luôn nhớ tới mẹ
2024-10-18 01:28:33
Tô Tu Kiệt có một sinh nhật đáng nhớ và hạnh phúc nhất kể từ khi sinh ra. Tô Khê Hạc vốn không thích đồ ngọt, nhưng thấy Vân Sam ăn bánh socola mà Lại Dục Triết đưa cho thì cũng xúc một miếng ăn thử.
Ngọt và có chút đắng.
Y như tâm trạng của anh lúc này.
Vui vì người ấy còn sống, xuất hiện nguyên vẹn trước mặt mình.
Không vui vì cô ấy càng xa cách và khó để lấy về bên mình.
Khi đã khá muộn, mọi người mới ra về.
Tô Sa đưa cho Khê Hạc một túi nhỏ. Anh hé ra nhìn thấy hai miếng bánh kem và một túi bánh cookie icing.
Đưa mẹ giúp chị!Ừm!Tô Khê Hạc nhàn nhạt đáp. Thấy em trai liếc qua chỗ Vân Sam đứng ở xa, cô nói thêm:
- Vân Sam, cô ấy ở đây rất tốt. Tinh Kính Đằng và Lại Dục Triết đều coi trọng.
Anh quay ra nhìn chị, cong môi cười.
Em cũng coi trọng cô ấy mà!Cách của em khác của họTô Sa ẩn ý nói, Khê Hạc không đáp mà cầm túi đi ra cửa. Lướt qua Vân Sam và Lại Dục Triết đứng cạnh nhau, anh hơi dừng lại nói:
- Tạm biệt!
Vân Sam hơi ním môi, Lại Dục Triết thì gật đầu một cái. Châu Thâm đi ngay sau cũng lạnh nhạt nhìn Vân Sam một cái rồi cất bước cùng cậu chủ ra về.
***
Ngô Quân Như thấy con trai lớn lại tới chỗ mình dù đã hơi muộn.
Xảy ra chuyện gì rồi?Mẹ lo có chuyện gì à?Tinh Kính Đằng cũng ở đó..
- Không có gì ạ, là chị gửi đồ cho mẹ.
Người làm nhận lấy túi đồ trên tay Khê Hạc rồi mở ra:
Phu nhân, là bánh kem và bánh quy ạ. Người có muốn dùng bánh không để tôi chuẩn bị.Không!Khê Hạc thấy mẹ cự tuyệt thì hơi cười rồi không ở lại mà đi về ngay.
Ngô Quân Như đi vào bàn ăn, thấy người làm đang cất bánh vào tủ lạnh, lại nói:
- Ăn một chút cũng được.
Thể là hai miếng bánh được để ngay ngắn trước mặt bà. Cùng một túi bánh quy, miệng túi còn treo một tấm thiệp nhỏ xíu với nét bút nguệch ngoạc.
" Cháu cảm ơn bà ngoại ạ, cháu thích bánh lắm ạ. Chúc bà ngoại Giáng Sinh an lành. Cháu yêu bà"
Môi người phụ nữ trung niên bất giác cong lên một xíu rất khó phát hiện. Điện thoại cũng "ting" một cái.
"Tuy muộn nhưng chúc mẹ Noel an lành".
Kèm mấy bức ảnh chụp buổi tối nay.
Là ảnh của Tu Kiệt cùng cậu mợ, có ảnh cậu bé cắt bánh, có một bức cuối cùng là Tu Kiệt ngồi cạnh Tinh Kính Đằng híp mắt ngây thơ nhìn bố cười.
Ngô Quân Như nhìn lướt qua tin nhằn, rồi nheo mắt dừng lại ở bức ảnh cuối vài giây. Bà để điện thoại sang một bền.
Mỗi miếng bánh chỉ được xúc một góc nhỏ xíu, bánh quy cũng được cắn một mẩu ở góc.
Dù không nhiều, nhưng là đã nhận và có ăn.
***
Tu Kiệt đi ngủ vẻ mặt vẫn rạng rỡ ánh lên ý cười, tay còn ôm bức ảnh tập thể chụp khi nãy. Năm nay cậu bé được đón sinh nhật cùng nhiều người hơn, được chúc và tặng quà nhiều hơn.
Tinh Kính Đằng đã trang hoàng nhà cửa, mời khách và chuẩn bị tiệc như món quà cho con trai. Tô Tu Kiệt vật chất không thiếu gì. Thiếu nhất chính là mái ấm gia đình trọn vẹn.
Về phòng, anh vẫn băn khoăn đi sau Tô Sa.
- Thật là không có quà cho tôi?
Tô Sa không đáp, anh lại cẩm tay cô kéo ra giường.
- Nhưng tôi có quà cho em!
Tinh Kính Đằng cầm ra một hộp vuông buộc nơ rất cầu kì. Tô Sa nhìn thấy là một chiếc vòng cổ kim cương cỡ lớn rất xa hoa.
Anh nhấc lên rồi đeo vào cổ cô, Tô Sa ngẩng lên nhìn anh.
- Nặng quá!
Anh bật cười, cô không cảm kích, không cảm ơn, không ngạc nhiên hay cười, mà cảm thán một câu như vậy.
Như này đã là gì!Còn về đứng tên biệt thự?Tôi đã nói rồi mà, biệt thự là nhà, SexyBack để em làm ăn. Tên em đều đã ở mục chủ sở hữu.
Ngọt và có chút đắng.
Y như tâm trạng của anh lúc này.
Vui vì người ấy còn sống, xuất hiện nguyên vẹn trước mặt mình.
Không vui vì cô ấy càng xa cách và khó để lấy về bên mình.
Khi đã khá muộn, mọi người mới ra về.
Tô Sa đưa cho Khê Hạc một túi nhỏ. Anh hé ra nhìn thấy hai miếng bánh kem và một túi bánh cookie icing.
Đưa mẹ giúp chị!Ừm!Tô Khê Hạc nhàn nhạt đáp. Thấy em trai liếc qua chỗ Vân Sam đứng ở xa, cô nói thêm:
- Vân Sam, cô ấy ở đây rất tốt. Tinh Kính Đằng và Lại Dục Triết đều coi trọng.
Anh quay ra nhìn chị, cong môi cười.
Em cũng coi trọng cô ấy mà!Cách của em khác của họTô Sa ẩn ý nói, Khê Hạc không đáp mà cầm túi đi ra cửa. Lướt qua Vân Sam và Lại Dục Triết đứng cạnh nhau, anh hơi dừng lại nói:
- Tạm biệt!
Vân Sam hơi ním môi, Lại Dục Triết thì gật đầu một cái. Châu Thâm đi ngay sau cũng lạnh nhạt nhìn Vân Sam một cái rồi cất bước cùng cậu chủ ra về.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Quân Như thấy con trai lớn lại tới chỗ mình dù đã hơi muộn.
Xảy ra chuyện gì rồi?Mẹ lo có chuyện gì à?Tinh Kính Đằng cũng ở đó..
- Không có gì ạ, là chị gửi đồ cho mẹ.
Người làm nhận lấy túi đồ trên tay Khê Hạc rồi mở ra:
Phu nhân, là bánh kem và bánh quy ạ. Người có muốn dùng bánh không để tôi chuẩn bị.Không!Khê Hạc thấy mẹ cự tuyệt thì hơi cười rồi không ở lại mà đi về ngay.
Ngô Quân Như đi vào bàn ăn, thấy người làm đang cất bánh vào tủ lạnh, lại nói:
- Ăn một chút cũng được.
Thể là hai miếng bánh được để ngay ngắn trước mặt bà. Cùng một túi bánh quy, miệng túi còn treo một tấm thiệp nhỏ xíu với nét bút nguệch ngoạc.
" Cháu cảm ơn bà ngoại ạ, cháu thích bánh lắm ạ. Chúc bà ngoại Giáng Sinh an lành. Cháu yêu bà"
Môi người phụ nữ trung niên bất giác cong lên một xíu rất khó phát hiện. Điện thoại cũng "ting" một cái.
"Tuy muộn nhưng chúc mẹ Noel an lành".
Kèm mấy bức ảnh chụp buổi tối nay.
Là ảnh của Tu Kiệt cùng cậu mợ, có ảnh cậu bé cắt bánh, có một bức cuối cùng là Tu Kiệt ngồi cạnh Tinh Kính Đằng híp mắt ngây thơ nhìn bố cười.
Ngô Quân Như nhìn lướt qua tin nhằn, rồi nheo mắt dừng lại ở bức ảnh cuối vài giây. Bà để điện thoại sang một bền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi miếng bánh chỉ được xúc một góc nhỏ xíu, bánh quy cũng được cắn một mẩu ở góc.
Dù không nhiều, nhưng là đã nhận và có ăn.
***
Tu Kiệt đi ngủ vẻ mặt vẫn rạng rỡ ánh lên ý cười, tay còn ôm bức ảnh tập thể chụp khi nãy. Năm nay cậu bé được đón sinh nhật cùng nhiều người hơn, được chúc và tặng quà nhiều hơn.
Tinh Kính Đằng đã trang hoàng nhà cửa, mời khách và chuẩn bị tiệc như món quà cho con trai. Tô Tu Kiệt vật chất không thiếu gì. Thiếu nhất chính là mái ấm gia đình trọn vẹn.
Về phòng, anh vẫn băn khoăn đi sau Tô Sa.
- Thật là không có quà cho tôi?
Tô Sa không đáp, anh lại cẩm tay cô kéo ra giường.
- Nhưng tôi có quà cho em!
Tinh Kính Đằng cầm ra một hộp vuông buộc nơ rất cầu kì. Tô Sa nhìn thấy là một chiếc vòng cổ kim cương cỡ lớn rất xa hoa.
Anh nhấc lên rồi đeo vào cổ cô, Tô Sa ngẩng lên nhìn anh.
- Nặng quá!
Anh bật cười, cô không cảm kích, không cảm ơn, không ngạc nhiên hay cười, mà cảm thán một câu như vậy.
Như này đã là gì!Còn về đứng tên biệt thự?Tôi đã nói rồi mà, biệt thự là nhà, SexyBack để em làm ăn. Tên em đều đã ở mục chủ sở hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro