Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Ai đi báo án
Mộc Dật
2024-09-12 14:57:11
Mạnh Thiên Sở yêu cầu mọi người đứng bên ngoài, còn mình mau chóng bước vào ôm lấy Hư Tùng. Hắn nâng thi thể lên một chút để thòng lọng rời khỏi cổ nạn nhân rồi cẩn thận đặt xuống đất. Mạnh Thiên Sở đặt tay lên mũi và lên tĩnh mạch cảnh của Hư Tùng nhưng vô vọng. Không hơi thở cũng không có mạch đập, hơn nữa hai tay đã lạnh ngắt, đầu ngón tay xuất hiện màu tím của thi ban, vậy là quá đủ để có thể khẳng định Hư Tùng đã chết. Nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn cẩn thận mở mi mắt của Hư Tùng, thấy đồng tử đã mất đàn hồi, cuối cùng mới khẳng định.
Lúc này Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đã nghe tiếng huyên náo, vội vàng mặc quần áo chạy đến đại hùng bảo điện. Vừa đến nơi thấy xác Hư Tùng đặt trên mặt đất, hai người sợ hãi hét lên một tiếng rồi nép người sang một bên, không dám lại gần.
Mạnh Thiên Sở xem xét qua vết hằn trên cổ Hư Tùng, hơi nhếch mép cười, rồi bước ra cửa hỏi phương trượng Huyền Âm: “Đại sư, người phát hiện ra thi thể như thế nào?”
Huyền Âm phương trượng đáp: “Sau khi bần tăng rời giường, thấy cửa phòng Hư Tùng vẫn đóng chặt, nghĩ rằng nó còn đang ngủ, liền đến gõ cửa gọi nó dậy, định bảo nó thu xếp hành trang rồi cùng các ngươi xuống núi. Gõ một lúc lâu cửa phòng vẫn đóng chặt, ta gọi vài tiếng nhưng cũng không có động tĩnh gì, lúc này ta mới cảm thấy không ổn.”
Mạnh Thiên Sở cắt ngang: “Phương trượng phát hiện không ổn ở chỗ nào?”
“Bởi nếu Hư Tùng đã tự xuống núi một mình, cửa phòng không thể cài then bên trong. Bần tăng vòng ra phía sau, thấy có một cửa sổ không cài, mở ra liền thấy Hư Tùng thắt cổ bên trong. Bần tăng vội nhảy qua cửa sổ vào xem xét, rồi sau đó mở cửa ra gọi mọi người.”
Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: “Nói như vậy, trước khi ta vào, chỉ có mình phương trượng vào phòng này phải không?”
“Đúng vậy!” Huyền Âm chắp tay chữ thập đáp.
Tần Dật Vân đứng ngoài hừ một tiếng nói: “Con lừa ngốc Hư Tùng này, từ nhỏ đã theo phương trượng xuất gia, lần này phạm giới bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, chắc chắn là xấu hổ không chịu nổi, nên đã thắt cổ tự sát.”
Xem ra Tần Dật Vân vẫn còn cay cú chuyện Hư Tùng và nương tử hắn làm trò xằng bậy, hơn nữa lúc hắn và nha hoàn Tễ Văn đang lén lút quan hệ Hư Tùng cũng nhìn thấy, cho nên thấy Hư Tùng chết rồi Tần Dật Vân vẫn không buông tha.
Trương Chấn Vũ đứng cạnh cũng thở dài: “Dù sao Hư Tùng cũng còn ít tuổi, nhất thời không chịu nổi đả kích đến mức như vậy. Tối qua chúng ta bị án mạng của Tần phu nhân làm cho mụ cả đầu, nhất thời sơ sót. Giá mà chúng ta khuyên bảo hắn nhiều hơn, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.”
Phương trượng Huyền Âm thở dài: “A di đà phật! Đều do bần tăng đã quá nóng vội, nếu chậm nói chuyện rãi khuyên răn nó, hẳn đã không có chuyện gì xảy ra.”
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: “Lúc này khẳng định Hư Tùng chết do tự sát có lẽ còn hơi sớm.”
Huyền Âm nhíu mày: “Tại sao Mạnh thí chủ lại nói vậy?”
“Không có gì, đợi ta khám nghiệm thi thể xong, khi đó có thể biết chân tướng rõ ràng! Mọi người đợi ta ở trong đại hùng bảo điện, không ai được đi đâu cả!”
Sau đó, Mạnh Thiên Sở bảo lão đầu đem cái valy dụng cụ pháp y của hắn đến, rồi xuống núi đến nha môn địa phương báo án. Nhưng Tần Dật Vân lên tiếng phản đối: “Không được! Giờ tiểu hòa thượng Hư Tùng đã chết, ai trong số chúng ta cũng có thể là hung thủ. Ngươi để lão xuống núi báo án, ngộ nhỡ hung thủ là lão, lão lợi dụng cơ hội bỏ chạy thì làm sao?”
“Hung thủ không phải là lão!”
“Vì sao?”
“Lão đầu giết tiểu hòa thượng để làm gì?”
Tần Dật Vân nói ngay không chút nghĩ ngợi: “Nói như vậy ta cũng không đáng nghi, bởi vì ta cũng không có lý do giết tiểu hòa thượng.”
“Đương nhiên ngươi có!” Mạnh Thiên Sở cười “Ông chủ Tần, sao ngươi đã quên, hắn đã từng hẹn hò với nương tử ngươi, lại còn rình xem cảnh ngươi cùng nha hoàn thân thiết, có khi tối hôm qua chính ngươi đã giết hắn cũng nên.”
“Ta…” Tần Dật Vân nghẹn cứng họng “Ta không giết hắn, từ tối qua tới giờ ta ở trong phòng Tễ Văn ngủ.”
“Giờ ta chưa khẳng định điều đó a. Ta chỉ nói lão đầu ít đáng nghi nhất, dù sao chúng ta cũng phải phái một người xuống núi báo án.”
Tần Dật Vân vẫn chưa chịu: “Vậy tại sao không để lão hòa thượng xuống núi?” Vừa nói dứt lời, hắn đã nghĩ ra, tiểu hòa thượng phạm sắc giới làm mất danh dự của phật môn, tuy rằng lấy lý do đó để nói lão hòa thượng giết người có chút gượng ép, nhưng dù sao thì vẫn đáng nghi hơn lão đầu. Cho nên Tần Dật Vân đành sửa lại: “Lão hòa thượng không được, vậy hãy để Trương Chấn Vũ Trương công tử xuống núi, hắn cũng không có lý do gì để giết tiểu hòa thượng!”
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: “Trương công tử không có lý do giết tiểu hòa thượng, nhưng tối qua hắn ngủ một mình, có thời gian gây án, cho nên chưa thể loại trừ!”
Trương Chấn Vũ cười lạnh: “Việc gì ta phải bỏ trốn, mọi người để ai đi cũng được, dù sao ta cũng không muốn đi!”
Trương Chấn Vũ không muốn đi, Tần Dật Vân cũng chẳng có cách nào ép được, lại nói: “Lão đầu cũng có thể…” nói đến đây lại nhớ ra cả đêm qua lão đầu luôn ở trong phòng trông coi Hạ Vượng, cũng có khả năng lão mượn cớ đi vệ sinh để chạy ra giết người… vội nói: “Ngươi đợi đã, để ta chạy đi hỏi Hạ Vượng một chút đã!”
Tần Dật Vân mau chóng chạy đến nơi giam giữ Hạ Vượng. Một lát sau ngượng ngùng bước ra: “Hạ Vượng nói… cả đêm qua lão đầu không có ra ngoài.”
Mạnh Thiên Sở nói: “Hạ Vượng là tội phạm không đi được, giờ chỉ còn lại ba nữ nhân, dù sao ta cũng không để nương tử hay là nha hoàn của ta xuống núi, ông chủ Tần, sao ngươi không gọi Tễ Văn xuống núi báo án đi?”
“Vậy… vậy sao được!” Tần Dật Vân liên tục xua tay, rồi nói: “Vậy được rồi, cứ để lão đầu xuống núi báo án đi. Nhưng nếu lão ta chạy thì sao?”
“Nếu lão đào tẩu, vậy chứng tỏ hắn có tội, lúc đó chỉ cần truy nã khắp nơi là được!”
Tần Dật Vân đành gật đầu đồng ý. Lúc này lão đầu bắt đầu mới xuống núi báo án.
Sau khi lão đầu đi rồi, Mạnh Thiên Sở mang theo dụng cụ vào phòng của Hư Tùng, đóng kín cửa, đeo găng tay bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Việc đầu tiên cần giải quyết, đó là xác định nguyên nhân tử vong của tiểu hòa thượng Hư Tùng. Chỉ khi nào xác định được Hư Tùng bị sát hại, lúc đó mới cần thiết khám nghiệm hiện trường và thời gian tử vong. Vừa rồi xem xét qua một chút, hắn phát hiện có nhiều vấn đề nghi vấn, bây giờ phải cẩn thận điều tra. Trước tiên, Mạnh Thiên Sở cởi sạch toàn bộ quần áo của Hư Tùng ra, bắt đầu khám nghiệm bên ngoài.
Lúc này Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đã nghe tiếng huyên náo, vội vàng mặc quần áo chạy đến đại hùng bảo điện. Vừa đến nơi thấy xác Hư Tùng đặt trên mặt đất, hai người sợ hãi hét lên một tiếng rồi nép người sang một bên, không dám lại gần.
Mạnh Thiên Sở xem xét qua vết hằn trên cổ Hư Tùng, hơi nhếch mép cười, rồi bước ra cửa hỏi phương trượng Huyền Âm: “Đại sư, người phát hiện ra thi thể như thế nào?”
Huyền Âm phương trượng đáp: “Sau khi bần tăng rời giường, thấy cửa phòng Hư Tùng vẫn đóng chặt, nghĩ rằng nó còn đang ngủ, liền đến gõ cửa gọi nó dậy, định bảo nó thu xếp hành trang rồi cùng các ngươi xuống núi. Gõ một lúc lâu cửa phòng vẫn đóng chặt, ta gọi vài tiếng nhưng cũng không có động tĩnh gì, lúc này ta mới cảm thấy không ổn.”
Mạnh Thiên Sở cắt ngang: “Phương trượng phát hiện không ổn ở chỗ nào?”
“Bởi nếu Hư Tùng đã tự xuống núi một mình, cửa phòng không thể cài then bên trong. Bần tăng vòng ra phía sau, thấy có một cửa sổ không cài, mở ra liền thấy Hư Tùng thắt cổ bên trong. Bần tăng vội nhảy qua cửa sổ vào xem xét, rồi sau đó mở cửa ra gọi mọi người.”
Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: “Nói như vậy, trước khi ta vào, chỉ có mình phương trượng vào phòng này phải không?”
“Đúng vậy!” Huyền Âm chắp tay chữ thập đáp.
Tần Dật Vân đứng ngoài hừ một tiếng nói: “Con lừa ngốc Hư Tùng này, từ nhỏ đã theo phương trượng xuất gia, lần này phạm giới bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, chắc chắn là xấu hổ không chịu nổi, nên đã thắt cổ tự sát.”
Xem ra Tần Dật Vân vẫn còn cay cú chuyện Hư Tùng và nương tử hắn làm trò xằng bậy, hơn nữa lúc hắn và nha hoàn Tễ Văn đang lén lút quan hệ Hư Tùng cũng nhìn thấy, cho nên thấy Hư Tùng chết rồi Tần Dật Vân vẫn không buông tha.
Trương Chấn Vũ đứng cạnh cũng thở dài: “Dù sao Hư Tùng cũng còn ít tuổi, nhất thời không chịu nổi đả kích đến mức như vậy. Tối qua chúng ta bị án mạng của Tần phu nhân làm cho mụ cả đầu, nhất thời sơ sót. Giá mà chúng ta khuyên bảo hắn nhiều hơn, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương trượng Huyền Âm thở dài: “A di đà phật! Đều do bần tăng đã quá nóng vội, nếu chậm nói chuyện rãi khuyên răn nó, hẳn đã không có chuyện gì xảy ra.”
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: “Lúc này khẳng định Hư Tùng chết do tự sát có lẽ còn hơi sớm.”
Huyền Âm nhíu mày: “Tại sao Mạnh thí chủ lại nói vậy?”
“Không có gì, đợi ta khám nghiệm thi thể xong, khi đó có thể biết chân tướng rõ ràng! Mọi người đợi ta ở trong đại hùng bảo điện, không ai được đi đâu cả!”
Sau đó, Mạnh Thiên Sở bảo lão đầu đem cái valy dụng cụ pháp y của hắn đến, rồi xuống núi đến nha môn địa phương báo án. Nhưng Tần Dật Vân lên tiếng phản đối: “Không được! Giờ tiểu hòa thượng Hư Tùng đã chết, ai trong số chúng ta cũng có thể là hung thủ. Ngươi để lão xuống núi báo án, ngộ nhỡ hung thủ là lão, lão lợi dụng cơ hội bỏ chạy thì làm sao?”
“Hung thủ không phải là lão!”
“Vì sao?”
“Lão đầu giết tiểu hòa thượng để làm gì?”
Tần Dật Vân nói ngay không chút nghĩ ngợi: “Nói như vậy ta cũng không đáng nghi, bởi vì ta cũng không có lý do giết tiểu hòa thượng.”
“Đương nhiên ngươi có!” Mạnh Thiên Sở cười “Ông chủ Tần, sao ngươi đã quên, hắn đã từng hẹn hò với nương tử ngươi, lại còn rình xem cảnh ngươi cùng nha hoàn thân thiết, có khi tối hôm qua chính ngươi đã giết hắn cũng nên.”
“Ta…” Tần Dật Vân nghẹn cứng họng “Ta không giết hắn, từ tối qua tới giờ ta ở trong phòng Tễ Văn ngủ.”
“Giờ ta chưa khẳng định điều đó a. Ta chỉ nói lão đầu ít đáng nghi nhất, dù sao chúng ta cũng phải phái một người xuống núi báo án.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Dật Vân vẫn chưa chịu: “Vậy tại sao không để lão hòa thượng xuống núi?” Vừa nói dứt lời, hắn đã nghĩ ra, tiểu hòa thượng phạm sắc giới làm mất danh dự của phật môn, tuy rằng lấy lý do đó để nói lão hòa thượng giết người có chút gượng ép, nhưng dù sao thì vẫn đáng nghi hơn lão đầu. Cho nên Tần Dật Vân đành sửa lại: “Lão hòa thượng không được, vậy hãy để Trương Chấn Vũ Trương công tử xuống núi, hắn cũng không có lý do gì để giết tiểu hòa thượng!”
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: “Trương công tử không có lý do giết tiểu hòa thượng, nhưng tối qua hắn ngủ một mình, có thời gian gây án, cho nên chưa thể loại trừ!”
Trương Chấn Vũ cười lạnh: “Việc gì ta phải bỏ trốn, mọi người để ai đi cũng được, dù sao ta cũng không muốn đi!”
Trương Chấn Vũ không muốn đi, Tần Dật Vân cũng chẳng có cách nào ép được, lại nói: “Lão đầu cũng có thể…” nói đến đây lại nhớ ra cả đêm qua lão đầu luôn ở trong phòng trông coi Hạ Vượng, cũng có khả năng lão mượn cớ đi vệ sinh để chạy ra giết người… vội nói: “Ngươi đợi đã, để ta chạy đi hỏi Hạ Vượng một chút đã!”
Tần Dật Vân mau chóng chạy đến nơi giam giữ Hạ Vượng. Một lát sau ngượng ngùng bước ra: “Hạ Vượng nói… cả đêm qua lão đầu không có ra ngoài.”
Mạnh Thiên Sở nói: “Hạ Vượng là tội phạm không đi được, giờ chỉ còn lại ba nữ nhân, dù sao ta cũng không để nương tử hay là nha hoàn của ta xuống núi, ông chủ Tần, sao ngươi không gọi Tễ Văn xuống núi báo án đi?”
“Vậy… vậy sao được!” Tần Dật Vân liên tục xua tay, rồi nói: “Vậy được rồi, cứ để lão đầu xuống núi báo án đi. Nhưng nếu lão ta chạy thì sao?”
“Nếu lão đào tẩu, vậy chứng tỏ hắn có tội, lúc đó chỉ cần truy nã khắp nơi là được!”
Tần Dật Vân đành gật đầu đồng ý. Lúc này lão đầu bắt đầu mới xuống núi báo án.
Sau khi lão đầu đi rồi, Mạnh Thiên Sở mang theo dụng cụ vào phòng của Hư Tùng, đóng kín cửa, đeo găng tay bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Việc đầu tiên cần giải quyết, đó là xác định nguyên nhân tử vong của tiểu hòa thượng Hư Tùng. Chỉ khi nào xác định được Hư Tùng bị sát hại, lúc đó mới cần thiết khám nghiệm hiện trường và thời gian tử vong. Vừa rồi xem xét qua một chút, hắn phát hiện có nhiều vấn đề nghi vấn, bây giờ phải cẩn thận điều tra. Trước tiên, Mạnh Thiên Sở cởi sạch toàn bộ quần áo của Hư Tùng ra, bắt đầu khám nghiệm bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro