Sẽ ly hôn...
Cá mập không thích đi làm
2024-09-15 15:01:05
Từ nụ hôn tối hôm đó có cái gì lặng lẽ đâm chồi nảy lộc trong lòng Hạ Trúc Linh. Cô không còn có thể nhìn Triệu Dịch Quân bằng ánh mắt bình thường được nữa.
Hạ Trúc Linh cũng không biết là mình có tình cảm khác lạ với anh không nữa. Suy nghĩ quá nhiều khiến cô rối rắm liền mặc kệ mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Chỉ là làm sao Triệu Dịch Quân có thể dễ dàng đề cho cô buông xuôi như thể được. Từ ngày hôm đấy bất cứ khi nào có cơ hội anh đều xuống tay ăn đậu hũ của cô một cách quang minh chính đại.
"Triệu Dịch Quân! Đủ rồi đấy!"
Hạ Trúc Linh ngồi trong lòng người đàn ông ấm ức quát to. Vành mắt cô đỏ bừng đôi môi sưng đỏ, nhìn thoáng qua là biết vừa bị bắt nạt một cách thảm thương.
Triệu Dịch Quân trượt sống mũi cao thẳng của mình trên gò má cô, nhịp thở của anh cũng có chút không ổn định.
Thấy cô vợ nhỏ của mình cáu anh liền vội vàng dỗ dành.
"Được rồi, chúng ta nghỉ một lát."
Anh vùi đầu vào mái tóc dài của cô khẽ ngửi, vợ anh thơm quá mềm quá. Cuối cùng thì anh cũng hiểu tại sao con bé Dịch Tranh và Tiểu Hắc suốt ngày thích quấn lấy vợ anh.
Trúc Linh vừa mới tắm gội xong thì bị người đàn ông này kéo lên giường. Chân của anh ta bây giờ gần như đã khôi phục hoàn toàn. Chưa kịp để cô nói gì thì anh đã đề cô xuống dưới thân mà hôn.
Thấy mình đã nói đến như thế rồi mà người đàn ông này còn chưa chịu hiểu, Hạ Trúc Linh nghiêng đầu sang một bên tránh né cái hôn dịu dàng.
"Ý tôi nói là anh nên đi ngủ, buông tôi ra ngay lập tức."
Triệu Dịch Quân không đồng ý.
"Không được, em cũng thấy được hiệu quả của việc chúng ta thân mật. Chân của anh đã khôi phục được phẩn
lon."
Triệu Dịch Quân thẳng thừng đề nghị.
"Hay là chúng ta tiến thêm một bước, biết đâu ngày mai anh sẽ hoàn toàn khỏe mạnh."
Hạ Trúc Linh tròn mắt, cô không ngờ đường đường là quân nhân mà anh có thể mặt dày nói ra chuyện đấy được như thế.
"Anh biển thái."
Hạ Trúc Linh dùng hai tay ôm gương mặt đẹp trai lắc lắc.
"Anh tỉnh táo lại đi, anh là quân nhân, anh còn là thiếu tướng. Anh làm như thế này là đang cưỡng bức con gái nhà lành."
Ánh mắt Triệu Dịch Quân tối sầm lại nhìn vào da thịt trắng nõn của cô gái, âm thanh gợi cảm vang lên.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến quân nhân. Trước hết anh là đàn ông, chúng ta là vợ chồng, anh muốn thân mật với vợ mình thì có gì là sai."
Sợi dây lý trí của Hạ Trúc Linh như đứt cái phựt, cô đáng thương nằm dưới người anh cố gắng đẩy đẩy. Chuyện này không giống nhau, hai người bọn họ vốn dĩ đâu phải là cặp vợ chồng bình thường.
Sao người đàn ông này vừa nặng vừa cứng như đá vậy, cô thật tình không thể đẩy nổi. Như thế này thì có chỗ nào giống người bệnh, bây giờ anh ta hoàn toàn khỏe lại rồi mới đúng.
Đừng tưởng hôm qua cô không nhìn thấy anh đang chống đẩy ở sân sau, Tiểu Hắc còn vui vẻ ngồi trên lưng của anh liếm lông. Thế mà vừa nhìn thấy bóng cô anh lại giả bộ suy yếu cần người đến đỡ. Q
Có lẽ Triệu Dịch Quân bị thương ở não nên chưa hiểu rõ được tình hình, nên cô hạ quyết tâm phải giải thích rõ với anh. Cô là người truyền thống, chỉ chấp nhận quan hệ thể xác trên tiền đề tình cảm
"Tôi chỉ là cô dâu xung hỉ của anh mà thôi."
Hạ Trúc Linh cắn cắn môi, cô từ từ lựa lời giải thích với anh.
"Anh cũng biết mà, tôi có ký hợp đồng tiền hồn nhân. Đợi đến ngày anh khỏe lại thì chúng ta sẽ ..."
Không hiểu sao nói đến đây Hạ Trúc Linh lại bất giác hạ giọng xuống như chột dạ. Nghe cô nói cứ như là người đàn bà phụ bạc muốn bỏ rơi người chồng tào khang vậy.
"Sẽ gì?"
Giọng Triệu Dịch Quân nguy hiểm. Chết tiệt, cô gái này vẫn còn khăng khăng giữ cái suy nghĩ muốn ly hôn với anh.
"Sẽ ly hôn."
Hạ Trúc Linh run rẩy trước khí thế của anh nhưng cô vẫn căng da đầu nói tiếp. Dũng cảm được một giây thì cô liền xẹp xuống vội vàng bổ sung thêm.
"Anh yên tâm, chuyện kết hôn này tôi không nói cho ai biết cả. Sau này ly hôn anh cũng không tổn hại thanh danh gì cả. Tôi cũng không đòi hỏi tài sản gì cả, Tiểu Hắc cũng để lại cho anh nuôi."
Triệu Dịch Quân đè chặt người cô không cho cô động đậy, môi mỏng khẽ kéo lên một nửa.
"Vậy anh phải thật lòng cảm ơn em."
Triệu Dịch Quân nổi bão trong lòng, cô gái này đúng là không tim không phổi. Bao nhiều tháng ngày bên nhau như thế mà cô nói bỏ là bỏ.
Hạ Trúc Linh thấy anh không có vẻ gì là tức giận nhưng chân cô cũng cũng đã mềm nhũn ra rồi. Bộ dạng này quá nguy hiểm, nhìn còn t ác hơn cả em chồng nhìn Ninh Vân.
Hạ Trúc Linh nói năng lộn xộn.
"Không...không cần khách sáo..."
Hạ Trúc Linh cũng không biết là mình có tình cảm khác lạ với anh không nữa. Suy nghĩ quá nhiều khiến cô rối rắm liền mặc kệ mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Chỉ là làm sao Triệu Dịch Quân có thể dễ dàng đề cho cô buông xuôi như thể được. Từ ngày hôm đấy bất cứ khi nào có cơ hội anh đều xuống tay ăn đậu hũ của cô một cách quang minh chính đại.
"Triệu Dịch Quân! Đủ rồi đấy!"
Hạ Trúc Linh ngồi trong lòng người đàn ông ấm ức quát to. Vành mắt cô đỏ bừng đôi môi sưng đỏ, nhìn thoáng qua là biết vừa bị bắt nạt một cách thảm thương.
Triệu Dịch Quân trượt sống mũi cao thẳng của mình trên gò má cô, nhịp thở của anh cũng có chút không ổn định.
Thấy cô vợ nhỏ của mình cáu anh liền vội vàng dỗ dành.
"Được rồi, chúng ta nghỉ một lát."
Anh vùi đầu vào mái tóc dài của cô khẽ ngửi, vợ anh thơm quá mềm quá. Cuối cùng thì anh cũng hiểu tại sao con bé Dịch Tranh và Tiểu Hắc suốt ngày thích quấn lấy vợ anh.
Trúc Linh vừa mới tắm gội xong thì bị người đàn ông này kéo lên giường. Chân của anh ta bây giờ gần như đã khôi phục hoàn toàn. Chưa kịp để cô nói gì thì anh đã đề cô xuống dưới thân mà hôn.
Thấy mình đã nói đến như thế rồi mà người đàn ông này còn chưa chịu hiểu, Hạ Trúc Linh nghiêng đầu sang một bên tránh né cái hôn dịu dàng.
"Ý tôi nói là anh nên đi ngủ, buông tôi ra ngay lập tức."
Triệu Dịch Quân không đồng ý.
"Không được, em cũng thấy được hiệu quả của việc chúng ta thân mật. Chân của anh đã khôi phục được phẩn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
lon."
Triệu Dịch Quân thẳng thừng đề nghị.
"Hay là chúng ta tiến thêm một bước, biết đâu ngày mai anh sẽ hoàn toàn khỏe mạnh."
Hạ Trúc Linh tròn mắt, cô không ngờ đường đường là quân nhân mà anh có thể mặt dày nói ra chuyện đấy được như thế.
"Anh biển thái."
Hạ Trúc Linh dùng hai tay ôm gương mặt đẹp trai lắc lắc.
"Anh tỉnh táo lại đi, anh là quân nhân, anh còn là thiếu tướng. Anh làm như thế này là đang cưỡng bức con gái nhà lành."
Ánh mắt Triệu Dịch Quân tối sầm lại nhìn vào da thịt trắng nõn của cô gái, âm thanh gợi cảm vang lên.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến quân nhân. Trước hết anh là đàn ông, chúng ta là vợ chồng, anh muốn thân mật với vợ mình thì có gì là sai."
Sợi dây lý trí của Hạ Trúc Linh như đứt cái phựt, cô đáng thương nằm dưới người anh cố gắng đẩy đẩy. Chuyện này không giống nhau, hai người bọn họ vốn dĩ đâu phải là cặp vợ chồng bình thường.
Sao người đàn ông này vừa nặng vừa cứng như đá vậy, cô thật tình không thể đẩy nổi. Như thế này thì có chỗ nào giống người bệnh, bây giờ anh ta hoàn toàn khỏe lại rồi mới đúng.
Đừng tưởng hôm qua cô không nhìn thấy anh đang chống đẩy ở sân sau, Tiểu Hắc còn vui vẻ ngồi trên lưng của anh liếm lông. Thế mà vừa nhìn thấy bóng cô anh lại giả bộ suy yếu cần người đến đỡ. Q
Có lẽ Triệu Dịch Quân bị thương ở não nên chưa hiểu rõ được tình hình, nên cô hạ quyết tâm phải giải thích rõ với anh. Cô là người truyền thống, chỉ chấp nhận quan hệ thể xác trên tiền đề tình cảm
"Tôi chỉ là cô dâu xung hỉ của anh mà thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Trúc Linh cắn cắn môi, cô từ từ lựa lời giải thích với anh.
"Anh cũng biết mà, tôi có ký hợp đồng tiền hồn nhân. Đợi đến ngày anh khỏe lại thì chúng ta sẽ ..."
Không hiểu sao nói đến đây Hạ Trúc Linh lại bất giác hạ giọng xuống như chột dạ. Nghe cô nói cứ như là người đàn bà phụ bạc muốn bỏ rơi người chồng tào khang vậy.
"Sẽ gì?"
Giọng Triệu Dịch Quân nguy hiểm. Chết tiệt, cô gái này vẫn còn khăng khăng giữ cái suy nghĩ muốn ly hôn với anh.
"Sẽ ly hôn."
Hạ Trúc Linh run rẩy trước khí thế của anh nhưng cô vẫn căng da đầu nói tiếp. Dũng cảm được một giây thì cô liền xẹp xuống vội vàng bổ sung thêm.
"Anh yên tâm, chuyện kết hôn này tôi không nói cho ai biết cả. Sau này ly hôn anh cũng không tổn hại thanh danh gì cả. Tôi cũng không đòi hỏi tài sản gì cả, Tiểu Hắc cũng để lại cho anh nuôi."
Triệu Dịch Quân đè chặt người cô không cho cô động đậy, môi mỏng khẽ kéo lên một nửa.
"Vậy anh phải thật lòng cảm ơn em."
Triệu Dịch Quân nổi bão trong lòng, cô gái này đúng là không tim không phổi. Bao nhiều tháng ngày bên nhau như thế mà cô nói bỏ là bỏ.
Hạ Trúc Linh thấy anh không có vẻ gì là tức giận nhưng chân cô cũng cũng đã mềm nhũn ra rồi. Bộ dạng này quá nguy hiểm, nhìn còn t ác hơn cả em chồng nhìn Ninh Vân.
Hạ Trúc Linh nói năng lộn xộn.
"Không...không cần khách sáo..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro