Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 2

Tùy Vũ Nhi An

2024-07-15 14:10:31

"Tạ tông chủ, vừa rồi ngươi bị ngất đi, còn gọi tên của ta nữa. Quả nhiên là ngươi chưa bao giờ quên được ta".

Tạ Tuyết Thần vừa mở mắt, nhìn thấy Mộ Huyền Linh nửa quỳ bên giường, một tay chống cằm cười cười nhìn hắn nói.

Tạ Tuyết Thần cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, không có sức lực để chống cự, linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt. Bây giờ, hắn so với người phàm còn không bằng, chứ đừng nói là đối thủ của Mộ Huyền Linh.

Tạ Tuyết Thần cảm thấy trong lòng dâng lên một nguy cơ mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mộ Huyền Linh, khàn giọng nói: "Làm sao ngươi có thể phá vỡ phong ấn?"

Khi phong ấn kinh mạch nàng hắn đã dùng toàn bộ sức lực, tuyệt đối không dễ dàng giải trừ như vậy, trừ phi người có tu vi cao hơn giúp đỡ. Tạ Tuyết Thần lòng nảy sinh nghi ngờ, hắn sợ rằng Ma Tôn hoặc Đại Tế Tư đến bản thân lại rơi vào tay Ma tộc.

Mộ Huyền Linh mỉm cười, nhìn thấu sự lo sợ của hắn, an ủi nói: "Ma Tôn và Đại Tế Tư đang bế quan, không có ai đuổi theo, ở đây chỉ có hai người chúng ta".

Tạ Tuyết Thần đang định thở phào nhẹ nhõm, thì Mộ Huyền Linh lại cười nói tiếp: "Cho dù ngươi có hét rách cổ họng mình thì cũng sẽ không có ai đến đâu".

Tạ Tuyết Thần: "...."

Mắt Tạ Tuyết Thần như hàn băng, lạnh lùng nhìn Mộ Huyền Linh, ánh mắt lạnh lùng dừng trên đôi môi mỏng của Mộ Huyền Linh.

Mộ Huyền Linh trời xinh vô cùng xinh đẹp, môi đỏ nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, mỏng như cánh hoa, hay trêu chọc người khác. Chỉ là hiện giờ đôi môi có vài vết răng cắn mà kẻ đầu têu lại là Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần lập tức nhớ đến cảnh tượng ở trong Dung Uyên, khi đó mặt hắn bị bịt kín không thể nhìn thấy. Nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng chuông kêu rất rõ ràng, ngoài ra còn có mùi hương thơm quyến rũ của thiếu nữ đó. Lúc đó hắn còn đang đoán thân phận của đối phương, nhưng lại không ngờ đối phương lại làm điều khinh bạc như vậy với hắn, dùng thân cưỡng hôn, cạy môi và răng của hắn ra.

Tạ Tuyết Thần tu luyện hơn hai mươi năm nay, tính cách lãnh đạm, vui buồn đều không biểu hiện ra, chỉ một khoảnh khắc đó, choáng váng quên phản kháng. Thời điểm đó, chiếc lưỡi mềm mại của thiếu nữ đẩy viên thuốc vào trong miệng hắn, ép buộc hắn phải nuốt nó.

Lúc đó Tạ Tuyết Thần cho là có độc, đương nhiên là liều chết phản kháng mà cắn vào môi Mộ Huyền Linh vài vết răng, đó là Tạ Tuyết Thần phản kháng mà để lại.

Tuy nhiên, một canh giờ sau khi uống viên thuốc đó, Tạ Tuyết Thần cảm thấy ngạc nhiên khi linh lực đang khôi phục từ từ trở lại. Hắn ta thực sự khôi phục lại trạng thái đỉnh cao và hắn đã chớp lấy cơ hội để thoát khỏi Dung Uyên. Hắn còn muốn nhân cơ hội xông vào Thần Cung giết chết Ma Tôn và Đại Tế Tư. Nhưng trước điện Thần Cung, hắn ta lại cảm thấy cơ thể trở nên kì lạ và khí tức đang dần yếu đi. Chỉ sợ không thể chống đỡ được đòn tấn công của Ma Tôn. Trước tình thế đó, hắn quyết định bắt Mộ Huyền Linh, lên kế hoạch rời khỏi Ma giới.

Sở dĩ lúc đó hắn không giết nàng ta, cũng bởi vì hoài nghi, Mộ Huyền Linh cố tình cứu hắn.

Nhưng, nàng ta là Thánh Nữ Ma tộc, Tế Tư thân truyền, nửa người nửa yêu, tại sao lại giúp hắn?

Đôi mắt phượng của Tạ Tuyết Thần sáng lấp lánh, Mộ Huyền Linh nhìn thoáng cái đã biết hắn đang hoài nghi, một tay chống cằm, mỉm cười hỏi Tạ Tuyết Thần: "Tạ tông chủ đã nhớ ra điều gì chưa?"

Giọng Tạ Tuyết Thần hơi khàn, hỏi lại: "Ngươi đã cho ta ăn cái gì?"

Mộ Huyền Linh thở dài một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi đang nghĩ đến sự day dưa giữa hai chúng ta, vì cứu ngươi, đến sự trong sạch của ta cũng mất hết..."

A, Thánh Nữ Ma tộc, hoàng đường vô sỉ.

Mặc dù Tạ Tuyết Thần không nói gì, nhưng chữ đều hiện hết trên mặt rồi.

"Tạ tông chủ, tại sao ngươi coi ta như kẻ thù?" Mộ Huyền Linh than thở: "Ta còn tưởng, ở trước điện Thần Cung Tạ tông chủ sẽ thủ hạ lưu tình. Bắt ta làm con tin rời khỏi Ma giới là vì động tâm với ta, hóa ra là do ta trao nhầm tình cảm rồi, lại còn lãng phí đan dược độc nhất vô nhị của mình nữa".

Mộ Huyền Linh chầm chậm giải thích: "Loại đan dược này tên là 'Bán Nhật Phương Hoa' là độc môn bí truyền của ta".

Tạ Tuyết Thần cau mày, có thể hiểu được hai từ Bán Nhật kia, chẳng trách linh lực của hắn chỉ khôi phục được nửa ngày, liền quay về trạng thái ban đầu.

Mộ Huyền Linh nói: "Dùng loại dược này, một canh giờ sau sẽ khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, nhưng chỉ có tác dụng trong nửa ngày thôi, sau đó sẽ mất tác dụng, sẽ rơi vào trạng thái suy yếu trong bảy ngày tiếp theo. Bất quá ta tưởng nửa ngày, Tạ tông chủ có thể bắt cóc một ma tộc hỏi cách phá trận pháp rồi trốn ra ngoài. Không ngờ Tạ tông chủ ngươi lại hành động kiêu ngạo như vậy, đánh giết vào điện Thần Cung. Lúc đó ta nghĩ, chắc Tạ tông chủ đã yêu ta sau khi bị cưỡng hôn, nhớ mãi không quên, nên muốn đưa ta đi cùng."

Mộ Huyền Linh dung mạo trìu mến, đẹp đẽ động lòng người, Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn nàng, không hề lay động.

"Nhưng ta không thể không giấu nghề một chút, ta lo lắng nhỡ đâu Tạ tông chủ là người máu lạnh vô tình, trở mặt không nhận người. Cho nên trước khi ngươi phong ấn kinh mạch ta, ta đã dùng ma pháp để bảo vệ kinh mạch của mình. Chỉ cần tốn chút thời gian, là có thể tự mình phá giải phong ấn. Nhưng không ngờ Tạ tông chủ lại là người tuyệt tình như vậy, vậy mà thật sự muốn giết ta" Mộ Huyền Linh than thở.

"Vì sao ngươi lại cứu ta, có mục đích gì?" Tạ Tuyết Thần dồn ép hỏi.

"Đương nhiên là muốn gặp Tạ tông chủ rồi, tuy ta ở Ma giới, nhưng lại ngưỡng mộ Tạ tông chủ từ lâu. Ta thích ngươi đến mức vì ngươi mà phản bội Ma giới mà không hề ngần ngại." Mộ Huyền Linh cười nhìn Tạ Tuyết Thần với ánh mắt nóng bỏng, lời đầy yêu thương, nếu là người khác nghe thấy e rằng bị động lòng từ lâu. Nhưng Tạ Tuyết Thần không phải người bình thường, hắn ta là tảng băng nghìn năm.

Tạ Tuyết Thần đáp lại ánh mắt trìu mến của Mộ Huyền Linh bằng vẻ mặt thờ ơ, nhưng có vẻ như là đang dò xét mục đích thực sự đằng sau những lời nói đó.

Trong lúc nói chuyện với Mộ Huyền Linh, hắn không ngừng thâm nhập vào sâu trong Thần Khiếu*, điều động linh lực. Nhưng Thần Khiếu từ đầu đến cuối luôn im lặng, không chút phản ứng.

(*Là một khoảng trống có linh lực trong đó)

Nghĩ tới lời Mộ Huyền Linh nói sau khi dùng 'Bán Nhật Phương Hoa' hắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu kéo dài tới bảy ngày. Tạ Tuyết Thần lòng lại nặng trĩu xuống, thoát khỏi Dung Uyên, nhưng lại rơi vào tay Mộ Huyền Linh. Chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì, kiếp nạn của hắn chưa kết thúc. Một tin tốt duy nhất chính là hắn thực sự đã rời khỏi Ma giới, Ma giới ma khí dồi dào, đối với tu sĩ nó không khác gì kịch độc, tổn thương cực lớn. Chỉ cần ở Nhân giới, hắn có thể hấp thu linh lực từ từ khôi phục lại tu vi.

"Tạ tông chủ, ta đã nói thích ngươi rồi, còn ngươi cảm thấy ta thế nào?" Mộ Huyền Linh ôm mặt mình nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: "Nghe Tam ma nói, ta là nữ nhân xinh đẹp hiếm thấy nhất Tam giới này, các yêu ma luôn muốn song tu cùng ta, nhưng ta chỉ thích một người đẹp như thần tiên ca ca là Tạ tông chủ. Tạ tông chủ, ta có thể trở thành đạo lữ của ngươi không?"

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Đạo bất đồng "

Người có nhân đạo, yêu có yêu đạo, người và yêu không thể cùng nhau tu luyện, huống chi Mộ Huyền Linh còn là Bán yêu. Bán yêu là người sinh ra từ sự kết hợp giữa con người và yêu ma. Sinh ra liền có tu vi trong người, nhưng lại không có Thần Khiếu như Nhân tộc, cũng không có yêu đan của Yêu tộc. Bán yêu không thể tu luyện, bị Nhân tộc và Yêu tộc ruồng bỏ, có địa vị thấp nhất trong Tam giới. Tuy nhiên mấy trăm năm trước, một bán yêu đã tìm ra một phương pháp tu luyện công pháp của Ma tộc, không ngờ lại không ngừng thăng cấp, công lực gần như bằng công pháp nhân tộc. Hiện giờ hắn ta là Đại Tế Tư của Ma tộc - Tang Kỳ.

Tang Kỳ đã lập một đội quân bán yêu, vì có hắn hỗ trợ, nên thế lực của Ma tộc ngày càng lớn mạnh. Còn Mộ Huyền Linh là đệ tử thân truyền của Tang Kỳ, nên không có gì phải nghi ngờ khi nàng ta là Bán yêu. Tạ Tuyết Thần bây giờ đã mất hết linh lực, không thể nào phân biệt được hơi thở của Mộ Huyền Linh, nhưng hắn đã xác nhận được điều đó trước điện Thần Cung. Trên người Mộ Huyền Linh có yêu khí, lại còn sử dụng Ma pháp. Ngoài ma tộc, người có thể sử dụng loại phép thuật này chỉ có bán yêu.

Cơ thể nửa người nửa yêu đó là hai chủng tộc không giống nhau, công pháp xung đột, làm sao có thể song tu?

Mộ Huyền Linh đột nhiên gật đầu: "Ta biết mà, Tạ tông chủ cự tuyệt ta bởi vì những khác biệt, chứ không phải là không thích ta."

Tạ Tuyết Thần lại cau mày, cảm thấy lời nàng ta nói cũng không sai, mà lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

"Hơn nữa chúng ta cũng đã tiếp xúc da thịt rồi, theo như cách nói của nhân tộc các người. Có phải ngươi nên chịu trách nhiệm với ta không?" Thấy sắc mặt Tạ Tuyết Thần trở nên lạnh lùng, Mộ Huyền Linh lập tức sửa lại lời: "Vậy ta chịu trách nhiệm với ngươi là được."

Tạ Tuyết Thần chỉ cảm thấy ứ đọng và ngột ngạt, nhưng linh lực của hắn đã mất hết, không thể đánh lại yêu nữ trước mặt này nên chỉ đành ôm ngực ho khan.

Hắn ho hai lần, đột nhiên thấy khác thường — y phục hắn đang mặc không giống trước mà là mặc bộ y phục vải thô.

"Vết thương trên người ta..." Tạ Tuyết Thần ngập ngừng hỏi.

Hắn bị thương nặng ở Dung Uyên, y phục rách một nửa, hiện giờ y phục đã được thay. Ngay cả những vết thương cũng được bôi thuốc và băng bó.

Mộ Huyền Linh chống cằm cười nói: "Đương nhiên là ta giúp Tạ tông chủ bôi thuốc và băng bó, thay y phục rồi. Tạ tông chủ quả nhiên là bất phàm, thiên phú bẩm sinh."

Hô hấp Tạ Tuyết Thần cứng lại, tức giận nhìn xuống dưới, trong vô thức hắn vươn tay ra tấn công Mộ Huyền Linh. Thân là kiếm tu đệ nhất, cho dù thần thức trống rỗng, linh lực cạn kiệt. Tạ Tuyết Thần vẫn ra đòn tấn công nhanh như chớp, Mộ Huyền Linh dường như đã có sự phòng bị. Nàng sợ làm Tạ Tuyết Thần bị thương nên không sử dụng phép thuật mà chỉ dùng tay gặp chiêu nào phá chiêu đó. Sau hơn mười hiệp, người Tạ Tuyết Thần vẫn còn rất yếu nên ở thế hạ phong, tay hắn bị Mộ Huyền Linh khống chế ấn vào hai bên cơ thể.

Mộ Huyền Linh nửa quỳ bên cạnh Tạ Tuyết Thần, cúi người áp sát Tạ Tuyết Thần vén vài sợi tóc đen đang rũ xuống, quét mắt qua hai má tái nhợt của Tạ Tuyết Thần.

Cả hai người cùng đứng lên, tư thế ái muội, mắt thấy Mộ Huyền Linh đang tới gần Tạ Tuyết Thần trong lòng căng thẳng, theo bản năng mím chặt môi, sợ nụ hôn cưỡng bức đó lại xảy ra.

Mộ Huyền Linh nghiêng người nhìn Tạ Tuyết Thần, mi mắt cong cong, miệng tràn ngập ý cười.

"Tạ tông chủ biết rõ không đánh lại, nhưng vẫn muốn ra tay, chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?"

Tạ Tuyết Thần ánh mắt lạnh lẽo, không nói một từ.

Mộ Huyền Linh khóe miệng cong lên, chậm rãi đến gần môi Tạ Tuyết Thần, hơi thở của hắn trở nên trì trệ và nặng nề khi Mộ Huyền Linh đến gần. Tạ Tuyết Thần chỉ còn cách lùi lại, tránh cũng không thể tránh được chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đang lại gần.

Hắn siết chặt bàn tay, ngón tay trắng bệch, nhưng lại không thể thoát khỏi nanh vuốt của Mộ Huyền Linh.

Ngay khi chóp mũi họ chạm nhau thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Bầu không khí ngượng ngùng bị phá vỡ do tiếng gõ cửa không đúng lúc. Mộ Huyền Linh đứng dậy, buông lỏng tay của Tạ Tuyết Thần, mỉm cười nhẹ nhàng với Tạ Tuyết Thần và xoay người bỏ đi. Nàng vui vẻ bước chân nhanh nhẹn rời đi, dưới chân vang lên những tiếng chuông. Tạ Tuyết Thần không tự chủ được mà nhìn theo chân của Mộ Huyền Linh, ánh mắt bị chiếc chuông trắng ngọc thu hút.

Chiếc chuông đó có lẽ cũng là pháp khí của ma tộc, tiếng chuông vang lên cũng thật quyến rũ và thu hút, nó thật sự có thể quyến rũ tâm trí hắn.

Tạ Tuyết Thần từ từ bình tĩnh lại hơi thở của mình, theo động tác của Mộ Huyền Linh mà nhìn ra phía ngoài cửa.

Đứng trước cửa chính là một bà lão lưng còng xuống, nụ cười hiền hậu hiện trên khuôn mặt nhăn nheo của bà. Trên tay bà cầm một cái mâm có hai cái bát sứ thô đựng cháo trắng và còn một ít rau dưa muối. "Mộ cô nương, ta vừa nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng hai người, nên ta nghĩ tướng công cô đã tỉnh. Ta đã nấu một ít cháo mang tới đây, hai người ăn chút đi. Ở nơi thôn quê, cũng không có món gì ngon tiếp đã hai người."

Mộ Huyền Linh đón lấy mâm cháo, giọng mềm mại lại ngoan ngoãn nói: "Đa tạ bà, vừa hay chúng ta cũng đang đói, tướng công của ta cũng tỉnh rồi. Bọn ta sáng ngày mai sẽ khởi hành sớm, sẽ không gây phiền phức cho mọi người."

Bà lão cười nói: "Không sao đâu, nơi này hoang vắng, hai người cứ ở đây dưỡng thương không sợ bị kẻ thù truy đuổi. Ta nghe con trai ta nói, tướng công của cô bị thương nặng, cứ ở đây thêm vài ngày đợi vết thương lành hẳn rồi hãy rời đi. Tình cờ con trai ta cũng biết một chút y thuật, có thể giúp cậu ấy thay thuốc."

Mộ Huyền Linh mỉm cười nói: "Vậy làm phiền rồi!"

Bà lão mỉm cười xua xua tay "Không có gì, vậy ta đi ra ngoài đây, hai người có cần gì thì cứ nói việc với bà lão này."

Bà lão nhìn Tạ Tuyết Thần, chỉ cảm thấy người này lớn lên thật sự rất anh tuấn, chỉ là hơi lạnh lùng làm người khác nhìn liền thấy sợ. Còn tiểu cô nương này là cô gái ngoan ngoãn, lễ phép lại còn đáng yêu.

Bà lão bước ra ngoài, nàng cũng bước theo đóng cửa lại.

Tạ Tuyết Thần nhìn bát cháo trắng rồi lại nhìn Mộ Huyền Linh.

Mộ Huyền Linh nói: "Được rồi, lúc nãy ta chỉ nói dối thôi, sau khi ngươi ngất đi, kinh mạch ta bị phong ấn, không thể di chuyển được. May thay có một thợ săn đi ngang qua, chính là con trai của bà lão, chính là gia đình họ đã cứu chúng ta. Ta rất vất vả mới giải được phong ấn, nói với bọn họ là chúng ta là đôi phu thê trẻ bỏ trốn. Ta là một tiểu thư xuất thân giàu có còn ngươi là kiếm sĩ trong giang hồ. Người nhà ta không chấp nhận mối hôn sự này, nên đã phái người đi truy sát ngươi. Bọn họ liền thu nhận chúng ta." Mộ Huyền Linh không biết xấu hổ mà thừa nhận mình nói dối, nàng nháy mắt với Tạ Tuyết Thần, cười nói: "Tướng công, trông chúng ta giống một đôi phu thê không? "

Tạ Tuyết Thần phớt lờ ánh mắt tán tỉnh của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Người giúp ta chữa thương cũng là con trai của bà lão kia?"

Hắn đã mất toàn bộ công lực, nên mới không thể phát hiện ra hơi thở của người ngoài cửa. Hắn lại bị yêu nữ này lừa nữa rồi.

"Phải..." Mộ Huyền Linh bất đắc dĩ thở dài "Ta thừa nhận là ta không có bôi thuốc trị thương, cũng không có nhìn cơ thể đẹp đẽ của huynh."

Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng nói: "Ma tộc trời sinh độc ác, yêu tộc giỏi gạt người."



Mộ Huyền Linh cảm thấy chột dạ nói: "Đúng vậy nhưng còn thiếu một câu "

Tạ Tuyết Thần: "Câu gì?"

Mộ Huyền Linh mắt sáng quắc nói: "Chính là ta thích ngươi."

Tạ Tuyết Thần "..."

Không thể tức giận, tức giận sinh tâm ma, không thể tức giận, tức giận sinh tâm ma,...

Mộ Huyền Linh niềm nở khuấy cho cháo nguội, đưa lên miệng Tạ Tuyết Thần "Tướng công, cháo không nóng nữa."

Tạ Tuyết Thần mặt cứng đờ đón lấy thìa và bát cháo: "Tay ta vẫn động đậy được."

Trong nháy mắt Mộ Huyền Linh bày ra vẻ mặt thất vọng, nhỏ giọng thì thầm: "Thật đáng tiếc...."

Tạ Tuyết Thần: "....."

Mặc dù Tạ Tuyết Thần kiêng ăn ngũ cốc, nhưng bây giờ cơ thể đang bị thương nặng, công lực tổn hại cũng không khác gì người phàm. Ăn ngũ cốc có thể giúp hồi phục cơ thể, một bát cháo nóng vào bụng liền cảm thấy cơ thể thêm vài phần sức lực.

Mộ Huyền Linh lại chống cằm, thích thú nhìn Tạ Tuyết Thần ăn. Tạ Tuyết Thần ăn mà dáng vẻ cũng tao nhã, thong thả và điềm tĩnh.

Nhìn Tạ Tuyết Thần ăn xong một bát cháo, Mộ Huyền Linh ân cần đón lấy bát, nói: "Mùi vị thế nào?"

Tạ Tuyết Thần khách sáo gật đầu.

Mộ Huyền Linh cười ngọt ngào nói: "Ta hạ dược vào trong cháo."

Tạ Tuyết Thần đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Huyền Linh.

"Đừng nhìn ta hung dữ như vậy, là thuốc bổ." Mộ Huyền Linh ngây thơ chớp mắt nói: "Ngươi hãy ngủ một giấc thật ngon, đúng rồi nó còn tốt cho cơ thể của ngươi nữa."

Cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, Tạ Tuyết Thần cảm thấy đột nhiên khó thở, thật hối hận vì sự bất cẩn của bản thân. Hắn ta vậy mà thật sự ăn đồ yêu nữ đưa cho....

Nàng ta hạ thuốc khi nào?

Nàng ta định giở trò gì đây?

Trước khi hắn kịp hiểu ra, hắn đã chìm vào giấc mộng đen tối và ngọt ngào.

Tạ Tuyết Thần không biết Mộ Huyền Linh đã bỏ thuốc gì vào trong cháo, nhưng hắn đã có một giấc ngủ thật ngon. Tinh thần và sức khỏe chuyển biến tốt hơn rất nhiều, ngay khi tỉnh dậy trong lòng ngực có nhiều đồ vật không nên có, một cơ thể mềm mại và thơm tho.

Nửa đêm trên núi, sương mù dày đặc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua khe cửa xuống mép giường. Lờ mờ hình bóng mảnh mai duyên dáng, Mộ Huyền Linh mặc một bộ đồ mỏng nằm bên cạnh Tạ Tuyết Thần.

Nàng ôm cánh tay Tạ Tuyết Thần bằng cả hai tay, đầu tựa vào vai hắn, hai chân hơi cuộn lại, chân phải nhẹ nhàng gác lên trên người hắn. Quần áo mỏng trượt xuống để lộ một phần đôi chân trắng nõn. Nàng ta ngủ ngon lành, hơi thở đều đều và nhẹ nhàng. Hơi thở nóng ấm kèm theo mùi hương thơm dịu phả vào cổ Tạ Tuyết Thần, tựa như lông hồng nhẹ nhàng quét qua tay hắn mang theo một trận ngứa ngáy tê dại.

Tạ Tuyết Thần tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, trong thời gian ngắn không thể phân biệt được thứ nhìn thấy trước mắt là thật hay ảo ảnh. Một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo, mới đột nhiên bất ngờ, đồng tử co lại, theo bản năng hắn dùng hết sức đẩy Mộ Huyền Linh ra.

Mộ Huyền Linh không phòng bị mà bị Tạ Tuyết Thần đạp một cái, lập tức lăn xuống khỏi giường ngã xuống đất một tiếng huỵch, trán đập xuống đất một cái.

"Ây da" Mộ Huyền Linh đau đớn kêu lên, choáng váng ngồi dậy trên mặt đất, đưa tay lên xoa xoa trán bầm tím của mình. Ngẩng đầu nhìn Tạ Tuyết Thần ngồi trên giường, đáy mắt không tự chủ được mà dâng trào nước mắt, ủy khuất mà oán tránh: "Ngươi làm đau ta rồi."

Đường gân trán Tạ Tuyết Thần giật giật, bàn tay nắm chặt, cố gắng làm dịu tinh thần đang bị kích động. Hắn từ trước đến nay đều là người chính trực, trang trọng tự chủ, hiếm khi biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Nhưng không biết có phải do tu vi bị tổn hại nên mới bị Mộ Huyền Linh làm gợi lên oán giận lần nữa.

Tạ Tuyết Thần nhìn Mộ Huyền Linh bằng ánh mắt lạnh lùng, chất vấn hỏi: "Tại sao cô lại ở đây?"

Mộ Huyền Linh chậm rãi đứng từ dưới đất lên, đứng thẳng kiêu ngạo nói: "Chúng ta là phu thê, phu thê chẳng lẽ không nên ngủ chung giường sao?"

Tạ Tuyết Thần không nói gì, hắn chỉ hắt hơi một cái "A."

Giữa hai bọn họ, có thể là mối quan hệ khác nhưng tuyệt đối không thể là quan hệ phu thê được.

Mộ Huyền Linh leo lên giường, không thèm để ý khuôn mặt lạnh như băng của Tạ Tuyết Thần mà chui thẳng vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ thanh tú bằng bàn tay.

"Tạ tông chủ, đi ngủ." Mộ Huyền Linh cây ngay không sợ chết đứng nói.

Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, khàn tiếng: "Cô ngủ ở đây, ta đi chỗ khác."

Vừa nói vừa đứng dậy.

Tuy nhiên cánh tay hắn bị Mộ Huyền Linh kéo lại.

"Tạ tông chủ, nói đạo lí một chút." Mộ Huyền Linh ngáp một cái, ánh mắt ba phần ngái ngủ ba phần biểu cảm ngọt ngào quyến rũ như sương mù mỏng "Hiện giờ ngươi có thể đánh bại ta sao?"

Tạ Tuyết Thần sắc mặt cứng đờ, không nói lời nào.

"Vậy ta đối với ngươi làm gì đó, ngươi phản kháng được sao?"

Tạ Tuyết Thần không nói nên lời, Mộ Huyền Linh khẽ cười vỗ nhẹ xuống giường, giọng nói rất nhẹ nhàng trìu mến: "Ngoan, nằm xuống ngủ đi."

Tạ Tuyết Thần cảm thấy đạo tâm của chính mình sắp sụp đổ.

Con đường luyện kiếm, kiếm thà rằng gãy còn hơn bị uốn cong, kiếm thẳng dũng cảm tiến về phía trước, hắn sinh ra đã bất phàm chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như bây giờ. Nếu ủy khuất thuận theo há đạo tâm không vững, còn nếu liều chết chiến đấu e rằng cũng khó giữ được trong sạch.

Cuối cùng ta vẫn phải nói một câu với đối phương 'lạt mềm buộc chặt' đầy nhục nhã....

Đôi mắt Mộ Huyền Linh nhắm chặt khẽ mở ra, dưới ánh trăng có thể thấy được sự rối rắm dưới đáy mắt Tạ Tuyết Thần. Nàng cười khúc khích, dịch chuyển một chút ra bên ngoài giường, để một khoảng rộng cho Tạ Tuyết Thần, hùng hồn tuyên thề: "Ta tuyệt đối không động chạm vào ngươi nữa."

Tạ Tuyết Thần cau mày nhìn một lúc sau đó từ từ nằm xuống. Hai người đắp chung một cái chăn, cách nhau khoảng nửa cánh tay.

Mộ Huyền Linh thật sự không dang tay chạm vào hắn nữa, cô ngủ rất say, chỉ có một chân gác lên eo Tạ Tuyết Thần.

Đúng như dự đoán, không thể tin lời yêu nữ này mà, Tạ Tuyết Thần cả đêm không ngủ được.

Chương 3:

Tạ Tuyết Thần không biết mình ngủ say lúc nào, hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa rồi. Mộ Huyền Linh đang nói chuyện cùng bà lão ở ngoài cửa. Tạ Tuyết Thần lặng lẽ vận công, để kiểm tra tình hình công lực.

Không có sự dao động linh lực nào trong Thần Khiếu cả, thậm chí còn không điều khiển được kiếm Quân Thiên. Hắn dùng hết sức thi triển Ngọc Khuyết Tâm Pháp, muốn hấp thụ linh khí trời đất cũng khó khăn.

'Bán Nhật Phương Hoa' của Mộ Huyền Linh cũng không biết điều chế thế nào. Nhưng chắc nó có liên quan đến việc sử dụng 'nhân quả' - sức mạnh và báu vật thế gian. Có hai thế lực mạnh nhất Tam giới, một là sức mạnh của 'nhân quả', sức mạnh nhân quả vô cùng to lớn có thể phá hủy hết tất thảy mọi quy tắc mạnh yếu. Còn một lực lượng mạnh mẽ hơn, đó là 'Hỗn Độn' bắt nguồn từ Hồng Mông. Hỗn Độn có thể bỏ qua tất thảy nhân quả.

Tạ Tuyết Thần dùng bảy ngày suy yếu để đổi lấy nửa ngày mạnh mẽ nhất. Sự trao đổi này liên quan đến thiên mệnh, đó chắc chắn là thứ không phải người thường có thể nghịch chuyển. Điều này có nghĩa là, trong bảy ngày này hắn chỉ có thể khuất phục dưới sức mạnh của Mộ Huyền Linh....

"Tướng công, ngươi tỉnh rồi." Mộ Huyền Linh đẩy cửa đi vào nhìn thấy Tạ Tuyết Thần đang ngồi trên giường. Cũng không có gì kinh ngạc: "Hôm nay ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa? Có thể đứng dậy đi ăn cơm không?"

Mặc dù linh lực của Tạ Tuyết Thần rất khó hồi phục, nhưng Pháp Tướng tu sĩ có khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ, trong một đêm, vết thương đã khôi phục ba bốn phần, đi lại không thành vấn đề.

Tạ Tuyết Thần né tránh bàn tay Mộ Huyền Linh đưa ra đỡ, đứng dậy khỏi giường, đi thẳng ra ngoài.

Mộ Huyền Linh lộ ra vẻ mặt bất lực, cười hì hì đi theo ra ngoài.

Một nông gia phòng ốc đơn sơ, đại sảnh bốn bức tường loang lổ. Trên bàn gỗ có mấy cái bát lớn đứng bánh bao hấp, ít dưa muối và canh thịt gà hầm. Đây đã là một sự chiêu đãi vô cùng thịnh tình.

Chủ nhân của ngôi nhà này là một đôi phu thê đã già, hai người nhìn thấy Tạ Tuyết Thần bước vào, có chút luống cuống tay chân. Cùng với Mộ Huyền Linh xinh đẹp kiều diễm và đáng yêu, đối lập là Tạ Tuyết Thần thân hình cao lớn lạnh lùng và điển trai. Trên người mang khí chất cao lãnh, lạnh lùng của một kiếm sĩ. Hơn nữa hắn còn là Tông chủ của Tiên Minh, ở ví trí đó đã lâu mỗi bước đi nhấc tay đều mang khí chất bất phàm và cao quý. Mặc dù bây giờ hắn đã mất gần hết sức mạnh linh lực nhưng vẫn mang theo uy bức khiến người thường không chịu nổi.

Tạ Tuyết Thần hơi cúi người chắp tay nói: "Đa tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ."

"Đại, đại hiệp khách khí rồi..." Ông lão nắm chặt hai tay buông xuống, gượng cười hai lần chỉ vào chiếc ghế nói: "Đại hiệp, ngồi, ngồi..."

Tạ Tuyết Thần gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, Mộ Huyền Linh cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh hắn. Hai người ngồi sát cạnh nhau, tay chạm vào nhau.

Tạ Tuyết Thần nghiêng người nhìn nàng.

Mộ Huyền Linh không thèm để ý, gắp đồ ăn cho hắn một cách nhiệt tình cười nói: "Tướng công, huynh ăn nhiều chút, bồi bổ thân thể. "

Tạ Tuyết Thần kích động đẩy tay nàng ra, nắm chặt bàn tay, mắt cụp xuống im lặng bưng bát cơm lên ăn.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, một giọng nói thô lỗ truyền vào

"Cha, nương, ta về rồi!"

Một thanh niên mặc y phục thợ săn bước vào, ánh mắt va vào Mộ Huyền Linh, đột nhiên đỏ mặt, bước chân cũng bước nhẹ nhàng hơn một chút.

"Mộ cô nương, Tạ thiếu hiệp." Chàng trai gật đầu chào hai người.

"Hầu đại ca, huynh về rồi à." Mộ Huyền Linh mỉm cười hỏi: "Nhanh ăn cơm đi."

Tạ Tuyết Thần nhớ lại cuộc đối thoại tối qua, biết thanh niên trước mặt này là người đã bôi thuốc và băng bó vết thương cho hắn, liền gật đầu cảm tạ.



Hầu thợ săn có chút không dám nhìn hai người đối diện, hắn chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, mới nói: "Mộ cô nương, hôm nay ta đi lên chợ tìm nhưng quanh đây toàn là những con ngựa nhỏ chân ngắn. Chỉ có một con ngựa ngày đi trăm dặm, ta đã mua lại nó cho cô rồi. Ta đã nói với thương nhân nếu còn con ngựa tốt, thì đến báo cho ta một tiếng. Nếu hai người không vội, liền ở lại đợi thêm vài ngày nữa.

Mộ Huyền Linh thở dài một hơi: "Bọn ta đang vội, ta chỉ sợ phụ thân lại phái thêm người truy sát. Nếu chỉ có một con ngựa, vậy phu thê bọn ta cùng nhau cưỡi vậy, cũng không phải không thể. Hầu đại ca, không cần nhọc lòng về chuyện này."

"Cô không cần khách sáo, việc này dễ như trở bàn tay." Hầu thợ săn đỏ mặt liên tục xua tay.

Tạ Tuyết Thần nghe thấy vậy, liền hiểu ra mục đích của Mộ Huyền Linh. Nàng biết hắn đã mất hết linh lực, không thể đi đường nên đã nhờ người mua một con ngựa.

Nàng ta muốn bắt hắn đi đâu?

Tạ Tuyết Thần cau mày suy nghĩ.

"Mộ cô nương, hôm nay ta lên chợ nghe ngóng một chút, ta nghe nói chưa từng có người giang hồ nào gần đây cả. Ngày thường trong và ngoài chợ Thanh Sơn cũng không có nhiều người. Nếu có người trong giang hồ đến, nhất định sẽ có người biết. Mộ cô nương, người nhà cô chắc sẽ không tìm đến đây đâu, cô có thể an tâm, không cần vội lên đường." Hầu thợ săn an ủi nói.

Thật ra cũng không phải vì ái mộ sắc đẹp của Mộ Huyền Linh, hôm qua hắn giúp Tạ Tuyết Thần bôi thuốc, đã kinh hãi trước những vết thương trên cơ thể đó. Hắn không thể tưởng tượng được, một người bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống. Hắn còn tưởng Tạ thiếu hiệp phải mười ngày nửa tháng mới xuống giường được. Không ngờ hôm nay vừa vào cửa liền thấy huynh ấy đang ngồi ở đại sảnh ăn uống như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người họ ngồi cạnh nhau quả thật là trời sinh một cặp....

Hầu thợ săn có chút buồn trong lòng.

"A bà, sau khi ăn xong lát nữa bọn ta sẽ lên đường, hai ngày này gây thêm phiền toái cho mọi người rồi." Mộ Huyền Linh lễ phép hành lễ trước hai ông bà.

Hai ông bà lập tức đứng dậy đáp lễ liên tục nói: "Không dám nhận, không dám nhận."

Mộ Huyền Linh khẽ mỉm cười: "Đa tạ, còn có.... xin lỗi..."

Mọi người đều không hiểu tại sao Mộ Huyền Linh lại xin lỗi, thì lại thấy nàng ta giơ đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn lên. Dường như bên tai nghe thấy tiếng chuông vang lên, khung cảnh trước mắt trở nên méo mó và kỳ quặc. Ba người nhà họ Hầu đôi mắt trống rỗng, nhẹ nhàng ngã xuống đất.

"Cô!" Tạ Tuyết Thần kinh ngạc và tức giận, bởi vì tưởng Mộ Huyền Linh giết những người thường này. Không quan tâm bản thân bị thương nặng và mất hết linh lực, hắn lập tức đưa tay ra ngăn cản Mộ Huyền Linh. Nhưng mà không có pháp lực hộ thể, tay hắn lập tức bị yêu nữ Mộ Huyền Linh bắt được, tay phải truyền đến một cơn đau dữ dội.

"Bọn họ không sao." Mộ Huyền Linh mở miệng nói.

Tạ Tuyết Thần nhìn ba người nằm dưới đất, dùng tay kiểm tra hơi thở của ba người họ. Thấy ba người họ không nguy hiểm tính mạng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trừng mắt nhìn Mộ Huyền Linh, lạnh lùng chất vấn nàng: "Cô làm cái gì vậy?"

Mộ Huyền Linh buông lỏng tay, nói: "Tạ tông chủ chắc nghĩ ta giết người diệt khẩu."

Ban đầu Tạ Tuyết Thần cũng nghĩ vậy, nhưng ba người họ vẫn bình an vô sự.

Mộ Huyền Linh nói: "Tạ tông chủ cứ yên tâm, ta chỉ xóa kí ức của bọn họ không có tổn thương tính mạng họ."

"Sao phải làm vậy?" Tạ Tuyết Thần lạnh giọng hỏi.

"Có vẻ như Tạ tông chủ chưa hiểu rõ Ma tộc rồi." Mộ Huyền Linh thản nhiên ngồi xuống, thong thả nói: "Nếu Nhân tộc, sinh ra có tham, sân, si, niệm thì trong lòng sẽ sinh tâm ma, tâm ma được tích tụ trong biển Hư Không. Còn Ma tộc, được sinh ra từ sự ngưng kết ma khí trong biển Hư Không, bởi vậy Ma tộc có thể điều khiển tâm ma, thao túng tâm ma."

Mộ Huyền Linh chỉ vào Hầu thợ săn đang nằm dưới đất, nói: "Tạ tông chủ vừa rồi không thấy sao, hắn nảy sinh ý niệm đối với sắc đẹp của ta, nên đã sinh ra tâm ma. Chúng ta trốn ra khỏi Ma giới, sau đó bị truyền tống đến nơi này. Ma tộc rất nhanh sẽ đuổi kịp đến đây, chỉ cần thông qua người có tâm ma từng giao tiếp với ta, rất nhanh sẽ tìm ra tung tích của chúng ta. Ta làm vậy là để xóa kí ức của hắn đồng thời loại bỏ tâm ma trong lòng hắn. Tuy là có kết giới ngăn cản, Ma tộc cao giai không thể tùy ý ra vào, nhưng bây giờ huynh mất hết linh lực, nếu muốn đối phó bọn ma tộc truy đuổi kia chỉ e là không dễ dàng."

Tạ Tuyết Thần nghe Mộ Huyền Linh giải thích xong, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hàng ngàn năm trước, các đạo tiên liên thủ thiết kế ra kết giới ở Lưỡng Giới sơn, nó được gọi là Vạn Tiên Trận. Vạn Tiên Trận hình dạng như lưới trời, ma khí dày đặc, nó thuộc dạng thiên la địa vọng mạnh nhất. Vì vậy nên các Ma cao giai có thể dễ dàng vượt qua, còn yêu ma yếu hơn thì chỉ có thể chật vật và bị thương, có thể ra vào lỗ hổng của kết giới. Tạ Tuyết Thần mang theo Mộ Huyền Linh trốn ra khỏi Ma giới, sự tình này lập tức được bẩm báo lên. Ma Tôn và Đại Tế Tư không thể rời khỏi Ma giới, nhưng họ sẽ phái rất nhiều yêu ma truy đuổi tìm kiếm tung tích của hai người. Tạ Tuyết Thần trước mắt đang trong tay cọp, phía sau là đàn sói, tiến thoái lưỡng nan. Không biết Mộ Huyền Linh nguy hiểm hơn hay là bọn ma binh đang truy đuổi kia nguy hiểm hơn nữa.

Tạ Tuyết Thần đưa ba người họ về phòng đặt lên giường, sau đó trở lại tiền sảnh thấy Mộ Huyền Linh rút cây trâm vàng từ trên đầu xuống. Bàn tay tùy ý bóp nặn, chiếc trâm vàng chạm khắc tinh xảo kia liền biến thành một thỏi vàng.

Tạ Tuyết Thần khó hiểu hỏi: "Cô đang làm gì vậy hả?"

Mộ Huyền Linh nói: "Chúng ta nhận lòng tốt của họ, ăn một con gà, lại mua một con ngựa, cũng không thể để lãng phí được." Vừa nói cô vừa ngẩng đầu nhìn Tạ Tuyết Thần, cười như không cười "Tạ tông chủ, trên người huynh có gì đáng giá không?"

Tạ Tuyết Thần sắc mặt cứng đờ.

Hắn bị tra tấn ở Dung Uyên bảy ngày, vũ khí sớm đã bị tịch thu hết sạch. May thay kiếm Quân Thiên là do kiếm khí biến thành, có thể ẩn trong thần thức mới may mắn giữ được.

Mộ Huyền Linh thở dài: "Cho nên ta chỉ có thể tự mình trả tiền, nhưng trên người ta làm gì có tiền nên chỉ có thể dùng cây trâm này trả vậy. Cây trâm này quá phô trương lại có hơi thở của ta, ta lo lắng bọn Ma tộc đuổi đến phát hiện nên đã xóa hơi thở đi rồi biến thành thỏi vàng."

Mộ Huyền Linh nói xong đi sang một bên đem thỏi vàng ném vào trong một hũ gạo.

Tạ Tuyết Thần nhướng mày, nhưng kìm nén không hỏi gì cả.

Mộ Huyền Linh thấy vậy liền giải thích: "Đặt trên bàn quá lộ liễu rồi. Cho vào hũ gạo, mấy ngày nữa họ nấu nướng thì sẽ phát hiện, lúc đó chúng ta đã rời đi rồi, càng không nghĩ ra là chúng ta để lại."

Mộ Huyền Linh thu dọn bát đũa cùng giường chiếu, xóa hết mọi dấu vết như chưa từng có người ở.

Tạ Tuyết Thần lặng lẽ quan sát, có một loại ảo giác dường như nàng ta đã sống ở Nhân giới này còn bản thân hắn như người ngoài vậy.

Sau khi Mộ Huyền Linh làm xong mọi việc, bước đến trước mặt hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

"Tạ tông chủ, chúng ta đi thôi."

"Chúng ta?" Lông mày Tạ Tuyết Thần khẽ động, đảo mắt nhìn Mộ Huyền Linh đang cười cười: "Cô muốn đưa ta đi đâu?"

Hắn sớm có suy đoán, Mộ Huyền Linh hao tổn công sức đưa hắn ra khỏi Ma giới, chắc chắn là có mưu đồ. Yêu nữ này toàn nói lời hoang đường, hắn một câu cũng không dám tin.

"Tất nhiên là chúng ta phải tìm một nơi an toàn rồi."

Đối với Tạ Tuyết Thần, gần có Mộ Huyền Linh, xa có ma binh, nơi an toàn nhất chắc chắn là Tiên Minh ngũ phái. Mộ Huyền Linh là Thánh Nữ Ma tộc, sao có thể cùng hắn về Tiên Minh được?

Tạ Tuyết Thần nghi hoặc nhìn Mộ Huyền Linh, người sau vỗ nhẹ, đột nhiên bước đến gần, cơ hồ đến áp sát vào lồng ngực Tạ Tuyết Thần. Tạ Tuyết Thần vô thức lùi lại đằng sau, nhưng lại bị cái bàn chặn lại, không có đường lui. Mộ Huyền Linh hơi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tuyết Thần, giơ tay cây rút trâm ngọc từ phát quan ra, sau đó biến ra một cây trâm gỗ đen từ không trung cắm vào phát quan của hắn.

"Đây là pháp khí do ta luyện chế - Già Ảnh trâm, dùng gỗ ở Ma giới để làm ra. Chiếc trâm này có thể che giấu dung mạo của huynh, trừ phi người có pháp lực cao cường. Nếu không người khác nhìn thấy mặt huynh cũng sẽ quên ngay lập tức chỉ coi huynh như một người phàm." Mộ Huyền Linh mỉm cười nói. "Tạ tông chủ dung mạo bất phàm, thực sự quá phô trương, nên ta đã ra hạ sách này để giấu tai mắt."

Mộ Huyền Linh vừa nói, vừa lấy trộm chiếc trâm cài của Tạ Tuyết Thần mà không để lại dấu vết.

Nhưng thật ra Tạ Tuyết Thần đã nhìn thấy, chỉ là bây giờ đang trong tình thế khó khăn. Hắn thậm chí còn khó có thể bảo vệ bản thân, sao có thể giành lại chiếc trâm cài tóc với đối phương chứ?

______________

Ma giới, điện Thần Cung.

Các yêu ma tu vi cao đang tụ tập tại đây, quỳ rạp dưới đất run bần bật. Sau màn đen là một bóng người đang vô cùng tức giận.

Ma Tôn còn chưa xuất quan, Tạ Tuyết Thần bắt Mộ Huyền Linh đi mất, sự việc không dám giấu chung quy vẫn là bẩm báo lên.

Hình ảnh Ma Tôn được phản chiếu lên tấm gương bạc, truyền lại ý chỉ ra lệnh toàn bộ ma binh truy đuổi Tạ Tuyết Thần.

"Khởi bẩm Tôn thượng, Tạ Tuyết Thần đã khôi phục pháp lực đến đỉnh cao chỉ e khi bọn ta đuổi kịp hắn, sợ là không làm được gì..." Một giọng nói yếu ớt phát ra từ phía dưới.

"Chưa chắc" Một giọng nói trầm khàn khàn truyền từ ngoài vào cắt ngang cuộc thảo luận trong đại điện.

Chúng ma kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, một bóng người mặc áo choàng đen chậm rãi bước vào đại điện. Mũ choàng che một nửa mặt hắn, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhọn và khuôn mặt tái nhợt, nhưng đôi môi đỏ khác thường.

"Tham kiến Đại Tế Tư!"chúng ma vội vàng hành lễ.

Đại Tế Tư Tang Kỳ không để ý đến chúng ma đi thẳng đến tấm gương bạc, chầm chậm chấp tay hành lễ.

"Tham kiến Tôn thượng."

Đại Tế Tư ở Ma giới có thân phận tôn quý nhất, ngay cả gặp Ma Tôn cũng chỉ cúi chào một nửa.

"Tang Kỳ, sao ngươi lại xuất quan sớm vậy." Ma Tôn nói đúng, đây chỉ là việc ngoài ý muốn.

"Tạ Tuyết Thần đã bắt Thánh Nữ và trốn thoát, sự việc hệ trọng, ta không thể không xuất quan trước." Tang Kỳ trầm giọng nói: "Tạ Tuyết Thần đã trốn thoát khỏi Ma giới được một ngày, nếu hắn ta thật sự khôi phục hoàn toàn pháp lực, lúc này hắn đã cách xa vạn dặm. Trong thành Ung Tuyết, ta vừa liên lạc với gián điệp trong Tiên Minh. Tiên Minh ngũ phái cũng không có bất kì tin tức nào của Tạ Tuyết Thần. Ngũ trưởng lão Liên Minh chỉ biết Tạ Tuyết Thần đã tiến vào Vạn Tiên Trận, bảy ngày rồi không thấy ra. Cho nên Tạ Tuyết Thần vẫn đang bị nhốt trong trận, chắc hẳn giờ này đang chuẩn bị vào trận cứu người.

Ma Tôn do dự một lát, mới hỏi: "Ý của ngươi là..."

Ma tộc hấp thụ ma khí biến thành, linh trí thấp kém. Mặc dù tu vi càng cao thì trí thông minh cũng càng cao, nhưng ngay cả Ma Tôn cũng khó kiểm soát được bản năng của mình, bị chi phối bởi cảm xúc và dục vọng do đó bị đánh mất khả năng suy nghĩ.

Chính vì lý do này, mà Ma tộc mới kết đồng minh với Bán yêu, cho nên Tang Kỳ mới tiếp nhận chức Đại Tế Tư cùng quản lí công vụ Ma giới.

Tang Kỳ kiên nhẫn giải thích: "Tạ Tuyết Thần trốn thoát, lại không lập tức về thành Ung Tuyết. Chỉ có 2 khả năng, thứ nhất, hắn nghi ngờ trong Tiên Minh ngũ phái có gian tế, biết được trong Vạn Tiên Trận có mai phục nên nghi ngờ trong ngũ phái có kẻ bán đứng. Thứ hai, chính là hắn chưa khôi phục hoàn toàn công lực, không thể di chuyển vạn dặm về thành Ung Tuyết, thậm chí không kịp liên lạc với người trong Tiên Minh nhanh nhất. "

Nghe Tang Kỳ nói vậy, Ma Tôn đột nhiên thông suốt.

"Nói có lý, theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm gì?"

"Với tính cách của Tạ Tuyết Thần, nếu hắn thực sự khôi phục công lực, nếu biết trong Tiên Minh ngũ phái có gian tế. Thì hắn sẽ lập tức quay về Tiên Minh tiêu diệt phản đồ. Vì vậy khả năng lớn nhất là hắn bị thương rất nặng, chỉ là không biết hắn làm thế nào mà khôi phục linh lực về trạng thái đỉnh cao của mình, lợi dụng cơ hội trốn thoát. Mà chúng ta, nhân cơ hội này phái quân truy đuổi." Tang Kỳ nói.

"Đây chính là điều ta muốn " Ma Tôn gật đầu nói.

"Tạ Tuyết Thần bị phục kích, Vạn Tiên Trận tu sửa không thành, lỗ hổng lại mở rộng hơn. Đây là thời điểm hoàn hảo để chúng ta tấn công Nhân giới. Ta dùng tóc Thánh Nữ bói quẻ, tạm thời Thánh Nữ không gặp nguy hiểm. Vị trí của cô ấy chắc trong phạm vi gần đây, chỉ cần phái ma binh đi tìm kiếm trong mắt trận, chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi."

"Được" Ma Tôn vui mừng khi nghe vậy, lớn giọng nói: "Việc truy tìm này liền giao cho ngươi, nhớ kỹ, đảm bảo mang Thánh Nữ còn sống về!"

Tang Kỳ hơi cúi người hành lễ: "Tang Kỳ tuân mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Số ký tự: 0