Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 46

Vu Triết

2024-11-19 02:36:53

Cố Phi đạp xe phía trước, không nhanh không chậm cùng cậu bảo trì khoảng cách, Tưởng Thừa cảm thấy loại EQ với lực quan sát nhạy bén và không quản việc đâu đâu này của cậu ta có lúc làm cậu cảm thấy rất không thoải mái.

Tưởng Thừa kéo kéo khẩu trang, vừa đúng lúc làm rìa khẩu trang có thể đỡ lấy nước mắt đang rơi xuống.

Từ đây đạp xe tới tiệm nhà của Cố Phi, khoảng cách coi như cũng khá xa, đạp tới mười mấy phút, như vậy là được rồi, cậu cứ như vậy theo sau xe của Cố Phi, mặc sức cho nước mắt rơi.

Quả thực Tưởng Thừa  không biết vì sao bản thân lại đột nhiên bật khóc.

Cậu cảm thấy bản thân cũng không có xúc động để rơi lệ, cũng không có chuyện gì khiến mình muốn khóc, không còn có nhà, không còn cha mẹ, trạng thái tâm lý này đã không phải là ngày một ngày hai, bắt đầu từ ngày được cho hay mình là được nhận nuôi, cậu đã cảm thấy không còn có nhà rồi.

Sau khi tới nơi này, loại cảm giác đó lại ngày một rõ nét hơn, tại sao mà nói ra bản thân mình là trẻ mồ côi xong, cậu đột nhiên lại rơi lệ.

Quả nhiên là người bị bệnh rồi sẽ yếu đuối.

Khi sắp tới giao lộ, cậu ngừng rơi lệ, nước mắt cũng bị gió làm khô đi, chỉ có mắt là cảm thấy có hơi sưng to.

Cho xe dừng lại trước cửa tiệm nhà Cố Phi xong, Cố Phi quay đầu lại nhìn cậu một chút, tựa như bị dọa sợ mà nhỏ giọng nói: “Ai da.”

“Sao rồi?” – Tưởng Thừa đem xe dựa vào bên tường.

“Tôi… ” – Cố Phi do dự một chút – “Không ngờ cậu có thể khóc thành thế này.”

Tưởng Thừa đột nhiên có chút mắc cười, ngay cả người có khả năng làm xoa dịu đi khó xử của người khác như Cố Phi cũng giả vờ không nổi nữa, cậu dụi dụi mắt: “Đỏ lắm sao?”

“Rất đỏ đó” – Cố Phi nói – “Hay là cậu ở đây đợi tôi, cậu cần gì tôi đem ra cho, Lý Viêm còn đang ở trong.”

“Không có gì” – Tưởng Thừa mò trong cặp, mò ra một hộp mắt kính, lấy ra một chiếc kính đen đeo lên – “Tôi có trang bị.”

“Bộ dáng này của cậu… ” – Cố Phi nhìn chằm chằm cậu.

“Rất đẹp trai phải không” – Tưởng Thừa nhìn nhìn trên cửa sổ trạm xá – “Tôi mỗi lần đi qua cửa kính đều thấy mình đẹp trai muốn xỉu”.

“Đúng” – Cố Phi gật gật đầu – “Cậu quả thật… rất đẹp trai”.

Hai người cùng nhau vào tiệm, Lý Viêm đang ở giữa kệ hàng khó khăn di chuyển trên ván trượt của Cố Miểu, Cố Miểu ôm tay dựa trước quầy thu ngân một mặt lạnh lùng đứng nhìn.

Nhìn thấy hai người họ đi vào, Cố Miểu chạy tới bên cạnh Tưởng Thừa, rất hứng thú ngước nhìn kính đen trên mặt cậu.

“Cậu đã nhàm chán tới mức độ này rồi.” – Cố Phi nói.

“Rèn luyện cơ thể đó” – Lý Viêm nhìn Tưởng Thừa – “Ồ, tôi cứ tưởng người thu phí bảo hộ tới.”

“Lấy tiền đi.” – Tưởng Thừa nói.

“Trong ngăn kéo đó.” – Lý Viêm chỉ quầy thu ngân.

“Lúc nào mày trở về?” – Cố Phi hỏi Lý Viêm.

“Không cần để ý tới tao” – Lý Viêm tiếp tục đạp trên ván trượt khó khăn đi về phía trước – “Lát nữa có hẹn ăn cơm với Lưu Phàm rồi, hai người đi không?”

“Tôi không đi.” – Tưởng Thừa nói.

“Không đi đâu” – Cố Phi lôi Lý Viêm từ trên ván trượt xuống – “Bọn tao ngày mai thi giữa kỳ”.

“Thi giữa kỳ liên quan gì đến mày?” – Lý Viêm nói – “Học bá người ta phải ôn tập, mày thân là vua giấy trắng… “.

“Tao chưa từng nộp giấy trắng” – Cố Phi chỉnh cậu ta.

“Ờ, cậu toàn điền đầy đủ hết.” – Lý Viêm gật gật đầu.

“Đúng.” – Cố Phi cũng gật đầu.

“Được rồi, không đi thì không đi” – Lý Viêm cầm lấy áo khoác của mình – “Tao đi đây.”

Tưởng Thừa lượn hai vòng quanh kệ hàng, lấy vài món vật dụng hàng ngày và thức ăn, Cố Miểu luôn rất hiếu kỳ đi theo sát cậu, nhìn chằm chằm kính đen.

Cuối cùng Tưởng Thừa không thể không gỡ kính đen xuống, đã qua một hồi rồi, mắt chắc không còn đỏ gì nữa, cậu đem kính đen đeo lên mặt Cố Miểu.

Cố Miểu đẩy đẩy lại kính đen, mặt không biểu tình.

“Rất ngầu” – Tưởng Thừa dựng lên ngón cái – “Em lớn lên chắc chắn ngầu hơn anh trai em nhiều, hơn nữa còn cực kỳ soái”

Cố Miểu không nói chuyện, xoay người ôm ván trượt rời đi.

“Ày!” – Cố Phi kêu to – “Gỡ kính đen xuống! Hồi nữa rớt xuống đất bể đó!”

Cố Miểu không để ý tới cậu ta, đeo kính đen rất tiêu sái trượt ra ngoài.

“Không có gì” – Tưởng Thừa nói – “Bể rồi thì thôi, đeo cũng đã lâu rồi.”

“Mua xe đạp cũng đã mua chiếc 200 đồng rồi” – Cố Phi dựa quầy thu ngân nhìn cậu – “Cái kính đen này rớt bể rồi cũng không mua nồi nữa.”

“Rớt bể rồi không phải cậu nên bồi thường sao?” – Tưởng Thừa cười cười.

“Ừm đúng” – Cố Phi nghĩ nghĩ – “Phải.”

Tưởng Thừa đem đồ đã chọn đặt lên quầy thu ngân: “Tính tiền.”

“Cái đó… ” – Cố Phi có chút do dự.

“Không.” – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi cười, đi tới quầy thu ngân bắt đầu quẹt từng món một, sau đó đem đồ bỏ vào một cái bao: “Tổng cộng 123 đồng 2, để tôi bỏ bớt cho cậu tiền lẻ, 120 (407,575 VND).”

“Được.” – Tưởng Thừa cầm tiền đưa cho cậu ta.

Không có ai coi tiệm, sau khi Cố Phi kêu Cố Miểu tự về nhà xong cũng đóng cửa lại.

“Để lỡ buôn bán rồi sao?” – Tưởng Thừa có chút ngại.

“Giờ cơm cũng không có gì làm ăn nữa, trừ phi lúc làm cơm phát hiện thiếu muối thiếu dầu mới qua đây thôi.” – Cố Phi lên xe của mình đi ra ngoài.

Tưởng Thừa cũng lên xe đi theo.

“Kính đen ngày mai tôi đem trả cậu.” – Cố Phi nói.

“Không cần, tôi thấy Cố Miểu rất thích” – Tưởng Thừa nói – “Cho nó đi, cầm đi chơi, kêu nó đừng đeo hoài, trẻ con đeo lâu không tốt cho mắt”.

Cố Phi cười cười.

Tưởng Thừa không quá quen thuộc nơi này, hôm đó sau khi chủ cho thuê nói địa chỉ cho cậu xong, cậu phải phí tới nửa ngày sức lực mới tìm ra được địa điểm, hôm nay lại lần nữa tới, cậu nhìn từng căn nhà rách nát giống y chang nhau… rồi không tìm được căn mình thuê là ở đâu nữa.

“Không phải” – Tưởng Thừa cực kỳ phiền muộn – “Tôi nhớ là ở giao lộ nào đó đi vào, sau đó có mấy tòa nhà gần giống như nhau… ”

“Giao lộ nào?” – Cố Phi hỏi cậu.

“Tôi… ” – Tưởng Thừa ngây người ra nửa ngày, sau đó móc điện thoại ra – “Để tôi hỏi lại chủ nhà.”

Ở bên đó chủ nhà cười lên, lại nói địa chỉ lần nữa cho cậu: “Chàng trai, cậu đừng có đêm hôm mà trở về, đêm hôm tôi đều khóa máy, cậu lạc đường lại phải ở ngoài đường qua đêm”.

Cố Phi đối với địa chỉ này rất rành, đạp xe một cái đi về phía trước: “Bên này”.

“Tôi tại sao lại nhớ không có xa như vậy” – Tưởng Thừa có chút mờ mịt.

“Cậu ngay cả tên cũng nhớ không được.” – Cố Phi nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi không phải là nhớ không được” – Tưởng Thừa thở dài – “Tôi là lười nhớ thôi, não bộ tôi lại không phải là bãi rác, đương nhiên phải nhớ những thứ hữu dụng”.

“Phải mà, nhớ đường không có gì hữu dụng hết” – Cố Phi gật đầu.

“Cậu câm miệng.” – Tưởng Thừa nói.

Lúc Cố Phi dẫn cậu tìm ra được tòa nhà mình thuê, Tưởng Thừa nghiêm túc nhìn trước sau trái phải: “Được rồi, nhớ kỹ rồi.”

“Đi lên cất đồ rồi đi ăn đi.” – Cố Phi nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa dẫn cậu ta lên lầu, căn cậu thuê là ở lầu 2, rất tồi tàn, có điều bên trong cũng được, đồ dùng trong nhà rất đầy đủ, mặc dù đã cũ nhưng rất sạch sẽ, ít ra không có chuột gián như nhà của Lý Bảo Quốc.

“Cảm thấy cũng tốt” – Cố Phi đứng trong phòng khách nhìn.

“Ừm” – Tưởng Thừa đặt đồ lên bàn – “Hai ngày nữa đi kéo dây mạng, cũng xấp xỉ… Đúng rồi, cậu biết ở đâu bán đồ dùng trên giường không?”

“Đồ dùng trên giường?” – Cố Phi ngây người ra.

Không biết vì sao, Tưởng Thừa lúc nói ra bốn chữ này lại không biết lý do mà nghĩ lệch đi, nhìn phản ứng của Cố Phi, đoán chừng cũng không khác là bao.

Tưởng Thừa không nói chuyện, đột nhiên cảm thấy không ngăn cười được nữa, đứng bên cửa sổ cười một trận điên cuồng, cười tới quai hàm cũng nhức mỏi.

“Đệt” – Cố Phi xoa xoa mặt.

“Vậy ăn xong rồi đi mua phải không? Tôi sắp đợi không được phải mua từ trên mạng rồi” – Tưởng Thừa nói.

“Vậy phải đi mua xong rồi mới ăn” – Cố Phi cầm điện thoại ra xem thời gian – “Ra giường gì đó có một chợ vải vóc, có bán thành phẩm, mền gối gì cũng có, có điều bảy tám giờ sẽ đóng cửa”.

“Được” Tưởng Thừa gật gật đầu.

“Vậy… ” – Cố Phi chỉ chỉ cửa – “Đi nhé?”

Tưởng Thừa không nói chuyện, lại đứng một hồi mới bước tới trước mặt Cố Phi, tay nhấc lên ôm lấy vai cậu ta, ôm thật chặt.

Cố Phi đầu tiên là ngây người ra, sau đó vỗ nhẹ hai cái lên lưng cậu: “Sao rồi?”

“Không có gì” – Tưởng Thừa vẫn là ôm cậu ta thật chặt- “Cậu có từng trải qua thời điểm vô cùng không ổn định hay không, không nơi bám trụ, cảm thấy cái gì cũng nắm không được, dưới chân cũng không có thứ gì”.

Cố Phi im lặng một hồi: “Có trải qua”.

“Tôi cũng cảm thấy cậu chắc chắn đã trải qua” – Tưởng Thừa nói – “Tôi đưa chân thả ra không trung, tôi như bay lên trời, phía trên là những mịt mù, nhìn về bên dưới lại nghe em nói rằng thế giới này trống rỗng… ”

Câu đằng sau là Tưởng Thừa hát ra, âm thanh rất thấp.

Cố Phi hơi giật mình, giật mình không riêng gì việc Tưởng Thừa chỉ nghe qua một lần đã có thể nhớ được giai điệu và ca từ, còn giật mình bởi âm thanh cậu mang theo sự gợi cảm khàn khàn, nghe rất hay.

Cố Phi có thể cảm nhận được cảm giác hiện tại cả người đều trống rỗng của Tưởng Thừa, mặc dù những chuyện hai người trải qua không giống nhau, nhưng cậu có thể cảm nhận được, sự hoảng loạn khi chân không thể chạm tới mặt đất.

Hai người lẳng lặng đứng trong phòng, thời gian rất lâu, Cố Phi có thể nghe thấy được ở bên tai, tiếng khóc của Tưởng Thừa kìm nén lại, rất nhỏ, gần như khó mà phát hiện được.

“Thừa ca” – Cố Phi khẽ nói, nhẹ nhàng vỗ trên lưng cậu – “Kỳ thật tôi cũng không biết an ủi người khác cho lắm đâu, người duy nhất tôi từng an ủi qua là Nhị Miểu… Tôi chính là muốn nói, nếu như cậu khóc, khóc ra rồi sẽ thoải mái hơn”.

Bên tai, Tưởng Thừa trong chớp mắt yên lặng, sau khi ho khan hai tiếng xong đột nhiên khóc ra thành tiếng.

Loại cảm xúc rất không tình nguyện này, âm thanh khi khóc mang theo căm phẫn và bất đắc dĩ, còn có cả uất ức.

Nghe như khóc rất thỏa thuê, lúc mới bắt đầu là tiếng khóc, cuối cùng là nắm lấy áo trên vai của Cố Phi mà mang theo tiếng gào phát tiết.

“Ông nội cậu.” – Tưởng Thừa giọng mang theo nghẹn ngào nói một câu.

“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, xoay đầu ở bên vành tai của Tưởng Thừa, nhẹ nhàng hôn một cái.

Động tác này ngoài dự liệu của bản thân Cố Phi, không nói rõ được là vì sao, có điều Tưởng Thừa cũng không cho cậu có thời gian để suy nghĩ, quay đầu qua hôn lên miệng cậu.

Đầu lưỡi mang theo nước mắt có vị mằn mặn đi vào thăm dò như muốn đánh nhau.

Cố Phi có phần không phòng bị, gặp phải phương thức có hơi ngang tàng này của cậu ta, lùi một bước, mà Tưởng Thừa lại thừa cơ mạnh mẽ đẩy cậu về phía sau.

Cố Phi đụng vào tường ở phía sau, Tưởng Thừa lại lần nữa hôn lên.

Nụ hôn này không hề có khống chế, giống với ngày đó khi cậu ta uống say, nhưng lại thanh tĩnh hơn nhiều, dù sao cũng không uống rượu, cho nên đầu lưỡi cứ như là đang tuyên chiến.

Tôi muốn ở nơi này! Tôi muốn ở nơi này! Tôi muốn ở nơi này! Tôi muốn ở nơi này!

Tôi muốn ở nơi này quét một vòng! Ở nơi này, nơi này, còn có nơi đó đều là của tôi!

Cố Phi vốn dĩ không hề có ý nghĩ muốn làm cái gì đó, bị một trận công chiếm lãnh thổ như bị thần kinh này của cậu ta nhất thời nghĩ tới bảng kiểm điểm của Vương Chín Ngày đội trưởng.

Trong thời kì xuân về hoa nở căng đầy sức sống khắp nơi nơi…

Cậu bắt lấy tay của Tưởng Thừa, vung cậu ta lên ghế sô pha bên cạnh.

Tưởng Thừa bị cậu đẩy nặng nề ngã vào trong sô pha, lúc Cố Phi áp người đến, thuận tay vén áo của Tưởng Thừa lên, từ trên cơ thể cậu ta mạnh mẽ chà xát xuống.

Hơi thở Tưởng Thừa dừng một chút, cách lớp quần bắt lấy cậu một cái.

“Đệt” – Cố Phi gằn giọng- “Cậu mẹ nó còn dùng tí lực nữa thôi, tôi bị liệt cho xem”.

Tưởng Thừa cười, tay từ lưng quần của cậu tiến vào.

Sau khi trong phòng lần nữa trở về một mảnh yên tĩnh, Cố Phi có thể nghe thấy được tiếng cười la hét của trẻ con vừa mới ăn xong đang chạy loạn ở bên ngoài.

“Cậu đoán xem” – Tưởng Thừa nằm trên sô pha, một chân đạp trên đất – “Cậu dùng thêm bao nhiêu thời gian nữa để có thể lấn tôi xuống đất?”

“Tôi cũng đâu phải hoàn toàn ở trên sô pha” – Nửa người Cố Phi nằm sấp trên Tưởng Thừa, một chân còn lại vẫn đang đạp bàn trà – “Tư thế này của tôi buông lõng chân một chút là rớt xuống dưới rồi.”

Tưởng Thừa nhìn chân của cậu, cười cả buổi.

Cố Phi không cười theo, lúc chống tay lên, tiện thể sờ lên khóe mắt của Tưởng Thừa.

“Không sao rồi.” – Tưởng Thừa ở trên tay Cố Phi bắn ra một chút.

“Nếu mua đồ dùng… trên giường, phải tranh thủ thời gian” – Cố Phi đá văng ra giấy trên sàn, vừa sửa sang lại quần vừa nói – “Trễ chút nữa chỉ còn mấy tiệm bên đường mở cửa, không có cái để chọn”.

“Ừm” – Tưởng Thừa cũng đứng lên, vào wc rửa mặt, lúc ra lại có hơi lo lắng – “Cậu tranh thủ đi rửa mặt…”

“Sao vậy?” – Cố Phi vừa đi vào toa lét vừa hỏi – “Sợ nước mũi của cậu quẹt lên mặt tôi phải không?”

“Tôi là sợ cậu cảm… ” – Tưởng Thừa nói một nửa đột nhiên lấy lại tinh thần – “Tôi đệt! Không phải chứ!”.

“… Không có.” – Cố Phi vào toa lét rửa mặt.

Tưởng Thừa đứng trong phòng khách khịt mũi, lúc này mũi đã thông, chắc là không có quẹt lên mặt Cố Phi.

Dưới trạng thái thanh tĩnh làm ra loại chuyện không biết xấu hổ, Tưởng Thừa đối với bản thân lại để ý tới vấn đề chảy nước mũi của mình hơn, thật không nói nên lời.

Sau khi xác định xong không có vấn đề về nước mũi, loại cảm giác ngượng tới sợ không thể gặp người mới từ từ trỗi dậy, như ẩn như hiện tung bay tứ phía.

Lúc Cố Phi mang theo bộ mặt đầy bọt nước đi ra, cậu hơi không cách nào đối mặt với cậu ta, ánh mắt mập mờ tới mức có ảo giác như bản thân đã hạ thuốc với Cố Phi không bằng.

“Đi thôi.” – Cố Phi chùi mặt, cơ hồ như bị cậu lay sang ngượng ngùng, xé ra hai tờ giấy lau lau mặt, liền đi ra cửa.

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn giấy trên mặt đất, muốn thu dọn, nhưng do dự một hồi lại cảm thấy ngại quá chừng, thế là bỏ qua bọn nó, cùng theo ra ngoài.

Vùng này ngoại trừ chỗ của Lý Bảo Quốc rất rách nát ra, chỗ mới Cố Phi dẫn cậu đi cũng không hơn kém là mấy, đều rất rách nát, nhưng thiết kế đèn lại tốt hơn nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại ánh đèn sáng rực này của một thành phố cũ sẽ làm người ta có loại cảm giác như vương mang rất nhiều câu chuyện.

Câu chuyện quả thật là không ít, chỉ một nhà của Lý Bảo Quốc thôi đã có bao nhiêu câu chuyện rồi, còn Cố Phi… Cậu nghiêng mặt nhìn qua Cố Phi.

“Ở phía trước mặt đấy” – Cố Phi nói – “Bên phải có cái chợ, đồ ăn cũng rẻ lắm, nếu cậu muốn tự mình làm có thể tới đây mua.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.

“Sau mặt trước của chợ vải còn có chợ trang phục, bán quần áo rẻ mà xấu” – Cố Phi nhìn cậu một chút – “Cậu nếu như muốn tiết kiệm, có thể tới đây.”

“… Ừm.” – Tưởng Thừa cười cười.

“Tiếp theo chính là chỗ để ăn, mua xong mền gì đó của cậu rồi, tôi dẫn cậu đi.” – Cố Phi nói.

“Được.” – Tưởng Thừa gật đầu.

Chợ vải có không ít tiệm đã đóng cửa, may mà phía sát đường này vẫn còn mở, Tưởng Thừa đối với việc làm sao chọn mấy thứ đồ này không hề có khái niệm, thế là nhìn màu sắc.

“Bộ này đi.” – Tưởng Thừa sờ sờ lên bộ bốn có hình sọc.

(bộ bốn gồm hai ra gối, ra giường và vỏ chăn)

“Loại này sẽ bị đổ lông.” – Cố Phi nói.

“Ồ” – Tưởng Thừa thu tay lại, lại sờ lên một bộ khác – “Vậy… ”

“Hai cái không khác gì nhau, sờ không thấy à?” – Cố Phi nói.

“Đệt” – Tưởng Thừa đem tay cắm vào trong túi – “Hay là ngài chọn cho hai bộ đi.”

Cố Phi cười, đi lật tới lật lui, chọn ra một bộ: “Cái này… ”

“Quá xấu” – Tưởng Thừa lập tức nói – “Rẻ mà xấu.”

“Vậy cậu đổ lông đi” – Cố Phi cười lên – “Mắc mà đẹp.”

Cuối cùng Tưởng Thừa cả hai loại vải này mua lấy một bộ, lười lại phải đi dạo quanh, trực tiếp ở ngay tiệm này mua cả gối lẫn chăn.

“Gối muốn một cái thôi sao?” – Bà chủ hỏi.

“A, con chỉ ngủ một người thôi.” – Tưởng Thừa nói.

“Có thể thay đổi để ngủ mà, phơi cái này thì xài cái khác” – Bà chủ nói – “Sắp đóng cửa rồi, tính cho cậu rẻ một chút, hơn nữa bây giờ một người, sau này cũng sẽ không còn một người nữa mà”.

“Con…là học sinh cấp ba” – Tưởng Thừa vẫn muốn tiết kiệm một chút – “Tới lúc hai người cùng ngủ, gối đều đã rách hết rồi”.

“Gối này chất lượng rất tốt!” – Bà chủ cầm gối lên để tới trước mặt cậu vỗ bịch bịch – “Co dãn thế này! Hơn nữa, học sinh cấp ba sống cùng nhau cũng không ít mà! Dì cũng nhìn thấy không ít, cặp đôi nào cũng tới chỗ dì mua đồ dùng trên giường”.

“Con… chỉ muốn một cái.” – Tưởng Thừa quả thực cạn lời, bình thường cậu nhất định sẽ cầu cứu Cố Phi, nhưng hiện tại ngay cả nhìn qua Cố Phi cậu cũng ngại để nhìn.

“Mẹ cậu ấy mỗi ngày đều lên kiểm tra, cậu ấy bình thường đều tới khách sạn, trong phòng thật sự không dùng tới hai cái gối” – Cố Phi ở đằng sau nói.

“Đệt?” – Tưởng Thừa mạnh mẽ quay đầu lại.

“À, ra là vậy” – Bà chủ một bộ biểu tình “tôi biết mà” – “Một cái thì một cái vậy.”

Xách theo hai túi đồ về tới bên đường, hai người mất hết nửa ngày sức lực mới đem đồ buộc được ở yên sau, lúc ở đó còn có hỏi xin bà chủ hai sợi dây buộc.

“Cứ thế này đi ăn?” – Tưởng Thừa nhìn mấy thứ đồ – “Lát nữa xách nó vào trong tiệm?”

“Mời cậu ăn chút đồ đơn giản” – Cố Phi leo lên xe – “Không cần dỡ đồ ra.”

“… Được thôi” – Tưởng Thừa cũng leo lên xe – “Ăn cái gì?”

“Bánh tổ chiên” – Cố Phi nói – “Cực kỳ ngon.”

(Bánh tổ được làm từ gạo nếp, được dùng trong dịp Tết cổ truyền ở Trung Quốc như một lời chúc may mắn trong năm mới)

“Cậu mời trẻ mồ côi mà ăn bánh tổ chiên à” – Tưởng Thừa cười.

“Ngon giống bánh nhân thịt Vương Nhị” – Cố Phi nghiêm túc nói – “Thật đó.”

Mua xong đồ lại tìm quán bánh tổ chiên kia, một đường này, luồng thần kinh không được tự nhiên trong lòng của Tưởng Thừa cuối cùng cũng từ từ mà tiêu tán mất, lúc cùng với Cố Phi ở tiệm bánh tổ chiên ven đường ngồi xuống, chút buồn bực hai ngày nay cứ gắt gao đè ép trên người cậu làm cậu hít thở không thông đột nhiên cuốn theo tâm trạng không được tự nhiên kia tiêu tán đi mất.

“Ở đây vừa khéo có thể nhìn thấy xe ở bên ngoài.” – Cố Phi ngồi xuống xong nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn tiệm này, cực kỳ nhỏ, trong tiệm tổng cộng cũng có thể bỏ vào bốn năm cái bàn nhỏ, đều là loại bàn thấp, so với việc ngồi dưới đất ăn cũng không khác mấy.

Lúc này có thêm hai người bọn họ vào tổng cộng đang có hai bàn người, cái bàn kia là của mấy cô gái, vừa ăn vừa tám chuyện rất hào hứng.

So với bên này, cậu cùng Cố Phi mặt đối mặt mà im lặng lại lộ ra vẻ yên tĩnh tới khác thường.

“Tôi quên chưa hỏi cậu” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – “Hôm nay Đầu lợn rừng tới gây sự phải không?”

“Không” – Cố Phi rót ly trà tới trước mặt cậu – “Nó cũng chỉ phô trương tỏ vẻ một chút”.

Tưởng Thừa uống hớp trà: “Gạt ai hả?”

“Thật sự không có mà” – Cố Phi cười lên – “Ai dám gạt học bá chứ, thông minh như vậy, kiểm điểm cũng có thể hoàn tất bản thảo.”

Tưởng Thừa không nói, nhìn chằm chằm cậu ta.

Cố Phi uống hớp trà, cậu vẫn nhìn chằm chằm, thế là Cố Phi đem ly trà tới trước mặt cậu, ở trên ly của cậu cụng xuống, lại uống một hớp, Tưởng Thừa vẫn là nhìn chằm chằm.

“Ày” – Cố Phi thở dài – “Không có chuyện gì lớn, thi xong rồi hẵng nói”.

“Tới hẹn đánh nhau phải không?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Hẹn chơi bóng.” – Cố Phi cười cười.

“Loại người như nó, đánh nhau với chơi bóng có gì khác biệt?” – Tưởng Thừa uống hớp trà, ngẫm nghĩ lại thấy thật thần kỳ – “Không phải, nó còn có mặt mũi gì để hẹn? Chơi bóng dơ như vậy… Mặt mũi có thể xếp thành máy bay giấy bay đi chơi rồi”.

“Đừng để ý nữa, mấy ngày nay không có chuyện gì hết, cậu cứ thi cho tốt đi.” – Cố Phi nói.

“Cậu không phải đang lo lắng việc thi cử của tôi bị ảnh hưởng chứ?” – Tưởng Thừa nói.

“Hơi lo” – Cố Phi nói.

“Không cần lo lắng” – Tưởng Thừa nói – “Trường Cao trung số 4 rách nát này, tôi có phát sốt mất trí cũng có thể thi hạng nhất… Cậu muốn quay cóp bài không? Chu Kính không phải nói các cậu thi không cần đổi chỗ ngồi sao”.

“Không cần, tôi thi 0 điểm cũng chẳng thấy sao” – Cố Phi bật cười, nửa ngày sau mới nói một cậu – “Thừa ca, cậu thật sự là…”

“Hửm?” – Tưởng Thừa ngửi thấy mùi thơm của bánh tổ, xoay đầu lại nhìn hướng nhà bếp.

“Tôi lớn tới vậy rồi, cậu là người ưu tú nhất tôi từng gặp.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa khựng lại một chút, xoay đầu lại, không nói chuyện.

“Thật đó.” – Cố Phi nói.

“Tôi lớn như vậy rồi, cậu là tên côn đồ không giống với côn đồ nhất mà tôi từng gặp” – Tưởng Thừa nói – “Cậu là một côn đồ ấm áp, còn… rất đẹp.”

“Có cần tôi khen lại không?” – Cố Phi hỏi.

“Không cần” – Tưởng Thừa nói – “Tôi biết mình rất đẹp trai rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngang Tàng (Tát Dã)

Số ký tự: 0