Chương 22
Tùy Vũ Nhi An
2024-07-15 14:10:31
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Đối với bán yêu mà nói, tán công có bao nhiêu hung hiểm, chưa từng có ai biết, bởi vì sẽ không có một bán yêu nào tự mình tán công, mà bán yêu bị nhân tộc bắt, thường sẽ không trực tiếp giết chết, càng sẽ không hao hết tâm sức vì họ tán công, suy cho cùng phải nắm chắc biện pháp phù hợp khi tán công mà không bị chết, tuyệt đối không phải điều dễ dàng.
Sau khi Mộ Huyền Linh tán công liền bị sốt cao, thân thể nàng trong chốc lát như hàn băng, chốc lát lại như lửa đốt, tim đập lúc nhanh lúc chậm, thậm chí còn xuất hiện tình trạng nôn ra máu. Mặc dù Tạ Tuyết Thần hao tổn tâm sức vì nàng tán công, cũng vô pháp khống chế các dấu hiệu suy nhược thân thể sau khi tán công. Tạ Tuyết Thần chỉ có thể một bước cũng không rời giường, truyền linh lực cho nàng mà không bị gián đoạn, tìm các cổ khí đang đấu đá lung tung trong cơ thể nàng. Những cổ khí kia thật tàn bạo, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không rõ vị trí của nó, như là yêu khí, lại so với yêu khí tầm thường mạnh hơn rất nhiều, nhưng gặp phải linh lực Tạ Tuyết Thần, rồi lại thuận theo, mềm mại bị Tạ Tuyết Thần lôi kéo, từng bước một trở về vị trí của nó, dẫn vào bên trong kinh mạch.
Tạ Tuyết Thần tập trung vào kiểm soát linh lực, mỗi một lần đều bị kiệt sức rồi mới ngừng lại một lát, nhưng thân thể Mộ Huyền Linh vẫn trong tình trạng không ổn định, hắn chỉ có thể vực dậy tinh thần tiếp tục chăm sóc nàng. Mộ Huyền Linh trước sau đều trong tình trạng hôn mê, sau khi hơi thở ổn định lại một chút, rồi lại bắt đầu xuất hiện nói mớ, môi khẽ nhúc nhích, âm thanh mờ hồ mà ngắt quãng phát ra tiếng, ngay cả khi Tạ Tuyết Thần lấy thính giác nghe cũng không hiểu nàng đang nói gì, hắn lo lắng nàng có chỗ nào khó chịu mà nói không rõ, liền cúi xuống gần môi nàng lắng nghe, lại nghe thấy tiếng nàng nỉ nong tựa hồ như: "Ca ca...."
Nàng còn một ca ca sao?
Tạ Tuyết Thần có chút nghi hoặc, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại nhìn thấy Mộ Huyền Linh hơi hơi mở mắt.
"Linh Nhi?" Hắn gọi một tiếng.
Mộ Huyền Linh không biết là đã thấy được hắn, hay là vẫn là ảo giác, đôi môi đỏ nhiễm bệnh thái hé mở, nhẹ nhàng kêu: "Đại ca ca, ôm một cái...."
Tạ Tuyết Thần ngạc nhiên.
Cánh tay mảnh khảnh mà mềm mại của Mộ Huyền Linh vòng qua cổ hắn, đôi tay không có sức lực kia, mềm mại mà đặt trên vai hắn, hắn lại không nhẫn tâm đẩy nàng ra, bởi vì nàng run rẩy nói: "Ta lạnh".
Tạ Tuyết Thần do dự một lát, liền duỗi tay ôm nàng vào trong lồng ngực, bàn tay hắn đặt lên trên lưng nàng qua lớp y phục, rót linh lực vào trong huyệt vị của nàng. Mộ Huyền Linh ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, tựa đầu vào cổ áo hắn, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất qua yếu hầu của hắn, trong miệng vô thức nhắc mãi: "Đại ca ca đừng đi...."
Tạ Tuyết Thần nghĩ thầm, là đem hắn nhận nhầm thành ai sao?
Nàng luôn kêu hắn là Tạ Tuyết Thần, chưa bao giờ kêu hắn là đại ca ca, đại ca ca trong miệng nàng..... Có phải là người có diện mạo tương tự hắn hay không?
Có lẽ tình cảm của nàng ấy với chính mình, cũng là vì vị 'đại ca ca' kia.
Tạ Tuyết Thần cưỡng bách chính mình bỏ qua một tia phiền muộn trong lòng, đem sự chú ý đặt lên linh lực phía sau.
Một đời ngắn ngủi của Mộ Huyền Linh chỉ kéo dài hai mươi năm, ngày vui sướng rất ít rất ít, nghiêm túc mà tính, cũng chỉ có thời gian một ngày. Niềm vui một ngày đó lại cũng không nhiều, nhưng đủ để giúp nàng trải qua bảy năm không nhìn thấy mặt trời ở Ma giới, những ngày đau muốn chết đó.
Trong thời điểm nàng khổ sở nhất, liền sẽ hồi tưởng lại ngày đó, nhớ đi nhớ lại dư vị đó, giống như một quả mơ ngậm trong miệng bảy năm, chính là muốn nhận được một tia vị ngọt từ nó.
Nàng lần đầu tiên biết đến vị ngọt, chính là đại ca ca mua cho nàng một cây kẹo hồ lô ngào đường.
Lúc còn rất nhỏ, nàng lén nhìn những tiểu hài tử khác ăn, bọn họ ăn kẹo hồ lô ngào đường nhìn rất vui vẻ, nàng xa xa mà nhìn, nàng chỉ biết bên trong cây kẹo kia là quả sơn tra, nàng tìm khắp trên núi đồi, rốt cuộc tìm được một cây sơn tra, hưng phấn mà hái một quả bỏ vào miệng, lại vẻ mặt đau khổ mà nhổ ra.
Vừa chua vừa chát, một chút cũng không ngon.
Nghe nàng nói như vậy, đại ca ca không nhịn được mà cười một chút, chỉ là không biết vì sao, thoạt nhìn có tia bi thương. Hắn liền đi mua một cây kẹo hồ lô ngào đường, nhìn nàng ăn ngấu nghiến, vỗ nhẹ dọc sống lưng mà nói.
"Linh Nhi, chậm chút".
"Huynh như nào lại biết kêu ta là Linh Linh" nàng nâng khóa Tỏa linh hoàn trên mắt cá chân lên, cái khóa sớm đã ăn sâu vào da thịt, nhưng hai chữ Linh Linh* vẫn phân biệt được.
(*Hai số không)
Người đại ca ca nửa ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vén ống quần nàng lên, lộ ra cẳng chân gầy gò, bên trên còn có nhiều vết thương đan xen mới cũ. Nàng khổ sở mà muốn rút chân lại, sợ bị hắn thấy rõ vết thương xấu xí, nhưng chân trần lại bị hắn cầm trong lòng bàn tay.
Hắn lấy từ trong túi gấm ra lọ thuốc, cẩn thận mà giúp nàng bôi thuốc, những dược liệu đó đều thập phần quý báu, bởi vì khi bôi lên vết thương của nàng liền không đau, mắt thường có thể thấy miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
"Đại ca ca, dược này quá quý báu, không cần bôi cho ta đâu, ta bị thương mấy ngày liền tốt, hơn liền tính là khỏi hẳn qua mấy ngày cũng sẽ bị thương" nàng nhẹ nhàng cắn môi nói.
Đại ca ca cúi đầu, nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hắn vì nàng mà đau lòng.
Cảm giác thật kì diệu - nguyên lai lại có người vì nàng mà đau lòng.
Vậy mỗi ngày nàng đều bị thương, liền mỗi ngày sẽ có người đau lòng.
Đại ca ca nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ôn thanh nói: "Linh Nhi, ta mỗi ngày đều ở bên cạnh muội, sẽ không ai làm muội bị thương".
Nàng ra vẻ tức giận để che giấu sự xấu hổ đỏ mặt của mình: "Huynh làm rối tóc ta!"
Tuy rằng nó trước nay liền không có chỉnh tề quá, nàng tay chân vụng về, lại thường xuyên phải làm rất nhiều việc nặng, tóc luôn đơn giản mà búi thành hai búi tóc, lỏng lẻo mà có chút rối.
Đại ca ca bỏ búi tóc rối của nàng ra, cầm lấy một cây lược chậm rãi mà nhẹ nhàng chải mái tóc dài của nàng.
"Ta giúp muội chải tóc, muội ngoan ngoãn ngồi xuống" hắn đứng ở sau lưng nàng nói.
Nàng ngoan ngoãn mà ngồi xuống, trong miệng cắn kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt vị đường, từ lúc sinh ra cho đến nay chưa bao giờ có một khoảnh khắc vui vẻ như này.
Nàng ngửi được mùi hương của người sau truyền đến, thanh liệt đạm nhã, làm nàng nghĩ đến tuyết tháng chạp, còn có hoa mai trong tuyết.
"Đại ca ca, huynh tên là gì?" nàng tò mò hỏi.
Người phía sau động tác bỗng dừng lại, dừng một lúc lâu không có trả lời.
Lòng nàng chậm rãi trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy hồ lô ngào đường không còn ngon nữa, vừa chua vừa chát - hắn không muốn nói cho nàng biết tên, hắn là sợ nàng quấn lấy hắn sao?
Kỳ thật nàng cũng không dám mơ tưởng rời khỏi Minh Nguyệt sơn trang, nàng là bán yêu, đi nơi nào cũng đều là Yêu nô. Nàng nhớ tới rất nhiều năm trước, cái công tử ôn nhu lớn lên rất đẹp đó cũng nói muốn mang nàng đi, nàng kỳ thật có một tia chờ đợi, nhưng cuối cùng hắn không có thực hiện lời hứa, nàng cũng không có như vậy mà thất vọng, bởi vì đây là một việc rất bình thường. Chỉ là một Yêu nô thôi mà, ai sẽ chân chính để trong lòng đâu, hắn có thể lắng nghe nàng nói chuyện, đã là một người tốt hiếm có rồi.
Nàng ỉu xìu mà rũ đầu xuống, vị chua từ đầu lưỡi lan đến đầu tim.
Bỗng nhiên, một đôi tay ôm nàng từ phía sau, đầu hắn áp vào tấm lưng gầy gò của nàng, thanh âm dường như truyền đến từ xương cốt máu thịt, rầu rĩ mà ở trong lồng ngực vọng đến.
"Linh Nhi, muội phải sống thật tốt!"
Mộ Huyền Linh khó khăn mà mở mí mắt lên, nàng nghe thấy được hơi thở làm nàng quyến luyến, đem chính mình vùi sâu vào cái lồng ngực kia.
Một luồng hơi thở ấm áp trong thân thể đó, ôn nhu mà bao bọc lấy nàng, vuốt phẳng những cơn đau cùng nóng rực.
"Đại ca ca, huynh phải sống thật tốt...."
Tất cả mọi người đều biết, Tạ Tuyết Thần tự mình ôm Mộ Huyền Linh về phòng, liền ba ngày ba đêm chưa từng rời phòng, có người đã âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ thành Ung Tuyết có thêm một vị nữ chủ nhân là yêu nữ bán yêu?
Đường đường là Tông chủ Tiên Minh, thế nhưng lại bị một bán yêu mê hoặc thần hồn điên đảo, tin tức này mà truyền ra thật đáng xấu hổ.
Cho dù là kẻ lệch lạc như Hà Tiện Ngã, cũng sẽ cảm thấy Tông chủ Tiên Minh cùng Thánh Nữ Ma tộc dây dưa không thôi, làm giảm sĩ khí Tiên Minh.
Tạ Tuyết Thần tuy rằng chưa bao giờ rời khỏi phòng, nhưng những tin tức nhanh nhất vẫn truyền đến tay hắn. Hai giới sơn truyền đến một tin tức quan trọng - Ma tộc đột nhiên tập hợp toàn bộ ma binh cùng bán yêu, cửa đóng lại hoàn toàn, không biết Ma giới đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Tuyết Thần đi ra cửa phòng, đến sảnh Chính Khí dự nghị sự.
"Si Ma cùng Chiến Ma đã bại, Ma giới nguyên khí tổn thương lớn, này hẳn là nguyên nhân bọn chúng thu binh" Phó Uyên Đình phân tích nói, "Mưu kế của Tang Kỳ đã thất bại, trong lòng rối loạn, chính là thời cơ tốt để chúng ta xuất binh".
Tố Ngưng Chân cũng đồng tình lời Phó Uyên Đình nói: "Còn thỉnh Tông chủ hạ lệnh, lập tức xuất binh tấn công Lưỡng Giới sơn!"
Hà Tiện Ngã lại cẩn thận hơn: "Tang Kỳ gióng trống khua chiêng như vậy, như là sợ người ta không biết, chỉ sợ nội bộ có sự tình".
"Bất quá là phô trương thanh thế" Tố Ngưng Chân khịt mũi coi thường, "Nếu như Linh Sư Đảo sợ, vậy thì Kính Hoa Cốc bọn ta tiên phong trước".
Hà Tiện Ngã lười cãi cọ với nàng, lạnh lùng dời mắt đi.
Tạ Tuyết Thần đối với Tang Kỳ cũng thập phần kiêng kị, hắn trước sau cảm thấy Tang Kỳ còn có âm mưu khác, ngày đó hắn bị mai phục ở Vạn Tiên Trận, tựa hồ như hắn còn có dụng ý chờ cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng hắn đối với Tang Kỳ không có am hiểu lắm, hắn dường như luôn được bao phủ dưới tấm áo choàng đen, làm người không thấy rõ thực hư, cao thâm khó đoán.
"Hiện giờ đã có mấy ngàn tu sĩ ở hai giới sơn đợi lệnh, tùy tiện tấn công không phải điều khôn ngoan" Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Hà Tiện Ngã, "Vẫn làm phiền yêu binh của Linh Sư Đảo đi trước điều tra".
Yêu binh có không ít côn trùng, đã vậy còn có thể tránh đi tai mắt, lại có thể lẻn vào doanh trại của địch, dùng để dò hỏi tin tức quân địch là phù hợp nhất.
Hà Tiện Ngã thấy Tạ Tuyết Thần không manh động liều lĩnh, cũng âm thầm gật đầu, cung kính nhận lệnh.
Tố Ngưng Chân khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Hiện giờ thành Ung Tuyết đã không còn đại sự, chư vị chưởng môn nên về tông môn xử lý sự vụ trước, ngũ lão đi giới sơn trước đợi lệnh" Tạ Tuyết Thần hạ lệnh.
Tố Ngưng Chân hỏi: "Tạ tông chủ định khi nào xuất phát?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Đợi Hà đảo chủ dò hỏi tình hình Ma giới, liền lập kế hoạch tấn công khác".
Tạ Tuyết Thần đã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ mà dùng linh lực duy trì sự sống cho Mộ Huyền Linh, người khác nhìn hắn như không có việc gì, nhưng hắn cũng biết chính mình sức cùng lực kiệt, tâm trí thậm chí rơi vào hôn mê.
Hắn cần nghỉ ngơi và thiền định, nhưng vẫn cứ lo cho tình trạng của Mộ Huyền Linh, sau khi rời khỏi Chính Khí, vẫn là đi hướng về phía chỗ ở của Mộ Huyền Linh.
Nhưng mà vừa bước vào sân, hắn liền nghe thấy giọng nói của Mộ Huyền Linh, cách tuyết tùng lưa thưa, hắn đứng trong hoa viên nhìn hai thân ảnh.
"Ta đã bảy năm, chưa bao giờ đứng dưới ánh nắng mặt trời, ấm áp một chút cũng không khó chịu" Mộ Huyền Linh âm thanh thập phần suy yếu nhưng lại ẩn chứa một tia vui sướng.
Đứng bên cạnh nàng là một người y phục màu xanh nhạt, xanh như thanh tùng, cao lớn thon gầy, động tác của hắn nhẹ nhàng đem áo choàng lông cừu màu trắng khoác lên nàng, ngón tay thon dài linh hoạt buộc hai dải lụa lại, ôn thanh nói: "Cô vừa mới tỉnh lại, thân thể còn thập phần suy yếu, vẫn nên nằm nhiều hơn chút".
"Nam công tử, ta nghe nói huynh phải về Uẩn Tú sơn trang" Mộ Huyền Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thiếu niên thanh tú khẽ gật đầu, lại cười nói: "Cô nguyện ý đi cùng ta sao?"
"Tiên Minh sẽ không tha cho ta, bọn họ muốn đem ta cầm tù ở đây 300 năm" Mộ Huyền Linh nói.
"Chỉ cần cô nguyện ý, ta liền có cách" thanh âm Nam Tư Nguyệt ôn nhu mà kiên định, làm người khác không tự chủ được mà tin cậy hắn. "Linh Nhi, năm đó ta không có năng lực mang cô đi, cô có oán hận ta hay không?"
Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng lắc đầu: "Huynh lúc đó nguyện ý cùng ta nói chuyện, ta liền rất cảm kích, ta chỉ là một bán yêu, đi đến nơi nào cũng chỉ là Yêu nô, lại có gì mà phân biệt?"
Hai đáy mắt sâu thẳm của Nam Tư Nguyệt khó nén bi thương, hắn bỗng nhiên vươn cánh tay đem nàng ôm vào trong lồng ngực. Mộ Huyền Linh không có phòng bị mà nhào vào cái ôm ôn nhu kiên định đó, lại có phản ứng muốn tránh đi nhưng không có sức lực.
"Không giống nhau" Nam Tư Nguyệt động tác kiềm chế mà kiên định, chỉ sợ nàng làm nàng bị thương nên không dùng sức, lại sợ nàng chạy trốn mà không dám buông tay, "Ở Uẩn Tú sơn trang, cô không phải là Yêu nô, cô có thể làm chủ nhân Uẩn Tú sơn trang".
Mộ Huyền Linh giãy giụa bỗng nhiên cứng đờ, nàng có chút hoài nghi là mình nghe nhầm.
Lời này của Nam Tư Nguyệt là có ý gì?
Nàng chưa bao giờ nghĩ Nam Tư Nguyệt đối với mình có loại tình cảm khác, hắn tuy rằng đối với mình ôn nhu hòa khí, nhưng đối với những người khác cũng như thế, cũng là như vậy hắn mới có thể nghe thỉnh cầu của Tú Tú nửa đêm đi trăm dặm cứu người, cũng bất kể giá nào mà vì Tạ Tuyết Thần bày ra kết giới đại trận, hắn chính là một người như tắm mình trong gió xuân khiêm tốn quân tử. Bởi vậy những cái hắn chăm sóc cẩn thận, Mộ Huyền Linh cũng chỉ xem như đối với bằng hữu, mà khách khí thôi.
"Ta không rõ...." đôi tay nàng để lử trước ngực hắn, ánh mắt lộ ra sự bối rối cùng khó hiểu.
"Hiện tại ta không cần cô hồi đáp, chờ thân thể cô tốt hơn một chút, ta lại đến thăm cô" Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của nàng, buông lỏng hai tay ôm nàng.
"Tạ huynh, ngươi vừa rồi đều thấy rồi" Nam Tư Nguyệt đi ra sân, thấy Tạ Tuyết Thần cách đó không xa.
Ma công Mộ Huyền Linh mất hết, đánh mất năng lực cảm giác nhạy bén, mà hắn lại sớm nhận ra Tạ Tuyết Thần đang tới gần.
Tạ Tuyết Thần gần như nhìn kỹ Nam Tư Nguyệt, nhưng khuôn mặt thanh tuấn trước sau như một mà nở nụ cười ấm áp như gió xuân, hai mắt đen nhánh lại không thấy ý cười.
"Ngươi cùng nàng quen biết lâu rồi" Tạ Tuyết Thần nói.
Nam Tư Nguyệt không có giấu giếm, bởi vì đây vốn chính là lời hắn muốn nói cho Tạ Tuyết Thần: "Là mười mấy năm trước, ta cùng nàng liền quen biết, chỉ là sau mất đi liên lạc, ta không biết nàng bị Tang Kỳ nhận là đệ tử".
Tạ Tuyết Thần nhớ tới Nam Tư Nguyệt từng đến địa lao thăm Mộ Huyền Linh, hắn dốc lòng vì nàng băng bó vết thương, còn có khi Mộ Huyền Linh hôn mê nói mớ kêu "đại ca ca".....
Chẳng lẽ người trong mộng nàng kêu kia chính là Nam Tư Nguyệt?
Nam Tư Nguyệt từ từ đi đến trước mặt Tạ Tuyết Thần, mỉm cười nói: "Tạ huynh, ngươi là người lòng mang thiên hạ, đoạn tình tuyệt ái, ở trong lòng ngươi, địa vị của nàng cực kỳ nhỏ bé. Nàng ma khí dật tán, nằm trong nền tuyết ngươi không quay đầu lại nhìn mà rời đi, bởi vì ngươi cảm thấy nàng là thân yêu ma, bản tính độc ác, ngươi không tin nàng. Nàng phản bội Ma tộc, bại lộ thân phận, lại bị Tiên Minh cưỡng chế tán công, ngươi vì đại nghĩa trước, không bảo hộ nàng. Ngươi chỉ nghĩ lưu nàng một mạng, nhưng nàng bị cầm tù 300 năm ở thành Ung Tuyết, mặc dù tồn tại, cùng với cái chết có gì khác nhau?"
Nam Tư Nguyệt trước nay ôn hòa có lễ, Tạ Tuyết Thần chưa bao nhìn thấy hắn nói lời thất lễ, nói ra những lời nói sắc nhọn như vậy. Câu chữ trúng tâm, nhắm trúng chỗ trọng yếu.
Nhưng Mộ Huyền Linh đối với Tạ Tuyết Thần mà nói thật chỉ là cực kỳ nhỏ bé sao?
Trong lòng hắn rõ ràng, sớm đã so với chính mình mà tưởng tượng, muốn nhiều, nhiều hơn nữa.
Nhưng Tạ Tuyết Thần không có sửa lại lời của Nam Tư Nguyệt, bởi vì hắn biết, vô luận hắn có coi trọng Mộ Huyền Linh cỡ nào, cuối cùng vẫn quyết định, đem nàng ngăn cách với trái tim mình.
"Ngươi là Tông chủ Tiên Minh, Pháp Tướng tôn giả, tuổi ở thiên thu, mà ta chỉ là một người phàm, nhiều nhất cũng sống được trăm năm" Nam Tư Nguyệt nói: "Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo hộ nàng".
"Mà ngươi không làm được".
Tru Thần Cung
Tang Kỳ ngồi ở phía trên bảo tạo, mắt khép hờ bỗng nhiên lông mi run rẩy, đồng tử màu bạc khẽ di chuyển, lộ ra ánh mắt kinh hỉ.
"Ừm.....thành công rồi....."
Dục Ma cung kính mà quỳ gối phía dưới, cười theo nói: "Đại Tế Tư, có tin tốt gì sao?"
Tang Kỳ cười lạnh băng mà tàn nhẫn, tựa như con lang sói săn được con mồi, lại không vội vàng ăn ngay, mà ung dung thong thả trêu đùa, từ từ lăng ngược đến khoái ý thỏa mãn.
"Nên đi tiếp đón Thánh Nữ" Tang Kỳ nói.
Dục Ma ngẩn ra, cẩn thận hỏi: "Không phải chính Si Ma đã nói, Thánh Nữ phản bội Ma tộc, đầu quân cho Nhân tộc? Si Ma còn nói, trên người Thánh Nữ có ma khí của ta, cái ảo ảnh kia của ta chỉ sợ bị nàng luyện thành Ma Đan ăn rồi".
"Thì đã sao?" Tang Kỳ vẫy vẫy tay không sao cả, "Nàng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, ta mới là sư phụ nàng, tóm lại nàng phải trở về".
"Đại Tế Tư đại nhân có đại lượng" Dục Ma giả dối mà nịnh hót.
Dục Ma nghe nói Chiến Ma bị Tạ Tuyết Thần đánh bay hồn phách, Si Ma bị cầm tù cả đời, chính mình cảm thấy may mắn vì bị thương nên không phải xuất trận. Hắn vốn tưởng mưu kế Đại Tế Tư hỏng sẽ nhục nhã, sẽ tức giận đùng đùng, nhưng Đại Tế Tư trước sau như một vẫn bình tĩnh tự nhiên, phảng phất hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Dục Ma tự biết mình vụng về, đoán không ra suy nghĩ của Đại Tế Tư, nhưng hắn vẫn minh bạch một chút, bọn họ cùng Ma Thần cũng chỉ là quân cờ của Đại Tế Tư, thiệt hại hai người, với hắn mà nói đều không có đau lòng gì.
Biển Hư Không mỗi ngày đều có ma binh giáng thế, Chiến Ma ngã xuống, biển Hư Không liền có càng nhiều ma khí ngưng tụ, qua 180 năm, thậm chí không cần lâu như vậy liền sẽ có một Chiến Ma mới giáng thế.
Đây là Ma tộc bất diệt.
Trans + Beta: Sunni
Đối với bán yêu mà nói, tán công có bao nhiêu hung hiểm, chưa từng có ai biết, bởi vì sẽ không có một bán yêu nào tự mình tán công, mà bán yêu bị nhân tộc bắt, thường sẽ không trực tiếp giết chết, càng sẽ không hao hết tâm sức vì họ tán công, suy cho cùng phải nắm chắc biện pháp phù hợp khi tán công mà không bị chết, tuyệt đối không phải điều dễ dàng.
Sau khi Mộ Huyền Linh tán công liền bị sốt cao, thân thể nàng trong chốc lát như hàn băng, chốc lát lại như lửa đốt, tim đập lúc nhanh lúc chậm, thậm chí còn xuất hiện tình trạng nôn ra máu. Mặc dù Tạ Tuyết Thần hao tổn tâm sức vì nàng tán công, cũng vô pháp khống chế các dấu hiệu suy nhược thân thể sau khi tán công. Tạ Tuyết Thần chỉ có thể một bước cũng không rời giường, truyền linh lực cho nàng mà không bị gián đoạn, tìm các cổ khí đang đấu đá lung tung trong cơ thể nàng. Những cổ khí kia thật tàn bạo, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không rõ vị trí của nó, như là yêu khí, lại so với yêu khí tầm thường mạnh hơn rất nhiều, nhưng gặp phải linh lực Tạ Tuyết Thần, rồi lại thuận theo, mềm mại bị Tạ Tuyết Thần lôi kéo, từng bước một trở về vị trí của nó, dẫn vào bên trong kinh mạch.
Tạ Tuyết Thần tập trung vào kiểm soát linh lực, mỗi một lần đều bị kiệt sức rồi mới ngừng lại một lát, nhưng thân thể Mộ Huyền Linh vẫn trong tình trạng không ổn định, hắn chỉ có thể vực dậy tinh thần tiếp tục chăm sóc nàng. Mộ Huyền Linh trước sau đều trong tình trạng hôn mê, sau khi hơi thở ổn định lại một chút, rồi lại bắt đầu xuất hiện nói mớ, môi khẽ nhúc nhích, âm thanh mờ hồ mà ngắt quãng phát ra tiếng, ngay cả khi Tạ Tuyết Thần lấy thính giác nghe cũng không hiểu nàng đang nói gì, hắn lo lắng nàng có chỗ nào khó chịu mà nói không rõ, liền cúi xuống gần môi nàng lắng nghe, lại nghe thấy tiếng nàng nỉ nong tựa hồ như: "Ca ca...."
Nàng còn một ca ca sao?
Tạ Tuyết Thần có chút nghi hoặc, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại nhìn thấy Mộ Huyền Linh hơi hơi mở mắt.
"Linh Nhi?" Hắn gọi một tiếng.
Mộ Huyền Linh không biết là đã thấy được hắn, hay là vẫn là ảo giác, đôi môi đỏ nhiễm bệnh thái hé mở, nhẹ nhàng kêu: "Đại ca ca, ôm một cái...."
Tạ Tuyết Thần ngạc nhiên.
Cánh tay mảnh khảnh mà mềm mại của Mộ Huyền Linh vòng qua cổ hắn, đôi tay không có sức lực kia, mềm mại mà đặt trên vai hắn, hắn lại không nhẫn tâm đẩy nàng ra, bởi vì nàng run rẩy nói: "Ta lạnh".
Tạ Tuyết Thần do dự một lát, liền duỗi tay ôm nàng vào trong lồng ngực, bàn tay hắn đặt lên trên lưng nàng qua lớp y phục, rót linh lực vào trong huyệt vị của nàng. Mộ Huyền Linh ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, tựa đầu vào cổ áo hắn, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất qua yếu hầu của hắn, trong miệng vô thức nhắc mãi: "Đại ca ca đừng đi...."
Tạ Tuyết Thần nghĩ thầm, là đem hắn nhận nhầm thành ai sao?
Nàng luôn kêu hắn là Tạ Tuyết Thần, chưa bao giờ kêu hắn là đại ca ca, đại ca ca trong miệng nàng..... Có phải là người có diện mạo tương tự hắn hay không?
Có lẽ tình cảm của nàng ấy với chính mình, cũng là vì vị 'đại ca ca' kia.
Tạ Tuyết Thần cưỡng bách chính mình bỏ qua một tia phiền muộn trong lòng, đem sự chú ý đặt lên linh lực phía sau.
Một đời ngắn ngủi của Mộ Huyền Linh chỉ kéo dài hai mươi năm, ngày vui sướng rất ít rất ít, nghiêm túc mà tính, cũng chỉ có thời gian một ngày. Niềm vui một ngày đó lại cũng không nhiều, nhưng đủ để giúp nàng trải qua bảy năm không nhìn thấy mặt trời ở Ma giới, những ngày đau muốn chết đó.
Trong thời điểm nàng khổ sở nhất, liền sẽ hồi tưởng lại ngày đó, nhớ đi nhớ lại dư vị đó, giống như một quả mơ ngậm trong miệng bảy năm, chính là muốn nhận được một tia vị ngọt từ nó.
Nàng lần đầu tiên biết đến vị ngọt, chính là đại ca ca mua cho nàng một cây kẹo hồ lô ngào đường.
Lúc còn rất nhỏ, nàng lén nhìn những tiểu hài tử khác ăn, bọn họ ăn kẹo hồ lô ngào đường nhìn rất vui vẻ, nàng xa xa mà nhìn, nàng chỉ biết bên trong cây kẹo kia là quả sơn tra, nàng tìm khắp trên núi đồi, rốt cuộc tìm được một cây sơn tra, hưng phấn mà hái một quả bỏ vào miệng, lại vẻ mặt đau khổ mà nhổ ra.
Vừa chua vừa chát, một chút cũng không ngon.
Nghe nàng nói như vậy, đại ca ca không nhịn được mà cười một chút, chỉ là không biết vì sao, thoạt nhìn có tia bi thương. Hắn liền đi mua một cây kẹo hồ lô ngào đường, nhìn nàng ăn ngấu nghiến, vỗ nhẹ dọc sống lưng mà nói.
"Linh Nhi, chậm chút".
"Huynh như nào lại biết kêu ta là Linh Linh" nàng nâng khóa Tỏa linh hoàn trên mắt cá chân lên, cái khóa sớm đã ăn sâu vào da thịt, nhưng hai chữ Linh Linh* vẫn phân biệt được.
(*Hai số không)
Người đại ca ca nửa ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vén ống quần nàng lên, lộ ra cẳng chân gầy gò, bên trên còn có nhiều vết thương đan xen mới cũ. Nàng khổ sở mà muốn rút chân lại, sợ bị hắn thấy rõ vết thương xấu xí, nhưng chân trần lại bị hắn cầm trong lòng bàn tay.
Hắn lấy từ trong túi gấm ra lọ thuốc, cẩn thận mà giúp nàng bôi thuốc, những dược liệu đó đều thập phần quý báu, bởi vì khi bôi lên vết thương của nàng liền không đau, mắt thường có thể thấy miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
"Đại ca ca, dược này quá quý báu, không cần bôi cho ta đâu, ta bị thương mấy ngày liền tốt, hơn liền tính là khỏi hẳn qua mấy ngày cũng sẽ bị thương" nàng nhẹ nhàng cắn môi nói.
Đại ca ca cúi đầu, nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hắn vì nàng mà đau lòng.
Cảm giác thật kì diệu - nguyên lai lại có người vì nàng mà đau lòng.
Vậy mỗi ngày nàng đều bị thương, liền mỗi ngày sẽ có người đau lòng.
Đại ca ca nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ôn thanh nói: "Linh Nhi, ta mỗi ngày đều ở bên cạnh muội, sẽ không ai làm muội bị thương".
Nàng ra vẻ tức giận để che giấu sự xấu hổ đỏ mặt của mình: "Huynh làm rối tóc ta!"
Tuy rằng nó trước nay liền không có chỉnh tề quá, nàng tay chân vụng về, lại thường xuyên phải làm rất nhiều việc nặng, tóc luôn đơn giản mà búi thành hai búi tóc, lỏng lẻo mà có chút rối.
Đại ca ca bỏ búi tóc rối của nàng ra, cầm lấy một cây lược chậm rãi mà nhẹ nhàng chải mái tóc dài của nàng.
"Ta giúp muội chải tóc, muội ngoan ngoãn ngồi xuống" hắn đứng ở sau lưng nàng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ngoan ngoãn mà ngồi xuống, trong miệng cắn kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt vị đường, từ lúc sinh ra cho đến nay chưa bao giờ có một khoảnh khắc vui vẻ như này.
Nàng ngửi được mùi hương của người sau truyền đến, thanh liệt đạm nhã, làm nàng nghĩ đến tuyết tháng chạp, còn có hoa mai trong tuyết.
"Đại ca ca, huynh tên là gì?" nàng tò mò hỏi.
Người phía sau động tác bỗng dừng lại, dừng một lúc lâu không có trả lời.
Lòng nàng chậm rãi trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy hồ lô ngào đường không còn ngon nữa, vừa chua vừa chát - hắn không muốn nói cho nàng biết tên, hắn là sợ nàng quấn lấy hắn sao?
Kỳ thật nàng cũng không dám mơ tưởng rời khỏi Minh Nguyệt sơn trang, nàng là bán yêu, đi nơi nào cũng đều là Yêu nô. Nàng nhớ tới rất nhiều năm trước, cái công tử ôn nhu lớn lên rất đẹp đó cũng nói muốn mang nàng đi, nàng kỳ thật có một tia chờ đợi, nhưng cuối cùng hắn không có thực hiện lời hứa, nàng cũng không có như vậy mà thất vọng, bởi vì đây là một việc rất bình thường. Chỉ là một Yêu nô thôi mà, ai sẽ chân chính để trong lòng đâu, hắn có thể lắng nghe nàng nói chuyện, đã là một người tốt hiếm có rồi.
Nàng ỉu xìu mà rũ đầu xuống, vị chua từ đầu lưỡi lan đến đầu tim.
Bỗng nhiên, một đôi tay ôm nàng từ phía sau, đầu hắn áp vào tấm lưng gầy gò của nàng, thanh âm dường như truyền đến từ xương cốt máu thịt, rầu rĩ mà ở trong lồng ngực vọng đến.
"Linh Nhi, muội phải sống thật tốt!"
Mộ Huyền Linh khó khăn mà mở mí mắt lên, nàng nghe thấy được hơi thở làm nàng quyến luyến, đem chính mình vùi sâu vào cái lồng ngực kia.
Một luồng hơi thở ấm áp trong thân thể đó, ôn nhu mà bao bọc lấy nàng, vuốt phẳng những cơn đau cùng nóng rực.
"Đại ca ca, huynh phải sống thật tốt...."
Tất cả mọi người đều biết, Tạ Tuyết Thần tự mình ôm Mộ Huyền Linh về phòng, liền ba ngày ba đêm chưa từng rời phòng, có người đã âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ thành Ung Tuyết có thêm một vị nữ chủ nhân là yêu nữ bán yêu?
Đường đường là Tông chủ Tiên Minh, thế nhưng lại bị một bán yêu mê hoặc thần hồn điên đảo, tin tức này mà truyền ra thật đáng xấu hổ.
Cho dù là kẻ lệch lạc như Hà Tiện Ngã, cũng sẽ cảm thấy Tông chủ Tiên Minh cùng Thánh Nữ Ma tộc dây dưa không thôi, làm giảm sĩ khí Tiên Minh.
Tạ Tuyết Thần tuy rằng chưa bao giờ rời khỏi phòng, nhưng những tin tức nhanh nhất vẫn truyền đến tay hắn. Hai giới sơn truyền đến một tin tức quan trọng - Ma tộc đột nhiên tập hợp toàn bộ ma binh cùng bán yêu, cửa đóng lại hoàn toàn, không biết Ma giới đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Tuyết Thần đi ra cửa phòng, đến sảnh Chính Khí dự nghị sự.
"Si Ma cùng Chiến Ma đã bại, Ma giới nguyên khí tổn thương lớn, này hẳn là nguyên nhân bọn chúng thu binh" Phó Uyên Đình phân tích nói, "Mưu kế của Tang Kỳ đã thất bại, trong lòng rối loạn, chính là thời cơ tốt để chúng ta xuất binh".
Tố Ngưng Chân cũng đồng tình lời Phó Uyên Đình nói: "Còn thỉnh Tông chủ hạ lệnh, lập tức xuất binh tấn công Lưỡng Giới sơn!"
Hà Tiện Ngã lại cẩn thận hơn: "Tang Kỳ gióng trống khua chiêng như vậy, như là sợ người ta không biết, chỉ sợ nội bộ có sự tình".
"Bất quá là phô trương thanh thế" Tố Ngưng Chân khịt mũi coi thường, "Nếu như Linh Sư Đảo sợ, vậy thì Kính Hoa Cốc bọn ta tiên phong trước".
Hà Tiện Ngã lười cãi cọ với nàng, lạnh lùng dời mắt đi.
Tạ Tuyết Thần đối với Tang Kỳ cũng thập phần kiêng kị, hắn trước sau cảm thấy Tang Kỳ còn có âm mưu khác, ngày đó hắn bị mai phục ở Vạn Tiên Trận, tựa hồ như hắn còn có dụng ý chờ cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng hắn đối với Tang Kỳ không có am hiểu lắm, hắn dường như luôn được bao phủ dưới tấm áo choàng đen, làm người không thấy rõ thực hư, cao thâm khó đoán.
"Hiện giờ đã có mấy ngàn tu sĩ ở hai giới sơn đợi lệnh, tùy tiện tấn công không phải điều khôn ngoan" Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Hà Tiện Ngã, "Vẫn làm phiền yêu binh của Linh Sư Đảo đi trước điều tra".
Yêu binh có không ít côn trùng, đã vậy còn có thể tránh đi tai mắt, lại có thể lẻn vào doanh trại của địch, dùng để dò hỏi tin tức quân địch là phù hợp nhất.
Hà Tiện Ngã thấy Tạ Tuyết Thần không manh động liều lĩnh, cũng âm thầm gật đầu, cung kính nhận lệnh.
Tố Ngưng Chân khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Hiện giờ thành Ung Tuyết đã không còn đại sự, chư vị chưởng môn nên về tông môn xử lý sự vụ trước, ngũ lão đi giới sơn trước đợi lệnh" Tạ Tuyết Thần hạ lệnh.
Tố Ngưng Chân hỏi: "Tạ tông chủ định khi nào xuất phát?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Đợi Hà đảo chủ dò hỏi tình hình Ma giới, liền lập kế hoạch tấn công khác".
Tạ Tuyết Thần đã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ mà dùng linh lực duy trì sự sống cho Mộ Huyền Linh, người khác nhìn hắn như không có việc gì, nhưng hắn cũng biết chính mình sức cùng lực kiệt, tâm trí thậm chí rơi vào hôn mê.
Hắn cần nghỉ ngơi và thiền định, nhưng vẫn cứ lo cho tình trạng của Mộ Huyền Linh, sau khi rời khỏi Chính Khí, vẫn là đi hướng về phía chỗ ở của Mộ Huyền Linh.
Nhưng mà vừa bước vào sân, hắn liền nghe thấy giọng nói của Mộ Huyền Linh, cách tuyết tùng lưa thưa, hắn đứng trong hoa viên nhìn hai thân ảnh.
"Ta đã bảy năm, chưa bao giờ đứng dưới ánh nắng mặt trời, ấm áp một chút cũng không khó chịu" Mộ Huyền Linh âm thanh thập phần suy yếu nhưng lại ẩn chứa một tia vui sướng.
Đứng bên cạnh nàng là một người y phục màu xanh nhạt, xanh như thanh tùng, cao lớn thon gầy, động tác của hắn nhẹ nhàng đem áo choàng lông cừu màu trắng khoác lên nàng, ngón tay thon dài linh hoạt buộc hai dải lụa lại, ôn thanh nói: "Cô vừa mới tỉnh lại, thân thể còn thập phần suy yếu, vẫn nên nằm nhiều hơn chút".
"Nam công tử, ta nghe nói huynh phải về Uẩn Tú sơn trang" Mộ Huyền Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thiếu niên thanh tú khẽ gật đầu, lại cười nói: "Cô nguyện ý đi cùng ta sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiên Minh sẽ không tha cho ta, bọn họ muốn đem ta cầm tù ở đây 300 năm" Mộ Huyền Linh nói.
"Chỉ cần cô nguyện ý, ta liền có cách" thanh âm Nam Tư Nguyệt ôn nhu mà kiên định, làm người khác không tự chủ được mà tin cậy hắn. "Linh Nhi, năm đó ta không có năng lực mang cô đi, cô có oán hận ta hay không?"
Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng lắc đầu: "Huynh lúc đó nguyện ý cùng ta nói chuyện, ta liền rất cảm kích, ta chỉ là một bán yêu, đi đến nơi nào cũng chỉ là Yêu nô, lại có gì mà phân biệt?"
Hai đáy mắt sâu thẳm của Nam Tư Nguyệt khó nén bi thương, hắn bỗng nhiên vươn cánh tay đem nàng ôm vào trong lồng ngực. Mộ Huyền Linh không có phòng bị mà nhào vào cái ôm ôn nhu kiên định đó, lại có phản ứng muốn tránh đi nhưng không có sức lực.
"Không giống nhau" Nam Tư Nguyệt động tác kiềm chế mà kiên định, chỉ sợ nàng làm nàng bị thương nên không dùng sức, lại sợ nàng chạy trốn mà không dám buông tay, "Ở Uẩn Tú sơn trang, cô không phải là Yêu nô, cô có thể làm chủ nhân Uẩn Tú sơn trang".
Mộ Huyền Linh giãy giụa bỗng nhiên cứng đờ, nàng có chút hoài nghi là mình nghe nhầm.
Lời này của Nam Tư Nguyệt là có ý gì?
Nàng chưa bao giờ nghĩ Nam Tư Nguyệt đối với mình có loại tình cảm khác, hắn tuy rằng đối với mình ôn nhu hòa khí, nhưng đối với những người khác cũng như thế, cũng là như vậy hắn mới có thể nghe thỉnh cầu của Tú Tú nửa đêm đi trăm dặm cứu người, cũng bất kể giá nào mà vì Tạ Tuyết Thần bày ra kết giới đại trận, hắn chính là một người như tắm mình trong gió xuân khiêm tốn quân tử. Bởi vậy những cái hắn chăm sóc cẩn thận, Mộ Huyền Linh cũng chỉ xem như đối với bằng hữu, mà khách khí thôi.
"Ta không rõ...." đôi tay nàng để lử trước ngực hắn, ánh mắt lộ ra sự bối rối cùng khó hiểu.
"Hiện tại ta không cần cô hồi đáp, chờ thân thể cô tốt hơn một chút, ta lại đến thăm cô" Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của nàng, buông lỏng hai tay ôm nàng.
"Tạ huynh, ngươi vừa rồi đều thấy rồi" Nam Tư Nguyệt đi ra sân, thấy Tạ Tuyết Thần cách đó không xa.
Ma công Mộ Huyền Linh mất hết, đánh mất năng lực cảm giác nhạy bén, mà hắn lại sớm nhận ra Tạ Tuyết Thần đang tới gần.
Tạ Tuyết Thần gần như nhìn kỹ Nam Tư Nguyệt, nhưng khuôn mặt thanh tuấn trước sau như một mà nở nụ cười ấm áp như gió xuân, hai mắt đen nhánh lại không thấy ý cười.
"Ngươi cùng nàng quen biết lâu rồi" Tạ Tuyết Thần nói.
Nam Tư Nguyệt không có giấu giếm, bởi vì đây vốn chính là lời hắn muốn nói cho Tạ Tuyết Thần: "Là mười mấy năm trước, ta cùng nàng liền quen biết, chỉ là sau mất đi liên lạc, ta không biết nàng bị Tang Kỳ nhận là đệ tử".
Tạ Tuyết Thần nhớ tới Nam Tư Nguyệt từng đến địa lao thăm Mộ Huyền Linh, hắn dốc lòng vì nàng băng bó vết thương, còn có khi Mộ Huyền Linh hôn mê nói mớ kêu "đại ca ca".....
Chẳng lẽ người trong mộng nàng kêu kia chính là Nam Tư Nguyệt?
Nam Tư Nguyệt từ từ đi đến trước mặt Tạ Tuyết Thần, mỉm cười nói: "Tạ huynh, ngươi là người lòng mang thiên hạ, đoạn tình tuyệt ái, ở trong lòng ngươi, địa vị của nàng cực kỳ nhỏ bé. Nàng ma khí dật tán, nằm trong nền tuyết ngươi không quay đầu lại nhìn mà rời đi, bởi vì ngươi cảm thấy nàng là thân yêu ma, bản tính độc ác, ngươi không tin nàng. Nàng phản bội Ma tộc, bại lộ thân phận, lại bị Tiên Minh cưỡng chế tán công, ngươi vì đại nghĩa trước, không bảo hộ nàng. Ngươi chỉ nghĩ lưu nàng một mạng, nhưng nàng bị cầm tù 300 năm ở thành Ung Tuyết, mặc dù tồn tại, cùng với cái chết có gì khác nhau?"
Nam Tư Nguyệt trước nay ôn hòa có lễ, Tạ Tuyết Thần chưa bao nhìn thấy hắn nói lời thất lễ, nói ra những lời nói sắc nhọn như vậy. Câu chữ trúng tâm, nhắm trúng chỗ trọng yếu.
Nhưng Mộ Huyền Linh đối với Tạ Tuyết Thần mà nói thật chỉ là cực kỳ nhỏ bé sao?
Trong lòng hắn rõ ràng, sớm đã so với chính mình mà tưởng tượng, muốn nhiều, nhiều hơn nữa.
Nhưng Tạ Tuyết Thần không có sửa lại lời của Nam Tư Nguyệt, bởi vì hắn biết, vô luận hắn có coi trọng Mộ Huyền Linh cỡ nào, cuối cùng vẫn quyết định, đem nàng ngăn cách với trái tim mình.
"Ngươi là Tông chủ Tiên Minh, Pháp Tướng tôn giả, tuổi ở thiên thu, mà ta chỉ là một người phàm, nhiều nhất cũng sống được trăm năm" Nam Tư Nguyệt nói: "Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo hộ nàng".
"Mà ngươi không làm được".
Tru Thần Cung
Tang Kỳ ngồi ở phía trên bảo tạo, mắt khép hờ bỗng nhiên lông mi run rẩy, đồng tử màu bạc khẽ di chuyển, lộ ra ánh mắt kinh hỉ.
"Ừm.....thành công rồi....."
Dục Ma cung kính mà quỳ gối phía dưới, cười theo nói: "Đại Tế Tư, có tin tốt gì sao?"
Tang Kỳ cười lạnh băng mà tàn nhẫn, tựa như con lang sói săn được con mồi, lại không vội vàng ăn ngay, mà ung dung thong thả trêu đùa, từ từ lăng ngược đến khoái ý thỏa mãn.
"Nên đi tiếp đón Thánh Nữ" Tang Kỳ nói.
Dục Ma ngẩn ra, cẩn thận hỏi: "Không phải chính Si Ma đã nói, Thánh Nữ phản bội Ma tộc, đầu quân cho Nhân tộc? Si Ma còn nói, trên người Thánh Nữ có ma khí của ta, cái ảo ảnh kia của ta chỉ sợ bị nàng luyện thành Ma Đan ăn rồi".
"Thì đã sao?" Tang Kỳ vẫy vẫy tay không sao cả, "Nàng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, ta mới là sư phụ nàng, tóm lại nàng phải trở về".
"Đại Tế Tư đại nhân có đại lượng" Dục Ma giả dối mà nịnh hót.
Dục Ma nghe nói Chiến Ma bị Tạ Tuyết Thần đánh bay hồn phách, Si Ma bị cầm tù cả đời, chính mình cảm thấy may mắn vì bị thương nên không phải xuất trận. Hắn vốn tưởng mưu kế Đại Tế Tư hỏng sẽ nhục nhã, sẽ tức giận đùng đùng, nhưng Đại Tế Tư trước sau như một vẫn bình tĩnh tự nhiên, phảng phất hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Dục Ma tự biết mình vụng về, đoán không ra suy nghĩ của Đại Tế Tư, nhưng hắn vẫn minh bạch một chút, bọn họ cùng Ma Thần cũng chỉ là quân cờ của Đại Tế Tư, thiệt hại hai người, với hắn mà nói đều không có đau lòng gì.
Biển Hư Không mỗi ngày đều có ma binh giáng thế, Chiến Ma ngã xuống, biển Hư Không liền có càng nhiều ma khí ngưng tụ, qua 180 năm, thậm chí không cần lâu như vậy liền sẽ có một Chiến Ma mới giáng thế.
Đây là Ma tộc bất diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro