Hiện Trường
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
2024-10-01 22:36:26
Thanh Nhi nỗ lực kìm nén sự sợ hãi quay đầu lại nhìn vào trong gương.
Trong giây tiếp theo, vẻ mặt của cô lập tức đông cứng lại.
"A a a a”
Hai mắt của cô trợn trừng lồi ra gần như rơi ra khỏi hốc mắt, cô ngửa mặt té ngã trên mặt đất, miệng của Thanh Nhi không tự chủ mở lớn ra và phát ra một tiếng thét thảm thiết thê lương.
Một bóng đen lướt xẹt qua trước mắt, đau đớn kịch liệt chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó hết thảy đều yên tĩnh lại.
Dãy hành lang tăm tối phủ đầy một màn sương đen nhánh tương tự nhau, thật lâu sau cũng không có tan ra.
………..
Đây là một đêm yên bình, ít nhất là đối với nhóm người Giang Thành và Bàng Tử.
Cho đến khi tiếng hét chói tai vang lên trong thoáng chốc, Bàng Tử vẫn còn đang ngủ say trong cơn mê man.
Trên người đắp tận hai cái chăn, lại nghe theo ý tốt của Giang Thành, hắn đắp chăn lên đến tận cằm chỉ chừa lại một khuôn mặt đầy thịt.
Nhưng đúng vào lúc này thì bên ngoài phòng bọn họ lại vang lên một tiếng kêu cực kỳ chói tai: "A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! Có người chết!”
Bàng Tử bị dọa giật nảy mình sợ tới mức suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống dưới đất.
Giang Thành đã thế chỗ Bàng Tử canh gác vào mấy tiếng trước cho đến bây giờ.
Người hét lên là một cô gái, tuổi tác không lớn, Giang Thành nhận ra giọng nói của cô.
Đó là giọng của một trong ba tân thủ—cô gái trong bộ đồ ngủ khủng long.
"Bác sĩ. . . " Bàng Tử cả người run lên bần bật, muốn nói cái gì, nhưng có lẽ là vừa mới tỉnh lại, đầu óc không đủ minh mẫn, tiếp theo hắn nói phần lớn chỉ là lặp đi lặp lại biểu đạt hắn hiện tại sợ hãi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Vì vậy Giang Thành trực tiếp bảo hắn câm miệng, sau đó lập tức bước tới gần cánh cửa.
Hắn không lập tức mở cửa mà chờ cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài. Hắn mới mở cửa bước ra ngoài.
Bàng Tử mang theo vẻ mặt kinh hãi đi sát theo phía sau hắn.
Lúc này tại cách đó không xa, Long Nữ đang tê liệt ngồi phịch xuống đất mà cửa phòng đối diện đã bị mọi người bu kín xung quanh, máu tươi nhàn nhạt từ trong phòng kín bị vây lấy đang chầm chạm tràn ra ngoài, đỏ tươi chói mắt.
Chỉ dựa vào lượng máu chảy ra này, người ở bên trong chắc hẳn là lành ít dữ nhiều.
Bàng Tử trợn to đôi mắt nhỏ, một lúc lâu sau mới nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Cô nương sườn xám mất tích."
Thật ra thì không cần Bàng Tử nói, Giang Thành đã có thể lập tức nhận ra, chỉ có Thanh Nhi không có mặt trong đám người, cho nên người chết là ai không cần nói cũng tự biết.
Long Nữ sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, cái gì cũng không thèm quan tâm, chỉ biết ngồi ở đó không ngừng la hét.
“Mẹ kiếp!” Mão Tử vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lại bị cô gái gào khóc làm cho cực kỳ khó chịu, chửi thề một tiếng xong, tiếp đó mang theo sắc mặt tái xanh quay người đi về phía cô gái, giơ tay liền tát cô một cái bạt tai.
Sau một tiếng vang giòn qua đi, cả thế giới liền chìm trong im lặng.
Long Nữ bị đánh ngã lên trên mặt đất, cô ta ngừng miệng lại, nằm rạp thẳng tắp trên mặt đất, thân thể không tự chủ được không ngừng run rẩy, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Lần này, không ai đứng ra giúp đỡ cô, thậm chí tới một lời an ủi cũng không có.
Bạch Tử vốn dĩ luôn tỏ ra lịch thiệp cũng làm ngơ trước những gì đã xảy ra với cô.
Sau khi nhìn thấy vết máu chói mắt, dường như tất cả mọi người đều bị đánh bay về nguyên hình.
Theo một ý nghĩa nào đó, nhiệm vụ sẽ không thực sự bắt đầu cho đến khi có ai đó chết đi.
Giang Thành mang theo Bàng Tử từng bước đi lại gần, lúc này những người còn lại cũng chú ý tới bọn họ cũng đã đi tới, Chu Thái Phúc thậm chí còn bước lui ra sau nhường chỗ cho hai người bọn họ.
Đây cũng là một phòng trong tòa ký túc xá, nhưng hình như đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi, ngay cả một ô cửa sổ nguyên vẹn cũng đều không có.
Một đôi chân trắng trẻo hoàn mỹ từ trong góc ngoặt duỗi ra, chăm chú nhìn thật kỹ, phía trên còn dính lấm ta lấm tấm vết máu.
Giang Thành đã có thể khẳng định rằng đây thực sự là thi thể của Thanh Nhi.
Vào thời điểm nhìn thấy cô thì Giang Thành đã chú ý tới trên đùi Thanh Nhi mang một chiếc quần tất màu trắng, từ việc thể hiện sự tôn trọng đối với từng chi tiết dù nhỏ trong nhiệm vụ hắn đã cẩn thận quan sát cô một hồi lâu.
Cuối cùng nhận ra tất chân mang lại cảm giác hẳn là thập phần tinh tế, hình dáng chân của cô cũng rất đẹp, vừa trắng lại vừa thẳng chắc hẳn đã trải qua quá trình tập luyện cùng bảo dưỡng chuyên nghiệp.
Cánh cửa hé mở, nhưng hắn không chắc liệu nó đã được mở ra sẵn như vậy trước khi hắn đến hay ai đó đã bày ra hiện trường có thứ gì đó đã đi ra khỏi cửa rồi rời đi theo cách đó.
Hắn đưa tay ra đem cánh cửa hoàn toàn mở ra, sau đó là người đầu tiên bước vào bên trong căn phòng.
Thấy vậy, thân thể Bàng Tử kịch liệt chấn động, chấn động lan tràn ra toàn thân, cảm giác nhìn giống như từng đợt gợn sóng hiện ra nhấp nhô trên mặt hồ, hắn mở miệng muốn ngăn cản Giang Thành, nhưng rốt cuộc đã chậm một bước.
Giang Thành đã đi vào phòng, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào một góc phòng.
Ở tại một góc khuất là thi thể của một người phụ nữ đang nằm.
Xung quanh thi thể là một vùng máu lớn.
Vết máu bắn ra tung tóe dính đầy hết cả gian phòng, bàn, tủ quần áo, giường đã bị bỏ hoang, thậm chí cả những bức tường xung quanh cũng loang lổ dầy đặc những vết máu.
Nền đất bên trong ký túc xá rõ ràng không hề bằng phẳng, máu tươi hướng tới một vị trí ở cạnh giường chảy tới rồi ngưng tụ lại, cuối cùng tạo thành một vũng máu tại nơi đó.
Mặt đất hơi lầy lội, thỉnh thoảng giẫm lên sẽ có cảm giác trơn trượt rất khó chịu.
Đó đúng là thi thể của Thanh Nhi, cô ta ngã sấp mặt xuống đất, theo dấu vết lưu lại tại hiện trường lúc này thì không có dấu vết giãy giụa hay chấn thương trên thi thể nên tạm thời chưa tìm được vết thương gây chảy máu.
Lúc này, lại có thêm vài người đi vào, Bạch Tử, Mão Tử, còn có Dư Văn, lúc ba người nhìn thấy thi thể của Thanh Nhi, sắc mặt liền lập tức trở nên khó coi.
Đôi khi, phỏng đoán được xác nhận, đó cũng là một loại thống khổ.
Sau đó, Bàng Tử cũng lấy hết cam đảm bước vào phòng, hắn ta giẫm phải một vũng máu tươi, trượt chân một chút suýt nữa thì ngã bệt xuống đất.
Không khí tràn ngập một loại mùi máu tươi tanh ngọt gay mũi xen lẫn mùi mốc meo nhàn nhạt cùng với một hương vị lạ lẫm kỳ quái trộn lẫn lại với nhau, khiến trong đầu Giang Thành không tự chủ được hiện lên một số hình ảnh kỳ kỳ quái quái.
Đây là căn bệnh cũ của hắn, hắn lắc lắc đầu, cố gắng đè nén cảm giác này xuống, nhưng hắn không ngờ nó lại phản tác dụng.
Trong thoáng chốc hắn bàng hoàng lùi lại một bước về phía sau.
Không ngờ chỉ với một hành động đơn giản như vậy lại gây ra phản ứng dây chuyền, Bạch Tử, Mão còn có và Dư Văn sống trong phòng 406... tất cả đều đồng loạt lùi lại về phía sau một bước.
“Có chuyện gì thế?” chiếc Mão Tử kêu lên.
Giang Thành không để ý tới hắn, mở ra tay phải, duỗi ra ngón cái cùng ngón giữa, dùng sức bóp huyệt thái dương.
Sau một lúc lâu, hắn mới bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, Bạch Tử và những người khác đã lui về phía cửa phòng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, dự định sẽ quay đầu bỏ chạy nếu họ cảm thấy hắn xuất hiện điều gì đó không thích hợp.
“Các ngươi làm sao vậy?” Giang Thành cau mày hỏi.
Mão Tử nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, tựa hồ không phát hiện ra dị thường gì mới mở miệng ra trả lời: “Không có gì, chính là cảm thấy ngươi có điểm kỳ quái.” Hắn mím môi mang theo ý thăm dò ngập ngừng nói: “Ngươi. . . ..có phải đã phát hiện thấy cái gì đúng không?"
"Không có."
“Thật sao?” Bạch Tử có vẻ không tin.
"Thật sự không có." Giang Thành khẳng định nói: "Hiện tại ta cần một người tới đây giúp ta lật thi thể của cô ấy lên xem thử một chút, có lẽ có thể tìm ra được chút manh mối.”
"Ai trong số các ngươi sẽ đến?" Hắn nói thêm.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, cho dù lật qua lật lại thi thể này cũng sẽ không phát động lệ quỷ đến giết người, nhưng đối với thi thể có cái chết mang theo tướng tá kỳ quái như vậy thì xuất phát từ tận đáy lòng vẫn là làm cho lòng người có chút e ngại.
Trong giây tiếp theo, vẻ mặt của cô lập tức đông cứng lại.
"A a a a”
Hai mắt của cô trợn trừng lồi ra gần như rơi ra khỏi hốc mắt, cô ngửa mặt té ngã trên mặt đất, miệng của Thanh Nhi không tự chủ mở lớn ra và phát ra một tiếng thét thảm thiết thê lương.
Một bóng đen lướt xẹt qua trước mắt, đau đớn kịch liệt chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó hết thảy đều yên tĩnh lại.
Dãy hành lang tăm tối phủ đầy một màn sương đen nhánh tương tự nhau, thật lâu sau cũng không có tan ra.
………..
Đây là một đêm yên bình, ít nhất là đối với nhóm người Giang Thành và Bàng Tử.
Cho đến khi tiếng hét chói tai vang lên trong thoáng chốc, Bàng Tử vẫn còn đang ngủ say trong cơn mê man.
Trên người đắp tận hai cái chăn, lại nghe theo ý tốt của Giang Thành, hắn đắp chăn lên đến tận cằm chỉ chừa lại một khuôn mặt đầy thịt.
Nhưng đúng vào lúc này thì bên ngoài phòng bọn họ lại vang lên một tiếng kêu cực kỳ chói tai: "A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! Có người chết!”
Bàng Tử bị dọa giật nảy mình sợ tới mức suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống dưới đất.
Giang Thành đã thế chỗ Bàng Tử canh gác vào mấy tiếng trước cho đến bây giờ.
Người hét lên là một cô gái, tuổi tác không lớn, Giang Thành nhận ra giọng nói của cô.
Đó là giọng của một trong ba tân thủ—cô gái trong bộ đồ ngủ khủng long.
"Bác sĩ. . . " Bàng Tử cả người run lên bần bật, muốn nói cái gì, nhưng có lẽ là vừa mới tỉnh lại, đầu óc không đủ minh mẫn, tiếp theo hắn nói phần lớn chỉ là lặp đi lặp lại biểu đạt hắn hiện tại sợ hãi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Vì vậy Giang Thành trực tiếp bảo hắn câm miệng, sau đó lập tức bước tới gần cánh cửa.
Hắn không lập tức mở cửa mà chờ cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài. Hắn mới mở cửa bước ra ngoài.
Bàng Tử mang theo vẻ mặt kinh hãi đi sát theo phía sau hắn.
Lúc này tại cách đó không xa, Long Nữ đang tê liệt ngồi phịch xuống đất mà cửa phòng đối diện đã bị mọi người bu kín xung quanh, máu tươi nhàn nhạt từ trong phòng kín bị vây lấy đang chầm chạm tràn ra ngoài, đỏ tươi chói mắt.
Chỉ dựa vào lượng máu chảy ra này, người ở bên trong chắc hẳn là lành ít dữ nhiều.
Bàng Tử trợn to đôi mắt nhỏ, một lúc lâu sau mới nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Cô nương sườn xám mất tích."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra thì không cần Bàng Tử nói, Giang Thành đã có thể lập tức nhận ra, chỉ có Thanh Nhi không có mặt trong đám người, cho nên người chết là ai không cần nói cũng tự biết.
Long Nữ sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, cái gì cũng không thèm quan tâm, chỉ biết ngồi ở đó không ngừng la hét.
“Mẹ kiếp!” Mão Tử vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lại bị cô gái gào khóc làm cho cực kỳ khó chịu, chửi thề một tiếng xong, tiếp đó mang theo sắc mặt tái xanh quay người đi về phía cô gái, giơ tay liền tát cô một cái bạt tai.
Sau một tiếng vang giòn qua đi, cả thế giới liền chìm trong im lặng.
Long Nữ bị đánh ngã lên trên mặt đất, cô ta ngừng miệng lại, nằm rạp thẳng tắp trên mặt đất, thân thể không tự chủ được không ngừng run rẩy, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Lần này, không ai đứng ra giúp đỡ cô, thậm chí tới một lời an ủi cũng không có.
Bạch Tử vốn dĩ luôn tỏ ra lịch thiệp cũng làm ngơ trước những gì đã xảy ra với cô.
Sau khi nhìn thấy vết máu chói mắt, dường như tất cả mọi người đều bị đánh bay về nguyên hình.
Theo một ý nghĩa nào đó, nhiệm vụ sẽ không thực sự bắt đầu cho đến khi có ai đó chết đi.
Giang Thành mang theo Bàng Tử từng bước đi lại gần, lúc này những người còn lại cũng chú ý tới bọn họ cũng đã đi tới, Chu Thái Phúc thậm chí còn bước lui ra sau nhường chỗ cho hai người bọn họ.
Đây cũng là một phòng trong tòa ký túc xá, nhưng hình như đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi, ngay cả một ô cửa sổ nguyên vẹn cũng đều không có.
Một đôi chân trắng trẻo hoàn mỹ từ trong góc ngoặt duỗi ra, chăm chú nhìn thật kỹ, phía trên còn dính lấm ta lấm tấm vết máu.
Giang Thành đã có thể khẳng định rằng đây thực sự là thi thể của Thanh Nhi.
Vào thời điểm nhìn thấy cô thì Giang Thành đã chú ý tới trên đùi Thanh Nhi mang một chiếc quần tất màu trắng, từ việc thể hiện sự tôn trọng đối với từng chi tiết dù nhỏ trong nhiệm vụ hắn đã cẩn thận quan sát cô một hồi lâu.
Cuối cùng nhận ra tất chân mang lại cảm giác hẳn là thập phần tinh tế, hình dáng chân của cô cũng rất đẹp, vừa trắng lại vừa thẳng chắc hẳn đã trải qua quá trình tập luyện cùng bảo dưỡng chuyên nghiệp.
Cánh cửa hé mở, nhưng hắn không chắc liệu nó đã được mở ra sẵn như vậy trước khi hắn đến hay ai đó đã bày ra hiện trường có thứ gì đó đã đi ra khỏi cửa rồi rời đi theo cách đó.
Hắn đưa tay ra đem cánh cửa hoàn toàn mở ra, sau đó là người đầu tiên bước vào bên trong căn phòng.
Thấy vậy, thân thể Bàng Tử kịch liệt chấn động, chấn động lan tràn ra toàn thân, cảm giác nhìn giống như từng đợt gợn sóng hiện ra nhấp nhô trên mặt hồ, hắn mở miệng muốn ngăn cản Giang Thành, nhưng rốt cuộc đã chậm một bước.
Giang Thành đã đi vào phòng, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào một góc phòng.
Ở tại một góc khuất là thi thể của một người phụ nữ đang nằm.
Xung quanh thi thể là một vùng máu lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vết máu bắn ra tung tóe dính đầy hết cả gian phòng, bàn, tủ quần áo, giường đã bị bỏ hoang, thậm chí cả những bức tường xung quanh cũng loang lổ dầy đặc những vết máu.
Nền đất bên trong ký túc xá rõ ràng không hề bằng phẳng, máu tươi hướng tới một vị trí ở cạnh giường chảy tới rồi ngưng tụ lại, cuối cùng tạo thành một vũng máu tại nơi đó.
Mặt đất hơi lầy lội, thỉnh thoảng giẫm lên sẽ có cảm giác trơn trượt rất khó chịu.
Đó đúng là thi thể của Thanh Nhi, cô ta ngã sấp mặt xuống đất, theo dấu vết lưu lại tại hiện trường lúc này thì không có dấu vết giãy giụa hay chấn thương trên thi thể nên tạm thời chưa tìm được vết thương gây chảy máu.
Lúc này, lại có thêm vài người đi vào, Bạch Tử, Mão Tử, còn có Dư Văn, lúc ba người nhìn thấy thi thể của Thanh Nhi, sắc mặt liền lập tức trở nên khó coi.
Đôi khi, phỏng đoán được xác nhận, đó cũng là một loại thống khổ.
Sau đó, Bàng Tử cũng lấy hết cam đảm bước vào phòng, hắn ta giẫm phải một vũng máu tươi, trượt chân một chút suýt nữa thì ngã bệt xuống đất.
Không khí tràn ngập một loại mùi máu tươi tanh ngọt gay mũi xen lẫn mùi mốc meo nhàn nhạt cùng với một hương vị lạ lẫm kỳ quái trộn lẫn lại với nhau, khiến trong đầu Giang Thành không tự chủ được hiện lên một số hình ảnh kỳ kỳ quái quái.
Đây là căn bệnh cũ của hắn, hắn lắc lắc đầu, cố gắng đè nén cảm giác này xuống, nhưng hắn không ngờ nó lại phản tác dụng.
Trong thoáng chốc hắn bàng hoàng lùi lại một bước về phía sau.
Không ngờ chỉ với một hành động đơn giản như vậy lại gây ra phản ứng dây chuyền, Bạch Tử, Mão còn có và Dư Văn sống trong phòng 406... tất cả đều đồng loạt lùi lại về phía sau một bước.
“Có chuyện gì thế?” chiếc Mão Tử kêu lên.
Giang Thành không để ý tới hắn, mở ra tay phải, duỗi ra ngón cái cùng ngón giữa, dùng sức bóp huyệt thái dương.
Sau một lúc lâu, hắn mới bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, Bạch Tử và những người khác đã lui về phía cửa phòng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, dự định sẽ quay đầu bỏ chạy nếu họ cảm thấy hắn xuất hiện điều gì đó không thích hợp.
“Các ngươi làm sao vậy?” Giang Thành cau mày hỏi.
Mão Tử nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, tựa hồ không phát hiện ra dị thường gì mới mở miệng ra trả lời: “Không có gì, chính là cảm thấy ngươi có điểm kỳ quái.” Hắn mím môi mang theo ý thăm dò ngập ngừng nói: “Ngươi. . . ..có phải đã phát hiện thấy cái gì đúng không?"
"Không có."
“Thật sao?” Bạch Tử có vẻ không tin.
"Thật sự không có." Giang Thành khẳng định nói: "Hiện tại ta cần một người tới đây giúp ta lật thi thể của cô ấy lên xem thử một chút, có lẽ có thể tìm ra được chút manh mối.”
"Ai trong số các ngươi sẽ đến?" Hắn nói thêm.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, cho dù lật qua lật lại thi thể này cũng sẽ không phát động lệ quỷ đến giết người, nhưng đối với thi thể có cái chết mang theo tướng tá kỳ quái như vậy thì xuất phát từ tận đáy lòng vẫn là làm cho lòng người có chút e ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro