Báu vật
Cá mập không thích đi làm
2024-09-15 15:01:05
Triệu Dịch Quân ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, cơn sợ hãi như tằm ăn tơ tràn ngập thân thể của anh. Một nỗi kinh khủng đang lan tràn, cánh tay của anh vẫn còn đang sợ hãi.
Vừa nãy mặc kệ cho anh có gọi khàn giọng đến mức nào thì cô gái sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng anh vẫn không tỉnh dậy. Triệu Dịch Quân làm quân nhân, chuyện giết người cũng phải chưa từng ra tay.
Nội tâm anh vốn dĩ đã quá chai lì trước sự sống của con người. Kể cả khi sinh mệnh của anh chạm đến cửa tử thần anh cũng không có cảm giác bất lực đến như vậy.
Một kẻ từ trước đến nay chỉ tin vào năng lực bản thân giờ lại thầm khẩn cầu thần phật. Chỉ cần vợ anh có thể bình an thì có muốn một mạng đổi một mạng cũng được.
Triệu Dịch Thần ở lại để đợi cảnh sát đến hiện trường. Hôm nay cha con Khương Văn muốn giết anh cả và chị dâu là do anh sơ sót không lường trước. Bây giờ phải bắt bằng được hai kẻ đó để xử lý tránh đêm dài lắm mộng.
Lúc Triệu Dịch Thần đến nơi thì đã thấy anh cả gục đầu ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Trong mắt Triệu Dịch Thần, người đàn ông đỉnh thiên lập địa như anh cả từ trước đến nay chưa bao giờ có bộ dạng sa sút đến mức nhìn như không thiết sống.
Triệu Dịch Thần bước đến đặt tay lên trên vai anh cả: “Anh cả, đạo trưởng đã nói chị dâu là phúc tinh, sẽ không có chuyện gì đâu”
Triệu Dịch Quân không nhúc nhích, anh vẫn gục đầu xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
Anh thật sự tự trách mình, bàn tay này của anh đã từng cứu mạng biết bao nhiều người nhưng lại trơ mắt nhìn cô gái của mình bất tỉnh trong lòng anh.Triệu Dịch Thần còn muốn an ủi anh cả thêm vài câu nhưng thấy sắc mặt anh không tốt đến như vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành im lặng đứng cạnh anh.
Đèn báo phòng cấp cứu một lúc sau thì tắt, bác sĩ bước từ trong phòng vừa tháo khẩu trang vừa bước ra. Triệu Dịch Quân nhanh chóng vọt lên trước, bác sĩ không dám chậm trễ trả lời.
“Bệnh nhân chỉ là quá hoảng sợ còn có triệu chứng thiếu máu vì trong giai đoạn đầu thai kỳ nên tạm thời ngất đi. Mọi thứ đã ổn, bệnh nhân ngủ một giấc là sẽ tỉnh dậy, người nhà cứ yên tâm. (1)
Viên trưởng đứng một bên từ lúc nãy nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Dịch Quân là bệnh nhân ông ta tiếp nhận từ năm trước, lúc đó người anh ta bê bết máu ông còn tưởng là không thể cứu được, sau đó mang một thân hôn mê bất tỉnh về nhà. Ông ta còn chắc chắn là cầm chắc cái chết, ai ngờ bây giờ anh ta còn khỏe mạnh không có dấu hiệu nào của bệnh tật.
Vừa nãy anh ta lao thẳng xe đến trước cửa, hốt hoảng bế một cô gái đang bất tỉnh trên tay vào khiến ông ta cũng hoảng hồn.
Phải biết rằng ông ta không dám đắc tội với nhà họ Triệu.
Viện trưởng nào dám chậm trễ, lập tức gọi những giáo sư đầu ngành đến tập trung chữa trị.
“Triệu thiếu tướng, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng chăm sóc cá nhân. Bệnh nhân chắc chắn sẽ sớm bình phục.”
Triệu Dịch Quân ngẩn người. Cô mang thai rồi?
Triệu Dịch Quân không kịp phản ứng, đại não anh giờ phút này hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có vài chữ đơn giản nhưng anh lại thấy như một lượng tin tức khổng lồ.Triệu Dịch Thần thấy vẻ mặt hoang mang của anh trai liền nén cười kéo anh một cái. Anh cả nghe thấy chị dâu mang thai liền trực tiếp biến thành kẻ ngốc rồi.
“Anh cả”
"Hȧ...?"
Triệu Dịch Quân giật mình, anh hoàn hồn trở lại liền tiếp tục nói với bác sĩ.
“Tôi muốn vào thăm.”
Bác sĩ nào dám lắc đầu: “Được, trước mắt thì bệnh nhân đã ổn định các chỉ số, sức khỏe cũng rất tốt. Chỉ cần chú ý bồi bổ và tránh kích thích là được.”
Triệu Dịch Quân trịnh trọng gật đầu. Vợ của anh, con của anh sẽ là những báu vật quý giá nhất thế gian này. Anh sẽ dùng cả sinh mạng này để bảo vệ hai mẹ con suốt đời.
Vừa nãy mặc kệ cho anh có gọi khàn giọng đến mức nào thì cô gái sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng anh vẫn không tỉnh dậy. Triệu Dịch Quân làm quân nhân, chuyện giết người cũng phải chưa từng ra tay.
Nội tâm anh vốn dĩ đã quá chai lì trước sự sống của con người. Kể cả khi sinh mệnh của anh chạm đến cửa tử thần anh cũng không có cảm giác bất lực đến như vậy.
Một kẻ từ trước đến nay chỉ tin vào năng lực bản thân giờ lại thầm khẩn cầu thần phật. Chỉ cần vợ anh có thể bình an thì có muốn một mạng đổi một mạng cũng được.
Triệu Dịch Thần ở lại để đợi cảnh sát đến hiện trường. Hôm nay cha con Khương Văn muốn giết anh cả và chị dâu là do anh sơ sót không lường trước. Bây giờ phải bắt bằng được hai kẻ đó để xử lý tránh đêm dài lắm mộng.
Lúc Triệu Dịch Thần đến nơi thì đã thấy anh cả gục đầu ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Trong mắt Triệu Dịch Thần, người đàn ông đỉnh thiên lập địa như anh cả từ trước đến nay chưa bao giờ có bộ dạng sa sút đến mức nhìn như không thiết sống.
Triệu Dịch Thần bước đến đặt tay lên trên vai anh cả: “Anh cả, đạo trưởng đã nói chị dâu là phúc tinh, sẽ không có chuyện gì đâu”
Triệu Dịch Quân không nhúc nhích, anh vẫn gục đầu xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
Anh thật sự tự trách mình, bàn tay này của anh đã từng cứu mạng biết bao nhiều người nhưng lại trơ mắt nhìn cô gái của mình bất tỉnh trong lòng anh.Triệu Dịch Thần còn muốn an ủi anh cả thêm vài câu nhưng thấy sắc mặt anh không tốt đến như vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành im lặng đứng cạnh anh.
Đèn báo phòng cấp cứu một lúc sau thì tắt, bác sĩ bước từ trong phòng vừa tháo khẩu trang vừa bước ra. Triệu Dịch Quân nhanh chóng vọt lên trước, bác sĩ không dám chậm trễ trả lời.
“Bệnh nhân chỉ là quá hoảng sợ còn có triệu chứng thiếu máu vì trong giai đoạn đầu thai kỳ nên tạm thời ngất đi. Mọi thứ đã ổn, bệnh nhân ngủ một giấc là sẽ tỉnh dậy, người nhà cứ yên tâm. (1)
Viên trưởng đứng một bên từ lúc nãy nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Dịch Quân là bệnh nhân ông ta tiếp nhận từ năm trước, lúc đó người anh ta bê bết máu ông còn tưởng là không thể cứu được, sau đó mang một thân hôn mê bất tỉnh về nhà. Ông ta còn chắc chắn là cầm chắc cái chết, ai ngờ bây giờ anh ta còn khỏe mạnh không có dấu hiệu nào của bệnh tật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nãy anh ta lao thẳng xe đến trước cửa, hốt hoảng bế một cô gái đang bất tỉnh trên tay vào khiến ông ta cũng hoảng hồn.
Phải biết rằng ông ta không dám đắc tội với nhà họ Triệu.
Viện trưởng nào dám chậm trễ, lập tức gọi những giáo sư đầu ngành đến tập trung chữa trị.
“Triệu thiếu tướng, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng chăm sóc cá nhân. Bệnh nhân chắc chắn sẽ sớm bình phục.”
Triệu Dịch Quân ngẩn người. Cô mang thai rồi?
Triệu Dịch Quân không kịp phản ứng, đại não anh giờ phút này hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có vài chữ đơn giản nhưng anh lại thấy như một lượng tin tức khổng lồ.Triệu Dịch Thần thấy vẻ mặt hoang mang của anh trai liền nén cười kéo anh một cái. Anh cả nghe thấy chị dâu mang thai liền trực tiếp biến thành kẻ ngốc rồi.
“Anh cả”
"Hȧ...?"
Triệu Dịch Quân giật mình, anh hoàn hồn trở lại liền tiếp tục nói với bác sĩ.
“Tôi muốn vào thăm.”
Bác sĩ nào dám lắc đầu: “Được, trước mắt thì bệnh nhân đã ổn định các chỉ số, sức khỏe cũng rất tốt. Chỉ cần chú ý bồi bổ và tránh kích thích là được.”
Triệu Dịch Quân trịnh trọng gật đầu. Vợ của anh, con của anh sẽ là những báu vật quý giá nhất thế gian này. Anh sẽ dùng cả sinh mạng này để bảo vệ hai mẹ con suốt đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro