Chương 106
Vu Triết
2024-11-19 02:36:53
Bữa ăn này Tưởng Thừa ăn tới có chút buồn vô cớ.
Sau khi những lời của lão Từ kết thúc, mọi người trong phòng cảm xúc dao động, khi ăn được một nửa, nhiều người đã khóc thành một nhóm, đầu tiên là nữ sinh, sau đó là nam sinh.
Uống một ngụm rượu, ôm đầu mà khóc, đã từng cãi nhau, đã từng đánh nhau, giờ khắc này tất cả hiềm khích lúc trước đều tan biến, có lẽ sau bữa ăn này, mâu thuẫn sẽ tiếp tục, nhưng ngay lúc này chúng tôi đều là người của lớp 8.
Ăn không bao nhiêu, nhưng rượu đã được thêm mấy lần, các giáo viên bộ môn khác muốn ngăn lại, lão Lỗ đã dùng một câu nói giúp.
"Chỉ lần này thôi, để bọn nó uống thỏa thích đi" – Lão Lỗ nói – "Dù sao uống vào cũng khóc ra hết rồi."
Tưởng Thừa uống hai ly bia, ngoại trừ buồn vô cớ, cậu không có cảm xúc mãnh liệt như những bạn học khác.
Suy cho cùng, thời gian cùng những người này không quá dài, nhiều người cậu vẫn không thể gọi ra tên họ, mà một phần lý do khiến cậu buồn vô cớ là, cậu không có cảm xúc mãnh liệt với 8 lớp, khi nghĩ về những bạn học ở Phụ Trung trước đây, ngoại trừ Phan Trí, dường như cũng đều là như nhau.
Loại cảm xúc không phụ thuộc vào cả hai đầu khiến người ta mơ hồ.
Điều duy nhất khiến cậu có cảm xúc mạnh mẽ là khi quay đầu lại, nhìn thấy được Cố Phi không có biểu tình gì trên mặt đang chơi điện thoại.
Có lẽ chỉ có mỗi Cố Phi.
Sau khi miệt mài khóc xong là trao đổi phương thức liên lạc và chụp ảnh nhóm.
Cố Phi đã thêm rất nhiều bạn trong lớp để chơi Yêu tiêu trừ, Tưởng Thừa về cơ bản ngoại trừ những người cùng chơi bóng rổ, những người khác đều không thêm bạn bè.
Lúc này mọi người đều đã đi qua.
"Tưởng Thừa, thêm bạn bè đi?" – Một nam sinh chen tới bên cạnh cậu.
"Được." – Tưởng Thừa gật đầu, lấy điện thoại ra.
Thật ra cậu có chút ngạc nhiên, nam sinh này cậu rất quen mắt, nhưng cho đến giây cuối cùng, cậu vẫn tưởng rằng đây là người của lớp 7.
Sau khi thêm bạn bè với vài nam sinh thì các nữ sinh bắt đầu đi tới.
Muốn phương thức liên lạc, chụp chung.
Ngay cả lão Từ, lão Lỗ cũng hào hứng tham gia vào cuộc vui.
Sau khi Tưởng Thừa giữ cho khóe miệng cong chụp ảnh với các nữ sinh, trong khóe mắt phát hiện ra Cố Phi đã không còn bên cạnh, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đúng là không phải đặt bừa, chạy cũng thật là nhanh.
Sau khi bị Vương Húc bắt cậu ôm cổ chụp ảnh chung xong, Tưởng Thừa cũng bước ra khỏi phòng ăn, thấy được Cố Phi đang dựa vào bức tường hành lang.
"Cậu chạy thật nhanh đó!" – Tưởng Thừa lườm cậu ta.
"Tôi gặp phải loại chuyện này đều chạy" – Cố Phi cong khóe miệng – "Không giống như một số người, lúc trước còn quen bạn gái, khoảng thời gian thế này rất hưởng thụ."
"Thả rắm tám trăm vòng của cậu!" – Tưởng Thừa nói.
"Tôi cũng muốn chụp chung." – Cố Phi nói.
"Hai chúng ta chụp chung ít không?" – Tưởng Thừa cười lên.
"Không phải kiểu đó” – Cố Phi lấy di động ra, bước tới bên cạnh cửa, nhìn cậu – "Tới đây."
Tưởng Thừa không biết Cố Phi muốn chụp như thế nào, nhưng cậu vẫn đi tới đứng bên cạnh cậu ta.
Cố Phi kéo lưng cậu đối diện cửa, một tay giơ điện thoại lên, tay còn lại ôm vai cậu: "Chuẩn bị, phải cười lớn ha ha."
"Ừm" – Tưởng Thừa mở miệng chuyển động cơ mặt trước – "Xong rồi, cậu muốn chụp thế nào? Ở đây có quá tối không?"
"Khuất bóng cũng đẹp" – Cố Phi nhấc chân lên, lấy một chân đá cánh cửa phòng ăn ở phía sau cho mở ra – "Cười!"
Tưởng Thừa ngay lập tức phối hợp nở một nụ cười cường điệu, nhưng khi nhìn thấy cảnh trong điện thoại, cậu lập tức biến thành thật tâm thật ý nở một nụ cười thật lớn.
Mọi người trong phòng vẫn đang lau nước mắt, hoặc là ôm nhau cùng uống, lúc này Cố Phi mở sầm cửa ra, tất cả mọi người đều sững sờ, giữ nguyên động tác của một giây trước, cùng nhau ngó sang phía cửa bên này.
Lão Từ và lão Lỗ đang bị mọi người bát nháo bắt uống một ly rượu giao bôi, tay đều đã nâng cốc của mình lên, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn xem bên này.
Cố Phi nhấn xuống nút chụp: "OK."
"Tôi đang nói sao cậu đi đâu mất tiêu đây này!" – Vương Húc hét lên, lao ra từ phía sau vài chiếc ghế, tóm lấy Cố Phi, bắt được cánh tay liền kéo vào trong – "Nè! Ai muốn chụp thì đến đây!"
"Đệt." – Cố Phi đấu tranh lại mấy lần nhưng không thoát ra được, một đám người sau khi uống rượu xong hào hứng chạy tới, kéo Cố Phi vào trong, theo ghế ngồi bắt đầu luân phiên chụp chung.
Tưởng Thừa mỉm cười, dựa vào cửa nhìn.
Những người này có lẽ qua đêm nay sẽ không còn ai có đủ can đảm để chụp ảnh chung với Cố Phi như vậy, dù sao cũng là một tên gai góc, vĩnh viễn bộ mặt lạnh lùng toàn trường đều nghe tiếng.
Cậu cũng lấy di động ra, chụp vài bức ảnh về cảnh hỗn loạn bên trong.
Coi như là kỷ niệm đi, cho dù có quen thuộc với những người này hay không, đây cũng là một phần trong cuộc sống cấp ba của cậu, những thiếu niên đã từng lướt qua ở tuổi mười tám.
Sau bữa tối, mọi người vẫn muốn đi hát, Tưởng Thừa theo thói quen cùng Cố Phi đi ở cuối đám đông, nhìn đám người phấn khích đi lại đã có chút loạng choạng quẹo vào con ngõ ở phía trước xong, hai cậu quẹo vào một con ngõ khác theo hướng đường về nhà.
"Cậu không đi theo náo một lúc nữa sao?" – Cố Phi hỏi.
"Không đi nữa, đã náo tới não đều trương ra rồi” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Với lại cậu đã như thế này rồi, vẫn là trở về nghỉ ngơi thôi."
"Tôi như thế nào?" – Cố Phi chạm vào mặt cậu – "Không phải lúc nào cũng rất đẹp trai sao?"
"Sốt một ngày trời, còn..." – Tưởng Thừa hắng giọng – "Gắng sức về thể chất quá nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi hai ngày cho tốt đi."
"Sáng sớm mai tôi phải về nhà" – Cố Phi nói – "Nhị Miểu tìm tôi đó."
"Giới hạn của nó là hai ngày à?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Không hẳn, cũng từng có ba ngày, lúc trước tôi ra ngoài cũng thường là chơi trong hai hoặc ba ngày" – Cố Phi nói – "Nó sốt ruột sẽ nổi nóng đập đồ đạc."
Tưởng Thừa khẽ thở dài: "Nếu là mẹ cậu, nó không chịu nghe phải không? Chỉ nghe lời cậu."
"Gần như vậy" – Cố Phi móc một điếu thuốc ra ngậm vào – "Tôi cũng không nói rõ được, nó không giống một đứa trẻ sinh ra bị mắc chứng tự kỷ hay những vấn đề tương tự, nó khi còn nhỏ chỉ không thích nói chuyện, cũng không còn vấn đề gì khác.”
"Là... sau khi bị thương ở đầu?" – Tưởng Thừa hỏi lại.
"Ừm, nhưng kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì" – Cố Phi vỗ nhẹ vào lưng cậu – "Đừng lo lắng những thứ này, nghĩ về việc báo nguyện vọng của cậu đi, hai ngày nữa chắc lão Từ sẽ đến thăm nhà đó."
"Lại đến thăm?" – Tưởng Thừa thở dài – "Nguyện vọng của tôi không có gì để nói cả, sớm đã nghĩ xong rồi, nếu đủ điểm thì sẽ báo trực tiếp luôn.”
"Ừm." – Cố Phi gật đầu.
Sau đó là im lặng, chuyện về trường học Cố Phi không hỏi nữa, Tưởng Thừa cũng không quá muốn nói, là trường nào, ngành nào, cậu thực sự không muốn thảo luận với Cố Phi.
Đáng lẽ ra nó là một chuyện rất vui lại có chút thấp thỏm, sẽ nhịn không được muốn nói với mọi người, nhưng vì mỗi một ngày, chia xa không thể tránh khỏi đang áp tới dần mà khi nói về vấn đề này nhiều hơn một câu đều sẽ trở nên không thoải mái.
Sau khi im lặng đi một con phố, Cố Phi nói: "Tới lúc đó tôi đưa cậu đến trường."
"Hả?" – Tưởng Thừa ngẩn người, nhanh chóng xua tay – "Tôi hỏi Cố Miểu... không phải vì điều này."
"Tôi biết" – Cố Phi cười cười – "Tôi chỉ là nhớ ra, muốn nói một chút, tôi đưa cậu đến trường."
Tưởng Thừa nhích lại gần cậu ta nhẹ nhàng cọ xát mấy lần vào cánh tay Cố Phi: "Được."
Cố Phi nghỉ ngơi được vài ngày thì lại bắt đầu bận rộn.
Nghỉ ngơi về cơ bản là đi ngủ, ngủ ở nhà hoặc ngủ ở chỗ Tưởng Thừa, Tưởng Thừa cũng ngủ, như thể hai người chưa từng được ngủ vậy, ngoại trừ ăn thì là ngủ.
Tưởng Thừa cảm thấy khi hai người ở cùng một chỗ chỉ ngủ thôi rất uổng phí, dù sao thì nếu bạn ngủ rồi không biết được bạn vẫn đang ở bên cạnh người ấy, khi thức dậy, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Nhưng đôi khi lại cảm thấy chỉ cần nằm xuống cùng nhau, ôm đối phương, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên tai, cũng đã là khoảng thời gian an tâm và yên bình nhất.
Nhắm mắt lại cậu ở đây, mở mắt ra cậu vẫn ở đây.
Đó đã là một niềm vui tuyệt vời.
Trong kỳ nghỉ hè, Tưởng Thừa không sắp xếp bất kỳ hoạt động nào, một là không có tâm trạng, hai là không có thời gian.
Kỳ nghỉ hè của Cố Phi lại là những ngày làm việc, chụp ảnh, trông tiệm, vì để tranh thủ được ở bên nhau, cũng vì để kiếm tiền, Tưởng Thừa cũng theo chụp ảnh mỗi ngày.
Bây giờ cậu đã hoàn toàn thích nghi với việc chụp ảnh, phối hợp với nhiếp ảnh gia Cố Phi đã không cần phải nói chuyện, cậu gần như có thể biết loại hình mà Cố Phi muốn.
Mặc dù mỗi lúc chụp ảnh rất mệt mỏi, trang điểm, tẩy trang, liên tục thay từng bộ quần áo, đôi khi gặp phải kiểu quần áo trừu tượng như của Đinh Trúc Tâm, phải mất nửa ngày sức lực mới thay xong, nhưng Tưởng Thừa vẫn cảm thấy tâm tình rất tốt, dù sao mỗi khi ngước mắt đều có thể nhìn thấy Cố Phi.
Công việc của ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên, chụp đồ lót, do Đinh Trúc Tâm giới thiệu.
"Cậu có chắc là muốn chụp không?" – Cố Phi hỏi cậu.
"Cũng không phải là chụp từng bộ" – Tưởng Thừa nói – "Có gì không thể chụp chứ."
"Sợ cậu sẽ xấu hổ." – Cố Phi cười cười.
"Nếu là cậu chụp, tôi không vấn đề gì " – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – "Nhưng phải nói chuyện với người ta trước, tôi có hình xăm, có được không?"
"Tôi hỏi rồi, không vấn đề gì" – Cố Phi nói – "Tôi chỉnh sửa che đi hình xăm là được."
Mặc dù đã biết có hình xăm trên chân của người mẫu, nhưng khi Tưởng Thừa thay đồ lót, một chị gái trong những nhân viên đồ lót vẫn là có chút ngạc nhiên: "Dấu răng à?"
"Nếu không được thì photoshop xóa đi." – Cố Phi nói.
"Không không không không" – Chị gái xua tay – "Không, rất cá tính, rất gợi cảm."
Nói xong, cô cúi người xuống, xít lại: "Còn có hai trái tim nhỏ nữa à?"
Tưởng Thừa hắng giọng một chút: "Vâng."
"À, ngại quá, ngại quá” – Chị gái cười cười – "Bắt đầu đi."
Sau khi chụp mấy chục phút, cô nhìn Cố Phi: "Tiểu Cố."
"Hửm?" – Cố Phi nâng camera nói.
"Hình xăm của cậu ta, có phải là một cặp với hình xăm ở xương quai xanh em không?" – Chị gái hỏi.
Cố Phi không nói, Tưởng Thừa có thể thấy mắt cậu ta nhìn về phía mình, cậu gật đầu: "Là một cặp."
"Dấu răng tình nhân à?" – Chị gái nói với một nụ cười – "Của em có phải là dấu răng của Tiểu Cố?"
"Phải." – Tưởng Thừa nói.
"Thật tuyệt" – Chị gái nói, nghĩ nghĩ lại phất phất tay – "Haizz, chị lại nhiều chuyện rồi, không nói nữa, các em chụp tiếp đi."
Là rất nhiều chuyện đó, họ trước đây cũng không hề biết chị gái này.
Nhưng Tưởng Thừa không có tức giận, cũng không khó chịu, cậu đột nhiên phát hiện ra không biết từ khi nào, cậu đã không còn bận tâm đến ai đó biết về "bí mật" nhỏ của mình.
Có lẽ là chia xa sắp đến gần, nhớ nhung đến sớm hơn thậm chí khiến cậu hạnh phúc vì những vấn đề tầm phào thế này.
Đúng đó, hình xăm của chúng tôi là hình xăm đôi, là một cặp, là một đôi.
Chúng tôi là người yêu.
Thiếu niên chân dài đẹp trai đó là bạn trai của tôi.
Tất nhiên, người siêu đẹp trai bất khả chiến bại là tôi mà bạn đang nhìn thấy bây giờ, cũng là bạn trai của cậu ta.
Ngoài quảng cáo, Cố Phi vẫn sẽ đi chụp những tác phẩm nhiếp ảnh, người có, không có người có, thỉnh thoảng trong ống kính còn có một thiếu niên trẻ đẹp sải bước đi qua.
Tưởng Thừa rất thích sự xuất hiện như vậy, trong ánh sáng ban mai, vào lúc hoàng hôn, trong mưa phùn, dưới ánh mặt trời đầy nắng, cậu ở trong ống kính của Cố Phi, định hình lại trong những tấm ảnh đó.
Đôi lúc Cố Phi sẽ thiết lập chân cho máy ảnh, hai cậu sẽ cùng nhau đi ngang qua ống kính.
"Cậu đi từ phía đối diện" – Cố Phi đứng sau giá ba chân, nhìn vào khung ngắm vừa nói – "Tôi sẽ đi từ bên này, rồi nhìn nhau ở giữa, rồi đi tiếp, tìm cảm giác của đông đảo chúng sinh."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp.
Khi Cố Phi bắt đầu đi đến từ bên này, Tưởng Thừa cũng bước tới chỗ cậu ta.
Có gió trong nắng.
Gió khô, ấm nóng.
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi từng bước một, tầm nhìn của cậu giống như ống kính khẩu độ 1.2, ngoại trừ Cố Phi, mọi thứ đều bị lu mờ.
Đoạn đường nhỏ dưới 20 mét này như là đi qua khoảng thời gian trong hơn một năm nay, cuối cùng hai người gặp nhau ở trung điểm.
Theo kịch bản của đạo diễn, họ nên nhìn vào nhau và tiếp tục đi.
Tưởng Thừa biết Cố Phi muốn chụp là người đi qua trong khung cảnh, nhưng khoảnh khắc này cậu không muốn phối hợp.
"Tôi không muốn đi đưa lưng về phía cậu." – Tưởng Thừa nói.
"Hả?" – Cố Phi ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại – "Được."
Bước về phía trước hai bước, Tưởng Thừa quay đầu lại, Cố Phi đã xoay người đứng đằng sau cậu.
Tưởng Thừa mỉm cười, Cố Phi mỉm cười, nút điều khiển từ xa được nhấn xuống: "Rất tuyệt.”
"Tôi phải giữ lại vài tấm ảnh này" – Tưởng Thừa nói khi đi về phía máy ảnh – "Không, tôi muốn toàn bộ, cho tôi một cái túi đem về đi?"
"Chỉnh sửa xong sẽ đóng gói cho cậu." – Cố Phi nói.
Trong kỳ nghỉ hè, mọi người đều rất bận rộn, Phan Trí bị gia đình buộc phải đi biển, có thể thấy cậu ta rất miễn cưỡng, trong vòng bạn bè, ngoại trừ ba bữa ăn sáng, trưa và tối, không có bức phong cảnh nào cả, các bạn cùng lớp ở bên này cũng bận rộn, Vương Húc đang giúp đỡ tiệm nhà cậu ta mỗi ngày, nếu không thì đến nằm vùng nhà Dịch Tĩnh, một số người đi du lịch, một số người đi làm thêm, còn có một số người học lại đã bắt đầu liên hệ với trường luyện thi.
Tưởng Thừa cảm thấy so với những người này, cậu và Cố Phi khá là hạnh phúc trong mười ngày chờ đợi điểm thi.
Mãi đến ngày trước khi điểm thi công bố, cậu mới bắt đầu cảm thấy có hơi bất an.
Cố Phi dường như cũng hồi thần lại, nguyên đêm nằm trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày cũng không ngủ được.
"Nếu cậu lăn qua lăn lại lần nữa, tôi sẽ quất cậu một trận." – Tưởng Thừa vỗ vào mông cậu ta.
"Nếu cậu trực tiếp quất một trận thì tôi cho cậu quất, lột sạch ra liền không dễ nói nữa” – Cố Phi cười nói – "Dù sao bây giờ tôi cũng không còn sốt."
Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng: "Thật phách lối nha tiểu bá vương."
"Này" – Cố Phi quay lại, ôm lấy cậu – "Ngày mai có thể tra điểm rồi phải không?"
"Đúng a đúng a, không phải lão Từ đặc biệt gọi điện để nhắc nhở rồi sao?" – Tưởng Thừa nói – "Nói là qua buổi trưa là có thể tra điểm."
"Sao tự nhiên có chút lo lắng." – Cố Phi nói.
"Cậu chắn chắn giỏi hơn cậu lúc bình thường kiểm tra, nói thế nào đi nữa cũng đã nhồi rất nhiều nội dung trong mấy tháng” – Tưởng Thừa chạm vào tay cậu ta "Đừng lo lắng."
"Tôi không phải lo lắng cho tôi, tôi là lo lắng điểm của cậu." – Cố Phi nói.
"Lo lắng cái rắm" – Tưởng Thừa nói – "Đừng như bà lão như lão Từ."
"Làm không?" – Cố Phi nói.
"Ừm" – Tưởng Thừa thuận miệng đáp xong mới ngẩn ra – "Cái gì?"
"Làm." – Cố Phi nói.
"Làm cái gì?" – Tưởng Thừa vẫn ngẩn ra.
"Tình." – Cố Phi khi nói cứ chuyển động, khi Tưởng Thừa chạm qua mới phát hiện cậu ta đã trần truồng.
"Tôi đệt, Cố Phi, cậu có sao không vậy?" – Cậu hơi sốc – "Điều gì khiến cậu đang nghĩ từ tra điểm số thành làm vậy!"
"Trước khi nói về tra điểm đã muốn làm rồi" – Cố Phi ngồi dậy, lấy chiếc khăn nhỏ mà cậu đang đắp sang một bên, đưa cho cậu chất bôi trơn trong tay – "Cởi quần đi."
"... Fuck!" – Tưởng Thừa vẫn còn sốc.
" No problem." – Cố Phi trả lời ngay lập tức.
Tưởng Thừa có chút muốn cười, nhưng tay Cố Phi chạm vào bụng cậu, thăm dò xuống bên dưới, cậu đột nhiên hít thở căng thẳng, cười không nổi nữa.
"Hay là để tôi cởi cho." – Cố Phi thì thầm vào tai cậu.
Tưởng Thừa không nói, mỗi lần Cố Phi thì thầm vào tai cậu, cậu đều sẽ bị nhấn chìm bởi ham muốn, cậu quay đầu qua liếm lên vành tai Cố Phi.
Cố Phi theo đó hơi thở trở nên nặng nề.
"Thừa ca." – Cố Phi vẫn dán vào bên tai cậu.
"... Hửm?" – Tưởng Thừa trả lời, cảm thấy giọng của mình có chút hơi phiêu.
"Nghẹn lâu rồi” – Cố Phi nói – "Không còn nhẫn nại để chuẩn bị nữa."
"Hả." – Tưởng Thừa cảm thấy có chút bối rối, mỗi cử động của tay Cố Phi là một sự kích thích mạnh mẽ đối với cậu, cậu chỉ cảm thấy mình đang thở ngày càng gấp gáp, trong đầu không còn chỗ để suy nghĩ những gì Cố Phi nói là ý gì.
Chỉ sau khi Cố Phi đột nhiên tiến vào, cậu mới hoàn hồn, cơ thể cậu giật giật, hít vào một ngụm khí, kẹp lấy chân của Cố Phi, rên một tiếng thật khẽ.
"Hửm?" – Cố Phi ép vào chân Tưởng Thừa, cúi đầu hôn cậu.
Vào ban đêm, không có âm thanh ngoài cửa sổ, chỉ có tiếng xe hơi thỉnh thoảng chạy qua, tiếng xào xạc của bánh xe và mặt đất.
Tưởng Thừa nằm trên giường, cơn gió đêm cuốn vào từ khoảng trống rèm rất thoải mái khi trượt qua cơ thể, cậu nhắm mắt, không muốn di chuyển.
Cố Phi đã dọn giường và đi tắm trở ra, cậu vẫn không di chuyển.
"Không biết còn tưởng tôi tự làm mình choáng nữa" – Cố Phi đứng bên giường nhìn cậu – "Cậu có muốn tôi tắm rửa cho không?"
"Được." – Tưởng Thừa gật đầu với đôi mắt nhắm.
Cố Phi nắm lấy cánh tay cậu kéo dậy, không đợi Tưởng Thừa mở mắt ra, đã cảm thấy vai Cố Phi nhấn ở bụng cậu, cơ thể chốc lát được nâng lên không.
"Bụng... của..." – Tưởng Thừa nghiến răng – "Tôi..."
Cố Phi mỉm cười, khiêng cậu vào phòng tắm rồi đặt xuống đất.
"Đệt" – Tưởng Thừa dựa vào tường, xoa bụng – "Người còn hôn mê không thể nói chuyện, nếu không bị khiêng thế này đã chửi lâu rồi.”
"Mau tắm đi" – Cố Phi nói – "Ngày mai sẽ tràn đầy sức mạnh tra điểm."
"... Bệnh thần kinh." – Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng.
Vốn đã quên mất sự bất an về việc tra điểm kia, một câu này của Cố Phi, Tưởng Thừa đột nhiên lại bắt đầu bất an.
"Cậu nói xem có phải bị thiếu đánh hay không” – Sau khi tắm, cậu tới nằm bên cạnh Cố Phi, thở dài nói – "Còn phải nói thêm một câu tra điểm.”
"Ngủ không được nữa à?" – Cố Phi cười – "Không sao, ngủ không được thì ngủ không được, dù sao cũng không có gì, trưng mắt ra cho tới lúc tra điểm, tra xong rồi lại ngủ tiếp.”
"Tôi thấy được đó." – Tưởng Thừa thở dài.
Mặc dù nói như vậy, Tưởng Thừa vốn còn tưởng mình sẽ không ngủ cho tới khi trời sáng, kết quả là thế sự khó lường.
Ngủ đi khi nào cậu không nhớ, nhưng khi tỉnh dậy là bị đánh thức bởi điện thoại của lão Từ.
Cụ thể là Cố Phi cầm điện thoại của cậu bị đánh thức.
"Lão Từ gọi" – Cố Phi cũng là cả mặt buồn ngủ, trông tỉnh táo hơn cậu một chút – "Ăn cơm ngủ quên, tra điểm cũng ngủ quên…”
"Mấy giờ rồi?" – Tưởng Thừa đột nhiên tỉnh lại.
"Một giờ, có thể kiểm tra điểm rồi." – Cố Phi nói.
"Ừm" – Tưởng Thừa không hiểu sao có chút thấp thỏm nhấc điện thoại – "Từ tổng?"
"Em có tra điểm chưa!" – Lão Từ vừa bắt máy chính là hét lên một câu, có ảo giác như thể bị Lão Lỗ chiếm hữu – "Tưởng Thừa, em kiểm tra điểm của mình chưa?"
"Vẫn chưa" – Tưởng Thừa ngồi dậy – "Em vừa mới ngủ dậy..."
"Thời điểm quan trọng như vậy em còn ngủ quên!" – Lão Từ hét lên, vừa hét vừa cười – "Mau đi xem đi! Mau!"
"... Thầy kiểm tra điểm của em rồi phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Đúng vậy! Thầy đã kiểm tra rồi!" – Tiếng cười của lão Từ cứ lặp đi lặp lại – "Nhưng thầy sẽ không nói với em, tự kiểm tra đi! Hãy kiểm tra xem! Hãy kiểm tra xem và gọi cho thầy! Ha ha ha ha... "
Tưởng Thừa cúp máy, quay lại nhìn Cố Phi.
"Có vẻ như điểm số không thấp" – Cố Phi nhảy ra khỏi giường, mở máy tính lên – "Lão Từ sắp cười thành Phạm Tiến rồi.”
"Cậu giúp tôi kiểm tra" – Tưởng Thừa nói, từ phản ứng của lão Từ có thể thấy được điểm số của cậu rất được, nhưng đột nhiên lại không dám xem nó – "Tôi cho cậu số báo danh."
"Khỏi" – Cố Phi nhìn vào màn hình – "Tôi nhớ số báo danh của cậu."
Tưởng Thừa ngẩn ra: "Tôi còn không nhớ nữa."
"Số điện thoại, số chứng minh nhân dân, số báo danh của cậu tôi đều nhớ” – Cố Phi nói khi gõ bàn phím – "Học sinh cá biệt chúng tôi học những thứ vô dụng này rất lợi hại."
Tưởng Thừa chạy tới hôn lên mặt cậu ta rồi nhanh chóng lui về ngồi xuống giường: "Mở ra chưa?"
"Tôi không thể vào" – Cố Phi nói – "Đừng lo lắng... Load lại đã... Bây giờ chắc có nhiều người điểm kém lắm."
"Tôi đi rót ly nước." – Tưởng Thừa đứng dậy.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Cố Phi đập bàn một cái: "Vào rồi!"
Tưởng Thừa đứng tại chỗ, không nhìn về phía đó: "Bao nhiêu?"
"Thừa ca” – Cố Phi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi quay đầu lại – "Cậu không tự xem à?"
"Cậu báo điểm một chút sẽ mệt chết à.” – Tưởng Thừa nói.
"662." – Cố Phi nhanh chóng báo cáo điểm số.
Tưởng Thừa phải mất mấy giây mới hồi phục lại tinh thần với phương thức báo điểm không hề báo trước này của Cố Phi, lại xoay người đi tới trước máy tính xem thử, sau đó từ từ trở về ngồi xuống bên giường, nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi những lời của lão Từ kết thúc, mọi người trong phòng cảm xúc dao động, khi ăn được một nửa, nhiều người đã khóc thành một nhóm, đầu tiên là nữ sinh, sau đó là nam sinh.
Uống một ngụm rượu, ôm đầu mà khóc, đã từng cãi nhau, đã từng đánh nhau, giờ khắc này tất cả hiềm khích lúc trước đều tan biến, có lẽ sau bữa ăn này, mâu thuẫn sẽ tiếp tục, nhưng ngay lúc này chúng tôi đều là người của lớp 8.
Ăn không bao nhiêu, nhưng rượu đã được thêm mấy lần, các giáo viên bộ môn khác muốn ngăn lại, lão Lỗ đã dùng một câu nói giúp.
"Chỉ lần này thôi, để bọn nó uống thỏa thích đi" – Lão Lỗ nói – "Dù sao uống vào cũng khóc ra hết rồi."
Tưởng Thừa uống hai ly bia, ngoại trừ buồn vô cớ, cậu không có cảm xúc mãnh liệt như những bạn học khác.
Suy cho cùng, thời gian cùng những người này không quá dài, nhiều người cậu vẫn không thể gọi ra tên họ, mà một phần lý do khiến cậu buồn vô cớ là, cậu không có cảm xúc mãnh liệt với 8 lớp, khi nghĩ về những bạn học ở Phụ Trung trước đây, ngoại trừ Phan Trí, dường như cũng đều là như nhau.
Loại cảm xúc không phụ thuộc vào cả hai đầu khiến người ta mơ hồ.
Điều duy nhất khiến cậu có cảm xúc mạnh mẽ là khi quay đầu lại, nhìn thấy được Cố Phi không có biểu tình gì trên mặt đang chơi điện thoại.
Có lẽ chỉ có mỗi Cố Phi.
Sau khi miệt mài khóc xong là trao đổi phương thức liên lạc và chụp ảnh nhóm.
Cố Phi đã thêm rất nhiều bạn trong lớp để chơi Yêu tiêu trừ, Tưởng Thừa về cơ bản ngoại trừ những người cùng chơi bóng rổ, những người khác đều không thêm bạn bè.
Lúc này mọi người đều đã đi qua.
"Tưởng Thừa, thêm bạn bè đi?" – Một nam sinh chen tới bên cạnh cậu.
"Được." – Tưởng Thừa gật đầu, lấy điện thoại ra.
Thật ra cậu có chút ngạc nhiên, nam sinh này cậu rất quen mắt, nhưng cho đến giây cuối cùng, cậu vẫn tưởng rằng đây là người của lớp 7.
Sau khi thêm bạn bè với vài nam sinh thì các nữ sinh bắt đầu đi tới.
Muốn phương thức liên lạc, chụp chung.
Ngay cả lão Từ, lão Lỗ cũng hào hứng tham gia vào cuộc vui.
Sau khi Tưởng Thừa giữ cho khóe miệng cong chụp ảnh với các nữ sinh, trong khóe mắt phát hiện ra Cố Phi đã không còn bên cạnh, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đúng là không phải đặt bừa, chạy cũng thật là nhanh.
Sau khi bị Vương Húc bắt cậu ôm cổ chụp ảnh chung xong, Tưởng Thừa cũng bước ra khỏi phòng ăn, thấy được Cố Phi đang dựa vào bức tường hành lang.
"Cậu chạy thật nhanh đó!" – Tưởng Thừa lườm cậu ta.
"Tôi gặp phải loại chuyện này đều chạy" – Cố Phi cong khóe miệng – "Không giống như một số người, lúc trước còn quen bạn gái, khoảng thời gian thế này rất hưởng thụ."
"Thả rắm tám trăm vòng của cậu!" – Tưởng Thừa nói.
"Tôi cũng muốn chụp chung." – Cố Phi nói.
"Hai chúng ta chụp chung ít không?" – Tưởng Thừa cười lên.
"Không phải kiểu đó” – Cố Phi lấy di động ra, bước tới bên cạnh cửa, nhìn cậu – "Tới đây."
Tưởng Thừa không biết Cố Phi muốn chụp như thế nào, nhưng cậu vẫn đi tới đứng bên cạnh cậu ta.
Cố Phi kéo lưng cậu đối diện cửa, một tay giơ điện thoại lên, tay còn lại ôm vai cậu: "Chuẩn bị, phải cười lớn ha ha."
"Ừm" – Tưởng Thừa mở miệng chuyển động cơ mặt trước – "Xong rồi, cậu muốn chụp thế nào? Ở đây có quá tối không?"
"Khuất bóng cũng đẹp" – Cố Phi nhấc chân lên, lấy một chân đá cánh cửa phòng ăn ở phía sau cho mở ra – "Cười!"
Tưởng Thừa ngay lập tức phối hợp nở một nụ cười cường điệu, nhưng khi nhìn thấy cảnh trong điện thoại, cậu lập tức biến thành thật tâm thật ý nở một nụ cười thật lớn.
Mọi người trong phòng vẫn đang lau nước mắt, hoặc là ôm nhau cùng uống, lúc này Cố Phi mở sầm cửa ra, tất cả mọi người đều sững sờ, giữ nguyên động tác của một giây trước, cùng nhau ngó sang phía cửa bên này.
Lão Từ và lão Lỗ đang bị mọi người bát nháo bắt uống một ly rượu giao bôi, tay đều đã nâng cốc của mình lên, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn xem bên này.
Cố Phi nhấn xuống nút chụp: "OK."
"Tôi đang nói sao cậu đi đâu mất tiêu đây này!" – Vương Húc hét lên, lao ra từ phía sau vài chiếc ghế, tóm lấy Cố Phi, bắt được cánh tay liền kéo vào trong – "Nè! Ai muốn chụp thì đến đây!"
"Đệt." – Cố Phi đấu tranh lại mấy lần nhưng không thoát ra được, một đám người sau khi uống rượu xong hào hứng chạy tới, kéo Cố Phi vào trong, theo ghế ngồi bắt đầu luân phiên chụp chung.
Tưởng Thừa mỉm cười, dựa vào cửa nhìn.
Những người này có lẽ qua đêm nay sẽ không còn ai có đủ can đảm để chụp ảnh chung với Cố Phi như vậy, dù sao cũng là một tên gai góc, vĩnh viễn bộ mặt lạnh lùng toàn trường đều nghe tiếng.
Cậu cũng lấy di động ra, chụp vài bức ảnh về cảnh hỗn loạn bên trong.
Coi như là kỷ niệm đi, cho dù có quen thuộc với những người này hay không, đây cũng là một phần trong cuộc sống cấp ba của cậu, những thiếu niên đã từng lướt qua ở tuổi mười tám.
Sau bữa tối, mọi người vẫn muốn đi hát, Tưởng Thừa theo thói quen cùng Cố Phi đi ở cuối đám đông, nhìn đám người phấn khích đi lại đã có chút loạng choạng quẹo vào con ngõ ở phía trước xong, hai cậu quẹo vào một con ngõ khác theo hướng đường về nhà.
"Cậu không đi theo náo một lúc nữa sao?" – Cố Phi hỏi.
"Không đi nữa, đã náo tới não đều trương ra rồi” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Với lại cậu đã như thế này rồi, vẫn là trở về nghỉ ngơi thôi."
"Tôi như thế nào?" – Cố Phi chạm vào mặt cậu – "Không phải lúc nào cũng rất đẹp trai sao?"
"Sốt một ngày trời, còn..." – Tưởng Thừa hắng giọng – "Gắng sức về thể chất quá nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi hai ngày cho tốt đi."
"Sáng sớm mai tôi phải về nhà" – Cố Phi nói – "Nhị Miểu tìm tôi đó."
"Giới hạn của nó là hai ngày à?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Không hẳn, cũng từng có ba ngày, lúc trước tôi ra ngoài cũng thường là chơi trong hai hoặc ba ngày" – Cố Phi nói – "Nó sốt ruột sẽ nổi nóng đập đồ đạc."
Tưởng Thừa khẽ thở dài: "Nếu là mẹ cậu, nó không chịu nghe phải không? Chỉ nghe lời cậu."
"Gần như vậy" – Cố Phi móc một điếu thuốc ra ngậm vào – "Tôi cũng không nói rõ được, nó không giống một đứa trẻ sinh ra bị mắc chứng tự kỷ hay những vấn đề tương tự, nó khi còn nhỏ chỉ không thích nói chuyện, cũng không còn vấn đề gì khác.”
"Là... sau khi bị thương ở đầu?" – Tưởng Thừa hỏi lại.
"Ừm, nhưng kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì" – Cố Phi vỗ nhẹ vào lưng cậu – "Đừng lo lắng những thứ này, nghĩ về việc báo nguyện vọng của cậu đi, hai ngày nữa chắc lão Từ sẽ đến thăm nhà đó."
"Lại đến thăm?" – Tưởng Thừa thở dài – "Nguyện vọng của tôi không có gì để nói cả, sớm đã nghĩ xong rồi, nếu đủ điểm thì sẽ báo trực tiếp luôn.”
"Ừm." – Cố Phi gật đầu.
Sau đó là im lặng, chuyện về trường học Cố Phi không hỏi nữa, Tưởng Thừa cũng không quá muốn nói, là trường nào, ngành nào, cậu thực sự không muốn thảo luận với Cố Phi.
Đáng lẽ ra nó là một chuyện rất vui lại có chút thấp thỏm, sẽ nhịn không được muốn nói với mọi người, nhưng vì mỗi một ngày, chia xa không thể tránh khỏi đang áp tới dần mà khi nói về vấn đề này nhiều hơn một câu đều sẽ trở nên không thoải mái.
Sau khi im lặng đi một con phố, Cố Phi nói: "Tới lúc đó tôi đưa cậu đến trường."
"Hả?" – Tưởng Thừa ngẩn người, nhanh chóng xua tay – "Tôi hỏi Cố Miểu... không phải vì điều này."
"Tôi biết" – Cố Phi cười cười – "Tôi chỉ là nhớ ra, muốn nói một chút, tôi đưa cậu đến trường."
Tưởng Thừa nhích lại gần cậu ta nhẹ nhàng cọ xát mấy lần vào cánh tay Cố Phi: "Được."
Cố Phi nghỉ ngơi được vài ngày thì lại bắt đầu bận rộn.
Nghỉ ngơi về cơ bản là đi ngủ, ngủ ở nhà hoặc ngủ ở chỗ Tưởng Thừa, Tưởng Thừa cũng ngủ, như thể hai người chưa từng được ngủ vậy, ngoại trừ ăn thì là ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Thừa cảm thấy khi hai người ở cùng một chỗ chỉ ngủ thôi rất uổng phí, dù sao thì nếu bạn ngủ rồi không biết được bạn vẫn đang ở bên cạnh người ấy, khi thức dậy, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Nhưng đôi khi lại cảm thấy chỉ cần nằm xuống cùng nhau, ôm đối phương, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên tai, cũng đã là khoảng thời gian an tâm và yên bình nhất.
Nhắm mắt lại cậu ở đây, mở mắt ra cậu vẫn ở đây.
Đó đã là một niềm vui tuyệt vời.
Trong kỳ nghỉ hè, Tưởng Thừa không sắp xếp bất kỳ hoạt động nào, một là không có tâm trạng, hai là không có thời gian.
Kỳ nghỉ hè của Cố Phi lại là những ngày làm việc, chụp ảnh, trông tiệm, vì để tranh thủ được ở bên nhau, cũng vì để kiếm tiền, Tưởng Thừa cũng theo chụp ảnh mỗi ngày.
Bây giờ cậu đã hoàn toàn thích nghi với việc chụp ảnh, phối hợp với nhiếp ảnh gia Cố Phi đã không cần phải nói chuyện, cậu gần như có thể biết loại hình mà Cố Phi muốn.
Mặc dù mỗi lúc chụp ảnh rất mệt mỏi, trang điểm, tẩy trang, liên tục thay từng bộ quần áo, đôi khi gặp phải kiểu quần áo trừu tượng như của Đinh Trúc Tâm, phải mất nửa ngày sức lực mới thay xong, nhưng Tưởng Thừa vẫn cảm thấy tâm tình rất tốt, dù sao mỗi khi ngước mắt đều có thể nhìn thấy Cố Phi.
Công việc của ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên, chụp đồ lót, do Đinh Trúc Tâm giới thiệu.
"Cậu có chắc là muốn chụp không?" – Cố Phi hỏi cậu.
"Cũng không phải là chụp từng bộ" – Tưởng Thừa nói – "Có gì không thể chụp chứ."
"Sợ cậu sẽ xấu hổ." – Cố Phi cười cười.
"Nếu là cậu chụp, tôi không vấn đề gì " – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – "Nhưng phải nói chuyện với người ta trước, tôi có hình xăm, có được không?"
"Tôi hỏi rồi, không vấn đề gì" – Cố Phi nói – "Tôi chỉnh sửa che đi hình xăm là được."
Mặc dù đã biết có hình xăm trên chân của người mẫu, nhưng khi Tưởng Thừa thay đồ lót, một chị gái trong những nhân viên đồ lót vẫn là có chút ngạc nhiên: "Dấu răng à?"
"Nếu không được thì photoshop xóa đi." – Cố Phi nói.
"Không không không không" – Chị gái xua tay – "Không, rất cá tính, rất gợi cảm."
Nói xong, cô cúi người xuống, xít lại: "Còn có hai trái tim nhỏ nữa à?"
Tưởng Thừa hắng giọng một chút: "Vâng."
"À, ngại quá, ngại quá” – Chị gái cười cười – "Bắt đầu đi."
Sau khi chụp mấy chục phút, cô nhìn Cố Phi: "Tiểu Cố."
"Hửm?" – Cố Phi nâng camera nói.
"Hình xăm của cậu ta, có phải là một cặp với hình xăm ở xương quai xanh em không?" – Chị gái hỏi.
Cố Phi không nói, Tưởng Thừa có thể thấy mắt cậu ta nhìn về phía mình, cậu gật đầu: "Là một cặp."
"Dấu răng tình nhân à?" – Chị gái nói với một nụ cười – "Của em có phải là dấu răng của Tiểu Cố?"
"Phải." – Tưởng Thừa nói.
"Thật tuyệt" – Chị gái nói, nghĩ nghĩ lại phất phất tay – "Haizz, chị lại nhiều chuyện rồi, không nói nữa, các em chụp tiếp đi."
Là rất nhiều chuyện đó, họ trước đây cũng không hề biết chị gái này.
Nhưng Tưởng Thừa không có tức giận, cũng không khó chịu, cậu đột nhiên phát hiện ra không biết từ khi nào, cậu đã không còn bận tâm đến ai đó biết về "bí mật" nhỏ của mình.
Có lẽ là chia xa sắp đến gần, nhớ nhung đến sớm hơn thậm chí khiến cậu hạnh phúc vì những vấn đề tầm phào thế này.
Đúng đó, hình xăm của chúng tôi là hình xăm đôi, là một cặp, là một đôi.
Chúng tôi là người yêu.
Thiếu niên chân dài đẹp trai đó là bạn trai của tôi.
Tất nhiên, người siêu đẹp trai bất khả chiến bại là tôi mà bạn đang nhìn thấy bây giờ, cũng là bạn trai của cậu ta.
Ngoài quảng cáo, Cố Phi vẫn sẽ đi chụp những tác phẩm nhiếp ảnh, người có, không có người có, thỉnh thoảng trong ống kính còn có một thiếu niên trẻ đẹp sải bước đi qua.
Tưởng Thừa rất thích sự xuất hiện như vậy, trong ánh sáng ban mai, vào lúc hoàng hôn, trong mưa phùn, dưới ánh mặt trời đầy nắng, cậu ở trong ống kính của Cố Phi, định hình lại trong những tấm ảnh đó.
Đôi lúc Cố Phi sẽ thiết lập chân cho máy ảnh, hai cậu sẽ cùng nhau đi ngang qua ống kính.
"Cậu đi từ phía đối diện" – Cố Phi đứng sau giá ba chân, nhìn vào khung ngắm vừa nói – "Tôi sẽ đi từ bên này, rồi nhìn nhau ở giữa, rồi đi tiếp, tìm cảm giác của đông đảo chúng sinh."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp.
Khi Cố Phi bắt đầu đi đến từ bên này, Tưởng Thừa cũng bước tới chỗ cậu ta.
Có gió trong nắng.
Gió khô, ấm nóng.
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi từng bước một, tầm nhìn của cậu giống như ống kính khẩu độ 1.2, ngoại trừ Cố Phi, mọi thứ đều bị lu mờ.
Đoạn đường nhỏ dưới 20 mét này như là đi qua khoảng thời gian trong hơn một năm nay, cuối cùng hai người gặp nhau ở trung điểm.
Theo kịch bản của đạo diễn, họ nên nhìn vào nhau và tiếp tục đi.
Tưởng Thừa biết Cố Phi muốn chụp là người đi qua trong khung cảnh, nhưng khoảnh khắc này cậu không muốn phối hợp.
"Tôi không muốn đi đưa lưng về phía cậu." – Tưởng Thừa nói.
"Hả?" – Cố Phi ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại – "Được."
Bước về phía trước hai bước, Tưởng Thừa quay đầu lại, Cố Phi đã xoay người đứng đằng sau cậu.
Tưởng Thừa mỉm cười, Cố Phi mỉm cười, nút điều khiển từ xa được nhấn xuống: "Rất tuyệt.”
"Tôi phải giữ lại vài tấm ảnh này" – Tưởng Thừa nói khi đi về phía máy ảnh – "Không, tôi muốn toàn bộ, cho tôi một cái túi đem về đi?"
"Chỉnh sửa xong sẽ đóng gói cho cậu." – Cố Phi nói.
Trong kỳ nghỉ hè, mọi người đều rất bận rộn, Phan Trí bị gia đình buộc phải đi biển, có thể thấy cậu ta rất miễn cưỡng, trong vòng bạn bè, ngoại trừ ba bữa ăn sáng, trưa và tối, không có bức phong cảnh nào cả, các bạn cùng lớp ở bên này cũng bận rộn, Vương Húc đang giúp đỡ tiệm nhà cậu ta mỗi ngày, nếu không thì đến nằm vùng nhà Dịch Tĩnh, một số người đi du lịch, một số người đi làm thêm, còn có một số người học lại đã bắt đầu liên hệ với trường luyện thi.
Tưởng Thừa cảm thấy so với những người này, cậu và Cố Phi khá là hạnh phúc trong mười ngày chờ đợi điểm thi.
Mãi đến ngày trước khi điểm thi công bố, cậu mới bắt đầu cảm thấy có hơi bất an.
Cố Phi dường như cũng hồi thần lại, nguyên đêm nằm trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày cũng không ngủ được.
"Nếu cậu lăn qua lăn lại lần nữa, tôi sẽ quất cậu một trận." – Tưởng Thừa vỗ vào mông cậu ta.
"Nếu cậu trực tiếp quất một trận thì tôi cho cậu quất, lột sạch ra liền không dễ nói nữa” – Cố Phi cười nói – "Dù sao bây giờ tôi cũng không còn sốt."
Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng: "Thật phách lối nha tiểu bá vương."
"Này" – Cố Phi quay lại, ôm lấy cậu – "Ngày mai có thể tra điểm rồi phải không?"
"Đúng a đúng a, không phải lão Từ đặc biệt gọi điện để nhắc nhở rồi sao?" – Tưởng Thừa nói – "Nói là qua buổi trưa là có thể tra điểm."
"Sao tự nhiên có chút lo lắng." – Cố Phi nói.
"Cậu chắn chắn giỏi hơn cậu lúc bình thường kiểm tra, nói thế nào đi nữa cũng đã nhồi rất nhiều nội dung trong mấy tháng” – Tưởng Thừa chạm vào tay cậu ta "Đừng lo lắng."
"Tôi không phải lo lắng cho tôi, tôi là lo lắng điểm của cậu." – Cố Phi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lo lắng cái rắm" – Tưởng Thừa nói – "Đừng như bà lão như lão Từ."
"Làm không?" – Cố Phi nói.
"Ừm" – Tưởng Thừa thuận miệng đáp xong mới ngẩn ra – "Cái gì?"
"Làm." – Cố Phi nói.
"Làm cái gì?" – Tưởng Thừa vẫn ngẩn ra.
"Tình." – Cố Phi khi nói cứ chuyển động, khi Tưởng Thừa chạm qua mới phát hiện cậu ta đã trần truồng.
"Tôi đệt, Cố Phi, cậu có sao không vậy?" – Cậu hơi sốc – "Điều gì khiến cậu đang nghĩ từ tra điểm số thành làm vậy!"
"Trước khi nói về tra điểm đã muốn làm rồi" – Cố Phi ngồi dậy, lấy chiếc khăn nhỏ mà cậu đang đắp sang một bên, đưa cho cậu chất bôi trơn trong tay – "Cởi quần đi."
"... Fuck!" – Tưởng Thừa vẫn còn sốc.
" No problem." – Cố Phi trả lời ngay lập tức.
Tưởng Thừa có chút muốn cười, nhưng tay Cố Phi chạm vào bụng cậu, thăm dò xuống bên dưới, cậu đột nhiên hít thở căng thẳng, cười không nổi nữa.
"Hay là để tôi cởi cho." – Cố Phi thì thầm vào tai cậu.
Tưởng Thừa không nói, mỗi lần Cố Phi thì thầm vào tai cậu, cậu đều sẽ bị nhấn chìm bởi ham muốn, cậu quay đầu qua liếm lên vành tai Cố Phi.
Cố Phi theo đó hơi thở trở nên nặng nề.
"Thừa ca." – Cố Phi vẫn dán vào bên tai cậu.
"... Hửm?" – Tưởng Thừa trả lời, cảm thấy giọng của mình có chút hơi phiêu.
"Nghẹn lâu rồi” – Cố Phi nói – "Không còn nhẫn nại để chuẩn bị nữa."
"Hả." – Tưởng Thừa cảm thấy có chút bối rối, mỗi cử động của tay Cố Phi là một sự kích thích mạnh mẽ đối với cậu, cậu chỉ cảm thấy mình đang thở ngày càng gấp gáp, trong đầu không còn chỗ để suy nghĩ những gì Cố Phi nói là ý gì.
Chỉ sau khi Cố Phi đột nhiên tiến vào, cậu mới hoàn hồn, cơ thể cậu giật giật, hít vào một ngụm khí, kẹp lấy chân của Cố Phi, rên một tiếng thật khẽ.
"Hửm?" – Cố Phi ép vào chân Tưởng Thừa, cúi đầu hôn cậu.
Vào ban đêm, không có âm thanh ngoài cửa sổ, chỉ có tiếng xe hơi thỉnh thoảng chạy qua, tiếng xào xạc của bánh xe và mặt đất.
Tưởng Thừa nằm trên giường, cơn gió đêm cuốn vào từ khoảng trống rèm rất thoải mái khi trượt qua cơ thể, cậu nhắm mắt, không muốn di chuyển.
Cố Phi đã dọn giường và đi tắm trở ra, cậu vẫn không di chuyển.
"Không biết còn tưởng tôi tự làm mình choáng nữa" – Cố Phi đứng bên giường nhìn cậu – "Cậu có muốn tôi tắm rửa cho không?"
"Được." – Tưởng Thừa gật đầu với đôi mắt nhắm.
Cố Phi nắm lấy cánh tay cậu kéo dậy, không đợi Tưởng Thừa mở mắt ra, đã cảm thấy vai Cố Phi nhấn ở bụng cậu, cơ thể chốc lát được nâng lên không.
"Bụng... của..." – Tưởng Thừa nghiến răng – "Tôi..."
Cố Phi mỉm cười, khiêng cậu vào phòng tắm rồi đặt xuống đất.
"Đệt" – Tưởng Thừa dựa vào tường, xoa bụng – "Người còn hôn mê không thể nói chuyện, nếu không bị khiêng thế này đã chửi lâu rồi.”
"Mau tắm đi" – Cố Phi nói – "Ngày mai sẽ tràn đầy sức mạnh tra điểm."
"... Bệnh thần kinh." – Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng.
Vốn đã quên mất sự bất an về việc tra điểm kia, một câu này của Cố Phi, Tưởng Thừa đột nhiên lại bắt đầu bất an.
"Cậu nói xem có phải bị thiếu đánh hay không” – Sau khi tắm, cậu tới nằm bên cạnh Cố Phi, thở dài nói – "Còn phải nói thêm một câu tra điểm.”
"Ngủ không được nữa à?" – Cố Phi cười – "Không sao, ngủ không được thì ngủ không được, dù sao cũng không có gì, trưng mắt ra cho tới lúc tra điểm, tra xong rồi lại ngủ tiếp.”
"Tôi thấy được đó." – Tưởng Thừa thở dài.
Mặc dù nói như vậy, Tưởng Thừa vốn còn tưởng mình sẽ không ngủ cho tới khi trời sáng, kết quả là thế sự khó lường.
Ngủ đi khi nào cậu không nhớ, nhưng khi tỉnh dậy là bị đánh thức bởi điện thoại của lão Từ.
Cụ thể là Cố Phi cầm điện thoại của cậu bị đánh thức.
"Lão Từ gọi" – Cố Phi cũng là cả mặt buồn ngủ, trông tỉnh táo hơn cậu một chút – "Ăn cơm ngủ quên, tra điểm cũng ngủ quên…”
"Mấy giờ rồi?" – Tưởng Thừa đột nhiên tỉnh lại.
"Một giờ, có thể kiểm tra điểm rồi." – Cố Phi nói.
"Ừm" – Tưởng Thừa không hiểu sao có chút thấp thỏm nhấc điện thoại – "Từ tổng?"
"Em có tra điểm chưa!" – Lão Từ vừa bắt máy chính là hét lên một câu, có ảo giác như thể bị Lão Lỗ chiếm hữu – "Tưởng Thừa, em kiểm tra điểm của mình chưa?"
"Vẫn chưa" – Tưởng Thừa ngồi dậy – "Em vừa mới ngủ dậy..."
"Thời điểm quan trọng như vậy em còn ngủ quên!" – Lão Từ hét lên, vừa hét vừa cười – "Mau đi xem đi! Mau!"
"... Thầy kiểm tra điểm của em rồi phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Đúng vậy! Thầy đã kiểm tra rồi!" – Tiếng cười của lão Từ cứ lặp đi lặp lại – "Nhưng thầy sẽ không nói với em, tự kiểm tra đi! Hãy kiểm tra xem! Hãy kiểm tra xem và gọi cho thầy! Ha ha ha ha... "
Tưởng Thừa cúp máy, quay lại nhìn Cố Phi.
"Có vẻ như điểm số không thấp" – Cố Phi nhảy ra khỏi giường, mở máy tính lên – "Lão Từ sắp cười thành Phạm Tiến rồi.”
"Cậu giúp tôi kiểm tra" – Tưởng Thừa nói, từ phản ứng của lão Từ có thể thấy được điểm số của cậu rất được, nhưng đột nhiên lại không dám xem nó – "Tôi cho cậu số báo danh."
"Khỏi" – Cố Phi nhìn vào màn hình – "Tôi nhớ số báo danh của cậu."
Tưởng Thừa ngẩn ra: "Tôi còn không nhớ nữa."
"Số điện thoại, số chứng minh nhân dân, số báo danh của cậu tôi đều nhớ” – Cố Phi nói khi gõ bàn phím – "Học sinh cá biệt chúng tôi học những thứ vô dụng này rất lợi hại."
Tưởng Thừa chạy tới hôn lên mặt cậu ta rồi nhanh chóng lui về ngồi xuống giường: "Mở ra chưa?"
"Tôi không thể vào" – Cố Phi nói – "Đừng lo lắng... Load lại đã... Bây giờ chắc có nhiều người điểm kém lắm."
"Tôi đi rót ly nước." – Tưởng Thừa đứng dậy.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Cố Phi đập bàn một cái: "Vào rồi!"
Tưởng Thừa đứng tại chỗ, không nhìn về phía đó: "Bao nhiêu?"
"Thừa ca” – Cố Phi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi quay đầu lại – "Cậu không tự xem à?"
"Cậu báo điểm một chút sẽ mệt chết à.” – Tưởng Thừa nói.
"662." – Cố Phi nhanh chóng báo cáo điểm số.
Tưởng Thừa phải mất mấy giây mới hồi phục lại tinh thần với phương thức báo điểm không hề báo trước này của Cố Phi, lại xoay người đi tới trước máy tính xem thử, sau đó từ từ trở về ngồi xuống bên giường, nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro