"Mợ cho tôi cơ hội nhé!"
Khói Ảo
2024-06-14 03:41:27
Bữa cơm hôm ấy, mọi người đều sửng sốt nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Thiên Phúc.
Cậu vừa bảo sẽ đưa Ngọc Liên cùng lên kinh đô?
Chẳng phải trước kia chỉ có việc ra chợ với mợ cũng khiến cậu khó chịu ra mặt rồi sao?
Lẽ nào chỉ vì một đêm hôm qua làm cậu không thể rời được mợ. Hai ông bà Lý lén nhìn nhau rồi ông thì nhìn cậu, bà thì nhìn mợ dò xét. Riêng cậu Thiên Đức không tỏ thái độ gì cả, ánh mắt cậu vẫn giữ nơi chiếc gài tóc trên đầu Loan Châu.
Bà Lý ậm ờ.
“Ừ thì mợ theo con cũng được, nhưng đi đường cẩn thận đấy!”
“Thiên Phúc con phải chăm sóc vợ chu đáo nhé!”
Thiên Phúc cười quay lại nhìn Loan Châu nói nhỏ.
“Tôi nói là được mà!”
Hôm sau.
Thiên Phúc cùng Loan Châu lên đường, cậu ngồi trên lưng Hắc Phong, phía sau là xe ngựa chở Loan Châu.
Bóng ngựa và xe vừa khuất, ông Lý đã cười lớn đắc ý.
“Tôi đã thắng nhé! Bà định làm gì thì làm đi đấy!”
Thì ra sau hôm Thiên Phúc ngủ lại phòng Ngọc Liên, hai ông bà đã cá cược với nhau rằng lần này lên kinh thì cậu có đưa vợ đi cùng không.
Kết quả ông Lý thắng, trái với vẻ đạo mạo thường ngày trước mặt Ngọc Liên, bây giờ ông tự đắc, cười tươi nhìn vợ. Bà Lý liếc mắt rồi nắm tai ông Lý kéo vào nhà.
“Muốn thưởng hả, ông vào đây! Nhá!”
“Ối ối đau, bà bỏ tay ra nào…Ối!”
…
Trên đường đi, Thiên Phúc luôn nhìn lại phía sau, Loan Châu đang vén rèm nhìn ra bên ngoài thì thấy cậu đang nhìn mình. Cô đỏ mặt lùi lại vào trong, lát sau Loan Châu lại nhìn ra ngoài. Cô bị cảnh đẹp bên ngoài thu hút.
Cậu Thiên Phúc dừng ngựa, cậu đi lại gọi Loan Châu.
“Mợ…mợ muốn ngồi ngựa không?”
Loan Châu ngạc nhiên, lần trước cô phải giận dỗi thì cậu mới để cô lên ngựa, bây giờ lại chủ động hỏi cô.
Cậu Thiên Phúc ngập ngừng, Loan Châu trông thấy gương mặt cậu thì không nhịn được cười, tuy vậy cô vẫn gật đầu.
Hai người lên ngựa, cô lúc này mới được phóng tầm nhìn của mình xa hơn. Những cảnh đồng quê cây cau cây dừa thật yên bình, ở thời đại của cô chỉ có đường nhựa nóng bỏng, cột điện khói bụi.
Khung cảnh yên bình này vậy mà đã bao năm gồng mình chịu chiến tranh xâm lược, những gì trong sách vở khó lột tả được hết những khó khăn trong quá khứ, chỉ khi vô tình đến đây thì Loan Châu mới cảm nhận được.
Hai bên con đường lúa trĩu cong, nếu bây giờ có điện thoại thì cô sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp. Gió đưa hương lúa, mùi hoa cỏ dại ven đường, Loan Châu như đắm chìm vào phong cảnh thôn quê yên bình.
Dừng lại nghỉ ngơi tại một quán trọ, Thiên Phúc đỡ Loan Châu xuống ngựa, cả hai vào cửa đã có người ra tiếp đón.
Thiên Phúc hỏi người làm còn phòng không, người nọ đon đả vừa chào khách vừa trả lời. Nghe còn phòng, cả Loan Châu cùng Thiên Phúc đều đáp.
“Cho hai phòng…”
“Cho chúng tôi một phòng!”
Loan Châu sửng sốt nhìn Thiên Phúc, Thiên Phúc tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô. Người kia nhìn Loan Châu rồi nhìn sang Thiên Phúc.
“Hai vị thuê một hay hai phòng ạ?”
Thiên Phúc trả lời nhanh.
“Một phòng!”
Loan Châu nghiêng đầu hỏi lại cậu. Thiên Phúc nhìn cô rồi trả lời.
“Vợ chồng mình ở một phòng là được rồi mợ ạ!”
Nghe vậy, người nọ vui vẻ đáp.
“Ồ chúng tôi cũng chỉ còn một phòng thôi ạ!”
Loan Châu bĩu môi, cô ngồi xuống bàn chờ ăn tối trong khi Thiên Phúc cùng người làm đi nhận phòng.
Một lát sau, trên bàn của hai người bày biện vài món ăn do cậu Thiên Phúc gọi. Loan Châu vừa đói vừa buồn ngủ nên cô tranh thủ ăn nhanh hơn mọi khi. Cậu Thiên Phúc cứ ngồi nhìn cô ăn, ánh mắt dịu dàng đôi khi lại nhìn sang hướng khác khi bất chợt Loan Châu nhìn cậu.
…
Trong phòng trọ.
Loan Châu lại cuộn chăn rồi đặt ở giữa,Thiên Phúc nhìn cảnh tượng này thì không nhịn được cười, cứ nghĩ đến lúc cô đạp cái chăn rồi ôm cậu.
Cậu Thiên Phúc hỏi cô.
“Mợ lại chia ranh giới à?”
“Chứ sao, lần này cậu không được ôm tôi đâu đấy!”
Lời nói cùng biểu cảm vừa rồi lại làm Thiên Phúc bật cười,Loan Châu mặt tối sầm thở ra phì phò tức giận. Cô chẳng thèm đôi co mà leo lên giường quay mặt vào vách.
Đứng nhìn Loan Châu một lúc, cậu cũng lắc đầu lên giường nằm phần của mình. Chợt cậu Thiên Phúc lên tiếng.
“Ngọc Liên, đây là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài phải không?”
Loan Châu lầm bầm.
“Cậu hỏi tôi thì sao tôi biết được?”
Rồi cậu lại nói tiếp.
“Tôi…tôi xin lỗi vì trước kia không quan tâm mợ, để mợ buồn…mợ cho tôi một cơ hội nhé!”
Nghe những lời ấy, Loan Châu thấy tim mình rộn rã, cảm giác như đó là lời tỏ tình vậy. Nhưng giờ người cậu tỏ tình đâu phải là Ngọc Liên, hiện tại chỉ là một linh hồn vô tình gán vào mà thôi.
Loan Châu suy nghĩ trong đầu.
“Cô Ngọc Liên, cô nghe cậu ấy nói không, cậu thích cô rồi đấy!”
Cậu vừa bảo sẽ đưa Ngọc Liên cùng lên kinh đô?
Chẳng phải trước kia chỉ có việc ra chợ với mợ cũng khiến cậu khó chịu ra mặt rồi sao?
Lẽ nào chỉ vì một đêm hôm qua làm cậu không thể rời được mợ. Hai ông bà Lý lén nhìn nhau rồi ông thì nhìn cậu, bà thì nhìn mợ dò xét. Riêng cậu Thiên Đức không tỏ thái độ gì cả, ánh mắt cậu vẫn giữ nơi chiếc gài tóc trên đầu Loan Châu.
Bà Lý ậm ờ.
“Ừ thì mợ theo con cũng được, nhưng đi đường cẩn thận đấy!”
“Thiên Phúc con phải chăm sóc vợ chu đáo nhé!”
Thiên Phúc cười quay lại nhìn Loan Châu nói nhỏ.
“Tôi nói là được mà!”
Hôm sau.
Thiên Phúc cùng Loan Châu lên đường, cậu ngồi trên lưng Hắc Phong, phía sau là xe ngựa chở Loan Châu.
Bóng ngựa và xe vừa khuất, ông Lý đã cười lớn đắc ý.
“Tôi đã thắng nhé! Bà định làm gì thì làm đi đấy!”
Thì ra sau hôm Thiên Phúc ngủ lại phòng Ngọc Liên, hai ông bà đã cá cược với nhau rằng lần này lên kinh thì cậu có đưa vợ đi cùng không.
Kết quả ông Lý thắng, trái với vẻ đạo mạo thường ngày trước mặt Ngọc Liên, bây giờ ông tự đắc, cười tươi nhìn vợ. Bà Lý liếc mắt rồi nắm tai ông Lý kéo vào nhà.
“Muốn thưởng hả, ông vào đây! Nhá!”
“Ối ối đau, bà bỏ tay ra nào…Ối!”
…
Trên đường đi, Thiên Phúc luôn nhìn lại phía sau, Loan Châu đang vén rèm nhìn ra bên ngoài thì thấy cậu đang nhìn mình. Cô đỏ mặt lùi lại vào trong, lát sau Loan Châu lại nhìn ra ngoài. Cô bị cảnh đẹp bên ngoài thu hút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu Thiên Phúc dừng ngựa, cậu đi lại gọi Loan Châu.
“Mợ…mợ muốn ngồi ngựa không?”
Loan Châu ngạc nhiên, lần trước cô phải giận dỗi thì cậu mới để cô lên ngựa, bây giờ lại chủ động hỏi cô.
Cậu Thiên Phúc ngập ngừng, Loan Châu trông thấy gương mặt cậu thì không nhịn được cười, tuy vậy cô vẫn gật đầu.
Hai người lên ngựa, cô lúc này mới được phóng tầm nhìn của mình xa hơn. Những cảnh đồng quê cây cau cây dừa thật yên bình, ở thời đại của cô chỉ có đường nhựa nóng bỏng, cột điện khói bụi.
Khung cảnh yên bình này vậy mà đã bao năm gồng mình chịu chiến tranh xâm lược, những gì trong sách vở khó lột tả được hết những khó khăn trong quá khứ, chỉ khi vô tình đến đây thì Loan Châu mới cảm nhận được.
Hai bên con đường lúa trĩu cong, nếu bây giờ có điện thoại thì cô sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp. Gió đưa hương lúa, mùi hoa cỏ dại ven đường, Loan Châu như đắm chìm vào phong cảnh thôn quê yên bình.
Dừng lại nghỉ ngơi tại một quán trọ, Thiên Phúc đỡ Loan Châu xuống ngựa, cả hai vào cửa đã có người ra tiếp đón.
Thiên Phúc hỏi người làm còn phòng không, người nọ đon đả vừa chào khách vừa trả lời. Nghe còn phòng, cả Loan Châu cùng Thiên Phúc đều đáp.
“Cho hai phòng…”
“Cho chúng tôi một phòng!”
Loan Châu sửng sốt nhìn Thiên Phúc, Thiên Phúc tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô. Người kia nhìn Loan Châu rồi nhìn sang Thiên Phúc.
“Hai vị thuê một hay hai phòng ạ?”
Thiên Phúc trả lời nhanh.
“Một phòng!”
Loan Châu nghiêng đầu hỏi lại cậu. Thiên Phúc nhìn cô rồi trả lời.
“Vợ chồng mình ở một phòng là được rồi mợ ạ!”
Nghe vậy, người nọ vui vẻ đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ chúng tôi cũng chỉ còn một phòng thôi ạ!”
Loan Châu bĩu môi, cô ngồi xuống bàn chờ ăn tối trong khi Thiên Phúc cùng người làm đi nhận phòng.
Một lát sau, trên bàn của hai người bày biện vài món ăn do cậu Thiên Phúc gọi. Loan Châu vừa đói vừa buồn ngủ nên cô tranh thủ ăn nhanh hơn mọi khi. Cậu Thiên Phúc cứ ngồi nhìn cô ăn, ánh mắt dịu dàng đôi khi lại nhìn sang hướng khác khi bất chợt Loan Châu nhìn cậu.
…
Trong phòng trọ.
Loan Châu lại cuộn chăn rồi đặt ở giữa,Thiên Phúc nhìn cảnh tượng này thì không nhịn được cười, cứ nghĩ đến lúc cô đạp cái chăn rồi ôm cậu.
Cậu Thiên Phúc hỏi cô.
“Mợ lại chia ranh giới à?”
“Chứ sao, lần này cậu không được ôm tôi đâu đấy!”
Lời nói cùng biểu cảm vừa rồi lại làm Thiên Phúc bật cười,Loan Châu mặt tối sầm thở ra phì phò tức giận. Cô chẳng thèm đôi co mà leo lên giường quay mặt vào vách.
Đứng nhìn Loan Châu một lúc, cậu cũng lắc đầu lên giường nằm phần của mình. Chợt cậu Thiên Phúc lên tiếng.
“Ngọc Liên, đây là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài phải không?”
Loan Châu lầm bầm.
“Cậu hỏi tôi thì sao tôi biết được?”
Rồi cậu lại nói tiếp.
“Tôi…tôi xin lỗi vì trước kia không quan tâm mợ, để mợ buồn…mợ cho tôi một cơ hội nhé!”
Nghe những lời ấy, Loan Châu thấy tim mình rộn rã, cảm giác như đó là lời tỏ tình vậy. Nhưng giờ người cậu tỏ tình đâu phải là Ngọc Liên, hiện tại chỉ là một linh hồn vô tình gán vào mà thôi.
Loan Châu suy nghĩ trong đầu.
“Cô Ngọc Liên, cô nghe cậu ấy nói không, cậu thích cô rồi đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro