Lấy thân báo đá...
Cá mập không thích đi làm
2024-09-15 15:01:05
Ninh Vân chỉ cần nhớ đến ánh mắt nửa chính nửa tà của người đàn ông kia là cô đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Liệu có khi nào anh ta cũng dễ dàng đập nát đầu cô như đập nát đầu người kia không?
Tránh voi chẳng xấu mặt nào!
Tốt nhất là cô nên tránh xa anh ta ra.
Triệu Dịch Tranh không ngờ có người đã bước chân vào địa bàn nhà cô rồi mà còn nghĩ đến chuyện rời đi. Cô lập tức bám chặt lấy Ninh Vân lắc đầu. ( 7
“Không được!”
“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của mình, mình không thể để cậu cứ thế mà rời đi được. Minh nhất định phải báo đáp cậu.
“Cậu chỉ giỏi ăn nói lung tung là giỏi!” (1
Ninh Vân bất lực, cô không có cách nào để gỡ miếng kẹo dẻo hình người đang dính chặt lấy người mình bây giờ.
Hạ Trúc Linh cùng Triệu Dịch Quân còn chưa đến nơi thì đã nghe thấy giọng của em út. Quả nhiên là như vậy, con bé còn đang ôm cứng ngắc lấy một cô thiếu nữ xinh đẹp. 1
“Tiểu Tranh về rồi hả?” Hạ Trúc Linh lên tiếng.
“Chị dâu.”
Nghe thấy tiếng chị dâu gọi mình là mắt lập tức sáng lên. Triệu Dịch Tranh theo bản năng muốn buông Ninh Vân ra để chạy lại ôm chị dâu nhưng lại va phải ánh mắt lạnh băng của anh cả. Triệu Dịch Tranh biết điều lại lặng lẽ rút chân về.Triệu Dịch Tranh tỏ vẻ hết sức đáng thương.
“Chị dâu, hai tháng nay em khổ quá à...
Đã như thế vừa mới về đến nhà mà người anh cả tàn nhẫn lại không cho cô ôm chị dâu. Sao cô cảm thấy càng lớn tuổi anh cả lại càng keo kiệt vậy.
Rõ ràng ngày trước cô xin cái gì thì anh cả cũng sẽ cho cô cơ mà. Vậy mà bây giờ cô chỉ muốn ôm chị dâu thì anh cả lại làm như là cô sắp giết người cướp của không bằng.
Hạ Trúc Linh nhìn sắc mặt hồng hào của Triệu Dịch Tranh, cô thật sự là không thấy cô ấy khổ ở chỗ nào.
“Người bên cạnh là bạn em sao?”
"Da."
Triệu Dịch Tranh lại một lần nữa giới thiệu cho mọi người quen biết nhau.
“Đây là anh cả và chị dâu của mình. Anh cả mình là quân nhân, gần đây bị thương nhưng mà sắp khỏi rồi.”
“Chào anh chị, em là Ninh Vân, bạn cùng lớp của Dịch Tranh.
Ninh Vân âm thầm cảm thán, người nhà họ Triệu công nhận là có gen ngoại hình xuất sắc. Ai ai cũng là người đẹp. (1)
Người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa nói gì nhưng vẫn tỏa ra khí chất cao cao tại thượng. Gương mặt còn có năm phần giống với người đàn ông kia. (1)
Không hiểu sao Hạ Trúc Linh cảm thấy rất có hảo cảm với cô gái này.“Chào em. Dịch Tranh không được bắt nạt bạn. Hiếm hoi lắm mới có bạn đến nhà chơi.” (1)
Triệu Dịch Tranh vô cùng oan ức.
“Không phải, bạn ấy cứ khăng khăng đòi về.”
“Em còn đang muốn lấy thân báo đáp cho bạn ấy đây này..”
Triệu Dịch Tranh còn đang thao thao bất tuyệt thì có giọng của người đàn ông đột nhiên cắt ngang.
“Lấy thân báo đáp gì cơ?” (_1
Hóa ra là cậu hai nhà họ Triệu - Triệu Dịch Thần vừa về đến nhà.
“Anh hai..”
Đối với người dạo này thường xuyên gửi đồ ăn đến cho mình, Triệu Dịch Tranh cảm thấy anh hai thuận mắt hơn anh cả không cho mình ôm chị dâu hơn rất nhiều. (1)
Chỉ tiếc là Ninh Vân không cảm thấy như thế. Sống lưng của cô lập tức cứng ngắc không dám quay người lại.
Cô đúng là xui xẻo đến cực điểm mà.
Triệu Dịch Thần từ từ tiến lại gần đứng sóng vai với Ninh Vân. Ninh Vân nhìn chằm chằm xuống dưới chân, trên mặt sàn đổ bóng hai người song song. Không thể phủ nhân Triệu Dịch Thần có dáng người cao lớn, gương mặt thật sự rất đẹp trai.
Chỉ là khí chất trên người quả thật quá tà ác, cảm giác rất khó gần. (1)
Trái ngược với Triệu Dịch Quân chính khí đầy mình, Triệu Dịch Thần mang lại cảm giác khiến người ta không dám đắc tội. (7)
Triệu Dịch Thần giờ phút này như ngửi thấy mùi thơm dịu mát, là hương thơm từ người con gái đứng bên cạnh. Từ lần đầu gặp mặt, trên cái dây đỏ cô đưa cho anh đều còn đọng lại mùi hương này. (1)
Ninh Vân cảm thấy có một ánh mắt sắc bén săm soi nhìn cô từ trên đỉnh đầu mình, đến thở cô cũng không dám thở mạnh. Theo bản năng cô nhích từng tí một như sâu đo về phía Triệu Dịch Tranh. Cô muốn tránh xa người đàn ông này xa chút nào hay chút nấy. (7)
Triệu Dịch Thần thu hết những động tác nhỏ nhặt của cô gái vào trong đáy mắt. Anh nhướn mày, giỏi lắm, dám ghét bỏ anh. (1)
Triệu Dịch Tranh lùi lại một bước, cô đột nhiên vỗ tay một cái như nghĩ ra cái gì.
“Ninh Vân, cậu thấy anh hai mình thế nào?”
“Không bằng để anh ấy thay mình lấy thân báo đáp cho cậu nhé!”
Triệu Dịch Tranh càng nghĩ lại càng thấy mình đúng là thiên tài. Trai tài gái sắc đứng cạnh nhau đúng là cảnh đẹp ý vui. (1)
Ninh Vân làm chị dâu thứ hai của cô thì cô tuyệt đối hài lòng. Cứ nghĩ đến sau này có thể bên trái ôm chị dâu cả, bên phải ôm chị dâu hai mà tâm trí của
Triệu Dịch Tranh đã phát ra bong bóng màu hồng.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào!
Tốt nhất là cô nên tránh xa anh ta ra.
Triệu Dịch Tranh không ngờ có người đã bước chân vào địa bàn nhà cô rồi mà còn nghĩ đến chuyện rời đi. Cô lập tức bám chặt lấy Ninh Vân lắc đầu. ( 7
“Không được!”
“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của mình, mình không thể để cậu cứ thế mà rời đi được. Minh nhất định phải báo đáp cậu.
“Cậu chỉ giỏi ăn nói lung tung là giỏi!” (1
Ninh Vân bất lực, cô không có cách nào để gỡ miếng kẹo dẻo hình người đang dính chặt lấy người mình bây giờ.
Hạ Trúc Linh cùng Triệu Dịch Quân còn chưa đến nơi thì đã nghe thấy giọng của em út. Quả nhiên là như vậy, con bé còn đang ôm cứng ngắc lấy một cô thiếu nữ xinh đẹp. 1
“Tiểu Tranh về rồi hả?” Hạ Trúc Linh lên tiếng.
“Chị dâu.”
Nghe thấy tiếng chị dâu gọi mình là mắt lập tức sáng lên. Triệu Dịch Tranh theo bản năng muốn buông Ninh Vân ra để chạy lại ôm chị dâu nhưng lại va phải ánh mắt lạnh băng của anh cả. Triệu Dịch Tranh biết điều lại lặng lẽ rút chân về.Triệu Dịch Tranh tỏ vẻ hết sức đáng thương.
“Chị dâu, hai tháng nay em khổ quá à...
Đã như thế vừa mới về đến nhà mà người anh cả tàn nhẫn lại không cho cô ôm chị dâu. Sao cô cảm thấy càng lớn tuổi anh cả lại càng keo kiệt vậy.
Rõ ràng ngày trước cô xin cái gì thì anh cả cũng sẽ cho cô cơ mà. Vậy mà bây giờ cô chỉ muốn ôm chị dâu thì anh cả lại làm như là cô sắp giết người cướp của không bằng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Trúc Linh nhìn sắc mặt hồng hào của Triệu Dịch Tranh, cô thật sự là không thấy cô ấy khổ ở chỗ nào.
“Người bên cạnh là bạn em sao?”
"Da."
Triệu Dịch Tranh lại một lần nữa giới thiệu cho mọi người quen biết nhau.
“Đây là anh cả và chị dâu của mình. Anh cả mình là quân nhân, gần đây bị thương nhưng mà sắp khỏi rồi.”
“Chào anh chị, em là Ninh Vân, bạn cùng lớp của Dịch Tranh.
Ninh Vân âm thầm cảm thán, người nhà họ Triệu công nhận là có gen ngoại hình xuất sắc. Ai ai cũng là người đẹp. (1)
Người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa nói gì nhưng vẫn tỏa ra khí chất cao cao tại thượng. Gương mặt còn có năm phần giống với người đàn ông kia. (1)
Không hiểu sao Hạ Trúc Linh cảm thấy rất có hảo cảm với cô gái này.“Chào em. Dịch Tranh không được bắt nạt bạn. Hiếm hoi lắm mới có bạn đến nhà chơi.” (1)
Triệu Dịch Tranh vô cùng oan ức.
“Không phải, bạn ấy cứ khăng khăng đòi về.”
“Em còn đang muốn lấy thân báo đáp cho bạn ấy đây này..”
Triệu Dịch Tranh còn đang thao thao bất tuyệt thì có giọng của người đàn ông đột nhiên cắt ngang.
“Lấy thân báo đáp gì cơ?” (_1
Hóa ra là cậu hai nhà họ Triệu - Triệu Dịch Thần vừa về đến nhà.
“Anh hai..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với người dạo này thường xuyên gửi đồ ăn đến cho mình, Triệu Dịch Tranh cảm thấy anh hai thuận mắt hơn anh cả không cho mình ôm chị dâu hơn rất nhiều. (1)
Chỉ tiếc là Ninh Vân không cảm thấy như thế. Sống lưng của cô lập tức cứng ngắc không dám quay người lại.
Cô đúng là xui xẻo đến cực điểm mà.
Triệu Dịch Thần từ từ tiến lại gần đứng sóng vai với Ninh Vân. Ninh Vân nhìn chằm chằm xuống dưới chân, trên mặt sàn đổ bóng hai người song song. Không thể phủ nhân Triệu Dịch Thần có dáng người cao lớn, gương mặt thật sự rất đẹp trai.
Chỉ là khí chất trên người quả thật quá tà ác, cảm giác rất khó gần. (1)
Trái ngược với Triệu Dịch Quân chính khí đầy mình, Triệu Dịch Thần mang lại cảm giác khiến người ta không dám đắc tội. (7)
Triệu Dịch Thần giờ phút này như ngửi thấy mùi thơm dịu mát, là hương thơm từ người con gái đứng bên cạnh. Từ lần đầu gặp mặt, trên cái dây đỏ cô đưa cho anh đều còn đọng lại mùi hương này. (1)
Ninh Vân cảm thấy có một ánh mắt sắc bén săm soi nhìn cô từ trên đỉnh đầu mình, đến thở cô cũng không dám thở mạnh. Theo bản năng cô nhích từng tí một như sâu đo về phía Triệu Dịch Tranh. Cô muốn tránh xa người đàn ông này xa chút nào hay chút nấy. (7)
Triệu Dịch Thần thu hết những động tác nhỏ nhặt của cô gái vào trong đáy mắt. Anh nhướn mày, giỏi lắm, dám ghét bỏ anh. (1)
Triệu Dịch Tranh lùi lại một bước, cô đột nhiên vỗ tay một cái như nghĩ ra cái gì.
“Ninh Vân, cậu thấy anh hai mình thế nào?”
“Không bằng để anh ấy thay mình lấy thân báo đáp cho cậu nhé!”
Triệu Dịch Tranh càng nghĩ lại càng thấy mình đúng là thiên tài. Trai tài gái sắc đứng cạnh nhau đúng là cảnh đẹp ý vui. (1)
Ninh Vân làm chị dâu thứ hai của cô thì cô tuyệt đối hài lòng. Cứ nghĩ đến sau này có thể bên trái ôm chị dâu cả, bên phải ôm chị dâu hai mà tâm trí của
Triệu Dịch Tranh đã phát ra bong bóng màu hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro