Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Lá bài tẩy
Mộc Dật
2024-09-12 14:57:11
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Mạnh Thiên Sở đang say giấc nồng, nằm mơ thấy ôm người đẹp hôn môi chuẩn bị "hành sự", thì cảm thấy đất động núi rung, phảng phất như phát sinh địa chán vậy. Bèn tay hắn còn có tiếng gọi hoảng loạn, hắn đột nhiên tỉnh hẳn, bấy giờ mới phát hiện thì ra là giấc mộng nam kha, và bên cạnh xác thật là có người đẹp đang nằm, toàn thân trần trụi, nhìn lại thì là Hạ Phượng Nghi.
Tuy hắn đã tỉnh, nhưng vẫn còn cảm giác trờii đất rung động, quay đầu nhìn thì thấy Phi Yến đang đứng bên cạnh, không ngừng lay vai của hắn: "Thiếu gia! Mau tỉnh dậy đi a!"
"Hả? Chuyện gì vậy? Nàng cùng muốn lên à, vậy thì chui vào! Cùng ngủ luôn!" Nói xong với tay định kéo nàng lên giường.
"Không phải đâu! Mộ Dung cô nương.., Mộ Dung cô nương không thấy đâu nữa rồi!" "Cái gì?" Mạnh Thiên Sở ngồi phắt dậy: "Sao không thấy đâu?"
"Em cũng không biết, vừa rồi Tiểu Trúc chạy tới báo, rằng Mộ Dung cô nương mới sáng đã chống gậy ra cửa rồi. Em nghe vậy vội chạy đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói thiếu gia đối với cô ấy ân trọng như núi cô ấy không muốn làm thiếu gia khó xử, vết thương cùng sắp hết rồi, muốn đến ở cùng thân thích và cha mẹ, nói sau này không đến làm thư lại nữa, còn nói thiếu gia hãy.., hãy quên cô ấy đi. Em sốt ruột quá, hỏi "cô ấy đi đâu, cô ấy không chịu nói cứ đi thẳng luôn rồi."
Hạ Phượng Nghi cũng đã bò dậy, nghe lời này liền cùng Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên là đoán Mộ Dung Huýnh Tuyết đã biết chuyện tối qua, ắt là cô nàng không có ngủ, hoặc là nghe lời nói chuyện của họ mà tỉnh dậy, từ đó nghe hết những gì họ bàn.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta đuổi theo đưa muội ấy về!"
"Chàng biết muội ấy đi đâu sao?"
"Nhà thân thích của muội ấy, đi tìm từng nhà một!"
Phi Yến vội giúp Mạnh Thiên Sở mặc y phục vào. Hắn vội vàng tẩy rửa, sau đó dẫn Chu Hạo ra cửa.
Trước hết hắn đến nhà của Mộ Dung Huýnh Tuyết, nơi này đang xây dựng, nàng không có ở đó, Hai người lại đến nhà thân thích mà cha mẹ nàng đang ở, hỏi ra mới biết Mộ Dung Huýnh Tuyết thuê một xe ngựa ra khỏi thành đến nhà bà con ở sơn thôn gần đó ở. Sau khi hỏi rõ vị trí cụ thể xong, Mạnh Thiên Sở cùng Chu Hạo trở về nha môn lấy hai thớt ngựa cưỡi chạy ra khỏi Thành đi tìm.
Họ đi qua một đoạn sơn lộ bùn sình, sau những trận mưa cảnh vật ngoài rừng đào và nước suối rào rào ra, còn có tiếng chim chít vang vọng, nước trên cây thỉnh thoảng nhỏ xuống ướt cả đầu, khí trời có vẻ lạnh hơn. Cảnh sắc tương đối hữu tinh, nhưng Mạnh Thiên Sở không hơi sức nào để ý.
Dọc đường dò la, hai người cuối cùng cũng tìm đền căn nhà vườn nhỏ của người thân Mộ Dung Huýnh Tuyết
Trong vườn hiện giờ có một nữ tử tóc dài mặc quần áo trắng thêu hoa đang xoay lưng lại, ngồi trên khung dệt, khung dệt nhẹ nhàng lắc lư, bóng lưng nho nhỏ nhìn tả không hét sự lạc lỏng. Chỉ cần nhìn bóng lưng, Mạnh Thiên Sở có thể khẳng định đó chính là Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Mạnh Thiên Sở từ từ bước tới, khẽ gọi: "Huýnh Tuyết...!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe tiếng quay lại, thấy hắn đứng ớ cửa ngoài thân tình nhìn mình, mặt nàng không nhịn được thoáng vẻ vui mừng, nhưng rồi ảm đạm lại ngay đứng dậy định đi về phòng, .
"Nàng chuẩn bị trốn ta cả đời sao?" Mạnh Thiên Sở cảm thấy sự chua xót dáng lên tận tâm đầu.
Cô gái dừng bước, từ từ quay lại, khóe mắt lộ giọt lệ thương cảm: "Không phải là trốn, mà là ly khai."
Mạnh Thiên Sở đẩy cửa vườn bước vào, Mộ Dung Huýnh Tuvềt ngơ ngẩn nhìn hắn.
Chỉ mới không được một ngày mà gương mặt nàng đã vàng vọt hẳn đi, Mạnh Thiên Sở đỡ nhẹ tay nàng, xót xa nói: "Vì sao phải ly khai? Nhà cửa đã làm gần xong rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết khe khẽ đẩy tay hắn ra, ảm đạm nói: "Nơi này cũng tốt, nước mây điềm tình, sắc núi mông lung, không có chồ nào tốt bằng chỗ này nữa."
Mạnh Thiên Sở chụp giữ vai nàng, xoay cho nàng đối mặt với hắn Mộ Dung Huýnh Tuyết cúi đầu giấu mặt, hắn liền dùng tay nâng cằm nàng: "Chỗ tốtt như thế này, chi độc có thiêu mình tạ nàng thân ở núi sâu, lòng tại Nhãn Hòa, cớ chi như vậy? Ta trước giờ chưa hứa với nàng cái gì, đó là vì ta sợ thời cơ còn chưa thành thục, hứa với nàng mà làm không được. Còn hiện giờ, ta đến tiếp nàng, chính là muốn hứa với nàng một tương lai!"
_ Mộ Dung Huýnh Tuyết nước mắt nhạt nhòa: "Mạnh gia... người đãi cả nhà Huýnh Tuyết giống như hòng án tái tạo, Huýnh Tuyết thật là không nhận nỗi ân huệ của người.., càng không thể đề vì người thân vì Huynh Tuyết mà chịu nguy nan. Nếu như vậy, Huýnh Tuyết cho dù phân thân nát cốt, cũng khó có thể chuộc tội. Do đó chỉ còn có cách ly khai!"
"Huýnh Tuyết! Nàng theo ta trở về đi, ta không sợ nguy nan, cho dù có nguy nan chúng ta cùng cùng chống chịu!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết lắc đầu: "Không, huynh hãy đi đi..."
Mạnh Thiên Sở thấy nàng đã khóc không thành tiếng, lòng đau như dao cắt: "Huýnh Tuyết, nàng nỡ để ta đi sao? Nàng có biết không? Ta dù có liều cái mạng này cùng phải cưới cho được nàng! Nếu như Ôn đại nhân vì thế mà trở mặt, e rằng ta đi chuyến này sẽ không trở lại nữa..."
Mộ Dung Huỳnh Tuyết cười thảm, dùng tay lau lệ, ai oán nhìn hắn: "Mạnh gia, phàm làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ! Huynh còn mấy vị tẩu tẩu cần phải chiếu cố, hay trân trọng họ đi..." Nàng tránh thoát tay hắn, bỏ chạy vào nhà đóng cửa phòng lại.
Mạnh Thiên Sở ngẩn ngơ nhìn theo cửa đóng chặt, lát sau khẽ thở dài chuyển thân rời khỏi vườn, mang Chu Hạo lên ngựa bỏ đi.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe tiếng vó ngựa rời xạ mới từ từ mở cửa, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng đang khuất của Mạnh Thiên Sở nước mắt lã chã rơi.
Mạnh Thiên Sở trở về nhả, vừa vào cửa là quản gia đã ra đón: "Thiếu gia, Lý công công đang ở phòng khách chờ ngài lâu lắm rồi."
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh- lòng nghĩ tên già thiên này định làm gì nữa đây? Hắn đi thẳng vào thư phòng, sắc mặt chẳng có nụ cười, vén áo ngồi xuống, trầm giọng nói, "Lý công công, nếu như còn muôn khuyên Mạnh mỗ, thi xin miễn mở làn hơi quý của ngài. Quyết định cùa ta sẽ không cái biến đâu!"
Lý công công thần tình hơi bối rối, cười khan hai tiếng: "Cái này.., Mạnh đại nhàn, à.., người ta cũng không có cách nào a, nhưng mong ngài hiểu cho."
Mạnh Thiên Sở vẫn sầm mặt chẳng nói tiếng nào.
Lý công công ngầm nghĩ, vồ đùi nói: "Người ta suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định thay Ôn đại nhân lo ra một cách, ngài xem như vậy có được không: về chuyện vợ, nguyên phối Hạ thị của Mạnh đại nhân làm lớn, Ôn cô nướng làm thứ - dù gì Ôn cô nương cũng là cháu gái ruột của Ôn đại nhàn, nếu làm thiếp thật thì Ôn đại nhân quả là mất mặt, điểm này thỉnh Mạnh đại gia hãy hiểu cho."
Mạnh Thiên Sở liếc xéo lão, không nói tiếng nào.
Lý công công gian nan nuốt nước bọt, nói tiếp: "Còn nữa, chuyện Mạnh đại nhân nạp Mộ Dung cô nương làm thiếp..., ai! Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chi Mạnh đại nhân đã đáp ứng cô nương người ta, dù sao cũng không thế bó đi uy tín nghĩa khi được. Do đó, người ta tối qua suy đi nghĩ lại, bấy giờ mới quyết tâm liều cái mạng già thế Ôn đại nhân làm chủ, đáp ứng Mạnh đại nhân có thế nạp Mộ Dung cô nương làm thiếp! Mạnh đại nhân thấy thế nào?"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới liếc nhìn lào một cái, thấy trán lão đầy mồ hôi lạnh, nhìn hắn với dáng vẻ rất đáng thương, trong lòng cười lạnh: ngươi liều cái mạng già thế lão hồ ly Ôn Tuyên làm chủ? Hác hắc, ngươi mà là cái thá gì chứ! Những gì ngươi nói hiển nhiên đều là những con bài tẩy Ôn Tuyền cấp cho ngươi. Hừ, từ tính tinh cùa ngươi mà xét, đây ắt là toàn bộ con bài tẩy của Ôn Tuyền roi
Đối với kết quả có thể xuất hiện khi hai bên cò kè đàm phán, Mạnh Thiên Sở biết có ba điều sau là tất nhiên: Một: Ôn Nhu hắn khẳng định phải cưới, Ôn Tuyển là Hán đốc Đông hán, là Tư lễ giám chưởng ân thái giám, là đại hông nhân trước mặt hoàng thượng, phe nhóm bao tròm cả nửa giang sơn Đại minh. Nếu như hắn làm mất mặt lão, kết quả thật khó dự liệu. Vì con ả đanh đá đó mà trở mặt với Ôn Tuyền là không đáng, cứ cưới về rồi từ từ sữa trị là được.
Hai: Ôn Nhu là cháu gái ruột của Ôn Tuyên, nếu để cho lảm tiểu thiếp cùa một sư gia thật sẽ bị người trong triều đình cười trẹo cả quai hàm. Do đó, chuyện đồng vợ là khẳng định rồi, chi có điều ai nhỏ ai lớn phải cố tranh thủ, Ôn Tuyền quá nhiên có là bài tẩy là có thề nhượng bộ cho Ôn Nhu làm vợ hai, đây là giới hạn hết mức của Ôn Tuyền rồi.
Thứ ba ngăn chặn hắn nạp thiếp chẳng qua là một loại tư thái tỏ bày sự quan tâm của Ôn Tuyên đới với cháu gái mà thôi. Bản thản hắn nạp thiếp hay không nạp thiếp, nạp nhiều hay nạp ít đói với Ôn Tuyền chẳng có chút ảnh hướng gì, do đó đây là điều có thể thương lượng.
Hiện giờ kết quả đàm phán đã hoàn toàn phù họp với phán đoán của Mạnh Thiên Sở. Hắn bây giờ mới đứng dậy, miệng cười mà mặt không cười chấp tay nói: "Đa ta Lý công công rồi, Mạnh mỗ nhất định không dám quên đại ân đại đức của công công, sau này tất có hậu báo."
Lý công công bấy giờ mới thờ phào một hơi, lau mồ hôii trán: "Ha ha, vậy Mạnh đại nhân, chúng ta thương lượng luôn chuyện thành thân đi. Chuyện này có nên thinh các vị phu nhân lên thương lượng không?"
Mạnh Thiên Sở bảo nha hoàn mời Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Ảm và Phi Yến cùng lên, bản thân sau đó đem kết quả đám phán thuật lại hết một lượt.
Ba nữ nghe thế đều cho rằng đây là kết quà lý tưởng nhất tuy làm thể sẽ khiến Tà Giai Âm thiệt thòi nhưng Tả Giai Âm là thiên sư, quyết định gả cho Mạnh Thiên Sở làm tiểu thiệp vốn đã cam nguyện tự giảm thân phận rồi, hiện giờ trước đó có thêm một phu nhân cũng không cài biện địa vị làm thiếp của nàng, do đó cũng không sao. May là chuyện của Mộ Dung Húynh Tuyết cuối cùng củng được giải quyết, ba nàng rất cao hứng, hẹn nhau lát nữa khi xong chuyện sẽ đi rước Mộ Dung Huýnh Tuyết về.
Lý công công thấy mọi người không có ý gì khác, liền yên lòng hẳn, khôi phục thân phận sứ giả đưa dâu, rề rà nói: "Mạnh đại nhân, nếu như là đón dân, tự nhiên không thể nói cưới là cưới, chúng ta phải theo quy củ tiến hành từng bước mới được."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: dù gì ta cũng không gấp, các người giỏi lắm là mang người về trước chờ họp bát tự (tám chữ ghi ngày sinh Tháng đè) định lễ vật, chọn ngày cưới gi đó hám bà lăn xong ròi thành thần cùng chưa muộn
Lý công công dùng con mắt giặc nhìn biểu tình của Mạnh Thiên Sở ho khan hai tiếng, rồi dùng giọng gia trường nói: "Về chuyện tám chừ ấy à, Ôn đại nhàn đã sớm tỉm người họp rồi, đò giá trang của tiểu thư cùng đã mang theo rồi, còn ngày thành thân tối...."
Mạnh Thiên Sở nghe thề hơi kỳ quái: "Lý công công, tám chữ ngày sinh của ta các ông sao biết vậy?"
"Ha ha hạ Mạnh đại nhân, ngài sao quên rồi, Ôn đại nhân lá Hán đốc Đông Hán mà!"
Mạnh Thiên Sờ giơ ngón tay cái lẻn bội phục gặt đầu, trong bụng thì thầm cười: bọn lão vòn lảy tám chừ ngày sinh cùa Mạnh Thiên Sỡ thiêu gia khi trước, như vậy còn đúng cái con khỉ móc gì, Mà dù gi Thì cùng đoán mò, Thôi ra sao mặc kệ.
Lý công công lại nói: "Sau khi tính ngày tháng rồi, hôn kỳ định vào ngày 8 Tháng này bái thiên địa thảnh thán."
A! Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sờ không nhịn mà đòng kêu lẻn: ngày 8 tháng này? Hôm nay đã là ngày 3, chỉ còn có 5 ngày nưa! Bọn họ thì không lo thời gian không đủ chuẩn bị hòn sự, má lo là với chút Thời gian như vẩy làm sao đối phó vói cò ả Ôn Nhu đanh đá kia.
Sau khi định ngày Tồ chức hôn lề xong, Tả Giai Âm phụ trách trù bị hòô lề, Mạnh Thiên Sở vồn định tự thán đi thỉnh Mộ Dung Huýnh Tuyết về lại, nhưng Hạ Phượng Nghi nói cứ để nàng đi, vi nữ nhân vói nhau dề nói chuyện, và cũng hiện rò thành ý hơn một chút, Mạnh Thiên Sờ cuối cùng đảnh đáp ứng, để Chú Hạo, Lý Lam Tình đưa Hạ Phượng Nghi, Phi Yên đến cho ờ của Mộ Dung Huỳnh Tuyết lần nữa, nhắt quyá lần này rươc cho được nàng về.
Sau khi họ đi rồi Mạnh Thiên Sỡ bèn ra hậu hoa viên.
Từ trước Mạnh Thiên Sở chỉ cần có thời gian là ra đậy ngồi chơi, xem cá vàng tự do bên dưới áo, cây liễu đong dựa, hoa hồng khoe sắc trong vườn tường vi, nguyệt quế, hải đường..., mọi thứ đều thật dễ chịu.
Sau khi đến nơi này, dừng lại cạnh lương đình, hắn không dời bước được nữa, mà nhìn về cái lâu nhỏ "Mộ Uyên các" ở xa xa
Cái lâu nhỏ đó vốn trước đây để đành cho Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi. Hai người đều thích đọc sách, nhưng sau khi sửa xong rồi, hai người đều hiểm không thuận tiện, nên nhà rồi mới tới đó. Hiện giờ trong đó có giam một nữ nhân, và nữ nhân đó sắp làm người đản bà của hắn rồi.
Ôn Nhu đứng trên lầu đã sớm nhìn thấy Mạnh Thiên Sở đi đến từ xa Cô ả đã quậy chán rỗi, măng chán rồi bị giam ở đây mấy ngày rồi, ngoại trừ người hầu mang cơm nước thi chẳng nhìn thấy ai khác. Từ nhỏ tới giờ chưa ai dám đói xử ngược đãi và coi thường ả như vậy, A từ sự phẫn nộ ban đẩu giờ đã biến thành nỗi ai oán ngập tràn.
Tuy hắn đã tỉnh, nhưng vẫn còn cảm giác trờii đất rung động, quay đầu nhìn thì thấy Phi Yến đang đứng bên cạnh, không ngừng lay vai của hắn: "Thiếu gia! Mau tỉnh dậy đi a!"
"Hả? Chuyện gì vậy? Nàng cùng muốn lên à, vậy thì chui vào! Cùng ngủ luôn!" Nói xong với tay định kéo nàng lên giường.
"Không phải đâu! Mộ Dung cô nương.., Mộ Dung cô nương không thấy đâu nữa rồi!" "Cái gì?" Mạnh Thiên Sở ngồi phắt dậy: "Sao không thấy đâu?"
"Em cũng không biết, vừa rồi Tiểu Trúc chạy tới báo, rằng Mộ Dung cô nương mới sáng đã chống gậy ra cửa rồi. Em nghe vậy vội chạy đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói thiếu gia đối với cô ấy ân trọng như núi cô ấy không muốn làm thiếu gia khó xử, vết thương cùng sắp hết rồi, muốn đến ở cùng thân thích và cha mẹ, nói sau này không đến làm thư lại nữa, còn nói thiếu gia hãy.., hãy quên cô ấy đi. Em sốt ruột quá, hỏi "cô ấy đi đâu, cô ấy không chịu nói cứ đi thẳng luôn rồi."
Hạ Phượng Nghi cũng đã bò dậy, nghe lời này liền cùng Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên là đoán Mộ Dung Huýnh Tuyết đã biết chuyện tối qua, ắt là cô nàng không có ngủ, hoặc là nghe lời nói chuyện của họ mà tỉnh dậy, từ đó nghe hết những gì họ bàn.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta đuổi theo đưa muội ấy về!"
"Chàng biết muội ấy đi đâu sao?"
"Nhà thân thích của muội ấy, đi tìm từng nhà một!"
Phi Yến vội giúp Mạnh Thiên Sở mặc y phục vào. Hắn vội vàng tẩy rửa, sau đó dẫn Chu Hạo ra cửa.
Trước hết hắn đến nhà của Mộ Dung Huýnh Tuyết, nơi này đang xây dựng, nàng không có ở đó, Hai người lại đến nhà thân thích mà cha mẹ nàng đang ở, hỏi ra mới biết Mộ Dung Huýnh Tuyết thuê một xe ngựa ra khỏi thành đến nhà bà con ở sơn thôn gần đó ở. Sau khi hỏi rõ vị trí cụ thể xong, Mạnh Thiên Sở cùng Chu Hạo trở về nha môn lấy hai thớt ngựa cưỡi chạy ra khỏi Thành đi tìm.
Họ đi qua một đoạn sơn lộ bùn sình, sau những trận mưa cảnh vật ngoài rừng đào và nước suối rào rào ra, còn có tiếng chim chít vang vọng, nước trên cây thỉnh thoảng nhỏ xuống ướt cả đầu, khí trời có vẻ lạnh hơn. Cảnh sắc tương đối hữu tinh, nhưng Mạnh Thiên Sở không hơi sức nào để ý.
Dọc đường dò la, hai người cuối cùng cũng tìm đền căn nhà vườn nhỏ của người thân Mộ Dung Huýnh Tuyết
Trong vườn hiện giờ có một nữ tử tóc dài mặc quần áo trắng thêu hoa đang xoay lưng lại, ngồi trên khung dệt, khung dệt nhẹ nhàng lắc lư, bóng lưng nho nhỏ nhìn tả không hét sự lạc lỏng. Chỉ cần nhìn bóng lưng, Mạnh Thiên Sở có thể khẳng định đó chính là Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Mạnh Thiên Sở từ từ bước tới, khẽ gọi: "Huýnh Tuyết...!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe tiếng quay lại, thấy hắn đứng ớ cửa ngoài thân tình nhìn mình, mặt nàng không nhịn được thoáng vẻ vui mừng, nhưng rồi ảm đạm lại ngay đứng dậy định đi về phòng, .
"Nàng chuẩn bị trốn ta cả đời sao?" Mạnh Thiên Sở cảm thấy sự chua xót dáng lên tận tâm đầu.
Cô gái dừng bước, từ từ quay lại, khóe mắt lộ giọt lệ thương cảm: "Không phải là trốn, mà là ly khai."
Mạnh Thiên Sở đẩy cửa vườn bước vào, Mộ Dung Huýnh Tuvềt ngơ ngẩn nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ mới không được một ngày mà gương mặt nàng đã vàng vọt hẳn đi, Mạnh Thiên Sở đỡ nhẹ tay nàng, xót xa nói: "Vì sao phải ly khai? Nhà cửa đã làm gần xong rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết khe khẽ đẩy tay hắn ra, ảm đạm nói: "Nơi này cũng tốt, nước mây điềm tình, sắc núi mông lung, không có chồ nào tốt bằng chỗ này nữa."
Mạnh Thiên Sở chụp giữ vai nàng, xoay cho nàng đối mặt với hắn Mộ Dung Huýnh Tuyết cúi đầu giấu mặt, hắn liền dùng tay nâng cằm nàng: "Chỗ tốtt như thế này, chi độc có thiêu mình tạ nàng thân ở núi sâu, lòng tại Nhãn Hòa, cớ chi như vậy? Ta trước giờ chưa hứa với nàng cái gì, đó là vì ta sợ thời cơ còn chưa thành thục, hứa với nàng mà làm không được. Còn hiện giờ, ta đến tiếp nàng, chính là muốn hứa với nàng một tương lai!"
_ Mộ Dung Huýnh Tuyết nước mắt nhạt nhòa: "Mạnh gia... người đãi cả nhà Huýnh Tuyết giống như hòng án tái tạo, Huýnh Tuyết thật là không nhận nỗi ân huệ của người.., càng không thể đề vì người thân vì Huynh Tuyết mà chịu nguy nan. Nếu như vậy, Huýnh Tuyết cho dù phân thân nát cốt, cũng khó có thể chuộc tội. Do đó chỉ còn có cách ly khai!"
"Huýnh Tuyết! Nàng theo ta trở về đi, ta không sợ nguy nan, cho dù có nguy nan chúng ta cùng cùng chống chịu!"
Mộ Dung Huýnh Tuyết lắc đầu: "Không, huynh hãy đi đi..."
Mạnh Thiên Sở thấy nàng đã khóc không thành tiếng, lòng đau như dao cắt: "Huýnh Tuyết, nàng nỡ để ta đi sao? Nàng có biết không? Ta dù có liều cái mạng này cùng phải cưới cho được nàng! Nếu như Ôn đại nhân vì thế mà trở mặt, e rằng ta đi chuyến này sẽ không trở lại nữa..."
Mộ Dung Huỳnh Tuyết cười thảm, dùng tay lau lệ, ai oán nhìn hắn: "Mạnh gia, phàm làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ! Huynh còn mấy vị tẩu tẩu cần phải chiếu cố, hay trân trọng họ đi..." Nàng tránh thoát tay hắn, bỏ chạy vào nhà đóng cửa phòng lại.
Mạnh Thiên Sở ngẩn ngơ nhìn theo cửa đóng chặt, lát sau khẽ thở dài chuyển thân rời khỏi vườn, mang Chu Hạo lên ngựa bỏ đi.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe tiếng vó ngựa rời xạ mới từ từ mở cửa, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng đang khuất của Mạnh Thiên Sở nước mắt lã chã rơi.
Mạnh Thiên Sở trở về nhả, vừa vào cửa là quản gia đã ra đón: "Thiếu gia, Lý công công đang ở phòng khách chờ ngài lâu lắm rồi."
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh- lòng nghĩ tên già thiên này định làm gì nữa đây? Hắn đi thẳng vào thư phòng, sắc mặt chẳng có nụ cười, vén áo ngồi xuống, trầm giọng nói, "Lý công công, nếu như còn muôn khuyên Mạnh mỗ, thi xin miễn mở làn hơi quý của ngài. Quyết định cùa ta sẽ không cái biến đâu!"
Lý công công thần tình hơi bối rối, cười khan hai tiếng: "Cái này.., Mạnh đại nhàn, à.., người ta cũng không có cách nào a, nhưng mong ngài hiểu cho."
Mạnh Thiên Sở vẫn sầm mặt chẳng nói tiếng nào.
Lý công công ngầm nghĩ, vồ đùi nói: "Người ta suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định thay Ôn đại nhân lo ra một cách, ngài xem như vậy có được không: về chuyện vợ, nguyên phối Hạ thị của Mạnh đại nhân làm lớn, Ôn cô nướng làm thứ - dù gì Ôn cô nương cũng là cháu gái ruột của Ôn đại nhàn, nếu làm thiếp thật thì Ôn đại nhân quả là mất mặt, điểm này thỉnh Mạnh đại gia hãy hiểu cho."
Mạnh Thiên Sở liếc xéo lão, không nói tiếng nào.
Lý công công gian nan nuốt nước bọt, nói tiếp: "Còn nữa, chuyện Mạnh đại nhân nạp Mộ Dung cô nương làm thiếp..., ai! Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chi Mạnh đại nhân đã đáp ứng cô nương người ta, dù sao cũng không thế bó đi uy tín nghĩa khi được. Do đó, người ta tối qua suy đi nghĩ lại, bấy giờ mới quyết tâm liều cái mạng già thế Ôn đại nhân làm chủ, đáp ứng Mạnh đại nhân có thế nạp Mộ Dung cô nương làm thiếp! Mạnh đại nhân thấy thế nào?"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới liếc nhìn lào một cái, thấy trán lão đầy mồ hôi lạnh, nhìn hắn với dáng vẻ rất đáng thương, trong lòng cười lạnh: ngươi liều cái mạng già thế lão hồ ly Ôn Tuyên làm chủ? Hác hắc, ngươi mà là cái thá gì chứ! Những gì ngươi nói hiển nhiên đều là những con bài tẩy Ôn Tuyền cấp cho ngươi. Hừ, từ tính tinh cùa ngươi mà xét, đây ắt là toàn bộ con bài tẩy của Ôn Tuyền roi
Đối với kết quả có thể xuất hiện khi hai bên cò kè đàm phán, Mạnh Thiên Sở biết có ba điều sau là tất nhiên: Một: Ôn Nhu hắn khẳng định phải cưới, Ôn Tuyển là Hán đốc Đông hán, là Tư lễ giám chưởng ân thái giám, là đại hông nhân trước mặt hoàng thượng, phe nhóm bao tròm cả nửa giang sơn Đại minh. Nếu như hắn làm mất mặt lão, kết quả thật khó dự liệu. Vì con ả đanh đá đó mà trở mặt với Ôn Tuyền là không đáng, cứ cưới về rồi từ từ sữa trị là được.
Hai: Ôn Nhu là cháu gái ruột của Ôn Tuyên, nếu để cho lảm tiểu thiếp cùa một sư gia thật sẽ bị người trong triều đình cười trẹo cả quai hàm. Do đó, chuyện đồng vợ là khẳng định rồi, chi có điều ai nhỏ ai lớn phải cố tranh thủ, Ôn Tuyền quá nhiên có là bài tẩy là có thề nhượng bộ cho Ôn Nhu làm vợ hai, đây là giới hạn hết mức của Ôn Tuyền rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ ba ngăn chặn hắn nạp thiếp chẳng qua là một loại tư thái tỏ bày sự quan tâm của Ôn Tuyên đới với cháu gái mà thôi. Bản thản hắn nạp thiếp hay không nạp thiếp, nạp nhiều hay nạp ít đói với Ôn Tuyền chẳng có chút ảnh hướng gì, do đó đây là điều có thể thương lượng.
Hiện giờ kết quả đàm phán đã hoàn toàn phù họp với phán đoán của Mạnh Thiên Sở. Hắn bây giờ mới đứng dậy, miệng cười mà mặt không cười chấp tay nói: "Đa ta Lý công công rồi, Mạnh mỗ nhất định không dám quên đại ân đại đức của công công, sau này tất có hậu báo."
Lý công công bấy giờ mới thờ phào một hơi, lau mồ hôii trán: "Ha ha, vậy Mạnh đại nhân, chúng ta thương lượng luôn chuyện thành thân đi. Chuyện này có nên thinh các vị phu nhân lên thương lượng không?"
Mạnh Thiên Sở bảo nha hoàn mời Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Ảm và Phi Yến cùng lên, bản thân sau đó đem kết quả đám phán thuật lại hết một lượt.
Ba nữ nghe thế đều cho rằng đây là kết quà lý tưởng nhất tuy làm thể sẽ khiến Tà Giai Âm thiệt thòi nhưng Tả Giai Âm là thiên sư, quyết định gả cho Mạnh Thiên Sở làm tiểu thiệp vốn đã cam nguyện tự giảm thân phận rồi, hiện giờ trước đó có thêm một phu nhân cũng không cài biện địa vị làm thiếp của nàng, do đó cũng không sao. May là chuyện của Mộ Dung Húynh Tuyết cuối cùng củng được giải quyết, ba nàng rất cao hứng, hẹn nhau lát nữa khi xong chuyện sẽ đi rước Mộ Dung Huýnh Tuyết về.
Lý công công thấy mọi người không có ý gì khác, liền yên lòng hẳn, khôi phục thân phận sứ giả đưa dâu, rề rà nói: "Mạnh đại nhân, nếu như là đón dân, tự nhiên không thể nói cưới là cưới, chúng ta phải theo quy củ tiến hành từng bước mới được."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: dù gì ta cũng không gấp, các người giỏi lắm là mang người về trước chờ họp bát tự (tám chữ ghi ngày sinh Tháng đè) định lễ vật, chọn ngày cưới gi đó hám bà lăn xong ròi thành thần cùng chưa muộn
Lý công công dùng con mắt giặc nhìn biểu tình của Mạnh Thiên Sở ho khan hai tiếng, rồi dùng giọng gia trường nói: "Về chuyện tám chừ ấy à, Ôn đại nhàn đã sớm tỉm người họp rồi, đò giá trang của tiểu thư cùng đã mang theo rồi, còn ngày thành thân tối...."
Mạnh Thiên Sở nghe thề hơi kỳ quái: "Lý công công, tám chữ ngày sinh của ta các ông sao biết vậy?"
"Ha ha hạ Mạnh đại nhân, ngài sao quên rồi, Ôn đại nhân lá Hán đốc Đông Hán mà!"
Mạnh Thiên Sờ giơ ngón tay cái lẻn bội phục gặt đầu, trong bụng thì thầm cười: bọn lão vòn lảy tám chừ ngày sinh cùa Mạnh Thiên Sỡ thiêu gia khi trước, như vậy còn đúng cái con khỉ móc gì, Mà dù gi Thì cùng đoán mò, Thôi ra sao mặc kệ.
Lý công công lại nói: "Sau khi tính ngày tháng rồi, hôn kỳ định vào ngày 8 Tháng này bái thiên địa thảnh thán."
A! Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sờ không nhịn mà đòng kêu lẻn: ngày 8 tháng này? Hôm nay đã là ngày 3, chỉ còn có 5 ngày nưa! Bọn họ thì không lo thời gian không đủ chuẩn bị hòn sự, má lo là với chút Thời gian như vẩy làm sao đối phó vói cò ả Ôn Nhu đanh đá kia.
Sau khi định ngày Tồ chức hôn lề xong, Tả Giai Âm phụ trách trù bị hòô lề, Mạnh Thiên Sở vồn định tự thán đi thỉnh Mộ Dung Huýnh Tuyết về lại, nhưng Hạ Phượng Nghi nói cứ để nàng đi, vi nữ nhân vói nhau dề nói chuyện, và cũng hiện rò thành ý hơn một chút, Mạnh Thiên Sờ cuối cùng đảnh đáp ứng, để Chú Hạo, Lý Lam Tình đưa Hạ Phượng Nghi, Phi Yên đến cho ờ của Mộ Dung Huỳnh Tuyết lần nữa, nhắt quyá lần này rươc cho được nàng về.
Sau khi họ đi rồi Mạnh Thiên Sỡ bèn ra hậu hoa viên.
Từ trước Mạnh Thiên Sở chỉ cần có thời gian là ra đậy ngồi chơi, xem cá vàng tự do bên dưới áo, cây liễu đong dựa, hoa hồng khoe sắc trong vườn tường vi, nguyệt quế, hải đường..., mọi thứ đều thật dễ chịu.
Sau khi đến nơi này, dừng lại cạnh lương đình, hắn không dời bước được nữa, mà nhìn về cái lâu nhỏ "Mộ Uyên các" ở xa xa
Cái lâu nhỏ đó vốn trước đây để đành cho Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi. Hai người đều thích đọc sách, nhưng sau khi sửa xong rồi, hai người đều hiểm không thuận tiện, nên nhà rồi mới tới đó. Hiện giờ trong đó có giam một nữ nhân, và nữ nhân đó sắp làm người đản bà của hắn rồi.
Ôn Nhu đứng trên lầu đã sớm nhìn thấy Mạnh Thiên Sở đi đến từ xa Cô ả đã quậy chán rỗi, măng chán rồi bị giam ở đây mấy ngày rồi, ngoại trừ người hầu mang cơm nước thi chẳng nhìn thấy ai khác. Từ nhỏ tới giờ chưa ai dám đói xử ngược đãi và coi thường ả như vậy, A từ sự phẫn nộ ban đẩu giờ đã biến thành nỗi ai oán ngập tràn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro