Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Nữ chưởng quỹ m...
Mộc Dật
2024-09-12 14:57:11
Tiểu nhị đại khái biết người đến là ai sớm hơn cả bọn Mạnh Thiên Sở, nét mặt tỏ vẻ rất kinh hoảng, nghe Mạnh Thiên Sở hỏi như vậy, hạ giọng đáp: "Đại gia, ngài không biết đó thôi, Hồ quân gia này là..."
Chính vào lúc này, cửa bị đá bật ra, Hồ tiểu kỳ mang theo mấy sĩ tốt vừa thấy ở ngoài cổng thành vào. Nhưng Mạnh Thiên Sở lại ra vẻ như không hề nhìn thấy gã, vẫn thưởng thức mỹ vị giai hào y như cũ.
Hồ tiểu kỳ không ngờ kẻ ngồi ở nhã tọa chính là người trẻ tuổi tự xưng là hình danh sư gia, vội nhìn qua một bên, quả nhiên thấy tiểu nương tử xinh đẹp như thiên tiên ngồi sát ở bênh cạnh sư gia đó, phía sau có nha đầu xinh đang đứng.
"U! Thật là nghĩ tới gì là cái đó liền đến! Hôm nay là một ngày may mắn sao ấy, các huynh đệ, chúng ta lấy bạc của các vị đại gia này cấp đi ăn cơm, ai ngờ lại gặp phải họ. Thật là hữu duyên a, các ngươi thấy sao?" Binh sĩ ở bên cạnh tự nhiên là luôn miệng phụ họa.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới quay đầu, nhìn y một cái hỏi: "Sao hả? Quân gia muốn ngồi lên nhã tọa (Chú: chỗ trang nhã, trong trường hợp thời hiện đại nên dịch là "ghế nóng" thì hợp hơn. Người dịch đành để vậy do không tìm được từ nào đắc) này à?"
"Không không, các người đến trước, đương nhiên là để các người ngồi." Hồ tiểu kỳ dùng đôi mắt tặc nhìn chằm chằm vào Hạ Phượng Nghi, dùng gương mặt cười hề hề nói: "Vừa rồi mới gặp các vị mà như đã quen lâu, bữa này hãy do Hồ mỗ ta thỉnh khách đi, chúng ta cùng uống một chung thế nào?"
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng cười: "Xin lỗi, bỉ nhân mang theo nội quyến, không tiện ngồi chung với người ngoài."
Hồ tiểu kỳ thật mặt dày, cười nói: "Không ngại đâu, trước lạ sau quen mà, cùng uống chút rượu chẳng phải là bằng hữu hay sao? Hắc hắc." Đôi mắt của y cứ nhìn loạn trên người hạ Phượng Nghi, ghé mông ngồi xuống ghế.
Trong lúc mông của y chuẩn bị tiếp xúc mặt ghế, bộ đầu Vương Dịch khẽ nhích mũi chân, đá văng cái ghế ra, Hồ tiểu kỳ ngồi vào chỗ trống, té oạch xuống đất, khiến mọi người đều bật cười.
Hồ tiểu kỳ tức giận, bò dậy định rút đao, không ngờ lúc này chợt có một luồng hương hoa thổi tới. Hồ tiểu kỳ không tự chủ rùn mình, chuyển thân nhìn, liền thấy một nữ tử đang uyển chuyển đi lên.
Nữ tử này khoảng mười tám tuổi xuân, thân mặc một áo trắng ngắn, quần hòa màu bạch nguyệt. Ở cổ, tay áo và viền quần đều có thêu hoa đơn giản, eo thắt bằng một dây lưng lụa màu lam, để thòng xuống đất. Đầu của nàng để thỏng búi tóc tết lỏng, dùng một cây trâm ngà voi đính giữ. Áo quần và trang sức đơn giản trang nhã y như căn phòng này vậy. Tuy nàng cũng có thoa một lớp phấn nhẹ, nhưng lại làm tôn thêm vẻ thanh tú tinh trí cuối mắt đầu mày, đặc biệt là đôi mắt to trong eo đầy sóng nước làm rúng động lòng ngừơi.
Nữ tử đó bước lên, mùi hương hoa càng lúc càng nồng, không biết là hương của hoa gì, chỉ có điều rất dễ ngửi.
Hồ tiểu kỳ vừa thấy nữ tử đó đi lên, lập tức đổi thành cái mặt tươi cười, bước tới mấy bước, cung tay xá: "Xin chào Tả cô nương!" Các quân sĩ khác cũng cúi chào như vậy.
Nữ tử ấy lại không lý gì tới họ, đi thẳng tới trước mặt Mạnh Thiên Sở, nhún mình chào chữ vạn phúc.
Mạnh Thiên Sở đối với các cô gái trước giờ đều rất khách khí, thấy vậy vội đứng lên trả lễ.
"Tiểu nữ họ Tả tên Gia Âm, là chủ quán này. Xin hỏi cao danh quý tính của các vị?"
Mạnh Thiên Sở nghe nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp họ Tả này lại là chủ của tửu lâu, khong khỏi có chút kinh ngạc. Qua lời nói, có vẻ như nàng ta là người có đọc sách, tuy không biết có phải là khuê tú đại gia hay không, những chí ít cũng là viên ngọc bích của tiểu gia nào đó, bèn đứng dậy chấp tay: "Bỉ nhân Mạnh Thiên Sở, hai vị này chính là tiện nội và thiếp thân nha hoàn. Còn vị này là hảo bằng hữu Vương Dịch của bỉ nhân."
Sau khi Mạnh Thiên Sở giới thiệu xong, mọi người tương hỗ làm lễ ra mắt, Mạnh Thiên Sở mời Tả Giai Âm ngồi xong, nàng nghiêng người nói: "Mạnh gia và các vị đến Tri Vị quán của tôi mà không chiêu đãi tốt, thật là thất lễ rồi, hi vọng các vị đừng trách cho."
Mạnh Thiên Sở xua tay cười nói: "Tả cô nương không cần phải nói vậy, hơn nữa đây đâu phải là cái sai của cô nương a, có phải không nào?"
Tả Giai Âm mỉm cười gật đầu, chuyển thân nhìn Hồ tiểu kỳ, nụ cười vẫn treo trên mặt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó không thân thiết như một nụ cười cần có, thậm chí còn khiến người ta lạnh lòng.
"Ngài tiếp tục ở đó chờ hay là muốn ta thỉnh?" Thanh âm tuy vẫn ôn nhu, nhưng nghe lành lạnh.
"Theo lời cô nói, tôi đi đây, đi ngay lập tức." Nói xong, Hồ tiểu kỳ xoa mông đít, lưu luyến nhìn Hạ Phượng Nghi một cái nữa mới dẫn quân sĩ định bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chậm đã!" Tả Gia Âm vẫn dùng lời nói rất nhẹ nhàng y như cũ, nhưng ngữ khí mang vẻ ra lệnh không cho phép cải lại.
"Tả cô nương, còn có gì phân phó sao?" Hồ tiểu kỳ dừng chân, chuyển thâne dè nhìn cô nương đó.
"Ngươi đi thế sao?"
"Tôi..."
"Hừ, ngươi quấy rối khách nhân của ta, nên biết làm như thế nào rồi, chẳng lẽ còn phải chờ ta dạy ngươi?"
Hồ tiểu kỳ vội vã bước tới chấp tay vái Mạnh Thiên Sở và mọi người: "Đều là tiểu nhân không phải, làm mất hứng của các vị, sau này Hồ mỗ nhất định không dám nữa, mong nễ mặt Tả cô nương tha cho tiểu nhân."
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh, không nói gì, lòng nghĩ tên Hồ tiểu kỳ này khí thế phô trương ngông cuồng như vậy nhất định là có gốc gác, không ngờ gặp phải nữ tử đẹp lạnh này lại giống như chuột nhìn thấy mèo, không biết nữ tử này có nguồn gốc từ đâu, nhất định không đơn giản là chủ quán bình thường.
Hồ tiểu kỳ bấy giờ mới dẫn quân sĩ xuống lầu.
Tả Gia Âm chuyển thân lệnh cho tiểu nhị: "Số thức ăn này đều nguội hết rồi, mau bảo nhà bếp mang xuống làm nóng lại."
"Không cần đâu Tả chương quỹ." Hạ Phượng Nghi nói, "Còn nóng mà, cứ như vậy ăn thôi."
Điếm tiểu nhị không ngờ vẫn theo lời dặn của cô nương đem thức ăn xuống làm nóng. Cô nương đó lại chọn vài món ăn coi như bồi lễ.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chuyện này không thể trách quán của các cô, là người khác kiếm chuyện, sao có thể để cô đền được?"
Tả Giai Âm cười điềm đạm: "Hà tất phải phân rõ ràng như vậy a? Dùng thấy thích là được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa kẻo lỡ bửa ăn của các vị." Nói xong nàng ta đứng dậy, chào mọi người chuẩn bị đi ra.
"Xin chậm đã!" Mạnh Thiên Sở mỉm cười đứng dậy mời nàng ngồi tiếp, "Nếu như Tả chưở quỹ tặng rượu thịch, sao không cùng uống vài bôi?"
Tả Giai Âm cười nhẹ, thoải mái đáp ứng: "Được a, vừa rồi ta nghe các vị nghị luận về điển cố của món ăn Tây Hồ, tiểu nhị biết không nhiều, hay là để ta giảng giải cho mọi người một chút."
Mạnh Thiên Sở xua tay: "Lai lịch món ăn có thể để sau, tại hạ đối với phương danh của cô nương rất hiếu kỳ, vừa rồi khi vào quán, thấy ở cửa có một cái biển, trên có một câu 'Khúc viện phong hà thị giai âm', xem ra là nguồn gốc ra đời của phương danh cô nương, hoặc là phương danh của cô nương là nguyên do ra đời câu thơ này."
"Vâng, công tử thông tuệ hơn người, bội phục!"
"Ha ha, vậy mà đoán không ra thì uổng cho ta tự xưng phá án như... khụ khụ...., cô nương, thỉnh nói qua về lại lịch các món ăn đi."
Tả Gia Âm nhoẻn miệng cười, phảng phất như không nghe lời nói lỡ vừa rồi của Mạnh Thiên Sở, đôi mắt lóng lánh ánh nước lấp lóe một cái, nhìn sâu vào mắt hắn, nói tiếp: "Món Tây hồ thố ngư này còn được xưng là 'Thúc tẩu truyền trân', tương truyền là cổ đại có Trữ thị huynh đệ bụng đầu văn chương ẩn cư ở Tây Tử hồ đánh cá mưu sinh. Khi ác ôn Triệu đại quan nhân thấy tư sắc của Trữ tẩu liền động lòng chiếm đoạt, dùng kế đánh chết chồng. Trữ đệ vì báo cừu cho anh liền dâng cáo trạng lên quan phủ, kết quả bị đánh một trận. Trữ tẩu khuyên em chồng chạy ra ngoài, trước khi đi còn đặc ý dùng đường, dấm chế biến một con cá côn ở Tây hồ làm tiệc tiễn, để cho em chồng khỏi 'Khổ điềm vô vong bách tích tân toan chi xử' (Đắng cay hay sung sướng gì cũng không quên chỗ đau xót của bá tánh). Sau đó cậu em chồng công thành danh toại, trong một lần thết yến không ngờ ăn được loại cá đặc chế theo vị chua ngọt này, cuối cùng tìm được người chị dâu đã mai danh ẩn tích. Và thế là, y lại từ quan chức, trở lại làm nghề đánh cá mưu sinh."
Mạnh Thiên Sở vỗ tay: "Hay cho câu 'Thúc Tẩu truyền trân' (Em chồng chị dâu truyền cho nhau điều trân quý). Hay a! Nào, nào, nào, hãy để chúng ta uống một ly trước giúp Tả cô nương tươi nhuận cổ họng." Mạnh Thiên Sở đề nghị, mọi người đều nâng chung rượu trong tay lên uống cạn.
Phi Yến quan tâm nhất không phải là chuyện kể, mà là cách làm các món này, giả vờ tùy ý hỏi: "Tả chưởng quỹ, món ăn này làm bằng cách nào có thể nói thử được không? Thiếu gia của chúng tôi thích như vậy, tôi muốn học cách làm cho thiếu gia dùng."
"Được a!" Tả Giai Âm nhìn Phi Yến với ý vị sâu sắc, từ từ nói: 'Chế tạo món Tây Hồ Thố Ngư này tất phải dùng cá côn Tây Hồ làm nguyên liệu, trước khi chế biến thì để đói hai ngày để cho tạp vật trong ruột bài tiết sạch, trừ đi luôn mùi đất, như vậy khi chế biến thì thịt cá mới thơm ngon lại có vị thịt cua."
Mọi người ăn một lúc, Tả Gia Âm lại kể về lai lịch của "Đông pha nhục" cùng các món ăn nổi tiếng khác của Hàng Châu. Phi Yến thì hỏi mãi cách làm, Tả Giai Âm không giấu giếm gì, nhất nhất nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong thời cổ, việc chế biến món ăn là kỹ thuật để nuôi sống gia đình, không dễ gì truyền cho người ngoài, cũng không tìm được sách vỡ nấu ăn gì. Trong khi đó, nàng Tả Gia Âm này nói tuốt tuồn tuột, chẳng giấu giếm điều gì, thật khiến Phi Yến vui mừng quá đỗi. Cô nàng thiên tư thông tuệ, giỏi về nấu ăn, cho nên chỉ cần nghe qua một lượt là nhớ hết.
Ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở cùng mọi người xuống lầu lên xe ngựa ra về, Tả Giai Âm nhất mực tiễn đến cửa.
Trên đường trở về nha môn, Phi Yến chìm ngập trong niềm vui mới học được cách làm các món hàng châu, tự lẩm bẩm nói: "Vị Tả chưởng quỹ này quả là không tệ, vừa nhiệt tình vừa thông tình đạt lý, lại xinh đẹp vô cùng."
Hạ Phượng Nghi hạ giọng nói: "Các ngươi không thấy vị Tả chưởng quỹ này nhiệt tình quá đỗi hay sao? Nếu là mỗi khách nhân đến nàng ta đều chiêu đãi như thế, thì chuyện làm ăn này không biết phải bù lỗ đến chừng nào!"
Phi Yến cười hi hi: "Theo em thấy thì nàng ta nhất định là nhìn trúng thiếu gia của chúng ta rồi." Xong lắc lắc tay của Mạnh Thiên Sở: "Ai, thiếu gia, người nói có phải không?"
"Đoán mò cái gì đó, cái gì mà nhìn trúng ta? Người ta làmcái này gọi là kinh doanh chi đạo đó nha."
"Hi hi! Sao em thấy nhãn thần của nàng ấy có gì không đúng?"
Hạ Phượng Nghi chen lời: "Em có phải uống dấm chua rồi không đó, nhìn ai cũng thấy ánh mắt không ổn!"
"Làm gì có." Phi Yến hạ giọng, thẹn thùng đáp, "Nô tì chỉ muốn thiếu gia có thể định chuyện hôn nhân sớm... nạp một tiểu thiếp gì đó..."
Đang nói chuyện, xe ngựa đã về tới cửa nha môn. Bọn sai dịch gác cổng nhìn thấy xe ngựa của mọi người, vui mừng reo lên: "Trở về rồi! Sư gia trở về rồi!" Một tên vội chạy đi thông báo, còn lại một tên bước tới đón. Không chờ Mạnh Thiên Sở xuống xe, y liền gấp rút nói lớn: "Sư gia, ngài rốt cuộc đã về rồi. Tri phủ Kha đại nhân ở nội nha môn cùng tri huyện lão gia chờ ngày cả nửa ngày rồi, tri huyện lão gia cứ ngồi hầu mãi, ngài mau tiến vào đi."
Tri phủ Kha Càn? Mạnh Thiên Sở lập tức minh bạch, Kha Càn đường đường là tri phủ mà hạ mình đến tìm hắn, rõ ràng là có chuyện cầu. Và chuyện nhờ cậy này dựa vào cảnh xảy ra ở cổng thành vừa rồi, hắn đã đoán được tám chín phần: rõ ràng là ông ta vì cái chết li kỳ của con trai mà đến.
Mạnh Thiên Sở đã có chỗ dựa trong lòng, nên y như cũ không nhanh không chậm đỡ nương tử Hạ Phượng nghi xuống xe ngựa. Hạ Phượng Nghi nói: "Tướng công, tri phủ đại nhân đến rồi, chàng còn không mau đi đi, tự chúng thiếp trở về phòng được."
Mạnh Thiên Sở thò đầu ra nói khẽ: "Lúc này không làm bộ làm tịch một chút người ta sẽ không coi trọng nàng. Để lão chờ đó đi, đưa mọi người về rồi ta sẽ tới."
Phi Yến ở bên nghe được liền lè lưỡi, tri phủ lão gia (tương đương thị trưởng Hàng Châu bây giờ) là quan cao chánh tứ phẩm, thiếu gia lại không coi vào mắt, lại chậm chạm câu giờ, quả thật là to gan rồi.
Mạnh Thiên Sở nhất mựa đưa hai nàng vào trong tiểu viện của mình ở nội nha. Hắn vốn còn uống một chén trà, nhưng các nha dịch đã chạy vào thúc hối, hắn mới rề rà thủng thích đến chỗ của Thái tri huyện.
Gác cửa lớn tiếng xướng tên: "Mạnh sư gia đến!"
Mạnh Thiên Sở thẳng người đi vào cửa phòng khách, Thái tri huyện đã bước ra đón: "Tiên sanh, ông trở về rồi..."
Mạnh Thiên Sở chấp tay: "Ông chủ, vãn sinh mê luyện cảnh đẹp núi đồi, nhất thời quên cả giờ giấc, không biết có công vụ khẩn cấp gì cần vãn sinh xử lý?" Hắn đưa mắt nhìn một lão giả ốm o đang ngồi trên ghế thượng tọa trong phòng khách, ba chòm râu dài trông có vẻ tiên phong hạc cốt, chỉ có điều ở mi và mắt đầy vẻ ưu sầu.
Thái tri huyện gật đầu, "Đúng a, tri phủ đại nhân có chuyện cần thương lượng với tiên sinh." Xong ông ta chuyển thân nói với lão giả gầy còm: "Tri phủ đại nhân, đây chính là hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở do ti chức dùng lễ mời về." Xong hạ giọng nói với hắn: "Vị này là Hàng châu tri phủ Kha đại nhân của chúng ta."
Mạnh Thiên Sở vội bước tới cung thân làm lễ: 'Vãn sinh ra mắt Kha đại nhân."
Kha Càn đứng dậy, ôm quyền hoàn lễ: "Tiên sinh bất tất đa lễ, ngồi xuống nói chuyện." Lời nói của ông ta thập phần khách khí.
Mạnh Thiên Sở thấy ông ta thần sắc bi thương, xem ra đau đớn vì cái chết của con trai, liền vén áo ngồi ghế bên, im lặng chờ ông ta nói.
Kha tri phủ thở dài một hơi: "Tiên sinh nhất định là biết khuyển tử tối qua đã li kỳ chết đi, bổn phu đau thương cùng cực, nhưng không thể giải đáp được, không biết vì sao khuyển tử lại chết, đã thỉnh các vị lang trung của Hàng châu tra xem cứu cánh, nhưng mỗi người nói mỗi khác, đều là phong tà nhập não, rồi trúng độc mà chết, hoặc là bị trúng tà. Nếu như khuyển tử có thể là bị người hạ độc chết, bổn phủ mới quyết định lập trạm điều tra người khả nghi. Nhưng tra cả ngày mà chẳng có kết quả gì. Hôm nay Thái đại nhân đến phúng điếu, nói tiên sanh phá án như thần. Bổn phủ cũng được nghe đã lâu, nên hôm nay đặc biệt đến bái phỏng, muốn thỉnh tiên sinh trợ giúp phá án con trai ta chết một cách li kỳ này, bắt được chân hung quy án."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro