em sai không la...
2024-10-18 01:28:33
Đêm đó.
Tô Sa ngon giấc trong vòng tay Tinh Kính Đằng.
Tô Khê Hạc ở căn hộ áp mái đã lâu không tới, lặng lẽ uống rượu một mình và suy nghĩ về lời mẹ nói.
Lại Dục Triết về nhà rất khuya, bắt gặp Vân Sam đang cầm chai bia từ tủ lạnh.
Cô nhìn anh:
Em tưởng anh không về, không ở chỗ ông chủ sao?Lão đại ở chỗ Tô Sa.Ừm.Cô lại đặt chai bia trở lại. Anh lại đi tới lấy hai chai ra ngoài.
Cùng uống đi.Ừ!Hai người rất ít nói chuyện, ngoài về công việc thì gần như không có chủ đề khác. Vân Sam cũng rất kiệm lời.
Năm đó là Lại Dục Triết kiên trì nhiều lần đề nghị chiêu mộ cô, cô mới đồng ý về làm cho Tinh Kính Đằng.
Họ đối xử với cô rất tử tế. Vốn chỉ là nhân viên dọn dẹp hiện trường, cô không dám để lộ tài năng khác của mình.
Vẫn là ông chủ có mắt nhìn, thế rồi cô mới quay lại nghề cũ, lại làm công việc như hồi còn ở Tô Giới.
Ai mà biết Tô Sa lại là người phụ nữ của Tinh Kính Đằng. Đi một vòng cuối cùng vẫn về lại chốn xưa, gặp lại người cũ.
Cả hai yên lặng uống chai bia của mình, Vân Sam luôn hé cửa ban công dù trời rất lạnh. Cô không thích không khí kín mít của căn chung cư.
Lại Dục Triết không đóng cửa, mà lấy chăn nhỏ khoác lên vai Vân Sam. Cô đã quen với sự chăm sóc của anh, dĩ nhiên hiểu được tâm tư đối phương dành cho mình.
Anh uống hết chai bia của mình:
- Ngủ đi, khuya rồi, chúc em ngủ ngon.
Vân Sam bất ngờ nắm lấy ngón út của anh.
- Thay vì chúc nhau ngủ ngon mỗi ngày, sao chúng ta không ngủ cùng nhau luôn đi. Như vậy có phải sẽ ngủ ngon hơn không!
Lại Dục Triết cười thầm. Anh quay lại nhìn Vân Sam.
Em say rồi!Anh thích em nhỉ?Ứ. Nhưng em như này anh không thích. Nếu là lúc em không có cồn trong người, thì anh đã tin là thật.Anh đứng nhìn, cô ngồi ghế ngẩng đầu lên và nói.
Em đã nghĩ rất lâu, tình yêu của đàn ông là thế nào. Em thật sự rất muốn biết dáng vẻ của người yêu mình như thế nào. Thật sự rất muốn biết.Biết chưa?Cô mỉm cười, nắm cả tay đối phương rồi đung đưa nhè nhẹ. Ánh mắt mơ màng, má hơi hồng lên. Có lẽ cô say, nhưng lời nói lại không hẳn say.
Tình yêu của đàn ông thể hiện ở chỗ họ dịu dàng và kiên nhẫn với người phụ nữ được bao lâu. Người yêu em dịu dàng với em muôn đời chẳng chán, người không yêu em thì em có khó chịu nói một hai câu cũng chẳng muốn nghe. Em sai không la, em dại không mắng. Giận em chỉ im lặng nhẹ nhàng đợi em bình tĩnh rồi nói chuyện.Tô Khê Hạc yêu em như thế sao?Vân Sam lắc đầu.
- Cậu Hạc đúng là đã lớn lên cùng em, cũng chưa từng mắng em. Em đúng là đã yêu tới đau đớn cùng cực.
..Dục Triết, lúc vừa dọn tới đây ở tạm, em làm vỡ chiếc ly anh thích nhất, em làm cháy cả bếp nhà anh, anh bao che cho em khỏi người của cậu Hạc.
Trong công việc em vốn rất cẩn thận chuẩn xác, nhưng tới đây lại làm hỗn độn lên cả.
Em biết mình làm phiền cuộc sống của anh, nhưng một giây nào đó em đã có ý ỷ lại. Anh không tiếc chiếc ly mình mất công sưu tầm mà lo em bị thương chảy máu. Căn bếp khét mù anh cũng nhẹ nhàng ôm em vỗ về nói không sao hết. Không có chiếc ly cũng chẳng sao, bếp cháy nhưng người an toàn là tốt rồi.
Anh biết quan hệ của em với cậu Hạc nhưng chưa từng để cập, anh thích em nhưng luôn có giới hạn. Em biết anh đang đợi em. Cậu Hạc không như thể. Nếu đổi lại anh là người tên Tô Khê Hạc, sẽ không thể kiền nhần đến vậy.
Thậm chí em ở đây lâu hơn dự định ban đầu, anh cũng không hỏi vì sao. Vẫn âm thầm để em mọc rễ chỗ mình.
Em đoán anh cũng muốn em ở lại.
Tô Sa ngon giấc trong vòng tay Tinh Kính Đằng.
Tô Khê Hạc ở căn hộ áp mái đã lâu không tới, lặng lẽ uống rượu một mình và suy nghĩ về lời mẹ nói.
Lại Dục Triết về nhà rất khuya, bắt gặp Vân Sam đang cầm chai bia từ tủ lạnh.
Cô nhìn anh:
Em tưởng anh không về, không ở chỗ ông chủ sao?Lão đại ở chỗ Tô Sa.Ừm.Cô lại đặt chai bia trở lại. Anh lại đi tới lấy hai chai ra ngoài.
Cùng uống đi.Ừ!Hai người rất ít nói chuyện, ngoài về công việc thì gần như không có chủ đề khác. Vân Sam cũng rất kiệm lời.
Năm đó là Lại Dục Triết kiên trì nhiều lần đề nghị chiêu mộ cô, cô mới đồng ý về làm cho Tinh Kính Đằng.
Họ đối xử với cô rất tử tế. Vốn chỉ là nhân viên dọn dẹp hiện trường, cô không dám để lộ tài năng khác của mình.
Vẫn là ông chủ có mắt nhìn, thế rồi cô mới quay lại nghề cũ, lại làm công việc như hồi còn ở Tô Giới.
Ai mà biết Tô Sa lại là người phụ nữ của Tinh Kính Đằng. Đi một vòng cuối cùng vẫn về lại chốn xưa, gặp lại người cũ.
Cả hai yên lặng uống chai bia của mình, Vân Sam luôn hé cửa ban công dù trời rất lạnh. Cô không thích không khí kín mít của căn chung cư.
Lại Dục Triết không đóng cửa, mà lấy chăn nhỏ khoác lên vai Vân Sam. Cô đã quen với sự chăm sóc của anh, dĩ nhiên hiểu được tâm tư đối phương dành cho mình.
Anh uống hết chai bia của mình:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngủ đi, khuya rồi, chúc em ngủ ngon.
Vân Sam bất ngờ nắm lấy ngón út của anh.
- Thay vì chúc nhau ngủ ngon mỗi ngày, sao chúng ta không ngủ cùng nhau luôn đi. Như vậy có phải sẽ ngủ ngon hơn không!
Lại Dục Triết cười thầm. Anh quay lại nhìn Vân Sam.
Em say rồi!Anh thích em nhỉ?Ứ. Nhưng em như này anh không thích. Nếu là lúc em không có cồn trong người, thì anh đã tin là thật.Anh đứng nhìn, cô ngồi ghế ngẩng đầu lên và nói.
Em đã nghĩ rất lâu, tình yêu của đàn ông là thế nào. Em thật sự rất muốn biết dáng vẻ của người yêu mình như thế nào. Thật sự rất muốn biết.Biết chưa?Cô mỉm cười, nắm cả tay đối phương rồi đung đưa nhè nhẹ. Ánh mắt mơ màng, má hơi hồng lên. Có lẽ cô say, nhưng lời nói lại không hẳn say.
Tình yêu của đàn ông thể hiện ở chỗ họ dịu dàng và kiên nhẫn với người phụ nữ được bao lâu. Người yêu em dịu dàng với em muôn đời chẳng chán, người không yêu em thì em có khó chịu nói một hai câu cũng chẳng muốn nghe. Em sai không la, em dại không mắng. Giận em chỉ im lặng nhẹ nhàng đợi em bình tĩnh rồi nói chuyện.Tô Khê Hạc yêu em như thế sao?Vân Sam lắc đầu.
- Cậu Hạc đúng là đã lớn lên cùng em, cũng chưa từng mắng em. Em đúng là đã yêu tới đau đớn cùng cực.
..Dục Triết, lúc vừa dọn tới đây ở tạm, em làm vỡ chiếc ly anh thích nhất, em làm cháy cả bếp nhà anh, anh bao che cho em khỏi người của cậu Hạc.
Trong công việc em vốn rất cẩn thận chuẩn xác, nhưng tới đây lại làm hỗn độn lên cả.
Em biết mình làm phiền cuộc sống của anh, nhưng một giây nào đó em đã có ý ỷ lại. Anh không tiếc chiếc ly mình mất công sưu tầm mà lo em bị thương chảy máu. Căn bếp khét mù anh cũng nhẹ nhàng ôm em vỗ về nói không sao hết. Không có chiếc ly cũng chẳng sao, bếp cháy nhưng người an toàn là tốt rồi.
Anh biết quan hệ của em với cậu Hạc nhưng chưa từng để cập, anh thích em nhưng luôn có giới hạn. Em biết anh đang đợi em. Cậu Hạc không như thể. Nếu đổi lại anh là người tên Tô Khê Hạc, sẽ không thể kiền nhần đến vậy.
Thậm chí em ở đây lâu hơn dự định ban đầu, anh cũng không hỏi vì sao. Vẫn âm thầm để em mọc rễ chỗ mình.
Em đoán anh cũng muốn em ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro