Chương 109
Vu Triết
2024-11-19 02:36:53
Tưởng Thừa cảm thấy tay của mình quả là nóng, nhưng lúc Cố Phi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rất nhỏ lăn xuống tới trên đầu ngón tay của cậu, cậu vẫn cảm thấy được độ nóng của nó.
Nhiệt độ nhỏ bé chứa đựng ưu tư của Cố Phi.
Trong nháy mắt này cậu liền cảm thấy trong ngực mình giống như có ai túm lấy vặn một phát, co rút đau đớn.
Cậu cái gì cũng không nói, cũng không biết còn có gì để nói, ưu tư của Cố Phi từ trước đến nay không để lộ ra ngoài, cho dù là ở trước mặt mình, cậu ấy có thể khống chế thì đều cố gắng hết sức khống chế.
Đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy Cố Phi nhắm mắt chìm sâu dưới đáy sông đen.
Lần thứ hai, cậu nhìn thấy Cố Phi giống như cậu, bị chia ly cùng tưởng niệm đánh gục.
Cậu không có gì có thể nói rồi, chỉ cần mở miệng, cậu chắc chắn sẽ cùng với Cố Phi, ôm nhau mà khóc.
Cậu bây giờ không thể khóc, cậu không thể làm cho nỗi nhớ của Cố Phi càng thêm sâu nặng nữa, cậu chỉ muốn ôm lấy Cố Phi, khiến cậu ta có thể cảm thấy được sự tồn tại của mình, sống động, nóng bỏng, ở trong ngực cậu.
Cứ như mình muốn như vậy, có thể chân chân thực thực ôm Cố Phi ở trong ngực.
Trong phòng tắm rất yên lặng, chỉ có tiếng vù vù của quạt máy lúc quay chầm chậm.
Không nghe thấy tiếng nước mắt của Cố Phi rơi, nhưng lại nghe thấy được tiếng tim đập, Tưởng Thừa nghĩ không biết tiếng tim đập này là tưởng tượng của mình, hay là sự thật, cũng không biết là tiếng tim đập của Cố Phi, hay là của mình.
Cậu nhắm mắt lại, thiết chặt ôm lấy Cố Phi, gắt gao túm lấy áo của Cố Phi, cứ giống như muốn phải nắm bắt từng chút thời gian tuột đi.
Từng phút từng giây.
Thời gian là thứ vô cùng đáng ghét.
Sống động mà lạnh lùng.
Không biết thời gian qua bao lâu, Cố Phi cúi đầu ở trên vai cậu nhẹ nhàng cọ hai cái: ""Không sao rồi, cậu tắm rửa chứ? Hay là ăn cơm xong, trở về lại tắm?""
""Hả?"" - Tưởng Thừa thậm chí còn chưa kịp đem khó chịu quay cuồng ở trong ngực cậu hoàn toàn áp xuống, Cố Phi đối với không chế nỗi buồn, chính là trình độ thần cấp.
Cố Phi đã nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: ""Cậu bây giờ muốn tắm rửa à?""
""Trở về rồi tắm rửa đi"" - Tưởng Thừa hít hít mũi - ""Rửa mặt được rồi, dù sao buổi tối trước khi ngủ, không tắm, ngủ không được.""
""Ừ."" - Cố Phi thả lỏng cậu ra, quay người khom lưng vặn mở vòi nước.
Hắt mấy vốc nước lên mặt, lại vụng về xoa xoa, lúc quay đầu qua, Cố Phi đã khôi phục bộ dáng bình thường.
""Cậu muốn tắm rửa à?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Không, buổi tối cùng nhau tắm đi"" - Cố Phi cười cười - ""Tắm uyên ương.""
Tưởng Thừa "xấc" một tiếng cười lên: ""Cậu là người không biết xấu hổ nhất mà tôi từng thấy trong đời này.""
""Thế nào mà cả đời rồi"" - Cố Phi nói - ""Sau này cậu còn gặp được rất nhiều người, một đống nhất này nhất kia cơ.""
""Cậu chính là nhất"" - Tưởng Thừa lách cậu ta ra, cúi đầu vừa rửa mặt vừa nói - ""Đẹp trai nhất, thông minh nhất, dữ dội nhất, dễ thương nhất, tài ba nhất, luyến... tiếc nhất.""
""Vậy tôi chỉ có thể cùng thượng* rồi."" - Cố Phi nói.
""Trên cái gì?"" - Đầu Tưởng Thừa còn hơi bí bức, thoáng cái chưa phản ứng lại.
""Thượng cậu đó."" - Cố Phi cười nói một câu, xoay người đi ra ngoài.
(上: thượng = trên, 同上: đồng thượng = cùng thượng = giống như trên, Tưởng Thừa nghe được chữ ""Thượng"" nên hỏi ""trên cái gì"")
""Phắn đi!"" - Tưởng Thừa hồi thần lại - ""Thượng thì thượng thôi, còn cùng thượng! Cậu cùng ai thượng hả!""
Cố Phi cười cả buổi, lấy điếu thuốc ra ngậm vào, đứng tới bên cạnh cửa sổ.
Không biết bây giờ là mấy giờ, Cố Phi lười lấy di động ra nhìn, nhưng mà bầu trời ngoài cửa sổ đã tối rồi.
Lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy màu đen không quá rõ ràng, lúc cúi đầu sáng rực trong mắt, ánh đèn của từng tòa nhà nối liền hàng loạt và đèn neon nhấp nháy, xa xa gần gần.
""Nhìn cái gì đấy?"" - Tưởng Thừa đi tới đứng bên cạnh cậu ta.
""Ngắm thành phố lớn phồn hoa."" - Cố Phi nói.
""Ừ, chung quy là thủ đô mà"" - Tưởng Thừa nói - ""Nếu là xưởng thép, lúc này đã tối đen rồi nhỉ.""
""Đúng đó"" - Cố Phi cười cười - ""Đèn đường cũng không sáng.""
""Cậu trước đây lúc tự ra ngoài du lịch từng tới đây chưa?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Chưa từng"" - Cố Phi lắc lắc đầu - ""Nếu không phải cậu tới, cả đời tôi cũng không chắc sẽ tới.""
""Thế nào mà cả đời rồi"" - Tưởng Thừa bắt chước một câu của cậu ta - ""Sau này chúng ta vẫn có thể đi rất nhiều chỗ như vậy, thành phố lớn, thành phố nhỏ, lên núi, vùng biển, ở phía bên kia núi, bên kia biển...""
Tưởng Thừa nói đến một nửa không hiểu sao lại còn đặc biệt trôi chảy mà hát lên.
""Có một đoàn xì trum..."" - Cố Phi vừa cười vui vẻ vừa tiếp nối một câu.
Hai cậu thay quần áo, chuẩn bị đi ăn cơm.
Ra khỏi phòng, Tưởng Thừa còn chạy tới cửa phòng của Phan Trí sát vách, gõ gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
""Lúc này nhất định không ở trong phòng rồi"" - Cố Phi nói - ""Khẳng định ở sảnh lớn chờ mắng chúng ta đấy.""
""Mấy giờ rồi?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Không dám nhìn di động"" - Cố Phi nói - ""Tôi cảm thấy bàn của Phàn Trí đặt, có lẽ phải hủy rồi, chúng ta làm sao đối mặt với cậu ta?""
""Thản nhiên đối mặt thôi."" - Tưởng Thừa chậc một tiếng.
Phan Trí ở trong sảnh lớn vô cùng buồn chán ngồi chơi di động, lúc hai cậu đi tới, Phan Trí đang coi như chốn không người mà giơ di động lên tự sướng.
""Soái ca."" - Tưởng Thừa gọi cậu ta.
""Tôi đệt"" - Biểu tình cả mặt của Phan Trí thả lỏng, đứng lên, tiếp theo lại đổi thành một lời khó nói - ""Không đúng, hai cậu có phải cũng quá tranh thủ từng phút từng giây rồi không đấy? Ăn cơm xong còn có đêm dài đằng đẳng cơ mà, cứ phải vội vã vào lúc này sao chứ?""
""Ý gì?"" - Tưởng Thừa ngẩn ra.
""Ba con sói trong phòng đắt bao nhiêu chứ"" - Phan Trí vừa nói vừa cầm di động bấm số - ""Lỗ hay không cơ chứ, ăn xong đi mua một hộp tốt hơn...""
""Đệt?"" - Tưởng Thừa rất kinh hoàng mà quay đầu nhìn Cố Phi.
""Thản nhiên đối mặt."" - Cố Phi nhắc nhở cậu.
""Thản nhiên đối mặt cái rắm á"" - Tưởng Thừa quay mặt lại nhìn Phan Trí - ""Hai chúng tôi không...""
""Alo!"" - Phan Trí gọi thông điện thoại - ""Bàn của tôi hôm nay... Phan An, đúng, tôi bây giờ... Đừng hủy! Lấy cái gì hủy, tôi bây giờ liền đi qua! Tôi vừa rồi còn gọi điện thoại bảo đừng hủy!""
""Hình tượng của tôi mất hết cả rồi."" - Tưởng Thừa nói.
""Bên cạnh cháu trai của mình còn cần hình tượng gì."" - Cố Phi cười đem cánh tay khoác lên vai cậu.
""Chị gái!"" - Phan Trí vừa mới rồi còn khí thế như cầu vồng*, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu - ""Chị gái, đừng cho hủy, tôi cam đoan đi đó, tôi bây giờ đi qua chỉ mười phút, thật đấy, chị nghĩ cho một chút biện pháp, khiến người khách bàn kia lại ngồi chờ một chút thôi, tôi đãi khách ở đây đấy, khách vô cùng quan trọng, liên quan đến thể diện của tôi...""
*Khí thế như cầu vồng - 气势如虹: Động lượng giống như cầu vồng, mô tả tinh thần cao, động lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Tưởng Thừa và Cố Phi đứng ở cổng khách sạn, nhìn xe đông nghịt trên đường, chờ Phan Trí hoa ngôn xảo ngữ khiến lễ tân nhà hàng đem bàn của bọn họ đã bị hủy chuẩn bị cho khách của nhà hàng, lại nhường ra đây.
Hai phút sau đó Phan Trí vẫy tay một cái: ""Mau mau, đi qua, đã ở phía trước.""
""Giữ lại bàn rồi?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Giữ lại mười phút"" - Phan Trí nhìn nhìn giờ - ""Hai cậu thực là khảo nghiệm năng lực xã giao của tôi.""
""Bọn tôi..."" - Tưởng Thừa định nói hai bọn tôi không ở trong phòng dùng ba con sói, nhưng ngẫm nghĩ lại không biết nên giải thích làm sao hai cậu rốt cuộc vì cái gì ở trong phòng trơ ra thời gian lâu như vậy, bèn không nói nữa.
""Chờ tôi một tý."" - Phan Trí bỗng nhiên chạy vào một tiệm hoa bên đường.
Lúc đi ra lại, trong tay cầm bó hoa hồng rất đẹp.
""Làm gì?"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Không phải cho hai cậu."" - Phan Trí nói.
""Cậu quỳ xuống xin tôi, tôi cũng không cần nhá."" - Tưởng Thừa nói.
""Lạy sát đất cũng không cần."" - Cố Phi nói.
""Con người tôi kiên trinh bất khuất như vậy làm sao có thể quỳ xuống cầu xin cậu!"" - Phan Trí nói xong lại lườm Cố Phi - ""Hai cậu thật xứng đôi.""
Nhà hàng cách không xa, là quán món cay Tứ Xuyên, buôn bán rất thịnh vượng, thảo nào bàn vừa quá thời gian quy định lập tức liền hủy, lẽ ra xôm tụ như vậy, bàn có thể nhận cũng không dễ dàng.
""Tiên sinh đi mấy người?"" - Nhân viên đón khách mỉm cười hỏi.
""Đặt bàn rồi, họ Phan."" - Phan Trí nói.
""Phan tiên sinh à, bàn ngài đặt ở lầu hai, mời đi bên này..."" - Lời của nhân viên đón khách chưa nói xong đã bị Phan Trí ngắt ngang.
""Vừa rồi tôi gọi điện thoại qua đây là ai tiếp?"" - Phan Trí hỏi.
""Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân của chúng tôi."" - Nhân viên đón khách chỉ chỉ hướng bên cạnh.
""Cái người đang gọi điện thoại?"" - Phan Trí nhìn nhìn.
""Đúng ạ."" - Nhân viên tiếp khách gật gật đầu.
""Các cậu đi lên trước đi"" - Phan Trí quay đầu lại nhìn nhìn Tưởng Thừa - ""Tôi lát nữa lên.""
""Cậu..."" - Tưởng Thừa liếc nhìn phía quầy lễ tân bên kia, một cô gái nhỏ đang cúi đầu tiếp điện thoại rất xinh đẹp, cậu thở dài, nhìn nhân viên đón khách - ""Lầu hai đúng chứ?""
""Đúng a, lầu hai, bàn số 35, lầu hai có nhân viên phục vụ dẫn các anh đi qua."" - Nhân viên đón khách nói.
Lúc đi lên lầu, Tưởng Thừa lại quay đầu lại liếc nhìn, Phan Trí đã đi tới quầy lễ tân, đem hoa hồng duỗi tới trước mặt cô gái nhỏ vừa rồi tiếp điện thoại, cô gái nhỏ vốn đang ngẩn ra, Phan Trí không biết nói câu gì, cô gái nhỏ tức thì có chút thẹn thùng cười.
""Cậu ta vẫn luôn như thế à?"" - Cố Phi cũng đang quay đầu lại nhìn - ""Quả là mây trôi nước chảy.""
""À"" - Tưởng Thừa cười hồi lâu - ""Cấp hai đã như thế rồi, cực kỳ không biết xấu hổ.""
""Đừng học theo cậu ta."" - Cố Phi rất nghiêm túc nói.
""Cái này học không được"" - Tưởng Thừa cũng rất nghiêm túc nói - ""Loại kĩ năng này từ trong bụng mẹ đẻ ra, lúc ở nhà trẻ cậu ta đã thất tình rồi.""
""Đệt."" - Cố Phi cười nắc nẻ.
Phan Trí đem wechat của cô gái lễ tân thêm vào rồi mới lên lầu, tới trước mặt hai cậu ngồi xuống: ""Gọi món chưa?""
""Chờ cậu chọn"" - Tưởng Thừa nói - ""Tụi tôi không biết.""
""Cô gái nhỏ mới vừa rồi cậu nhìn thấy không?"" - Phan Trí cầm thực đơn lật xem - ""Rất đáng yêu, nói chuyện cũng rất vui vẻ, giống như hạt đậu nhỏ rang.""
Tưởng Thừa và Cố Phi đều không nói chuyện, cùng nhau nhìn cậu ta.
""Này, cô gái nhỏ đó là con gái."" - Phan Trí nói.
""Tôi cũng không có thói quen tới chỗ nào cũng dán mắt vào trai."" - Tưởng Thừa uống ngụm trà.
""Biết hai cậu một lòng"" - Phan Trí thở dài - ""Vậy cũng phải gặp mặt mới được nha, tôi không tìm khắp nơi, làm sao có thể gặp được người tôi muốn một lòng đây, đúng hay không.""
""Có đạo lý lắm, tôi lại không lời để đáp trả."" - Tưởng Thừa cười cười.
""Không phải sao, chính là cậu ta"" - Phan Trí chỉ chỉ Cố Phi - ""Cậu chạy biết bao xa, mới gặp được.""
Tưởng Thừa liếc nhìn Cố Phi, không nói.
""Nhưng mà nhé"" - Phan Trí vẫy tay gọi nhân viên phục vụ qua gọi món ăn - ""Tôi bây giờ ít nhất có một điểm so với các cậu mạnh hơn, tôi không cần lĩnh hội phần khó chịu xa nhau ấy, không nghiêm túc, liền không khó chịu, tôi vẫn trước tiên sung sướng đủ rồi mới nói đi.""
""Không phải cậu muốn không nghiêm túc thì có thể không nghiêm túc."" - Cố Phi nói.
""Xem thường tôi?"" - Phan Trí nhìn cậu.
""Mỏi mắt trông chờ."" - Cố Phi vòng tay lại thành vòng đặt ở trên mắt nhìn cậu ta.
Phan Trí lúc nào sẽ ""khó chịu"", Tưởng Thừa không biết.
Cậu chỉ biết mình đã khó chịu rất lâu rồi, từ âm ỉ bất an tới tận lực né tránh, lại tới trốn tránh không được, trốn tránh từng hồi mà hốt hoảng, cuối cùng tới bây giờ.
Cậu đã không hy vọng tới thời gian trên di động nữa, không muốn tận mắt nhìn thấy khoảng thời gian từ ngày sống chung giữa cậu và Cố Phi cứ như vậy từng chút một kéo hết.
Sau khi ăn xong cơm, trở về phòng tắm rửa, hai cậu chỉ dựa vào trên giường xem ti-vi.
Phần lớn thời gian trầm mặc, thi thoảng sẽ tán gẫu mấy câu có nội dung không liên quan với ly biệt.
Cuối cùng Cố Phi tắt hết ti-vi và đèn, Tưởng Thừa nằm xuống, xoay mình ôm lấy cậu ta, đem chân gác lên người cậu ta, nhắm mắt lại.
Có lẽ bởi vì một đêm trước đó, hai cậu đều không ngủ, sau khi tắt đèn, rất nhanh đều ngủ mất.
Sáng sớm, lúc mở mắt, Tưởng Thừa thậm chí có chút thất vọng, có loại cảm giác một đêm này đã uổng phí rồi.
""Phan Trí nói có điểm tâm sáng, có thể đưa tới tận phòng’’ - Cố Phi nói - ""Cậu bây giờ muốn ăn chưa? Muốn ăn, tôi liền gọi điện thoại bảo nhân viên phục vụ đưa qua đây?""
""Ừm."" - Tưởng Thừa cọ tới sát bên người cậu ta.
""Ăn xong vừa vặn có thể đi báo danh, đi bộ qua là được rồi."" - Cố Phi lại nói.
""Ừ."" - Tưởng thừa nhắm mắt đáp một tiếng.
Trường học cách khách sạn rất gần, lúc đi báo danh, Phan Trí liền không đi theo nữa, trả phòng trở về trường của mình, lúc gần đi dặn dò một câu: ""Xe của Cố Phi sáng ngày mai đi đúng chứ? Cửa tàu điện ngầm ngay ở bên kia, ngồi tàu điện ngầm đi qua là được.""
""Ừm."" - Cố Phi gật đầu.
""Tôi sẽ không tiễn cậu."" - Phan Trí nói - ""Hai cậu cũng đừng quá gì gì đó, cũng chỉ hơn nửa tháng lại đến kỳ nghỉ rồi.""
""Cậu mau đi đi."" - Tưởng Thừa nói.
""Tra nam."" - Phan Trí nói.
""Đi đi tên nam chính không biết số mấy."" - Tưởng Thừa cười.
Sau khi Phan Trí xoay người đi rồi, cậu nhẹ nhàng thở dài.
Trong đầu cậu vẫn luôn là ""Cố Phi ngày kia trở về"", một câu của Phan Trí ""sáng ngày mai"" khiến trong lòng cậu run một cái.
Không phải ngày mốt, là ngày mai, mà còn là sáng sớm ngày mai.
Bắt đầu sáng sớm ngày mai, cậu chỉ còn một mình, ở trong thành phố xa lạ này, trong đám người không quen.
Tưởng Thừa không làm sao nói chuyện, Cố Phi cũng không tìm ra đề tài để nói, cũng chỉ có thể im lặng.
Thuận theo đường không xa lắm liền tới Đại học R, Cố Phi bỗng nhiên có chút khẩn trương, có chút không thích ứng.
Cậu rất ít khi cảm giác như thế, nhưng hiện tại lại rõ ràng chân thật cảm thụ được.
Rất nhiều tân sinh viên tới báo danh ở bên cạnh, phụ huynh cũng rất nhiều, trên mặt mỗi một người đều viết lên vui mừng và tự hào, bọn họ cùng Tưởng Thừa giống nhau, đủ các loại học bá.
Cố Phi liếc nhìn Tưởng Thừa, trên mặt Tưởng Thừa rất bình tĩnh, cảm nhận trong đầu cậu ấy với mình nhất định không giống nhau, đây là nơi cậu ấy phải bắt đầu cuộc sống mới, trường hạng nhất, chuyên ngành cao nhất.
Tưởng Thừa là niềm tự hào của cậu, cũng là ngọn nguồn cậu bắt đầu cảm nhận được hoảng loạn âm ỉ.
""Đi bên kia hỏi thử làm sao báo danh."" - Tưởng Thừa nói.
""Ừm."" - Cố Phi gật gật đầu, theo phía sau cậu ta xuyên qua đám đông.
Trước lầu học viện luật rất náo nhiệt, bên ngoài một vòng bàn hỗ trợ bày dưới lều, rất nhiều tình nguyện viên đang làm giải thích cho sinh viên mới, hai bên đặt đủ loại bảng chào mừng, rất nhiều sinh viên mới đang chụp hình trước bảng chào mừng.
Cố Phi không cùng Tưởng Thừa chen tới trước bàn, cậu đứng ở bên ngoài đoàn người nhìn Tưởng Thừa.
Rất nhanh có một nữ sinh mang Tưởng Thừa tới trước bàn bên cạnh, Tưởng Thừa vừa đi vừa quay đầu nhìn qua bên này, Cố Phi giơ giơ tay.
Tưởng Thừa vẫy vẫy tay với cậu ta, ra hiệu cậu ta đi qua.
"Là ở đây báo danh sao?" - Cố Phi đi tới bên cạnh cậu.
""Ừ"" - Tưởng Thừa gật gật đầu - ""Rất nhiều việc, chứng minh nhân dân, thư thông báo, thẻ dự thi... nhận được giấy chứng nhận báo danh rồi lại đi làm thủ tục sau.""
""Ừ."" - Cố Phi nhìn xem người xung quanh.
""Cậu đừng cách tôi xa quá"" - Tưởng Thừa vừa từ trong túi lấy đồ của mình ra, vừa khẽ giọng nói - ""Không được vượt quá năm bước.""
""Làm sao rồi?"" - Cố Phi cười cười.
""Không sao cả"" - Tưởng Thừa nói - ""Nhìn thấy cậu tôi thực yên tâm.""
""Được."" - Cố Phi bóp bóp trên vai cậu.
Tưởng Thừa xoay người tiếp tục làm thủ tục, Cố Phi ở phía sau cậu nhìn theo, mỗi lần cậu di chuyển, Cố Phi đều đi theo.
Kiểm tra thông tin, đăng ký nhập học, nộp phí, có tình nguyện viên dẫn dắt, những thủ tục này làm rất nhanh, cũng rất thuận lợi, cuối cùng Tưởng Thừa cầm lấy một đống thứ đi tới trước mặt cậu: ""Giúp tôi cầm một chút.""
Biên lai, thẻ trường, thẻ sinh viên, huy hiệu trường... còn có một vài áp-phích của xã đoàn, catalog cầm tay các loại tuyên truyền học viện, Cố Phi cầm những thứ này thả vào trong ngăn riêng ở trong túi: ""Bây giờ sao?""
""Đi ký túc xá, ký túc xá ở lầu một, rất tốt, khỏi phải leo lên lầu"" - Tưởng Thừa cười cười - ""Lát nữa học trưởng dẫn đi qua.""
""Tôi có thể vào à?"" - Cố Phi hỏi.
""Có thể, bình thường cần quẹt thẻ, mấy ngày này có phụ huynh thì có thể vào"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta - ""Cậu là phụ huynh của tôi đấy.""
Cố Phi không nói gì, cười cười.
Một học trưởng có lẽ là tình nguyện viên đi tới, ngoài ra còn dẫn theo mấy nam sinh và phụ huynh.
""Tưởng Thừa"" - Học trưởng gọi Tưởng Thừa một tiếng - ""Đi thôi, anh dẫn các em đi ký túc xá.""
""Vâng."" - Tưởng Thừa đáp lời.
Mấy nam sinh đều là khoa chính quy, chưa đi mấy bước đã tán gẫu, từ đâu tới, bắt đầu phân lớp mấy, Tưởng Thừa nói không nhiều, ngoài ra mấy người khác đều rất náo nhiệt.
""Nè?"" - Một nam sinh nhìn vào Cố Phi - ""Làm quen một chút đi, tôi tên Trường Bình, còn cậu? Người ở đâu hả?""
""Tôi không phải sinh viên mới."" - Cố Phi đột nhiên có chút lúng túng.
""Học trưởng?"" - Trương Bình lại hỏi.
""Bạn của tôi"" - Tưởng Thừa nói - ""Cùng tôi tới.""
""Ha, bạn của cậu à"" - Trương Bình cười gật gật đầu, lại hỏi một câu - ""Học trường nào hả?""
Vấn đề này Cố Phi không biết nên trả lời thế nào, cậu không hề ngại nói với bất kỳ ai về trường học của mình, nhưng mà Đại học Sư phạm của bọn họ, ở trước mặt một đám sinh viên học viện luật Đại học R, nói ra cũng chỉ có Tưởng Thừa biết.
Cậu chợt có phần không biết nên làm sao xử lý tình cảnh thế này.
""Trường Sư phạm quê chúng tôi"" - Tưởng Thừa nói - ""Lần này chỉ cùng tôi qua đây.""
""Ồ, vậy là các cậu là bạn thân rồi."" - Trương Bình nói.
Tưởng Thừa cười gật gật đầu, bước chân chậm lại, cùng Cố Phi đi chậm rãi phía sau cùng của nhóm người này.
Học trưởng dẫn bọn họ tới ký túc xá, để bọn họ lần lượt dựa vào số phòng tìm thấy ký túc xá của mình rồi mới đi.
Hai cậu vào ký túc xá của Tưởng Thừa, nghe nói điều kiện tòa nhà ký túc xá này khá tốt, xác thực là nhìn không tệ, đều là kết cấu giường trên, bàn dưới, bốn người một phòng.
Trong phòng đã có người tới, một nam sinh cùng cha mẹ của cậu ta đang chùi bàn.
""Xin chào"" - Tưởng Thừa chào hỏi một tiếng - ""Tôi tên là Tưởng Thừa.""
""Triệu Kha"" - Nam sinh quay đầu qua, chỉ chỉ giường gần cửa sổ - ""Giường của cậu là chỗ đó, tôi đã chùi sạch sẽ rồi.""
""Cảm ơn nhé."" - Tưởng Thừa nói.
""Đừng khách sáo."" - Triệu Kha nói xong lại nhìn qua hướng Cố Phi bên này.
""Tôi là bạn của cậu ấy."" - Cố Phi nói.
""Ha"" -Triệu Kha gật gật đầu, nói một câu với cha mẹ bên cạnh - ""Con đã nói tự mình qua đây rồi, người ta cũng không để cha mẹ cùng đi theo.""
""Hai bác đang đi du lịch"" - Mẹ cậu ta nói - ""Chào các cháu nha, về sau các cháu chính là cùng một ký túc xá rồi, quan tâm lẫn nhau chút, có mâu thuẫn đừng đánh nhau, tranh luận một chút là được rồi.""
""... Vâng."" - Tường Thừa đáp một tiếng.
""Hành lý của cậu đâu?"" - Triệu Kha hỏi.
""Tôi ngày mai mới qua đây ở, đồ đạc ngày mai cầm qua."" - Tưởng Thừa nói.
""À."" - Triệu Kha lại tiếp tục chùi bàn.
Ở trong ký túc xá nhìn một chút, Cố Phi lại cùng Tưởng Thừa ở trong ngoài ký túc xá đi loanh quanh, hiểu rõ hoàn cảnh một chút.
""Có cái siêu thị"" - Tưởng thừa nói - ""Mua về ăn rất thuận tiện.""
""Ừa"" - Cố Phi cười cười - ""Phản ứng đầu tiên chính là đồ ăn à, người ta cũng không bán thịt ba chỉ.""
""Đừng nói thịt ba chỉ, tôi đói rồi..."" - Tưởng Thừa ấn ấn bụng - ""Đi thôi, chúng ta ăn chút đồ đi.""
""Không ở trong trường dạo quanh?"" - Cố Phi hỏi.
""Sau này lại dạo đi, rất nhiều thời gian mà, hơn mấy năm."" - Tưởng Thừa nói.
""Ừa."" - Cố Phi gật gật đầu.
Lúc xuôi theo một đường đi tới cổng trường, Tưởng Thừa cứ háo hức nhìn xung quanh, Cố Phi nhìn ra được Tưởng Thừa tuy là tâm tình không phải cao hứng lắm, nhưng đối với vườn trường đã nghĩ tới từ lâu vẫn sẽ có hưng phấn cùng hiếu kỳ.
Cố Phi cũng đang nhìn, đây là nơi Tưởng Thừa sắp ở lại hơn mấy năm, mỗi lần cậu nhìn nhiều hơn một chút, trong đầu ghi nhớ nhiều hơn một chút, tưởng tượng lúc Tưởng Thừa sống ở trường học, thì sẽ thêm một phần rõ ràng.
Chỉ là, mỗi khi cảm nhận hơn một phần, trong lòng cậu sợ hãi âm ỉ liền cũng nhiều hơn một phần.
Chênh lệch.
Kiểu chân thật này, chênh lệch đặt ở trước mắt, so với bất kỳ tưởng tượng của cậu trước đó rõ rệt hơn.
Trong trường học, những tòa nhà năm nhất hiện ra cảm giác nặng nề, nhìn ra chẳng có vẻ có bao nhiêu đẹp đẽ.
Cố Phi từ lúc làm thủ tục đã bắt đầu có chút suy sụp, Tưởng Thừa có thể hiểu rõ được cảm giác ấy, nét cười và lời nói của cậu ta càng lúc càng ít.
Có lẽ là bởi vì sắp chia ly, có lẽ là bởi vì... Tưởng Thừa chợt hơi ân hận để Cố Phi cùng cậu tới trường học, bất kỳ một chút phản ứng nào của Cố Phi cũng sẽ khiến cậu đau lòng.
Cậu liếc nhìn Cố Phi ở bên mình, Cố Phi đang quay đầu không biết nhìn cái gì.
""Bạn trai"" - Tưởng Thừa nhẹ nhàng đụng một cái trên vai cậu ta - ""Muốn ăn cái gì?""
""Nghe theo bạn trai của tôi."" - Cố Phi quay đầu qua cười cười.
""Tôi cũng không biết"" - Tưởng Thừa cầm di động ra - ""Tùy tiện tìm thử xem gần đây có cái gì đi?""
""Được."" - Cố Phi gật đầu.
""Cố Phi"" - Tưởng Thừa vừa gạt gạt ở trên di động, vừa nói một câu - ""Có thể nói cho tôi biết cậu đang nghĩ cái gì không?""
""Sao?"" - Cố Phi ngây ra một chút.
""Cậu không vui vẻ, ngoại trừ bởi vì ngày mai phải đi"" - Tưởng Thừa dán mắt vào di động - ""Còn có cái gì khác?""
""...Có."" - Cố Phi nói.
""Là cái gì?"" - Tưởng Thừa nghiêng đầu qua nhìn cậu ta.
Cố Phi im lặng mấy giây, quay đầu qua cũng nhìn vào cậu: ""Triệu Kha ấy.""
""Hả?"" - Tưởng Thừa ngớ ra.
""Cậu ta rất đẹp trai nhỉ."" - Cố Phi nói.
""Ai?"" - Tưởng Thừa vẫn không hiểu gì lắm.
""Triệu Kha."" - Cố Phi nói.
""Triệu Kha?"" - Tưởng Thừa trừng cậu ta - ""Tôi đệt, cậu chỉ như thế một lúc đã quen biết ai rồi hả? Còn rất đẹp trai?""
""...Tôi phục cậu rồi"" - Cố Phi không nhịn được cười lên - ""Thừa ca, cậu có thể đem bộ não học bá của cậu chia chút IQ cho những "việc vô dụng" ấy hay không hả? Bạn cùng ký túc xá của cậu đó, Triệu Kha!""
""Mịa nó"" - Tưởng Thừa vẫn trợn mắt nhìn cậu ta - ""Cậu ta gọi là Triệu Kha à? Tôi cũng không biết tôi là quên hay là căn bản chỉ không nhớ đấy!""
""Cậu mau ghi nhớ một chút, nếu không ngày mai đi rồi cũng không nhớ tên người ta, khó xử biết bao nhiêu."" - Cố Phi nói.
""À, Triệu Kha, Triệu Kha"" - Tưởng Thừa nghĩ nghĩ - ""Rất đẹp trai sao... Thật ra mà nói tôi không chú ý nhìn...""
Cố Phi cười thở dài.
""Cậu nãy giờ đang ghen sao?"" - Tưởng Thừa lại hỏi.
""Ừm."" - Cố Phi gật gật đầu.
""Thả cái rắm bắn trở lại cậu."" - Tưởng Thừa nhíu mày.
""Văn minh chút, tốt xấu là sinh viên của đại học nổi tiếng đấy."" - Cố Phi ôm ôm vai cậu.
""Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì, cậu không nói thì cậu bứt rứt nhỉ, dù sao cậu chính là cái đồ ngốc"" - Tưởng Thừa nói - ""Nhưng mà tôi nhớ những gì cậu nói.""
""Hửm."" - Cố Phi nhìn cậu.
""Tôi không thích cái thành phố tồi tàn đó, cũng nhìn không vừa mắt người chỗ xưởng thép xập xệ ấy"" - Tưởng Thừa nói - ""Nhưng mà tôi vẫn rất luyến tiếc nơi ấy, cái thành phố ấy, xưởng thép ấy, bởi vì tôi ở đó chọn ra được cậu.""
Cố Phi không nói gì cả.
""Bất luận tôi ở chỗ nào, tôi đều vẫn có thể liếc mắt một cái liền chọn ra được cậu"" - Tưởng Thừa nói - ""Cậu với người khác không giống nhau, tôi trước đây đã nói rồi, cậu với tất cả mọi người đều không giống nhau, cho dù cậu nói, tôi còn có thể gặp được rất nhiều người, nhưng gặp được bao nhiêu người đi nữa, cũng không có Cố Phi thứ hai.""
Nhiệt độ nhỏ bé chứa đựng ưu tư của Cố Phi.
Trong nháy mắt này cậu liền cảm thấy trong ngực mình giống như có ai túm lấy vặn một phát, co rút đau đớn.
Cậu cái gì cũng không nói, cũng không biết còn có gì để nói, ưu tư của Cố Phi từ trước đến nay không để lộ ra ngoài, cho dù là ở trước mặt mình, cậu ấy có thể khống chế thì đều cố gắng hết sức khống chế.
Đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy Cố Phi nhắm mắt chìm sâu dưới đáy sông đen.
Lần thứ hai, cậu nhìn thấy Cố Phi giống như cậu, bị chia ly cùng tưởng niệm đánh gục.
Cậu không có gì có thể nói rồi, chỉ cần mở miệng, cậu chắc chắn sẽ cùng với Cố Phi, ôm nhau mà khóc.
Cậu bây giờ không thể khóc, cậu không thể làm cho nỗi nhớ của Cố Phi càng thêm sâu nặng nữa, cậu chỉ muốn ôm lấy Cố Phi, khiến cậu ta có thể cảm thấy được sự tồn tại của mình, sống động, nóng bỏng, ở trong ngực cậu.
Cứ như mình muốn như vậy, có thể chân chân thực thực ôm Cố Phi ở trong ngực.
Trong phòng tắm rất yên lặng, chỉ có tiếng vù vù của quạt máy lúc quay chầm chậm.
Không nghe thấy tiếng nước mắt của Cố Phi rơi, nhưng lại nghe thấy được tiếng tim đập, Tưởng Thừa nghĩ không biết tiếng tim đập này là tưởng tượng của mình, hay là sự thật, cũng không biết là tiếng tim đập của Cố Phi, hay là của mình.
Cậu nhắm mắt lại, thiết chặt ôm lấy Cố Phi, gắt gao túm lấy áo của Cố Phi, cứ giống như muốn phải nắm bắt từng chút thời gian tuột đi.
Từng phút từng giây.
Thời gian là thứ vô cùng đáng ghét.
Sống động mà lạnh lùng.
Không biết thời gian qua bao lâu, Cố Phi cúi đầu ở trên vai cậu nhẹ nhàng cọ hai cái: ""Không sao rồi, cậu tắm rửa chứ? Hay là ăn cơm xong, trở về lại tắm?""
""Hả?"" - Tưởng Thừa thậm chí còn chưa kịp đem khó chịu quay cuồng ở trong ngực cậu hoàn toàn áp xuống, Cố Phi đối với không chế nỗi buồn, chính là trình độ thần cấp.
Cố Phi đã nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: ""Cậu bây giờ muốn tắm rửa à?""
""Trở về rồi tắm rửa đi"" - Tưởng Thừa hít hít mũi - ""Rửa mặt được rồi, dù sao buổi tối trước khi ngủ, không tắm, ngủ không được.""
""Ừ."" - Cố Phi thả lỏng cậu ra, quay người khom lưng vặn mở vòi nước.
Hắt mấy vốc nước lên mặt, lại vụng về xoa xoa, lúc quay đầu qua, Cố Phi đã khôi phục bộ dáng bình thường.
""Cậu muốn tắm rửa à?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Không, buổi tối cùng nhau tắm đi"" - Cố Phi cười cười - ""Tắm uyên ương.""
Tưởng Thừa "xấc" một tiếng cười lên: ""Cậu là người không biết xấu hổ nhất mà tôi từng thấy trong đời này.""
""Thế nào mà cả đời rồi"" - Cố Phi nói - ""Sau này cậu còn gặp được rất nhiều người, một đống nhất này nhất kia cơ.""
""Cậu chính là nhất"" - Tưởng Thừa lách cậu ta ra, cúi đầu vừa rửa mặt vừa nói - ""Đẹp trai nhất, thông minh nhất, dữ dội nhất, dễ thương nhất, tài ba nhất, luyến... tiếc nhất.""
""Vậy tôi chỉ có thể cùng thượng* rồi."" - Cố Phi nói.
""Trên cái gì?"" - Đầu Tưởng Thừa còn hơi bí bức, thoáng cái chưa phản ứng lại.
""Thượng cậu đó."" - Cố Phi cười nói một câu, xoay người đi ra ngoài.
(上: thượng = trên, 同上: đồng thượng = cùng thượng = giống như trên, Tưởng Thừa nghe được chữ ""Thượng"" nên hỏi ""trên cái gì"")
""Phắn đi!"" - Tưởng Thừa hồi thần lại - ""Thượng thì thượng thôi, còn cùng thượng! Cậu cùng ai thượng hả!""
Cố Phi cười cả buổi, lấy điếu thuốc ra ngậm vào, đứng tới bên cạnh cửa sổ.
Không biết bây giờ là mấy giờ, Cố Phi lười lấy di động ra nhìn, nhưng mà bầu trời ngoài cửa sổ đã tối rồi.
Lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy màu đen không quá rõ ràng, lúc cúi đầu sáng rực trong mắt, ánh đèn của từng tòa nhà nối liền hàng loạt và đèn neon nhấp nháy, xa xa gần gần.
""Nhìn cái gì đấy?"" - Tưởng Thừa đi tới đứng bên cạnh cậu ta.
""Ngắm thành phố lớn phồn hoa."" - Cố Phi nói.
""Ừ, chung quy là thủ đô mà"" - Tưởng Thừa nói - ""Nếu là xưởng thép, lúc này đã tối đen rồi nhỉ.""
""Đúng đó"" - Cố Phi cười cười - ""Đèn đường cũng không sáng.""
""Cậu trước đây lúc tự ra ngoài du lịch từng tới đây chưa?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Chưa từng"" - Cố Phi lắc lắc đầu - ""Nếu không phải cậu tới, cả đời tôi cũng không chắc sẽ tới.""
""Thế nào mà cả đời rồi"" - Tưởng Thừa bắt chước một câu của cậu ta - ""Sau này chúng ta vẫn có thể đi rất nhiều chỗ như vậy, thành phố lớn, thành phố nhỏ, lên núi, vùng biển, ở phía bên kia núi, bên kia biển...""
Tưởng Thừa nói đến một nửa không hiểu sao lại còn đặc biệt trôi chảy mà hát lên.
""Có một đoàn xì trum..."" - Cố Phi vừa cười vui vẻ vừa tiếp nối một câu.
Hai cậu thay quần áo, chuẩn bị đi ăn cơm.
Ra khỏi phòng, Tưởng Thừa còn chạy tới cửa phòng của Phan Trí sát vách, gõ gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
""Lúc này nhất định không ở trong phòng rồi"" - Cố Phi nói - ""Khẳng định ở sảnh lớn chờ mắng chúng ta đấy.""
""Mấy giờ rồi?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Không dám nhìn di động"" - Cố Phi nói - ""Tôi cảm thấy bàn của Phàn Trí đặt, có lẽ phải hủy rồi, chúng ta làm sao đối mặt với cậu ta?""
""Thản nhiên đối mặt thôi."" - Tưởng Thừa chậc một tiếng.
Phan Trí ở trong sảnh lớn vô cùng buồn chán ngồi chơi di động, lúc hai cậu đi tới, Phan Trí đang coi như chốn không người mà giơ di động lên tự sướng.
""Soái ca."" - Tưởng Thừa gọi cậu ta.
""Tôi đệt"" - Biểu tình cả mặt của Phan Trí thả lỏng, đứng lên, tiếp theo lại đổi thành một lời khó nói - ""Không đúng, hai cậu có phải cũng quá tranh thủ từng phút từng giây rồi không đấy? Ăn cơm xong còn có đêm dài đằng đẳng cơ mà, cứ phải vội vã vào lúc này sao chứ?""
""Ý gì?"" - Tưởng Thừa ngẩn ra.
""Ba con sói trong phòng đắt bao nhiêu chứ"" - Phan Trí vừa nói vừa cầm di động bấm số - ""Lỗ hay không cơ chứ, ăn xong đi mua một hộp tốt hơn...""
""Đệt?"" - Tưởng Thừa rất kinh hoàng mà quay đầu nhìn Cố Phi.
""Thản nhiên đối mặt."" - Cố Phi nhắc nhở cậu.
""Thản nhiên đối mặt cái rắm á"" - Tưởng Thừa quay mặt lại nhìn Phan Trí - ""Hai chúng tôi không...""
""Alo!"" - Phan Trí gọi thông điện thoại - ""Bàn của tôi hôm nay... Phan An, đúng, tôi bây giờ... Đừng hủy! Lấy cái gì hủy, tôi bây giờ liền đi qua! Tôi vừa rồi còn gọi điện thoại bảo đừng hủy!""
""Hình tượng của tôi mất hết cả rồi."" - Tưởng Thừa nói.
""Bên cạnh cháu trai của mình còn cần hình tượng gì."" - Cố Phi cười đem cánh tay khoác lên vai cậu.
""Chị gái!"" - Phan Trí vừa mới rồi còn khí thế như cầu vồng*, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu - ""Chị gái, đừng cho hủy, tôi cam đoan đi đó, tôi bây giờ đi qua chỉ mười phút, thật đấy, chị nghĩ cho một chút biện pháp, khiến người khách bàn kia lại ngồi chờ một chút thôi, tôi đãi khách ở đây đấy, khách vô cùng quan trọng, liên quan đến thể diện của tôi...""
*Khí thế như cầu vồng - 气势如虹: Động lượng giống như cầu vồng, mô tả tinh thần cao, động lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Tưởng Thừa và Cố Phi đứng ở cổng khách sạn, nhìn xe đông nghịt trên đường, chờ Phan Trí hoa ngôn xảo ngữ khiến lễ tân nhà hàng đem bàn của bọn họ đã bị hủy chuẩn bị cho khách của nhà hàng, lại nhường ra đây.
Hai phút sau đó Phan Trí vẫy tay một cái: ""Mau mau, đi qua, đã ở phía trước.""
""Giữ lại bàn rồi?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Giữ lại mười phút"" - Phan Trí nhìn nhìn giờ - ""Hai cậu thực là khảo nghiệm năng lực xã giao của tôi.""
""Bọn tôi..."" - Tưởng Thừa định nói hai bọn tôi không ở trong phòng dùng ba con sói, nhưng ngẫm nghĩ lại không biết nên giải thích làm sao hai cậu rốt cuộc vì cái gì ở trong phòng trơ ra thời gian lâu như vậy, bèn không nói nữa.
""Chờ tôi một tý."" - Phan Trí bỗng nhiên chạy vào một tiệm hoa bên đường.
Lúc đi ra lại, trong tay cầm bó hoa hồng rất đẹp.
""Làm gì?"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Không phải cho hai cậu."" - Phan Trí nói.
""Cậu quỳ xuống xin tôi, tôi cũng không cần nhá."" - Tưởng Thừa nói.
""Lạy sát đất cũng không cần."" - Cố Phi nói.
""Con người tôi kiên trinh bất khuất như vậy làm sao có thể quỳ xuống cầu xin cậu!"" - Phan Trí nói xong lại lườm Cố Phi - ""Hai cậu thật xứng đôi.""
Nhà hàng cách không xa, là quán món cay Tứ Xuyên, buôn bán rất thịnh vượng, thảo nào bàn vừa quá thời gian quy định lập tức liền hủy, lẽ ra xôm tụ như vậy, bàn có thể nhận cũng không dễ dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
""Tiên sinh đi mấy người?"" - Nhân viên đón khách mỉm cười hỏi.
""Đặt bàn rồi, họ Phan."" - Phan Trí nói.
""Phan tiên sinh à, bàn ngài đặt ở lầu hai, mời đi bên này..."" - Lời của nhân viên đón khách chưa nói xong đã bị Phan Trí ngắt ngang.
""Vừa rồi tôi gọi điện thoại qua đây là ai tiếp?"" - Phan Trí hỏi.
""Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân của chúng tôi."" - Nhân viên đón khách chỉ chỉ hướng bên cạnh.
""Cái người đang gọi điện thoại?"" - Phan Trí nhìn nhìn.
""Đúng ạ."" - Nhân viên tiếp khách gật gật đầu.
""Các cậu đi lên trước đi"" - Phan Trí quay đầu lại nhìn nhìn Tưởng Thừa - ""Tôi lát nữa lên.""
""Cậu..."" - Tưởng Thừa liếc nhìn phía quầy lễ tân bên kia, một cô gái nhỏ đang cúi đầu tiếp điện thoại rất xinh đẹp, cậu thở dài, nhìn nhân viên đón khách - ""Lầu hai đúng chứ?""
""Đúng a, lầu hai, bàn số 35, lầu hai có nhân viên phục vụ dẫn các anh đi qua."" - Nhân viên đón khách nói.
Lúc đi lên lầu, Tưởng Thừa lại quay đầu lại liếc nhìn, Phan Trí đã đi tới quầy lễ tân, đem hoa hồng duỗi tới trước mặt cô gái nhỏ vừa rồi tiếp điện thoại, cô gái nhỏ vốn đang ngẩn ra, Phan Trí không biết nói câu gì, cô gái nhỏ tức thì có chút thẹn thùng cười.
""Cậu ta vẫn luôn như thế à?"" - Cố Phi cũng đang quay đầu lại nhìn - ""Quả là mây trôi nước chảy.""
""À"" - Tưởng Thừa cười hồi lâu - ""Cấp hai đã như thế rồi, cực kỳ không biết xấu hổ.""
""Đừng học theo cậu ta."" - Cố Phi rất nghiêm túc nói.
""Cái này học không được"" - Tưởng Thừa cũng rất nghiêm túc nói - ""Loại kĩ năng này từ trong bụng mẹ đẻ ra, lúc ở nhà trẻ cậu ta đã thất tình rồi.""
""Đệt."" - Cố Phi cười nắc nẻ.
Phan Trí đem wechat của cô gái lễ tân thêm vào rồi mới lên lầu, tới trước mặt hai cậu ngồi xuống: ""Gọi món chưa?""
""Chờ cậu chọn"" - Tưởng Thừa nói - ""Tụi tôi không biết.""
""Cô gái nhỏ mới vừa rồi cậu nhìn thấy không?"" - Phan Trí cầm thực đơn lật xem - ""Rất đáng yêu, nói chuyện cũng rất vui vẻ, giống như hạt đậu nhỏ rang.""
Tưởng Thừa và Cố Phi đều không nói chuyện, cùng nhau nhìn cậu ta.
""Này, cô gái nhỏ đó là con gái."" - Phan Trí nói.
""Tôi cũng không có thói quen tới chỗ nào cũng dán mắt vào trai."" - Tưởng Thừa uống ngụm trà.
""Biết hai cậu một lòng"" - Phan Trí thở dài - ""Vậy cũng phải gặp mặt mới được nha, tôi không tìm khắp nơi, làm sao có thể gặp được người tôi muốn một lòng đây, đúng hay không.""
""Có đạo lý lắm, tôi lại không lời để đáp trả."" - Tưởng Thừa cười cười.
""Không phải sao, chính là cậu ta"" - Phan Trí chỉ chỉ Cố Phi - ""Cậu chạy biết bao xa, mới gặp được.""
Tưởng Thừa liếc nhìn Cố Phi, không nói.
""Nhưng mà nhé"" - Phan Trí vẫy tay gọi nhân viên phục vụ qua gọi món ăn - ""Tôi bây giờ ít nhất có một điểm so với các cậu mạnh hơn, tôi không cần lĩnh hội phần khó chịu xa nhau ấy, không nghiêm túc, liền không khó chịu, tôi vẫn trước tiên sung sướng đủ rồi mới nói đi.""
""Không phải cậu muốn không nghiêm túc thì có thể không nghiêm túc."" - Cố Phi nói.
""Xem thường tôi?"" - Phan Trí nhìn cậu.
""Mỏi mắt trông chờ."" - Cố Phi vòng tay lại thành vòng đặt ở trên mắt nhìn cậu ta.
Phan Trí lúc nào sẽ ""khó chịu"", Tưởng Thừa không biết.
Cậu chỉ biết mình đã khó chịu rất lâu rồi, từ âm ỉ bất an tới tận lực né tránh, lại tới trốn tránh không được, trốn tránh từng hồi mà hốt hoảng, cuối cùng tới bây giờ.
Cậu đã không hy vọng tới thời gian trên di động nữa, không muốn tận mắt nhìn thấy khoảng thời gian từ ngày sống chung giữa cậu và Cố Phi cứ như vậy từng chút một kéo hết.
Sau khi ăn xong cơm, trở về phòng tắm rửa, hai cậu chỉ dựa vào trên giường xem ti-vi.
Phần lớn thời gian trầm mặc, thi thoảng sẽ tán gẫu mấy câu có nội dung không liên quan với ly biệt.
Cuối cùng Cố Phi tắt hết ti-vi và đèn, Tưởng Thừa nằm xuống, xoay mình ôm lấy cậu ta, đem chân gác lên người cậu ta, nhắm mắt lại.
Có lẽ bởi vì một đêm trước đó, hai cậu đều không ngủ, sau khi tắt đèn, rất nhanh đều ngủ mất.
Sáng sớm, lúc mở mắt, Tưởng Thừa thậm chí có chút thất vọng, có loại cảm giác một đêm này đã uổng phí rồi.
""Phan Trí nói có điểm tâm sáng, có thể đưa tới tận phòng’’ - Cố Phi nói - ""Cậu bây giờ muốn ăn chưa? Muốn ăn, tôi liền gọi điện thoại bảo nhân viên phục vụ đưa qua đây?""
""Ừm."" - Tưởng Thừa cọ tới sát bên người cậu ta.
""Ăn xong vừa vặn có thể đi báo danh, đi bộ qua là được rồi."" - Cố Phi lại nói.
""Ừ."" - Tưởng thừa nhắm mắt đáp một tiếng.
Trường học cách khách sạn rất gần, lúc đi báo danh, Phan Trí liền không đi theo nữa, trả phòng trở về trường của mình, lúc gần đi dặn dò một câu: ""Xe của Cố Phi sáng ngày mai đi đúng chứ? Cửa tàu điện ngầm ngay ở bên kia, ngồi tàu điện ngầm đi qua là được.""
""Ừm."" - Cố Phi gật đầu.
""Tôi sẽ không tiễn cậu."" - Phan Trí nói - ""Hai cậu cũng đừng quá gì gì đó, cũng chỉ hơn nửa tháng lại đến kỳ nghỉ rồi.""
""Cậu mau đi đi."" - Tưởng Thừa nói.
""Tra nam."" - Phan Trí nói.
""Đi đi tên nam chính không biết số mấy."" - Tưởng Thừa cười.
Sau khi Phan Trí xoay người đi rồi, cậu nhẹ nhàng thở dài.
Trong đầu cậu vẫn luôn là ""Cố Phi ngày kia trở về"", một câu của Phan Trí ""sáng ngày mai"" khiến trong lòng cậu run một cái.
Không phải ngày mốt, là ngày mai, mà còn là sáng sớm ngày mai.
Bắt đầu sáng sớm ngày mai, cậu chỉ còn một mình, ở trong thành phố xa lạ này, trong đám người không quen.
Tưởng Thừa không làm sao nói chuyện, Cố Phi cũng không tìm ra đề tài để nói, cũng chỉ có thể im lặng.
Thuận theo đường không xa lắm liền tới Đại học R, Cố Phi bỗng nhiên có chút khẩn trương, có chút không thích ứng.
Cậu rất ít khi cảm giác như thế, nhưng hiện tại lại rõ ràng chân thật cảm thụ được.
Rất nhiều tân sinh viên tới báo danh ở bên cạnh, phụ huynh cũng rất nhiều, trên mặt mỗi một người đều viết lên vui mừng và tự hào, bọn họ cùng Tưởng Thừa giống nhau, đủ các loại học bá.
Cố Phi liếc nhìn Tưởng Thừa, trên mặt Tưởng Thừa rất bình tĩnh, cảm nhận trong đầu cậu ấy với mình nhất định không giống nhau, đây là nơi cậu ấy phải bắt đầu cuộc sống mới, trường hạng nhất, chuyên ngành cao nhất.
Tưởng Thừa là niềm tự hào của cậu, cũng là ngọn nguồn cậu bắt đầu cảm nhận được hoảng loạn âm ỉ.
""Đi bên kia hỏi thử làm sao báo danh."" - Tưởng Thừa nói.
""Ừm."" - Cố Phi gật gật đầu, theo phía sau cậu ta xuyên qua đám đông.
Trước lầu học viện luật rất náo nhiệt, bên ngoài một vòng bàn hỗ trợ bày dưới lều, rất nhiều tình nguyện viên đang làm giải thích cho sinh viên mới, hai bên đặt đủ loại bảng chào mừng, rất nhiều sinh viên mới đang chụp hình trước bảng chào mừng.
Cố Phi không cùng Tưởng Thừa chen tới trước bàn, cậu đứng ở bên ngoài đoàn người nhìn Tưởng Thừa.
Rất nhanh có một nữ sinh mang Tưởng Thừa tới trước bàn bên cạnh, Tưởng Thừa vừa đi vừa quay đầu nhìn qua bên này, Cố Phi giơ giơ tay.
Tưởng Thừa vẫy vẫy tay với cậu ta, ra hiệu cậu ta đi qua.
"Là ở đây báo danh sao?" - Cố Phi đi tới bên cạnh cậu.
""Ừ"" - Tưởng Thừa gật gật đầu - ""Rất nhiều việc, chứng minh nhân dân, thư thông báo, thẻ dự thi... nhận được giấy chứng nhận báo danh rồi lại đi làm thủ tục sau.""
""Ừ."" - Cố Phi nhìn xem người xung quanh.
""Cậu đừng cách tôi xa quá"" - Tưởng Thừa vừa từ trong túi lấy đồ của mình ra, vừa khẽ giọng nói - ""Không được vượt quá năm bước.""
""Làm sao rồi?"" - Cố Phi cười cười.
""Không sao cả"" - Tưởng Thừa nói - ""Nhìn thấy cậu tôi thực yên tâm.""
""Được."" - Cố Phi bóp bóp trên vai cậu.
Tưởng Thừa xoay người tiếp tục làm thủ tục, Cố Phi ở phía sau cậu nhìn theo, mỗi lần cậu di chuyển, Cố Phi đều đi theo.
Kiểm tra thông tin, đăng ký nhập học, nộp phí, có tình nguyện viên dẫn dắt, những thủ tục này làm rất nhanh, cũng rất thuận lợi, cuối cùng Tưởng Thừa cầm lấy một đống thứ đi tới trước mặt cậu: ""Giúp tôi cầm một chút.""
Biên lai, thẻ trường, thẻ sinh viên, huy hiệu trường... còn có một vài áp-phích của xã đoàn, catalog cầm tay các loại tuyên truyền học viện, Cố Phi cầm những thứ này thả vào trong ngăn riêng ở trong túi: ""Bây giờ sao?""
""Đi ký túc xá, ký túc xá ở lầu một, rất tốt, khỏi phải leo lên lầu"" - Tưởng Thừa cười cười - ""Lát nữa học trưởng dẫn đi qua.""
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
""Tôi có thể vào à?"" - Cố Phi hỏi.
""Có thể, bình thường cần quẹt thẻ, mấy ngày này có phụ huynh thì có thể vào"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta - ""Cậu là phụ huynh của tôi đấy.""
Cố Phi không nói gì, cười cười.
Một học trưởng có lẽ là tình nguyện viên đi tới, ngoài ra còn dẫn theo mấy nam sinh và phụ huynh.
""Tưởng Thừa"" - Học trưởng gọi Tưởng Thừa một tiếng - ""Đi thôi, anh dẫn các em đi ký túc xá.""
""Vâng."" - Tưởng Thừa đáp lời.
Mấy nam sinh đều là khoa chính quy, chưa đi mấy bước đã tán gẫu, từ đâu tới, bắt đầu phân lớp mấy, Tưởng Thừa nói không nhiều, ngoài ra mấy người khác đều rất náo nhiệt.
""Nè?"" - Một nam sinh nhìn vào Cố Phi - ""Làm quen một chút đi, tôi tên Trường Bình, còn cậu? Người ở đâu hả?""
""Tôi không phải sinh viên mới."" - Cố Phi đột nhiên có chút lúng túng.
""Học trưởng?"" - Trương Bình lại hỏi.
""Bạn của tôi"" - Tưởng Thừa nói - ""Cùng tôi tới.""
""Ha, bạn của cậu à"" - Trương Bình cười gật gật đầu, lại hỏi một câu - ""Học trường nào hả?""
Vấn đề này Cố Phi không biết nên trả lời thế nào, cậu không hề ngại nói với bất kỳ ai về trường học của mình, nhưng mà Đại học Sư phạm của bọn họ, ở trước mặt một đám sinh viên học viện luật Đại học R, nói ra cũng chỉ có Tưởng Thừa biết.
Cậu chợt có phần không biết nên làm sao xử lý tình cảnh thế này.
""Trường Sư phạm quê chúng tôi"" - Tưởng Thừa nói - ""Lần này chỉ cùng tôi qua đây.""
""Ồ, vậy là các cậu là bạn thân rồi."" - Trương Bình nói.
Tưởng Thừa cười gật gật đầu, bước chân chậm lại, cùng Cố Phi đi chậm rãi phía sau cùng của nhóm người này.
Học trưởng dẫn bọn họ tới ký túc xá, để bọn họ lần lượt dựa vào số phòng tìm thấy ký túc xá của mình rồi mới đi.
Hai cậu vào ký túc xá của Tưởng Thừa, nghe nói điều kiện tòa nhà ký túc xá này khá tốt, xác thực là nhìn không tệ, đều là kết cấu giường trên, bàn dưới, bốn người một phòng.
Trong phòng đã có người tới, một nam sinh cùng cha mẹ của cậu ta đang chùi bàn.
""Xin chào"" - Tưởng Thừa chào hỏi một tiếng - ""Tôi tên là Tưởng Thừa.""
""Triệu Kha"" - Nam sinh quay đầu qua, chỉ chỉ giường gần cửa sổ - ""Giường của cậu là chỗ đó, tôi đã chùi sạch sẽ rồi.""
""Cảm ơn nhé."" - Tưởng Thừa nói.
""Đừng khách sáo."" - Triệu Kha nói xong lại nhìn qua hướng Cố Phi bên này.
""Tôi là bạn của cậu ấy."" - Cố Phi nói.
""Ha"" -Triệu Kha gật gật đầu, nói một câu với cha mẹ bên cạnh - ""Con đã nói tự mình qua đây rồi, người ta cũng không để cha mẹ cùng đi theo.""
""Hai bác đang đi du lịch"" - Mẹ cậu ta nói - ""Chào các cháu nha, về sau các cháu chính là cùng một ký túc xá rồi, quan tâm lẫn nhau chút, có mâu thuẫn đừng đánh nhau, tranh luận một chút là được rồi.""
""... Vâng."" - Tường Thừa đáp một tiếng.
""Hành lý của cậu đâu?"" - Triệu Kha hỏi.
""Tôi ngày mai mới qua đây ở, đồ đạc ngày mai cầm qua."" - Tưởng Thừa nói.
""À."" - Triệu Kha lại tiếp tục chùi bàn.
Ở trong ký túc xá nhìn một chút, Cố Phi lại cùng Tưởng Thừa ở trong ngoài ký túc xá đi loanh quanh, hiểu rõ hoàn cảnh một chút.
""Có cái siêu thị"" - Tưởng thừa nói - ""Mua về ăn rất thuận tiện.""
""Ừa"" - Cố Phi cười cười - ""Phản ứng đầu tiên chính là đồ ăn à, người ta cũng không bán thịt ba chỉ.""
""Đừng nói thịt ba chỉ, tôi đói rồi..."" - Tưởng Thừa ấn ấn bụng - ""Đi thôi, chúng ta ăn chút đồ đi.""
""Không ở trong trường dạo quanh?"" - Cố Phi hỏi.
""Sau này lại dạo đi, rất nhiều thời gian mà, hơn mấy năm."" - Tưởng Thừa nói.
""Ừa."" - Cố Phi gật gật đầu.
Lúc xuôi theo một đường đi tới cổng trường, Tưởng Thừa cứ háo hức nhìn xung quanh, Cố Phi nhìn ra được Tưởng Thừa tuy là tâm tình không phải cao hứng lắm, nhưng đối với vườn trường đã nghĩ tới từ lâu vẫn sẽ có hưng phấn cùng hiếu kỳ.
Cố Phi cũng đang nhìn, đây là nơi Tưởng Thừa sắp ở lại hơn mấy năm, mỗi lần cậu nhìn nhiều hơn một chút, trong đầu ghi nhớ nhiều hơn một chút, tưởng tượng lúc Tưởng Thừa sống ở trường học, thì sẽ thêm một phần rõ ràng.
Chỉ là, mỗi khi cảm nhận hơn một phần, trong lòng cậu sợ hãi âm ỉ liền cũng nhiều hơn một phần.
Chênh lệch.
Kiểu chân thật này, chênh lệch đặt ở trước mắt, so với bất kỳ tưởng tượng của cậu trước đó rõ rệt hơn.
Trong trường học, những tòa nhà năm nhất hiện ra cảm giác nặng nề, nhìn ra chẳng có vẻ có bao nhiêu đẹp đẽ.
Cố Phi từ lúc làm thủ tục đã bắt đầu có chút suy sụp, Tưởng Thừa có thể hiểu rõ được cảm giác ấy, nét cười và lời nói của cậu ta càng lúc càng ít.
Có lẽ là bởi vì sắp chia ly, có lẽ là bởi vì... Tưởng Thừa chợt hơi ân hận để Cố Phi cùng cậu tới trường học, bất kỳ một chút phản ứng nào của Cố Phi cũng sẽ khiến cậu đau lòng.
Cậu liếc nhìn Cố Phi ở bên mình, Cố Phi đang quay đầu không biết nhìn cái gì.
""Bạn trai"" - Tưởng Thừa nhẹ nhàng đụng một cái trên vai cậu ta - ""Muốn ăn cái gì?""
""Nghe theo bạn trai của tôi."" - Cố Phi quay đầu qua cười cười.
""Tôi cũng không biết"" - Tưởng Thừa cầm di động ra - ""Tùy tiện tìm thử xem gần đây có cái gì đi?""
""Được."" - Cố Phi gật đầu.
""Cố Phi"" - Tưởng Thừa vừa gạt gạt ở trên di động, vừa nói một câu - ""Có thể nói cho tôi biết cậu đang nghĩ cái gì không?""
""Sao?"" - Cố Phi ngây ra một chút.
""Cậu không vui vẻ, ngoại trừ bởi vì ngày mai phải đi"" - Tưởng Thừa dán mắt vào di động - ""Còn có cái gì khác?""
""...Có."" - Cố Phi nói.
""Là cái gì?"" - Tưởng Thừa nghiêng đầu qua nhìn cậu ta.
Cố Phi im lặng mấy giây, quay đầu qua cũng nhìn vào cậu: ""Triệu Kha ấy.""
""Hả?"" - Tưởng Thừa ngớ ra.
""Cậu ta rất đẹp trai nhỉ."" - Cố Phi nói.
""Ai?"" - Tưởng Thừa vẫn không hiểu gì lắm.
""Triệu Kha."" - Cố Phi nói.
""Triệu Kha?"" - Tưởng Thừa trừng cậu ta - ""Tôi đệt, cậu chỉ như thế một lúc đã quen biết ai rồi hả? Còn rất đẹp trai?""
""...Tôi phục cậu rồi"" - Cố Phi không nhịn được cười lên - ""Thừa ca, cậu có thể đem bộ não học bá của cậu chia chút IQ cho những "việc vô dụng" ấy hay không hả? Bạn cùng ký túc xá của cậu đó, Triệu Kha!""
""Mịa nó"" - Tưởng Thừa vẫn trợn mắt nhìn cậu ta - ""Cậu ta gọi là Triệu Kha à? Tôi cũng không biết tôi là quên hay là căn bản chỉ không nhớ đấy!""
""Cậu mau ghi nhớ một chút, nếu không ngày mai đi rồi cũng không nhớ tên người ta, khó xử biết bao nhiêu."" - Cố Phi nói.
""À, Triệu Kha, Triệu Kha"" - Tưởng Thừa nghĩ nghĩ - ""Rất đẹp trai sao... Thật ra mà nói tôi không chú ý nhìn...""
Cố Phi cười thở dài.
""Cậu nãy giờ đang ghen sao?"" - Tưởng Thừa lại hỏi.
""Ừm."" - Cố Phi gật gật đầu.
""Thả cái rắm bắn trở lại cậu."" - Tưởng Thừa nhíu mày.
""Văn minh chút, tốt xấu là sinh viên của đại học nổi tiếng đấy."" - Cố Phi ôm ôm vai cậu.
""Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì, cậu không nói thì cậu bứt rứt nhỉ, dù sao cậu chính là cái đồ ngốc"" - Tưởng Thừa nói - ""Nhưng mà tôi nhớ những gì cậu nói.""
""Hửm."" - Cố Phi nhìn cậu.
""Tôi không thích cái thành phố tồi tàn đó, cũng nhìn không vừa mắt người chỗ xưởng thép xập xệ ấy"" - Tưởng Thừa nói - ""Nhưng mà tôi vẫn rất luyến tiếc nơi ấy, cái thành phố ấy, xưởng thép ấy, bởi vì tôi ở đó chọn ra được cậu.""
Cố Phi không nói gì cả.
""Bất luận tôi ở chỗ nào, tôi đều vẫn có thể liếc mắt một cái liền chọn ra được cậu"" - Tưởng Thừa nói - ""Cậu với người khác không giống nhau, tôi trước đây đã nói rồi, cậu với tất cả mọi người đều không giống nhau, cho dù cậu nói, tôi còn có thể gặp được rất nhiều người, nhưng gặp được bao nhiêu người đi nữa, cũng không có Cố Phi thứ hai.""
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro