Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 2

Duy Duy Bất Hát Đậu Nãi

2024-07-03 13:57:47

Sau khi từ chùa Phổ Nguyên trở về, Lê Thiệu đưa bà nội về nhà chính trước, anh định tự lái xe về nhà mình nhưng bà Lê không yên lòng nên gọi lái xe đưa anh trở về.

Về đến khu chung cư, vừa bước xuống xe một cơn gió lạnh mang theo chút âm khí thổi tới. Lê Thiệu hắt hơi một cái, túm chặt quần áo rồi đi lên lầu.

Càng về gần đến nhà, anh càng cảm thấy bất lực, vào trong nhà anh trực tiếp đi vào phòng ngủ luôn. Trong mơ, người phụ nữ tóc đen đó lại xuất hiện lần nữa, kêu thảm thiết cứu tôi, mau cứu tôi.

Lê Thiệu bừng tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối đen.

Anh xoay người xuống giường, đầu óc choáng váng: “Chắc phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Lê Thiệu bước a khỏi phòng, phát hiện đèn trong phòng khách đang sáng, lúc anh về nhà có bật đèn à?

Không chỉ phòng khách, ngay cả phòng ăn và nhà bếp cũng đang bật đèn, anh chắc chắn bản thân không hề đi qua đó, anh cảnh giác tiến đến gần.

“Mình, mình tỉnh rồi? Em nấu bữa tối xong rồi đây, nhanh đến ăn nào.”

Lê Thiệu giật mình, người phụ nữ này giống y hệt người phụ nữ trong giấc mơ, áo trắng tóc đen.

“Cô là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”

Người phụ nữ oán trách nhìn nói: “Không phải mình ngủ đến mức lú lẫn rồi đấy chứ, em là vợ mình, không ở đây thì ở đâu? Mau ngồi đi, em làm đồ ăn mà mình thích đó.”

Bò bít-tết, rượu vang đỏ, mùi thơm nồng nàn. Lê Thiệu nhìn vào trong phòng bếp phát hiện trong tủ đều trống rỗng. Anh nhíu lông mày, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không cần biết cô vào bằng cách nào, bây giờ đi ra ngoài ngay co tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Rốt cuộc hôm nay mình bị làm sao vậy?”

Người phụ nữ lướt bay, không sai, chính là bay! Hai chân cô ta cách mặt đất một khoảng, lại còn không có bóng!

Lê Thiệu phát hiện ra điểm này, gào lên: “Đừng tới đây!” Thứ anh nhìn thấy trước mắt không phải là người, mà là ma! Ngay lập tức anh nghĩ đến Khúc Yêu Yêu, hóa ra kẻ lừa gạt đó không nói dối anh.

Ma nữ bay tới, thê thảm hỏi: “Mình ghét em sao?”

Lê Thiệu lùi lại hai bước: “Chị gái, chị muốn tôi hoàn thành nguyện vọng gì? Hay là dưới đó chị thiếu tiền? Muốn thỏi vàng hay tiền giấy, chỉ cần chị nói tôi sẽ đốt hết cho chị.”

“Mình à, mình nhầm à? Những thứ đó chẳng phải cho người chết dùng hay sao?”

Nghe lời này chắc ma nữ chưa nhận ra mình đã chết rồi?

Lê Thiệu muốn ma nữ nhanh chóng biến đi nên nói: “Chị đã là ma rồi, nên sớm đi đầu thai đi.”

“Mình nói cái gì?” Ma nữ vô cùng kinh ngạc, “Mình nói em đã chết?”

Ma nữ ôm đầu, nhìn rất đau đớn, trong lúc đau khổ cô ta lại bật cười.

“Tôi chết rồi? Tôi đã chết rồi...” Ma nữ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu này, như thể phát điên.

Lê Thiệu thừa dịp này chạy về phía cửa, vừa chạm vào tay nắm cửa thì một cơn gió mạnh hất anh ngã xuống đất.. Trong ánh đèn lấp lóe, ma nữ lơ lửng trên không trung, tóc bay tán loạn.

Cô ta không còn bộ dạng dịu dàng như lúc trước nữa, vẻ mặt lạnh lùng. Lê Thiệu nhìn thấy trên mặt và trên cổ đầy vết thương, cô ta ngoẹo đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh phụ tình tôi, hãy chết cùng với tôi đi.” Ma nữ duỗi móng tay dài lao về phía anh, Lê Thiệu lách mình tránh được.

Người bình thường sao có thể địch nổi lệ quỷ, ma nữ cào móng tay, trên bả vai của Lê Thiệu xuất hiện ba vết thương. Anh chạy đến phòng khách, nhìn thấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha, đúng rồi, túi thơm!

Anh giơ tay lấy chiếc áo, ma nữ thấy vậy bay nhanh về phía anh.

“Muốn cầu cứu? Hừ, hôm nay nhất định tôi phải lấy mạng chó của anh!”

Lê Thiệu bó tay: “Chị gái, chị tìm lộn người rồi, tôi không có quen chị.”

“Ha ha ha, nực cười làm sao, người ta hay nói một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, ấy vậy mà anh nhẫn tâm đến thế, nếu anh không yêu tôi thì có thể ly hôn, tại sao lại muốn giết tôi!”

Con ma nữ này có lẽ đầu óc không được thông minh lắm.

Túi thơm nằm trên ghế sô pha, với tay cái là lấy được. Nhưng vấn đề là ma nữ lại đứng trước chiếc ghế, muốn qua đó thì phải vượt qua được cô ta.

Lê Thiệu trấn tĩnh ma nữ lại: “Đúng vậy, anh ta làm như vậy quả thật rất qua đáng, hay là cô nghĩ lại xem, cô tên gì, nhà ở đâu, có khi tôi giúp cô tìm ra chân tướng được.”



Những lời này làm khó ma nữ, cô ta lẩm bẩm nói: “Tôi tên gì? Thực sự không nhớ được...”

Lê Thiệu bình tĩnh đi qua ghế sô pha, cầm túi thơm lên.

Được cứu rồi! Anh mở túi thơm ra, lấy lá bùa bên trong ra, chỉ thấy bên trên lá bùa viết một câu: Muốn sống thì gọi ba lần bà cô Khúc cứu tôi.

Lê Thiệu đen mặt, quả nhiên là lừa đảo!

Ma nữ nhìn thấy anh cầm lá bùa càng thêm tức giận: “Hóa ra ý anh là thế này, sao, muốn thu phục tôi? Hừ, vậy phải xem anh có bản lĩnh hay không.”

Ma nữ giơ tay điều khiển chiếc bình hoa trên bàn trà, vung về phía Lý Thiệu, chiếc bình rơi xuống ngay chân anh, ma nữ đe dọa: “Tiếp theo chính là vào đầu của anh.”

Lê Thiệu không quan tâm nhiều, chỉ đánh cược một lần.

“Bà cô Khúc cứu tôi, bà cô Khúc cứu tôi, bà cô Khúc cứu tôi.”

Hét lên ba lần, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Lê Thiệu chạy nhanh ra mở cửa, Khúc Yêu Yêu đứng ngoài cửa, nhếch miệng cười với anh: “Anh Lê, tôi đã nói hôm nay anh gặp họa từ lâu rồi mà, sao, bây giờ tin chưa?”

“Cô có cách đối phó với ma nữ kia không?”

Khúc Yêu Yêu vỗ ngực một cái: “Chuyện nhỏ.”

“Vậy giao cho cô nhé.” Anh nhấc chân định đi ra ngoài lại bị Khúc Yêu Yêu đẩy vào bên trong, còn khóa trái cửa lại.

Lê Thiệu nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”

Khúc Yêu Yêu thấp giọng nói: “Xuỵt, anh chỉ cần nhìn thôi.”

Ma nữ thấy người mới tới là một cô bé, giọng nói lạnh lùng: “Giỏi lắm, đưa cả người thứ ba vào trong nhà luôn, đã vậy thì tôi tiễn các người chầu trời, làm bạn dưới âm phủ với tôi luôn.”

Khúc Yêu Yêu kéo cánh tay của Lê Thiệu, khóc lóc nói: “Anh Thiệu ơi, chị ấy hung dữ quá, Yêu Yêu sợ lắm.”

Lê Thiệu thầm nghĩ: Đã sợ còn kích thích cô ta làm chi!

Con bé này nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy mà sức lực lớn ghê, Lê Thiệu bị cô kéo không thể động đậy.

Ma nữ vô cùng tức giận: “Con đĩ, tao sẽ xé nát mặt mày để xem mày quyến rũ đàn ông thế nào!”

Móng tay của ma nữ vừa dài vừa nhọn, nếu bị cào một phát, sợ là hai lạng thịt cũng chẳng còn.

Ngay lúc ma nữ đánh tới, Khúc Yêu Yêu lấy một đoạn dây gai trong túi ra quất lên người ma nữ, trong nháy mắt ma nữ ngã nhào xuống đất.

“Xong.” Cô vỗ vỗ cánh tay của Lê Thiệu: “Anh Lê, ma nữ đã bị tôi thu phục, anh có thể yên tâm rồi.”

“Chỉ vậy thôi?” Lê Thiệu không dám tin, sao đơn giản quá vậy, như trong TV hay chiếu, chẳng phải đều đại chiến ba trăm hiệp rồi mới lấy bùa chú kiếm gỗ đào gì đó hay sao.

Ma nữ nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, ánh sáng ẩn ẩn hiện hiện ra trên dây gai trói buộc ma nữ.

“Sợi dây gai này là do tôi tự tay thêu bùa chú lên, ma quỷ tầm thường không thể nào tránh thoát được.” Khúc Yêu Yêu ngồi xổm trước mặt ma nữ, nhìn hắc khí tỏa ra từ trên người cô ta liền hỏi: “Cô có thù với anh ta à?”

Ma nữ tức giận nói: “Anh ta lừa tôi, hại tôi, mối thù sâu sắc muốn giết chết anh ta.”

“Chị gái ơi, mặc dù tôi rất thông cảm cho chị nhưng mà chị cũng phải tìm cho đúng người chứ, anh Lê có phải người chị muốn tìm đâu.”

Ma nữ bĩu môi: “Cô cùng một giuộc với anh ta tất nhiên sẽ nói giúp rồi.”

“Haizz, chị không tin thì tôi cũng bó tay rồi, chờ chị bình tĩnh lại rồi nói tiếp.”

Khúc Yêu Yêu có hơi đói bụng, thấy trên bàn ăn có đồ ăn liền đi qua ngồi xuống, cô gắp một miếng thịt bít-tết lên nhét vào miệng: “Cũng ngon đấy.”

Lê thiệu không kịp ngăn cản: “Cái đó không ăn được.”

“Sao thế? Hư rồi à?”



“Những thứ đó là do cô ta làm.” Lê Thiệu chỉ vào ma nữ.

“Tôi còn tưởng bị hỏng rồi chứ, anh sợ ăn đồ ăn do ma làm sẽ xảy ra chuyện gì à?” Khúc Yêu Yêu vừa nói vừa ăn đầy miệng, “Đừng lo, mặc dù cô ta là ma nhưng những thứ này là làm cho người ăn, vị cũng ok lắm, anh muốn ăn thử không?”

“Không cần, cô ăn đi.” Lê Thiệu cũng chẳng có khẩu vị.

Ma nữ nghiến răng nghiến lợi: “Trơ trẽn.”

Khúc Yêu Yêu không thèm để ý tới cô ta, nhai miếng bò bít-tết hơi nghẹn, cô cầm ly rượu vang lên uống một ngụm: “Phụt, dở ẹc.”

Lê Thiệu ruột đau như cắt, chai vang đỏ này anh để dành đã lâu không dám uống, tất cả đều bị đổ đi hết. Anh giận dữ đến mức ho khan, Khúc Yêu Yêu thấy thế xắn tay áo lên lau sạch khóe miệng, sau đó đi đến cạnh khẽ vỗ sau lưng anh.

Một luồng khí ấm từ từ truyền vào, Lê Thiệu lập tức cảm thấy bớt lạnh hơn.

Khúc Yêu Yêu ăn no nhưng uống chưa say dắt ma nữ, nói với Lê Thiệu: “Anh Lê, ma nữ này quả thực có liên quan đến anh, tốt nhất anh nên nghĩ lại xem mấy ngày nay anh đã đi qua đâu.”

Mỗi ngay Lê Thiệu chỉ đi đúng hai nơi, không phải quán cà phê thì là ở nhà, chỉ có hôm nay đi đến chùa Phổ Nguyên một chuyến.

Khúc Yêu Yêu lắc đầu: “Nơi này không có khả năng, chùa Phổ Nguyên được Phật chiếu sáng, ba cái đồ yêu này không dám tới gần.”

“Vậy cũng chỉ còn cửa hàng cafe.”

“Oke, đi thôi.”

Lê Thiệu khó hiểu: “Đi đâu?”

“Đi tìm nơi mà chị gái ma này bắt đầu theo anh trở về.”

Trong nhà bị ma nữ làm bừa bộn, bình hoa vỡ nát, ghế sô pha rách nát...Ngay cả quần áo trên người anh cũng bị làm cho tơi tả, đúng là số con rệp.

***

Lê Thiệu vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó đi theo một người một ma ra ngoài.

Trong thang máy, hàng xóm tăng ca mới về nhà, thấy Lê Thiệu nên chào hỏi thân thiện: “Tiểu Lê, muộn vậy rồi còn đi ra ngoài à.”

Lê Thiệu gật đầu: “Ừm, đi ra ngoài đi dạo.”

Anh không phải người hòa đồng, mối quan hệ của anh với hàng xóm chỉ dừng lại ở mức xã giao, nhưng người hàng xóm này rất nhiệt tình: “Đây là em gái cậu à?” Anh ta nhìn Khúc Yêu Yêu còn trẻ nên suy đoán nói.

“Vâng, mới từ quê lên ạ.”

“Cô bé này rất đáng yêu, lại giống cậu nữa.” Hàng xóm thấy trong tay Khúc Yêu Yêu cầm dây thừng lại hỏi: “Dây thừng này...”

Lê Thiệu phản ứng rất nhanh: “Đi dắt chó.”

“Dắt chó?”

Hàng xóm không nhìn thấy ma nữ, anh ta chỉ nhìn thấy chiếc dây thừng không, cảm thấy hơi khó tin.

“Chó của anh Thiệu chạy đi mất, tụi em đang tìm nó ạ.” Khúc Yêu Yêu híp mắt cười, giải thích với hàng xóm.

Vừa nói xong, anh ta đáp lại: “Vậy mọi người mau đi đi.”

“Anh Vương, hẹn gặp lại sau.”

Nhà Lê Thiệu ở tầng 27, đi xuống dưới sảnh mất một lúc lâu, có một điều khiến anh rất quan tâm: “Sao cô biết nhà tôi ở đâu?”

Khúc Yêu Yêu mập mờ nói: “Tôi...bói ra được nhà anh ở đâu, không phải việc gì khó khăn, hề hề hề.”

Tất nhiên Lê Thiệu không tin: “Cô theo dõi tôi?”

“Không có!” Khúc Yêu Yêu la lớn: “Hầy, dù sao tôi cũng đã cứu được anh, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần để ý.”

Còn nói nữa, bà cô Khúc cứu tôi? Ồ, thực sự là cảm ơn cô đấy.

Lúc mạng sống đang bị đe dọa, Lê Thiệu không quan tâm gì nhiều, bây giờ ngẫm lại, thế mà bị một con nhóc lợi dụng. Nhìn qua bộ dạng Khúc Yêu Yêu, tuổi tác cũng không lớn lắm, làm sao có thể là đạo sĩ? Khi cô thu phục ma nữ, động tác vô cùng thuần thục, rốt cuộc cô gái này là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Số ký tự: 0