Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 68

Vu Triết

2024-11-19 02:36:53

Mặc dù suy đoán của Tưởng Thừa học bá cùng với ý nghĩ thực sự của bản thân hoàn toàn tương phản, nhưng Cố Phi cảm thấy không sao cả, dù sao cũng không thể giải thích ý nghĩ của mình với Tưởng Thừa, cũng không muốn bởi vì ý nghĩ của bản thân mà khiến Tưởng Thừa cảm thấy không yên tâm.

Cậu quyết định cứ thành thật phối hợp, rất nghiêm túc gật gật đầu, đề phòng học bá lại gặm cho một phát.

Mà lúc Tưởng Thừa nói ra những lời này đều tràn đầy gợi cảm, Cố Phi nhìn chăm chú Tưởng Thừa, chỉ nghĩ muốn trực tiếp dùng tay ném cậu ta lên chiếc giường làm việc ở bên cạnh, trong đầu là đủ loại cảnh tượng bất lương, giường nha sĩ PLAY, giường xe lửa PLAY gì gì đó đều đang giơ cao cánh tay hô to.

Cũng may cái cắn này cắn tới quả thực có chút đau tới xuất thần, thực sự sắp vượt qua cả đau đớn ngày hôm đó bị tay gấu đập ở xương quai xanh, cảnh tượng trong đầu của Cố Phi chẳng mấy chốc biến mất, kịp thời trở về với trạng thái chân chính của một thiếu niên tốt.

"Như vậy chắc được rồi" – Tưởng Thừa lùi về một bước, nhìn nhìn giấu răng – "Thật tròn nha, tôi phát hiện răng của tôi cũng rất tốt đó."

"Đúng" – Cố Phi sờ sờ lên xương quai xanh – "Dù sao cũng là hàm răng có thể cắn rớt khóa dây kéo."

"Không sai" – Tưởng Thừa híp mắt nhìn thoáng qua Cố Phi – "Cho nên cậu đàng hoàng cho tôi một chút, tin tôi nhai cậu tới một mảnh vụn cũng không còn không."

"Biết rồi." – Cố Phi vô cùng thành khẩn mà trả lời.

Ông chủ Lục chuẩn bị xong dụng cụ cần dùng, đi tới nhìn nhìn dấu răng: "Được rồi, muốn làm theo kiểu hoạt hình một tí, hay là cảm giác khối hình học một tí?"

"Có gì khác biệt sao?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Các cậu có thể xem hình thử " – Ông chủ Lục mở laptop ở kế bên lên, tìm ra vài tấm ảnh – "Kiểu cảm giác khối hình học một tí, chính là như vậy..."

Tưởng Thừa có chút giật mình, hóa ra người xăm hình dấu răng loại chuyện ngu ngốc này cũng không hề ít, cậu và Cố Phi dưới sự che chắn giữa một bày ngu ngốc này nhất thời liền không còn ngu ngốc như vậy nữa.

Nhưng dấu răng cảm giác khối hình học, Tưởng Thừa nhìn qua lập tức cảm thấy có chút hoảng sợ, dấu răng màu đen, trên thị giác còn mang theo hiệu ứng sưng đỏ, có chút đáng sợ.

"Cái này không được đi?" – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – "Nhìn như sắp bị phát độc vậy."

"Cậu rất độc, cậu rất độc, cậu rất độc độc độc..." – Cố Phi dựa ở một bên nhỏ giọng hát một câu – "Kiểu hoạt hình thì thế nào?"

"Kiểu hoạt hình thì phẳng hơn một chút, làm ít bóng, không có cảm giác khối hình học như vậy" – Ông chủ Lục lại bày ra hai tấm ảnh – "Căn bản là theo dấu răng của cậu mà làm ra một hình phẳng, kiểu này khá đáng yêu."

"Vậy kiểu này đi" – Tưởng Thừa nhìn bức ảnh, theo so sánh thì, kiểu hoạt hình mặc dù gọi là hoạt hình, nhưng trên thực tế nhìn qua bình thường hơn nhiều so với kiểu cảm giác khối hình học, không có cảm giác ngu ngốc không thịnh hành kia – "Có thể không dùng màu đen không?"

"Màu gì cũng được, nếu cậu thích, làm cho cậu bảy sắc cầu vòng còn được" – Ông chủ Lục nói – "Nhưng tôi nghĩ vẫn là nên làm màu đậm một chút, khá đẹp."

Nếu không phải suy xét tới một ngày làm lên rồi muốn xóa cũng không thể lập tức xóa sạch được, Tưởng Thừa còn thực sự muốn cho Cố Phi làm màu hồng, xanh da trời gì đó, chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn mà.

Cuối cùng vẫn là chọn màu đen, giữa sự ngu ngốc nhẹ mang theo cảm giác ngầu.

Sau khi Cố Phi nằm lên trên giường, ông chủ Lục mang vào bao tay, bắt đầu bày ra những đồ dùng xài một lần, kim châm, ống, Tưởng Thừa vừa nhìn vừa cảm thấy làm một hình xăm cứ như sắp đi tra tấn vậy.

Tiếp đến là khử trùng, bắt đầu tô ra hình vẽ.

Tô xong rồi ông chủ Lục còn cho Tưởng Thừa kiểm tra một tí, lại cầm chiếc gương cho Cố Phi xem: "Cơ bản sẽ là như vậy, không có vấn đề gì tôi bắt đầu cắt tuyến đây."

Nghe theo ông chủ Lục giảng giải, cắt tuyến chính là vẽ rìa của hình xăm, nhưng một chữ "cắt" này, khiến cho Tưởng Thừa cảm giác phía trong đùi của mình ẩn ẩn đau đớn, cậu nhíu nhíu mày: "Không bôi chút thuốc tê sao?"

"Hình xăm này diện tích không lớn, có thể nhịn vẫn là nhịn một chút đi" – Ông chủ Lục nói – "Thuốc thoa ngoài da tốt có thể không ảnh hưởng tới màu sắc, nhưng sẽ ảnh hưởng tới độ đàn hồi của da, đối với hình dạng của hình xăm vẫn là có ảnh hưởng."

"Vậy cậu nhịn một chút?" – Tưởng Thừa vươn mặt tới phía trước mặt của Cố Phi nhìn cậu ta.

"Ừm." – Cố Phi cười cười.

Tưởng Thừa kiềm chế lại kích động muốn cúi đầu hôn tới, ngồi trở lại trên ghế ở bên cạnh, nhìn ông chủ Lục cầm thứ gì đó không biết, nhìn như là cây bút, bắt đầu dày vò xuống từng mũi, không biết là đang đâm hay là đang cắt ở trên xương quai xanh của Cố Phi. 

Cố Phi không có phản ứng gì, đau đớn này chắc hẳn vẫn có thể nhịn được.

Có điều thời gian có hơi dài, ông chủ Lục đeo khẩu trang, nửa khuôn mặt nhập thần cúi đầu bận rộn, chỉ là cắt tuyến này thôi đã cẩn thận tĩ mị gọt dũa mà mất hết hơn bốn mươi phút.

"Chuẩn bị bắt đầu lên màu" – Ông chủ Lục vừa thay dụng cụ vừa nói – "Bây giờ chắc không đau gì, hồi nữa bắt đầu lên màu sẽ có đau một chút, nhưng đau đớn cũng đáng chờ mong mà, còn rất là lạc thú."

Tưởng Thừa ở bên cạnh chà chà chân, nhỏ giọng hỏi Cố Phi: "Đau không?"

"Bây giờ cũng được, cảm giác không quá lớn" – Cố Phi nghiêng đầu qua cười với cậu – "Có thể da ở đây không đủ non mịn nên không cảm thấy đau, nếu như là thịt đùi..."

"Câm miệng." – Tưởng Thừa ngắt ngang lời của Cố Phi.

"Thịt trong đùi vẫn còn tốt, thật ra còn không đau đớn bằng ở xương quai xanh, trong đùi có mỡ, tương đối mà nói không đau tới vậy" – Ông chủ Lục nhìn thoáng qua Tưởng Thừa – "Dấu răng của cậu muốn làm bên trong đùi sao?"

"Vâng" – Tưởng Thừa có chút ngại ngùng bắt chéo chân – "Anh bắt đầu lên màu đi."

Quá trình lên màu khá là vô vị, Tưởng Thừa ở một bên nhìn ông chủ Lục cầm thứ đồ trông như máy xịt rửa kẽ răng của nha sĩ, nhoài người về phía đầu giường, làm từng chút từng chút một, mà hiệu quả thị giác cũng gần như làm sạch răng, thỉnh thoảng phải lau đi chút máu chảy ra ngoài.

Tưởng Thừa không sợ máu, nhưng vừa liên tưởng đến là trên người mình, vẫn là có chút thận trọng tới phát sợ.

Cậu lấy điện thoại ra, chụp Cố Phi mấy tấm, cúi đầu xuống bắt đầu nghịch photoshop, sau khi dày vò một hồi thì Cố Phi nói một câu: "Nếu cậu chán, không bằng giúp tôi qua màn kia của Yêu tiêu trừ đi, tôi qua không được, mấy ngày rồi còn chưa chơi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"... Được thôi." – Tưởng Thừa vươn tay tới mò mò trong túi quần của Cố Phi, trước tiên còn xuyên qua lớp quần sờ sờ chân của cậu ta rồi mới lấy điện thoại ra.

Cố Phi chậc một tiếng.

"Đau phải không?" – Ông chủ Lục nhanh chóng hỏi.

"Không phải" – Cố Phi nói – "Đau một hồi quen rồi, không cảm giác được đau nữa."

"Sắp xong rồi" – Ông chủ Lục lau đi máu chảy ra – "Xương quai xanh của cậu đẹp, hình xăm này làm ra chắc chắn rất ngầu."

Tưởng Thừa sát tới nhìn một chút, dấu răng đã có được nửa vòng, mặc dù làn da sưng đỏ, nhưng hiệu quả vẫn có thể nhìn ra được, so với kiểu khối hình học kia đẹp hơn không ít, hình dáng xương quai xanh của Cố Phi rất đẹp, thêm vào hình xăm này quả thực rất gợi cảm.

... Có thể tha thứ cho hành động luôn mò mò tới lui của ông chủ Lục trên xương quai xanh và vai của Cố Phi.

Tưởng Thừa nắm lấy ngón tay của Cố Phi mở khóa điện thoại, bắt đầu qua màn cho cậu ta.

Nhưng vừa mở Yêu tiêu trừ ra, cậu liền thấy được hơn ba trăm trái tim nhỏ: "Tôi đệt, nhiều tim tới vậy?"

"Ừm" – Cố Phi cười cười – "Mấy ngày không chơi gọp lại đó."

"Tôi nửa tháng không chơi cũng không gọp được nhiều tới vậy" – Tưởng Thừa mở danh sách bạn bè của Cố Phi ra xem, có loại cảm giác như danh sách bạn bè lật cũng không thể tới đáy – "Lượng bạn bè có chút kinh người nha."

"Đều là bạn học kiểu vậy" – Cố Phi nói – "Để có tim nên mới nhiều người như vậy, bình thường nếu chơi cũng không có chỗ chứa."

Tưởng Thừa quả thực không hiểu nổi hành vi này của Cố Phi, bình thường tựa như một đóa hoa cao lãnh, nhưng vì chơi game có thể thêm vào một đống người mà cậu ta bình thường căn bản không để ý tới, còn chưa chắc đã nhận ra, một học sinh cá biệt, vì nhược trí Yêu tiêu trừ, ngay cả chuyên tâm duy trì hình tượng hơn mười mấy năm cũng không muốn nữa... Đây là loại nghị lực như thế nào vậy.

Màn mà Cố Phi bị kẹt lại, Lý Viêm đã qua được, Tưởng Thừa nhìn thoáng qua, Lý Viêm qua một màn nữa liền có thể tới đỉnh, đối thủ cạnh tranh đã sắp lên đỉnh rồi, trong khi bản thân vẫn còn bị kẹt ở một màn đặc biệt đáng ghét, số bước cực kỳ ít này, quả thực là rất ấm ức.

Tưởng Thừa cúi đầu bắt đầu cân nhắc, nếu như thời gian xăm hình đủ dài, cậu không chắc còn có thể qua được mấy màn.

Điểm mạnh của học bá các cậu chính là vô luận làm chuyện gì cũng đều có khả năng cấp tốc tập trung lực chú ý, cho dù chỉ là một nhược trí Yêu tiêu trừ cũng có thể nghiêm túc mà tập trung tinh thần, hiệu suất của não và thời gian đều không thể so sánh với kiểu gà mờ học sinh cá biệt như Cố Phi.

Một màn này Tưởng Thừa dùng sáu tim đã qua được, tiếp theo lại xông qua được hai màn, còn cách với Lý Viêm hai màn nữa, đang định hoạt động cổ đang có chút nhức mỏi để tiếp tục, bên kia cái máy nhỏ như của nha sĩ đã dừng lại.

"Được rồi" – Ông chủ Lục nói – "Nhìn kết quả đi, bây giờ vẫn còn sưng, đợi hết sưng rồi sẽ không giống vậy nữa."

"Để tôi xem!" – Tưởng Thừa nhanh chóng bật dậy, chống mép giường sát lại gần.

Đây là dấu răng của cậu, đây là ký hiệu của cậu lưu lại trên người của Cố Phi, trải qua thời gian dài như vậy chờ đợi... Quả nhiên là xứng đáng.

Chỗ xương quai xanh và vai của Cố Phi có hơi sưng đỏ, nhưng vẫn có thể thấy được dấu răng màu đen rất đẹp, đương nhiên, điều này có quan hệ rất lớn với hàm răng trật tự, phong lưu tiêu sái của cậu.

Tóm lại dấu răng này so với tưởng tượng của Tưởng Thừa đẹp hơn không ít, cậu cầm lấy gương để trên người Cố Phi: "Tôi thấy rất đẹp, cậu cảm thấy sao?"

"Răng cậu rất đều nha." – Cố Phi nhìn gương cười cười.

"Phí lời, không chỉ răng tôi đều, cả người tôi đều rất đều đó." – Tưởng Thừa nói.

Ông chủ Lục muốn nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, Tưởng Thừa và Cố Phi xuống dưới lầu đi vòng vòng, tìm một quán cà phê nhỏ gọi chút đồ ăn ngồi xuống.

"Kéo cổ áo ra cho tôi xem chút." – Tưởng Thừa nhìn chăm chăm ở vai Cố Phi.

"Vừa nãy không phải đã xem rồi sao" – Cố Phi mở cổ áo ra – "Qua hai ngày hết sưng mới thấy được kết quả mà phải không."

"Đau không?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Đau rát" – Cố Phi nhíu mày – "Tôi luôn nhịn không nói, thật sự là rất đau, tôi cho rằng đâm lâu rồi có thể không còn đau nữa, kết quả là trên một mảnh đau đớn lại thêm vào mảnh đau đớn."

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa bị Cố Phi nói như vậy, đột nhiên có chút căng thẳng, Cố Phi là một người rất có khả năng chịu đau, nếu đổi lại là bản thân, không biết sẽ là tình trạng gì – "Anh ta khi nãy có phải nói trên đùi có mỡ nên không còn đau tới vậy?"

"Ừm" – Cố Phi nhìn cậu – "Nếu như cậu sợ đau... Tôi thấy chỗ anh ta còn có bán hình xăm dán đó, rất đẹp, so với thứ mấy đồng tiền này ngầu hơn nhiều, còn có thể tùy chỉnh..."

"Cậu mẹ nó có ý gì hả?" – Tưởng Thừa cắt ngang lời cậu.

Cố Phi thật sự rất muốn nghiêm túc bàn luận về vấn đề ngu ngốc là ai truyền nhiễm cho ai, trước khi biết Tưởng Thừa, cậu thật sự sẽ không xuất hiện ra tình huống cứ một lần lại nói sai một lần này, đặc biệt là loại nội dung đã suy nghĩ qua.

"Cậu không phải sợ đau sao." – Cố Phi chỉ có thể cho bản thân một con đường hòa giải.

"Người ta đã nói chỗ có mỡ sẽ không còn đau tới vậy" – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – "Hơn nữa tôi có sợ đau hay không, với tôi có thể nhịn đau hay không là hai chuyện khác nhau được chưa? Tôi còn chưa thử xem rốt cuộc là có đau hay không nữa."

"Thử rồi thấy là rất đau thì làm sao, làm nửa cái dấu răng sao?" – Cố Phi cười nói – "Hay là đổi lại thành làm trên mông đi, trên mông nhiều mỡ hơn."

"Không được" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Phải là ở đùi."

"Tại sao?" – Cố Phi nghĩ nghĩ – "Sắc tình như vậy thật không giống với phong cách của học bá."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sắc tình sao?" – Tưởng Thừa híp mắt nghĩ nghĩ – "Tôi có sắc tình lên cũng là học bá đẳng cấp."

Cố Phi cười không nói chuyện, Tưởng Thừa có một điểm cực kỳ tốt, chính là lực chú ý rất có thể dễ dàng bị dời đổi, nói ra là một người nhạy cảm tinh tế, nhưng mở lòng ra cũng có thể trang bị vài ổ đĩa đen.

"Tôi nói cho cậu nghe" – Tưởng Thừa cầm lên miếng bánh kem từ từ ăn – "Tại sao tôi phải làm dấu răng ở chỗ đó."

"Ừm, tại sao?" – Cố Phi hỏi.

"Nếu như làm ở đó, lúc tôi sóc lọ có thể thấy được, ôi, dấu răng của bạn trai tôi" – Tưởng Thừa cười híp mắt – "Như là cậu khẩu cho tôi vậy."

"... Tôi đệt." – Cố Phi nhìn Tưởng Thừa nửa ngày đều không nói ra được lời nào.

"Sao?" – Tưởng Thừa tiếp tục cười híp mắt nhìn Cố Phi.

"Không phải" – Cố Phi cười lên – "Cậu thật sự muốn tôi khẩu cho cậu, cậu có thể gọi điện cho tôi nha, tôi sẽ nhanh chóng tới, hay là cậu trực tiếp tới tìm tôi..."

"Cút" – Tưởng Thừa trừng mắt với cậu ta – "Cậu còn nịnh bợ nữa."

"Tôi nói thật đó." – Cố Phi lại bổ sung một câu.

"Muốn đánh nhau không?" – Tưởng Thừa mạnh mẽ cắn vào miếng bánh kem.

Tiến hành chủ đề câu chuyện vô sĩ, vô hạn không biết xấu hổ này xong, lúc trở lại nơi làm việc của ông chủ Lục, Tưởng Thừa lại có loại cảm giác như bản thân trả tiền cho Cố Phi, sau đó dẫn cậu ta vào phòng tối chuẩn bị tiến hành loại hoạt động có thể gọi 110.

"Đi vào chuẩn bị chút đi" – Ông chủ Lục vẫn là câu nói này – "Tôi chuẩn bị dụng cụ một chút, phải đổi lại cái mới rồi."

"Được." – Cố Phi vào trong phòng làm việc.

Lúc Tưởng Thừa đi theo vào, Cố Phi đang đứng ở mép giường xoa xoa tay cười với cậu.

"Cậu nếu dám trả đũa" – Tưởng Thừa chỉ chỉ cậu – "Tôi sẽ quất cậu."

"Mau cởi." – Cố Phi tiếp tục xoa tay.

"Cởi... cái gì?" – Tưởng Thừa có chút không phản ứng lại kịp.

"Quần" – Cố Phi nói – "Cậu không phải muốn tôi khẩu cho cậu sao."

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa lập tức không được tự nhiên nhìn thoáng ra ngoài gian phòng – "Cậu mẹ nó còn có thể thận trọng một chút được không! Da mặt có thể đào đủ ba tầng bãi đậu xe dưới đất luôn rồi!"

Nói thật thì tới lúc này Tưởng Thừa mới bắt đầu nhìn thẳng vào thực tế bản thân phải xăm hình tại nơi đó, Cố Phi phải cắn ở nơi đó thì cũng bỏ đi, mấu chốt là ông chủ Lục cũng phải nhoài người ở chỗ đó, thời gian còn không hề ngắn.

"Muốn đổi vị trí xăm không?" – Cố Phi cười hỏi.

Tưởng Thừa không nói, dựa vào tường trầm tư một thời gian rất lâu, cuối cùng cắn răng, lột quần xuống: "Không đổi."

"Này!" – Cố Phi bị động tác đột ngột của cậu làm giật mình, vô thức đi tới chắn ở bên người Tường Thừa – "Cậu làm gì?"

"Cắn đi" – Tưởng Thừa ném quần qua một bên, ngồi tới trên giường, lột giày ra, chân phải giẫm ở mép giường – "Tới đi, vị thiếu niên này."

Cố Phi nhìn thoáng qua bên ngoài, hắng hắng giọng.

"Mau lên" – Tưởng Thừa đang lo lắng tư thế này một hồi nữa lúc đang cắn một nửa sẽ bị ông chủ Lục đi vào thấy được – "Hắng giọng cái gì, ngài còn muốn hát vang một bài ca sao?"

"Tới đây." – Cố Phi nhìn cậu, đột nhiên đi hai bước tới, đẩy cậu về phía sau, lại đỡ đầu gối của cậu đè qua kế bên, cuối đầu cắn xuống.

Tưởng Thừa bị tốc độ thời đại mới này làm cho giật bắn mình, thêm vào đó Cố Phi còn bỗng nhiên chôn vào giữa hai chân của cậu, cả người Tưởng Thừa trong khoảnh khắc này cứ như đang bao chùm trong phim cấp ba, đầy đầu đầy mắt đều là màn ảnh "không thích hợp cho trẻ em" cùng với tưởng tượng bản thân với tư thế mã đáo thành công xông ra mười vạn tám ngàn dậm.

Ngây ngẩn ra ít nhất là năm giây, cậu mới trong một trận đau đớn mà hồi thần lại.

"Tôi đệt, đau đau đau đau đau..." – Cậu nhanh chóng đẩy đẩy đầu của Cố Phi.

Cố Phi cắn vào đùi trong của cậu còn chưa thả miệng ra.

"Ông nội cậu Cố Phi! Ngon lắm sao!" – Tưởng Thừa lại vỗ vỗ lên đầu cậu, đè nén giọng – "Có cần phải cho ngài thêm chút nước chấm nữa không!"

Cố Phi vẫn còn chưa thả lỏng miệng, giơ tay lên bấm ở trên eo cậu, lại qua mấy giây sau nữa cuối cùng mới ngẩng đầu lên.

"Đệt" – Tưởng Thừa ngã người nằm xuống giường, thở ra một hơi – "Cố Phi cậu xong rồi, chuyện hôm nay tôi ghi sổ cậu, tôi nói với cậu, cậu nếu như không thật sự làm cho tôi sướng, tôi..."

"Cậu biết không, có một số người" – Cố Phi cuối đầu, dán ở bên tai cậu nhẹ giọng nói – "Sẽ với đủ loại phương thức cậu tình nguyện hay không tình nguyện mà ở lại trong ký ức cậu, ví dụ như tôi."

"Viết thơ à?" – Tường Thừa cười cười.

"Tùy tiện sến súa một chút." – Cố Phi nhanh chóng nhìn thoáng ra phía ngoài, sau đó cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi Tưởng Thừa.

Hết chương 68.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngang Tàng (Tát Dã)

Số ký tự: 0