yêu?
2024-10-18 01:28:33
Tô Tu Kiệt về nhà thì cứ mè nheo đòi mẹ gọi cho bố. Tô Sa dứt khoát từ chối, đến lần thứ 3 cô cũng xuống nước.
Mò mẫm điện thoại bỏ chặn số, Tô Sa cảm giác mặt dầy hẳn ra khi phải gọi cho kẻ mình không ưa.
Thế nào, nhớ quá hả?Anh bị tự luyến à. Là Tu Kiệt đòi.Bố oiiii.Nhóc con hớn hở cầm điện thoại rồi tíu tít.
Bố ơi bố đến đây đi.Bố không thể tới đó được. Nhưng con có thể tới nhà bố.Con thích bố và mẹ ở đây cơ.Tô Sa nhíu mày nhắc nhở.
- Nói xong chưa trả máy mẹ đi.
Tu Kiet iu xiu nhin To Sa roi noi co them cau nนa.
Bố có nhớ con không?Có, nhớ cả hai mẹ con.Tô Sa không muốn con áp điện thoại vào sát tai, lại muốn giám sát sợ Tinh Kính Đằng nói linh tinh với con trai nên đã mở loa ngoài. Nghe được câu ấy bất giác bĩu môi nhưng rõ ràng có ý cười.
Thế có nhớ bố không?Hai mẹ con nhớ bố ạ.Tinh Kính Đằng ở bên kia cũng bất giác cong môi cười.
Tô Sa giấy nảy lên phản bác:
- Mẹ không nhé. Nhớ nhung gì!
Tu Kiệt nhăn nhó quay sang nói:
- Bố nghe thấy là bố buồn đấy ạ.
Tinh Kính Đằng nghe được hội thoại của hai người kia, lòng trào lên ấm áp. Đáng yêu quá.
Nếu cô ấy là vợ anh......
Tô Sa dặn con không được nhắc tới bố với ai, cô sợ mọi người biết được. Giấu được bao lâu hay bấy lâu.
*-*-*
Ở căn hộ áp mái, bữa tối khi Cẩm Linh bưng đồ ăn lên chuẩn bị rời đi thì Tô Khê Hạc bất ngờ lên tiếng.
- Ngồi ăn cùng đi.
Cô khó hiểu, nhưng cũng đồng ý. Anh ngồi ghế giữa, cô ngồi ghế bên.
Sáng hôm sau, Cẩm Linh vẫn ngồi ghế cũ, nhưng Tô Khê Hạc đổi lại ngồi đối diện.
Muốn làm người của tôi không?Giờ là người của anh rồi mà. Làm việc cho anh, rồi nhận tiền từ anh.Làm người phụ nữ của tôi.Cẩm Linh cười, gắp một miếng thức ăn cẩn thận đặt vào bát người đối diện.
- Nuôi mãi rồi nên giờ anh muốn thịt à?
Tự nhiên cô ăn nói táo bạo làm Tô Khê Hạc hơi bất ngờ, khác hẳn với mọi khi bẽn lẽn nhỏ nhẹ.
- Nghĩ thử đi.
Tô Khê Hạc gắp miếng thức ăn kia bỏ ra ngoài. Cẩm Linh nhìn theo, nhàn nhạt hỏi:
En sẽ nhận được gì?Nói một con số cô muốn.Anh đâu thiếu người, sao lại chọn em, có gì đặc biệt hơn à?Anh nghe vậy không khỏi nhíu mày. Luôn là anh áp đảo người khác, chứ không có chuyện người khác hỏi ngược và ra điều kiện với anh.
Ừ.Em nghĩ là...không được đâu. Em chỉ dành cho người em yêu, và người đó cũng yêu em.Tô Khê Hạc định gắp đồ ăn bống dừng đũa rồi nghiêng đầu nhếch môi rất nhẹ.
Yêu? Thể giới của tôi được vận hành bởi tiền và quyền lực. Tình cảm là thứ không nên được xuất hiện.Thế giới của chúng ta vốn quá khác nhau mà.
Cẩm Linh hờ hững nói, lại gắp vào bát anh một miếng thức ăn. Lần này thì anh không bỏ ra ngoài nữa, nhưng cũng không ăn.
Họ bên nhau 2 năm rồi, 2 năm không lầu sau khi Vần Sam được cho là đã chết.
Tô Khê Hạc bất ngờ khi gặp một cô gái có nét giống với cô gái mình thích.
Vân Sam sở hữu nét đẹp như "động vật", nhìn cô ấy làm người ta nghĩ ngay đến một con cáo sắc sảo. Mũi cao nhọn, môi trên mỏng nhưng dưới căng đầy, mắt một mí nhìn có chút xắt xéo lại cuốn hút. Và ở bên cánh mũi phải có một nốt ruồi.
Người không tin vào duyên phận như ông trùm Đông - Bắc Thành lại tin rằng ông trời đang gửi gắm Vân Sam qua một cô gái khác là Cẩm Linh để xuất hiện trước mặt anh.
Họ có nét giống nhau, và khi Cẩm Linh nghiêng người tư vấn bán túi cho anh, anh thậm chí hốt hoảng ngỡ Vân Sam quay trở về
Chẳng phải có một câu như thế này sao.
"Mưa không rơi mãi.
Bài hát yêu thích không nghe cả đời".
Vân Sam không còn, thì Cẩm Linh bên anh.
Nhưng người anh để trong lòng là Vân Sam.
Cẩm Linh có bên anh cả đời không, thì không thể nói trước. Có thể anh sẽ chán cô trước, hoặc có thể cô từ bỏ anh trước.
Hiện tại, thì Cẩm Linh chính là một Vân Sam khác để Tô Khê Hạc anh lấp chỗ tạm thời.
Mò mẫm điện thoại bỏ chặn số, Tô Sa cảm giác mặt dầy hẳn ra khi phải gọi cho kẻ mình không ưa.
Thế nào, nhớ quá hả?Anh bị tự luyến à. Là Tu Kiệt đòi.Bố oiiii.Nhóc con hớn hở cầm điện thoại rồi tíu tít.
Bố ơi bố đến đây đi.Bố không thể tới đó được. Nhưng con có thể tới nhà bố.Con thích bố và mẹ ở đây cơ.Tô Sa nhíu mày nhắc nhở.
- Nói xong chưa trả máy mẹ đi.
Tu Kiet iu xiu nhin To Sa roi noi co them cau nนa.
Bố có nhớ con không?Có, nhớ cả hai mẹ con.Tô Sa không muốn con áp điện thoại vào sát tai, lại muốn giám sát sợ Tinh Kính Đằng nói linh tinh với con trai nên đã mở loa ngoài. Nghe được câu ấy bất giác bĩu môi nhưng rõ ràng có ý cười.
Thế có nhớ bố không?Hai mẹ con nhớ bố ạ.Tinh Kính Đằng ở bên kia cũng bất giác cong môi cười.
Tô Sa giấy nảy lên phản bác:
- Mẹ không nhé. Nhớ nhung gì!
Tu Kiệt nhăn nhó quay sang nói:
- Bố nghe thấy là bố buồn đấy ạ.
Tinh Kính Đằng nghe được hội thoại của hai người kia, lòng trào lên ấm áp. Đáng yêu quá.
Nếu cô ấy là vợ anh......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Sa dặn con không được nhắc tới bố với ai, cô sợ mọi người biết được. Giấu được bao lâu hay bấy lâu.
*-*-*
Ở căn hộ áp mái, bữa tối khi Cẩm Linh bưng đồ ăn lên chuẩn bị rời đi thì Tô Khê Hạc bất ngờ lên tiếng.
- Ngồi ăn cùng đi.
Cô khó hiểu, nhưng cũng đồng ý. Anh ngồi ghế giữa, cô ngồi ghế bên.
Sáng hôm sau, Cẩm Linh vẫn ngồi ghế cũ, nhưng Tô Khê Hạc đổi lại ngồi đối diện.
Muốn làm người của tôi không?Giờ là người của anh rồi mà. Làm việc cho anh, rồi nhận tiền từ anh.Làm người phụ nữ của tôi.Cẩm Linh cười, gắp một miếng thức ăn cẩn thận đặt vào bát người đối diện.
- Nuôi mãi rồi nên giờ anh muốn thịt à?
Tự nhiên cô ăn nói táo bạo làm Tô Khê Hạc hơi bất ngờ, khác hẳn với mọi khi bẽn lẽn nhỏ nhẹ.
- Nghĩ thử đi.
Tô Khê Hạc gắp miếng thức ăn kia bỏ ra ngoài. Cẩm Linh nhìn theo, nhàn nhạt hỏi:
En sẽ nhận được gì?Nói một con số cô muốn.Anh đâu thiếu người, sao lại chọn em, có gì đặc biệt hơn à?Anh nghe vậy không khỏi nhíu mày. Luôn là anh áp đảo người khác, chứ không có chuyện người khác hỏi ngược và ra điều kiện với anh.
Ừ.Em nghĩ là...không được đâu. Em chỉ dành cho người em yêu, và người đó cũng yêu em.Tô Khê Hạc định gắp đồ ăn bống dừng đũa rồi nghiêng đầu nhếch môi rất nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yêu? Thể giới của tôi được vận hành bởi tiền và quyền lực. Tình cảm là thứ không nên được xuất hiện.Thế giới của chúng ta vốn quá khác nhau mà.
Cẩm Linh hờ hững nói, lại gắp vào bát anh một miếng thức ăn. Lần này thì anh không bỏ ra ngoài nữa, nhưng cũng không ăn.
Họ bên nhau 2 năm rồi, 2 năm không lầu sau khi Vần Sam được cho là đã chết.
Tô Khê Hạc bất ngờ khi gặp một cô gái có nét giống với cô gái mình thích.
Vân Sam sở hữu nét đẹp như "động vật", nhìn cô ấy làm người ta nghĩ ngay đến một con cáo sắc sảo. Mũi cao nhọn, môi trên mỏng nhưng dưới căng đầy, mắt một mí nhìn có chút xắt xéo lại cuốn hút. Và ở bên cánh mũi phải có một nốt ruồi.
Người không tin vào duyên phận như ông trùm Đông - Bắc Thành lại tin rằng ông trời đang gửi gắm Vân Sam qua một cô gái khác là Cẩm Linh để xuất hiện trước mặt anh.
Họ có nét giống nhau, và khi Cẩm Linh nghiêng người tư vấn bán túi cho anh, anh thậm chí hốt hoảng ngỡ Vân Sam quay trở về
Chẳng phải có một câu như thế này sao.
"Mưa không rơi mãi.
Bài hát yêu thích không nghe cả đời".
Vân Sam không còn, thì Cẩm Linh bên anh.
Nhưng người anh để trong lòng là Vân Sam.
Cẩm Linh có bên anh cả đời không, thì không thể nói trước. Có thể anh sẽ chán cô trước, hoặc có thể cô từ bỏ anh trước.
Hiện tại, thì Cẩm Linh chính là một Vân Sam khác để Tô Khê Hạc anh lấp chỗ tạm thời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro