dám dạy con nói...
2024-10-18 01:28:33
Tô Sa chợt nhớ gì đó, bèn chạy đi tìm con trai. Nếu người đó phát hiện ra Tu Kiệt, cô sợ anh nổi lòng tham giành con khỏi mình.
Tinh Kính Đằng nắm quyền Tây Thành và Nam Thành, họ có thể coi là đối thủ. Và anh, rõ ràng rất khủng bố và tàn nhẫn mới có thể ngang nhiên tổ chức một buổi lễ thị uy như vậy.
Cô vội vã đi ra đám đông tìm, thì thấy vệ sĩ đang bế con. Cô định xòe tay ra bế Tu Kiệt, lại nhìn thấy Tinh Kính Đằng nhìn mình, bèn thu tay lại.
Một lát sau, ở một góc trang viên vắng lặng, vệ sĩ cẩn thận dẫn nhóc con tới chỗ mẹ.
- Tu Kiệt!
- Mẹ!
- Nào, con quên ta dặn rồi sao?
Cậu bé xìu mặt xuống, nhớ ra chuyện khi nãy bèn kể.
- Khi nãy có một chú hỏi con đó.
Tô Sa hoang mang, cúi xuống nói nhỏ:
- Con trả lời sao?
- Con chỉ bảo con 4 tuổi thôi ạ.
- Ừm, ngoài các cậu, không được tiếp xúc hay nói chuyện với ai, nhớ chưa.
- Vâng.
Tô Sa cho người đem cậu bé vào xe, tuyệt đối không thể để Tinh Kính Đằng để ý tới Tu Kiệt được. Cô cũng nhanh chóng trở lại bữa tiệc ồn ào.
- Chào bà chủ Tô.
Tô Sa ngạc nhiên khi Lại Dục Triết cũng có mặt ở đây.
- Ồ, chào ông chủ Lại. Không ngờ gặp nhau ở đây.
Lại Dục Triết cười khó hiểu:
- Đúng là không ngờ.
Khi nãy, Lại Dục Triết đã theo lời lão đại sát sao mọi động thái của chị cả Tô gia. Ở khuôn viên vắng vẻ đã lén nghe được đứa nhỏ gọi "Mẹ".
Tinh Kính Đằng nắm chặt ly rượu, đưa lên miệng uống, mắt nhìn qua lớp thủy tinh trong suốt.
Cô sinh con anh ra, nhưng lại có vẻ không muốn họ nhận nhau. Thậm chí tới dự tiệc theo lời mời của anh, nhưng lại không tới chỗ anh chào hỏi lấy một tiếng.
4 tuổi ư? Cô lòe được ai chứ đừng hòng qua mặt anh. Có ngu thì nhìn đứa nhỏ sao y bản chính là anh biết đám tinh hoa của mình kết tinh rồi. Ngoài anh ra thì cô cũng không biết lần đó anh đã cho vào trong. Dám dậy con anh nói dối, hẳn là đã đề phòng có ngày bị nghi ngờ.
Tinh Kính Đằng lóe lên một suy nghĩ. Lại phân phó cho thuộc hạ gì đó, rồi chậm rãi tiến tới chỗ người phụ nữ năm nào chung giường với mình.
- Hani?
Tô Sa nghe cái tên bao năm đã bị quên lãng, ánh mắt xao động. Nhưng vẫn mỉm cười lờ đi.
- Chúc mừng ngài Tinh. Tôi là Tô Sa.
- Ồ, tôi tưởng là cô gái Hani tôi từng quen năm nào.
- Có lẽ là nhầm rồi.
Tô Sa luống cuống quay đi. Tinh Kính Đằng đưa tay lên cổ cô, vén tóc ra sau làm cô giật bắn mình.
- Anh ....
Tinh Kính Đằng cầm một chiếc bông tai nhỏ lắc lắc trước mặt cô.
- Rơi rồi.
Tô Sa nhíu mày nhận lấy:
- Cảm ơn!
Tinh Kính Đằng cười nhẹ, ghé sát vào tai cô.
- Không có gì. Welcome tới thế giới của tôi!
Tô Sa sợ hãi, vẫn là giọng nói đó, hơi thở nam tính nơi vành tai làm lòng cô ngổn ngang khó tả.
Rồi Tinh Kính Đằng xoay người rời đi. Tô Khê Hạc đã thấy hai người đứng cạnh nhau, bèn tiến tới hỏi chị gái:
- Chị thấy hắn thế nào?
- Hả?
- Hai người vừa nói chuyện mà. Em cũng có chào hỏi qua, nhưng thấy băng lãnh khó đoán.
- Ừm, chị không khỏe, chị về xe đợi mấy đứa.
- Được.
Tô Sa vừa rời khỏi đám đông để di chuyển ra ngoài biệt thự thì bất ngờ bị đánh một cái mạnh sau gáy mà ngất đi. Đám vệ sĩ cũng bị xử lý gọn gàng.
Đến khi mấy anh em nhà họ Tô ra xe thì không thấy chị gái và cháu trai đâu. Điện thoại cũng không liên lạc được. Đám vệ sĩ của hai người đó cũng không thấy ai cả.
Tinh Kính Đằng nắm quyền Tây Thành và Nam Thành, họ có thể coi là đối thủ. Và anh, rõ ràng rất khủng bố và tàn nhẫn mới có thể ngang nhiên tổ chức một buổi lễ thị uy như vậy.
Cô vội vã đi ra đám đông tìm, thì thấy vệ sĩ đang bế con. Cô định xòe tay ra bế Tu Kiệt, lại nhìn thấy Tinh Kính Đằng nhìn mình, bèn thu tay lại.
Một lát sau, ở một góc trang viên vắng lặng, vệ sĩ cẩn thận dẫn nhóc con tới chỗ mẹ.
- Tu Kiệt!
- Mẹ!
- Nào, con quên ta dặn rồi sao?
Cậu bé xìu mặt xuống, nhớ ra chuyện khi nãy bèn kể.
- Khi nãy có một chú hỏi con đó.
Tô Sa hoang mang, cúi xuống nói nhỏ:
- Con trả lời sao?
- Con chỉ bảo con 4 tuổi thôi ạ.
- Ừm, ngoài các cậu, không được tiếp xúc hay nói chuyện với ai, nhớ chưa.
- Vâng.
Tô Sa cho người đem cậu bé vào xe, tuyệt đối không thể để Tinh Kính Đằng để ý tới Tu Kiệt được. Cô cũng nhanh chóng trở lại bữa tiệc ồn ào.
- Chào bà chủ Tô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Sa ngạc nhiên khi Lại Dục Triết cũng có mặt ở đây.
- Ồ, chào ông chủ Lại. Không ngờ gặp nhau ở đây.
Lại Dục Triết cười khó hiểu:
- Đúng là không ngờ.
Khi nãy, Lại Dục Triết đã theo lời lão đại sát sao mọi động thái của chị cả Tô gia. Ở khuôn viên vắng vẻ đã lén nghe được đứa nhỏ gọi "Mẹ".
Tinh Kính Đằng nắm chặt ly rượu, đưa lên miệng uống, mắt nhìn qua lớp thủy tinh trong suốt.
Cô sinh con anh ra, nhưng lại có vẻ không muốn họ nhận nhau. Thậm chí tới dự tiệc theo lời mời của anh, nhưng lại không tới chỗ anh chào hỏi lấy một tiếng.
4 tuổi ư? Cô lòe được ai chứ đừng hòng qua mặt anh. Có ngu thì nhìn đứa nhỏ sao y bản chính là anh biết đám tinh hoa của mình kết tinh rồi. Ngoài anh ra thì cô cũng không biết lần đó anh đã cho vào trong. Dám dậy con anh nói dối, hẳn là đã đề phòng có ngày bị nghi ngờ.
Tinh Kính Đằng lóe lên một suy nghĩ. Lại phân phó cho thuộc hạ gì đó, rồi chậm rãi tiến tới chỗ người phụ nữ năm nào chung giường với mình.
- Hani?
Tô Sa nghe cái tên bao năm đã bị quên lãng, ánh mắt xao động. Nhưng vẫn mỉm cười lờ đi.
- Chúc mừng ngài Tinh. Tôi là Tô Sa.
- Ồ, tôi tưởng là cô gái Hani tôi từng quen năm nào.
- Có lẽ là nhầm rồi.
Tô Sa luống cuống quay đi. Tinh Kính Đằng đưa tay lên cổ cô, vén tóc ra sau làm cô giật bắn mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh ....
Tinh Kính Đằng cầm một chiếc bông tai nhỏ lắc lắc trước mặt cô.
- Rơi rồi.
Tô Sa nhíu mày nhận lấy:
- Cảm ơn!
Tinh Kính Đằng cười nhẹ, ghé sát vào tai cô.
- Không có gì. Welcome tới thế giới của tôi!
Tô Sa sợ hãi, vẫn là giọng nói đó, hơi thở nam tính nơi vành tai làm lòng cô ngổn ngang khó tả.
Rồi Tinh Kính Đằng xoay người rời đi. Tô Khê Hạc đã thấy hai người đứng cạnh nhau, bèn tiến tới hỏi chị gái:
- Chị thấy hắn thế nào?
- Hả?
- Hai người vừa nói chuyện mà. Em cũng có chào hỏi qua, nhưng thấy băng lãnh khó đoán.
- Ừm, chị không khỏe, chị về xe đợi mấy đứa.
- Được.
Tô Sa vừa rời khỏi đám đông để di chuyển ra ngoài biệt thự thì bất ngờ bị đánh một cái mạnh sau gáy mà ngất đi. Đám vệ sĩ cũng bị xử lý gọn gàng.
Đến khi mấy anh em nhà họ Tô ra xe thì không thấy chị gái và cháu trai đâu. Điện thoại cũng không liên lạc được. Đám vệ sĩ của hai người đó cũng không thấy ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro