Song Tu (2)
Thanh Phong Loan Thượng
2024-08-31 20:52:55
Nam Huyền bình thản nói: "Ta cũng chắc chắn mình có thể giết chết hắn!"
Tiêu Các đột nhiên nói: "Ngươi có thể đánh bại Tôn Hùng trong thời gian ngắn như vậy không?"
Nam Huyền im lặng.
Tiêu Các khẽ lắc đầu: “Sự việc ở dãy núi Nam Sơn ta cũng đã nghe nói qua! Ngươi muốn báo thù, ta cũng có thể hiểu được nên sẽ không trách ngươi, chỉ là ngươi quá nóng vội rồi! Hơn nữa, lần này ngươi không chỉ bị bại lộ mà còn khiến cho Tôn Hùng trở thành kẻ thù của mình. Thật là!"
Nam Huyền từ từ siết chặt tay phải, không nói tiếng nào.
Tiêu Các đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một cuộn giấy lập tức xuất hiện trước mặt Nam Huyền.
Nam Huyền kinh ngạc: “Đây chính là!"
Tiêu Các bình thản nói: "Mở ra đi!"
Nam Huyền vừa mở ra thì sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi: “Huyền kỹ Thiên Giai!"
Tiêu Các gật đầu.
Nam Huyền lập tức cúi đầu thật sâu với Tiêu Các: “Đa tạ đạo sư!"
Tiêu Các nói: "Ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi để tu luyện!"
Nói xong, hắn trực tiếp mang theo Nam Huyền, hai người cùng lúc biến mất tại chỗ.
...
Bên trong sảnh.
"Diệp Quan!"
Một giọng nói ngoài sảnh đột nhiên vang lên, làm Diệp Quan giật cả mình!
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một nữ nhân đang cười tủm tỉm nhìn hắn!
Nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, dung mạo đẹp như tranh vẽ, duyên dáng yêu kiều, hai tay chắp sau lưng, cảm giác có chút hoạt bát.
Vừa nhìn thấy nàng, Diệp Quan lập tức vội vàng đứng dậy, sau đó đi về phía đó, vừa đi đến trước mặt nàng ấy hắn không kiêng kỵ gì cứ như vậy nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười nói: “Nam tỷ! "
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Khiếu!
Diệp Nam trừng mắt liếc Diệp Quan một cái: “Đến đây mấy ngày rồi! Đệ cũng không thèm sang thăm ta!"
Diệp Quan ngượng ngùng cười cười nói: “Lỗi tại ta hết!"
Diệp Nam đột nhiên nhón chân lên làm động tác so sánh một chút, sau đó cười nói: "Bây giờ đệ lớn rồi cao hơn cả ta nữa!"
Diệp Quan cười nói: "Nam tỷ, tỷ ở học viện Quan Huyền vẫn ổn chứ?"
Diệp Nam gật đầu: “Ở đây mọi thứ rất tốt chỉ là ta có chút nhớ nhà, chỉ có thể chờ đến kì nghỉ mỗi năm một lần mới về thăm nhà được!"
Vừa dứt lời, nàng nhìn Diệp Quan cười nói: "Bây giờ gặp được đệ, ta thật sự rất vui đó!"
Diệp Quan nhìn Diệp Nam một chút rồi nói: "Chân Pháp Cảnh?"
Diệp Nam gật đầu: “Đúng vậy!"
Diệp Quan nhìn xung quanh một lượt, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Nam, Diệp Nam nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc thốt lên: "Kim tinh?"
Diệp Quan gật đầu: “Hai ngàn viên, tỷ cứ giữ mà dùng đi!"
Diệp Nam lập tức lắc đầu: “Cái này quá quý giá rồi!"
Diệp Quan cười nói: "Có mấy viên kim tinh này rồi thì tỷ có thể nhanh chóng đạt tới Vạn Pháp Cảnh!"
Diệp Nam vẫn là có chút do dự!
Diệp Quan có chút không vui: “Nam tỷ, từ khi nào mà tỷ với ta lại xa cách như vậy chứ?"
Diệp Nam liếc Diệp Quan một cái rồi nói: “Vậy được thôi!"
Nói xong, nàng cất chiếc nhẫn đi.
Diệp Nam liếc nhìn xung quanh, sau đó phấn khích nói: "Ta không nghĩ tới đệ thế mà lại trở thành học trò của Phí lão sư, hơn nữa đệ còn có một cung điện của riêng mình nữa. Thật sự làm người ta ngưỡng mộ mà!"
Diệp Quan cười nói: "Nếu như tỷ thích thì tỷ cũng có thể tới đây ở!"
Diệp Nam lắc đầu: “Không thể làm trái quy củ!"
Vừa nói nàng vừa lấy ra một cái hộp đưa cho Diệp Quan, hắn hơi bất ngờ: “Đây là?"
Diệp Nam cười nói: "Đệ mở ra nhìn xem!"
Diệp Quan mở ra, bên trong hộp là một con gà quay thơm phức ngon lành.
Thấy vậy, Diệp Quan nhất thời vô cùng phấn khích.
Diệp Nam cười và nói: "Đây là món mà đệ thích ăn nhất đó!"
Diệp Quan khoanh chân xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Người tu hành có thể tích cốc nhịn ăn, điều này đương nhiên chỉ có người đã tu luyện tới bậc cao nhất mới làm được, còn như nhóm người bọn họ vẫn phải ăn mới sống nổi!
Không ăn sao?
Thật là vớ vẩn!
Ngươi cần phải bồi bổ cơ thể!
Không chỉ phải ăn, mà còn phải ăn những món đầy đủ dinh dưỡng nữa!
Nếu như điều kiện cho phép thì hắn còn muốn ăn luôn cả thịt rồng!
Nghĩ đến đây, Diệp Quan đột nhiên nói trong bụng: "Tháp gia, ngươi từng thấy qua rồng chưa?"
Tiểu tháp nói: "Ta từng thấy rồi!"
Diệp Quan ngưỡng mộ nói: "Tháp gia, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, cái gì ngươi cũng từng thấy qua rồi! Ngươi thật là lợi hại đó!"
Tiểu tháp không nói nên lời.
Diệp Nam sửa soạn lại áo váy cho chỉn chu, sau đó ngồi xổm xuống, nàng ấy cứ như vậy chỉ nhìn Diệp Quan ăn gà quay.
Bởi vì Diệp Quan là con trai nuôi nên lúc nhỏ người ở cùng với hắn nhiều nhất chính là Diệp Nam, cũng nhờ vậy mà mối quan hệ giữa hai tỷ đệ họ vẫn luôn rất tốt.
Thuở còn nhỏ, Diệp Nam quậy phá vô cùng! Rất nhiều lần đều là Diệp Quan đứng ra chịu tội thay cho nàng.
Còn nàng thì chịu trách nhiệm len lén nấu ăn rồi đưa cho Diệp Quan - người chịu tội thay!
Diệp Quan đột nhiên nhìn về phía Diệp Nam: “Nam tỷ, tỷ không ăn sao?"
Diệp Nam lắc đầu: “Đệ cứ ăn đi!"
Tiêu Các đột nhiên nói: "Ngươi có thể đánh bại Tôn Hùng trong thời gian ngắn như vậy không?"
Nam Huyền im lặng.
Tiêu Các khẽ lắc đầu: “Sự việc ở dãy núi Nam Sơn ta cũng đã nghe nói qua! Ngươi muốn báo thù, ta cũng có thể hiểu được nên sẽ không trách ngươi, chỉ là ngươi quá nóng vội rồi! Hơn nữa, lần này ngươi không chỉ bị bại lộ mà còn khiến cho Tôn Hùng trở thành kẻ thù của mình. Thật là!"
Nam Huyền từ từ siết chặt tay phải, không nói tiếng nào.
Tiêu Các đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một cuộn giấy lập tức xuất hiện trước mặt Nam Huyền.
Nam Huyền kinh ngạc: “Đây chính là!"
Tiêu Các bình thản nói: "Mở ra đi!"
Nam Huyền vừa mở ra thì sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi: “Huyền kỹ Thiên Giai!"
Tiêu Các gật đầu.
Nam Huyền lập tức cúi đầu thật sâu với Tiêu Các: “Đa tạ đạo sư!"
Tiêu Các nói: "Ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi để tu luyện!"
Nói xong, hắn trực tiếp mang theo Nam Huyền, hai người cùng lúc biến mất tại chỗ.
...
Bên trong sảnh.
"Diệp Quan!"
Một giọng nói ngoài sảnh đột nhiên vang lên, làm Diệp Quan giật cả mình!
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một nữ nhân đang cười tủm tỉm nhìn hắn!
Nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, dung mạo đẹp như tranh vẽ, duyên dáng yêu kiều, hai tay chắp sau lưng, cảm giác có chút hoạt bát.
Vừa nhìn thấy nàng, Diệp Quan lập tức vội vàng đứng dậy, sau đó đi về phía đó, vừa đi đến trước mặt nàng ấy hắn không kiêng kỵ gì cứ như vậy nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cười nói: “Nam tỷ! "
Diệp Nam!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con gái của Diệp Khiếu!
Diệp Nam trừng mắt liếc Diệp Quan một cái: “Đến đây mấy ngày rồi! Đệ cũng không thèm sang thăm ta!"
Diệp Quan ngượng ngùng cười cười nói: “Lỗi tại ta hết!"
Diệp Nam đột nhiên nhón chân lên làm động tác so sánh một chút, sau đó cười nói: "Bây giờ đệ lớn rồi cao hơn cả ta nữa!"
Diệp Quan cười nói: "Nam tỷ, tỷ ở học viện Quan Huyền vẫn ổn chứ?"
Diệp Nam gật đầu: “Ở đây mọi thứ rất tốt chỉ là ta có chút nhớ nhà, chỉ có thể chờ đến kì nghỉ mỗi năm một lần mới về thăm nhà được!"
Vừa dứt lời, nàng nhìn Diệp Quan cười nói: "Bây giờ gặp được đệ, ta thật sự rất vui đó!"
Diệp Quan nhìn Diệp Nam một chút rồi nói: "Chân Pháp Cảnh?"
Diệp Nam gật đầu: “Đúng vậy!"
Diệp Quan nhìn xung quanh một lượt, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Nam, Diệp Nam nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc thốt lên: "Kim tinh?"
Diệp Quan gật đầu: “Hai ngàn viên, tỷ cứ giữ mà dùng đi!"
Diệp Nam lập tức lắc đầu: “Cái này quá quý giá rồi!"
Diệp Quan cười nói: "Có mấy viên kim tinh này rồi thì tỷ có thể nhanh chóng đạt tới Vạn Pháp Cảnh!"
Diệp Nam vẫn là có chút do dự!
Diệp Quan có chút không vui: “Nam tỷ, từ khi nào mà tỷ với ta lại xa cách như vậy chứ?"
Diệp Nam liếc Diệp Quan một cái rồi nói: “Vậy được thôi!"
Nói xong, nàng cất chiếc nhẫn đi.
Diệp Nam liếc nhìn xung quanh, sau đó phấn khích nói: "Ta không nghĩ tới đệ thế mà lại trở thành học trò của Phí lão sư, hơn nữa đệ còn có một cung điện của riêng mình nữa. Thật sự làm người ta ngưỡng mộ mà!"
Diệp Quan cười nói: "Nếu như tỷ thích thì tỷ cũng có thể tới đây ở!"
Diệp Nam lắc đầu: “Không thể làm trái quy củ!"
Vừa nói nàng vừa lấy ra một cái hộp đưa cho Diệp Quan, hắn hơi bất ngờ: “Đây là?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Nam cười nói: "Đệ mở ra nhìn xem!"
Diệp Quan mở ra, bên trong hộp là một con gà quay thơm phức ngon lành.
Thấy vậy, Diệp Quan nhất thời vô cùng phấn khích.
Diệp Nam cười và nói: "Đây là món mà đệ thích ăn nhất đó!"
Diệp Quan khoanh chân xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Người tu hành có thể tích cốc nhịn ăn, điều này đương nhiên chỉ có người đã tu luyện tới bậc cao nhất mới làm được, còn như nhóm người bọn họ vẫn phải ăn mới sống nổi!
Không ăn sao?
Thật là vớ vẩn!
Ngươi cần phải bồi bổ cơ thể!
Không chỉ phải ăn, mà còn phải ăn những món đầy đủ dinh dưỡng nữa!
Nếu như điều kiện cho phép thì hắn còn muốn ăn luôn cả thịt rồng!
Nghĩ đến đây, Diệp Quan đột nhiên nói trong bụng: "Tháp gia, ngươi từng thấy qua rồng chưa?"
Tiểu tháp nói: "Ta từng thấy rồi!"
Diệp Quan ngưỡng mộ nói: "Tháp gia, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, cái gì ngươi cũng từng thấy qua rồi! Ngươi thật là lợi hại đó!"
Tiểu tháp không nói nên lời.
Diệp Nam sửa soạn lại áo váy cho chỉn chu, sau đó ngồi xổm xuống, nàng ấy cứ như vậy chỉ nhìn Diệp Quan ăn gà quay.
Bởi vì Diệp Quan là con trai nuôi nên lúc nhỏ người ở cùng với hắn nhiều nhất chính là Diệp Nam, cũng nhờ vậy mà mối quan hệ giữa hai tỷ đệ họ vẫn luôn rất tốt.
Thuở còn nhỏ, Diệp Nam quậy phá vô cùng! Rất nhiều lần đều là Diệp Quan đứng ra chịu tội thay cho nàng.
Còn nàng thì chịu trách nhiệm len lén nấu ăn rồi đưa cho Diệp Quan - người chịu tội thay!
Diệp Quan đột nhiên nhìn về phía Diệp Nam: “Nam tỷ, tỷ không ăn sao?"
Diệp Nam lắc đầu: “Đệ cứ ăn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro