Ngoại truyện
Hàn Thục
2024-11-22 00:15:53
Mặc dù sự việc diễn ra đột ngột, nhưng ba mẹ nhà họ Thu vẫn cố gắng hết sức để tiếp đãi cha con nhà họ Trang.
Mẹ của Thu Triết Ngạn là một cây bút chuyên viết về ẩm thực. Hôm qua bà nhận được điện thoại, vội vàng đi mua sắm, chuẩn bị nguyên liệu từ trước một ngày, bày biện cả bàn tiệc thịnh soạn.
Còn thịnh soạn hơn cả Tết.
Bà thấy ngạc nhiên lắm.
Thằng nhóc khỉ gió nhà bà, nửa năm lúc đầy tự tin dẫn bạn trai về, thì chuyện cưới xin vẫn còn xa lắc xa lơ. Sau đó công ty gần như phá sản, ai cũng lo lắng, chưa biết phải làm sao, thì Thu Triết Ngạn đã tự giải quyết mọi chuyện, nói đã cứu được công ty. Vừa thở phào một cái, thằng nhóc này lại bất ngờ bán công ty vì một lý do nào đó.
Chẳng khác gì cái tàu lượn siêu tốc, khiến hai vợ chồng già lo lắng suốt ngày. Họ ở nước A, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra ở nước C.
Thu Triết Ngạn trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra chưa bao giờ là đứa dễ bảo. Nếu không gây rắc rối thì thôi, nhưng một khi gây chuyện thì chuyện lớn không tưởng.
Bán công ty xong, Thu Triết Ngạn trả hết nợ cho họ hàng, rồi chẳng biết chui đi đâu mất tăm.
Sau đó một thời gian, cuối cùng cũng liên lạc được thì nó lại nói với họ rằng Trang Hãn Học bị ngã gãy chân, nó đang chăm sóc thằng bé kia.
Rồi sau nữa… đột nhiên thông báo với họ là sẽ kết hôn, đưa gia đình bên kia qua gặp mặt. Tiếp đó, tiết lộ gia thế nhà họ Trang, khiến hai vợ chồng bà nghe mà choáng váng.
Mặc dù trước đây bà đã nhìn ra từ cử chỉ, lời nói, cách ăn mặc của Trang Hãn Học, rằng đây là một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, nhưng bà không ngờ lại giàu đến vậy.
Bà không khỏi mỉa mai con trai mình: “Trước kia con còn nói với mẹ là thằng bé nghèo lắm, lại còn rời khỏi con là nó sống không nổi cơ đấy.”
Thu Triết Ngạn đỏ mặt, không nói được gì.
Mặc kệ, dù sao bây giờ sâu lười cũng đã thuộc về anh rồi!
Trước khi đến, mặc dù không cố ý, nhưng ông Trang vẫn không khỏi có phần xem thường nhà họ Thu. Nghe nói họ là gia đình trí thức, không phải dòng dõi danh giá, mà tiếng tăm cũng không bao nhiêu.
Vừa bước vào cửa, ông đã giật mình trước cánh tượng trong nhà họ Thu.
Cả dòng họ đều có mặt! Đầy đủ!
Cha mẹ, ông nội, ông ngoại, bà ngoại, chú, chị gái cùng cả nhà bốn người, cộng thêm hai đứa nhỏ, chen chúc trong nhà.
Sau đó mẹ của Thu Triết Ngạn còn áy náy xin lỗi họ vì người chị họ nào đó bận việc không thể đến.
Hả?! Nhiêu đây là đã đông lắm rồi đó!
Cháu trai, cháu gái và các cháu họ của Thu Triết Ngạn, một đám trẻ con vừa thấy họ đến, liền la hét ầm ĩ, chạy ùa tới chỗ họ.
Thu Triết Ngạn và Trang Hãn Học mỗi người bế một đứa, đứa trẻ dùng đôi mắt đen láy như trái nho nhìn chằm chằm vào bạn, nói với bạn bằng giọng trẻ con háo hức.
Họ lấy quà đã chuẩn bị cho các bé ra, đám nhóc vui hớn hở ôm quà chạy đi.
Ông Trang ngơ ngác: “Sao lại đông đúc thế này?”
Trang Hãn Học nói: “Gia đình nhà họ thân thiết với nhau lắm. Lần trước con đến cũng đông đủ vậy đó. Ba đừng lo, quà cáp con với Tiểu Thu đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Ông Trang: “…”
Rồi đến lúc lên bàn ăn.
Ông Trang càng thấy bứt rứt trong lòng.
Ngôi nhà này thực sự không lớn, cách bài trí nội thất rất tinh tế, cũng không hề xa hoa, trên bức tường cạnh cầu thang treo đầy ảnh gia đình đi du lịch cùng nhau, cả một bức tường!
Thu Triết Ngạn rất thân thiết với ba mẹ, cả nhà quây quần bên bàn ăn, vui vẻ hòa thuận.
Ông Trang cảm thấy mình chua loét như trái chanh thành tinh rồi.
Tại sao ba mẹ và con cái nhà người ta lại có thế thân thiết như vậy?
Đây không phải là một câu hỏi khó, chỉ có thể trách bản thân ông, nếu ông cũng có thể chụp ảnh cùng con cái treo đầy một bức tường, thì chắc chắn họ cũng sẽ rất thân thiết. Nếu không phải bị bệnh nặng, có lẽ ông vẫn còn cố chấp, không chịu tỉnh ngộ?
Cuộc gặp gỡ giữa gia đình hai bên lần này khá lịch sự.
Có lẽ mọi người đều biết, dù họ có hòa thuận hay không, thì việc hai đứa trẻ kết hôn là chuyện đã rồi.
Họ chỉ gặp mặt, làm quen với nhau thôi.
Trước khi đến, ông Trang cho rằng nhà họ Thu nghèo nàn, có lẽ họ sẽ đổi đãi với ông rất trang trọng.
Ba mẹ Thu Triết Ngạn đối xử với ông khá lịch sự, nhưng cũng không quá đà.
Hai đứa nhỏ chạy nhảy ồn ào trong nhà, ông chỉ liếc nhìn không nở nụ cười, chúng đã hoảng sợ không dám quấy phá nữa, đi đâu cũng tránh xa ông.
Mình là quái vật chắc? Ông Trang nghĩ, có lẽ mình không được trẻ con yêu thích.
Ba của Thu Triết Ngạn mời ông ra sân, hai người nói chuyện riêng với nhau.
Ông Trang gật đầu đồng ý, đứng dậy đi theo, ông có thể nói tiếng Anh lưu loát, tiếng Ý đơn giản cũng biết, hai người nói chuyện với nhau bằng ba thứ tiếng, giao tiếp không gặp trở ngại.
Gặp ba của Thu Triết Ngạn, ông Trang cũng hiểu được phần nào tại sao thằng nhóc này lại đẹp trai như vậy. Chẳng trách xương lông mày cao, hốc mắt sâu, con ngươi đen láy, lông mi dày như đặt được cả que diêm lên, dù không nói năng gì cũng toát ra vẻ si tình.
Ba Thu nói: “Khu vườn này do chính tay tôi sửa sang. Cái xích đu kia cũng do tôi làm. Hoa do vợ tôi trồng, dạo này đang là mùa hoa nở.”
Ông pha một ấm trà hoa hồng, nước màu hồng trong ấm thủy tinh tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Rót hai tách.
Ông nói: “Đây là trà làm từ hoa do chính nhà tôi tự trồng. Anh dùng thử xem, không tệ đâu.”
Ông Trang nhấp một ngụm, hương thơm ngát, vị chua nhẹ: “Cảm ơn.”
Ba Thu nói: “Con trai tôi sợ mẹ nó lo, nên có nhiều chuyện không nói với bà ấy. Nhưng nó kể hết với tôi, cha con chúng tôi không giấu nhau điều gì.”
Ông Trang lại bắt đầu ghen tị, tại sao quan hệ cha con nhà người ta tốt đẹp thế?
Ba Thu nói tiếp: “Nó có nhắc với tôi, trước đây anh không đồng ý cho chúng nó qua lại. Đúng là khả năng tài chính giữa gia đình tôi và gia đình anh chênh lệch rất lớn. Tôi chỉ là một giáo sư đại học, không hứng thú với việc kiếm tiền, chỉ cần nuôi sống gia đình, đồng thời theo đuổi đam mê của mình là được.”
“Anh có thể chấp nhận chúng nó, đều là vì tình yêu thương con cái của anh rất lớn, vượt qua sự phản đối của anh về đồng tính luyến ái, vượt qua sự bất mãn của anh về chênh lệch gia cảnh. So với tôi vốn đã chấp nhận văn hóa đồng tính luyến ái, thì anh luôn sống trong môi trường định kiến, dù vậy cuối cùng anh vẫn quyết định chấp nhận, tôi cảm thấy sự đồng ý của anh càng đáng quý hơn. Anh là một người cha thấu tình đạt lý.”
Ông Trang ngẩn người, ghen tị nhưng cũng có chút vui mừng, song cũng rất áy náy.
Ông nào có thấu tình đạt lý, ông tự biết mình: “Tôi không phải là thấu tình đạt lý, tôi chỉ ích kỷ thôi. Nếu tôi không bị bệnh, có lẽ tôi đã dùng những biện pháp cực đoan để chia rẽ chúng nó. Thu Triết Ngạn không nói với anh sao? Tôi bị bệnh nặng, chỉ còn khoảng mười năm để sống. Vậy nên tôi bắt đầu cảm thấy, dù con trai có là người đồng tính, chỉ cần nó có thể ở bên tôi, tôi cũng sẵn lòng đồng ý. Chính vì tôi không phải là một người cha tốt. Nếu tôi có mối quan hệ tốt với con cái như anh đây, thì căn bản sẽ không có chuyện này… Lúc trước…”
Ba Thu nhỏ hơn ông Trang mười tuổi, nhưng hai người lại trò chuyện rất hợp nhau.
Từ việc giáo dục con cái, tình hình quốc tế, đến kinh tế tài chính, rồi đến tiền bạc và tinh thần cái nào quan trọng hơn, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nói chuyện cả đêm. Mặc dù hai người gần như là hai tính cách trái ngược nhau, nhưng bất ngờ là lại có thể nói chuyện hợp nhau.
Sau khi được ông giáo sư giảng dạy về văn hóa, ông Trang cảm thấy day dứt tận đáy lòng, quyết tâm sửa đổi, tự kiểm điểm sự nông cạn của mình, bắt đầu chú trọng đến việc xây dựng tình cảm tinh thần. Trước đây ông khinh thường nhà người ta không giàu có, nhưng thực ra họ không quá để ý đến tiền bạc, chỉ cần đủ dùng là được, họ quan tâm hơn đến sự đầy đủ về mặt tinh thần. Ông vẫn luôn lo ngại Thu Triết Ngạn muốn lừa tiền nhà họ, thực sự rất xấu hổ.
Ba Thu như đoán được ông đang nghĩ gì, rất thẳng thắn nói: “Không sao, nếu anh lo, thì cứ để Tiểu Thu ký thỏa thuận tiền hôn nhân là được. Nó thích con trai anh, chứ không phải vì tiền.”
“Tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc, thực sự không nên lẫn lộn.”
“Tôi biết nếu do phía anh đề xuất thì thật khó mở lời, nên tôi sẽ nói trước. Con trai tôi đã nhắc chuyện này với tôi rồi. Không cần khó xử, nó sẽ đồng ý thôi.”
Ông Trang suy nghĩ một lúc, không phải vì sĩ diện, mà là đột nhiên hiểu ra một số chuyện, ông lắc đầu bảo: “… Thôi bỏ đi, đây là hôn nhân của bọn trẻ. Chúng ta là cha mẹ thì nên ít can thiệp. Tôi là người làm ăn, nhưng con trai tôi thì không, để bọn trẻ tự quyết định đi.”
Cuối cùng hai đứa trẻ đã thỏa thuận thế nào, họ cũng không rõ.
Ban đầu ông Trang dự định gặp ba mẹ Thu, hôm sau chứng kiến hai đứa làm đám cưới xong thì sẽ ra về.
Bây giờ theo đề nghị của ba Thu, ông quyết định ở lại đây thư giãn. Khi cùng nhau dắt chó đi dạo, nhìn thấy một ngôi nhà đang bán gần khu phố nhà họ Thu, ông còn cân nhắc mua để ở luôn.
Ông thành thật thừa nhận, ông ghen tị với nhà người ta ấm áp hòa thuận, không giống ông, tiêu hết của cải mà mấy đứa con vẫn xa cách.
Dù cho bây giờ ông đã hối hận và sửa đổi, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, ông không thể quay ngược thời gian, không thể cứu vãn những lỗi lầm đã gây ra. Dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể có mối quan hệ thân thiết như cha con nhà người ta.
Trong số mấy đứa con của ông, chỉ có Trang Hãn Học mới nói chuyện thoải mái với ông như vậy. Bây giờ nghĩ lại, vô dụng cũng không phải xấu hoàn toàn, đứa con ngây ngô có cái hay của nó, không oán hận, đối xử với ông rất cởi mở và thân thiết.
Trang Hãn Học tìm đến, nói với ông: “Ba ơi, hôm nay con ngủ ở đây nhé. Con ngủ cùng phòng với Tiểu Thu.”
Ba Thu hết lòng mời ông Trang ở lại nhà họ, chỉ cần ông không chê, phòng ngủ cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường, chăn, vỏ gối đều tươm tất. Khó từ chối lòng tốt, cha con nhà Trang ở lại qua đêm.
Đến giờ đi ngủ.
Thu Triết Ngạn đã nộp đơn đăng ký kết hôn trực tuyến, ngày mai chỉ cần đến lấy giấy chứng nhận kết hôn là xong.
Thu Triết Ngạn nhớ lại cảnh Trang Hãn Học mặc đồ bóng rổ lần trước, lòng nóng như lửa đốt, tắm rửa trên máy bay không tiện, nên anh vội vã tắm lại, chuẩn bị kỹ càng, chỉ quấn khăn tắm rồi lật đật quay về phòng ngủ.
Định vui vẻ thêm phát nữa.
Nhưng lại thấy Trang Hãn Học nằm dạng ch@n dạng tay trên giường, ngủ say sưa.
Thu Triết Ngạn: “…”
Đèn trong phòng vẫn sáng, vậy mà hắn cũng ngủ được ngon lành!
Thu Triết Ngạn thấy tư thế ngủ phóng khoáng của Trang Hãn Học thật đáng yêu, bèn đi đến bên giường, véo mũi hắn.
Trang Hãn Học không hề bị ảnh hưởng, há miệng thở, ngủ tiếp.
Thu Triết Ngạn bật cười, cúi xuống hôn hắn một cái.
Thu Triết Ngạn đi thay đồ ngủ, rón rén lên giường, chưa kịp với tay thì Trang Hãn Học đã tự dính sát vào, ôm lấy anh.
Trái tim Thu Triết Ngạn muốn tan chảy.
Trời ơi, sao mà đáng yêu thế này…
Trang Hãn Học ngủ ngon lành. Thu Triết Ngạn nghĩ đến việc sáng mai sẽ đi đăng ký kết hôn, cảm giác như mình đang mơ, vừa mừng vừa lo, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi, Trang Hãn Học lại nói với anh: “Tôi không muốn kết hôn. Ngày mai tôi chuyển đi luôn được không?”
Trước khi chính thức nhận giấy kết hôn vào ngày mai, thì mọi thứ vẫn chưa thật sự ổn định.
Nhỡ đâu còn có biến cố gì thì sao?
Thu Triết Ngạn bắt đầu nhớ lại xem những giấy tờ quan trọng đã xếp ở đâu, vì Trang Hãn Học hay quên trước quên sau, nên giấy tờ đều do anh giữ, nửa tiếng trước anh mới kiểm tra lại lần nữa, chắc là không thiếu sót gì.
Ngày mai nên mặc bộ vest màu xanh đen? Hay bộ màu xám? Hay bộ màu đỏ rượu đây?
Anh phải dậy sớm, vì Trang Hãn Học chắc chắn sẽ ngủ nướng.
Thu Triết Ngạn càng nghĩ càng vui, mà cũng lo lắng, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Đúng 8 giờ 30 phút sáng.
Chuông báo thức của Thu Triết Ngạn vang lên.
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé!”
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé!”
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé!”
Thu Triết Ngạn tỉnh ngay lập tức.
Trang Hãn Học hiếm khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, hắn sợ ngây người, vừa tỉnh dậy, uể oải nói: “Em ghi âm thì thôi đi, còn đặt làm chuông báo thức nữa? Làm hết hồn…”
Thu Triết Ngạn cười ngây ngô, hôn lên mũi hắn, định hôn xuống môi.
Trang Hãn Học đẩy mặt anh ra: “Chưa đánh răng rửa mặt mà. Cười gì mà cười? Hôm nay trông em ngố thế.”
Trang Hãn Học ngồi dậy, ngáp dài, vươn vai.
Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh nhớ hôm nay phải làm gì không?”
Trang Hãn Học bất lực nói: “Đi đăng ký kết hôn.”
Thu Triết Ngạn vui mừng khôn xiết, lại dùng đôi mắt cún con nhìn Trang Hãn Học đắm đuối.
Trang Hãn Học thực sự không chịu nổi dáng vẻ ngốc nghếch của Thu Triết Ngạn lúc này, quá đáng yêu, y như một chú chó lớn hiền lành, vẫy đuôi lia lịa.
Dễ thương ghê.
Hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Mỗi người dùng một cây bàn chải mới, Trang Hãn Học đã vặn quá nhiều kem đánh răng, Thu Triết Ngạn trực tiếp lấy một ít từ bàn chải của hắn. Chỉ cần mang theo một lọ bọt cạo râu và máy cạo râu điện là được, hai người có thể dùng chung.
Trang Hãn Học c ởi đồ ngủ ra để thay quần, Thu Triết Ngạn liếc nhìn rồi lắc đầu bảo: “Anh lại mặc nhầm qu@n lót rồi…”
Trang Hãn Học gãi đầu: “Hình như lại lấy nhầm.”
Thu Triết Ngạn: “Không sao, cứ mặc đi.”
Thay quần áo mới, Trang Hãn Học tự thắt cà vạt, thấy Thu Triết Ngạn định thắt cà vạt, nói: “Để tôi thắt cà vạt cho em nhé? Thắt kiểu Prince Albert Knot cho em.”
Thu Triết Ngạn để Trang Hãn Học thắt cà vạt cho mình, anh nói: “Em chỉ biết thắt kiểu đơn giản nhất thôi.”
Trang Hãn Học nói: “Tôi biết thắt đủ kiểu luôn.”
Hắn nhanh chóng thắt cho Thu Triết Ngạn một cái nút cà vạt thật đẹp, cười với anh: “Tôi thì không giỏi gì, nhưng ăn uống, vui chơi, cách ăn mặc, thì rành nhất. Sau này tôi sẽ dạy cho em.”
Hai người xuống lầu.
Mẹ của Thu Triết Ngạn vẫn đang bận rộn làm bữa sáng trong bếp.
Suy nghĩ một lúc, Thu Triết Ngạn nhất quyết muốn tự tay chiên một quả trứng ốp la hình trái tim cho Trang Hãn Học.
Mẹ Thu: “?”
Cả nhà ăn sáng, hai người ăn một cây xúc xích cũng phải đút cho nhau ăn. Đúng là không biết xấu hổ.
Ông Trang: “???”
Ăn xong bữa sáng.
Đã đến lúc xuất phát.
Thu Triết Ngạn lái xe của ba, chở Trang Hãn Học ra ngoài, nói: “Tụi con đi đăng ký kết hôn đây.”
Các bậc phụ huynh không đi theo, chỉ vẫy tay từ cửa tiễn hai người đi.
Hai đứa trẻ đã đi rồi.
Phụ huynh hai nhà nhìn nhau.
Ba Thu hỏi ông Trang: “Hôm nay tôi định đi câu cá, anh đi cùng không?”
Ông Trang: “Đi chứ.”
Buổi chiều.
Hai người cuối cùng cũng nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Trang Hãn Học cầm giấy chứng nhận kết hôn ngắm nghía: “Cũng không có gì đặc biệt nhỉ.”
Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác mình đã kết hôn. Hắn luôn rất sợ kết hôn, luôn trốn tránh, làm tổn thương rất nhiều người, nhưng lần này thực sự đã kết hôn rồi, hình như cũng không đáng sợ như hắn nghĩ.
Trước đây hắn chưa từng tưởng tượng được cảnh mình có thể ở bên một người cả đời, nghĩ đến là hoảng sợ, hoảng sợ là trốn tránh, nhưng bây giờ hắn không còn sợ như vậy nữa, nếu người đó là Thu Triết Ngạn, hắn có thể chấp nhận.
Song, ngày tháng còn dài… cứ từ từ mà sống.
Thu Triết Ngạn đã chuẩn bị sẵn tui bóng kính, cất giấy chứng nhận vào, rồi bỏ vào một chiếc hộp đẹp.
Trang Hãn Học ngạc nhiên, vốn chỉ định nhét đại vào túi, bèn gãi đầu nói với Thu Triết Ngạn: “Em giữ giúp tôi nhé?”
Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn được đặt cạnh nhau.
Trang Hãn Học nói: “Khoan, đừng cất vội.”
Hắn cầm điện thoại lên, chụp lia lịa mấy tấm ảnh.
Rồi chọn tấm đẹp nhất, dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh che thông tin cá nhân.
Xong rồi.
Tuyệt vời.
Trang Hãn Học đăng nhập vào tài khoản livestream đã lâu không dùng, đăng một bài Weibo mới với ảnh giấy chứng nhận kết hôn, kèm theo dòng chữ:
[Hôm nay tôi và em V kết hôn rồi! [rải hoa] [vỗ tay] [vỗ tay] [cười lớn] Vài ngày nữa sẽ livestream lại, livestream kết hôn du lịch nha [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]]
– Hết chương 64 –
Mẹ của Thu Triết Ngạn là một cây bút chuyên viết về ẩm thực. Hôm qua bà nhận được điện thoại, vội vàng đi mua sắm, chuẩn bị nguyên liệu từ trước một ngày, bày biện cả bàn tiệc thịnh soạn.
Còn thịnh soạn hơn cả Tết.
Bà thấy ngạc nhiên lắm.
Thằng nhóc khỉ gió nhà bà, nửa năm lúc đầy tự tin dẫn bạn trai về, thì chuyện cưới xin vẫn còn xa lắc xa lơ. Sau đó công ty gần như phá sản, ai cũng lo lắng, chưa biết phải làm sao, thì Thu Triết Ngạn đã tự giải quyết mọi chuyện, nói đã cứu được công ty. Vừa thở phào một cái, thằng nhóc này lại bất ngờ bán công ty vì một lý do nào đó.
Chẳng khác gì cái tàu lượn siêu tốc, khiến hai vợ chồng già lo lắng suốt ngày. Họ ở nước A, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra ở nước C.
Thu Triết Ngạn trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra chưa bao giờ là đứa dễ bảo. Nếu không gây rắc rối thì thôi, nhưng một khi gây chuyện thì chuyện lớn không tưởng.
Bán công ty xong, Thu Triết Ngạn trả hết nợ cho họ hàng, rồi chẳng biết chui đi đâu mất tăm.
Sau đó một thời gian, cuối cùng cũng liên lạc được thì nó lại nói với họ rằng Trang Hãn Học bị ngã gãy chân, nó đang chăm sóc thằng bé kia.
Rồi sau nữa… đột nhiên thông báo với họ là sẽ kết hôn, đưa gia đình bên kia qua gặp mặt. Tiếp đó, tiết lộ gia thế nhà họ Trang, khiến hai vợ chồng bà nghe mà choáng váng.
Mặc dù trước đây bà đã nhìn ra từ cử chỉ, lời nói, cách ăn mặc của Trang Hãn Học, rằng đây là một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, nhưng bà không ngờ lại giàu đến vậy.
Bà không khỏi mỉa mai con trai mình: “Trước kia con còn nói với mẹ là thằng bé nghèo lắm, lại còn rời khỏi con là nó sống không nổi cơ đấy.”
Thu Triết Ngạn đỏ mặt, không nói được gì.
Mặc kệ, dù sao bây giờ sâu lười cũng đã thuộc về anh rồi!
Trước khi đến, mặc dù không cố ý, nhưng ông Trang vẫn không khỏi có phần xem thường nhà họ Thu. Nghe nói họ là gia đình trí thức, không phải dòng dõi danh giá, mà tiếng tăm cũng không bao nhiêu.
Vừa bước vào cửa, ông đã giật mình trước cánh tượng trong nhà họ Thu.
Cả dòng họ đều có mặt! Đầy đủ!
Cha mẹ, ông nội, ông ngoại, bà ngoại, chú, chị gái cùng cả nhà bốn người, cộng thêm hai đứa nhỏ, chen chúc trong nhà.
Sau đó mẹ của Thu Triết Ngạn còn áy náy xin lỗi họ vì người chị họ nào đó bận việc không thể đến.
Hả?! Nhiêu đây là đã đông lắm rồi đó!
Cháu trai, cháu gái và các cháu họ của Thu Triết Ngạn, một đám trẻ con vừa thấy họ đến, liền la hét ầm ĩ, chạy ùa tới chỗ họ.
Thu Triết Ngạn và Trang Hãn Học mỗi người bế một đứa, đứa trẻ dùng đôi mắt đen láy như trái nho nhìn chằm chằm vào bạn, nói với bạn bằng giọng trẻ con háo hức.
Họ lấy quà đã chuẩn bị cho các bé ra, đám nhóc vui hớn hở ôm quà chạy đi.
Ông Trang ngơ ngác: “Sao lại đông đúc thế này?”
Trang Hãn Học nói: “Gia đình nhà họ thân thiết với nhau lắm. Lần trước con đến cũng đông đủ vậy đó. Ba đừng lo, quà cáp con với Tiểu Thu đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Ông Trang: “…”
Rồi đến lúc lên bàn ăn.
Ông Trang càng thấy bứt rứt trong lòng.
Ngôi nhà này thực sự không lớn, cách bài trí nội thất rất tinh tế, cũng không hề xa hoa, trên bức tường cạnh cầu thang treo đầy ảnh gia đình đi du lịch cùng nhau, cả một bức tường!
Thu Triết Ngạn rất thân thiết với ba mẹ, cả nhà quây quần bên bàn ăn, vui vẻ hòa thuận.
Ông Trang cảm thấy mình chua loét như trái chanh thành tinh rồi.
Tại sao ba mẹ và con cái nhà người ta lại có thế thân thiết như vậy?
Đây không phải là một câu hỏi khó, chỉ có thể trách bản thân ông, nếu ông cũng có thể chụp ảnh cùng con cái treo đầy một bức tường, thì chắc chắn họ cũng sẽ rất thân thiết. Nếu không phải bị bệnh nặng, có lẽ ông vẫn còn cố chấp, không chịu tỉnh ngộ?
Cuộc gặp gỡ giữa gia đình hai bên lần này khá lịch sự.
Có lẽ mọi người đều biết, dù họ có hòa thuận hay không, thì việc hai đứa trẻ kết hôn là chuyện đã rồi.
Họ chỉ gặp mặt, làm quen với nhau thôi.
Trước khi đến, ông Trang cho rằng nhà họ Thu nghèo nàn, có lẽ họ sẽ đổi đãi với ông rất trang trọng.
Ba mẹ Thu Triết Ngạn đối xử với ông khá lịch sự, nhưng cũng không quá đà.
Hai đứa nhỏ chạy nhảy ồn ào trong nhà, ông chỉ liếc nhìn không nở nụ cười, chúng đã hoảng sợ không dám quấy phá nữa, đi đâu cũng tránh xa ông.
Mình là quái vật chắc? Ông Trang nghĩ, có lẽ mình không được trẻ con yêu thích.
Ba của Thu Triết Ngạn mời ông ra sân, hai người nói chuyện riêng với nhau.
Ông Trang gật đầu đồng ý, đứng dậy đi theo, ông có thể nói tiếng Anh lưu loát, tiếng Ý đơn giản cũng biết, hai người nói chuyện với nhau bằng ba thứ tiếng, giao tiếp không gặp trở ngại.
Gặp ba của Thu Triết Ngạn, ông Trang cũng hiểu được phần nào tại sao thằng nhóc này lại đẹp trai như vậy. Chẳng trách xương lông mày cao, hốc mắt sâu, con ngươi đen láy, lông mi dày như đặt được cả que diêm lên, dù không nói năng gì cũng toát ra vẻ si tình.
Ba Thu nói: “Khu vườn này do chính tay tôi sửa sang. Cái xích đu kia cũng do tôi làm. Hoa do vợ tôi trồng, dạo này đang là mùa hoa nở.”
Ông pha một ấm trà hoa hồng, nước màu hồng trong ấm thủy tinh tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Rót hai tách.
Ông nói: “Đây là trà làm từ hoa do chính nhà tôi tự trồng. Anh dùng thử xem, không tệ đâu.”
Ông Trang nhấp một ngụm, hương thơm ngát, vị chua nhẹ: “Cảm ơn.”
Ba Thu nói: “Con trai tôi sợ mẹ nó lo, nên có nhiều chuyện không nói với bà ấy. Nhưng nó kể hết với tôi, cha con chúng tôi không giấu nhau điều gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Trang lại bắt đầu ghen tị, tại sao quan hệ cha con nhà người ta tốt đẹp thế?
Ba Thu nói tiếp: “Nó có nhắc với tôi, trước đây anh không đồng ý cho chúng nó qua lại. Đúng là khả năng tài chính giữa gia đình tôi và gia đình anh chênh lệch rất lớn. Tôi chỉ là một giáo sư đại học, không hứng thú với việc kiếm tiền, chỉ cần nuôi sống gia đình, đồng thời theo đuổi đam mê của mình là được.”
“Anh có thể chấp nhận chúng nó, đều là vì tình yêu thương con cái của anh rất lớn, vượt qua sự phản đối của anh về đồng tính luyến ái, vượt qua sự bất mãn của anh về chênh lệch gia cảnh. So với tôi vốn đã chấp nhận văn hóa đồng tính luyến ái, thì anh luôn sống trong môi trường định kiến, dù vậy cuối cùng anh vẫn quyết định chấp nhận, tôi cảm thấy sự đồng ý của anh càng đáng quý hơn. Anh là một người cha thấu tình đạt lý.”
Ông Trang ngẩn người, ghen tị nhưng cũng có chút vui mừng, song cũng rất áy náy.
Ông nào có thấu tình đạt lý, ông tự biết mình: “Tôi không phải là thấu tình đạt lý, tôi chỉ ích kỷ thôi. Nếu tôi không bị bệnh, có lẽ tôi đã dùng những biện pháp cực đoan để chia rẽ chúng nó. Thu Triết Ngạn không nói với anh sao? Tôi bị bệnh nặng, chỉ còn khoảng mười năm để sống. Vậy nên tôi bắt đầu cảm thấy, dù con trai có là người đồng tính, chỉ cần nó có thể ở bên tôi, tôi cũng sẵn lòng đồng ý. Chính vì tôi không phải là một người cha tốt. Nếu tôi có mối quan hệ tốt với con cái như anh đây, thì căn bản sẽ không có chuyện này… Lúc trước…”
Ba Thu nhỏ hơn ông Trang mười tuổi, nhưng hai người lại trò chuyện rất hợp nhau.
Từ việc giáo dục con cái, tình hình quốc tế, đến kinh tế tài chính, rồi đến tiền bạc và tinh thần cái nào quan trọng hơn, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nói chuyện cả đêm. Mặc dù hai người gần như là hai tính cách trái ngược nhau, nhưng bất ngờ là lại có thể nói chuyện hợp nhau.
Sau khi được ông giáo sư giảng dạy về văn hóa, ông Trang cảm thấy day dứt tận đáy lòng, quyết tâm sửa đổi, tự kiểm điểm sự nông cạn của mình, bắt đầu chú trọng đến việc xây dựng tình cảm tinh thần. Trước đây ông khinh thường nhà người ta không giàu có, nhưng thực ra họ không quá để ý đến tiền bạc, chỉ cần đủ dùng là được, họ quan tâm hơn đến sự đầy đủ về mặt tinh thần. Ông vẫn luôn lo ngại Thu Triết Ngạn muốn lừa tiền nhà họ, thực sự rất xấu hổ.
Ba Thu như đoán được ông đang nghĩ gì, rất thẳng thắn nói: “Không sao, nếu anh lo, thì cứ để Tiểu Thu ký thỏa thuận tiền hôn nhân là được. Nó thích con trai anh, chứ không phải vì tiền.”
“Tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc, thực sự không nên lẫn lộn.”
“Tôi biết nếu do phía anh đề xuất thì thật khó mở lời, nên tôi sẽ nói trước. Con trai tôi đã nhắc chuyện này với tôi rồi. Không cần khó xử, nó sẽ đồng ý thôi.”
Ông Trang suy nghĩ một lúc, không phải vì sĩ diện, mà là đột nhiên hiểu ra một số chuyện, ông lắc đầu bảo: “… Thôi bỏ đi, đây là hôn nhân của bọn trẻ. Chúng ta là cha mẹ thì nên ít can thiệp. Tôi là người làm ăn, nhưng con trai tôi thì không, để bọn trẻ tự quyết định đi.”
Cuối cùng hai đứa trẻ đã thỏa thuận thế nào, họ cũng không rõ.
Ban đầu ông Trang dự định gặp ba mẹ Thu, hôm sau chứng kiến hai đứa làm đám cưới xong thì sẽ ra về.
Bây giờ theo đề nghị của ba Thu, ông quyết định ở lại đây thư giãn. Khi cùng nhau dắt chó đi dạo, nhìn thấy một ngôi nhà đang bán gần khu phố nhà họ Thu, ông còn cân nhắc mua để ở luôn.
Ông thành thật thừa nhận, ông ghen tị với nhà người ta ấm áp hòa thuận, không giống ông, tiêu hết của cải mà mấy đứa con vẫn xa cách.
Dù cho bây giờ ông đã hối hận và sửa đổi, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, ông không thể quay ngược thời gian, không thể cứu vãn những lỗi lầm đã gây ra. Dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể có mối quan hệ thân thiết như cha con nhà người ta.
Trong số mấy đứa con của ông, chỉ có Trang Hãn Học mới nói chuyện thoải mái với ông như vậy. Bây giờ nghĩ lại, vô dụng cũng không phải xấu hoàn toàn, đứa con ngây ngô có cái hay của nó, không oán hận, đối xử với ông rất cởi mở và thân thiết.
Trang Hãn Học tìm đến, nói với ông: “Ba ơi, hôm nay con ngủ ở đây nhé. Con ngủ cùng phòng với Tiểu Thu.”
Ba Thu hết lòng mời ông Trang ở lại nhà họ, chỉ cần ông không chê, phòng ngủ cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường, chăn, vỏ gối đều tươm tất. Khó từ chối lòng tốt, cha con nhà Trang ở lại qua đêm.
Đến giờ đi ngủ.
Thu Triết Ngạn đã nộp đơn đăng ký kết hôn trực tuyến, ngày mai chỉ cần đến lấy giấy chứng nhận kết hôn là xong.
Thu Triết Ngạn nhớ lại cảnh Trang Hãn Học mặc đồ bóng rổ lần trước, lòng nóng như lửa đốt, tắm rửa trên máy bay không tiện, nên anh vội vã tắm lại, chuẩn bị kỹ càng, chỉ quấn khăn tắm rồi lật đật quay về phòng ngủ.
Định vui vẻ thêm phát nữa.
Nhưng lại thấy Trang Hãn Học nằm dạng ch@n dạng tay trên giường, ngủ say sưa.
Thu Triết Ngạn: “…”
Đèn trong phòng vẫn sáng, vậy mà hắn cũng ngủ được ngon lành!
Thu Triết Ngạn thấy tư thế ngủ phóng khoáng của Trang Hãn Học thật đáng yêu, bèn đi đến bên giường, véo mũi hắn.
Trang Hãn Học không hề bị ảnh hưởng, há miệng thở, ngủ tiếp.
Thu Triết Ngạn bật cười, cúi xuống hôn hắn một cái.
Thu Triết Ngạn đi thay đồ ngủ, rón rén lên giường, chưa kịp với tay thì Trang Hãn Học đã tự dính sát vào, ôm lấy anh.
Trái tim Thu Triết Ngạn muốn tan chảy.
Trời ơi, sao mà đáng yêu thế này…
Trang Hãn Học ngủ ngon lành. Thu Triết Ngạn nghĩ đến việc sáng mai sẽ đi đăng ký kết hôn, cảm giác như mình đang mơ, vừa mừng vừa lo, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi, Trang Hãn Học lại nói với anh: “Tôi không muốn kết hôn. Ngày mai tôi chuyển đi luôn được không?”
Trước khi chính thức nhận giấy kết hôn vào ngày mai, thì mọi thứ vẫn chưa thật sự ổn định.
Nhỡ đâu còn có biến cố gì thì sao?
Thu Triết Ngạn bắt đầu nhớ lại xem những giấy tờ quan trọng đã xếp ở đâu, vì Trang Hãn Học hay quên trước quên sau, nên giấy tờ đều do anh giữ, nửa tiếng trước anh mới kiểm tra lại lần nữa, chắc là không thiếu sót gì.
Ngày mai nên mặc bộ vest màu xanh đen? Hay bộ màu xám? Hay bộ màu đỏ rượu đây?
Anh phải dậy sớm, vì Trang Hãn Học chắc chắn sẽ ngủ nướng.
Thu Triết Ngạn càng nghĩ càng vui, mà cũng lo lắng, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Đúng 8 giờ 30 phút sáng.
Chuông báo thức của Thu Triết Ngạn vang lên.
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé!”
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé!”
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé!”
Thu Triết Ngạn tỉnh ngay lập tức.
Trang Hãn Học hiếm khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, hắn sợ ngây người, vừa tỉnh dậy, uể oải nói: “Em ghi âm thì thôi đi, còn đặt làm chuông báo thức nữa? Làm hết hồn…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Triết Ngạn cười ngây ngô, hôn lên mũi hắn, định hôn xuống môi.
Trang Hãn Học đẩy mặt anh ra: “Chưa đánh răng rửa mặt mà. Cười gì mà cười? Hôm nay trông em ngố thế.”
Trang Hãn Học ngồi dậy, ngáp dài, vươn vai.
Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh nhớ hôm nay phải làm gì không?”
Trang Hãn Học bất lực nói: “Đi đăng ký kết hôn.”
Thu Triết Ngạn vui mừng khôn xiết, lại dùng đôi mắt cún con nhìn Trang Hãn Học đắm đuối.
Trang Hãn Học thực sự không chịu nổi dáng vẻ ngốc nghếch của Thu Triết Ngạn lúc này, quá đáng yêu, y như một chú chó lớn hiền lành, vẫy đuôi lia lịa.
Dễ thương ghê.
Hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Mỗi người dùng một cây bàn chải mới, Trang Hãn Học đã vặn quá nhiều kem đánh răng, Thu Triết Ngạn trực tiếp lấy một ít từ bàn chải của hắn. Chỉ cần mang theo một lọ bọt cạo râu và máy cạo râu điện là được, hai người có thể dùng chung.
Trang Hãn Học c ởi đồ ngủ ra để thay quần, Thu Triết Ngạn liếc nhìn rồi lắc đầu bảo: “Anh lại mặc nhầm qu@n lót rồi…”
Trang Hãn Học gãi đầu: “Hình như lại lấy nhầm.”
Thu Triết Ngạn: “Không sao, cứ mặc đi.”
Thay quần áo mới, Trang Hãn Học tự thắt cà vạt, thấy Thu Triết Ngạn định thắt cà vạt, nói: “Để tôi thắt cà vạt cho em nhé? Thắt kiểu Prince Albert Knot cho em.”
Thu Triết Ngạn để Trang Hãn Học thắt cà vạt cho mình, anh nói: “Em chỉ biết thắt kiểu đơn giản nhất thôi.”
Trang Hãn Học nói: “Tôi biết thắt đủ kiểu luôn.”
Hắn nhanh chóng thắt cho Thu Triết Ngạn một cái nút cà vạt thật đẹp, cười với anh: “Tôi thì không giỏi gì, nhưng ăn uống, vui chơi, cách ăn mặc, thì rành nhất. Sau này tôi sẽ dạy cho em.”
Hai người xuống lầu.
Mẹ của Thu Triết Ngạn vẫn đang bận rộn làm bữa sáng trong bếp.
Suy nghĩ một lúc, Thu Triết Ngạn nhất quyết muốn tự tay chiên một quả trứng ốp la hình trái tim cho Trang Hãn Học.
Mẹ Thu: “?”
Cả nhà ăn sáng, hai người ăn một cây xúc xích cũng phải đút cho nhau ăn. Đúng là không biết xấu hổ.
Ông Trang: “???”
Ăn xong bữa sáng.
Đã đến lúc xuất phát.
Thu Triết Ngạn lái xe của ba, chở Trang Hãn Học ra ngoài, nói: “Tụi con đi đăng ký kết hôn đây.”
Các bậc phụ huynh không đi theo, chỉ vẫy tay từ cửa tiễn hai người đi.
Hai đứa trẻ đã đi rồi.
Phụ huynh hai nhà nhìn nhau.
Ba Thu hỏi ông Trang: “Hôm nay tôi định đi câu cá, anh đi cùng không?”
Ông Trang: “Đi chứ.”
Buổi chiều.
Hai người cuối cùng cũng nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Trang Hãn Học cầm giấy chứng nhận kết hôn ngắm nghía: “Cũng không có gì đặc biệt nhỉ.”
Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác mình đã kết hôn. Hắn luôn rất sợ kết hôn, luôn trốn tránh, làm tổn thương rất nhiều người, nhưng lần này thực sự đã kết hôn rồi, hình như cũng không đáng sợ như hắn nghĩ.
Trước đây hắn chưa từng tưởng tượng được cảnh mình có thể ở bên một người cả đời, nghĩ đến là hoảng sợ, hoảng sợ là trốn tránh, nhưng bây giờ hắn không còn sợ như vậy nữa, nếu người đó là Thu Triết Ngạn, hắn có thể chấp nhận.
Song, ngày tháng còn dài… cứ từ từ mà sống.
Thu Triết Ngạn đã chuẩn bị sẵn tui bóng kính, cất giấy chứng nhận vào, rồi bỏ vào một chiếc hộp đẹp.
Trang Hãn Học ngạc nhiên, vốn chỉ định nhét đại vào túi, bèn gãi đầu nói với Thu Triết Ngạn: “Em giữ giúp tôi nhé?”
Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn được đặt cạnh nhau.
Trang Hãn Học nói: “Khoan, đừng cất vội.”
Hắn cầm điện thoại lên, chụp lia lịa mấy tấm ảnh.
Rồi chọn tấm đẹp nhất, dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh che thông tin cá nhân.
Xong rồi.
Tuyệt vời.
Trang Hãn Học đăng nhập vào tài khoản livestream đã lâu không dùng, đăng một bài Weibo mới với ảnh giấy chứng nhận kết hôn, kèm theo dòng chữ:
[Hôm nay tôi và em V kết hôn rồi! [rải hoa] [vỗ tay] [vỗ tay] [cười lớn] Vài ngày nữa sẽ livestream lại, livestream kết hôn du lịch nha [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]]
– Hết chương 64 –
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro