Chương 65
Vu Triết
2024-11-19 02:36:53
Sau khi tới Tứ Trung, đây là lần đầu tiên Tưởng Thừa không hoàn thành bài tập.
Trên tiết tự học làm một nửa, vốn còn định buổi tối làm tiếp, nhưng bị chuyện của Lý Bảo Quốc làm cho trong lòng rất buồn bực, cũng không có hứng thú nữa, mà còn cùng Cố Phi câu có câu không tán gẫu, cậu cũng không muốn cử động.
Mãi cho đến khi cậu mò mẫm di động qua, nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình sắp hai giờ rồi, mới rất không tình nguyện ngồi dậy: ""Cũng muộn như vậy rồi.""
"Ngày mai tôi dậy không nổi" – Cố Phi dựa vào đầu giường – "Cậu ngày mai thức dậy tự mình đến trường nhé, đừng gọi tôi."
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta: "Khoảng thời gian này liên tục không đến trễ, rõ là khổ thân cậu rồi."
"Hết cách rồi, ai bảo bạn trai tôi là học bá chứ" – Cố Phi nói – "Bảo bối cũng có nỗi khổ trong lòng, nhưng thường không nói ra."
"Xéo đi" – Tưởng Thừa xuống giường, mở tủ quần áo ra – "Ngủ đi, cậu mặc đồ ngủ của tôi."
"Cậu chỉ có một cái gối duy nhất hả?" – Cố Phi hỏi.
"Ừa" – Tưởng Thừa cầm bộ đồ ngủ đi ra quăng cho cậu – "Lát nữa đưa cho cậu cái khăn trải giường tự mình cuộn một cái."
"Tôi không ngủ thứ đồ đó." – Cố Phi trả lời.
"Vậy cậu ngủ gối, tôi ngủ khăn trải giường." – Tưởng Thừa nói.
"Không." – Cố Phi nói.
"Muốn đánh nhau hả?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
"Tôi muốn ngủ gối cao giống nhau, một cái cao một cái thấp không được." – Cố Phi nói.
"Cậu đây là thói quen kỳ cục gì đây" – Tưởng Thừa đem khăn trải giường ném tới trên người cậu ta – "Cậu tự mình sửa sang một chút làm thành độ cao giống nhau đi."
"Được rồi." – Cố Phi đứng lên.
Sau khi Tưởng Thừa rửa mặt súc miệng xong trở lại phòng ngủ, phát hiện cái gối duy nhất của mình đã bị gác trên bàn học, chỗ đầu giường bị cái mền gấp thành gối dài chiếm giữ.
"... Cái quỷ gì?" – Tưởng Thừa ngẩn người.
"Cao giống nhau" – Cố Phi phủi phủi tay –"Cái gối đôi... Cậu có bàn chải đánh răng không?"
Tưởng Thừa lấy bàn chải đánh răng từ trong tủ ra đưa cho cậu, lại nhìn đầu giường, sớm biết hôm đó mua luôn cái gối đôi cho rồi, mình quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ, lúc mua đồ dùng trên giường thế mà trong lòng không chú tâm một chút nào cũng không nghĩ tới trên giường sẽ có mấy người.
"Cái bàn chải đánh răng này tại sao không có bao bì" – Cố Phi cầm bàn chải đánh răng đưa đến trước mắt cậu lắc lắc một cái – "Có phải là Phan Trí dùng qua hay không?"
"Một bộ hai cây, sau đó bóc ra..." – Tưởng Thừa nói một nửa rồi dừng lại, nghiêng mắt nhìn cậu – "Phải nha, đúng là của Phan Trí dùng qua, tôi không cam lòng vứt đấy."
"Rất tốt" – Cố Phi vừa đi ra ngoài vừa nói – "Phan Trí hả, lớn lên cũng không tệ, tính cách nhé, còn tốt hơn so với cậu..."
Tưởng Thừa không lên tiếng, sau khi nhìn cậu ta vào nhà vệ sinh, đi qua đóng cửa nhà vệ sinh một cái.
"Muốn đem tôi nhốt trong nhà vệ sinh sao?" – Cố Phi ở bên trong cười nói – "Học bá các cậu có phải là không có thường thức đời sống lắm phải không, cửa nhà vệ sinh thông thường đều khóa từ bên trong."
Tưởng Thừa cười nhạt một tiếng: "Năng lực quan sát của học sinh cá biệt các cậu quả là kém."
Cái phòng này trước đây chỉ có một bác gái chủ nhà ở, có lẽ là nhằm để an toàn... Cậu thò tay kéo cái chốt trên cửa nhà vệ sinh, cửa bị khóa lại từ bên ngoài.
Âm thanh của Cố Phi đột nhiên ngừng lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cậu ta vặn khóa cửa.
"Thế giới này còn cần cậu tìm tòi." – Tưởng Thừa dựa vào cạnh cửa.
"Tôi đệt?" – Cố Phi vừa vặn khóa cửa vừa gõ gõ lên cửa – "Cậu không phải chứ, cậu làm cái gì vậy hả, hơn nửa đêm."
"Đả kích" – Tưởng Thừa nói – "Trả thù."
"Tôi sai rồi." – Cố Phi lập tức nói.
"... Không phải chứ" – Tưởng Thừa có chút muốn cười – "Cậu có thể có chút tiền đồ hay không, cậu tốt xấu gì cũng là tiểu bá vương xưởng thép."
"Không thể" – Cố Phi nói – "Tôi sai rồi Thừa ca."
"Cậu có thể đi theo kịch bản hay không" – Tưởng Thừa nói – "Dù sao cũng trước tiên mạnh miệng uy hiếp tôi một chút, sau đó lại quỳ gối xin tha thứ chứ?"
"Thừa ca tôi sai rồi" – Cố Phi dựa vào trên cửa nhẹ nhàng gõ từng cái – "Thả tôi ra ngoài đi chứ, tôi sai rồi."
"... Kiên cường chút được hay không!" – Tưởng Thừa nói.
"Không được" – Cố Phi tiếp tục dùng ngữ điệu đáng thương nói – "Tôi sai rồi, tôi cũng không mù quáng ghen tị nữa, Thừa ca thả tôi ra ngoài đi."
"Trước tiên rửa mặt súc miệng, đừng lãng phí thời gian!" – Tưởng Thừa nói – "Đều mịa nó mấy giờ rồi!"
"Ờ." – Cố Phi đáp một tiếng.
Tiếp đó liền nghe thấy tiếng cậu ta đánh răng rửa mặt, Tưởng Thừa trở về phòng để lấy điện thoại di động tới.
"Thừa ca" – sau khi tiếng nước bên trong ngừng lại, giọng của Cố Phi lần nữa vang lên ở sau cửa, vẫn giọng đáng thương – "Thừa ca, cậu ở bên ngoài không?"
Tưởng Thừa chọn ghi âm, đem điện thoại di động kề tới trên cửa: "Lặp lại lần nữa."
"Thừa ca tôi sai rồi." – Cố Phi nói.
"Câu vừa nãy kìa, câu đặc biệt đáng thương ấy." – Tưởng Thừa nói.
"Thừa ca, cậu ở bên ngoài không?" – Cố Phi rất phối hợp, còn ở trên cửa nhẹ nhàng khẩy hai cái – "Thả tôi ra ngoài đi."
"Cầu xin hai câu nữa, tình cảm chân thành tha thiết chút." – Tưởng Thừa nhịn cười.
"Cầu xin cậu Thừa ca" – Cố Phi nhỏ giọng nói – "Tôi sau này cũng không dám như vậy nữa, tôi sai rồi, thả tôi ra ngoài đi."
"Nói, cậu là ai." – Tưởng Thừa nói.
"Tôi là chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn." – Cố Phi vẫn nhỏ giọng nói.
Cố Phi người này bình thường thiết lập tính cách tựa như một đóa hoa cao lãnh, vừa trưng mặt ra đã có thể đóng băng người khác run cầm cập, tỏa ra nét đẹp đẽ yêu kiều lại không làm trái cảm giác hài hòa, quả là làm cho người ta ảo giác cậu ta trước giờ chính là một đóa hoa yêu kiều.
Tưởng Thừa thậm chí định đi qua sờ sờ trên đầu chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn coi có bông hoa nhỏ hay không, rất thỏa mãn mà đem đoạn ghi âm lưu lại, sau đó cậu mở cửa nhà vệ sinh ra: ""Tôi nói với cậu...""
Lời còn chưa nói hết, cửa bị Cố Phi nắm lấy kéo ra, tiếp đó Tưởng Thừa liền cảm thấy một trận gió cuốn ra, không chờ cậu hồi thần lại, Cố Phi đã đoạt lấy di động trong tay cậu, ôm lấy cậu, cắn một miếng mạnh trên cổ cậu: "Cậu còn ghi âm phải không?"
"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa có chút khiếp sợ, đây mà là chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn ư!
"Có phải là còn rất đã nghiền hay không!" – Cố Phi lại cắn cậu một miếng, dữ dội đẩy cậu tới trong phòng ngủ – "Thừa ca!"
Tưởng Thừa cười vui vẻ: "Tôi đệt, tôi sơ ý rồi?"
"Quá sơ ý rồi!" – Cố Phi lại đẩy cậu một cái, đem cậu đẩy tới trên giường, sau đó nhào tới, ôm lấy cậu liền hôn một trận, tay mò vào trong áo của cậu – "Chú thỏ nôn nóng muốn ăn thịt."
"Cút!" – Tưởng Thừa mò tới trên đùi cậu ta nhéo một cái – "Tôi đệt, đừng trêu chọc càn rỡ, trễ quá rồi, lát nữa lăn qua lăn lại xong còn phải thu dọn, tối hôm nay còn ngủ hay không!"
"Tuân lệnh" – Cố Phi trong nháy mắt buông cậu ra đứng lên, cầm lấy áo ngủ của cậu qua, vừa cởi quần áo thay đồ ngủ vừa nói – "Cậu xem tôi có phải thu liễm lại rất tự nhiên hay không."
Tưởng Thừa nằm trên giường cười rộ nửa ngày, sau đó liền không thế nào cười lên được nữa, lúc quần áo Cố Phi cởi ra chỉ còn lại cái quần lót, cậu thậm chí có thể cảm thấy hô hấp của mình bỗng nhiên ngừng trệ.
Mà không đợi xem thỏa ghiền, Cố Phi đã mặc quần ngủ lên, cậu đành phải nhìn eo với lưng, chưa nhìn tới hai lần, Cố Phi đã đem áo cũng mặc vào.
"Chờ một chút." – Tưởng Thừa đưa ra cánh tay Nhĩ Khang*.
(*尔康手 cánh tay Nhĩ Khang: đưa tay ra chặn)
"Hả?" – Cố Phi xoay mặt nhìn cậu, tay đang cầm áo kéo xuống thì dừng lại.
Chính là tư thế này, quả là, Tưởng Thừa dán mắt vào eo của Cố Phi, toàn thân trên dưới ngoài trừ khuôn mặt chỉ có một hình ảnh lưu manh thô sơ còn lưu lại trong mắt cậu.
"Đừng nhúc nhích." – Tưởng Thừa nói.
"Làm sao vậy?" – Cố Phi không hiểu ra sao mà hỏi một câu.
Tưởng Thừa nhanh chóng thu tay về mép mũi mình sờ một tí, còn tốt, không có máu mũi, sau đó cậu nhảy từ trên giường đứng dậy, bổ nhào qua ôm lấy Cố Phi, cắn một miếng ở trên eo cậu ta.
"A ——" – Cố Phi gào to một tiếng, túm lấy tóc của cậu kéo một cái không kéo ra, đành phải bắt lấy vai cậu đẩy ra sau – ""Tưởng Thừa cậu mịa nó có phải ăn axit sulfuric khiến cho não nóng chảy rỗng tuếch hay không!""
Tưởng Thừa không để ý cậu ta, cắn chặt cậu ta không nhả ra, thuận tay nắm lấy quần cậu ta kéo xuống, tay nắm lên.
"Tôi..." – Cơ thể của Cố Phi tức thì căng lại một chút, tay bắt trên vai cậu cũng xiết lại, tay còn lại chống tới trên bàn học bên cạnh – ""Ngài không phải nói quá trễ để lăn qua lăn lại... xong rồi còn phải thu dọn...""
Cố Phi ngửa đầu hít một hơi sau đó không thể nói hết phần sau.
Tưởng Thừa kéo cậu ta một cái, hai người ngã ở trên giường, thùng thùng hai tiếng.
Tưởng Thừa ở giữa trăm trò lưu manh còn tranh thủ suy nghĩ động tĩnh này một chút, cảm thấy cái giường này sớm muộn có một ngày sẽ sụp.
Những người lao động của khu dân cư này, có lẽ cần cù hơn so với nhà Lý Bảo Quốc bên kia, buổi sáng dậy rất sớm, giọng cũng lớn, không có nguyên nhân đặc biệt, Tưởng Thừa rất hiếm có thể ngủ quá giấc.
Nhưng hôm nay đã ngủ quá giấc rồi, bởi vì trong lòng phiền muộn tán gẫu với bạn trai đến nửa đêm còn tràn đầy sinh lực hứng thú bừng bừng mà tuốt súng một phát, nguyên nhân này vô cùng đặc biệt.
Cho nên lúc cậu mở mắt mò tìm di động qua nhìn giờ, thời gian biểu thị tiết học thứ nhất cũng sắp kết thúc.
"Đệt" – Tưởng Thừa đem điện thoại di động quăng đi, nhắm mắt lại, đến muộn... đến muộn thì đến muộn đi, xem như là cho mình phóng túng nghỉ ngơi một chút.
Lại mơ mơ màng màng một lát, cậu thò tay ra phía sau mò mò, mò tới cái mông của Cố Phi.
Cố Phi không nhúc nhích, đoán chừng đang ngủ say.
Có điều là... Tưởng Thừa chống ngồi dậy liếc nhìn phía sau một cái, ngày hôm qua rõ ràng là Cố Phi ôm lấy cậu theo tư thế ngủ kiểu muôi múc canh xếp thành hàng với nhau, nghe nói là được hoan nghênh ưa thích nhất để ngủ, sáng sớm thức dậy lại có thể chuyển thành lưng đối lưng với cậu.
Chậc.
Không ngọt ngào chút nào.
Tưởng Thừa cầm quần áo qua tùy tiện mặc vào xuống giường, còn đi lại gần nhìn nhìn Cố Phi, nói thật là, mọi dáng vẻ của Cố Phi, cậu gần như đều thấy cả rồi, chỉ là bộ dạng lúc ngủ này, vẫn thật chưa từng thấy qua như vậy.
Cố Phi ngủ rất có nề nếp, bên hông nằm nghiêng cũng rất chuẩn mực, một nửa gương mặt vùi vào trong chăn, lông mi rất đều rủ xuống, Tưởng Thừa nhìn một lát, nhịn không được thò tay qua sờ một cái trên lông mi cậu ta.
Mắt của Cố Phi run run, cậu thu tay về, qua vài giây lại duỗi qua sờ một cái.
"Quất cậu đấy." – Cố Phi nhắm mắt lại, chôn vào trong chăn nói một câu, trong giọng nói chứa đậm chất buồn ngủ.
"Đệt" – Tưởng Thừa nở nụ cười – "Tỉnh rồi à?"
"Ngài rướn người như thế, muốn không tỉnh cũng không được" – Cố Phi mở mắt ra – "Mới sáng sớm mà dán mắt nhìn người ta, nhìn thấy gỉ mắt không?"
"Không có" – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút, lập tức lùi lại mấy bước, dụi dụi mắt của mình – "Tôi có không?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Tôi còn chưa kịp nhìn."
"Cậu dậy không? Đã trễ gần một tiết học rồi" – Tưởng Thừa cầm quần qua vừa mặc vừa nói – "Cậu vì sao đi ngủ đưa lưng về phía tôi?"
"Này" – Cố Phi trở mình nằm ngửa lại – "Tôi muốn ôm cậu đấy, sau đó cậu ngủ mịa nó giống như bệnh thần kinh, tôi vừa mới ôm qua, liền thúc lại một cùi chỏ, xương sườn tôi xém chút nữa bị cậu nện gãy mất rồi, tôi không đi ngủ trên ghế sô pha là may rồi."
"Không phải chứ?" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Lần trước, lúc tôi ngủ ở nhà cậu cũng không như vậy nha."
"Nói thừa" – Cố Phi thở dài – "Hồi đó tôi cũng không có đụng cậu, với lại tôi chỉ vắt người qua thiếu chút nữa bị cậu đánh đấy."
"... Đến đến đến, Thừa ca xoa xoa." – Tưởng Thừa đi qua sờ sờ ở trên xương sườn của Cố Phi.
Cố Phi uể oải duỗi người: "Cậu đi học trước đi, hai chúng ta cùng nhau đi trễ lại cùng nhau đến trường, cậu có tin ngày mai tieba bị tê liệt hay không."
"Ừa" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu có phải là rất hưởng thụ hay không? Cậu xem, tieba vì tôi mà tê liệt, mà tôi, chính là hoa thức soái anh tuấn, tôi, cũng là soái tung trời cao tiêu sái."
"Ngốc nghếch." – Cố Phi nở nụ cười.
Tâm tình tối hôm qua không tốt như thế, sau khi tuốt xong thế mà thuyên giảm,buổi sáng sau khi thức dậy nhìn thấy Cố Phi lại tiếp tục giương lên, lúc ra ngoài nghĩ tới Lý Bảo Quốc, háo hức lại có chút suy giảm, chỉ có thể nhanh chóng cầm lấy di động, lục ra tấm hình của Cố Phi hít một hơi...
Tưởng Thừa viết tên mình lên danh sách đi trễ ở chỗ người gác cổng.
"Tưởng Thừa à" – Bảo vệ liếc mắt nhìn cậu – "Hạng nhất khối không ngờ đến trễ nha?"
"À" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, –"Hạng nhất khối cũng có lúc ngủ không tỉnh nha."
Khi vào lớp học vừa vặn sát tiếng chuông lên lớp tiết thứ hai, Tưởng Thừa ngồi xuống chỗ của mình ở hàng sau cùng, mông vừa mới kề đến ghế, Chu Kính đã quay đầu qua: ""Cậu đến trễ một tiết hả?""
"Đúng vậy" – Tưởng Thừa nói – "Cậu thật giỏi toán học."
"Cậu lại còn có thể đến trễ hả?" – Chu Kính lại nói.
"Đúng vậy" – Tưởng Thừa lấy sách ra – "Tôi còn có thể trốn học đấy."
Chu Kính nói tiếp: "Cậu..."
"Xuỵt" – Tưởng Thừa giơ ngón trỏ lên – "Im miệng nếu không đánh cậu."
Chu Kính có chút khó chịu mà chậc một tiếng, quay đầu lại, không tới hai giây liền quay lại: "Này Tưởng..."
Tưởng Thừa thò tay dùng ngón tay búng một cái tàn nhẫn trên đầu cậu ta.
"A!" – Chu Kính bưng đầu – "Cậu mịa nó ác như vậy! Tôi chỉ là muốn nói bây giờ sao lại có muỗi!"
Tưởng Thừa nhìn cậu ta, không nghe hiểu cậu ta nói cái gì.
"Cổ của cậu." – Chu Kính chỉ chỉ cậu.
Cái cổ.
Cảm giác của Tưởng Thừa trong phút chốc này chính là muốn bổ nhào qua đem Chu Kính diệt khẩu ngay tại chỗ.
Cậu thậm chí không cần sờ cũng không cần nhìn càng không cần nghĩ, chỉ là hai từ này nói ra khỏi miệng cùng lúc, cậu trong nháy mắt liền biết Chu Kính nhìn thấy cái gì!
Cố Phi tối hôm qua cắn cậu một cái!
Chỉ là mịa nó vừa vặn cắn ở trên cổ!
Đùa giỡn chó cắn còn cắn rất ác nữa.
Nhất định lưu lại dấu răng!
Mà cậu sáng sớm do thần trí không minh mẫn, lúc rửa mặt súc miệng cũng không quan sát kỹ càng nét mặt đẹp trai cùng cái cổ anh tuấn của mình!
Tôi đệt!
"Có lẽ có đi." – Tưởng Thừa nói.
"Mới tháng năm đấy..." – Chu Kính xoa đầu, lẩm bà lẩm bẩm mà quay người lại – "Nhà cậu có phải trồng nhiều hoa hoa cỏ cỏ hay không nhỉ..."
Cũng may môn học tiết thứ hai là của Lão Lỗ, thầy ấy tiến vào đứng ở trên bục giảng liền quát to một tiếng: ""Đều tỉnh ngủ chưa!""
Tưởng Thừa cũng có thể cảm thấy được đầu bị một khối đè xuống đồng thời cũng ngẩng lên, Chu Kính tự nhiên cũng bị tiếng quát dữ dội phá vỡ hồi tưởng, bỏ xuống chuyện con muỗi.
"Lên lớp!" – Lão Lỗ rống.
Tưởng Thừa cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng mở camera trước lên, giả vờ ngắm kiểu dáng của điện thoại di động, đem camera trước ngắm nhìn một chút cái cổ của mình.
Đệt.
Quả nhiên có dấu đỏ rõ ràng hai cái răng nanh của Cố Phi lưu lại, mừng một cái chính là vòng tròn hồng qua nghỉ ngơi một đêm đã trở nên nhạt rồi, nếu như không ngắm sát lại, nhìn không ra chính là một vòng dấu răng.
Cậu chụp một tấm hình cổ của mình, gửi qua cho Cố Phi.
– Mịa nó chuyện tốt cậu làm!
Cố Phi nhắn tin lại rất nhanh.
– Bạn trai, cái cổ cậu thật đẹp
– Cút!!!!!
– Trong hộc bàn tôi có băng cá nhân, cậu lấy hai miếng dán thử xem
Tưởng Thừa gác điện thoại di động xuống, thò tay mò mò trong hộc bàn của Cố Phi, mò thấy nguyên một hộp băng cá nhân, cậu lấy hai miếng ra, nhân lúc bây giờ người xung quanh đều bị Lão Lỗ rống ngây người, nhanh chóng xé dán lên trên dấu răng.
Lại cầm điện thoại di động lên kiểm tra một lượt, xác định không có vết muỗi cắn khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho tới hết tiết học thứ ba, Cố Phi cũng chưa tới trường học, Tưởng Thừa đang muốn gửi tin nhắn cho cậu ta hỏi chút có phải cậu ta còn chưa thức dậy hay không, liền nghe thấy trên hành lang có tiếng rú chói tai của nữ sinh.
"Trời ạ tôi sắp điên rồi, cậu ta điên rồi sao!"
"Tôi cảm thấy rất đẹp mắt nha, a a a rất ngầu nha! Cậu không cảm thấy rất ngầu à!"
"Tôi thích dáng vẻ lúc đầu của cậu ta hơn!"
"Lại không hủy dung, tôi còn cảm thấy bộ dáng bây giờ rất ngầu..."
Tưởng Thừa quay đầu qua, nhìn thấy một dãy nữ sinh nhoài người về phía trước trên lan can hành lang nhìn xuống dưới.
"Nhìn ai vậy?" – Vương Húc đứng ở bên cạnh – "Trong trường học này có người nào rất ngầu cái rắm, một đám kém hiểu biết."
"Tôi đi xem thử" – Chu Kính rất có hứng thú đứng dậy đi ra phòng học, sau đó nhoài người đến trên lan can liếc mắt nhìn xuống liền quay phắt đầu qua – "Tôi đệt, Cố Phi!"
"Cậu ta làm sao rồi?" – Vương Húc ngẩn người.
"Cạo trọc đầu rồi" – Chu Kính nói xong lại liếc nhìn một cái, lúc quay đầu lại cười đến không ngừng được – "Cùng Lão Từ nói chuyện ở trên sân thể dục đấy."
"Tôi dệt, tôi xem một chút" – Vương Húc lập tức chen qua từ bờ tường phía sau Tưởng Thừa – "Trong nội quy nhà trường không phải nói không cho cạo trọc đầu sao..."
"Chúng ta còn có nội quy nhà trường à?" – Cùng bàn của Chu Kính mê man mà tiếp một câu.
Đầu trọc của Cố Phi, lại có thể nói cạo liền cạo, sáng sớm lúc cậu ra cửa, Cố Phi cũng không đề cập đến chuyện này, Tưởng Thừa ngồi yên trên ghế dựa, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Cậu hoàn toàn không để ý Cố Phi có phải đầu trọc hay không, với mặt của Cố Phi, miễn không phải là hói ở giữa, tóc quanh đầu thì kiểu tóc gì cũng có thể chống đỡ được.
Nhưng mà Cố Phi bất thình lình liền biến thành đầu trọc, điều này vẫn khiến cậu có chút kinh ngạc, kinh ngạc xong lại có chút buồn cười.
Cậu rất muốn đi theo nhoài người trên lan can tận mắt nhìn, nhưng do có tật giật mình khá mãnh liệt, cậu cuối cùng vẫn kiên trì ngồi yên không động.
Dù sao Cố Phi một lát nữa liền đi lên, cậu không chỉ có thể nhìn, lúc không có ai, cậu còn có thể sờ, còn có thể hôn...
Không biết hôn lên là cảm giác gì.
Qua mấy phút, sau khi chuông vào học vang lên, Cố Phi từ trước cửa phòng học sáng chói đi vào, đầu đội mũ lưỡi trai.
Cậu ta vừa mới thẳng tiến vào một bước, trong phòng học liền vang lên một tràng tiếng huýt gió cùng tiếng vỗ bàn, kèm theo tiếng rú kích động không áp chế được của nữ sinh.
Cố Phi mặt không biểu cảm chậm rãi sáng chói đến bên cạnh Tưởng Thừa ngồi xuống.
Tưởng Thừa cũng toàn bộ hành trình mặt không biểu cảm, từ vành mũ có thể nhìn thấy được da đầu trên đầu Cố Phi, nghiêm túc mà nói, cậu ta chưa hề hoàn toàn cạo trọc, căn bản là sát vào da đầu, trên hiệu quả thị giác cùng đầu trọc không sai khác mấy.
"Cố Phi" – Chu Kính đụng đụng cái bàn, quay đầu lại – "Này Cố Phi, Cố..."
Cố Phi dùng ngón tay chỉ cậu ta, cậu ta dừng lại, qua hai giây mới lại tiếp tục nói: "Tháo mũ ra nhìn chút, là cạo nhẵn bóng toàn bộ à! Lão Từ nói cái gì?"
"Cút." – Cố Phi đơn giản trả lời.
Chu Kính có chút thất vọng chậc một tiếng quay người về.
Cố Phi ở bên cạnh hắng giọng một cái, Tưởng Thừa quay mặt nhìn cậu ta.
Cố Phi cũng quay mặt qua đối diện với Tưởng Thừa, hai người mặt không biểu cảm cứng ngắc nhìn cả buổi, Cố Phi khẽ hỏi một câu: "Thế nào."
Tưởng Thừa nằm sấp trên bàn, mặt dựa vào bàn một trận cười ha hả, cười đến mức gần ho khan.
"Không phải" – Cố Phi cũng nằm sấp đến trên bàn – "Buồn cười như vậy sao?"
"Không biết" – Tưởng Thừa cười một lát mới bình tĩnh lại – "Cậu buổi sáng cũng không nói muốn đi cạo đầu nha."
"Tôi hôm qua đã nói muốn cạo trọc đầu." – Cố Phi nói.
"Thật là nói ra phải làm à" – Tưởng Thừa nhìn chung quanh, phát hiện không ít ánh mắt – "Ai, còn định bảo cậu mở mũ ra cho tôi nhìn thử đấy."
"Cậu muốn xem à?" – Cố Phi sờ sờ vành mũ.
Xung quanh tức khắc một hồi rầm rì nhộn nhạo, Tưởng Thừa đong đưa đầu: ""Bỏ đi, họ cũng đang chờ xem đấy.""
"Nhìn rất đẹp." – Cố Phi nói.
"Vậy đừng tháo" – Tưởng Thừa đè thấp giọng – "Tôi trở về từ từ xem."
Cố Phi cười cười: "Tôi đoán chừng tối nay Nhị Miểu ít nhất phải sờ đến nửa giờ."
"Tại sao muốn cạo trọc đầu chứ?" – Tưởng Thừa nhỏ giọng hỏi – "Lúc trước không phải rất đẹp sao."
"Cái hoa văn ấy" – Cố Phi lấy điện thoại di động ra nằm xuống bàn khẩy khẩy – "Không muốn lưu lại."
"Tôi mãi vẫn chưa từng hỏi cậu" – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút – "Cái nốt nhạc kia của cậu, với cái trên lỗ tai Đinh Trúc Tâm ấy, có phải là một bộ hay không?"
"... Coi như thế đi, trước làm cùng một chỗ" – Cố Phi nói tới có chút do dự – "Thời điểm rất lâu rồi, cũng vẫn luôn không đổi."
"Ồ" – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói – "Lúc cùng nhau chơi ban nhạc sao?"
"Ừm" – Cố Phi gật gật đầu, liền liếc mắt nhìn qua cậu – "Cậu lại có thể..."
"Cái gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Không ghen?" – Cố Phi nói.
"A" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Tôi đệt, tôi quên mất."
Cố Phi vui vẻ, cười với màn hình điện thoại.
Tưởng Thừa chậc một tiếng không nói.
Ghen đúng là không cẩn thận mà quên mất, có lẽ là bởi vì giai đoạn hiện nay, loại cảm giác này ở cùng một chỗ với Cố Phi, trước sau không có kẽ hở để ghen.
Chẳng qua một khi nghĩ tới rồi, liền cảm thấy dấm chua này bỏ qua không được.
Tuy rằng không phải là thú vui tình nhân gì đó, nhưng cũng là liên hệ nào đó đặc biệt với Đinh Trúc Tâm, nghĩ một lúc như thế, Tưởng Thừa liền tức thì có chút khó chịu giống với ""Lão Từ cũng biết cậu uống trà nhưng tôi không biết"".
Chuyện tình nhân.
Thực ra rất ấu trĩ, cậu vẫn luôn cảm thấy làm những chuyện này rất ngu ngốc, tuổi nhỏ từ sơ trung mới yêu trở xuống mới làm cái chuyện này... Nhưng mà hiện tại, cậu liếc nhanh qua Cố Phi, cậu mãnh liệt muốn dấu hiệu của mình đặt ở chỗ nào đó trên người của Cố Phi.
Chậc chậc.
Theo phân tích lý trí của học bá, tâm trạng hiện tại của bản thân bây giờ, được gọi là yêu thích quá cho nên nảy sinh dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Trên tiết tự học làm một nửa, vốn còn định buổi tối làm tiếp, nhưng bị chuyện của Lý Bảo Quốc làm cho trong lòng rất buồn bực, cũng không có hứng thú nữa, mà còn cùng Cố Phi câu có câu không tán gẫu, cậu cũng không muốn cử động.
Mãi cho đến khi cậu mò mẫm di động qua, nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình sắp hai giờ rồi, mới rất không tình nguyện ngồi dậy: ""Cũng muộn như vậy rồi.""
"Ngày mai tôi dậy không nổi" – Cố Phi dựa vào đầu giường – "Cậu ngày mai thức dậy tự mình đến trường nhé, đừng gọi tôi."
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta: "Khoảng thời gian này liên tục không đến trễ, rõ là khổ thân cậu rồi."
"Hết cách rồi, ai bảo bạn trai tôi là học bá chứ" – Cố Phi nói – "Bảo bối cũng có nỗi khổ trong lòng, nhưng thường không nói ra."
"Xéo đi" – Tưởng Thừa xuống giường, mở tủ quần áo ra – "Ngủ đi, cậu mặc đồ ngủ của tôi."
"Cậu chỉ có một cái gối duy nhất hả?" – Cố Phi hỏi.
"Ừa" – Tưởng Thừa cầm bộ đồ ngủ đi ra quăng cho cậu – "Lát nữa đưa cho cậu cái khăn trải giường tự mình cuộn một cái."
"Tôi không ngủ thứ đồ đó." – Cố Phi trả lời.
"Vậy cậu ngủ gối, tôi ngủ khăn trải giường." – Tưởng Thừa nói.
"Không." – Cố Phi nói.
"Muốn đánh nhau hả?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
"Tôi muốn ngủ gối cao giống nhau, một cái cao một cái thấp không được." – Cố Phi nói.
"Cậu đây là thói quen kỳ cục gì đây" – Tưởng Thừa đem khăn trải giường ném tới trên người cậu ta – "Cậu tự mình sửa sang một chút làm thành độ cao giống nhau đi."
"Được rồi." – Cố Phi đứng lên.
Sau khi Tưởng Thừa rửa mặt súc miệng xong trở lại phòng ngủ, phát hiện cái gối duy nhất của mình đã bị gác trên bàn học, chỗ đầu giường bị cái mền gấp thành gối dài chiếm giữ.
"... Cái quỷ gì?" – Tưởng Thừa ngẩn người.
"Cao giống nhau" – Cố Phi phủi phủi tay –"Cái gối đôi... Cậu có bàn chải đánh răng không?"
Tưởng Thừa lấy bàn chải đánh răng từ trong tủ ra đưa cho cậu, lại nhìn đầu giường, sớm biết hôm đó mua luôn cái gối đôi cho rồi, mình quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ, lúc mua đồ dùng trên giường thế mà trong lòng không chú tâm một chút nào cũng không nghĩ tới trên giường sẽ có mấy người.
"Cái bàn chải đánh răng này tại sao không có bao bì" – Cố Phi cầm bàn chải đánh răng đưa đến trước mắt cậu lắc lắc một cái – "Có phải là Phan Trí dùng qua hay không?"
"Một bộ hai cây, sau đó bóc ra..." – Tưởng Thừa nói một nửa rồi dừng lại, nghiêng mắt nhìn cậu – "Phải nha, đúng là của Phan Trí dùng qua, tôi không cam lòng vứt đấy."
"Rất tốt" – Cố Phi vừa đi ra ngoài vừa nói – "Phan Trí hả, lớn lên cũng không tệ, tính cách nhé, còn tốt hơn so với cậu..."
Tưởng Thừa không lên tiếng, sau khi nhìn cậu ta vào nhà vệ sinh, đi qua đóng cửa nhà vệ sinh một cái.
"Muốn đem tôi nhốt trong nhà vệ sinh sao?" – Cố Phi ở bên trong cười nói – "Học bá các cậu có phải là không có thường thức đời sống lắm phải không, cửa nhà vệ sinh thông thường đều khóa từ bên trong."
Tưởng Thừa cười nhạt một tiếng: "Năng lực quan sát của học sinh cá biệt các cậu quả là kém."
Cái phòng này trước đây chỉ có một bác gái chủ nhà ở, có lẽ là nhằm để an toàn... Cậu thò tay kéo cái chốt trên cửa nhà vệ sinh, cửa bị khóa lại từ bên ngoài.
Âm thanh của Cố Phi đột nhiên ngừng lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cậu ta vặn khóa cửa.
"Thế giới này còn cần cậu tìm tòi." – Tưởng Thừa dựa vào cạnh cửa.
"Tôi đệt?" – Cố Phi vừa vặn khóa cửa vừa gõ gõ lên cửa – "Cậu không phải chứ, cậu làm cái gì vậy hả, hơn nửa đêm."
"Đả kích" – Tưởng Thừa nói – "Trả thù."
"Tôi sai rồi." – Cố Phi lập tức nói.
"... Không phải chứ" – Tưởng Thừa có chút muốn cười – "Cậu có thể có chút tiền đồ hay không, cậu tốt xấu gì cũng là tiểu bá vương xưởng thép."
"Không thể" – Cố Phi nói – "Tôi sai rồi Thừa ca."
"Cậu có thể đi theo kịch bản hay không" – Tưởng Thừa nói – "Dù sao cũng trước tiên mạnh miệng uy hiếp tôi một chút, sau đó lại quỳ gối xin tha thứ chứ?"
"Thừa ca tôi sai rồi" – Cố Phi dựa vào trên cửa nhẹ nhàng gõ từng cái – "Thả tôi ra ngoài đi chứ, tôi sai rồi."
"... Kiên cường chút được hay không!" – Tưởng Thừa nói.
"Không được" – Cố Phi tiếp tục dùng ngữ điệu đáng thương nói – "Tôi sai rồi, tôi cũng không mù quáng ghen tị nữa, Thừa ca thả tôi ra ngoài đi."
"Trước tiên rửa mặt súc miệng, đừng lãng phí thời gian!" – Tưởng Thừa nói – "Đều mịa nó mấy giờ rồi!"
"Ờ." – Cố Phi đáp một tiếng.
Tiếp đó liền nghe thấy tiếng cậu ta đánh răng rửa mặt, Tưởng Thừa trở về phòng để lấy điện thoại di động tới.
"Thừa ca" – sau khi tiếng nước bên trong ngừng lại, giọng của Cố Phi lần nữa vang lên ở sau cửa, vẫn giọng đáng thương – "Thừa ca, cậu ở bên ngoài không?"
Tưởng Thừa chọn ghi âm, đem điện thoại di động kề tới trên cửa: "Lặp lại lần nữa."
"Thừa ca tôi sai rồi." – Cố Phi nói.
"Câu vừa nãy kìa, câu đặc biệt đáng thương ấy." – Tưởng Thừa nói.
"Thừa ca, cậu ở bên ngoài không?" – Cố Phi rất phối hợp, còn ở trên cửa nhẹ nhàng khẩy hai cái – "Thả tôi ra ngoài đi."
"Cầu xin hai câu nữa, tình cảm chân thành tha thiết chút." – Tưởng Thừa nhịn cười.
"Cầu xin cậu Thừa ca" – Cố Phi nhỏ giọng nói – "Tôi sau này cũng không dám như vậy nữa, tôi sai rồi, thả tôi ra ngoài đi."
"Nói, cậu là ai." – Tưởng Thừa nói.
"Tôi là chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn." – Cố Phi vẫn nhỏ giọng nói.
Cố Phi người này bình thường thiết lập tính cách tựa như một đóa hoa cao lãnh, vừa trưng mặt ra đã có thể đóng băng người khác run cầm cập, tỏa ra nét đẹp đẽ yêu kiều lại không làm trái cảm giác hài hòa, quả là làm cho người ta ảo giác cậu ta trước giờ chính là một đóa hoa yêu kiều.
Tưởng Thừa thậm chí định đi qua sờ sờ trên đầu chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn coi có bông hoa nhỏ hay không, rất thỏa mãn mà đem đoạn ghi âm lưu lại, sau đó cậu mở cửa nhà vệ sinh ra: ""Tôi nói với cậu...""
Lời còn chưa nói hết, cửa bị Cố Phi nắm lấy kéo ra, tiếp đó Tưởng Thừa liền cảm thấy một trận gió cuốn ra, không chờ cậu hồi thần lại, Cố Phi đã đoạt lấy di động trong tay cậu, ôm lấy cậu, cắn một miếng mạnh trên cổ cậu: "Cậu còn ghi âm phải không?"
"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa có chút khiếp sợ, đây mà là chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn ư!
"Có phải là còn rất đã nghiền hay không!" – Cố Phi lại cắn cậu một miếng, dữ dội đẩy cậu tới trong phòng ngủ – "Thừa ca!"
Tưởng Thừa cười vui vẻ: "Tôi đệt, tôi sơ ý rồi?"
"Quá sơ ý rồi!" – Cố Phi lại đẩy cậu một cái, đem cậu đẩy tới trên giường, sau đó nhào tới, ôm lấy cậu liền hôn một trận, tay mò vào trong áo của cậu – "Chú thỏ nôn nóng muốn ăn thịt."
"Cút!" – Tưởng Thừa mò tới trên đùi cậu ta nhéo một cái – "Tôi đệt, đừng trêu chọc càn rỡ, trễ quá rồi, lát nữa lăn qua lăn lại xong còn phải thu dọn, tối hôm nay còn ngủ hay không!"
"Tuân lệnh" – Cố Phi trong nháy mắt buông cậu ra đứng lên, cầm lấy áo ngủ của cậu qua, vừa cởi quần áo thay đồ ngủ vừa nói – "Cậu xem tôi có phải thu liễm lại rất tự nhiên hay không."
Tưởng Thừa nằm trên giường cười rộ nửa ngày, sau đó liền không thế nào cười lên được nữa, lúc quần áo Cố Phi cởi ra chỉ còn lại cái quần lót, cậu thậm chí có thể cảm thấy hô hấp của mình bỗng nhiên ngừng trệ.
Mà không đợi xem thỏa ghiền, Cố Phi đã mặc quần ngủ lên, cậu đành phải nhìn eo với lưng, chưa nhìn tới hai lần, Cố Phi đã đem áo cũng mặc vào.
"Chờ một chút." – Tưởng Thừa đưa ra cánh tay Nhĩ Khang*.
(*尔康手 cánh tay Nhĩ Khang: đưa tay ra chặn)
"Hả?" – Cố Phi xoay mặt nhìn cậu, tay đang cầm áo kéo xuống thì dừng lại.
Chính là tư thế này, quả là, Tưởng Thừa dán mắt vào eo của Cố Phi, toàn thân trên dưới ngoài trừ khuôn mặt chỉ có một hình ảnh lưu manh thô sơ còn lưu lại trong mắt cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng nhúc nhích." – Tưởng Thừa nói.
"Làm sao vậy?" – Cố Phi không hiểu ra sao mà hỏi một câu.
Tưởng Thừa nhanh chóng thu tay về mép mũi mình sờ một tí, còn tốt, không có máu mũi, sau đó cậu nhảy từ trên giường đứng dậy, bổ nhào qua ôm lấy Cố Phi, cắn một miếng ở trên eo cậu ta.
"A ——" – Cố Phi gào to một tiếng, túm lấy tóc của cậu kéo một cái không kéo ra, đành phải bắt lấy vai cậu đẩy ra sau – ""Tưởng Thừa cậu mịa nó có phải ăn axit sulfuric khiến cho não nóng chảy rỗng tuếch hay không!""
Tưởng Thừa không để ý cậu ta, cắn chặt cậu ta không nhả ra, thuận tay nắm lấy quần cậu ta kéo xuống, tay nắm lên.
"Tôi..." – Cơ thể của Cố Phi tức thì căng lại một chút, tay bắt trên vai cậu cũng xiết lại, tay còn lại chống tới trên bàn học bên cạnh – ""Ngài không phải nói quá trễ để lăn qua lăn lại... xong rồi còn phải thu dọn...""
Cố Phi ngửa đầu hít một hơi sau đó không thể nói hết phần sau.
Tưởng Thừa kéo cậu ta một cái, hai người ngã ở trên giường, thùng thùng hai tiếng.
Tưởng Thừa ở giữa trăm trò lưu manh còn tranh thủ suy nghĩ động tĩnh này một chút, cảm thấy cái giường này sớm muộn có một ngày sẽ sụp.
Những người lao động của khu dân cư này, có lẽ cần cù hơn so với nhà Lý Bảo Quốc bên kia, buổi sáng dậy rất sớm, giọng cũng lớn, không có nguyên nhân đặc biệt, Tưởng Thừa rất hiếm có thể ngủ quá giấc.
Nhưng hôm nay đã ngủ quá giấc rồi, bởi vì trong lòng phiền muộn tán gẫu với bạn trai đến nửa đêm còn tràn đầy sinh lực hứng thú bừng bừng mà tuốt súng một phát, nguyên nhân này vô cùng đặc biệt.
Cho nên lúc cậu mở mắt mò tìm di động qua nhìn giờ, thời gian biểu thị tiết học thứ nhất cũng sắp kết thúc.
"Đệt" – Tưởng Thừa đem điện thoại di động quăng đi, nhắm mắt lại, đến muộn... đến muộn thì đến muộn đi, xem như là cho mình phóng túng nghỉ ngơi một chút.
Lại mơ mơ màng màng một lát, cậu thò tay ra phía sau mò mò, mò tới cái mông của Cố Phi.
Cố Phi không nhúc nhích, đoán chừng đang ngủ say.
Có điều là... Tưởng Thừa chống ngồi dậy liếc nhìn phía sau một cái, ngày hôm qua rõ ràng là Cố Phi ôm lấy cậu theo tư thế ngủ kiểu muôi múc canh xếp thành hàng với nhau, nghe nói là được hoan nghênh ưa thích nhất để ngủ, sáng sớm thức dậy lại có thể chuyển thành lưng đối lưng với cậu.
Chậc.
Không ngọt ngào chút nào.
Tưởng Thừa cầm quần áo qua tùy tiện mặc vào xuống giường, còn đi lại gần nhìn nhìn Cố Phi, nói thật là, mọi dáng vẻ của Cố Phi, cậu gần như đều thấy cả rồi, chỉ là bộ dạng lúc ngủ này, vẫn thật chưa từng thấy qua như vậy.
Cố Phi ngủ rất có nề nếp, bên hông nằm nghiêng cũng rất chuẩn mực, một nửa gương mặt vùi vào trong chăn, lông mi rất đều rủ xuống, Tưởng Thừa nhìn một lát, nhịn không được thò tay qua sờ một cái trên lông mi cậu ta.
Mắt của Cố Phi run run, cậu thu tay về, qua vài giây lại duỗi qua sờ một cái.
"Quất cậu đấy." – Cố Phi nhắm mắt lại, chôn vào trong chăn nói một câu, trong giọng nói chứa đậm chất buồn ngủ.
"Đệt" – Tưởng Thừa nở nụ cười – "Tỉnh rồi à?"
"Ngài rướn người như thế, muốn không tỉnh cũng không được" – Cố Phi mở mắt ra – "Mới sáng sớm mà dán mắt nhìn người ta, nhìn thấy gỉ mắt không?"
"Không có" – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút, lập tức lùi lại mấy bước, dụi dụi mắt của mình – "Tôi có không?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Tôi còn chưa kịp nhìn."
"Cậu dậy không? Đã trễ gần một tiết học rồi" – Tưởng Thừa cầm quần qua vừa mặc vừa nói – "Cậu vì sao đi ngủ đưa lưng về phía tôi?"
"Này" – Cố Phi trở mình nằm ngửa lại – "Tôi muốn ôm cậu đấy, sau đó cậu ngủ mịa nó giống như bệnh thần kinh, tôi vừa mới ôm qua, liền thúc lại một cùi chỏ, xương sườn tôi xém chút nữa bị cậu nện gãy mất rồi, tôi không đi ngủ trên ghế sô pha là may rồi."
"Không phải chứ?" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Lần trước, lúc tôi ngủ ở nhà cậu cũng không như vậy nha."
"Nói thừa" – Cố Phi thở dài – "Hồi đó tôi cũng không có đụng cậu, với lại tôi chỉ vắt người qua thiếu chút nữa bị cậu đánh đấy."
"... Đến đến đến, Thừa ca xoa xoa." – Tưởng Thừa đi qua sờ sờ ở trên xương sườn của Cố Phi.
Cố Phi uể oải duỗi người: "Cậu đi học trước đi, hai chúng ta cùng nhau đi trễ lại cùng nhau đến trường, cậu có tin ngày mai tieba bị tê liệt hay không."
"Ừa" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu có phải là rất hưởng thụ hay không? Cậu xem, tieba vì tôi mà tê liệt, mà tôi, chính là hoa thức soái anh tuấn, tôi, cũng là soái tung trời cao tiêu sái."
"Ngốc nghếch." – Cố Phi nở nụ cười.
Tâm tình tối hôm qua không tốt như thế, sau khi tuốt xong thế mà thuyên giảm,buổi sáng sau khi thức dậy nhìn thấy Cố Phi lại tiếp tục giương lên, lúc ra ngoài nghĩ tới Lý Bảo Quốc, háo hức lại có chút suy giảm, chỉ có thể nhanh chóng cầm lấy di động, lục ra tấm hình của Cố Phi hít một hơi...
Tưởng Thừa viết tên mình lên danh sách đi trễ ở chỗ người gác cổng.
"Tưởng Thừa à" – Bảo vệ liếc mắt nhìn cậu – "Hạng nhất khối không ngờ đến trễ nha?"
"À" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, –"Hạng nhất khối cũng có lúc ngủ không tỉnh nha."
Khi vào lớp học vừa vặn sát tiếng chuông lên lớp tiết thứ hai, Tưởng Thừa ngồi xuống chỗ của mình ở hàng sau cùng, mông vừa mới kề đến ghế, Chu Kính đã quay đầu qua: ""Cậu đến trễ một tiết hả?""
"Đúng vậy" – Tưởng Thừa nói – "Cậu thật giỏi toán học."
"Cậu lại còn có thể đến trễ hả?" – Chu Kính lại nói.
"Đúng vậy" – Tưởng Thừa lấy sách ra – "Tôi còn có thể trốn học đấy."
Chu Kính nói tiếp: "Cậu..."
"Xuỵt" – Tưởng Thừa giơ ngón trỏ lên – "Im miệng nếu không đánh cậu."
Chu Kính có chút khó chịu mà chậc một tiếng, quay đầu lại, không tới hai giây liền quay lại: "Này Tưởng..."
Tưởng Thừa thò tay dùng ngón tay búng một cái tàn nhẫn trên đầu cậu ta.
"A!" – Chu Kính bưng đầu – "Cậu mịa nó ác như vậy! Tôi chỉ là muốn nói bây giờ sao lại có muỗi!"
Tưởng Thừa nhìn cậu ta, không nghe hiểu cậu ta nói cái gì.
"Cổ của cậu." – Chu Kính chỉ chỉ cậu.
Cái cổ.
Cảm giác của Tưởng Thừa trong phút chốc này chính là muốn bổ nhào qua đem Chu Kính diệt khẩu ngay tại chỗ.
Cậu thậm chí không cần sờ cũng không cần nhìn càng không cần nghĩ, chỉ là hai từ này nói ra khỏi miệng cùng lúc, cậu trong nháy mắt liền biết Chu Kính nhìn thấy cái gì!
Cố Phi tối hôm qua cắn cậu một cái!
Chỉ là mịa nó vừa vặn cắn ở trên cổ!
Đùa giỡn chó cắn còn cắn rất ác nữa.
Nhất định lưu lại dấu răng!
Mà cậu sáng sớm do thần trí không minh mẫn, lúc rửa mặt súc miệng cũng không quan sát kỹ càng nét mặt đẹp trai cùng cái cổ anh tuấn của mình!
Tôi đệt!
"Có lẽ có đi." – Tưởng Thừa nói.
"Mới tháng năm đấy..." – Chu Kính xoa đầu, lẩm bà lẩm bẩm mà quay người lại – "Nhà cậu có phải trồng nhiều hoa hoa cỏ cỏ hay không nhỉ..."
Cũng may môn học tiết thứ hai là của Lão Lỗ, thầy ấy tiến vào đứng ở trên bục giảng liền quát to một tiếng: ""Đều tỉnh ngủ chưa!""
Tưởng Thừa cũng có thể cảm thấy được đầu bị một khối đè xuống đồng thời cũng ngẩng lên, Chu Kính tự nhiên cũng bị tiếng quát dữ dội phá vỡ hồi tưởng, bỏ xuống chuyện con muỗi.
"Lên lớp!" – Lão Lỗ rống.
Tưởng Thừa cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng mở camera trước lên, giả vờ ngắm kiểu dáng của điện thoại di động, đem camera trước ngắm nhìn một chút cái cổ của mình.
Đệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên có dấu đỏ rõ ràng hai cái răng nanh của Cố Phi lưu lại, mừng một cái chính là vòng tròn hồng qua nghỉ ngơi một đêm đã trở nên nhạt rồi, nếu như không ngắm sát lại, nhìn không ra chính là một vòng dấu răng.
Cậu chụp một tấm hình cổ của mình, gửi qua cho Cố Phi.
– Mịa nó chuyện tốt cậu làm!
Cố Phi nhắn tin lại rất nhanh.
– Bạn trai, cái cổ cậu thật đẹp
– Cút!!!!!
– Trong hộc bàn tôi có băng cá nhân, cậu lấy hai miếng dán thử xem
Tưởng Thừa gác điện thoại di động xuống, thò tay mò mò trong hộc bàn của Cố Phi, mò thấy nguyên một hộp băng cá nhân, cậu lấy hai miếng ra, nhân lúc bây giờ người xung quanh đều bị Lão Lỗ rống ngây người, nhanh chóng xé dán lên trên dấu răng.
Lại cầm điện thoại di động lên kiểm tra một lượt, xác định không có vết muỗi cắn khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho tới hết tiết học thứ ba, Cố Phi cũng chưa tới trường học, Tưởng Thừa đang muốn gửi tin nhắn cho cậu ta hỏi chút có phải cậu ta còn chưa thức dậy hay không, liền nghe thấy trên hành lang có tiếng rú chói tai của nữ sinh.
"Trời ạ tôi sắp điên rồi, cậu ta điên rồi sao!"
"Tôi cảm thấy rất đẹp mắt nha, a a a rất ngầu nha! Cậu không cảm thấy rất ngầu à!"
"Tôi thích dáng vẻ lúc đầu của cậu ta hơn!"
"Lại không hủy dung, tôi còn cảm thấy bộ dáng bây giờ rất ngầu..."
Tưởng Thừa quay đầu qua, nhìn thấy một dãy nữ sinh nhoài người về phía trước trên lan can hành lang nhìn xuống dưới.
"Nhìn ai vậy?" – Vương Húc đứng ở bên cạnh – "Trong trường học này có người nào rất ngầu cái rắm, một đám kém hiểu biết."
"Tôi đi xem thử" – Chu Kính rất có hứng thú đứng dậy đi ra phòng học, sau đó nhoài người đến trên lan can liếc mắt nhìn xuống liền quay phắt đầu qua – "Tôi đệt, Cố Phi!"
"Cậu ta làm sao rồi?" – Vương Húc ngẩn người.
"Cạo trọc đầu rồi" – Chu Kính nói xong lại liếc nhìn một cái, lúc quay đầu lại cười đến không ngừng được – "Cùng Lão Từ nói chuyện ở trên sân thể dục đấy."
"Tôi dệt, tôi xem một chút" – Vương Húc lập tức chen qua từ bờ tường phía sau Tưởng Thừa – "Trong nội quy nhà trường không phải nói không cho cạo trọc đầu sao..."
"Chúng ta còn có nội quy nhà trường à?" – Cùng bàn của Chu Kính mê man mà tiếp một câu.
Đầu trọc của Cố Phi, lại có thể nói cạo liền cạo, sáng sớm lúc cậu ra cửa, Cố Phi cũng không đề cập đến chuyện này, Tưởng Thừa ngồi yên trên ghế dựa, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Cậu hoàn toàn không để ý Cố Phi có phải đầu trọc hay không, với mặt của Cố Phi, miễn không phải là hói ở giữa, tóc quanh đầu thì kiểu tóc gì cũng có thể chống đỡ được.
Nhưng mà Cố Phi bất thình lình liền biến thành đầu trọc, điều này vẫn khiến cậu có chút kinh ngạc, kinh ngạc xong lại có chút buồn cười.
Cậu rất muốn đi theo nhoài người trên lan can tận mắt nhìn, nhưng do có tật giật mình khá mãnh liệt, cậu cuối cùng vẫn kiên trì ngồi yên không động.
Dù sao Cố Phi một lát nữa liền đi lên, cậu không chỉ có thể nhìn, lúc không có ai, cậu còn có thể sờ, còn có thể hôn...
Không biết hôn lên là cảm giác gì.
Qua mấy phút, sau khi chuông vào học vang lên, Cố Phi từ trước cửa phòng học sáng chói đi vào, đầu đội mũ lưỡi trai.
Cậu ta vừa mới thẳng tiến vào một bước, trong phòng học liền vang lên một tràng tiếng huýt gió cùng tiếng vỗ bàn, kèm theo tiếng rú kích động không áp chế được của nữ sinh.
Cố Phi mặt không biểu cảm chậm rãi sáng chói đến bên cạnh Tưởng Thừa ngồi xuống.
Tưởng Thừa cũng toàn bộ hành trình mặt không biểu cảm, từ vành mũ có thể nhìn thấy được da đầu trên đầu Cố Phi, nghiêm túc mà nói, cậu ta chưa hề hoàn toàn cạo trọc, căn bản là sát vào da đầu, trên hiệu quả thị giác cùng đầu trọc không sai khác mấy.
"Cố Phi" – Chu Kính đụng đụng cái bàn, quay đầu lại – "Này Cố Phi, Cố..."
Cố Phi dùng ngón tay chỉ cậu ta, cậu ta dừng lại, qua hai giây mới lại tiếp tục nói: "Tháo mũ ra nhìn chút, là cạo nhẵn bóng toàn bộ à! Lão Từ nói cái gì?"
"Cút." – Cố Phi đơn giản trả lời.
Chu Kính có chút thất vọng chậc một tiếng quay người về.
Cố Phi ở bên cạnh hắng giọng một cái, Tưởng Thừa quay mặt nhìn cậu ta.
Cố Phi cũng quay mặt qua đối diện với Tưởng Thừa, hai người mặt không biểu cảm cứng ngắc nhìn cả buổi, Cố Phi khẽ hỏi một câu: "Thế nào."
Tưởng Thừa nằm sấp trên bàn, mặt dựa vào bàn một trận cười ha hả, cười đến mức gần ho khan.
"Không phải" – Cố Phi cũng nằm sấp đến trên bàn – "Buồn cười như vậy sao?"
"Không biết" – Tưởng Thừa cười một lát mới bình tĩnh lại – "Cậu buổi sáng cũng không nói muốn đi cạo đầu nha."
"Tôi hôm qua đã nói muốn cạo trọc đầu." – Cố Phi nói.
"Thật là nói ra phải làm à" – Tưởng Thừa nhìn chung quanh, phát hiện không ít ánh mắt – "Ai, còn định bảo cậu mở mũ ra cho tôi nhìn thử đấy."
"Cậu muốn xem à?" – Cố Phi sờ sờ vành mũ.
Xung quanh tức khắc một hồi rầm rì nhộn nhạo, Tưởng Thừa đong đưa đầu: ""Bỏ đi, họ cũng đang chờ xem đấy.""
"Nhìn rất đẹp." – Cố Phi nói.
"Vậy đừng tháo" – Tưởng Thừa đè thấp giọng – "Tôi trở về từ từ xem."
Cố Phi cười cười: "Tôi đoán chừng tối nay Nhị Miểu ít nhất phải sờ đến nửa giờ."
"Tại sao muốn cạo trọc đầu chứ?" – Tưởng Thừa nhỏ giọng hỏi – "Lúc trước không phải rất đẹp sao."
"Cái hoa văn ấy" – Cố Phi lấy điện thoại di động ra nằm xuống bàn khẩy khẩy – "Không muốn lưu lại."
"Tôi mãi vẫn chưa từng hỏi cậu" – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút – "Cái nốt nhạc kia của cậu, với cái trên lỗ tai Đinh Trúc Tâm ấy, có phải là một bộ hay không?"
"... Coi như thế đi, trước làm cùng một chỗ" – Cố Phi nói tới có chút do dự – "Thời điểm rất lâu rồi, cũng vẫn luôn không đổi."
"Ồ" – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói – "Lúc cùng nhau chơi ban nhạc sao?"
"Ừm" – Cố Phi gật gật đầu, liền liếc mắt nhìn qua cậu – "Cậu lại có thể..."
"Cái gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Không ghen?" – Cố Phi nói.
"A" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Tôi đệt, tôi quên mất."
Cố Phi vui vẻ, cười với màn hình điện thoại.
Tưởng Thừa chậc một tiếng không nói.
Ghen đúng là không cẩn thận mà quên mất, có lẽ là bởi vì giai đoạn hiện nay, loại cảm giác này ở cùng một chỗ với Cố Phi, trước sau không có kẽ hở để ghen.
Chẳng qua một khi nghĩ tới rồi, liền cảm thấy dấm chua này bỏ qua không được.
Tuy rằng không phải là thú vui tình nhân gì đó, nhưng cũng là liên hệ nào đó đặc biệt với Đinh Trúc Tâm, nghĩ một lúc như thế, Tưởng Thừa liền tức thì có chút khó chịu giống với ""Lão Từ cũng biết cậu uống trà nhưng tôi không biết"".
Chuyện tình nhân.
Thực ra rất ấu trĩ, cậu vẫn luôn cảm thấy làm những chuyện này rất ngu ngốc, tuổi nhỏ từ sơ trung mới yêu trở xuống mới làm cái chuyện này... Nhưng mà hiện tại, cậu liếc nhanh qua Cố Phi, cậu mãnh liệt muốn dấu hiệu của mình đặt ở chỗ nào đó trên người của Cố Phi.
Chậc chậc.
Theo phân tích lý trí của học bá, tâm trạng hiện tại của bản thân bây giờ, được gọi là yêu thích quá cho nên nảy sinh dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro