Nạp Thiếp Ký 3 : Hình Danh Sư Gia
Trẻ con
Mộc Dật
2024-09-12 14:57:11
Trương Chấn Vũ nhíu mày, hai tay bưng bát rau kia đứng lên, đem đến đặt trước mặt Tần phu nhân, rồi quay lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm, không nói gì cả.
Tần phu nhân cười khanh khách, ánh mắt đong đưa nhìn Trương Chấn Vũ, gắp một ít rau bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, mút mát cuộng rau, làm cho người ta cảm giác giống như nàng đang mút chỗ đó của Trương Chấn Vũ vậy.
Trương Chấn Vũ hơi ngửng đầu liếc nhìn Tần phu nhân, thấy động tác của nàng, mặt đỏ bừng lên, vội vã cúi đầu. Tần phu nhân lúc này mới nuốt cọng rau kia, vươn cánh tay trắng như tuyết, gắp một miếng đậu đưa đến trước mặt Trương Chấn Vũ, ngọt ngào nói: “Công tử… cám ơn ngươi, ta gắp cho ngươi miếng đậu…”
Khuôn mặt anh tuấn của Trương Chấn Vũ vốn đã đỏ bừng lên, hắn liếc nhìn những người khác, rồi trầm mặt xuống, đặt bát thật mạnh lên bàn: “Trương mỗ đã no, các vị xin cứ tự nhiên! Cáo từ!” Nói đoạn phất áo, cất bước nhanh chóng rời khỏi trai phòng.
Tần phu nhân vẫn đang gắp miếng đậu kia, Tần Dật Vân vội vàng đưa bát đến cạnh đầu đũa nàng, cười cười nói: “Nương tử, cho ta đi, ta thích ăn đậu.” Tần phu nhân buông miếng đậu vào bát hắn, Tần Dật Vân thu bát về ăn ngon lành.
Thấy tình huống có chút mất tự nhiên, thương nhân Hạ Vượng pha trò giảng hòa, liếc nhìn chuỗi trân châu trên cổ Tần phu nhân nói: “Phu nhân, vòng cổ này thật sự là quý báu, khẳng định là giá trị không ít tiền!”
Tần phu nhân nghe vậy, hi hi cười, cúi đầu nhìn vòng cổ mình đang tỏa ra hào quang nhu hòa, nói: “Đúng vậy, đây là báu vật gia truyền của Tần gia chúng ta, bà nội để lại cho mẹ ta, rồi mẹ ta để lại cho ta, trị giá hàng trăm lượng bạc. Vòng trân châu này không lúc nào rời khỏi người ta, ngay cả tắm rửa hay đi ngủ ta cũng không cởi.
Hạ Vượng lặng lẽ nuốt nước miếng, liên tục tặc lưỡi nói: “Ta đi buôn bán nhiều năm như vậy, trang sức thấy qua không phải là ít, nhưng vòng cổ đẹp tinh xảo như vậy, thật đúng là mới thấy lần đầu. Chậc chậc, các ngươi xem này, hạt trân châu sáng êm dịu, trong suốt, lớn hơn những hạt thông thường, chậc chậc, thật sự là chí bảo a!”
Tần phu nhân được khen đắc ý, nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ.
Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng của Hạ Vượng cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói: “Tần phu nhân, giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, ngươi đeo vòng cổ này mang đi khắp nơi, lại còn rêu rao giá trị của nó nữa, không sợ kẻ gian lấy mất sao?”
Tần phu nhân mở to mắt: “Sao lại thế? Ta đeo đã nhiều năm, chưa có chuyện gì cả.”
Hạ Vượng nghe Mạnh Thiên Sở nói, cũng đoán là hắn nói kháy mình, mỉa mai mói: “Ý Mạnh công tử nhắc nhở là, Tần phu nhân nên đề phòng người có ý xấu.”
Tần phu nhân thùy mị nhìn Mạnh Thiên Sở: “Hì hì, nếu Mạnh công tử không chê, ta vốn đã muốn đưa nó cho Mạnh công tử. Chỉ cần Mạnh công tử gật đầu, đừng nói là chiếc vòng cổ này, trên người ta có cái gì cũng đều là của Mạnh công tử… hì hì!”
Hạ Vượng trợn tròn mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với Mạnh Thiên Sở. Chỉ có Tần Dật Vân vẫn cắm cúi ăn, coi như không thấy chuyện gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Thiên Sở cười nói: “Đa tạ Tần phu nhân đã ưu ái, có điều Mạnh mỗ không có được phúc khí này…”
Đúng lúc này, chợt từ phía sau chùa truyền đến tiếng trẻ con khóc: “Oa…oa oa…” Tiếng khóc nghe vô cùng thê lương. Nơi đây thâm sơn cổ tự, đêm tối mịt mùng, sao lại có tiếng trẻ con khóc!
Một trận gió theo cửa sổ thổi vào, làm hai ngọn đèn lay động, mọi người đều cảm thấy lạnh cả người. Tần phu nhân ôm chặt Tần Dật Vân, nép vào người hắn, run run: “Có phải… có tiếng trẻ con… khóc …phía sau chùa?”
Tuy Tần Dật Vân ở rể thập phần bị khinh thường, nhưng lúc này được phu nhân dựa vào, không khỏi cảm thấy có chút tự hào, một tay ôm eo nàng, một tay vỗ về: “Đừng sợ! Có phu quân ở đây!”
“Oa…oa…oa!” Thanh âm này đúng là tiếng trẻ con khóc thê thảm. Phương trượng huyền âm đứng lên đi ra cửa, hướng về phía sau ngôi chùa, hét to: “A di đà phật! Nghiệp chướng! Mau đi đi!” tiếng khóc lập tức ngưng bặt, không gian trở nên yên tĩnh.
Tần phu nhân vẫn nắm chặt tay Tần Dật Vân, dỏng tai lên nghe, không thấy tiếng khóc nữa, lúc này mới hoàn hồn, buông tay ra.
Huyền Âm chắp tay, trở về chỗ ngồi, Tần phu nhân vội hỏi: “Đại sư… vừa rồi… vừa rồi là chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì… không có việc gì, các vị thí chủ yên tâm, bỉ tự phật quang phổ chiếu, tà ác u minh không thể lại gần được đâu. Yên tâm ăn cơm đi.”
Lão phương trượng không nói thì thôi, chứ nói những lời này, càng làm mọi người sởn gai ốc, nổi da gà, Tần phu nhân run run hỏi: “Cái gì… tà ác u minh là gì?”
Mạnh Thiên Sở cười: “Chính là ác quỷ đó! Quỷ đói, quỷ không đầu, quỷ không mặt…” Mạnh Thiên Sở lấy hai tay kéo mí mắt và miệng, trợn hai mắt ra, làm một cái mặt quỷ. Trong trai phòng ánh đèn leo lắt, trông thực sự khủng khiếp. Tần phu nhân sợ tới mức hô lên một tiếng, che mắt không dám nhìn, khẽ dậm chân nói: “Mạnh công tử! Ngươi dọa ta! Ta không bỏ qua đâu.”
Mạnh Thiên Sở cười ha hả: “Trên đời này làm gì có quỷ a, có thể là đứa nhỏ nhà ai đó ở thôn dân phụ cận khóc thôi.”
Tiểu hòa thượng Hư Tùng mặt mày trắng bệch, căng thẳng lắc đầu: “Không phải, trong phạm vi chục dặm quanh đây đều là thâm sơn rừng rậm, chỉ có ngôi chùa chúng ta đang ngồi đây, còn lại đều không có người…”
“Vậy tiếng trẻ con khóc vừa rồi là sao?” Tần phu nhân đánh bạo hỏi.
“Nghe sư phụ nói, trước kia thật lâu, có một nữ tử mang thai sắp lâm bồn, mặc áo trắng, ở ngay rừng cây phía sau chùa… thắt cổ chết…Lúc phát hiện ra nàng,cổ nàng treo trên nhánh cây tùng… thân dưới toàn máu tươi… trên mặt đất… một đứa trẻ nằm trong vũng máu đầm đìa… cũng đã chết… cuống rốn vẫn còn dính vào hạ thân nữ nữ đó… từ đó về sau, phía sau chùa luôn có tiếng trẻ con khóc…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro