vất vả rồi
2024-10-18 01:28:33
Tô Khê Hạc không tìm được Cẩm Linh, biết là Baren giấu kĩ cô ấy rồi. @
Tô Sa cũng có tay trong là Châu Thâm, cô không thể để em dâu chịu thiệt được.
Vân Sam sinh được một bé trai kháu khỉnh, cực kỳ giống bố. Ngày đầy tháng con của họ, Tô Khê Hạc và Tô Sa đều gửi quà mừng.
Với Vân Sam, giờ anh hoàn toàn buông bỏ.
Nhưng với Cẩm Linh thì lại không đành lòng.
***
Pamela và chồng vẫn trong tình trạng không tương tác, chỉ là sống dưới một mái nhà rộng lớn và ăn cơm ngồi cùng bàn.
Hôm nay Pamela đau bụng, chưa tới ngày dự sinh khiến hai vợ chồng lo lắng. Tô Khê Hạc đỡ vợ, nhưng cô cự tuyệt, thà dựa vào người giúp việc chứ không muốn đụng vào chồng.
"Băng đóng ba thước không phải ngày một ngày hai".
Giây phút anh nghi ngờ và đẩy cô ngã, thì Pamela đã không còn để tầm Tô Khê Hạc nữa.
Pamela rất bình tĩnh, còn tự mình nằm lên bàn mổ. Cho tới khi được đâm kim gây tê tủy sống, cô nhăn nhó giữ tay
Tô Khê Hạc:
- Đau!
Anh ở bên, tận mắt thấy cảnh bụng cô được rạch một đường dài. Pamela vẫn tỉnh, cô không cảm nhận được cơn đau, thậm chí còn biết người ta đang đưa con mình ra khỏi cơ thể. Tới khi người ta đưa hai đứa trẻ thoáng qua cho cô nhìn một cái, và tiến hành khâu lại vết mổ thì cô mới lịm đi.
Trước khi lịm đi, một hàng nước mắt chảy ra. Tô Khê Hạc nhìn xót xa, bèn lau nước mắt cho cô.
- Vất vả rồi!
Khi tỉnh lại, Pamela rất lạnh, cô nằm bất động vì chỉ cựa quậy cũng cực kì đau điếng. Cảm giác đau này, rất khác cảnh bị trúng đạn hay dao đâm.
Em thấy thế nào?...Chúng ổn chứ?Ổn cả, một bé trai, và một bé gái. Anh trai và em gái.Tô Khê Hạc đang bế một đứa nhỏ, còn một đứa khác được bảo mẫu bế.
Cô không đáp, chỉ nhìn chăm chăm đứa nhỏ trên tay anh.
Do lạnh, cô ho một cái. Tô Khê Hạc vội vã đặt con xuống giường của em bé, rồi thấy Pamela đau chảy nước mắt.
Tô Khê Hạc ngày hôm nay, thấy cô rơi nước mắt hai lần.
Anh lại nghĩ, mẹ mình sinh tận 5 lần. Còn Pamela, một lần sinh liền 2 đứa. Lúc này mới thấy việc làm mẹ thiêng liêng nhưng quá nhiều sự hi sinh.
Sinh xong, Pamela lại càng trầm tư ít nói. Cô đều đặn cho con ti sữa, nhưng chồng bón đồ ăn cho thì vẫn từ chối.
Cô tự mình xúc.
Đi đứng khó khăn đều là người khác đỡ đần, nhất quyết không phiền tới Tô Khê Hạc.
Hai đứa nhỏ được 1 tuẩn tuổi, Pamela đi ra phòng khách, thấy Tô Khê Hạc đang in dấu chân hai đứa nhỏ lên phẩn eo. Cụ thể là ngay dưới chỗ trái tim có hai hình bàn chân bé xíu.
Dù họ không có tình yêu, nhưng cô biết Tô Khê Hạc đang nỗ lực vì con cái. Anh gần như không còn làm việc nữa, chỉ ở bên con, đặc biệt là con gái nhỏ. Sáng nào tỉnh dậy, cô đều thấy anh bế đứa nhỏ đứng nhìn ra cửa sổ.
Vì sao ?Đề kỉ niệm, cơ thể em có vết rạn, thì cơ thể tôi cũng có dấu vết của tụi nhỏ.Chỉ câu nói này, Pamela bỗng có chút hần hoan trong lòng.
Cô tới bế con trai, còn anh lại bể con gái. Hai người đứng cạnh nhau, anh nhìn cô:
Xin Ioi em!Về việc gì?Về mọi việc trước đây.Ừ.Hôm đó trên bàn ăn, anh gắp đồ ăn cho cô, cô đã nhận lấy và ăn hết.
Có lẽ với họ, con cái chính là cầu nối. Căn biệt thự rộng lớn có tiếng trẻ khóc cũng trở nên sinh động hơn hẳn vẻ đìu hiu lạnh nhạt so với trước kia.
Tô Sa cũng có tay trong là Châu Thâm, cô không thể để em dâu chịu thiệt được.
Vân Sam sinh được một bé trai kháu khỉnh, cực kỳ giống bố. Ngày đầy tháng con của họ, Tô Khê Hạc và Tô Sa đều gửi quà mừng.
Với Vân Sam, giờ anh hoàn toàn buông bỏ.
Nhưng với Cẩm Linh thì lại không đành lòng.
***
Pamela và chồng vẫn trong tình trạng không tương tác, chỉ là sống dưới một mái nhà rộng lớn và ăn cơm ngồi cùng bàn.
Hôm nay Pamela đau bụng, chưa tới ngày dự sinh khiến hai vợ chồng lo lắng. Tô Khê Hạc đỡ vợ, nhưng cô cự tuyệt, thà dựa vào người giúp việc chứ không muốn đụng vào chồng.
"Băng đóng ba thước không phải ngày một ngày hai".
Giây phút anh nghi ngờ và đẩy cô ngã, thì Pamela đã không còn để tầm Tô Khê Hạc nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Pamela rất bình tĩnh, còn tự mình nằm lên bàn mổ. Cho tới khi được đâm kim gây tê tủy sống, cô nhăn nhó giữ tay
Tô Khê Hạc:
- Đau!
Anh ở bên, tận mắt thấy cảnh bụng cô được rạch một đường dài. Pamela vẫn tỉnh, cô không cảm nhận được cơn đau, thậm chí còn biết người ta đang đưa con mình ra khỏi cơ thể. Tới khi người ta đưa hai đứa trẻ thoáng qua cho cô nhìn một cái, và tiến hành khâu lại vết mổ thì cô mới lịm đi.
Trước khi lịm đi, một hàng nước mắt chảy ra. Tô Khê Hạc nhìn xót xa, bèn lau nước mắt cho cô.
- Vất vả rồi!
Khi tỉnh lại, Pamela rất lạnh, cô nằm bất động vì chỉ cựa quậy cũng cực kì đau điếng. Cảm giác đau này, rất khác cảnh bị trúng đạn hay dao đâm.
Em thấy thế nào?...Chúng ổn chứ?Ổn cả, một bé trai, và một bé gái. Anh trai và em gái.Tô Khê Hạc đang bế một đứa nhỏ, còn một đứa khác được bảo mẫu bế.
Cô không đáp, chỉ nhìn chăm chăm đứa nhỏ trên tay anh.
Do lạnh, cô ho một cái. Tô Khê Hạc vội vã đặt con xuống giường của em bé, rồi thấy Pamela đau chảy nước mắt.
Tô Khê Hạc ngày hôm nay, thấy cô rơi nước mắt hai lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lại nghĩ, mẹ mình sinh tận 5 lần. Còn Pamela, một lần sinh liền 2 đứa. Lúc này mới thấy việc làm mẹ thiêng liêng nhưng quá nhiều sự hi sinh.
Sinh xong, Pamela lại càng trầm tư ít nói. Cô đều đặn cho con ti sữa, nhưng chồng bón đồ ăn cho thì vẫn từ chối.
Cô tự mình xúc.
Đi đứng khó khăn đều là người khác đỡ đần, nhất quyết không phiền tới Tô Khê Hạc.
Hai đứa nhỏ được 1 tuẩn tuổi, Pamela đi ra phòng khách, thấy Tô Khê Hạc đang in dấu chân hai đứa nhỏ lên phẩn eo. Cụ thể là ngay dưới chỗ trái tim có hai hình bàn chân bé xíu.
Dù họ không có tình yêu, nhưng cô biết Tô Khê Hạc đang nỗ lực vì con cái. Anh gần như không còn làm việc nữa, chỉ ở bên con, đặc biệt là con gái nhỏ. Sáng nào tỉnh dậy, cô đều thấy anh bế đứa nhỏ đứng nhìn ra cửa sổ.
Vì sao ?Đề kỉ niệm, cơ thể em có vết rạn, thì cơ thể tôi cũng có dấu vết của tụi nhỏ.Chỉ câu nói này, Pamela bỗng có chút hần hoan trong lòng.
Cô tới bế con trai, còn anh lại bể con gái. Hai người đứng cạnh nhau, anh nhìn cô:
Xin Ioi em!Về việc gì?Về mọi việc trước đây.Ừ.Hôm đó trên bàn ăn, anh gắp đồ ăn cho cô, cô đã nhận lấy và ăn hết.
Có lẽ với họ, con cái chính là cầu nối. Căn biệt thự rộng lớn có tiếng trẻ khóc cũng trở nên sinh động hơn hẳn vẻ đìu hiu lạnh nhạt so với trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro