Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Tiểu Hầu Tử
Mộc Dật
2024-09-12 14:57:11
Tú bà vừa nhìn thấy người trong tranh, lập tức cả kinh: "Công tử,... sao có thể được chứ?”
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao hả? Má má cũng đã thấy qua bức hoạ này?" Hắn vốn cho là phải tìm thêm mấy vị cô nương hỏi thử, không ngờ vừa gặp người thứ nhất đã nhận ra bức họa này, như vậy có thể nói là hắn không cần phải mất nhiều thì giờ chi nữa.
Tú bà gật đầu đáp: "Lúc đó Từ đại công tử vẽ cho Thủy cô nương bức họa này ở hậu hoa viên của Nhuyễn Hồng lâu chúng tôi đây này, công tử không tin có thể từ phòng này thò đầu qua cửa sổ là có thể nhìn thấy giả sơn và mẫu đơn giống như trong bức họa"
Mạnh Thiên Sở quả nhiên bước tới cửa sổ mở ra thò đầu nhìn xuống, tuy sắc trởi đã tối, nhưng trong hậu hoa viên chỗ nào cũng treo đèn nên ánh sáng chẳng khác gì ban ngày. Hậu hoa viên này là chỗ náo nhiệt, đình đài lầu các và các sân chơi đều có, mấy chục đôi nam nữ đùa giỡn giữa hoa cây, trông rất xinh động, và cái chỗ có trong bức họa nhìn một cái là nhận ra ngay.
Mạnh Thiên Sở trở về trước bức họa, hỏi; "Từ công từ đó là người ở đâu? Dường như rất quen với Thủy cô nương?"
Tú bà không trả lời câu hỏi của Mạnh Thiên Sở, mà nói: "Công tử nếu như đã đến, hay là gọi mấy cô nương hầu hạ, sau đó tôi sẽ nói cho công tử nghe chuyện của Thủy cô nương và Tư công tử?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Má má nói phải lắm, nếu như đã đến thì cứ an tâm ngồi chơi, hãy cho ta mấy món nhắm và rượu ngon, cô nương thì gọi hai người là được, ta một cô, tùy tùng của ta một cô."
Tú bà thấy Mạnh Thiên Sở chỉ gọi hai cô, có vẻ không vui, Mạnh Thiên Sở thấy hết, thế là cười tiếp: "Tuy ta chỉ gọi hai cô nương, nhưng tiền tự nhiên sẽ đưa không ít, hơn nữa má má cứ ở đây, tự nhiên không để má má ngồi không, có phải không nào?"
Tú bà nghe thế mới cao hứng trở lại, vội gọi to: "Đồng nhi, có khách đến rồi." Lại nói với Mạnh Thiên Sở: “Đồng nhi cầm kỳ thi họa không gì không hiểu, hơn nữa năm nay mới mười lăm tuổi, trẻ tuổi xinh như hoa, vô cùng duyên dáng, công tử nhất định nhìn là thích ngay."
Trong lúc nói chuyện, ở ngoài bước vào một nữ tử, Mạnh Thiên Sở ngẩng đầu nhìn, thấy cô này mặc áo bích lúc, váy bách điệp màu khói xanh, khoác bên ngoải lụa mỏng, mày như vẽ, da như tuyết, môi đỏ răng xinh, vai thon eo nhỏ, mùi thoang thoảng nhẹ như u lan, quả thật là kiều mị không xương, xứng với câu tiểu mỹ nhân mỹ diễm thu hồn.
Cô gái bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, hành lễ với hắn, sau đó nhẹ ngồi cạnh bên, cử chỉ không lã lơi chút nào.
Tú bà thấy Mạnh Thiên Sở nhìn đến ngẩn ra, trong bụng yên lòng, liền hỏi: "Có cần Đồng nhi đàn cho công tử nghe một khúc trước không?"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới rời mắt khòi Đồng nhi, cựời nói: "Không thẹn là thiên hạ đệ nhất lâu, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tú bà tự nhiên đắc ý muôn phần, nói vuốt: "Công tử quá khen rồi, công tử lần đầu tới đây, chúng tôi tự nhiên không tùy ý gọi một cô nương ra hầu công tử. Nhuyễn Hồng lâu của chúngtôi có bốn đóa hoa, Đồng nhi chính là một trong số đó."
Mạnh Thiên Sở nhìn Đồng nhi, thấy tuổi tương đương Phi Yến nhà mình, nhưng mặt có thêm mấy phần thành thục và chính chắn, xem ra từ nhỏ đã chịu không ít cái khổ gây ra từ người khác, cho nên trong ánh mắt đượm phần tang thương.
Hắn bảo: "Đàn thì không vội, chúng ta vừa rồi chẳng phải là nói tới chỗ của Thủy cô nương sao? Tiểu sinh có một tập quán, chính là đâu cho ra đấy, nghe xong chuyện của Thủy cô nương rồi nghe Đồng cô nương đàn một bản cũng không muộn."
Tú bà nghe thế nghĩ dù sao thì mình cũng không kể suông, bản thân cũng được thưởng tiền khi kể, tự nhiên là cao hứng bảo Đồng nhi châm rượu, còn mình thì tiếp tục câu chuyện lúc nãy.
"Nói đến vị Từ công tử đó thì quả là không phải nhân vật thường, vị này văn tài võ lược, cái gì cũng tinh thông, không những tinh thông âm luật, người lại đẹp nghi biểu đường đường, Đồng nhi còn có phúc được Từ công tử dạy qua mấy lần nữa đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng nhi khẽ nói: "Má má nói phải lắm, vị Từ công tử đó xác thật là người như vậy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vị Từ công tử đó hiện giờ ở đâu?"
Tú bà lắc đầu: "Cái đó thì không biết, từ khi Thủy cô nương rời khỏi Nhuyễn Hồng lâu, Từ công tử không đến chỗ này nữa."
Đồng nhi nói: "Từ công tử xem ra là ở kinh thành mưu một chức quan gì đó rồi, năm đó nếu không vì thi rớt hết lần này đến lần khác, Từ công tử đã sớm chuộc Mộc Nhan tỷ tỷ ra rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vị Từ công tử đó tên gọi đầy đủ là gì?"
Đồng Nhi vừa dâng một chung rượu vừa hỏi: "Công tử hỏi thế để làm gì?"
Mạnh Thiên Sở cười điềm đạm, uống cạn chung, đáp: "Ta vốn muốn gặp Thủy cô nương một lần, ai ngờ không thể tương kiến, do đó hi vọng có thể tìm được người quen biết cô ta hỏi lại một số sự tình, như thế hi vọng có thể giải được cái khổ tương tư của ta."
Đồng Nhi nghe Mạnh Thiên Sở nói vậỵ, có vẻ cảm động: "Công tử đối với Thủy cô nương quyến luyến như vậy thật khiến Đồng nhi vô cùng cảm động, vị Từ công tử đó tên là Từ Vị, là người Thiệu Hưng, tự Văn Trường, hiệu Thanh Đằng cư sĩ."
Mạnh Thiên Sở nghe thế mừng vô cùng, vậy là quá tốt, vị tiểu mỹ nhân này cái gì cũng nói rồi, bản thân bớt nhọc công đi tìm vị Thanh Đằng cư sĩ đó rồi. Hắn cao hứng hỏi: "Được rồi, không nói chuyện người đã li khai nữa, hôm nay nên nói chuyện người trước mắt, Đồng nhi, chúng ta uống rượu ngâm thơ nghe cô đàn, được không?"
Tú bà nghe nói không có chuyện của mình nữa, vội đứng đậy kính rượu Mạnh Thiên Sở, nhưng không đi ngay, hắn biết ý cười gật đầu với Chu Hạo, Chu Hạo móc một đĩnh bạc nhỏ ra trao cho tủ bà, bấy giờ tú bà mới vui cười lui ra. Mấy người còn lại mới yên tâm hưởng cái vui xuân tiêu, không cẩn phải kể kỹ nữa.
Hôm sau, Mạnh Thiên Sở phái người gọi Đông Hán tư phòng Trần Tinh Bằng ở Hàng châu tới, yêu cầu y phái người đi điều tra Từ Vị, xem nam nhân này hiện giờ ở đâu.
Trần Tinh Bằng đi rồi, Mạnh Thiên Sở đang đứng trong vườn chợt thấy quản gia đi vội ra ngoài, liền gọi lại hỏi có việc gì. Quản gia hơi biên sắc, cúi đầu thưa: "Hôm qua mợ ba gọi tôi đi lấy cái mền mùa đông gửi tu bổ ở tiệm gấm, tôi và mấy người làm uống rượu quên mất, do đó bây giờ vội đi lấy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Mền gì vậy, hỏng rồi thì thôi cần gì tu bổ nữa?”
Quản gia cười đáp: "Không phải quản gia tôi trước mặt thiếu gia khen mợ ba nha, tuy nói mợ ba xuất thân nhà đại gia, nhưng rất biết cách tiết kiệm. Hôm trước, con khỉ đó được Chu Hạo thả ra chơi, vừa khéo lúc mọi người đem phơi y phục trong vườn, vì khó lắm mói có nắng đến như vậy, sợ để ẩm mốc đi, ai ngờ con khỉ đó lại đem y phục quẳng tùm lum, còn làm rách cái mền bông mà mợ ba rất thích nữa.”
Mạnh Thiên Sở gật đầu, phẫy tay bảo: “Được rồi, ta biết rồi, ông đi đi, không cần gấp, ông cũng lớn tuổi rồi, đi từ từ, mợ ba không trách đâu."
Quản gia cười gật đầu, thưa: "Quản gia có phúc gặp được thiếu gia và ba phu nhân tốt, nhưng không thể vì mọi người tốt mà tôi được thế làm lừng, như vậy là không đúng. Dạ thôi, thiếu gia, nô tài đi đây.”
Mạnh Thiên Sở nhìn theo bóng dáng vội vã của quản gia, lắc đầu đi vào vườn.
Trong vườn vẫn náo nhiệt, tiếng cười vẫn không ngừng, đặc biệt là giọng Phi Yên to nhất, Mạnh Thiên Sở thuận theo tiếng, lần tới chỗ có tiếng ồn, thấy ở đó không biết từ lúc nào đã giăng rất nhiều dây, trên dây mắc đầy y phục và mền gối. Hôm nay khí trời quả không tệ, xem ra cả nhà vận dụng hết nhân lực, đem mền gối mùa đông hong phơi hết một lượt rồi.
Hắn bước qua mấy cái cán do dây mắc tứ tung hình thành, cuối cùng nhìn thấy Phi Yến đang đùa giỡn cùng các nha hoàn, cười vô cùng thích thú. Hắn bảo: "Ta từ xa đã nghe mọi người cười rồi, có chuyện gì cao hứng vậy, nói ta nghe thử?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nghe tiếng quay lại, nhận ra hắn, nha hoàn sợ hãi nhún mình vấn an, còn Phi Yến thì vừa hành lễ vừa cười níu Mạnh Thiên Sở hỏi:
"Thiếu gia, thiếu gia đến vừa đúng lúc, người nhìn con khỉ đó kia, chọc người cười chết thôi"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới hay thì ra là các cô nương vây quanh con khỉ vừa xem vừa cười, hắn nhìn mà không khỏi vui lây, vì con khỉ đó không biết mặc váy hồng của cô nương hay phu nhân nào mà rất ra dáng, ngay cả nút cũng cài rất khéo, trên đầu quấn khăn hồng, thấy hắn đến liền từ dưới đất phóng lên một nhánh cây thấp, lại còn làm ra vẻ thẹn thùng, mọi người thấy vậy không khỏi ôm bụng cười ngất.
Mạnh Thiên Sở vừa cười vừa nói: "Các ngươi đúng là nha đầu hư, một ngày nóng thế này chọc thì được, còn mặc đồ cài nút chi cho chặt vậy, coi chừng chú nhóc bị nóng chết bây
giờ."
Phi Yến đáp: "Là nó tự mặc đó, đâu phải chúng em."
Mạnh Thiên Sở không khỏi nhớ tới lời Cầm Nhi kể con khỉ này rất thông minh, thì ra quả là như vậy.
Con khỉ xem ra đã cảm thấy nóng nực, liền nhanh chóng cởi váy áo ra, quẳng xuống đất, cái khăn thì vẫn để vậy, xem ra là dùng để che nắng. Nó nhìn nhìn mọi người, nhân lúc mọi người không chú ý liền tuột xuống đất chạy, một nha hoàn hoảng hốt nói: "Không xong rồi, xem ra là chạy vào phòng ai đó tìm áo quần mặc rồi, mọi người mau đuổi theo nó."
Mọi người nghe thế vội đuổi theo, Mạnh Thiên Sở cũng nhanh bước chạy theo, muốn xem coi con khỉ rốt cuộc quậy đến cỡ nào.”
Quả nhiên, từ xa xa, Mạnh Thiên Sở đứng trên cầu nhỏ, thấy con khỉ chạy vào phòng Phi Yến, và tiếng Phi Yến gào thảm: "Xong rồi, cái váy của ta!" Nói xong chạy thẳng vào phòng.
Một chút sau, con khỉ quả nhiên mặc cái váy của Phi Yến chạy ra, do váy dài quá nên nó mắc lại ở cửa sổ, đành đứng đó làm mặt khỉ với mọi người.
Nhìn con khỉ mặc váy mặc áo, Mạnh Thiên Sở cảm thấy rất lý thú, nhưng, nụ cười của hắn chợt cứng lại, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, khiến mắt hắn đột nhiên sáng lên....
…
Khí trời càng lúc càng nóng, đường lớn đường nhỏ Hàng châu đầy người ngồi dưới gốc cây hoặc ven sông, cảnh tượng này đại khái phải qua canh hai họ mới chịu về nhà, đêm cuối cùng mới yên tĩnh lại, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng chó tru và mùi nước sông thoang thoảng.
Một bóng người loạng choạng từ cửa sau của một căn nhà bước ra, một nữ tử vừa cài cúc áo, vừa nũng nịu trách người đó: "Hạ lão gia, ngài chậm một chút, có thời gian hãy đến thăm tiểu Thúy Liên nha, người ta nhất mực mong ngài lắm đó."
Người đó trù trừ, miệng nấc cục, hàm hồ đáp: "Được được, có thời gian ta sẽ đếm thăm cục cưng, tiểu yêu tinh, chỉ... chỉ là... ta biết, cái nàng nhớ không... không phải là con người ta, mà là... là bạc trong túi ta, ha ha ha ha...."
Nữ từ đó cười khanh khách mấy tiếng, nói: "Coi ngài nói kia, chúng tôi làm ăn chun chút thế này, không phải là dựa vào tiền của ngài để ăn cơm hay sao?”
Người đó không nói nữa, loạng choạng đi mấy bước, rơi sụp xuống đất nôn, nữ tử thấy vậy vội chạy vào nhà đóng cửa lại, sợ mùi vị bay vào nhà.
Người đó nôn xong, đi hai bước lại ngồi xuống không đứng dậy nổi nữa, thở hổn hển mấy hơi, miệng càu nhàu: "Tụi ** thúi này không biết là cho ta uống cái nước đái mèo gì mà say bốc cả đầu, hại ta mất cả lượng bạc mà chỉ cho sờ mấy cái, coi ta lần sau đến thu thập ngươi thế nào... con ** nhỏ, hắc hắc hắc.."Nói xong, y cười dâm mấy tiếng, định đứng dậy, chợt sau lưng bước tới hai người, không cho nói gì dùng bao trùm kín. Y chưa kịp kêu la thì đã bất tĩnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro