Nàng Xuất Thân Thấp Kém: Tại Sao Thái Tử Điện Hạ Lại Muốn Nghênh Thú Khỏi Đông Cung
Biến Cố Kinh Hoàng Ở Đông Cung (5)
Vĩ Chước Vấn Thiên
2024-06-30 15:55:38
Bà nhận lấy khối kẹo do Vệ Chiêu mang tới, bỏ vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào trong nháy mắt tản ra, tựa như muốn hòa tan những chua chát trong lòng.
Trong lòng thở dài, bà ve đầu của Vệ Chiêu, nói: “Ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi, chỉ là những lời này từ sau không được nói ra ngoài nữa.”
*****
Ngày thứ hai, Vệ Chiêu vẫn theo lẽ thường đi đến Trường Tín cung.
Trước cửa Trường Tín cung, vài cung nữ hầu hạ đang xúm lại thì thầm to nhỏ.
“Cung nữ tư tẩm được Đông cung đưa tới, nghe nói trước khi đưa vào đã bị điên rồi.”
“Nàng ta tóc tai bù xù, cái gì cũng không nhận thức được, ban đêm còn kêu loạn lên, quá mức dọa người.”
“Nàng ta không phải là bị trúng tà chứ? Ta rất sợ hãi.”
“Ngươi sợ cái gì, ta còn thảm hơn. Cung nữ điên kia vừa khéo lại ở khu vực ta phụ trách, các ngươi ai nguyện ý đổi ca đêm với ta đây?”
Trường Tín cung là lãnh cung, cung điện hoang vắng không một bóng người, ban ngày đã hiếm thấy người đặt chân, chứ đừng nói đến buổi tối.
Hiện tại, cung nữ điên kia lại dọn vào, cứ thỉnh thoảng bất ngờ gào thét, ngẫm lại cũng thấy dọa người ta chết khiếp.
Các cung nữ khác đều ăn ý không lên tiếng.
Có người thấy Vệ Chiêu qua đây thay ca, đã lén cẩn thận dặn dò nàng: “Vệ Chiêu, sớm quét dọn xong xuôi rồi mau chóng rời đi, buổi tối vạn lần đừng bước đến gần tây điện.”
Cung nữ điên kia được an trí ở tây điện.
Vệ Chiêu gật đầu.
Khi nàng quét dọn đình viện xong xuôi, trời cũng sắp tối. Nàng lau mồ hôi, duỗi người, chuẩn bị trở về Cung nữ sở, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn phĩa dãy điện phía tây, trên mặt lộ ra một chút khó xử.
Ban ngày đã có người dặn dò nàng không nên tới gần tây điện, nhưng hôm nay nàng thật vất vả mới để dành được một chút điểm tâm thừa, nếu không mang qua, để sang ngày mai sẽ bị hỏng mất.
Nàng băn khoăn một hồi, thấy mặt trời đã xuống núi, qua một lúc trời sẽ hoàn toàn tối đen, nên đã đưa ra quyết định, nhẹ nhàng bước tới tây điện.
Ánh trăng lặng lẽ treo trên không trung, tây điện của Trường Tín cung chìm trong im lặng.
Trong lòng thở dài, bà ve đầu của Vệ Chiêu, nói: “Ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi, chỉ là những lời này từ sau không được nói ra ngoài nữa.”
*****
Ngày thứ hai, Vệ Chiêu vẫn theo lẽ thường đi đến Trường Tín cung.
Trước cửa Trường Tín cung, vài cung nữ hầu hạ đang xúm lại thì thầm to nhỏ.
“Cung nữ tư tẩm được Đông cung đưa tới, nghe nói trước khi đưa vào đã bị điên rồi.”
“Nàng ta tóc tai bù xù, cái gì cũng không nhận thức được, ban đêm còn kêu loạn lên, quá mức dọa người.”
“Nàng ta không phải là bị trúng tà chứ? Ta rất sợ hãi.”
“Ngươi sợ cái gì, ta còn thảm hơn. Cung nữ điên kia vừa khéo lại ở khu vực ta phụ trách, các ngươi ai nguyện ý đổi ca đêm với ta đây?”
Trường Tín cung là lãnh cung, cung điện hoang vắng không một bóng người, ban ngày đã hiếm thấy người đặt chân, chứ đừng nói đến buổi tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại, cung nữ điên kia lại dọn vào, cứ thỉnh thoảng bất ngờ gào thét, ngẫm lại cũng thấy dọa người ta chết khiếp.
Các cung nữ khác đều ăn ý không lên tiếng.
Có người thấy Vệ Chiêu qua đây thay ca, đã lén cẩn thận dặn dò nàng: “Vệ Chiêu, sớm quét dọn xong xuôi rồi mau chóng rời đi, buổi tối vạn lần đừng bước đến gần tây điện.”
Cung nữ điên kia được an trí ở tây điện.
Vệ Chiêu gật đầu.
Khi nàng quét dọn đình viện xong xuôi, trời cũng sắp tối. Nàng lau mồ hôi, duỗi người, chuẩn bị trở về Cung nữ sở, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn phĩa dãy điện phía tây, trên mặt lộ ra một chút khó xử.
Ban ngày đã có người dặn dò nàng không nên tới gần tây điện, nhưng hôm nay nàng thật vất vả mới để dành được một chút điểm tâm thừa, nếu không mang qua, để sang ngày mai sẽ bị hỏng mất.
Nàng băn khoăn một hồi, thấy mặt trời đã xuống núi, qua một lúc trời sẽ hoàn toàn tối đen, nên đã đưa ra quyết định, nhẹ nhàng bước tới tây điện.
Ánh trăng lặng lẽ treo trên không trung, tây điện của Trường Tín cung chìm trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro