Nàng Dâu Lười Mang Không Gian Gả Sĩ Quan Cực Phẩm

Chương 22

2024-10-10 16:02:59

Việc thu mua nấm giao cho Lục phụ lo liệu thì chắc chắn sẽ thành công.

Sau bữa trưa, Lục Chí Dân và Lục Chí Phú chịu cái nắng gay gắt để giúp Triệu Tĩnh Thư dựng giàn nho. Lục phụ thì ăn xong bữa đã vội vàng đến nhà trưởng thôn.

"Anh cả, anh hai, nghỉ ngơi uống nước đã nào."

Tháng năm trời đã rất nóng, nhìn hai người bị nắng làm cho mồ hôi nhễ nhại, Triệu Tĩnh Thư không khỏi áy náy. Cô mang hai cốc nước lạnh ra, kèm theo một quả dưa hấu từ hệ thống.

"Ôi trời, nhà em dâu có cả dưa hấu kìa!"

Dưa hấu là món quý hiếm trong thời đại này, không lạ gì khi Lục Chí Phú ngạc nhiên như vậy.

"Trời nóng thế này, ăn dưa hấu ngâm nước giếng là tuyệt nhất."

Triệu Tĩnh Thư mời hai người ăn, đồng thời cắt cho Lục Hướng Minh một miếng.

"Minh Minh, qua đây ăn dưa hấu nào."

Cậu bé cầm miếng dưa hấu, cắn một miếng rồi mặt mày tươi tỉnh hẳn lên.

"Mẹ ơi, dưa hấu này ngọt quá, ngon lắm!"

"Quả thật ngon, còn ngon hơn cả lần trước tôi được ăn, vỏ thì mỏng mà ruột lại ngọt."

Nghe Lục Chí Dân khen, Triệu Tĩnh Thư thầm nghĩ, "Đương nhiên rồi, đây là dưa hấu loại 2K, vỏ mỏng ruột ngọt."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em mua hai quả, lúc về các anh mang một quả cho cha mẹ và bọn nhỏ ăn thử."

Lục Chí Dân định từ chối, nhưng Triệu Tĩnh Thư ngăn lại.

"Dưa hấu để lâu sẽ mất ngon, em với Minh Minh ăn không hết, với lại em mua về là để cả nhà cùng ăn, nếu các anh không lấy thì để lại chỗ em cũng phí lắm."

Nói đến đây, Lục Chí Dân đành phải nhận quả dưa hấu mang về.

Một lát sau, Lục phụ quay lại, đi cùng với ông là trưởng thôn Lý Liên Sơn.

Thôn của họ tên là thôn Thanh Hà, trưởng thôn năm nay ngoài sáu mươi, tóc đã bạc, ông mặc đồ cũng chẳng khác gì người nhà họ Lục, toàn là vải thô vá chằng vá đụp.

"Trưởng thôn, ông đến rồi, mời ngồi."

Triệu Tĩnh Thư mời trưởng thôn ngồi xuống, rót trà mời khách.

"Không cần khách sáo, ta nghe cha cô nói cô muốn thu mua nấm của dân làng?"

"Vâng, có chuyện đó ạ. Lãnh đạo trong thành phố cần số lượng lớn, nên con muốn giúp đỡ các gia đình trong làng."

"Ta đã đọc qua quy tắc đổi của cô, điều kiện rất tốt. Nếu sự việc ổn thỏa, đây sẽ là việc có lợi cho dân làng, nhưng…"

Thấy trưởng thôn dừng lại, Triệu Tĩnh Thư kiên nhẫn chờ đợi.

"Hiện nay nhà nước có quy định, cá nhân không được phép buôn bán trái phép. Nếu không xử lý tốt, cả làng sẽ gặp rắc rối."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Tĩnh Thư hiểu ý của trưởng thôn. Ông lo lắng nếu có ai đó lợi dụng chuyện này để vu cáo, sẽ gây phiền phức cho làng.

Cô giải thích lại những gì đã nói với Lục phụ trước đó.

"Chúng ta không giao dịch tiền bạc, chỉ đơn thuần là mọi người mang đồ thừa của gia đình ra để đổi lấy thứ họ cần. Còn chuyện buôn bán trái phép, chúng ta không làm."

Nghe Triệu

Tĩnh Thư giải thích rõ ràng, trưởng thôn cũng cảm thấy yên tâm.

Cuộc sống của người dân trong làng rất khó khăn, nếu có cơ hội giúp đỡ, ông cũng sẵn lòng ủng hộ.

"Vậy khi nào cô muốn bắt đầu?"

"Đương nhiên là càng sớm càng tốt. Con nghĩ sáng mai là được, ông thấy sao?"

"Sáng mai? Có gấp quá không?"

Thời gian có hơi gấp, nhưng bắt đầu càng sớm thì càng kiếm được nhiều tiền.

"Mùa nấm chỉ kéo dài vài tháng, chúng ta không nên chậm trễ."

Lý Liên Sơn thấy Triệu Tĩnh Thư nói có lý, liền gật đầu đồng ý.

"Vậy chúng ta không trì hoãn nữa, tối nay thông báo cho dân làng họp bàn chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Dâu Lười Mang Không Gian Gả Sĩ Quan Cực Phẩm

Số ký tự: 0