại lật ra đằng sau để xem thông tin về người trong hình.
-"Tao không cần biết bằng cách nào, nhưng tao muốn tụi bây phải làm cho nó biến mất, để nó không bao giờ xuất hiện trước mắt tao và anh Quốc nữa".
Nhìn thấy thái độ đầy thù hận của Kiều Chi, kẻ cầm đầu vẫn luôn đứng ra trao đổi với cô ta từ nãy đến giờ tò mò hỏi:
-"Con nhỏ này với chị có chuyện gì à ?"
Nghe tên kia hỏi, Kiều Chi từ từ quay đầu nhìn sang, gương mặt hốc hác trở nên hung hăng đến đáng sợ, sự căm hờn và ganh ghét tràn ngập trong ánh mắt:
-"Đều tại nó, tại nó mà anh Quốc mới bỏ tao, tất cả là do nó mà tụi tao mới chia tay, anh Quốc cũng không cần tao nữa, tất cả, tất cả là do nó..."
Càng nói, Kiều Chi càng trở nên điên cuồng, cô ta bắt đầu rơi vào trạng thái mất khống chế, hơi thở dồn dập vì tức giận. Mất một lúc lâu sau mới có thể ổn định lại tinh thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính bản thân của cô ta cũng không ngờ được rằng mình lại yêu gã đàn ông bội bạc đó đến vậy.
Nhưng kể từ khi Thục Quyên xuất hiện, tên Quốc dường như cũng đã chán chường mối tình với Kiều Chi, hắn ta phấn khởi khi phát hiện một đóa hoa thơm hương lạ vị, thích thú tận hưởng cảm giác chinh phục một con mồi ngon miệng khác.
Còn Kiều Chi, cô ta bị gã đá bay vào một xó xỉnh nào đó mà chẳng thèm quan tâm, mặn nồng bao lâu nay cũng chỉ là thú vui qua đường.
Nhưng Kiều Chi vẫn không hiểu rõ ai mới thật sự là người khởi nguồn đau khổ cho mình, cô ta vẫn luôn cố chấp cho rằng mọi thứ đều tại Thục Quyên, nếu Thục Quyên không xuất hiện, nếu cô không tồn tại, thì có lẽ, tên Quốc vẫn chưa rời bỏ cô ta.
Lấy từ bên cạnh một phong bì dày cộp đưa cho tên cầm đầu, Kiều Chi lạnh lùng dặn dò:
-"Đây là một nữa thù lao, nếu tụi mày có thể mau chóng giải quyết nó, tao sẽ đưa nốt số tiền còn lại, thậm chí là thưởng thêm".
Mở xấp tiền đựng bên trong phong bì đó ra, ba kẻ bặm trợn không khỏi nở nụ cười thỏa mãn, bọn chúng tuy là em họ của Kiều Chi, nhưng vì hoàn cảnh gia đình không được tốt, vậy nên từ lâu đã bước vào con đường giang hồ đâm chém không gớm tay.
Đẩy phong bì về lại cho Kiều Chi, tên lớn nhất cất giọng ồm ồm, hất đầu nói:
-"Chị Chi cầm lại đi, tụi em sẽ giúp chị, nhưng không phải vì tiền".
Kiều Chi cũng hiểu rõ bọn này chắc chắn không thiếu tiền, không những vậy, chúng là những tên giang hồ cộm cán không ai là không biết, chỉ cần chúng muốn thì bao nhiêu mà chẳng được, cho nên nhận lời giúp cô ta có lẽ bọn nó cũng là vì nể tình anh em bấy lâu nay, tuy là máu lạnh, nhưng cũng chưa đến mức táng tận lương tâm.
-"Cho tụi mày thì tụi mày cứ cầm, chị cũng biết chuyện này nguy hiểm, cứ giữ đó mà đề phòng bất trắc".
Thấy sự kiên quyết của Kiều Chi, ba tên giang hồ sau khi nhìn nhau thì cũng đồng ý nhận lấy số tiền đó, trước khi bọn chúng rời đi, Kiều Chi còn cẩn thận dặn dò:
-"Nhớ phải thận trọng một chút tránh để lại dấu vết, nếu không là chết cả đám đó".
-"Tụi em biết rồi".
Sau đó, tiếng giày in xuống sàn lộp cộp khuất đi xa, Kiều Chi ngồi rũ bên trong vẫn luôn ngước nhìn theo, chỉ là ánh mắt càng lúc càng trở nên nguy hiểm.
-"Cô Thục Quyên, giám đốc uống say quá mà không chịu về nhà, cô có thể đến đây giúp tôi được không ?"
Giọng nói đầy bối rối của người tài xế từ trong điện thoại vọng đến khiến cho Thục Quyên ngay lập tức nhíu mày lo lắng, cô gấp quyển sách đang đọc dở lại, đứng dậy khỏi giường rồi tiến đến chỗ mắc áo khoác.
-"Được, được, anh và giám đốc đang ở đâu, tôi đến ngay đây".
Sau khi nhận được địa chỉ từ chỗ người tài xế, Thục Quyên liền nhanh chóng rời khỏi nhà, chờ đến khi cô tìm được hai người thì Louis đã say xỉn đến mức không phân biệt được mọi thứ, người đàn ông ngồi dựa ra ghế, áo quần lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời, ánh mắt mơ màng vung tay không muốn ai đến gần.
Vừa trông thấy Thục Quyên, người tài xế liền ái ngại nói:
-"Xin lỗi cô, đã khuya như vậy rồi mà còn bắt cô phải chạy đến đây, nhưng mà tôi thật sự không có cách nào để đưa giám đốc về cả..."
-"Không sao đâu ạ".
Thục Quyên mỉm cười xua tay nói:
-"Dù sao cũng trễ rồi, thôi, anh cứ việc về trước đi, tôi sẽ đưa giám đốc về sau".
-"Vậy sao được, tôi..."
Người tài xế nghe xong thì vội vàng từ chối, căn bản mà nói đây vốn dĩ là việc của anh ta, nhưng bởi vì vị lãnh đạo nào đó quá lì lợm, vậy nên anh ta mới phải gọi cứu viện để giúp mình, nếu không, Thục Quyên đâu nhất thiết phải lặn lội đến chỗ này.
-"Không vấn đề gì, tôi biết anh cũng đã đi theo giám đốc cả ngày nay rồi, chắc là mọi người ở nhà cũng đang mong anh về lắm, anh cứ việc về trước, mọi chuyện ở đây hãy giao lại cho tôi".
Hiểu rõ những khúc mắc trong lòng người tài xế, Thục Quyên mỉm cười dịu dàng an ủi anh ta, một lúc sau, dưới sự trấn an của cô trợ lý, người tài xế cuối cùng cũng mừng rỡ vội vội vàng vàng tan làm.
Lúc nhìn lại căn phòng bừa bộn cùng với người đàn ông đang say xỉn đến không biết trời trăng gì, Thục Quyên không khỏi chống tay lên eo mà thở dài, cô đi đến đá mấy chai rượu đã cạn sạch xung quanh hắn ra, vỗ vỗ vào một bên má ửng hồng của Louis, thấp giọng gọi:
-"Giám đốc, giám đốc".
Người bên dưới vẫn không có phản ứng, không biết hắn đã uống đến bao nhiêu mà lại có thể say đến nghiêng ngả thế này.
-"Giám đốc, anh có nghe tôi nói không ? Chúng ta đi về nhà được không ?"
Vẫn không có phải ứng gì, chỉ có cái đầu của hắn là không ngừng nghiêng qua bên này rồi lại xoay qua bên kia.
-"Anh uống bao nhiêu vậy hả ? Muốn chết đúng không ? Anh chán sống rồi hay sao ?"
Gọi mãi không dậy, Thục Quyên vừa lo lắng vừa sốt ruột không biết làm cách nào, cô sờ gương mặt nóng ran của hắn, nhìn thấy vẻ mặt lờ đờ ngơ ngác như một đứa trẻ mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
-"Louis, anh có nhận ra tôi không ? Mở mắt ra nhìn tôi xem nào".
Vừa nói, cô vừa vỗ vào mặt hắn, cho đến khi một bên mặt đã đỏ bừng thì cuối cùng ai đó cũng chịu hé mắt ra nhìn.
-"Louis, đi về, anh uống say quá rồi, chúng ta về nhà nhé !"
Thục Quyên khi này dịu giọng dỗ dành hắn như một đứa trẻ, cô quỳ một chân lên ghế sofa, định khom xuống để đỡ hắn đứng dậy thì đột nhiên nghe được lời thì thầm:
-"Muốn...gặp...Bông...nhớ...Bông...Bông...của...anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro