Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 29

Vu Triết

2024-11-19 02:36:53

Lớp 5 dù sao cũng là đội mạnh từ năm ngoái, mặc dù chưa chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc Tưởng Thừa cùng Cố Phi ra sân thi đấu, chơi tới trở tay không kịp, nhưng qua mấy hiệp cũng đã từ từ thích ứng, đồng thời gia tăng phòng thủ với hai người họ.

Chiến thuật của lớp 8 chỉ dựa vào hai người chủ lực phối hợp, trình độ các thành viên không đồng đều. Lớp 5 mặc dù không có thành viên nào đặc biệt xuất sắc nhưng kỹ thuật lại rất tương đồng, cả thành viên dự bị so với đội của Tưởng Thừa cũng mạnh hơn nhiều.

Có lúc cậu cảm thấy thật thần kỳ, bất luận là khối nào cũng sẽ có loại tình huống thế này, những người biết chơi bóng chỉ tập trung ở một hai lớp.

Cậu với Cố Phi nhân lúc đối thủ chưa kịp phục hồi tinh thần, nhanh chóng nâng tỷ số lên chỉ còn kém 1 điểm. Trong khi lớp 5 chỉ vào được một lần bóng, ở bên này, sau khi Tưởng Thừa vào được một trái 3 điểm, Cố Phi liền liên tục ghi bàn, khán giả bên sân đều gần như hưng phấn tới cực điểm.

Đoán chừng lớp 5 cùng lớp 2 thi đấu còn chưa kích động được tới vậy, thế nhưng khi lớp 8 gà cùi mới xuất hiện, chơi đến mức lớp 5 qua mấy phút rồi cũng chỉ vào được một lần bóng, thật sự là quá hiếm thấy.

Quan trọng nhất, đây là vòng đấu loại trực tiếp, thua rồi cũng chỉ còn nước gia nhập vào hàng ngũ khán giả.

Vòng loại đầu tiên, đội gà cùi thua đi nữa cũng không có cảm giác gì, nhưng đội có thể vào chung kết mà thua, mới là điều đặc sắc. Một con hắc mã* trong mắt các quần chúng thích đi nghe ngóng (những con ngựa đen thường không được trông đợi trên đường đua, nhưng khi thi đấu lại khiến đa số mọi người phải rơi mắt kính, trở thành những người chiến thắng bất ngờ).

“Tụi mình có thể thắng!” – Lúc lớp 5 kêu tạm ngừng thi đấu, Vương Húc mặt mày hồng hào vừa uống nước vừa nói – “Móa! Tụi mình có thể thắng! Tụi mình chắc chắn có thể… “.

“Đừng nói nhảm lãng phí thời gian.” – Tưởng Thừa một chút cũng không nể mặt đội trưởng, cắt ngang lời cậu ta – “Quách Húc nghỉ ngơi đi đổi cậu gì đó lên.”

“Cậu gì đó?” – Vương Húc hỏi.

“Cậu ta đó.” – Tưởng Thừa chỉ vào một thành viên dự bị, cậu nhóc này cũng không có kỹ thuật gì, nhưng lại chạy rất nhanh – “Cậu không cần làm gì hết, chỉ cần canh kỹ đứa kia…. đứa nhỏ con nhất trong đội kia ấy”.

“Người ta tên Trương Viễn.” – Vương Húc nói – “Đứa nhỏ con nhất đội bên kia là Đường Hi Vĩ.”

“Ừm, Trương Viễn, cậu canh chừng Nước Đường nha (Đường Hi Vĩ đọc là Táng Xī Wěi, Tưởng Thừa nói đại là Táng Xī – Nước Đường luôn). Tốc độ của cậu nhanh, cậu kèm chặt nó đi, phạm quy cũng được, chặn không được có thể đẩy, nhưng đừng quá rõ ràng, không được để nó có cơ hội đụng vào bóng, nhưng nếu nó có bóng rồi thì đừng chạm vào nó nữa.”

“Được.” – Trương Viễn gật gật đầu – “Cậu ta tên Đường Hi Vĩ, không phải Nước Đường.”

“Biết rồi.” – Tưởng Thừa đáp – “Nước Đường mà không có được bóng đối với tụi mình mà nói rất có lợi, Tháp bỏ bóng vào rổ hơn phân nửa đều là do cậu ta chuyền tới.”

“Còn bọn tôi thì sao?” – Vương Húc hỏi.

Tưởng Thừa lập tức phớt lờ đội trưởng, quay qua nhìn Cố Phi: “Lý Á Tháp đã phạm quy hai lần, để nó phạm quy thêm một hai lần nữa đi.”

“Ừm.” – Cố Phi uống ngụm nước – “Lý Á…… Đông.”

“Còn tôi?” – Vương Húc lại hỏi, lần này cụ thể hơn.

“Đội trưởng” – Tưởng Thừa kéo kéo bao cổ tay của mình – “Lúc tôi cầm bóng sẽ có người cản trở, cậu nhớ tới hốt nó… “

“Được! Không thành vấn đề!” – Vương Húc vỗ ngực mình.

“Còn nữa, bọn mình trở về thế thủ quá chậm.” – Tưởng Thừa nói – “Không phải lúc huấn luyện đã tập qua rồi sao? Thời điểm đối phương tấn công, phải nhanh chóng trở về rổ, khu vực ba giây hai người, những người còn lại chặn ở vạch 3 điểm không cho bọn họ vào.”

“Đã rõ! Lên tinh thần ngay! Những gì bọn mình tập luyện phải lấy ra dùng rồi.” – Vương Húc nói, vỗ lên vai từng người một, tới lượt của Tưởng Thừa, đội trưởng Vương Húc lại chú ý lướt qua, cuối cùng vỗ lên vai của Cố Phi – “Đại Phi, lên tinh thần!”

“Ừm.” – Cố Phi nhìn cậu ta.

“Uống nước không?” – Bên cạnh Tưởng Thừa có người hỏi.

Tưởng Thừa quay đầu, thấy Dung Tĩnh tay đang cầm chai nước, trước tiên nhìn Cố Phi, Cố Phi đang uống nước rồi, thế là quay sang nhìn Tưởng Thừa.

“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa lấy chai nước từ tay Dung Tĩnh, mở nắp ra uống một ngụm.

“Mấy bạn chơi rất giỏi.” – Dung Tĩnh nhỏ giọng nói – “Lớp mình chưa từng kích động như vậy bao giờ.”

Tưởng Thừa cười cười không nói.

Đúng là chơi rất không tệ, cậu và Cố Phi phối hợp đẹp tới như vậy, rất làm phấn chấn lòng người, nhưng….. cũng dễ chuốt lấy thù hận.

Tưởng Thừa quay đầu nhìn qua lớp 5, có tới mấy đứa đang trừng mắt nhìn cậu, con ngươi đều rực lửa.

Sau khi cùng cái Tháp kia bốn mắt nhìn nhau, Tháp đột nhiên giơ lên ngón giữa vào mặt Tưởng Thừa.

Giơ đã rồi cũng không thu mắt lại, vẫn nhìn Tưởng Thừa chằm chằm.

Tưởng Thừa cũng không phản ứng lại, trên sân đấu cậu rất ít khi bị người khác làm chọc cho tức giận, mang theo tâm tình như vậy mà thi đấu là điều tối kị.

Có điều, kích động đối phương một chút cũng không sao. Sau khi cùng Tháp bốn mắt nhìn nhau một hồi, Tưởng Thừa từ bên đó tặng cho nó một nụ hôn gió, còn là loại hôn lên tay xong rồi mới chu mỏ thổi qua.

“Đệt! Con mẹ mày!” – Tháp lập tức nổi giận mắng.

Tưởng Thừa cười cười không thèm để ý tới nó nữa.

“Tôi phát hiện cậu rất không được bình thường nha.” – Lúc ra sân, Cố Phi ở kế bên nói.

“Nhớ để nó phạm quy, nó mà được thoải mái, hiệp 2 đối với chúng ta không có lợi.” – Tưởng Thừa nói.

“Tuân lệnh.” – Cố Phi trả lời.

Thời gian hiệp 1 kết thúc còn chưa tới 7 phút, bóng tạm thời đang trong tay lớp 5, cần phải nhân thời điểm này kéo giãn tỷ số, hiệp 2 đối thủ có điều chỉnh tốt cũng đuổi theo không kịp.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm người chuẩn bị phát bóng, đồng thời nhìn vị trí những người xung quanh.

Trương Viễn chơi rất tốt, Lý Viêm version 2.0, không, là Nước Đường…. Nước Đường cái gì đó tốc độ di chuyển rất nhanh, lúc người khác canh chừng còn chưa được bao lâu, đã để cậu ta dễ dàng thoát thân, nhưng hiện tại có Trương Viễn ở đó, cậu ta chạy lên chạy xuống muốn thoát cũng thoát không nổi.

Lớp 5 chơi hoàn toàn có chiến thuật, phát bóng đều giao cho Nước Đường, cậu ta cũng đồng thời tổ chức tiến công, hiện tại lại bị dồn vào tình thế muốn nhúc nhích cũng không được, những người còn lại cũng đã bị người của lớp 8 kèm chặt, hiện tại dù người phát bóng có đang giơ bóng lên đi chăng nữa, cũng không biết nên phải làm thế nào.

Lúc thời gian phát bóng chỉ còn lại 5 giây cuối, người sau lưng Tưởng Thừa cuối cùng đã lách qua, xông tới muốn lấy bóng. Người phát bóng thấy vậy liền ném bóng ra, nhưng vì khoảng cách còn hơi xa, bóng chưa bay được nửa đường đã bị Tưởng Thừa xông tới ở giữa cắt ngang mang đi mất.

“Đệt!” – Nước Đường kêu lên – “Bị đui à!”

Tưởng Thừa vừa lấy được bóng, Cố Phi đã chạy tới dưới rổ, Tưởng Thừa chưa mang bóng bao lâu đã ném qua Lư Hiểu Bân đang ở vạch 3 điểm.

Phối hợp thế này, lúc huấn luyện bọn họ đã từng tập qua, Lư Hiểu Bân có lợi thế thân hình cao, sau khi nhảy lên bắt lấy bóng liền chuyền qua cho Cố Phi.

Cố Phi bắt được bóng, nhưng lớp 5 trở về thủ vẫn thần tốc như cũ, lúc Cố Phi dẫn bóng được mấy bước, Tháp đã ở ngay trước mặt.

Tưởng Thừa chuẩn bị qua tiếp ứng, phối hợp thế này, Tưởng Thừa cảm thấy cực kỳ vui sướng, nhất thời cảm thấy nếu hiện tại Vương Húc có chạy qua vỗ vai cậu mấy cái, cũng không còn cảm giác quá phản cảm.

Thế nhưng ngay tại giây phút này, Vương Húc lại rống lên: “Đại Phi chuyền bóng! Đại Phi chuyền bóng!”

Tưởng Thừa trong nháy mắt cơ hồ có loại kích động muốn chạy qua đó đấm vào mặt cậu ta mấy phát, lúc Vương Húc rống lên xong, đường chuyền bóng lập tức bích cửa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Phi ném bóng tương đối chuẩn, nhưng hiện tại Tháp đang dính chặt bên người, muốn ném bóng cũng rất khó khăn, không bị Tháp đoạt bóng đi đã là lợi hại lắm rồi.

Tưởng Thừa cảm thấy thời gian không còn kịp để ném bóng vào rổ, có ném cũng khó mà vào, có Tháp chặn ngay trước mặt như vậy, bảng bóng rổ còn khó ném tới. Giờ phút này Cố Phi vẫn là nên chuyền bóng hoặc trước hết lui ra ngoài.

Nhưng ngay lúc này, Cố Phi lại làm ra động tác nhảy lên ném bóng.

Tháp thấy vậy liền nhảy lên, so với Cố Phi nhanh hơn một nháy mắt, lúc Tháp nhảy lên xong, Cố Phi mới nhảy theo sau. Nhưng vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tháp đã lệch tay đè lại, Cố Phi ở giữa hai tay cậu ta cưỡng ép ném bóng đi.

Bóng gần như trực tiếp bay lên cao, rất nhanh xoay tròn rơi vào rổ.

Ngay lúc bóng vừa vào, tiếng còi của trọng tài đồng thời vang lên: “Tuyển thủ số 5 phạm quy!”

Tưởng Thừa cảm thấy một trận kinh ngạc.

Đệt!

Tư thế này, tốc độ này cũng có thể vào bóng!

Thằng nhóc này động tác ném ngay từ đầu đã là động tác giả!

Cái tên tuyển thủ Lý Á Tháp kia phạm quy rồi!

Cùng lúc vừa vào được bóng, vừa lừa được Tháp phạm quy, Tưởng Thừa xém chút nữa đã muốn cùng khán giả gầm rú một trận.

Cố Phi từ từ lùi tới vạch ném phạt, hướng tới phía Tháp đưa ra ba ngón tay: “Ba lần rồi.”

“Đ*!” – Tháp cắn răng, từ kẻ răng nặn ra một chữ, mặt cũng đều đỏ lên.

Cố Phi ném vào hay không căn bản không có bất kỳ lo lắng gì, nhưng không biết là do cậu ta không được bình thường, hay muốn nhân cơ hội này đi trêu ghẹo người khác, còn phải tạo ra một màn hồi hộp.

Lúc bóng giơ lên, Cố Phi lại quay đầu nhìn cái Tháp kia xong mới giơ tay lên ném bóng.

Bóng vào rổ.

Toàn sân la hét ầm cả lên, tiếng reo hò của nữ sinh đều lấn áp cả tiếng nam sinh.

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, mặc dù động tác này quả thật rất đẹp, nhưng lại cực kỳ đắc ý, Tưởng Thừa cũng muốn thay Tiểu Tháp nói một câu.

“Cậu có hèn quá hay không vậy.” – Tưởng Thừa lúc cùng Cố Phi trở về thủ nói.

“Học từ cậu đó. Nó chịu không được kích động, lúc này cũng sắp điên lên rồi. Nhìn đi, hiệp 2 chắc chắn sẽ là bốn lần.”

Cố Phi nói không sai, cái tên Lý Á Đông…. Tưởng Thừa đối với việc bản thân đột nhiên nhớ ra tên cậu ta cảm thấy cực kỳ vui sướng, Lý Á Đông tính tình nóng nảy, còn rất thô bạo, khi nãy đấu với Vương Húc bọn họ gà tới vậy mà còn phạm quy hai lần, nếu cứ tiếp tục thi đấu với tâm trạng này, làm cậu ta phạm quy lần nữa cũng không có gì khó khăn.

Nếu Tưởng Thừa là đội trưởng của bên k, dưới tình huống hiện tại cậu đã cho đổi người rồi, nhưng lớp 5 vẫn là ỷ lại vào năng lực ném bóng của Tháp mà để cậu ta ở lại.

Lúc hiệp 1 sắp kết thúc, Cố Phi đang giữ bóng, đang qua giữa sân thì bị Tháp chặn lại, Cố Phi không lại dụ cậu ta làm ra động tác giả gì, chỉ quẹt qua tay cậu ta một chút khi lệch người, Tháp quả nhiên là nhịn không nổi, lập tức tát một cái lên tay Cố Phi.

“Tuyển thủ số 5 phạm quy!” – Trọng tài thổi còi.

“Cho ra sân đi!” – Chỗ khán giả có người la lên, tiếp theo sau lại có thêm mấy người bắt đầu ồn ào.

Tưởng Thừa nghe ra được đây là giọng của Chu Kính, quay đầu nhìn qua, Chu Kính hiện tại đang núp sau lưng thầy Từ.

Hiệp 1 kết thúc, Lý Á Đông phạm quy bốn lần, dù cậu ta có cừ thế nào, hiệp 2 chắc chắn cũng không thể nào ra sân, phải đợi tới thời khắc then chốt.

Nhưng hiện tại lớp 5 đang thua bọn họ 9 điểm, nếu Lý Á Đông không ra sân, hi vọng đuổi kịp điểm số cũng sẽ trở nên xa vời…

Thật đáng buồn nha.

Tưởng Thừa uống ngụm nước.

“Chỉ cần hiệp 2 chúng ta tiếp tục chơi thế này, vừa ổn định vừa mở rộng, chúng ta có thể thắng!” – Vương Húc nói – “Nghĩ đi, đây không phải chỉ là lần đầu tiên chúng ta thắng, mà là loại luôn cả lớp 5 đó! Là loại trực tiếp đó! Loại được lớp 5, ngày chúng ta đè bẹp lớp 2 ở dưới chân cũng không còn xa nữa!”

Mọi người nhao nhao kích động gật đầu.

“Chiến thuật có gì cần điều chỉnh không?” – Vương Húc hỏi Tưởng Thừa.

“Quách Húc lên, Trương Viễn nghỉ ngơi.” – Tưởng Thừa nói – “Lát nữa Lý Á Đông chắc sẽ không ra sân, có ra đi nữa cũng sẽ chơi không được thoải mái, Nước Đường…… Vĩ, cũng sẽ không còn liên tục chuyền bóng cho cậu ta, đoán chừng sẽ tự mình dẫn bóng, về cậu ta cứ giao cho tôi, những người khác như cũ.”

“Được!” – Vương Húc gật đầu.

Hiệp 2 Lý Á Đông không ra sân, đổi lại một người thân hình cũng cao xấp xỉ nhưng lại gầy hơn không ít, người này nhảy lên không được như Lý Á Đông, lúc Cố Phi lên rổ, cậu ta căn bản không che lại được.

Toàn bộ thành viên lớp 8 đều như đánh máu gà*, máu gà cũng không đủ để hình dung, quả thật phải là máu phượng hoàng, trên sân ngoài sân đều là một trận sôi trào. (*điên cuồng, hưng phấn)

Các bạn khán giả cũng như cắn phải thuốc, dường như là vì không ngờ tới mới ngày đầu tiên đã chứng kiến được một trận đấu bất ngờ tới vậy, la hét tới không ngừng, cũng không biết nên cổ vũ cho bên nào, cứ mỗi lần công kích lại la lên, mỗi lần vào bóng lại hét lên, không còn phân đội nào là đội nào nữa….

Tưởng Thừa không phải người dễ bị kích động, đặc biệt là lúc thi đấu, cậu luôn ở vị trí hậu vệ, cần bình tĩnh quan sát, chơi đẹp cũng chỉ dựa vào kỹ thuật, không dựa vào cảm xúc.

Nhưng hiện tại cả sân đấu lại như núi lửa phun trào, mà đội viên của cậu như vậy, hôm nay lại chơi được tới trình độ này, Tưởng Thừa thật sự cũng không thể giữ vững bình tĩnh được nữa.

“Phần cuối rồi, phần cuối rồi!” – Thầy Lỗ không biết từ khi nào đã cầm lại mic, người ngồi ghế trọng tài cũng không thèm quản nữa, thầy Lỗ hét lên, sức mạnh tràn trề không khác gì lúc ở trong lớp mắng người – “Ổn định! Không vội! Phải kiên định!”

Còn 10 phút, tính thêm thời gian tạm thời cộng thêm cũng không còn bao lâu nữa, lớp 8 bây giờ liều mạng rồi, lớp 5 cũng là một trạng thái liều mạng như vậy, cho nên tỷ số không kéo giãn được 15 điểm như mong đợi của Tưởng Thừa, hiện tại chỉ cách 13 điểm.

Lớp 5 lần nữa đổi lại cho Lý Á Đông ra sân, Tưởng Thừa cầm được bóng, nếu như quả này có thể đảm bảo để Cố Phi vào bóng, 15 điểm cách biệt này có thể đập tan lớp 5 về mặt tinh thần.

Quách Húc đang ở phía trước bên phải Tưởng Thừa, lúc Nước Đường đi tới chặn cậu, Tưởng Thừa liền cấp tốc đem bóng chuyền qua cho Quách Húc.

Quách Húc lúc này lại trợ giúp như thần, lấy được bóng thậm chí còn không dẫn bóng đi, nhân lúc Nước Đường đang quay đầu lại nhìn, đã từ phía trên, chuyền bóng cho Tưởng Thừa sớm đã lách qua bên cạnh Nước Đường.

“Chuyền bóng đẹp!” – Vương Húc rống lên.

Tưởng Thừa dẫn bóng về phía trước, nhưng tốc độ Nước Đường rất nhanh, lại lần nữa chặn ngay trước mặt cậu.

Tưởng Thừa ngay tại phút này thật hi vọng Nước Đường là thành viên của lớp 8, tốc độ cùng phản ứng thế này…. Tưởng Thừa nhìn qua bên trái, Nước Đường quả nhiên cũng hơi hơi nghiêng người qua bên đó, tinh thần cực kỳ kích động, phản ứng nhanh như vậy, khuyết điểm là nằm ngay đây rồi.

Tôi đang làm động tác giả nha!

Tưởng Thừa đem bóng xông về bên phải, nhìn thấy Cố Phi đã chạy tới đứng tại vạch 3 điểm….. hơn nữa, chân của Lý Á Đông đang từ bên trái chặn qua.

Đệt! Ông nội Nam Thiên Môn mày!

Chân trái của Tưởng Thừa đạp lên chân của Lý Á Đông, chân phải lại bước không tới, cả người đột nhiên bị mất thăng bằng, ngã nhào xuống bên trái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng trước lúc ngã xuống, Tưởng Thừa đã nghiến răng đem bóng trong tay ném qua cho Cố Phi ở phía đối diện.

Tiếp theo là ngã bật tới mấy cái ở trên mặt đất, cùi chỏ chống đất bỗng nhiên hướng bên cạnh trượt ra xa cách hơn một mét.

Tiếng la hét ở bốn phía lại lần nữa vang lên, không biết đang hét vì Cố Phi ghi bàn quá đẹp hay hét vì cậu ngã dữ dội tới vậy, qua mấy giây cũng không thể đứng lên.

“Tưởng Thừa!” – Vương Húc sốt ruột, chạy xông tới.

“Thằng ngốc!” – Tưởng Thừa đẩy cậu ta một cái – “Trở về phòng thủ!”

Lớp 5 phát bóng tương đối nhanh, lúc này Nước Đường đã dẫn bóng chạy ngang qua người bọn họ.

“Không thổi phạm quy!” – Cố Phi hô lên – “Vương Húc trở về phòng thủ!”

“Đệt!” – Vương Húc đứng dậy chạy qua đó.

Tưởng Thừa cũng đứng dậy, Cố Phi xoay đầu nhìn cậu một cái, Tưởng Thừa liền lắc lắc đầu, chân cũng không có vấn đề gì lớn, cậu có mang bảo hộ, có điều ngã trúng vết thương ở xương sườn lúc trước, chấn động có chút không rõ.

Quả này mọi người dẫn bóng đều mang theo lửa giận, Tưởng Thừa vừa tới trung tuyến, Lý Á Đông ở bên đó đã bị Cố Phi giữ chặt, bóng vào tay Lư Hiểu Bân.

“Tưởng Thừa ——” – Lư Hiểu Bân rống lên, khí thế dũng mãnh, đem bóng chuyền qua cho Tưởng Thừa.

Không biết có phải vì trước đó là năm đấu bốn hay không, lớp 5 cảm thấy 2 điểm này chắc chắn có thể thắng, lúc bóng vào tay Tưởng Thừa, Nước Đường vẫn còn ở vạch 3 điểm dưới rổ bên kia.

Tưởng Thừa cầm bóng dẫn về phía trước mấy bước, mũi chân đặt ngay tại vạch 3 điểm liền dừng lại.

Lúc định ném bóng, cậu quay đầu lại, nhìn thấy lúc này mới có mấy người của lớp 5 vọt mạnh tới, sau đó Tưởng Thừa không nhanh không chậm đem bóng ném lên.

Bóng vẽ ra trên không trung một đường dài hình vòng cung, Tưởng Thừa dựng lên ba ngón tay, lúc bóng vào rổ lại đem ngón tay chĩa xuống dưới.

Đẹp.

Trong tiếng la hét ở bên sân, cậu nghe thấy một tiếng vỡ ra “bóng tốt” của thầy Từ, cậu nhìn qua bên đó, một đám người đang mặt mày hưng phấn, thầy Từ lại là rõ ràng nhất, mặt mày kích động so với đám nhỏ đang thi đấu còn đỏ hơn.

Tỷ số đã kéo giãn thành 16 điểm, hiện tại màn cuối cùng cũng không còn bao nhiêu thời gian, cho dù hiện tại không có cậu cùng Cố Phi đi nữa, điểm số như vậy cũng khó mà đuổi kịp.

“Tiết tấu chơi chậm lại.” – Cố Phi nhìn bảng tính thời gian.

Thời điểm thế này vốn không cần vội vã ghi bàn, có thể chơi ổn định, bóng ép tới đúng thời điểm liền ra tay.

Những người lớp 5 đã bắt đầu phát hỏa, mặc dù tức giận tới ngập tràn, nhưng vẫn không có cơ hội để bộc phát.

Cố Phi và Tưởng Thừa khống chế bóng, ổn định ép tới rổ, trong khoảng thời gian này lớp 5 đã vào 4 điểm nhưng Cố Phi đã vượt hơn bọn họ 2 điểm, chuyền bóng cho Tưởng Thừa vào hai lần bóng 3 điểm, Tưởng Thừa cảm thấy mỗi lần vào một trái, xung quanh đều sẽ vang lên một trận sóng âm.

Lúc thi đấu ở trường cũ, Tưởng Thừa cũng chưa từng đắc chí tới vậy.

Cuối cùng trong bầu không khí tất cả mọi người đều đang hưng phấn tới cực điểm, tiếng còi kết thúc toàn trận vang lên.

Cố Phi vẫn đang cầm bóng đứng ngoài vạch 3 điểm còn mấy bước, đã đem bóng gắng sức ném tới rổ.

“Chơi thế còn chưa đủ hay sao!” – Tưởng Thừa nhìn quả bóng lọt vào rổ.

“Aaaaaaa ——–” – Trong tiếng la hét cùng hoan hô, âm thanh của Vương Húc lại đặc biệt vang dội.

Tưởng Thừa vừa quay đầu, liền thấy được Vương Húc đang dang rộng hai cánh tay lao tới, còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã ôm chầm lấy Cố Phi, chu mỏ hôn mấy phát lên mặt cậu ta.

“Cút!” – Cố Phi đẩy cậu ta ra, đem tay chà xát lên mặt mình tới mấy lần.

“Đừng đụng vào tôi!” – Tưởng Thừa vừa thấy Vương Húc xoay người, lập tức chỉ tay vào cậu ta.

“Aaa ——–” – Vương Húc hưng phấn liều mạng xông tới, ôm cậu một cái.

“Ông nội cậu!” – Tưởng Thừa như bị người ta dùng roi da quất tới, tay chân cũng nâng lên, đem Vương Húc ném qua một bên.

Vương Húc cũng không để ý, mừng như điên đi tới hôn từng thành viên một lượt.

Cả lớp 8 đều vui như điên, vây tới trên sân đấu, ôm thành một đoàn la hét cả lên, tâm tình thế này đại khái chỉ có thể từ một lớp gà cùi từ trước tới nay chưa thắng nổi trận nào mới có thể làm ra được.

“Ê. ” – Cố Phi đi tới trước mặt cậu, dang hai tay ra – “Lâu rồi không chơi đã tới vậy.”

Tưởng Thừa nhìn cậu ta, do dự một chút, cũng đi tới dang hai tay ra ôm lấy Cố Phi – “Tôi cũng vậy.”

“Chân không sao chứ?” – Cố Phi vỗ vỗ trên lưng cậu.

“Không sao.” – Tưởng Thừa cười cười.

Cảm giác cái ôm này …… rất thoải mái.

Đem theo ăn ý cùng hưởng thụ, còn có một chút “thân mật” không giống với những người còn lại. Mặc dù trong khoảnh khắc Tưởng Thừa lúc chạm vào người Cố Phi, trước mắt lại hiện ra hình ảnh tối hôm đó mặt của Cố Phi gần như dán sát trên mặt mình, cũng hiện ra gương mặt cậu ta dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào mang theo một vầng sáng…… Nhưng Tưởng Thừa cũng chỉ cảm thấy, thản nhiên.

Tưởng Thừa không biết tại sao bản thân lại dùng từ “thản nhiên” để hình dung cái ôm này, nhưng thật sự là rất lâu rồi, ngoại trừ Phan Trí, đây là lần đầu tiên cậu cùng một người khác tiếp xúc mà không hề có khoảng cách như vậy.

Thậm chí khi cảm thấy tóc mình đâm trên mặt của Cố Phi.

Cũng không hề có chút ngượng ngùng hay chống cự.

“Đi đi đi.” – Lão Từ lúc người trong lớp đã tản ra, kích động vẫy tay – “Thầy cùng thầy Lỗ hôm nay đãi khách, mời các em đi ăn chút đồ ngon.”

“Muốn ăn lẩu.” – Vương Húc nói – “Không, muốn ăn thịt nướng…… a, thịt cừu luộc ăn cũng rất ngon…..”

Một đám người ở phía sau thầy Từ cũng thầy Lỗ đi ra ngoài, lúc này tinh thần vẫn nhiệt huyết sôi trào, đang thảo luận coi nên ăn cái gì.

“Ừm… có chút việc, muốn hỏi cậu một chút.” – Cố Phi đi song song với Tưởng Thừa nói.

“Ừm, chuyện gì?”

“Cậu có muốn kiếm tiền không?”

“Hả?” – Tưởng Thừa ngẩn ra, nhìn sang Cố Phi.

Cố Phi đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu muốn kiếm tiền không thế này, làm cậu nhất thời có loại cảm giác như một cuộc đối thoại giữa tú bà và thiếu nữ ngây ngô.

Tưởng Thừa xém chút nữa còn muốn nói “không, tôi còn bé lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngang Tàng (Tát Dã)

Số ký tự: 0