Chương 131
Vu Triết
2024-11-19 02:36:53
Edit: Bongbong_nbo
Đây là lần thứ ba, ngồi tàu hỏa rời đi.
Mỗi một lần, người bên cạnh đều không giống nhau, tâm trạng cũng không giống, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ thì cảm nhận cũng hoàn toàn không giống.
Tưởng Thừa nhấp một ngụm nước uống, mình đây cũng xem là đã trải qua khá phong phú.
Từ ngày ấy bị ném về nơi này đến nay, bất luận là cuộc sống, tình cảm, hay là tâm tình, đều đã hoàn toàn thay đổi, đây chắc là một khởi đầu mà ai cũng không đoán trước được.
Tưởng Thừa chẳng hề hối hận tất cả lựa chọn của mình, mỗi một lựa chọn, mỗi một quyết định, bất kể sau đó sẽ phát sinh cái gì, cậu đều sẽ không hối hận.
Cứ dữ dội như thế.
Cậu đem bình đồ uống duỗi tới bên cạnh, gõ gõ trên bình đồ uống của Phan Trí: ""Cạn ly.""
""Tùy ý thôi"" – Phan Trí liếc nhìn cậu – ""Đây là một bình lớn đấy.""
Tưởng Thừa cười cười, uống một ngụm.
Phan Trí cũng theo cậu uống một ngụm: ""Chúc thuận lợi.""
Lúc xe tới ga, Tưởng Thừa gửi tin nhắn cho Cố Phi.
– Bọn tôi tới rồi, cả đường thuận lợi, bây giờ trở về trường
– Thật tốt, tôi đang dẫn Nhị Miểu đốt pháo hoa đây
– Giúp tôi đốt hai cái đi
– Được
Gửi xong tin nhắn, Tưởng Thừa liền nhanh chóng thoát ra, mắt cũng không nhìn lên nữa, cũng sợ ngón tay mình đụng tới chỗ nào, giao diện sẽ bật lên.
Trên giao diện là hai tin nhắn không nhận được trả lời gửi tới Cố Phi, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ khó chịu.
Mặc dù bây giờ đã qua rồi, cậu cũng xác định bước tiếp theo nên đi thế nào, nhưng mà lúc nhìn thấy hai tin nhắn ấy, lập tức loại cảm thụ cả người đều hỗn loạn một đống sẽ mãnh liệt tuôn ra.
Sau khi cùng với Phan Trí đi ăn cơm, cậu trở về trường học.
Cậu chẳng được xem là người trở về trường học sớm, trong trường đã có thể nhìn thấy không ít sinh viên, trong ký túc xá đã có sinh viên đi tới đi lui.
Ngay cả ký túc xá bọn họ, cậu cũng không xem là người tới sớm.
Lúc đẩy cửa ra nhìn thấy Triệu Kha, cậu cảm thấy rõ là rất kỳ lạ: ""Cậu trở lại lúc nào thế? Tin nhắn lần trước không phải nói qua Valentine mới về sao?""
""Kế hoạch có biến"" – Triệu Kha nói – ""Hôm nay, Trương Đan Đồng đột nhiên trở về trường học rồi, tôi liền lập tức trả lại vé rồi mua vé hôm nay.""
""Sau đó thì sao?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Sau đó cái gì."" – Triệu Kha nói.
""Chị ấy trở về trường rồi, cậu cũng lập tức về theo, sau đó cậu nằm ở trong ký túc xá?"" – Tưởng Thừa nói.
""Nếu không thì sao?"" – Triệu Kha nhìn cậu.
""... Tôi không biết"" – Tưởng Thừa chắp tay hành lễ với cậu ta – ""Chỉ muốn nói một câu, cậu thật có sáng kiến nha.""
""Tôi còn định hỏi cậu đấy"" – Triệu Kha xuống giường – ""Tại sao không qua Valentine hẵng về?""
""Bây giờ còn không biết phải trải qua ngày lễ này như thế nào."" – Tưởng Thừa nói.
""Ha."" – Triệu Kha đáp một tiếng cũng không hỏi nhiều.
""Tôi mang chút đồ ăn về."" – Tưởng Thừa mở vali hành lý ra, trong vali của cậu chỉ để một nửa quần áo của bản thân, còn nửa rương chứa đủ các loại đặc sản và ăn vặt, đều là của Cố Phi mua để cậu mang về, còn phân loại xong hết, đồ cho Hứa Hành Chi, của Triệu Kình, của Triệu Kha, còn cho bạn học.
""Lần này Hứa Hành Chi tới, tình huống của em gái thế nào?"" – Triệu Kha cầm đồ ăn bóc ra – ""Tôi với Triệu Kình cãi nhau một trận, qua Tết cũng chưa nói chuyện lại.""
""Rất tốt, lập tức liền có tiến bộ rồi, nhưng mà tiếp sau có thể sẽ có lặp lại và tạm ngừng, từ từ tới thôi, chủ yếu là tìm được phương pháp chính xác thì dễ xử lý"" – Tưởng Thừa nói – ""Loại chuyện này quả thực vẫn là phải người chuyên nghiệp một đối một có tính chất mũi nhọn mới được.""
"Vậy thì tốt." – Triệu Kha nói.
""Chị cậu về trường rồi à?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Về sớm rồi, cãi nhau xong nói nhìn thấy tôi liền muốn ói, đã trở về trường rồi."" – Triệu Kha nói.
""... Hai người cãi nhau cái gì hả?"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Không biết, từ nhỏ đã cãi nhau, hai năm này không đánh tôi đã tốt rồi"" – Triệu Kha nói – ""Bọn tôi bình thường cãi nhau còn không biết rốt cuộc vì cái gì, giữa chừng cứ bẻ lái, chém tới chém lui vẫn không biết vì cái gì.""
""Ha"" – Tưởng Thừa cảm thấy rất bái phục – ""Ở đây có đồ ăn vặt mua cho chị ấy, là tôi tự mình mang cho chị ấy, hay là cậu cầm qua thừa dịp giảng hòa thử xem?""
""Để tôi đi"" – Triệu Kha nói – ""Tôi bóc một nửa ra cho Trương Đan Đồng, sau đó còn lại cho Triệu Kình.""
Tưởng Thừa cười lên: ""Vẫn có thể còn thừa à?""
""Ít nhiều có thể còn thừa chút chứ, nhiều thế này mà."" – Triệu Kha nói.
Trước khai giảng hai ngày không có việc gì, Tưởng Thừa hẹn Hứa Hành Chi ra ăn cơm, đưa đồ, nhân tiện lần thứ hai bày tỏ cảm ơn.
Nhà Hứa Hành Chi ở bản địa, nhưng mà ngoại trừ ba, bốn ngày Tết âm lịch đó, anh ta vẫn luôn ở trường học.
""Sao lại khách sáo như thế."" – Hứa Hành Chi nói.
""Chạy một chuyến xa như vậy, lại là việc hao tâm tốn sức như thế"" – Tưởng Thừa nói – ""Đây vẫn coi như khách sáo đi.""
""Có điều là món thịt bò khô này, tôi quả thật là cảm thấy ăn ngon."" – Hứa Hành Chi cười cười.
""Ăn hết rồi bảo Cố Phi gửi chút nữa qua đây."" – Tưởng Thừa nói.
""Không cần"" – Hứa Hành Chi bóc túi ra, bốc một miếng nhỏ ra bỏ vào trong miệng – ""Tháng này tôi còn phải đi qua một chuyến nữa, bảo cậu ta mua để đấy chờ tôi đi.""
""Tháng này?"" – Tưởng Thừa ngẩn ra, bỗng nhiên có chút kích động – ""Lúc nào?""
""Thế nào"" – Hứa Hành Chi cười – ""Cậu muốn cùng tôi đi qua à?""
""Em..."" – Tưởng Thừa chợt tỉnh táo lại, phần kích động này của mình, không chỉ là vì Hứa Hành Chi chú trọng bệnh của Cố Miểu như thế, càng nhiều hơn là từ ""Đi qua"" này.
Muốn đi qua, chỉ tháng này, đi qua liền có thể gặp được Cố Phi.
""Em không đi."" – Tưởng Thừa cầm trà trái cây trên bàn qua uống một ngụm.
""Ừm"" – Hứa Hành Chi gật gật đầu – ""Cho cậu ta chút thời gian đi, có một số chuyện cần có đủ thời gian, cũng phải để ra đủ không gian mới có thể làm.""
Tưởng Thừa không nói ra, cậu vốn định hỏi Hứa Hành Chi một chút, trước đó đi với Cố Phi nói cái gì, nhưng ngẫm nghĩ vẫn không mở miệng.
Lời của Hứa Hành Chi rất có đạo lý, cậu nhất định phải để lại đủ thời gian cho Cố Phi, cho cậu ấy đủ không gian.
""Đi lần này, là cần dẫn Cố Miểu làm kiểm tra à?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Ừ"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cần kỹ càng tỉ mỉ làm một bài kiểm tra, còn có một vài trắc nghiệm, kết quả tôi cần mang về phân tích nữa.""
""Cảm ơn."" – Tưởng Thừa nói.
""Đừng khách sáo"" – Hứa Hành Chi liếc cậu một cái – ""Nếu không thì cậu tính một lần nói câu cảm ơn một trăm lần đi, tôi làm cái lịch Tết cảm ơn cậu, sau đó thì khỏi cần nói nữa rồi.""
Tưởng Thừa cười lên: ""Em chỉ là thật sự rất xúc động, nếu như không có anh, đứa trẻ này có thể cứ như vậy qua một đời rồi.""
""Là bởi vì có cậu."" – Hứa Hành Chi cười cười.
Đúng sao.
Đúng thì phải.
Đúng nhỉ.
May mà có cậu.
Tuyển thủ Tưởng Thừa vĩ đại!
Tưởng Thừa ngọt ngào cười với trà hoa quả nửa ngày.
Nhưng mà nếu như không có Cố Phi, Tưởng Thừa dựa từ trước ra sau lưng ghế, cậu bây giờ sẽ là cái dạng gì?
Tất cả mọi việc đều là ảnh hưởng lẫn nhau, may mà gặp được Cố Phi.
Ngày khai giảng thứ hai chính là Valentine, đối với rất nhiều người đang yêu xa cách kỳ nghỉ đông mà nói, đây quả là ban ơn của ông trời.
Buổi tối trước một ngày, hơn mười một giờ, điện thoại của Lỗ Thực và Trương Tề Tề đều vẫn sáng, đoán chừng là bị mắc kẹt gửi tin nhắn cho bạn gái.
Tưởng Thừa cầm lấy búp bê cầu nắng, bóp nhè nhẹ từng chút trong tay.
Cậu còn nhớ ngày hôm nay của một năm trước, thời điểm này.
Cậu đang ôn tập, Cố Phi ở rìa của ánh đèn vàng ấm áp nhìn cậu.
Kết quả bị Phan Trí giành mất thời điểm chúc mừng đầu tiên.
Nghĩ lại chuyện này, cậu liền muốn cười, trở mình hướng vô tường không tiếng động mà cười cả buổi.
Di động hôm nay cứ yên lặng.
Ngay cả Phan Trí cũng yên tĩnh, không ở thời điểm này gửi an ủi quái dị gì gì đó qua đây, cậu rất cảm ơn Phan Trí, kiểu bạn chí cốt EQ cao này, gặp được một người coi như là cậu may mắn.
Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Lúc qua không giờ, trong ký túc xá truyền tới hai âm thanh nhắc nhở đọc tin nhắn của di động.
Không cần nghĩ cũng biết là hai chỗ giường đối diện ấy, nhưng liền theo đó, di động của Tưởng Thừa cũng kêu một tiếng, có tin nhắn đến.
Cậu sững sờ một chút.
Tin nhắn này không thể nào là Cố Phi gửi, theo những gì cậu hiểu với Cố Phi, Cố Phi bây giờ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy đâu nhỉ.
Vậy chỉ có thể là Phan Trí rồi.
Vừa khen cậu ta EQ cao xong, lập tức liền bị vả mặt, cái tư vị này cũng là rất mỹ diệu rồi.
Nhưng sau khi nhấp mở di động nhìn thấy tin nhắn, cậu ngây ra một chút liền cười.
Tin nhắn là của Triệu Kha gửi qua.
– Nhanh, tùy tiện gửi cho tôi câu thoại
Tưởng Thừa vừa cười vừa gửi cho cậu ta một câu.
– Cậu điên à
Di động của Triệu Kha bên kia vang lên một tiếng, bốn cái di động trong ký túc xá, vang lên bốn lần, rất hoàn mỹ.
Cùng ngày Valentine, bất luận là lên lớp, hay là đi ăn cơm, đều có thể nhìn thấy hoa hồng và gương mặt tươi cười của các cô gái, nghe nói ký túc xá bên cạnh có nam sinh bày tỏ thành công với người cùng ký túc xá.
""Ngày không cách nào trôi qua."" – Triệu Kha nhìn di động, cậu ta chú ý mấy cái tên trong nhóm chat của trường học đều là đủ các loại liên quan lễ tình nhân.
""Kha à, cậu hôm nay không bày tỏ hả? Qua một học kỳ rồi á, qua nửa năm rồi nha, tổng cộng chỉ có bốn năm, qua nửa năm rồi nha"" – Tưởng Thừa hỏi – ""Cậu rõ là người đàn ông lề mề nhất tôi từng thấy.""
""Tôi còn chuẩn bị thi nghiên cứu đấy."" – Triệu Kha nhìn cậu.
""Cậu thi nghiên cứu có tác dụng cái rắm gì"" – Tưởng Thừa nói – ""Chị ấy lưu ban chờ cậu hả, chị ấy không tốt nghiệp à, nói không chừng đã lấy chồng rồi...""
Triệu Kha phắt một cái đứng dậy.
""Làm gì?"" – Tưởng Thừa giật nảy mình, vội vàng bảo vệ khay cơm trước mặt.
""Ăn nhanh"" – Triệu Kha nói – ""Ăn xong rồi cùng tôi đi mua hoa.""
""... Ha."" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
Triệu Kha giống như đột nhiên bị kích thích đến, hoặc là đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện mình đã lãng phí thời gian nửa năm rồi, nói chung là Tưởng Thừa vừa ăn cơm xong liền bị cậu ta kéo ra ngoài cổng trường.
Tiệm hoa bên ngoài trường học không ít, lúc này đều là biển hoa hồng, lớn có, nhỏ có, đủ loại tạo hình và màu sắc đều có.
Lần đầu tiên Tưởng Thừa biết Triệu Kha có lẽ là người mắc chứng cân nhắc nặng nhẹ, chọn lựa khó khăn.
Cứ vừa cầm hoa hồng, chọn lựa hai mươi phút còn chưa quyết định, hơn nữa có lẽ còn kiêm bệnh soi mói thời kỳ cuối, nắm lớn này, nắm nhỏ kia, bó nhiều này, bó ít kia, hoa nhiều nụ, hoa nở quá lớn...
""Cứ cái này đi"" – Tưởng Thừa túm lên một nắm nhìn nhìn – ""Lấy hộp sôcôla nữa...""
""Triệu Kha!"" – Bên ngoài tiệm có người gọi Triệu Kha một tiếng.
Tay của Triệu Kha khựng ở không trung.
Tưởng Thừa quay đầu qua, nhìn thấy Trương Đan Đồng ôm một bó hoa đứng ở ngoài tiệm cười với hai cậu.
""Làm sao giờ!"" – Triệu Kha không quay đầu, đè thấp giọng, nhỏ tiếng hỏi.
""Cầm cái này đi ra giao cho chị ấy"" – Tưởng Thừa cười cười với Trương Đan Đồng, quay đầu về, đem bó hoa trong tay nhét vào trong ngực Triệu Kha, lại từ trên kệ hàng hóa bên cạnh cầm một hộp socola nhét vào trong ngực cậu ta – ""Nói cậu thích chị ấy, để chị ấy làm bạn gái của cậu, sau đó đem hoa ở trong tay chị ấy lấy đi!""
""Cái gì?"" – Triệu Kha ngẩn ra, ánh mắt ra sức nhòm tới bên cạnh, nhưng mà lại không dám quay đầu, nhòm cả buổi đoán chừng cái gì cũng không nhòm được – ""Có người tặng hoa chị ấy rồi?""
""Nói thừa, loại ngày lễ tình nhân này, một nữ thần nếu ít có thể nhận được mười bó hoa, cậu không mở miệng nữa thật sự muộn mất"" – Tưởng Thừa túm lấy cánh tay cậu ta đem cậu ta quay một vòng về phía sau, đẩy một phát – ""Đi đi!""
Triệu Kha vừa quay người, Trương Đan Đồng ở bên ngoài lập tức cười đến cong cả lưng.
""Bạn của cậu xấu hổ à"" – Ông chủ tiệm hoa cũng cười không ngừng, nhìn Triệu Kha đi ra ngoài sau đó nói với Tưởng Thừa – ""Cậu thì sao? Mua hoa tặng bạn gái không?""
""Tôi..."" – Tưởng Thừa khựng lại một chút, chợt không biết nên làm sao trả lời vấn đề này.
Tôi không tặng, có chút kỳ quái.
Tôi không có, cái này nói không ra miệng được, hơn nữa cái đáp án này, bản thân cậu không thể chấp nhận.
""Hay là bạn trai hả?"" – Ông chủ lại cười nói – ""Bạn trai cũng phải tặng nha, hôm nay mấy người nam sinh qua đây mua hoa tặng bạn trai đấy, còn có người trước Tết đã dự định rồi.""
""Hả"" – Tưởng Thừa liếc nhìn ông chủ, nghĩ một chút cũng cười – ""Quá xa, cậu ấy không ở đây.""
""Như vậy à."" – Ông chủ không tiếp tục nói thêm nữa, cùng cậu nhìn ra bên ngoài.
Biểu hiện của Triệu Kha có lẽ tốt hơn so với Tưởng Thừa tưởng tượng, có lẽ là bằng bất cứ giá nào, lúc đứng bên cạnh Trương Đan Đồng nói chuyện lại có thể còn rất bình tĩnh tự nhiên.
Trương Đan Đồng vẫn đang cười, cuối cùng Triệu Kha chặn cầm lấy hoa trong tay của chị ấy, sau đó lúc đem hoa và sôcôla của mình đưa qua, Tưởng Thừa nhìn thấy chị ấy xấu hổ.
""Có hy vọng."" – Ông chủ nói.
""Đúng."" – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Quá trình bày tỏ và kết quả, Triệu Kha đều không nói chi tiết, đại khái không có đáp ứng tại chỗ, cũng không từ chối, Tưởng Thừa không hỏi, dù sao chỉ biết lúc Trương Đan Đồng ôm hoa vẫy vẫy tay với cậu ta, quay người đi, vẫn luôn cười rất vui vẻ.
""Tôi bắt đầu từ hôm nay."" – Triệu Kha nói.
""Hửm?"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Theo đuổi cô ấy."" – Triệu Kha nói.
""Cố lên."" – Tưởng Thừa vỗ vỗ cánh tay cậu ta.
Cố lên.
Con người chính là như vậy, nghĩ tới, nghĩ lui, chần chừ đến, chần chừ đi, cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt, chưa đủ dũng khí, thực ra chỉ cần bước ra một bước ấy, liền sẽ phát hiện kỳ thực hết thảy toàn bộ từ lâu đã chuẩn bị tốt rồi.
Cậu cười cười, cầm di động ra, chọn mở vòng bạn bè.
Vòng bạn bè gần giống với xung quanh mình, một đống liên quan lễ tình nhân.
Hôm nay cậu không đăng trên vòng bạn bè, lật một cái, Cố Phi cũng không đăng.
Song lúc buổi tối cùng với Triệu Kha đi thư viện, cậu nhìn thấy Cố Phi đăng một tin.
Chỉ có biểu tượng một cái mặt trời nhỏ.
Cậu cười cười, ở phía dưới trả lời lại một cái mặt trời nhỏ.
Sau khi ở thư viện tìm thấy chỗ ngồi xong, cậu lại mở WeChat liếc một cái, phát hiện có một tin trả lời, lúc chọn mở ra nhìn thấy Cố Phi trả lời cho cậu một mặt trời nhỏ.
Cậu "chậc" một tiếng, lại trả lời một mặt trời nhỏ qua.
Qua một lúc, Cố Phi lại trả về cho cậu một mặt trời nhỏ qua.
Tưởng Thừa cười cả buổi, mới mở sách ra bắt đậu xem.
Cả một kỳ nghỉ đông, cậu ngay cả liếc nhìn sách cũng không nhìn, đừng nói đọc sách, trong đầu cậu bất kể nội dung liên quan đến chuyên ngành cũng chưa từng xuất hiện.
Đây chính là vì sao không thể yêu sớm, dễ làm lỡ việc, rối loạn tâm trạng người ta.
Chậc.
Tưởng Thừa hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, lại nhắm mặt lại định thần một chút, sau đó đem tầm mắt cố định trong phạm vi trang sách.
Cậu phải bắt đầu sinh hoạt của học kỳ này, lên lớp học tập, đọc sách thư viện, làm thuê, ngoại trừ kiến thức tâm lý học tạm thời không cần nhồi nhét, hết thảy những cái khác, cậu đều phải khôi phục bộ dáng ban đầu.
Sau đó, chờ Cố Phi mở mắt ra.
Lúc từ thư viện đi ra, cậu vừa ngáp vừa mở di động ra, di động rung một cái trước đó, cậu cũng không chú ý nhìn xem.
Chính xác mà nói, lúc cậu chuyên tâm đọc sách cảm giác được cái rung này, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại cái rung này là cái gì.
Là tin nhắn của Phan Trí gửi qua.
– Hai cậu trong vòng bạn bè ngày qua ngày lại còn muốn chút mặt mũi hay không!
Tưởng Thừa ngẩn ra một chút, chọn mở vòng bạn bè, nhìn thấy một chuỗi mặt trời nhỏ của cậu và Cố Phi ""cậu qua tôi lại"", tức thì cười vui vẻ một trận, cười xong lại bỗng nhiên có chút xấu hổ.
– Cút, chỉ cậu có óc nghĩ nhiều thế
– Tôi chỉ xem trò vui.jpg
Cả kỳ nghỉ đông đều không đọc sách, một buổi tối này đột nhiên đi vào trạng thái học tập, Tưởng Thừa lại cảm thấy có chút mệt, trở về ký túc xá cũng không cùng Triệu Kha bọn họ chém gió, trực tiếp lên giường nằm xuống.
Có điều là Triệu Kha từ buổi chiều sau khi bày tỏ, cho tới giờ đều là vẻ mặt ngẩn ngơ, lúc này đoán chừng tán dóc cũng tán không nổi.
Tưởng Thừa nhắm mắt lại, trở mình, lại ngồi dậy.
Xuống giường cầm cây bút trong ngăn kéo, còn có cuốn vở ghi chép mới lại bò về giường.
Cậu nằm sấp ở trên gối lật mở quyển ghi chép, miết bút vận khí một lúc, sau đó viết một hàng chữ.
Ngày 14 tháng 2, trời trong. Cố Phi đăng trên vòng bạn bè, Tưởng Thừa Thừa trả lời
Chưa viết xong cậu đã ngừng bút.
Đã rất lâu rồi, cậu không chú ý qua chữ của mình, lúc này tập trung tinh thần mới phát hiện, chữ của mình, không biết lúc nào, lại thay đổi như cũ rồi.
Xấu quá.
Quả là... xấu quá.
Cậu chần chừ một chút, đem một trang này xé đi.
Sau khi ở trên trang giấy tiếp theo luyện tập mấy lần, mới thử tập trung tinh thần, bắt đầu viết.
Ngày 18 tháng 2
18 cái quỷ mày á! Tưởng Thừa trợn mắt nhìn ngày tháng này, quả là phục sát đất với mình luôn.
Thế là lần thứ hai xé đi trang này.
Nhắm mắt lại chờ một chút sau đó đặt bút lần nữa.
18 tháng 2
""Tao đệt ông nội mày nha!"" – Tưởng Thừa ném bút một cái, nén giọng chửi một câu.
""Xin mời cậu bắt đầu biểu diễn."" – Triệu Kha ở giường bên cạnh cười nói.
""Làm sao xé giấy chơi còn có thể xé đến phát cáu rồi hả?"" – Trương Tề Tề hỏi.
""Các cậu có thử qua chưa, lúc nằm mơ, quay số điện thoại, làm sao cũng quay không được, bất luận cậu cẩn thận ấn từng số thế nào, chung quy sẽ sai?"" – Tưởng Thừa ngồi dậy, dựa vào tường.
""Từng có"" – Lỗ Thực nói ngay – ""Đừng nói một số di động, tôi trong mơ muốn báo cảnh sát, quay số 110 cũng có thể liên tục sai!""
""Tôi cũng thường xuyên"" – Trương Tề Tề nói – ""Có lúc có thể thẳng tới khi làm cho tôi nôn nóng mà tỉnh.""
""Vậy các cậu chắc đã có thể hiểu tôi rồi."" – Tưởng Thừa thở dài.
""Không thể hiểu"" – Giọng của Triệu Kha truyền tới – ""Cậu bây giờ đang tỉnh lắm.""
Mấy người ký túc xá ngây ra một chút, cả bọn cười lên, cười thành một đám.
Tưởng Thừa sượng mặt một lúc cũng cười lên theo: ""Đệt!""
Thực ra cậu chỉ là muốn viết nhật ký cũng không coi là nhật ký, cũng không viết nội dung gì dư thừa, chỉ là ghi lại mỗi ngày cậu và Cố Phi có liên hệ hay không, Cố Phi có động tác gì, vòng bạn bè đăng nội dung gì, còn có những thứ gì đó của mình đăng.
Cho tới khi Cố Phi tới tìm cậu, lúc đến nói ra câu ""Thừa ca, chúng ta huề nhau đi"".
Cái thứ này đã gọi Cố Bá Thiên* tỉnh giấc.
*霸 – Bá: trùm, bá chủ...
天 – Thiên: trời...
Nhưng mà sự thật chứng minh, cậu có lẽ là không thích hợp dùng bút, chỉ một dòng chữ có thể xé mấy tờ, dùng chưa tới một tháng, quyển vở này đã xé trụi rồi.
Cuối cùng cậu vẫn mở notepad trên di động ra.
Vào ngày hôm nay, trong một cột đặt xuống một hàng chữ.
Trời trong. Cố Phi đăng vòng bạn bè, một mặt trời. Tưởng Thừa trả lời, một mặt trời. Qua lại bốn lần.
""Mèo này quả nhiên là sợ lạnh nhỉ"" – Mẹ cậu nhìn mèo con xấu xí cuộn ở trước lò sưởi điện híp mắt – ""Trong phòng ấm áp như thế còn muốn tìm lửa.""
""Đều như thế"" – Cố Phi cúi đầu nhìn di động – ""Lý Viêm nói mua cho cái nhà mèo, lát nữa cầm qua, có mái nhà, có thể càng ấm chút.""
""Con mèo này gọi là gì ấy nhỉ?"" – Mẹ cậu hỏi – ""Ngày đó hỏi con, con cũng không nói.""
Cố Phi liếc nhìn mẹ cậu: ""Nhị Miểu gọi nó là Thừa ca, mẹ gọi nó Meo meo thì được rồi.""
""Con bé này thích Tưởng Thừa nhỉ"" – Mẹ cậu cười lên – ""Mẹ không gọi nó Meo meo, mẹ muốn gọi nó... Miêu miêu! Miêu —— miêu ——""
Cố Phi không nói nữa, ánh mắt hạ xuống trên màn hình di động.
Con mèo này, không chỉ giúp đỡ đối với Cố Miểu, hình như cũng có chỗ giúp đối với mẹ cậu, khiến mẹ cậu đem trái tim thiếu nữ của mình từ trên người chồng chuyển một phần đặt tới trên người mèo.
Trên di động của Cố Phi mở ra giao diện... tường bày tỏ của Đại học R.
Cậu có lúc không có việc gì sẽ mở lật mấy trang, không chỉ là tường bày tỏ, mấy cái phòng chat công cộng của Đại học R, cậu đều để ý tới, không có việc gì lật coi thử sẽ cảm thấy gần Tưởng Thừa một chút.
Từ lễ tình nhân trôi qua đến giờ cũng đã nửa tháng rồi, những sôi trào đó trong lòng mọi người dường như đều vẫn chưa qua đi, trên tường bày tỏ ở khoảng thời gian này gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người thổ lộ với Tưởng Thừa.
Vốn cũng không cảm thấy có gì cả, Tưởng Thừa luôn được nữ sinh thích.
Nhưng ngày hôm nay trên tường bày tỏ lại có nam sinh để lại lời nhắn cho Tưởng Thừa, mà còn trực tiếp báo lớp của mình, chỉ là không nói tên, điều này khiến cậu hết sức khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Nhưng mà... lập trường chỗ nào để khó chịu đây.
Thời gian này là giày vò nhất.
Cậu đặt di động sang bên cạnh, dựa vào trên ghế ngửa mặt nhắm mắt lại một lúc, sau đó lại đứng lên, mặc áo khoác vào.
""Ra ngoài à?"" – Mẹ cậu hỏi.
""Vâng"" – Cố Phi đáp một tiếng – ""Nhờ mẹ chút, Lý Viêm tới bảo cậu ta gọi điện thoại cho con.""
""Ồ."" – Mẹ cậu nói.
Ra cửa rồi chính là gió bấc thốc đầu, cậu kéo kéo cổ áo, đi lấy tiểu màn thầu mở ra, lái thẳng qua phòng thuê bên kia.
Cậu bây giờ gần như mỗi ngày đều sẽ đi tới phòng thuê nán lại một lúc, lúc Tưởng Thừa ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy rất nhiều chuyện cậu nghĩ không rõ ràng, nhưng mà bây giờ Tưởng Thừa không ở bên cạnh cậu, cậu vẫn muốn ở lại chỗ có vết tích của cậu ấy.
Hơn nữa ngày mai Hứa Hành Chi sắp qua đây, cậu muốn thu dọn phòng thuê một chút, nếu như phải nói chuyện hoặc là đơn độc tương tác với Cố Miểu, đến bên này làm thuận tiện hơn so với phải về trong nhà.
Kỳ thực phòng rất sạch sẽ, sau khi cậu đem bàn ghế gì đó chùi một lượt, thì hoàn toàn không có gì có thể thu dọn.
Thế là cậu duỗi eo uể oải, đi vào trong phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn học.
Ở đây còn đống sách rất nhiều của Tưởng Thừa, sách vở gì đó trước đây làm, Tưởng Thừa cũng không cho phép vứt, nói là lưu lại làm kỷ niệm, kỷ niệm những ngày không cần mạng.
Cậu cười cười, chụp chụp ảnh ở trên một đống sách bỏ đi.
Lúc thu tay về kéo đổ sách bên cạnh, rầm một cái đổ cả một bàn.
""Ai da."" – Cậu thở dài, từng quyển từng quyển mà cầm sách lên, lần nữa đặt xuống cùng một chỗ.
Trong một quyển vở bìa mềm trượt ra một tờ giấy, lúc cậu đang muốn đem tờ giấy kẹp lại, lướt tới một dòng chữ trên giấy.
Hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.
Đây là lần thứ ba, ngồi tàu hỏa rời đi.
Mỗi một lần, người bên cạnh đều không giống nhau, tâm trạng cũng không giống, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ thì cảm nhận cũng hoàn toàn không giống.
Tưởng Thừa nhấp một ngụm nước uống, mình đây cũng xem là đã trải qua khá phong phú.
Từ ngày ấy bị ném về nơi này đến nay, bất luận là cuộc sống, tình cảm, hay là tâm tình, đều đã hoàn toàn thay đổi, đây chắc là một khởi đầu mà ai cũng không đoán trước được.
Tưởng Thừa chẳng hề hối hận tất cả lựa chọn của mình, mỗi một lựa chọn, mỗi một quyết định, bất kể sau đó sẽ phát sinh cái gì, cậu đều sẽ không hối hận.
Cứ dữ dội như thế.
Cậu đem bình đồ uống duỗi tới bên cạnh, gõ gõ trên bình đồ uống của Phan Trí: ""Cạn ly.""
""Tùy ý thôi"" – Phan Trí liếc nhìn cậu – ""Đây là một bình lớn đấy.""
Tưởng Thừa cười cười, uống một ngụm.
Phan Trí cũng theo cậu uống một ngụm: ""Chúc thuận lợi.""
Lúc xe tới ga, Tưởng Thừa gửi tin nhắn cho Cố Phi.
– Bọn tôi tới rồi, cả đường thuận lợi, bây giờ trở về trường
– Thật tốt, tôi đang dẫn Nhị Miểu đốt pháo hoa đây
– Giúp tôi đốt hai cái đi
– Được
Gửi xong tin nhắn, Tưởng Thừa liền nhanh chóng thoát ra, mắt cũng không nhìn lên nữa, cũng sợ ngón tay mình đụng tới chỗ nào, giao diện sẽ bật lên.
Trên giao diện là hai tin nhắn không nhận được trả lời gửi tới Cố Phi, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ khó chịu.
Mặc dù bây giờ đã qua rồi, cậu cũng xác định bước tiếp theo nên đi thế nào, nhưng mà lúc nhìn thấy hai tin nhắn ấy, lập tức loại cảm thụ cả người đều hỗn loạn một đống sẽ mãnh liệt tuôn ra.
Sau khi cùng với Phan Trí đi ăn cơm, cậu trở về trường học.
Cậu chẳng được xem là người trở về trường học sớm, trong trường đã có thể nhìn thấy không ít sinh viên, trong ký túc xá đã có sinh viên đi tới đi lui.
Ngay cả ký túc xá bọn họ, cậu cũng không xem là người tới sớm.
Lúc đẩy cửa ra nhìn thấy Triệu Kha, cậu cảm thấy rõ là rất kỳ lạ: ""Cậu trở lại lúc nào thế? Tin nhắn lần trước không phải nói qua Valentine mới về sao?""
""Kế hoạch có biến"" – Triệu Kha nói – ""Hôm nay, Trương Đan Đồng đột nhiên trở về trường học rồi, tôi liền lập tức trả lại vé rồi mua vé hôm nay.""
""Sau đó thì sao?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Sau đó cái gì."" – Triệu Kha nói.
""Chị ấy trở về trường rồi, cậu cũng lập tức về theo, sau đó cậu nằm ở trong ký túc xá?"" – Tưởng Thừa nói.
""Nếu không thì sao?"" – Triệu Kha nhìn cậu.
""... Tôi không biết"" – Tưởng Thừa chắp tay hành lễ với cậu ta – ""Chỉ muốn nói một câu, cậu thật có sáng kiến nha.""
""Tôi còn định hỏi cậu đấy"" – Triệu Kha xuống giường – ""Tại sao không qua Valentine hẵng về?""
""Bây giờ còn không biết phải trải qua ngày lễ này như thế nào."" – Tưởng Thừa nói.
""Ha."" – Triệu Kha đáp một tiếng cũng không hỏi nhiều.
""Tôi mang chút đồ ăn về."" – Tưởng Thừa mở vali hành lý ra, trong vali của cậu chỉ để một nửa quần áo của bản thân, còn nửa rương chứa đủ các loại đặc sản và ăn vặt, đều là của Cố Phi mua để cậu mang về, còn phân loại xong hết, đồ cho Hứa Hành Chi, của Triệu Kình, của Triệu Kha, còn cho bạn học.
""Lần này Hứa Hành Chi tới, tình huống của em gái thế nào?"" – Triệu Kha cầm đồ ăn bóc ra – ""Tôi với Triệu Kình cãi nhau một trận, qua Tết cũng chưa nói chuyện lại.""
""Rất tốt, lập tức liền có tiến bộ rồi, nhưng mà tiếp sau có thể sẽ có lặp lại và tạm ngừng, từ từ tới thôi, chủ yếu là tìm được phương pháp chính xác thì dễ xử lý"" – Tưởng Thừa nói – ""Loại chuyện này quả thực vẫn là phải người chuyên nghiệp một đối một có tính chất mũi nhọn mới được.""
"Vậy thì tốt." – Triệu Kha nói.
""Chị cậu về trường rồi à?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Về sớm rồi, cãi nhau xong nói nhìn thấy tôi liền muốn ói, đã trở về trường rồi."" – Triệu Kha nói.
""... Hai người cãi nhau cái gì hả?"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Không biết, từ nhỏ đã cãi nhau, hai năm này không đánh tôi đã tốt rồi"" – Triệu Kha nói – ""Bọn tôi bình thường cãi nhau còn không biết rốt cuộc vì cái gì, giữa chừng cứ bẻ lái, chém tới chém lui vẫn không biết vì cái gì.""
""Ha"" – Tưởng Thừa cảm thấy rất bái phục – ""Ở đây có đồ ăn vặt mua cho chị ấy, là tôi tự mình mang cho chị ấy, hay là cậu cầm qua thừa dịp giảng hòa thử xem?""
""Để tôi đi"" – Triệu Kha nói – ""Tôi bóc một nửa ra cho Trương Đan Đồng, sau đó còn lại cho Triệu Kình.""
Tưởng Thừa cười lên: ""Vẫn có thể còn thừa à?""
""Ít nhiều có thể còn thừa chút chứ, nhiều thế này mà."" – Triệu Kha nói.
Trước khai giảng hai ngày không có việc gì, Tưởng Thừa hẹn Hứa Hành Chi ra ăn cơm, đưa đồ, nhân tiện lần thứ hai bày tỏ cảm ơn.
Nhà Hứa Hành Chi ở bản địa, nhưng mà ngoại trừ ba, bốn ngày Tết âm lịch đó, anh ta vẫn luôn ở trường học.
""Sao lại khách sáo như thế."" – Hứa Hành Chi nói.
""Chạy một chuyến xa như vậy, lại là việc hao tâm tốn sức như thế"" – Tưởng Thừa nói – ""Đây vẫn coi như khách sáo đi.""
""Có điều là món thịt bò khô này, tôi quả thật là cảm thấy ăn ngon."" – Hứa Hành Chi cười cười.
""Ăn hết rồi bảo Cố Phi gửi chút nữa qua đây."" – Tưởng Thừa nói.
""Không cần"" – Hứa Hành Chi bóc túi ra, bốc một miếng nhỏ ra bỏ vào trong miệng – ""Tháng này tôi còn phải đi qua một chuyến nữa, bảo cậu ta mua để đấy chờ tôi đi.""
""Tháng này?"" – Tưởng Thừa ngẩn ra, bỗng nhiên có chút kích động – ""Lúc nào?""
""Thế nào"" – Hứa Hành Chi cười – ""Cậu muốn cùng tôi đi qua à?""
""Em..."" – Tưởng Thừa chợt tỉnh táo lại, phần kích động này của mình, không chỉ là vì Hứa Hành Chi chú trọng bệnh của Cố Miểu như thế, càng nhiều hơn là từ ""Đi qua"" này.
Muốn đi qua, chỉ tháng này, đi qua liền có thể gặp được Cố Phi.
""Em không đi."" – Tưởng Thừa cầm trà trái cây trên bàn qua uống một ngụm.
""Ừm"" – Hứa Hành Chi gật gật đầu – ""Cho cậu ta chút thời gian đi, có một số chuyện cần có đủ thời gian, cũng phải để ra đủ không gian mới có thể làm.""
Tưởng Thừa không nói ra, cậu vốn định hỏi Hứa Hành Chi một chút, trước đó đi với Cố Phi nói cái gì, nhưng ngẫm nghĩ vẫn không mở miệng.
Lời của Hứa Hành Chi rất có đạo lý, cậu nhất định phải để lại đủ thời gian cho Cố Phi, cho cậu ấy đủ không gian.
""Đi lần này, là cần dẫn Cố Miểu làm kiểm tra à?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Ừ"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cần kỹ càng tỉ mỉ làm một bài kiểm tra, còn có một vài trắc nghiệm, kết quả tôi cần mang về phân tích nữa.""
""Cảm ơn."" – Tưởng Thừa nói.
""Đừng khách sáo"" – Hứa Hành Chi liếc cậu một cái – ""Nếu không thì cậu tính một lần nói câu cảm ơn một trăm lần đi, tôi làm cái lịch Tết cảm ơn cậu, sau đó thì khỏi cần nói nữa rồi.""
Tưởng Thừa cười lên: ""Em chỉ là thật sự rất xúc động, nếu như không có anh, đứa trẻ này có thể cứ như vậy qua một đời rồi.""
""Là bởi vì có cậu."" – Hứa Hành Chi cười cười.
Đúng sao.
Đúng thì phải.
Đúng nhỉ.
May mà có cậu.
Tuyển thủ Tưởng Thừa vĩ đại!
Tưởng Thừa ngọt ngào cười với trà hoa quả nửa ngày.
Nhưng mà nếu như không có Cố Phi, Tưởng Thừa dựa từ trước ra sau lưng ghế, cậu bây giờ sẽ là cái dạng gì?
Tất cả mọi việc đều là ảnh hưởng lẫn nhau, may mà gặp được Cố Phi.
Ngày khai giảng thứ hai chính là Valentine, đối với rất nhiều người đang yêu xa cách kỳ nghỉ đông mà nói, đây quả là ban ơn của ông trời.
Buổi tối trước một ngày, hơn mười một giờ, điện thoại của Lỗ Thực và Trương Tề Tề đều vẫn sáng, đoán chừng là bị mắc kẹt gửi tin nhắn cho bạn gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Thừa cầm lấy búp bê cầu nắng, bóp nhè nhẹ từng chút trong tay.
Cậu còn nhớ ngày hôm nay của một năm trước, thời điểm này.
Cậu đang ôn tập, Cố Phi ở rìa của ánh đèn vàng ấm áp nhìn cậu.
Kết quả bị Phan Trí giành mất thời điểm chúc mừng đầu tiên.
Nghĩ lại chuyện này, cậu liền muốn cười, trở mình hướng vô tường không tiếng động mà cười cả buổi.
Di động hôm nay cứ yên lặng.
Ngay cả Phan Trí cũng yên tĩnh, không ở thời điểm này gửi an ủi quái dị gì gì đó qua đây, cậu rất cảm ơn Phan Trí, kiểu bạn chí cốt EQ cao này, gặp được một người coi như là cậu may mắn.
Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Lúc qua không giờ, trong ký túc xá truyền tới hai âm thanh nhắc nhở đọc tin nhắn của di động.
Không cần nghĩ cũng biết là hai chỗ giường đối diện ấy, nhưng liền theo đó, di động của Tưởng Thừa cũng kêu một tiếng, có tin nhắn đến.
Cậu sững sờ một chút.
Tin nhắn này không thể nào là Cố Phi gửi, theo những gì cậu hiểu với Cố Phi, Cố Phi bây giờ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy đâu nhỉ.
Vậy chỉ có thể là Phan Trí rồi.
Vừa khen cậu ta EQ cao xong, lập tức liền bị vả mặt, cái tư vị này cũng là rất mỹ diệu rồi.
Nhưng sau khi nhấp mở di động nhìn thấy tin nhắn, cậu ngây ra một chút liền cười.
Tin nhắn là của Triệu Kha gửi qua.
– Nhanh, tùy tiện gửi cho tôi câu thoại
Tưởng Thừa vừa cười vừa gửi cho cậu ta một câu.
– Cậu điên à
Di động của Triệu Kha bên kia vang lên một tiếng, bốn cái di động trong ký túc xá, vang lên bốn lần, rất hoàn mỹ.
Cùng ngày Valentine, bất luận là lên lớp, hay là đi ăn cơm, đều có thể nhìn thấy hoa hồng và gương mặt tươi cười của các cô gái, nghe nói ký túc xá bên cạnh có nam sinh bày tỏ thành công với người cùng ký túc xá.
""Ngày không cách nào trôi qua."" – Triệu Kha nhìn di động, cậu ta chú ý mấy cái tên trong nhóm chat của trường học đều là đủ các loại liên quan lễ tình nhân.
""Kha à, cậu hôm nay không bày tỏ hả? Qua một học kỳ rồi á, qua nửa năm rồi nha, tổng cộng chỉ có bốn năm, qua nửa năm rồi nha"" – Tưởng Thừa hỏi – ""Cậu rõ là người đàn ông lề mề nhất tôi từng thấy.""
""Tôi còn chuẩn bị thi nghiên cứu đấy."" – Triệu Kha nhìn cậu.
""Cậu thi nghiên cứu có tác dụng cái rắm gì"" – Tưởng Thừa nói – ""Chị ấy lưu ban chờ cậu hả, chị ấy không tốt nghiệp à, nói không chừng đã lấy chồng rồi...""
Triệu Kha phắt một cái đứng dậy.
""Làm gì?"" – Tưởng Thừa giật nảy mình, vội vàng bảo vệ khay cơm trước mặt.
""Ăn nhanh"" – Triệu Kha nói – ""Ăn xong rồi cùng tôi đi mua hoa.""
""... Ha."" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
Triệu Kha giống như đột nhiên bị kích thích đến, hoặc là đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện mình đã lãng phí thời gian nửa năm rồi, nói chung là Tưởng Thừa vừa ăn cơm xong liền bị cậu ta kéo ra ngoài cổng trường.
Tiệm hoa bên ngoài trường học không ít, lúc này đều là biển hoa hồng, lớn có, nhỏ có, đủ loại tạo hình và màu sắc đều có.
Lần đầu tiên Tưởng Thừa biết Triệu Kha có lẽ là người mắc chứng cân nhắc nặng nhẹ, chọn lựa khó khăn.
Cứ vừa cầm hoa hồng, chọn lựa hai mươi phút còn chưa quyết định, hơn nữa có lẽ còn kiêm bệnh soi mói thời kỳ cuối, nắm lớn này, nắm nhỏ kia, bó nhiều này, bó ít kia, hoa nhiều nụ, hoa nở quá lớn...
""Cứ cái này đi"" – Tưởng Thừa túm lên một nắm nhìn nhìn – ""Lấy hộp sôcôla nữa...""
""Triệu Kha!"" – Bên ngoài tiệm có người gọi Triệu Kha một tiếng.
Tay của Triệu Kha khựng ở không trung.
Tưởng Thừa quay đầu qua, nhìn thấy Trương Đan Đồng ôm một bó hoa đứng ở ngoài tiệm cười với hai cậu.
""Làm sao giờ!"" – Triệu Kha không quay đầu, đè thấp giọng, nhỏ tiếng hỏi.
""Cầm cái này đi ra giao cho chị ấy"" – Tưởng Thừa cười cười với Trương Đan Đồng, quay đầu về, đem bó hoa trong tay nhét vào trong ngực Triệu Kha, lại từ trên kệ hàng hóa bên cạnh cầm một hộp socola nhét vào trong ngực cậu ta – ""Nói cậu thích chị ấy, để chị ấy làm bạn gái của cậu, sau đó đem hoa ở trong tay chị ấy lấy đi!""
""Cái gì?"" – Triệu Kha ngẩn ra, ánh mắt ra sức nhòm tới bên cạnh, nhưng mà lại không dám quay đầu, nhòm cả buổi đoán chừng cái gì cũng không nhòm được – ""Có người tặng hoa chị ấy rồi?""
""Nói thừa, loại ngày lễ tình nhân này, một nữ thần nếu ít có thể nhận được mười bó hoa, cậu không mở miệng nữa thật sự muộn mất"" – Tưởng Thừa túm lấy cánh tay cậu ta đem cậu ta quay một vòng về phía sau, đẩy một phát – ""Đi đi!""
Triệu Kha vừa quay người, Trương Đan Đồng ở bên ngoài lập tức cười đến cong cả lưng.
""Bạn của cậu xấu hổ à"" – Ông chủ tiệm hoa cũng cười không ngừng, nhìn Triệu Kha đi ra ngoài sau đó nói với Tưởng Thừa – ""Cậu thì sao? Mua hoa tặng bạn gái không?""
""Tôi..."" – Tưởng Thừa khựng lại một chút, chợt không biết nên làm sao trả lời vấn đề này.
Tôi không tặng, có chút kỳ quái.
Tôi không có, cái này nói không ra miệng được, hơn nữa cái đáp án này, bản thân cậu không thể chấp nhận.
""Hay là bạn trai hả?"" – Ông chủ lại cười nói – ""Bạn trai cũng phải tặng nha, hôm nay mấy người nam sinh qua đây mua hoa tặng bạn trai đấy, còn có người trước Tết đã dự định rồi.""
""Hả"" – Tưởng Thừa liếc nhìn ông chủ, nghĩ một chút cũng cười – ""Quá xa, cậu ấy không ở đây.""
""Như vậy à."" – Ông chủ không tiếp tục nói thêm nữa, cùng cậu nhìn ra bên ngoài.
Biểu hiện của Triệu Kha có lẽ tốt hơn so với Tưởng Thừa tưởng tượng, có lẽ là bằng bất cứ giá nào, lúc đứng bên cạnh Trương Đan Đồng nói chuyện lại có thể còn rất bình tĩnh tự nhiên.
Trương Đan Đồng vẫn đang cười, cuối cùng Triệu Kha chặn cầm lấy hoa trong tay của chị ấy, sau đó lúc đem hoa và sôcôla của mình đưa qua, Tưởng Thừa nhìn thấy chị ấy xấu hổ.
""Có hy vọng."" – Ông chủ nói.
""Đúng."" – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Quá trình bày tỏ và kết quả, Triệu Kha đều không nói chi tiết, đại khái không có đáp ứng tại chỗ, cũng không từ chối, Tưởng Thừa không hỏi, dù sao chỉ biết lúc Trương Đan Đồng ôm hoa vẫy vẫy tay với cậu ta, quay người đi, vẫn luôn cười rất vui vẻ.
""Tôi bắt đầu từ hôm nay."" – Triệu Kha nói.
""Hửm?"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Theo đuổi cô ấy."" – Triệu Kha nói.
""Cố lên."" – Tưởng Thừa vỗ vỗ cánh tay cậu ta.
Cố lên.
Con người chính là như vậy, nghĩ tới, nghĩ lui, chần chừ đến, chần chừ đi, cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt, chưa đủ dũng khí, thực ra chỉ cần bước ra một bước ấy, liền sẽ phát hiện kỳ thực hết thảy toàn bộ từ lâu đã chuẩn bị tốt rồi.
Cậu cười cười, cầm di động ra, chọn mở vòng bạn bè.
Vòng bạn bè gần giống với xung quanh mình, một đống liên quan lễ tình nhân.
Hôm nay cậu không đăng trên vòng bạn bè, lật một cái, Cố Phi cũng không đăng.
Song lúc buổi tối cùng với Triệu Kha đi thư viện, cậu nhìn thấy Cố Phi đăng một tin.
Chỉ có biểu tượng một cái mặt trời nhỏ.
Cậu cười cười, ở phía dưới trả lời lại một cái mặt trời nhỏ.
Sau khi ở thư viện tìm thấy chỗ ngồi xong, cậu lại mở WeChat liếc một cái, phát hiện có một tin trả lời, lúc chọn mở ra nhìn thấy Cố Phi trả lời cho cậu một mặt trời nhỏ.
Cậu "chậc" một tiếng, lại trả lời một mặt trời nhỏ qua.
Qua một lúc, Cố Phi lại trả về cho cậu một mặt trời nhỏ qua.
Tưởng Thừa cười cả buổi, mới mở sách ra bắt đậu xem.
Cả một kỳ nghỉ đông, cậu ngay cả liếc nhìn sách cũng không nhìn, đừng nói đọc sách, trong đầu cậu bất kể nội dung liên quan đến chuyên ngành cũng chưa từng xuất hiện.
Đây chính là vì sao không thể yêu sớm, dễ làm lỡ việc, rối loạn tâm trạng người ta.
Chậc.
Tưởng Thừa hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, lại nhắm mặt lại định thần một chút, sau đó đem tầm mắt cố định trong phạm vi trang sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu phải bắt đầu sinh hoạt của học kỳ này, lên lớp học tập, đọc sách thư viện, làm thuê, ngoại trừ kiến thức tâm lý học tạm thời không cần nhồi nhét, hết thảy những cái khác, cậu đều phải khôi phục bộ dáng ban đầu.
Sau đó, chờ Cố Phi mở mắt ra.
Lúc từ thư viện đi ra, cậu vừa ngáp vừa mở di động ra, di động rung một cái trước đó, cậu cũng không chú ý nhìn xem.
Chính xác mà nói, lúc cậu chuyên tâm đọc sách cảm giác được cái rung này, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại cái rung này là cái gì.
Là tin nhắn của Phan Trí gửi qua.
– Hai cậu trong vòng bạn bè ngày qua ngày lại còn muốn chút mặt mũi hay không!
Tưởng Thừa ngẩn ra một chút, chọn mở vòng bạn bè, nhìn thấy một chuỗi mặt trời nhỏ của cậu và Cố Phi ""cậu qua tôi lại"", tức thì cười vui vẻ một trận, cười xong lại bỗng nhiên có chút xấu hổ.
– Cút, chỉ cậu có óc nghĩ nhiều thế
– Tôi chỉ xem trò vui.jpg
Cả kỳ nghỉ đông đều không đọc sách, một buổi tối này đột nhiên đi vào trạng thái học tập, Tưởng Thừa lại cảm thấy có chút mệt, trở về ký túc xá cũng không cùng Triệu Kha bọn họ chém gió, trực tiếp lên giường nằm xuống.
Có điều là Triệu Kha từ buổi chiều sau khi bày tỏ, cho tới giờ đều là vẻ mặt ngẩn ngơ, lúc này đoán chừng tán dóc cũng tán không nổi.
Tưởng Thừa nhắm mắt lại, trở mình, lại ngồi dậy.
Xuống giường cầm cây bút trong ngăn kéo, còn có cuốn vở ghi chép mới lại bò về giường.
Cậu nằm sấp ở trên gối lật mở quyển ghi chép, miết bút vận khí một lúc, sau đó viết một hàng chữ.
Ngày 14 tháng 2, trời trong. Cố Phi đăng trên vòng bạn bè, Tưởng Thừa Thừa trả lời
Chưa viết xong cậu đã ngừng bút.
Đã rất lâu rồi, cậu không chú ý qua chữ của mình, lúc này tập trung tinh thần mới phát hiện, chữ của mình, không biết lúc nào, lại thay đổi như cũ rồi.
Xấu quá.
Quả là... xấu quá.
Cậu chần chừ một chút, đem một trang này xé đi.
Sau khi ở trên trang giấy tiếp theo luyện tập mấy lần, mới thử tập trung tinh thần, bắt đầu viết.
Ngày 18 tháng 2
18 cái quỷ mày á! Tưởng Thừa trợn mắt nhìn ngày tháng này, quả là phục sát đất với mình luôn.
Thế là lần thứ hai xé đi trang này.
Nhắm mắt lại chờ một chút sau đó đặt bút lần nữa.
18 tháng 2
""Tao đệt ông nội mày nha!"" – Tưởng Thừa ném bút một cái, nén giọng chửi một câu.
""Xin mời cậu bắt đầu biểu diễn."" – Triệu Kha ở giường bên cạnh cười nói.
""Làm sao xé giấy chơi còn có thể xé đến phát cáu rồi hả?"" – Trương Tề Tề hỏi.
""Các cậu có thử qua chưa, lúc nằm mơ, quay số điện thoại, làm sao cũng quay không được, bất luận cậu cẩn thận ấn từng số thế nào, chung quy sẽ sai?"" – Tưởng Thừa ngồi dậy, dựa vào tường.
""Từng có"" – Lỗ Thực nói ngay – ""Đừng nói một số di động, tôi trong mơ muốn báo cảnh sát, quay số 110 cũng có thể liên tục sai!""
""Tôi cũng thường xuyên"" – Trương Tề Tề nói – ""Có lúc có thể thẳng tới khi làm cho tôi nôn nóng mà tỉnh.""
""Vậy các cậu chắc đã có thể hiểu tôi rồi."" – Tưởng Thừa thở dài.
""Không thể hiểu"" – Giọng của Triệu Kha truyền tới – ""Cậu bây giờ đang tỉnh lắm.""
Mấy người ký túc xá ngây ra một chút, cả bọn cười lên, cười thành một đám.
Tưởng Thừa sượng mặt một lúc cũng cười lên theo: ""Đệt!""
Thực ra cậu chỉ là muốn viết nhật ký cũng không coi là nhật ký, cũng không viết nội dung gì dư thừa, chỉ là ghi lại mỗi ngày cậu và Cố Phi có liên hệ hay không, Cố Phi có động tác gì, vòng bạn bè đăng nội dung gì, còn có những thứ gì đó của mình đăng.
Cho tới khi Cố Phi tới tìm cậu, lúc đến nói ra câu ""Thừa ca, chúng ta huề nhau đi"".
Cái thứ này đã gọi Cố Bá Thiên* tỉnh giấc.
*霸 – Bá: trùm, bá chủ...
天 – Thiên: trời...
Nhưng mà sự thật chứng minh, cậu có lẽ là không thích hợp dùng bút, chỉ một dòng chữ có thể xé mấy tờ, dùng chưa tới một tháng, quyển vở này đã xé trụi rồi.
Cuối cùng cậu vẫn mở notepad trên di động ra.
Vào ngày hôm nay, trong một cột đặt xuống một hàng chữ.
Trời trong. Cố Phi đăng vòng bạn bè, một mặt trời. Tưởng Thừa trả lời, một mặt trời. Qua lại bốn lần.
""Mèo này quả nhiên là sợ lạnh nhỉ"" – Mẹ cậu nhìn mèo con xấu xí cuộn ở trước lò sưởi điện híp mắt – ""Trong phòng ấm áp như thế còn muốn tìm lửa.""
""Đều như thế"" – Cố Phi cúi đầu nhìn di động – ""Lý Viêm nói mua cho cái nhà mèo, lát nữa cầm qua, có mái nhà, có thể càng ấm chút.""
""Con mèo này gọi là gì ấy nhỉ?"" – Mẹ cậu hỏi – ""Ngày đó hỏi con, con cũng không nói.""
Cố Phi liếc nhìn mẹ cậu: ""Nhị Miểu gọi nó là Thừa ca, mẹ gọi nó Meo meo thì được rồi.""
""Con bé này thích Tưởng Thừa nhỉ"" – Mẹ cậu cười lên – ""Mẹ không gọi nó Meo meo, mẹ muốn gọi nó... Miêu miêu! Miêu —— miêu ——""
Cố Phi không nói nữa, ánh mắt hạ xuống trên màn hình di động.
Con mèo này, không chỉ giúp đỡ đối với Cố Miểu, hình như cũng có chỗ giúp đối với mẹ cậu, khiến mẹ cậu đem trái tim thiếu nữ của mình từ trên người chồng chuyển một phần đặt tới trên người mèo.
Trên di động của Cố Phi mở ra giao diện... tường bày tỏ của Đại học R.
Cậu có lúc không có việc gì sẽ mở lật mấy trang, không chỉ là tường bày tỏ, mấy cái phòng chat công cộng của Đại học R, cậu đều để ý tới, không có việc gì lật coi thử sẽ cảm thấy gần Tưởng Thừa một chút.
Từ lễ tình nhân trôi qua đến giờ cũng đã nửa tháng rồi, những sôi trào đó trong lòng mọi người dường như đều vẫn chưa qua đi, trên tường bày tỏ ở khoảng thời gian này gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người thổ lộ với Tưởng Thừa.
Vốn cũng không cảm thấy có gì cả, Tưởng Thừa luôn được nữ sinh thích.
Nhưng ngày hôm nay trên tường bày tỏ lại có nam sinh để lại lời nhắn cho Tưởng Thừa, mà còn trực tiếp báo lớp của mình, chỉ là không nói tên, điều này khiến cậu hết sức khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Nhưng mà... lập trường chỗ nào để khó chịu đây.
Thời gian này là giày vò nhất.
Cậu đặt di động sang bên cạnh, dựa vào trên ghế ngửa mặt nhắm mắt lại một lúc, sau đó lại đứng lên, mặc áo khoác vào.
""Ra ngoài à?"" – Mẹ cậu hỏi.
""Vâng"" – Cố Phi đáp một tiếng – ""Nhờ mẹ chút, Lý Viêm tới bảo cậu ta gọi điện thoại cho con.""
""Ồ."" – Mẹ cậu nói.
Ra cửa rồi chính là gió bấc thốc đầu, cậu kéo kéo cổ áo, đi lấy tiểu màn thầu mở ra, lái thẳng qua phòng thuê bên kia.
Cậu bây giờ gần như mỗi ngày đều sẽ đi tới phòng thuê nán lại một lúc, lúc Tưởng Thừa ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy rất nhiều chuyện cậu nghĩ không rõ ràng, nhưng mà bây giờ Tưởng Thừa không ở bên cạnh cậu, cậu vẫn muốn ở lại chỗ có vết tích của cậu ấy.
Hơn nữa ngày mai Hứa Hành Chi sắp qua đây, cậu muốn thu dọn phòng thuê một chút, nếu như phải nói chuyện hoặc là đơn độc tương tác với Cố Miểu, đến bên này làm thuận tiện hơn so với phải về trong nhà.
Kỳ thực phòng rất sạch sẽ, sau khi cậu đem bàn ghế gì đó chùi một lượt, thì hoàn toàn không có gì có thể thu dọn.
Thế là cậu duỗi eo uể oải, đi vào trong phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn học.
Ở đây còn đống sách rất nhiều của Tưởng Thừa, sách vở gì đó trước đây làm, Tưởng Thừa cũng không cho phép vứt, nói là lưu lại làm kỷ niệm, kỷ niệm những ngày không cần mạng.
Cậu cười cười, chụp chụp ảnh ở trên một đống sách bỏ đi.
Lúc thu tay về kéo đổ sách bên cạnh, rầm một cái đổ cả một bàn.
""Ai da."" – Cậu thở dài, từng quyển từng quyển mà cầm sách lên, lần nữa đặt xuống cùng một chỗ.
Trong một quyển vở bìa mềm trượt ra một tờ giấy, lúc cậu đang muốn đem tờ giấy kẹp lại, lướt tới một dòng chữ trên giấy.
Hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro