Bị tấn công
Cá mập không thích đi làm
2024-09-15 15:01:05
Hạ Trúc Linh bối rối thẹn thùng, cô chỉ nói đùa với anh một câu như vậy mà anh đã tỏ ra nghiêm túc.
“Hoa của ai tặng em?” Triệu Dịch Quân nhìn xuống bó hoa trên tay cô.
Hạ Trúc Linh lắc đầu.
“Không rõ, người tặng không đề tên, chỉ nói rằng là một người đồng nghiệp cũ."
“Chỉ là..”
Hạ Trúc Linh cau mày nhìn bó hoa, cô có một cảm giác bài xích đối với bó hoa này.
“Không hiểu sao tôi thấy bó hoa này rất lạ, tôi không thích nó nên định sẽ bỏ vào thùng rác bây giờ.
Triệu Dịch Quân gật đầu đồng ý, anh chưa kịp nói gì thì bên tai đã nghe thấy tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc rất nhỏ. Bản năng của người quân nhân lập tức biết có chuyện gì xảy ra.
Anh vội vàng giựt lấy bó hoa từ tay cô ném ra thật xa rồi xoay người ôm chặt cô vào lòng ngã xuống dưới đất còn bản thân mình thì nằm đè lên trên che chắn.
Bó hoa vừa mới được ném ra đã lập tức phát nổ, một tiếng nổ lớn khiến Hạ Trúc Linh chấn động màng nhĩ. Cô sợ hãi nép chặt vào lồng ngực ngực của Triệu Dịch Quân run rẩy, trái tim trong ngực liên tục đập nhanh vì sợ hãi.Vừa rồi là bom...
Có một quả bom được cài trong bó hoa tặng cô.
Hạ Trúc Linh tái nhợt mặt mày, cô không thể tưởng tượng được nếu ngày hôm nay cô không đi cùng Triệu Dịch Quân thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Cô sẽ ngay lập tức bị nổ tan tành.
Triệu Dịch Quân nhấc người dậy, anh vội vàng kiểm tra người phụ nữ mặt đầy nước mắt dưới thân.
“Em có làm sao không? Em có bị đau ở đâu không?”
Tuy cô đã được anh che chắn ở trong lòng nhưng anh vẫn rất sợ hãi cô sẽ bị thương. Vợ anh yếu ớt nhỏ nhắn đến mức này làm sao có thể chịu đau được.
Hạ Trúc Linh lắc đầu, mắt cô ầng ậc nước.
“Tôi không sao, chỉ là sợ hãi quá thôi...
Vừa nãy tiếng nổ lớn đã làm rất nhiều người hoảng sợ, tiếng la hét gào khóc ở khắp mọi nơi. Triệu Dịch Quân thở phào nhẹ nhõm, anh không quan tâm đến người khác, anh chỉ biết cô không bị thương là tốt rồi.
Hạ Trúc Linh nhìn xung quanh, không biết từ khi nào mà đã có rất nhiều kẻ đã bao vây hai người. Triệu Dịch Quân đứng hình, anh cũng đã nhìn nhìn thấy rất nhiều kẻ cầm súng về phía mình, sát khí nồng đậm dâng lên trong mắt anh.
Là những kẻ này muốn hại vợ anh.
Họng súng đen ngòm chĩa vào sau gáy Triệu Dịch Quân, kẻ cầm súng ồm ồm nói.“Đứng dậy. Chúng tao không muốn giết mày mà chỉ muốn mạng của con đàn bà đằng sau. Mày chỉ cần giao nó cho tao là sẽ được thả đi,
Bọn chúng nhận được lệnh là chỉ giết con đàn bà kia, lúc ban đầu nghĩ rằng là cài bom là có thể xử lý một cách nhẹ nhàng. Không ngờ nửa đường lại bị tên này phát hiện ra.
Bọn chúng hết cách đành phải tự mình xử lý.
Nếu tên này không đồng ý thì cứ xử lý luôn, giết một người cũng là giết hai người cũng là giết. Bọn chúng đã cầm tiền rồi thì bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Dịch Quân từ từ kéo cô đứng dậy chắn đằng sau lưng, quan sát tình hình xung quanh, anh khẽ nói nhỏ với cô: “Em phải tìm cơ hội vào trong xe sau đó lái xe đi ngay lập tức.
Anh siết tay cô: “Đừng sợ, xe chống đạn, em sẽ không sao đâu.”
Tuy Triệu Dịch Quân có thể xử lý được hết những kẻ này nhưng anh sợ cô sẽ bị thương, lúc chiến đấu sẽ phân tâm.
“Được.”
Hạ Trúc Linh nuốt nước mắt vào trong, cô không kỳ kèo mà lập tức đồng ý với anh. Cô biết rằng mình ở lại thì sẽ khiến cho Triệu Dịch Quân càng vướng tay vướng chân.
Cô không thể nào làm gánh nặng cho anh được.
“Hoa của ai tặng em?” Triệu Dịch Quân nhìn xuống bó hoa trên tay cô.
Hạ Trúc Linh lắc đầu.
“Không rõ, người tặng không đề tên, chỉ nói rằng là một người đồng nghiệp cũ."
“Chỉ là..”
Hạ Trúc Linh cau mày nhìn bó hoa, cô có một cảm giác bài xích đối với bó hoa này.
“Không hiểu sao tôi thấy bó hoa này rất lạ, tôi không thích nó nên định sẽ bỏ vào thùng rác bây giờ.
Triệu Dịch Quân gật đầu đồng ý, anh chưa kịp nói gì thì bên tai đã nghe thấy tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc rất nhỏ. Bản năng của người quân nhân lập tức biết có chuyện gì xảy ra.
Anh vội vàng giựt lấy bó hoa từ tay cô ném ra thật xa rồi xoay người ôm chặt cô vào lòng ngã xuống dưới đất còn bản thân mình thì nằm đè lên trên che chắn.
Bó hoa vừa mới được ném ra đã lập tức phát nổ, một tiếng nổ lớn khiến Hạ Trúc Linh chấn động màng nhĩ. Cô sợ hãi nép chặt vào lồng ngực ngực của Triệu Dịch Quân run rẩy, trái tim trong ngực liên tục đập nhanh vì sợ hãi.Vừa rồi là bom...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một quả bom được cài trong bó hoa tặng cô.
Hạ Trúc Linh tái nhợt mặt mày, cô không thể tưởng tượng được nếu ngày hôm nay cô không đi cùng Triệu Dịch Quân thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Cô sẽ ngay lập tức bị nổ tan tành.
Triệu Dịch Quân nhấc người dậy, anh vội vàng kiểm tra người phụ nữ mặt đầy nước mắt dưới thân.
“Em có làm sao không? Em có bị đau ở đâu không?”
Tuy cô đã được anh che chắn ở trong lòng nhưng anh vẫn rất sợ hãi cô sẽ bị thương. Vợ anh yếu ớt nhỏ nhắn đến mức này làm sao có thể chịu đau được.
Hạ Trúc Linh lắc đầu, mắt cô ầng ậc nước.
“Tôi không sao, chỉ là sợ hãi quá thôi...
Vừa nãy tiếng nổ lớn đã làm rất nhiều người hoảng sợ, tiếng la hét gào khóc ở khắp mọi nơi. Triệu Dịch Quân thở phào nhẹ nhõm, anh không quan tâm đến người khác, anh chỉ biết cô không bị thương là tốt rồi.
Hạ Trúc Linh nhìn xung quanh, không biết từ khi nào mà đã có rất nhiều kẻ đã bao vây hai người. Triệu Dịch Quân đứng hình, anh cũng đã nhìn nhìn thấy rất nhiều kẻ cầm súng về phía mình, sát khí nồng đậm dâng lên trong mắt anh.
Là những kẻ này muốn hại vợ anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họng súng đen ngòm chĩa vào sau gáy Triệu Dịch Quân, kẻ cầm súng ồm ồm nói.“Đứng dậy. Chúng tao không muốn giết mày mà chỉ muốn mạng của con đàn bà đằng sau. Mày chỉ cần giao nó cho tao là sẽ được thả đi,
Bọn chúng nhận được lệnh là chỉ giết con đàn bà kia, lúc ban đầu nghĩ rằng là cài bom là có thể xử lý một cách nhẹ nhàng. Không ngờ nửa đường lại bị tên này phát hiện ra.
Bọn chúng hết cách đành phải tự mình xử lý.
Nếu tên này không đồng ý thì cứ xử lý luôn, giết một người cũng là giết hai người cũng là giết. Bọn chúng đã cầm tiền rồi thì bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Dịch Quân từ từ kéo cô đứng dậy chắn đằng sau lưng, quan sát tình hình xung quanh, anh khẽ nói nhỏ với cô: “Em phải tìm cơ hội vào trong xe sau đó lái xe đi ngay lập tức.
Anh siết tay cô: “Đừng sợ, xe chống đạn, em sẽ không sao đâu.”
Tuy Triệu Dịch Quân có thể xử lý được hết những kẻ này nhưng anh sợ cô sẽ bị thương, lúc chiến đấu sẽ phân tâm.
“Được.”
Hạ Trúc Linh nuốt nước mắt vào trong, cô không kỳ kèo mà lập tức đồng ý với anh. Cô biết rằng mình ở lại thì sẽ khiến cho Triệu Dịch Quân càng vướng tay vướng chân.
Cô không thể nào làm gánh nặng cho anh được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro