Trung thu
Khói Ảo
2024-06-14 03:41:27
Thiên Phúc cõng Loan Châu trên lưng, cô vài lần bảo cậu dừng cho cô xuống nhưng cậu vẫn giả vờ không nghe.
“Mợ tin tôi thả mợ rơi xuống không?”
Loan Châu đành im lặng, cô vừa cầm lồng đèn vừa ôm cổ cậu, giọng cậu lại vang lên.
“Lần sau có đi đâu thì nói với tôi, tôi đưa mợ đi.”
Lúc này cô mới hỏi lại.
“Tỵ sẽ bị phạt à, nó không biết gì cả mà.”
Ánh mắt Thiên Phúc đảo chớp, không ngờ cô lại còn lo lắng cho kẻ hầu như vậy.
“Để mợ leo tường ra ngoài là nó bị phạt rồi. May mà tôi là người phát hiện đấy!”
Loan Châu nghe vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm, Tỵ sẽ không bị bà Lý phạt nhỉ?
Rồi cô chợt nhận ra có gì đó không đúng, cô nhìn vào góc nghiêng mặt của Thiên Phúc nghi ngờ.
“Vậy khi nãy cậu lừa tôi?”
Biết bị cô phát hiện, cậu không trả lời mà chỉ cười, tuy chỉ nhìn một góc nghiêng cũng đủ để Loan Châu thấy.
Cô thầm nghĩ, cô đang xuyên về quá khứ hay chui vào một cuốn truyện nào mà hai anh em nhà này lại đẹp như vậy.
Tên người hầu khi nãy mở cổng cho cậu vào, trên lưng Loan Châu đã ngủ thiếp đi, đằng sau là cậu Thiên Đức cũng vừa về đến.
Thiên Phúc một mạch cõng cô vào phòng, vẫn không quên liếc nhìn tên hầu ngầm ý bảo hắn im lặng.
Tỵ vừa thấy cậu mở cửa nó liền đứng dậy, thấy mợ đang ngủ trên lưng cậu, tay cậu cầm cái đèn lồng. Nó còn chưa hết kinh ngạc thì cậu Thiên Phúc đã bảo nó chuẩn bị giường.
Đặt Loan Châu nằm xuống giường, cậu bảo Tỵ lấy nước ấm vào lau sạch những vệt mực cho cô. Tỵ lén nhìn cả hai người, đây mà dám nói hưu thê ư?
Cánh cửa vừa khép, cậu nhìn cô gái đang nằm ngủ trước mặt mình.
“Là mợ thật à?”
Lời nói buột miệng thốt ra, khẽ đưa tay lên vuốt gọn những sợi tóc bám trước mặt. Đúng là Ngọc Liên vợ của cậu nhưng nghĩ thế nào thì vẫn thấy lấn cấn.
Còn mãi suy nghĩ thì Loan Châu cựa đầu quay lại, gương mặt mềm ấm của cô áp sát cánh tay rắn rỏi của cậu. Khác với sự khó chịu mỗi khi trông thấy Ngọc Liên lúc trước, hành động này bây giờ lại khiến Thiên Phúc mỉm cười.
Cậu không hưu thê nữa vậy!
Hôm sau Loan Châu tỉnh dậy, cô chỉ biết người cõng cô về là Thiên Phúc, Tỵ nó nhanh miệng hỏi dò.
“Mợ này, cậu Thiên Phúc có còn nói về hưu thê không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, Tỵ nó giả vờ gãi cằm gật gù. Rồi nó nói nhỏ với cô.
“Hôm qua cậu ngồi lau sạch vết mực cho mợ đấy. Em thấy cậu thích mợ rồi!”
Loan Châu đưa tay lên sờ gương mặt của mình, bảo sao lúc dậy lại thấy rát rát, cậu ấy cố tình thì có.
Cô xua tay cho rằng Tỵ nói linh tinh, lúc nào gặp cô đều bị cậu Thiên Phúc trách mắng, làm gì mà cậu thích cô cho được.
Tối hôm ấy, mọi người trong phủ đều ra sân lớn ngồi chơi ngắm trăng, bên ngoài bọn trẻ trong làng chạy đùa, cô cũng muốn ra tham gia nhưng sợ bà Lý.
Hai chiếc bàn được kê ra giữa sân, trên bàn nào là bánh trái, những chiếc bánh trung thu được nhà bếp chuẩn bị vẫn còn ấm và thơm.
Một bàn cho ông bà Lý cùng hai cậu và mợ.
Một bàn dành cho tất thảy người hầu trong phủ, ai muốn về thăm nhà cũng được ông bà cho phép đi.
Họ cùng ngắm trăng ăn bánh uống trà, vừa trò chuyện với nhau.
Thiên Đức thấy Loan Châu cứ ngóng ra cửa, cậu đứng dậy đi vào phòng lấy ra mấy cái đèn lồng đã mua khi về phủ.
Loan Châu trông thấy đã tỏ ra thích thú, cô lấy một chén sáp có chiếc bấc nhỏ đặt khéo léo vào trong, rồi lấy đồ mồi lửa châm vào.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng đỏ đỏ vàng vàng hắt ra, ánh mắt cô cũng sáng rực nhìn theo, mấy đứa hầu nhỏ cũng háo hức chờ cậu Thiên Đức thắp đèn cho.
Những đứa hầu này thường gia cảnh khổ quá mà bị bán đi làm công cho nhà ông Lý, hoặc cha mẹ bỏ rơi rồi ông Lý đưa về phủ. Bởi vậy nên chúng rất mong chờ được nô đùa như bọn trẻ trong làng.
Loan Châu đang vui thì chợt buồn, cô muốn ra ngoài xem múa rồng, tiếng trống rộn rã làm cô cũng háo hức. Tia ánh mắt qua cậu Thiên Phúc cô nói nhỏ.
“Cậu bảo tôi muốn đi đâu cậu dẫn đi thật hả?”
Thiên Phúc khẽ gật đầu, cô lại nói tiếp.
“Cho tôi ra ngoài xem múa rồng nhé!”
Ngẫm nghĩ một lát thì cậu đứng dậy nắm tay cô đi, bà Lý hỏi lại thì cậu trả lời.
“Con dẫn mợ ấy ra xem múa rồng.”
Cả hai đi ra cổng, đằng sau ai cũng ngơ ngác nhìn theo, từ khi nào mà cậu Thiên Phúc quan tâm mợ Ngọc Liên rồi nhỉ. Chẳng phải trước kia thấy mợ là cậu đã chán ghét rồi sao?
Miếng bánh ngọt thơm mùi gừng mà cậu Thiên Đức lại thấy chát trong khoang miệng, đôi mắt đượm buồn cụp xuống nhìn vào tách trà vẫn còn vươn khói.
“Mợ tin tôi thả mợ rơi xuống không?”
Loan Châu đành im lặng, cô vừa cầm lồng đèn vừa ôm cổ cậu, giọng cậu lại vang lên.
“Lần sau có đi đâu thì nói với tôi, tôi đưa mợ đi.”
Lúc này cô mới hỏi lại.
“Tỵ sẽ bị phạt à, nó không biết gì cả mà.”
Ánh mắt Thiên Phúc đảo chớp, không ngờ cô lại còn lo lắng cho kẻ hầu như vậy.
“Để mợ leo tường ra ngoài là nó bị phạt rồi. May mà tôi là người phát hiện đấy!”
Loan Châu nghe vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm, Tỵ sẽ không bị bà Lý phạt nhỉ?
Rồi cô chợt nhận ra có gì đó không đúng, cô nhìn vào góc nghiêng mặt của Thiên Phúc nghi ngờ.
“Vậy khi nãy cậu lừa tôi?”
Biết bị cô phát hiện, cậu không trả lời mà chỉ cười, tuy chỉ nhìn một góc nghiêng cũng đủ để Loan Châu thấy.
Cô thầm nghĩ, cô đang xuyên về quá khứ hay chui vào một cuốn truyện nào mà hai anh em nhà này lại đẹp như vậy.
Tên người hầu khi nãy mở cổng cho cậu vào, trên lưng Loan Châu đã ngủ thiếp đi, đằng sau là cậu Thiên Đức cũng vừa về đến.
Thiên Phúc một mạch cõng cô vào phòng, vẫn không quên liếc nhìn tên hầu ngầm ý bảo hắn im lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tỵ vừa thấy cậu mở cửa nó liền đứng dậy, thấy mợ đang ngủ trên lưng cậu, tay cậu cầm cái đèn lồng. Nó còn chưa hết kinh ngạc thì cậu Thiên Phúc đã bảo nó chuẩn bị giường.
Đặt Loan Châu nằm xuống giường, cậu bảo Tỵ lấy nước ấm vào lau sạch những vệt mực cho cô. Tỵ lén nhìn cả hai người, đây mà dám nói hưu thê ư?
Cánh cửa vừa khép, cậu nhìn cô gái đang nằm ngủ trước mặt mình.
“Là mợ thật à?”
Lời nói buột miệng thốt ra, khẽ đưa tay lên vuốt gọn những sợi tóc bám trước mặt. Đúng là Ngọc Liên vợ của cậu nhưng nghĩ thế nào thì vẫn thấy lấn cấn.
Còn mãi suy nghĩ thì Loan Châu cựa đầu quay lại, gương mặt mềm ấm của cô áp sát cánh tay rắn rỏi của cậu. Khác với sự khó chịu mỗi khi trông thấy Ngọc Liên lúc trước, hành động này bây giờ lại khiến Thiên Phúc mỉm cười.
Cậu không hưu thê nữa vậy!
Hôm sau Loan Châu tỉnh dậy, cô chỉ biết người cõng cô về là Thiên Phúc, Tỵ nó nhanh miệng hỏi dò.
“Mợ này, cậu Thiên Phúc có còn nói về hưu thê không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, Tỵ nó giả vờ gãi cằm gật gù. Rồi nó nói nhỏ với cô.
“Hôm qua cậu ngồi lau sạch vết mực cho mợ đấy. Em thấy cậu thích mợ rồi!”
Loan Châu đưa tay lên sờ gương mặt của mình, bảo sao lúc dậy lại thấy rát rát, cậu ấy cố tình thì có.
Cô xua tay cho rằng Tỵ nói linh tinh, lúc nào gặp cô đều bị cậu Thiên Phúc trách mắng, làm gì mà cậu thích cô cho được.
Tối hôm ấy, mọi người trong phủ đều ra sân lớn ngồi chơi ngắm trăng, bên ngoài bọn trẻ trong làng chạy đùa, cô cũng muốn ra tham gia nhưng sợ bà Lý.
Hai chiếc bàn được kê ra giữa sân, trên bàn nào là bánh trái, những chiếc bánh trung thu được nhà bếp chuẩn bị vẫn còn ấm và thơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bàn cho ông bà Lý cùng hai cậu và mợ.
Một bàn dành cho tất thảy người hầu trong phủ, ai muốn về thăm nhà cũng được ông bà cho phép đi.
Họ cùng ngắm trăng ăn bánh uống trà, vừa trò chuyện với nhau.
Thiên Đức thấy Loan Châu cứ ngóng ra cửa, cậu đứng dậy đi vào phòng lấy ra mấy cái đèn lồng đã mua khi về phủ.
Loan Châu trông thấy đã tỏ ra thích thú, cô lấy một chén sáp có chiếc bấc nhỏ đặt khéo léo vào trong, rồi lấy đồ mồi lửa châm vào.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng đỏ đỏ vàng vàng hắt ra, ánh mắt cô cũng sáng rực nhìn theo, mấy đứa hầu nhỏ cũng háo hức chờ cậu Thiên Đức thắp đèn cho.
Những đứa hầu này thường gia cảnh khổ quá mà bị bán đi làm công cho nhà ông Lý, hoặc cha mẹ bỏ rơi rồi ông Lý đưa về phủ. Bởi vậy nên chúng rất mong chờ được nô đùa như bọn trẻ trong làng.
Loan Châu đang vui thì chợt buồn, cô muốn ra ngoài xem múa rồng, tiếng trống rộn rã làm cô cũng háo hức. Tia ánh mắt qua cậu Thiên Phúc cô nói nhỏ.
“Cậu bảo tôi muốn đi đâu cậu dẫn đi thật hả?”
Thiên Phúc khẽ gật đầu, cô lại nói tiếp.
“Cho tôi ra ngoài xem múa rồng nhé!”
Ngẫm nghĩ một lát thì cậu đứng dậy nắm tay cô đi, bà Lý hỏi lại thì cậu trả lời.
“Con dẫn mợ ấy ra xem múa rồng.”
Cả hai đi ra cổng, đằng sau ai cũng ngơ ngác nhìn theo, từ khi nào mà cậu Thiên Phúc quan tâm mợ Ngọc Liên rồi nhỉ. Chẳng phải trước kia thấy mợ là cậu đã chán ghét rồi sao?
Miếng bánh ngọt thơm mùi gừng mà cậu Thiên Đức lại thấy chát trong khoang miệng, đôi mắt đượm buồn cụp xuống nhìn vào tách trà vẫn còn vươn khói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro