Chương 83
Vu Triết
2024-11-19 02:36:53
Sáng sớm, lúc tỉnh lại trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài phòng trái lại rất náo nhiệt, nhóm học sinh tiểu học được nghỉ hè cùng nhau la hét giống như điên, thỉnh thoảng xen kẽ tiếng chửi mắng của ông già bà già.
Tưởng Thừa ngáp một cái, lấy di động qua liếc mắt nhìn giờ, vẫn ok, đánh răng rửa mặt xong, ăn sáng, đi qua chụp ảnh vừa kịp thời gian.
"Cháu trai!" – Cậu vừa xuống giường vừa gọi ra ngoài phòng khách – "Thức dậy!"
Phòng khách không có tiếng trả lời của Phan Trí, cậu mặc quần áo đi ra phòng ngủ: "Cháu..."
Trên ghế sô-pha phòng khách không có cháu trai của cậu, chỉ có chăn nhỏ cùng mền và gối được xếp gọn gàng, cậu ngẩn người, lấy điện thoại di động gọi cho Phan Trí.
"Cậu thức dậy rồi?" – Phan Trí bên kia nhận điện thoại, vừa nghe nhất định là ở bên ngoài, bối cảnh âm thanh rất hỗn tạp.
"Cậu đã đi đâu?" – Tưởng Thừa vừa nghe động tĩnh này liền sửng sốt – "Cậu đừng nói với tôi bây giờ cậu có thói quen tập thể dục buổi sáng đấy."
"Tập thể dục buổi sáng cái gì!" – Phan Trí nói – "Tôi đang ở quầy điểm tâm nè, mua xong đồ ăn cho cậu và Cố Phi rồi, cậu sửa soạn xong xuôi nhanh chóng xuống dưới, nếu không sẽ nguội."
"Không phải chứ, cậu bệnh gì thế?" – Tưởng Thừa vội vã vào toilet, kẹp điện thoại di động, vừa nặn kem đánh răng vừa nói – "Tôi ít nhất phải 20 phút chứ."
"Vừa rửa mặt vừa đi tiểu, vừa chùi đít vừa đánh răng, vượt quá mười phút tôi gọi cậu là ông nội." – Phan Trí nói.
"Cậu mỗi ngày gọi tôi là ông nội" – Tưởng Thừa nói – "Tôi chỉ muốn hỏi thử tại sao cậu kỳ lạ như vậy."
"Thì Cố Phi đó, sáng sớm hỏi tôi là cậu dậy chưa, tôi nói là chưa thấy dậy, cậu ta liền hỏi tôi muốn ăn cái gì, cậu ta đi mua..." – Phan Trí nói.
"Vậy bảo cậu ta mua đi thôi, cậu giành làm gì?" – Tưởng Thừa vừa đánh răng vừa mơ hồ không rõ mà nói.
"Cậu không cảm thấy điệu bộ này của cậu ta rất giống đang chiếu cố vợ của cậu ta và chị em của vợ sao?" – Phan Trí nói – "Với tư cách là một thẳng nam của thời đại mới, tôi cực kỳ không thể chịu đựng bị bạn trai của anh em tôi chiếu cố như vậy."
"Tôi cho rằng cái điệu bộ này của cậu ta rất giống tra nam thời đại mới muốn câu dẫn chị em của tôi." – Tưởng Thừa nói.
"Đây chính là sự khác biệt của loại gay như cậu cùng loại thẳng nam như tôi... Được rồi, đừng nói nhảm, mau mau sửa soạn rồi xuống, tôi nhìn thấy cậu ta tới đây rồi" – Phan Trí nói – "Tôi cùng cậu ta đơn độc ở chung nhiều không thích hợp đâu."
"Biết rồi." – Tưởng Thừa cười cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong mới nghĩ tới chưa chỉnh sửa một chút cách nói của Phan Trí việc vợ và chị em này dường như có chút vấn đề.
Lúc Cố Phi đi bộ tới quầy điểm tâm ở dưới lầu của Tưởng Thừa, Phan Trí đang ở trước một bàn đồ ăn, trên bàn đã bày đầy rồi.
"Chào." – Cố Phi đi qua chào hỏi Phan Trí một tiếng.
"Chào, nếu như cậu đói bụng, trước tiên tùy tiện ăn hai miếng lót dạ" – Phan Trí nói – "Tôi còn gọi mấy lồng bánh bao, còn chưa có hấp xong."
"Không sao cả, tôi chờ Tưởng Thừa xuống thôi" – Cố Phi nhìn thử lên lầu – "Cậu ta dậy chưa?"
"Dậy rồi" – Phan Trí liếc mắt nhìn cậu – "Cậu không liên lạc cậu ta sao?"
"Dù sao lát nữa cũng xuống thôi." – Cố Phi cười cười.
Sau đó Phan Trí chen tới chỗ ông chủ để giục bánh bao, cậu ngồi xuống, câu hỏi này của Phan Trí làm cậu có chút lúng túng.
Cậu quả thực là không liên hệ Tưởng Thừa, từ đêm qua, sau khi Tưởng Thừa gửi tới tin nhắn đó, cậu vẫn luôn không liên lạc với Tưởng Thừa, mặc dù một đêm này, cậu nhớ Tưởng Thừa, nhớ đến quay quắt.
Nhưng nghĩ tới một câu kia của Tưởng Thừa, cậu không biết làm sao nhắn tin trả lời, cậu liền có chút không dám liên lạc Tưởng Thừa, cả đêm cậu cũng không ngủ an giấc, mơ mơ tỉnh tỉnh, trong đầu toàn là vấn đề đó của Tưởng Thừa.
Cậu không biết nếu như Tưởng Thừa trước mặt hỏi cậu, cậu nên trả lời thế nào.
Lúc Tưởng Thừa từ trong hành lang đi qua bên này, cậu giơ tay vẫy vẫy bên đó.
Tưởng Thừa cười tươi với cậu, cũng vẫy vẫy tay.
Cái nụ cười này làm cho cậu có loại kích động muốn xông qua ôm lấy Tưởng Thừa, mạnh mẽ hôn một miếng.
"Cho heo ăn ư." – Tưởng Thừa đi tới bên cạnh bàn, tiếp đó cầm cái bánh bao trong lồng hấp mà Phan Trí vừa mới cầm qua cắn một miếng.
"Tôi hồi nhỏ, cứ ở trong nhà ăn sáng, mẹ tôi nói bên ngoài không sạch sẽ, tôi quả thực hâm mộ những bạn học ấy ở bên ngoài ăn sáng, vô cùng hâm mộ" – Phan Trí ngồi xuống, nhìn vào một bàn đồ ăn – "Tôi đã nghĩ chờ thời điểm nào đó, tôi tự mình có thể ở bên ngoài ăn sáng, tôi liền đem tất cả đồ ở trên quầy điểm tâm gom đủ bày ra một bàn."
"Sau này lên cấp 3, cậu không phải vẫn luôn ở bên ngoài ăn sao." – Tưởng Thừa nói.
"Phải đó, nhưng mà vẫn không đã ghiền, kìm nén quá độ, không dây dưa mười năm tám năm không đủ." – Phan Trí nhấp một hớp sữa đậu nành.
Bữa sáng có chút quá phong phú, Cố Phi vừa nghe Tưởng Thừa cùng Phan Trí tán dóc, vừa vùi đầu tận lực ăn, cuối cùng vẫn còn dư nửa lồng bánh bao.
"Lãng phí." – Tưởng Thừa xoa xoa bụng.
"Đóng gói chứ, lát nữa đi gặp chó mèo hoang thì cho ăn." – Phan Trí cầm cái túi nilong đem bánh bao xếp lên.
Ngày hôm nay chụp ảnh chính là quần áo, một loạt hợp tác của Đinh Trúc Tâm cùng với một thương hiệu tư nhân nào đó, cho nên liền chụp ở trong phòng studio của chị ấy, tương đối mà nói sẽ thoải mái một chút.
Tính cách của Phan Trí và Tưởng Thừa hoàn toàn khác nhau, Cố Phi có lúc cảm thấy hai người bọn họ quan hệ tốt có lẽ là bởi vì bù trừ, Tưởng Thừa không quá giỏi cùng người lạ nói chuyện, Phan Trí thì không giống, đến chỗ ấy chưa tới mấy phút, đã cùng hai người mẫu nữ tám chuyện.
Hai cô gái lúc trang điểm thậm chí còn lôi kéo cậu ta nói chuyện.
"Khâm phục sao?" – Tưởng Thừa ngồi ở một bên chờ trang điểm, thuận tiện nhìn thử xem tập sách nhỏ tuyên truyền của thương hiệu để hiểu rõ trước một chút.
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.
"Ngày hôm qua trò chuyện với mẹ cậu xong thế nào?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Ầm ĩ một trận, nhưng mà vẫn ổn đi, nói chuyện với bà ấy không tranh cãi là không thể nào." – Cố Phi cười cười.
"Cố Miểu có quậy hay không?" – Tưởng Thừa lại hỏi.
"Không, ngày hôm qua tự mình vẽ vời, có thời gian cho cậu xem." – Cố Phi nói.
"Được, kiểu phong cách chân dung của cậu sao?" – Tưởng Thừa nở nụ cười.
"Gần giống thế đó, tôi cảm thấy chân dung con thỏ ấy đã là đỉnh cao tác phẩm rồi." – Cố Phi đem ống kính camera lắp ráp xong, giơ lên ngắm thử xung quanh.
"Ngày hôm qua tôi gửi tin nhắn cho cậu… Tại sao không trả lời?" – Tưởng Thừa hỏi có chút do dự.
"Tôi đang ngủ" – Cố Phi vẫn giơ camera – "Không nghe thấy."
"Không phải đã nói để dành lại cho tôi một sợi thần kinh sao." – Tưởng Thừa nói.
"Ngày hôm qua quá buồn ngủ" – Cố Phi nhẹ giọng nói, quay đầu cầm camera hướng vào Tưởng Thừa, từ trong ống kính nhìn mặt nghiêng của cậu – "Nằm thẳng xuống liền ngủ đến sáng sớm hôm nay... Tôi đổi âm báo thức kêu nhỏ, nên không thể nghe thấy được."
“Bỏ đi" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi – "Buổi tối vẫn nên an ổn mà ngủ, vành mắt đen cũng xuất hiện rồi."
Ny Ny vẫy tay với Tưởng Thừa, bảo cậu tới trang điểm.
Lúc Tưởng Thừa đứng lên đi tới bên kia, tay Cố Phi ở sau lưng cậu nhẹ nhàng dìu một cái.
Thân thể của cậu che lấy Cố Phi, động tác kín đáo này không có ai nhìn thấy, nhưng nhiệt độ mùa hè trong lòng bàn tay của Cố Phi vẫn rất rõ ràng, một tia ấm áp quét qua trên lưng.
Tưởng Thừa hiện tại trang điểm đã quen, tới chỗ kia ngồi xuống một cái, nhắm mắt lại, có lúc còn có thể chợp mắt một giấc ngắn.
Cố Phi nói nằm xuống liền ngủ, ngủ thẳng tới sáng sớm hôm nay, lời này không phải nói thật.
Cậu đối với tất cả của Cố Phi đều rất quen thuộc, thật sự ngủ đến chết như vậy, thì không thể nào có vành mắt đen, không chỉ là một điểm này, có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng mà mệt mỏi không rõ ràng trên mặt của Cố Phi, cậu thấy rất rõ ràng.
Cố Phi cả đêm ngủ không ngon.
Hơn nữa không phải là bởi vì mẹ cậu ta cùng Cố Miểu, nếu như thật là bởi vì hai người đó, Cố Phi sẽ không thể không nói.
Nhất định là bởi vì tin nhắn kia của mình, tin nhắn mà lúc cậu muốn thu hồi đã quá thời gian, không cách nào thu hồi.
Cậu không biết Cố Phi có nghĩ tới chuyện sau này hay không, cũng không biết mình hỏi như vậy, sẽ có một loại cảm giác quấn dính bạn trai đòi một kết quả hay không.
Hoặc là Cố Phi nghĩ tới, chỉ là không có một đáp án.
Thời điểm chụp ảnh, Cố Phi với lúc thường không khác mấy, sẽ kiên nhẫn nhắc nhở động tác cùng góc độ của cậu, tuy rằng trong lòng cậu không quá an ổn, còn có chút không thoải mái như thế, mà khi nhìn thấy Cố Phi, lại vẫn sẽ cảm thấy dễ chịu.
Mỗi động tác của Cố Phi đều khiến cho cậu thoải mái, khi giơ camera, khi một chân quỳ xuống, lúc khom lưng tìm góc độ, thậm chí lúc cúi đầu kiểm tra bức ảnh, cậu đều cảm thấy không dời tầm mắt được.
Tình cờ đối diện với ánh mắt của Phan Trí, Phan Trí sẽ hàm ý sâu xa cười với cậu một cái, sau đó tiếp tục dán mắt vào cô gái bên cạnh, cậu đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng thu hồi nụ cười hàm ý sâu xa.
Lúc tấm ảnh của ngày hôm nay chụp xong, chuẩn bị đi, cậu nhìn thấy Phan Trí đã cùng một người mẫu nữ thêm WeChat, lúc tách ra, hai người còn liếc mắt đưa tình lưu luyến không rời.
"Cậu hiệu suất cái quái gì vậy..." – Tưởng Thừa nói.
"Hiệu suất của hai người đều nhàn rỗi không có chuyện làm" – Phan Trí vuốt điện thoại di động – "Nhưng mà tôi thật rất thích khuôn mặt của cô ấy, ít nhất không phải xà tinh mặt đỏ."
"Phải không" – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút – "Tôi không chú ý."
"Đấy là, đừng nói là con gái, cho dù là trai đẹp, theo trạng thái này của ngài, cũng chưa chắc có thể chú ý được đâu" – Phan Trí nói – "Tôi thật là coi như biết cậu yêu đương là trạng thái gì rồi."
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi đang đi ở phía trước.
Trạng thái gì?
Phan Trí cũng có lúc nhìn nhầm, tuy rằng hôm nay cậu nhìn Cố Phi vẫn đẹp trai như cũ khiến người run rẩy muốn nhào lên để nhào nặn cậu ta đủ kiểu, nhưng mà trong lòng vẫn còn ấm ức.
Cậu phát hiện Cố Phi còn có một mặt mà cậu vẫn luôn không giải thích được, đó chính là con người này, rất có năng lực kìm nén, bất luận là loại chuyện gì, Cố Phi đều có thể áp chế được.
Có lẽ với hoàn cảnh cuộc sống của Cố Phi từ nhỏ đến lớn có liên quan, rất nhiều việc cậu ta phải giải quyết đã hình thành thói quen, nhưng đối với bản thân mà nói, đối diện trạng thái như vậy, chỉ có thể cảm giác như bị bọc trong chăn bông vừa dày vừa nặng.
Kìm nén, bức bí, thở không được, khiến cho không phát ra sức lực vùng vẫy, vùng vẫy rồi cũng xé không rách ra được...
Buổi trưa, sau khi ba người cùng nhau ăn cơm xong, Cố Phi liền chuẩn bị trở về, buổi chiều còn phải đưa Cố Miểu đi học.
"Vậy hai tụi tôi đi dạo phố hả?" – Phan Trí nói – "Tôi với Tưởng Thừa lần mò đi loanh quanh có thể loay hoay mấy tiếng."
"Ừm." – Cố Phi cười, gật gật đầu.
Tưởng Thừa không lên tiếng, Phan Trí đi tới một bên rồi cậu mới liếc mắt nhìn Cố Phi: "Đi thôi."
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" – Cố Phi hỏi – "Bánh nhân thịt Vương Nhị?"
"Nói sau đi." – Tưởng Thừa có phần không dậy nổi hứng thú.
"Thừa ca" – Cố Phi nhìn cậu – "Tôi..."
"Đi thôi." – Tưởng Thừa ngắt lời.
"Chờ Phan Trí đi rồi đi" – Cố Phi liếc mắt nhìn Phan Trí bên kia– "Tôi mời cậu ăn bữa lớn."
"Không biết xấu hổ, lúc có Phan Trí thì ăn bánh nhân thịt, Phan Trí đi rồi ăn bữa tiệc lớn" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu – "Không biết xấu hổ."
"Ui" – Cố Phi cười lên – "Tối hôm nay ăn bữa lớn có được hay không? Hoặc là ngày mai trước khi cậu ta đi?"
"Nói sau đi." – Tưởng Thừa trả lời.
"Đây không phải lại quay về rồi sao" – Cố Phi nói – "Vòng lặp vô hạn."
"Phải đấy, khó chịu chứ?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.
Cố Phi không lên tiếng, nhìn cậu trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài: "Tôi đã nghĩ qua, từ lúc cậu hỏi tôi có muốn quen bạn trai hay không thì đã bắt đầu nghĩ rồi."
Tưởng Thừa sững sờ, nhìn cậu ta không thốt ra tiếng.
"Tôi có lẽ so với cậu nghĩ đến phải nhiều hơn, mà việc này không phải một câu hai câu, trả lời một cái liền nói rõ được" – Cố Phi thấp giọng nói – "Không phải sao?"
"Có lẽ thế." – Tưởng Thừa có chút không xoay chuyển được bước ngoặt này.
Mãi cho đến khi Cố Phi đi rồi, cậu cùng Phan Trí hai người tự do không mục đích thuận đường tản bộ đến hết nửa ngày, cậu mới chậm rãi hồi thần lại, nhíu nhíu mày.
Cố Phi nói so với cậu phải nghĩ đến nhiều hơn, có lẽ thế, ít nhất cậu không có từ lúc "Có nghĩ tới quen bạn trai hay không" đó bắt đầu nghĩ, cậu thậm chí sau khi Phan Trí lần này hỏi ra loại chuyện đó, mới cảm thấy nên tỉ mỉ nghĩ kỹ một chút.
Nhưng cậu chính là muốn một câu trả lời, chẳng hề đòi hỏi phải nói nhiều rõ ràng, cậu chỉ cần một câu trả lời thế đó.
Tôi nghĩ qua sau này, sau này cũng phải ở cùng một chỗ với cậu, bất luận thế nào đều phải ở cùng một chỗ.
Chỉ thế mà thôi.
Có lẽ là bản thân vẫn dựa vào mạch suy nghĩ bình thường, hoàn toàn bất đồng với quan điểm suy nghĩ vấn đề của Cố Phi chăng, cậu là muốn kết quả, Cố Phi là muốn nói quá trình.
Mà nghĩ kỹ càng lại một chút, giả sử xác định kết quả rồi, tất cả quá trình đều là hướng vào kết quả này đi, mà trước tiên từ quá trình bắt đầu, vậy có lẽ sẽ có vô số kết quả.
Tưởng Thừa khe khẽ thở dài.
Cố Phi, cậu nghĩ quá nhiều, cậu nghĩ cái gì?
Cậu cùng Phan Trí cùng nhau tản bộ tới trung tâm mua sắm của trung tâm thành phố, trên đường vui chơi giải trí, cuối cùng ngồi trên ghế của cửa hàng nghe ca hát vui vẻ một tiếng đồng hồ.
Đối diện cửa hàng đặt một buồng karaoke mini ở cửa, Tưởng Thừa đã không nghĩ tới người trong thành phố nhỏ lạc hậu này còn rất phóng khoáng cởi mở, trong một tiếng đồng hồ hầu như không dứt người đi qua.
Có người hát không tệ, có người hát đến ai cũng nghe không nổi, có lúc hát cơ bản chính là đọc một lượt lời bài hát, còn có người gào giọng gào đến khiến người ta muốn đi qua đem máy nguồn làm cho tắt ngúm...
"Thừa Nhi, cậu có muốn đi hát một bài hay không" – Phan Trí nói – "Cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút, biết đến cái gì gọi là ca hát."
"Tôi tương đối thích thâm tàng bất lộ." – Tưởng Thừa rất lâu không hát, trước đây thường xuyên cùng Phan Trí bọn họ cùng nhau đi hát, nhưng mà loại trường hợp này, cậu vẫn là càng sẵn lòng ngồi đây nghe người ta gào giọng.
"Vậy tôi tới hát một bài" – Phan Trí đứng lên, sửa sang lại quần áo – "Cậu quay video lại cho tôi để tôi đăng lên vòng bạn bè."
"... Ông nội Tứ của cậu vừa qua đời đấy, cậu có thể đừng đăng thứ vui vẻ như thế được không." – Tưởng Thừa nói.
"Tôi cũng không gửi cho Lão Viên xem" – Phan Trí suy nghĩ một chút – "Tôi hát cái gì nhỉ?"
Không đợi Tưởng Thừa trả lời, cậu ta đã đi qua, vừa đi vừa nói: "Mặt trời đỏ đi, tôi xem thử có bản nhanh hay không."
Tưởng Thừa cười lên, bài hát này bọn họ gần như mỗi lần đi karaoke đều sẽ chọn làm kết thúc cuối cùng, một đám người cùng rống một thể.
Phan Trí hát rất hay, tuy rằng phát âm tiếng Quảng Đông chẳng ra sao cả, nhưng mà do những người lúc trước làm nền, quả là giống như ca sĩ chuyên nghiệp, vừa mở miệng, lập tức liền có người qua đường ngừng lại.
Tưởng Thừa giơ điện thoại di động lên quay cậu ta.
Phan Trí gần như xem như là người điên, có người xem, cậu ta liền hát rất hăng say, cuối cùng lúc tăng tốc, cậu ta đột nhiên quay người một cái, chỉ vào Tưởng Thừa: ""Vận mệnh cho dù lang bạt kỳ hồ, vận mệnh cho dù rối rắm lạ lùng, vận mệnh cho dù tệ bạc với cậu, làm người không thú vị, đừng rơi lệ xót xa, càng không nên chối bỏ, tôi có thể nguyện lòng, cả đời vĩnh viễn đi cùng bạn...""
Người hai bên lập tức tất cả đều nhìn lại, Tưởng Thừa quả thực muốn dựng thẳng ngón giữa cho cậu ta.
Mà vài câu sau đó, Tưởng Thừa liền đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay, không biết là vì thần sắc của Phan Trí nhìn cậu cả mặt nghiêm túc, hay là vì nhớ tới quá khứ những ngày càn rỡ đó.
Hoặc là chỉ bởi vì... nhớ tới Cố Phi.
Cậu nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, sau cùng Phan Trí hát xong, sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu đứng lên, quay người từ trong quần chúng vây xem đang vỗ tay, chen lấn đi ra.
Lúc Phan Trí đuổi theo, cậu đã khôi phục thái độ bình thường.
"Như thế nào!" – Phan Trí đem cánh tay khoác trên vai cậu – "Tôi xem video một chút."
"Quay vài đoạn" – Tưởng Thừa cúi đầu, chạm vào trên điện thoại di động – "Tôi gửi cho cậu nhé, tự mình xem."
"Sớm biết hôm nay chúng ta không nên loạng quạng đi dạo, nên tìm chỗ ca hát đi" – Phan Trí nói – "Đã lâu không hát rồi, nếu không... sang năm nhỉ, thi xong rồi tôi tìm một đám người đi chơi, du lịch gì đó chẳng hạn, ăn uống, ca hát, chơi đủ vốn liếng."
"Được." – Tưởng Thừa cười cười.
"Tôi đang nghĩ muốn cùng cậu thi vào một trường, tôi khẳng định không đùa, nhưng mà để ba mẹ tôi lấy tiền đè bẹp cũng phải đè được cùng cậu ở lại một thành phố" – Phan Trí lười biếng duỗi lưng – "Tôi trước đây á, cảm thấy cho dù cậu đi rồi, tôi còn một đống bạn bè đấy, hiện tại phát giác không phải như vậy, vẫn là ở cùng một chỗ với cậu thoải mái nhất, cậu vắng mặt, tôi sẽ nhớ cậu..."
"Kiềm chế một chút" – Tưởng Thừa nói – "Ngài dù sao cũng là một thẳng nam, lời này nói ra không biết còn tưởng là cậu đối với tôi có ý nghĩ gì đó đấy."
"Ý nghĩ của tôi với cậu chính là hai chúng ta tốt nhất có thể cả đời làm bạn chí cốt” – Phan Trí nói – "Bạn trí cốt mà bạn trai, vợ, con dâu cái gì, đều không sánh nổi."
Tưởng Thừa nở nụ cười: "À, phải."
"Cậu đừng vui mừng" – Phan Trí ‘chậc’ một tiếng – "Tôi cũng chỉ vì không thích con trai, nếu không cũng không có chuyện cậu với Cố Phi gì đó rồi."
"Nếu không thì cậu đi nói với Cố Phi." – Tưởng Thừa nói.
"Thôi, cậu biết là được rồi" – Phan Trí nói – "Tôi khả năng đánh không lại cậu ta."
Theo Phan Trí hồ đồ một buổi chiều, lúc ở trong tiệm nhà Vương Húc chờ Cố Phi và Cố Miểu tới, tâm trạng của Tưởng Thừa đã tốt hơn không ít, cứ nghe Vương Húc cùng Phan Trí chém gió, cậu vẫn luôn muốn cười, Vương Húc hết sức dâng trào mà khoác lác một trận, ngay cả Dịch Tĩnh cũng lấy ra khoe khoang cả buổi.
"Cậu đừng tưởng rằng cậu lớn lên ở thành phố lớn" – Vương Húc vỗ bàn một cái nhìn Phan Trí – "Thì cái gì cũng thật cừ, tôi chỉ hỏi cậu, cậu uống được qua tôi sao?"
"... Uống không qua, tôi căn bản chính là không muốn uống" – Phan Trí nhìn cậu ta, một lát sau liền thở dài – "Tôi đệt, tôi vì cái gì phải hạ thấp IQ theo cậu chém gió lâu như vậy?"
"Bởi vì IQ của cậu vốn đã không cao, chính là cô gái kia mà cậu vừa mới đăng vòng bạn bè" – Vương Húc lấy điện thoại di động ra vừa lục lọi vừa nói – "Tôi liền cảm thấy IQ của cậu không cao, thẩm mỹ cũng chẳng ra sao."
"Được được được được, được rồi, tôi chịu thua, tôi hết thảy đều kém" – Phan Trí đè tay Vương Húc dừng lại – "Vậy cô gái đó, chính là không sánh bằng lớp trưởng các cậu, thật sự."
"Xấc, một chút cũng không chân thành, kỳ thực trong lòng vẫn là không phục đi." – Vương Húc trợn mắt nhìn cậu ta.
"Phục, quá phục, phục sát đất" – Phan Trí đang nói nhìn ra ngoài cửa liếc mắt một cái – "Chao ôi, cái này mới là mỹ nhân thật sự."
Vương Húc quay đầu lại, liếc mắt nhìn một cái: "Đúng, không sai!"
Cố Miểu ôm ván trượt đi vào phòng riêng, đi thẳng tới bên người Tưởng Thừa, đem ván trượt dựa vào ghế để xong, cầm lấy cái ly trước mặt cậu lên, đem nước một hơi uống sạch.
"Chơi trượt ván về sao?" – Tưởng Thừa rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán của Cố Miểu.
Cố Miểu gật gật đầu.
"Miểu Miểu, nữ thần?" – Vương Húc đẩy ly của mình qua – "Ở đây còn có nước."
Cố Miểu nhìn cậu ta, không có phản ứng.
"Anh chưa có uống, sạch sẽ." – Vương Húc nói.
Cố Miểu vẫn cả mặt lạnh nhạt nhìn vào cậu ta.
Phan Trí thò tay cầm ly qua, đem nước rót vào trong ly Tưởng Thừa, Cố Miểu lấy tới ngửa đầu một cái liền uống hết.
"Ui chao." – Phan Trí ở một bên cười không chịu được.
"Nhị Miểu, cám ơn các anh." – Cố Phi đi vào, nói một câu.
Cố Miểu đứng lên, cúi mình vái chào với bọn họ, lại giơ tay một cái, búng tay cái ‘tách’với Tưởng Thừa, dựng thẳng ngón tay cái.
Tưởng Thừa lập tức giơ tay cũng đáp trả cho cô bé.
Cố Phi với bọn họ chào hỏi, lại đi ra ngoài rửa tay: "Vương Húc lấy cho Nhị Miểu gói khăn ướt đi."
"Được." – Vương Húc lập tức tìm khăn ướt cho Cố Miểu lau tay.
Tưởng Thừa nhìn cô bé lau tay, tâm trạng Cố Miểu nhìn qua không tệ, xế chiều hôm nay chắc chắn chơi rất vui vẻ.
Phan Trí vẫn luôn ngồi ở cạnh cậu đứng lên, ngồi tới bên cạnh Vương Húc, Vương Húc nhìn cậu ta: "Làm sao, muốn cùng tôi đấu rượu?"
"... Ăn bánh nhân thịt cũng cần đấu rượu?" – Phan Trí có chút cạn lời.
"Coi thường bánh nhân thịt nhà tôi? Tôi cho cậu biết! Ngay thành phố chúng tôi, cậu hỏi thăm thử xem, bánh nhân thịt Vương Nhị..." – Vương Húc vừa nhắc tới bánh nhân thịt nhà cậu ta liền hăng hái, nguýt Phan Trí rồi bắt đầu nói, giống như đại sứ phát triển.
Lúc Cố Phi đi vào nhìn thấy chỗ trống xuất hiện bên cạnh Tưởng Thừa, ngẩn ra, lại nhìn Phan Trí vẻ mặt bất đắc dĩ bị Vương Húc lôi kéo, thở dài sau đó đánh lạc hướng: "Đội trưởng, đều đói rồi, ăn trước đi."
"Không chờ cậu, ăn từ lâu rồi! Chờ đó!" – Vương Húc đứng lên đi nhà bếp.
Cố Phi ngồi xuống, bên kia Phan Trí thở phào nhẹ nhõm: "Tôi thật muốn đánh cậu ta quá."
Tưởng Thừa cười lên, tuy rằng cậu đối với Cố Phi còn có chút khó chịu, vừa nghĩ tới đủ loại mờ mịt không lý giải được mà uất ức, nhưng Cố Phi ngồi xuống ở bên người cậu, lúc ngửi thấy được hơi thở quen thuộc trên người của Cố Phi, cậu lại có thể cảm giác nháy mắt tâm trạng đã tốt lên.
Con người một khi mâu thuẫn lên, quả thực bất chấp lý lẽ.
Cố Phi thõng cánh tay xuống, bàn tay duỗi xuống dưới bàn, ở trên đùi cậu nhẹ nhàng mò mẫm, cậu liếc nhìn Cố Phi một cái, Cố Phi cười cười với cậu, lại nắm lấy tay cậu nắn nắn.
Phan Trí hắng giọng một cái.
"Làm sao?" – Cố Phi cười cười, nhìn cậu ta.
"Không có mắt nhìn" – Phan Trí nói – "Cố Miểu, chúng ta đi nhà bếp lấy bánh nhân thịt có được hay không?"
Cố Miểu nâng ly nhìn cậu ta.
"Chúng ta đi lấy bánh nhân thịt?" – Phan Trí nằm bò trên bàn, lại hỏi một lần.
Cố Miểu lúc này có phản ứng, có lẽ là đói bụng, cô bé đứng lên, cùng Phan Trí đi nhà bếp, lúc đi ra phòng riêng còn tiện tay cài cửa lại.
Cùng lúc cửa đóng lại Cố Phi quay đầu lại hôn một cái ở trên mặt Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa cũng vô cùng nhanh chóng mà sáp qua cắn một miếng ở trên cổ cậu ta.
"Mặn chứ?" – Cố Phi hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa nhấp ngụm trà.
"Ngày hôm nay Nhị Miểu chơi rất hăng hái, tôi chơi cùng nửa ngày, ra một thân mồ hôi." – Cố Phi cười nhẹ.
Chính là nét cười của Cố Phi như thế, chính là lúc Cố Phi nhỏ giọng như vậy mà nói chuyện với cậu, Tưởng Thừa liền sẽ cảm thấy được bản thân là con người rất không có lập trường, thời điểm thế này cậu chỉ muốn dán mắt vào Cố Phi như vậy, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không bận tâm nữa.
Khó chịu cái gì, bất an cái gì, cái gì cái gì cái gì cái gì, tất cả đều quăng qua một bên.
Cho tới khi tang sự hư cấu ông nội Tứ của Phan Trí lo liệu xong, kỳ nghỉ hai ngày kết thúc rời đi, cậu cũng không phải nghĩ những vấn đề khiến cậu phiền lòng nữa.
Sau khi đem Phan Trí tiễn đi, cậu và Cố Phi trở lại trong căn phòng thuê, ở trên giường lăn lộn dính nhau nửa ngày, những khó chịu bất an ấy ở trong lòng cậu từ từ phục hồi lần nữa.
Cứ giống như cỏ dại làm sao cũng giết không chết, sơ ý liền mọc ngọn lại lần nữa.
Dù sao gốc rễ vẫn còn đó.
Cố Phi nằm nghiêng ở trên gối chơi điện thoại di động, cậu từ phía sau ôm lấy Cố Phi: "Này."
"Hả?" – Cố Phi sờ sờ cánh tay cậu.
"Lát nữa tôi sẽ đọc sách, cậu theo tôi nhé" – Tưởng Thừa nói – "Tối hôm nay không trở về?"
"Được." – Cố Phi lật người nằm thẳng lại, cầm cánh tay cậu kéo kéo trên người mình.
"Cậu có muốn cũng... xem sách hay không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Tôi trước tiên chép bài tập đi." – Cố Phi cười cười.
"Cố Phi" – Tưởng Thừa trầm mặc rất lâu mới nhẹ giọng hỏi – "Cậu có phải là không muốn thi đại học?"
"Nếu như muốn thi, cũng là vùng này" – Cố Phi nói – "Mấy trường đại học tệ hại."
"Là bởi vì Cố Miểu sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Rất nhiều vấn đề" – Cố Phi đem điện thoại di động bỏ qua một bên – "Nhị Miểu thay đổi hoàn cảnh không được, tôi không thể nào không quản con bé rồi đi học chỗ khác như vậy được, con bé và mẹ tôi, nếu như tôi không ở đây, sẽ hỏng bét cả.."
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu, những điều này thực ra cậu hiểu rõ, Cố Miểu ngay cả ván trượt đổi bánh xe cũng không thể chấp nhận, những vấn đề này Cố Phi không nói, cậu cũng cũng có thể nghĩ tới, cũng có thể hiểu được, nhưng chỉ là vẫn cảm thấy chỗ nào có điểm không đúng, mà rốt cuộc là chỗ nào, cậu lại bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Hai người cứ như vậy nằm ngây ra, rất lâu cũng không lên tiếng.
"Nếu như tôi thi xong đi học rồi" – Tưởng Thừa nói – "Cậu vẫn ở lại chỗ này, đúng không."
"Ừm." – Cố Phi đáp một tiếng.
"Sau đó thì sao?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
Cố Phi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, quay mặt sang nhìn cậu: "Tôi không biết sẽ như thế nào, có một số việc không phải hiện tại liền có thể..."
"Có ý gì?" – Tưởng Thừa ngồi dậy – "Cậu có phải là đối với yêu xa không có lòng tin gì đúng không?"
"Không phải" – Cố Phi cũng ngồi dậy – "Tôi không phải ý này, tôi là muốn nói..."
"Cố Phi" – Tưởng Thừa ngắt lời cậu ta – "Cậu đã hỏi tôi, là muốn cùng cậu yêu nhau, hay là muốn cùng cậu quen nhau thôi, đúng không?"
"Ừm." – Cố Phi nắm lấy tay cậu.
"Tôi trước đây vẫn đang suy nghĩ, cậu tại sao hỏi tôi như vậy, hiện tại tôi biết rồi, muốn yêu nhau chính là tôi, muốn quen nhau thôi" – Tưởng Thừa rút tay ra chỉ vào cậu – "Là cậu."
Tưởng Thừa ngáp một cái, lấy di động qua liếc mắt nhìn giờ, vẫn ok, đánh răng rửa mặt xong, ăn sáng, đi qua chụp ảnh vừa kịp thời gian.
"Cháu trai!" – Cậu vừa xuống giường vừa gọi ra ngoài phòng khách – "Thức dậy!"
Phòng khách không có tiếng trả lời của Phan Trí, cậu mặc quần áo đi ra phòng ngủ: "Cháu..."
Trên ghế sô-pha phòng khách không có cháu trai của cậu, chỉ có chăn nhỏ cùng mền và gối được xếp gọn gàng, cậu ngẩn người, lấy điện thoại di động gọi cho Phan Trí.
"Cậu thức dậy rồi?" – Phan Trí bên kia nhận điện thoại, vừa nghe nhất định là ở bên ngoài, bối cảnh âm thanh rất hỗn tạp.
"Cậu đã đi đâu?" – Tưởng Thừa vừa nghe động tĩnh này liền sửng sốt – "Cậu đừng nói với tôi bây giờ cậu có thói quen tập thể dục buổi sáng đấy."
"Tập thể dục buổi sáng cái gì!" – Phan Trí nói – "Tôi đang ở quầy điểm tâm nè, mua xong đồ ăn cho cậu và Cố Phi rồi, cậu sửa soạn xong xuôi nhanh chóng xuống dưới, nếu không sẽ nguội."
"Không phải chứ, cậu bệnh gì thế?" – Tưởng Thừa vội vã vào toilet, kẹp điện thoại di động, vừa nặn kem đánh răng vừa nói – "Tôi ít nhất phải 20 phút chứ."
"Vừa rửa mặt vừa đi tiểu, vừa chùi đít vừa đánh răng, vượt quá mười phút tôi gọi cậu là ông nội." – Phan Trí nói.
"Cậu mỗi ngày gọi tôi là ông nội" – Tưởng Thừa nói – "Tôi chỉ muốn hỏi thử tại sao cậu kỳ lạ như vậy."
"Thì Cố Phi đó, sáng sớm hỏi tôi là cậu dậy chưa, tôi nói là chưa thấy dậy, cậu ta liền hỏi tôi muốn ăn cái gì, cậu ta đi mua..." – Phan Trí nói.
"Vậy bảo cậu ta mua đi thôi, cậu giành làm gì?" – Tưởng Thừa vừa đánh răng vừa mơ hồ không rõ mà nói.
"Cậu không cảm thấy điệu bộ này của cậu ta rất giống đang chiếu cố vợ của cậu ta và chị em của vợ sao?" – Phan Trí nói – "Với tư cách là một thẳng nam của thời đại mới, tôi cực kỳ không thể chịu đựng bị bạn trai của anh em tôi chiếu cố như vậy."
"Tôi cho rằng cái điệu bộ này của cậu ta rất giống tra nam thời đại mới muốn câu dẫn chị em của tôi." – Tưởng Thừa nói.
"Đây chính là sự khác biệt của loại gay như cậu cùng loại thẳng nam như tôi... Được rồi, đừng nói nhảm, mau mau sửa soạn rồi xuống, tôi nhìn thấy cậu ta tới đây rồi" – Phan Trí nói – "Tôi cùng cậu ta đơn độc ở chung nhiều không thích hợp đâu."
"Biết rồi." – Tưởng Thừa cười cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong mới nghĩ tới chưa chỉnh sửa một chút cách nói của Phan Trí việc vợ và chị em này dường như có chút vấn đề.
Lúc Cố Phi đi bộ tới quầy điểm tâm ở dưới lầu của Tưởng Thừa, Phan Trí đang ở trước một bàn đồ ăn, trên bàn đã bày đầy rồi.
"Chào." – Cố Phi đi qua chào hỏi Phan Trí một tiếng.
"Chào, nếu như cậu đói bụng, trước tiên tùy tiện ăn hai miếng lót dạ" – Phan Trí nói – "Tôi còn gọi mấy lồng bánh bao, còn chưa có hấp xong."
"Không sao cả, tôi chờ Tưởng Thừa xuống thôi" – Cố Phi nhìn thử lên lầu – "Cậu ta dậy chưa?"
"Dậy rồi" – Phan Trí liếc mắt nhìn cậu – "Cậu không liên lạc cậu ta sao?"
"Dù sao lát nữa cũng xuống thôi." – Cố Phi cười cười.
Sau đó Phan Trí chen tới chỗ ông chủ để giục bánh bao, cậu ngồi xuống, câu hỏi này của Phan Trí làm cậu có chút lúng túng.
Cậu quả thực là không liên hệ Tưởng Thừa, từ đêm qua, sau khi Tưởng Thừa gửi tới tin nhắn đó, cậu vẫn luôn không liên lạc với Tưởng Thừa, mặc dù một đêm này, cậu nhớ Tưởng Thừa, nhớ đến quay quắt.
Nhưng nghĩ tới một câu kia của Tưởng Thừa, cậu không biết làm sao nhắn tin trả lời, cậu liền có chút không dám liên lạc Tưởng Thừa, cả đêm cậu cũng không ngủ an giấc, mơ mơ tỉnh tỉnh, trong đầu toàn là vấn đề đó của Tưởng Thừa.
Cậu không biết nếu như Tưởng Thừa trước mặt hỏi cậu, cậu nên trả lời thế nào.
Lúc Tưởng Thừa từ trong hành lang đi qua bên này, cậu giơ tay vẫy vẫy bên đó.
Tưởng Thừa cười tươi với cậu, cũng vẫy vẫy tay.
Cái nụ cười này làm cho cậu có loại kích động muốn xông qua ôm lấy Tưởng Thừa, mạnh mẽ hôn một miếng.
"Cho heo ăn ư." – Tưởng Thừa đi tới bên cạnh bàn, tiếp đó cầm cái bánh bao trong lồng hấp mà Phan Trí vừa mới cầm qua cắn một miếng.
"Tôi hồi nhỏ, cứ ở trong nhà ăn sáng, mẹ tôi nói bên ngoài không sạch sẽ, tôi quả thực hâm mộ những bạn học ấy ở bên ngoài ăn sáng, vô cùng hâm mộ" – Phan Trí ngồi xuống, nhìn vào một bàn đồ ăn – "Tôi đã nghĩ chờ thời điểm nào đó, tôi tự mình có thể ở bên ngoài ăn sáng, tôi liền đem tất cả đồ ở trên quầy điểm tâm gom đủ bày ra một bàn."
"Sau này lên cấp 3, cậu không phải vẫn luôn ở bên ngoài ăn sao." – Tưởng Thừa nói.
"Phải đó, nhưng mà vẫn không đã ghiền, kìm nén quá độ, không dây dưa mười năm tám năm không đủ." – Phan Trí nhấp một hớp sữa đậu nành.
Bữa sáng có chút quá phong phú, Cố Phi vừa nghe Tưởng Thừa cùng Phan Trí tán dóc, vừa vùi đầu tận lực ăn, cuối cùng vẫn còn dư nửa lồng bánh bao.
"Lãng phí." – Tưởng Thừa xoa xoa bụng.
"Đóng gói chứ, lát nữa đi gặp chó mèo hoang thì cho ăn." – Phan Trí cầm cái túi nilong đem bánh bao xếp lên.
Ngày hôm nay chụp ảnh chính là quần áo, một loạt hợp tác của Đinh Trúc Tâm cùng với một thương hiệu tư nhân nào đó, cho nên liền chụp ở trong phòng studio của chị ấy, tương đối mà nói sẽ thoải mái một chút.
Tính cách của Phan Trí và Tưởng Thừa hoàn toàn khác nhau, Cố Phi có lúc cảm thấy hai người bọn họ quan hệ tốt có lẽ là bởi vì bù trừ, Tưởng Thừa không quá giỏi cùng người lạ nói chuyện, Phan Trí thì không giống, đến chỗ ấy chưa tới mấy phút, đã cùng hai người mẫu nữ tám chuyện.
Hai cô gái lúc trang điểm thậm chí còn lôi kéo cậu ta nói chuyện.
"Khâm phục sao?" – Tưởng Thừa ngồi ở một bên chờ trang điểm, thuận tiện nhìn thử xem tập sách nhỏ tuyên truyền của thương hiệu để hiểu rõ trước một chút.
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.
"Ngày hôm qua trò chuyện với mẹ cậu xong thế nào?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Ầm ĩ một trận, nhưng mà vẫn ổn đi, nói chuyện với bà ấy không tranh cãi là không thể nào." – Cố Phi cười cười.
"Cố Miểu có quậy hay không?" – Tưởng Thừa lại hỏi.
"Không, ngày hôm qua tự mình vẽ vời, có thời gian cho cậu xem." – Cố Phi nói.
"Được, kiểu phong cách chân dung của cậu sao?" – Tưởng Thừa nở nụ cười.
"Gần giống thế đó, tôi cảm thấy chân dung con thỏ ấy đã là đỉnh cao tác phẩm rồi." – Cố Phi đem ống kính camera lắp ráp xong, giơ lên ngắm thử xung quanh.
"Ngày hôm qua tôi gửi tin nhắn cho cậu… Tại sao không trả lời?" – Tưởng Thừa hỏi có chút do dự.
"Tôi đang ngủ" – Cố Phi vẫn giơ camera – "Không nghe thấy."
"Không phải đã nói để dành lại cho tôi một sợi thần kinh sao." – Tưởng Thừa nói.
"Ngày hôm qua quá buồn ngủ" – Cố Phi nhẹ giọng nói, quay đầu cầm camera hướng vào Tưởng Thừa, từ trong ống kính nhìn mặt nghiêng của cậu – "Nằm thẳng xuống liền ngủ đến sáng sớm hôm nay... Tôi đổi âm báo thức kêu nhỏ, nên không thể nghe thấy được."
“Bỏ đi" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi – "Buổi tối vẫn nên an ổn mà ngủ, vành mắt đen cũng xuất hiện rồi."
Ny Ny vẫy tay với Tưởng Thừa, bảo cậu tới trang điểm.
Lúc Tưởng Thừa đứng lên đi tới bên kia, tay Cố Phi ở sau lưng cậu nhẹ nhàng dìu một cái.
Thân thể của cậu che lấy Cố Phi, động tác kín đáo này không có ai nhìn thấy, nhưng nhiệt độ mùa hè trong lòng bàn tay của Cố Phi vẫn rất rõ ràng, một tia ấm áp quét qua trên lưng.
Tưởng Thừa hiện tại trang điểm đã quen, tới chỗ kia ngồi xuống một cái, nhắm mắt lại, có lúc còn có thể chợp mắt một giấc ngắn.
Cố Phi nói nằm xuống liền ngủ, ngủ thẳng tới sáng sớm hôm nay, lời này không phải nói thật.
Cậu đối với tất cả của Cố Phi đều rất quen thuộc, thật sự ngủ đến chết như vậy, thì không thể nào có vành mắt đen, không chỉ là một điểm này, có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng mà mệt mỏi không rõ ràng trên mặt của Cố Phi, cậu thấy rất rõ ràng.
Cố Phi cả đêm ngủ không ngon.
Hơn nữa không phải là bởi vì mẹ cậu ta cùng Cố Miểu, nếu như thật là bởi vì hai người đó, Cố Phi sẽ không thể không nói.
Nhất định là bởi vì tin nhắn kia của mình, tin nhắn mà lúc cậu muốn thu hồi đã quá thời gian, không cách nào thu hồi.
Cậu không biết Cố Phi có nghĩ tới chuyện sau này hay không, cũng không biết mình hỏi như vậy, sẽ có một loại cảm giác quấn dính bạn trai đòi một kết quả hay không.
Hoặc là Cố Phi nghĩ tới, chỉ là không có một đáp án.
Thời điểm chụp ảnh, Cố Phi với lúc thường không khác mấy, sẽ kiên nhẫn nhắc nhở động tác cùng góc độ của cậu, tuy rằng trong lòng cậu không quá an ổn, còn có chút không thoải mái như thế, mà khi nhìn thấy Cố Phi, lại vẫn sẽ cảm thấy dễ chịu.
Mỗi động tác của Cố Phi đều khiến cho cậu thoải mái, khi giơ camera, khi một chân quỳ xuống, lúc khom lưng tìm góc độ, thậm chí lúc cúi đầu kiểm tra bức ảnh, cậu đều cảm thấy không dời tầm mắt được.
Tình cờ đối diện với ánh mắt của Phan Trí, Phan Trí sẽ hàm ý sâu xa cười với cậu một cái, sau đó tiếp tục dán mắt vào cô gái bên cạnh, cậu đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng thu hồi nụ cười hàm ý sâu xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc tấm ảnh của ngày hôm nay chụp xong, chuẩn bị đi, cậu nhìn thấy Phan Trí đã cùng một người mẫu nữ thêm WeChat, lúc tách ra, hai người còn liếc mắt đưa tình lưu luyến không rời.
"Cậu hiệu suất cái quái gì vậy..." – Tưởng Thừa nói.
"Hiệu suất của hai người đều nhàn rỗi không có chuyện làm" – Phan Trí vuốt điện thoại di động – "Nhưng mà tôi thật rất thích khuôn mặt của cô ấy, ít nhất không phải xà tinh mặt đỏ."
"Phải không" – Tưởng Thừa suy nghĩ một chút – "Tôi không chú ý."
"Đấy là, đừng nói là con gái, cho dù là trai đẹp, theo trạng thái này của ngài, cũng chưa chắc có thể chú ý được đâu" – Phan Trí nói – "Tôi thật là coi như biết cậu yêu đương là trạng thái gì rồi."
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi đang đi ở phía trước.
Trạng thái gì?
Phan Trí cũng có lúc nhìn nhầm, tuy rằng hôm nay cậu nhìn Cố Phi vẫn đẹp trai như cũ khiến người run rẩy muốn nhào lên để nhào nặn cậu ta đủ kiểu, nhưng mà trong lòng vẫn còn ấm ức.
Cậu phát hiện Cố Phi còn có một mặt mà cậu vẫn luôn không giải thích được, đó chính là con người này, rất có năng lực kìm nén, bất luận là loại chuyện gì, Cố Phi đều có thể áp chế được.
Có lẽ với hoàn cảnh cuộc sống của Cố Phi từ nhỏ đến lớn có liên quan, rất nhiều việc cậu ta phải giải quyết đã hình thành thói quen, nhưng đối với bản thân mà nói, đối diện trạng thái như vậy, chỉ có thể cảm giác như bị bọc trong chăn bông vừa dày vừa nặng.
Kìm nén, bức bí, thở không được, khiến cho không phát ra sức lực vùng vẫy, vùng vẫy rồi cũng xé không rách ra được...
Buổi trưa, sau khi ba người cùng nhau ăn cơm xong, Cố Phi liền chuẩn bị trở về, buổi chiều còn phải đưa Cố Miểu đi học.
"Vậy hai tụi tôi đi dạo phố hả?" – Phan Trí nói – "Tôi với Tưởng Thừa lần mò đi loanh quanh có thể loay hoay mấy tiếng."
"Ừm." – Cố Phi cười, gật gật đầu.
Tưởng Thừa không lên tiếng, Phan Trí đi tới một bên rồi cậu mới liếc mắt nhìn Cố Phi: "Đi thôi."
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" – Cố Phi hỏi – "Bánh nhân thịt Vương Nhị?"
"Nói sau đi." – Tưởng Thừa có phần không dậy nổi hứng thú.
"Thừa ca" – Cố Phi nhìn cậu – "Tôi..."
"Đi thôi." – Tưởng Thừa ngắt lời.
"Chờ Phan Trí đi rồi đi" – Cố Phi liếc mắt nhìn Phan Trí bên kia– "Tôi mời cậu ăn bữa lớn."
"Không biết xấu hổ, lúc có Phan Trí thì ăn bánh nhân thịt, Phan Trí đi rồi ăn bữa tiệc lớn" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu – "Không biết xấu hổ."
"Ui" – Cố Phi cười lên – "Tối hôm nay ăn bữa lớn có được hay không? Hoặc là ngày mai trước khi cậu ta đi?"
"Nói sau đi." – Tưởng Thừa trả lời.
"Đây không phải lại quay về rồi sao" – Cố Phi nói – "Vòng lặp vô hạn."
"Phải đấy, khó chịu chứ?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.
Cố Phi không lên tiếng, nhìn cậu trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài: "Tôi đã nghĩ qua, từ lúc cậu hỏi tôi có muốn quen bạn trai hay không thì đã bắt đầu nghĩ rồi."
Tưởng Thừa sững sờ, nhìn cậu ta không thốt ra tiếng.
"Tôi có lẽ so với cậu nghĩ đến phải nhiều hơn, mà việc này không phải một câu hai câu, trả lời một cái liền nói rõ được" – Cố Phi thấp giọng nói – "Không phải sao?"
"Có lẽ thế." – Tưởng Thừa có chút không xoay chuyển được bước ngoặt này.
Mãi cho đến khi Cố Phi đi rồi, cậu cùng Phan Trí hai người tự do không mục đích thuận đường tản bộ đến hết nửa ngày, cậu mới chậm rãi hồi thần lại, nhíu nhíu mày.
Cố Phi nói so với cậu phải nghĩ đến nhiều hơn, có lẽ thế, ít nhất cậu không có từ lúc "Có nghĩ tới quen bạn trai hay không" đó bắt đầu nghĩ, cậu thậm chí sau khi Phan Trí lần này hỏi ra loại chuyện đó, mới cảm thấy nên tỉ mỉ nghĩ kỹ một chút.
Nhưng cậu chính là muốn một câu trả lời, chẳng hề đòi hỏi phải nói nhiều rõ ràng, cậu chỉ cần một câu trả lời thế đó.
Tôi nghĩ qua sau này, sau này cũng phải ở cùng một chỗ với cậu, bất luận thế nào đều phải ở cùng một chỗ.
Chỉ thế mà thôi.
Có lẽ là bản thân vẫn dựa vào mạch suy nghĩ bình thường, hoàn toàn bất đồng với quan điểm suy nghĩ vấn đề của Cố Phi chăng, cậu là muốn kết quả, Cố Phi là muốn nói quá trình.
Mà nghĩ kỹ càng lại một chút, giả sử xác định kết quả rồi, tất cả quá trình đều là hướng vào kết quả này đi, mà trước tiên từ quá trình bắt đầu, vậy có lẽ sẽ có vô số kết quả.
Tưởng Thừa khe khẽ thở dài.
Cố Phi, cậu nghĩ quá nhiều, cậu nghĩ cái gì?
Cậu cùng Phan Trí cùng nhau tản bộ tới trung tâm mua sắm của trung tâm thành phố, trên đường vui chơi giải trí, cuối cùng ngồi trên ghế của cửa hàng nghe ca hát vui vẻ một tiếng đồng hồ.
Đối diện cửa hàng đặt một buồng karaoke mini ở cửa, Tưởng Thừa đã không nghĩ tới người trong thành phố nhỏ lạc hậu này còn rất phóng khoáng cởi mở, trong một tiếng đồng hồ hầu như không dứt người đi qua.
Có người hát không tệ, có người hát đến ai cũng nghe không nổi, có lúc hát cơ bản chính là đọc một lượt lời bài hát, còn có người gào giọng gào đến khiến người ta muốn đi qua đem máy nguồn làm cho tắt ngúm...
"Thừa Nhi, cậu có muốn đi hát một bài hay không" – Phan Trí nói – "Cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút, biết đến cái gì gọi là ca hát."
"Tôi tương đối thích thâm tàng bất lộ." – Tưởng Thừa rất lâu không hát, trước đây thường xuyên cùng Phan Trí bọn họ cùng nhau đi hát, nhưng mà loại trường hợp này, cậu vẫn là càng sẵn lòng ngồi đây nghe người ta gào giọng.
"Vậy tôi tới hát một bài" – Phan Trí đứng lên, sửa sang lại quần áo – "Cậu quay video lại cho tôi để tôi đăng lên vòng bạn bè."
"... Ông nội Tứ của cậu vừa qua đời đấy, cậu có thể đừng đăng thứ vui vẻ như thế được không." – Tưởng Thừa nói.
"Tôi cũng không gửi cho Lão Viên xem" – Phan Trí suy nghĩ một chút – "Tôi hát cái gì nhỉ?"
Không đợi Tưởng Thừa trả lời, cậu ta đã đi qua, vừa đi vừa nói: "Mặt trời đỏ đi, tôi xem thử có bản nhanh hay không."
Tưởng Thừa cười lên, bài hát này bọn họ gần như mỗi lần đi karaoke đều sẽ chọn làm kết thúc cuối cùng, một đám người cùng rống một thể.
Phan Trí hát rất hay, tuy rằng phát âm tiếng Quảng Đông chẳng ra sao cả, nhưng mà do những người lúc trước làm nền, quả là giống như ca sĩ chuyên nghiệp, vừa mở miệng, lập tức liền có người qua đường ngừng lại.
Tưởng Thừa giơ điện thoại di động lên quay cậu ta.
Phan Trí gần như xem như là người điên, có người xem, cậu ta liền hát rất hăng say, cuối cùng lúc tăng tốc, cậu ta đột nhiên quay người một cái, chỉ vào Tưởng Thừa: ""Vận mệnh cho dù lang bạt kỳ hồ, vận mệnh cho dù rối rắm lạ lùng, vận mệnh cho dù tệ bạc với cậu, làm người không thú vị, đừng rơi lệ xót xa, càng không nên chối bỏ, tôi có thể nguyện lòng, cả đời vĩnh viễn đi cùng bạn...""
Người hai bên lập tức tất cả đều nhìn lại, Tưởng Thừa quả thực muốn dựng thẳng ngón giữa cho cậu ta.
Mà vài câu sau đó, Tưởng Thừa liền đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay, không biết là vì thần sắc của Phan Trí nhìn cậu cả mặt nghiêm túc, hay là vì nhớ tới quá khứ những ngày càn rỡ đó.
Hoặc là chỉ bởi vì... nhớ tới Cố Phi.
Cậu nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, sau cùng Phan Trí hát xong, sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu đứng lên, quay người từ trong quần chúng vây xem đang vỗ tay, chen lấn đi ra.
Lúc Phan Trí đuổi theo, cậu đã khôi phục thái độ bình thường.
"Như thế nào!" – Phan Trí đem cánh tay khoác trên vai cậu – "Tôi xem video một chút."
"Quay vài đoạn" – Tưởng Thừa cúi đầu, chạm vào trên điện thoại di động – "Tôi gửi cho cậu nhé, tự mình xem."
"Sớm biết hôm nay chúng ta không nên loạng quạng đi dạo, nên tìm chỗ ca hát đi" – Phan Trí nói – "Đã lâu không hát rồi, nếu không... sang năm nhỉ, thi xong rồi tôi tìm một đám người đi chơi, du lịch gì đó chẳng hạn, ăn uống, ca hát, chơi đủ vốn liếng."
"Được." – Tưởng Thừa cười cười.
"Tôi đang nghĩ muốn cùng cậu thi vào một trường, tôi khẳng định không đùa, nhưng mà để ba mẹ tôi lấy tiền đè bẹp cũng phải đè được cùng cậu ở lại một thành phố" – Phan Trí lười biếng duỗi lưng – "Tôi trước đây á, cảm thấy cho dù cậu đi rồi, tôi còn một đống bạn bè đấy, hiện tại phát giác không phải như vậy, vẫn là ở cùng một chỗ với cậu thoải mái nhất, cậu vắng mặt, tôi sẽ nhớ cậu..."
"Kiềm chế một chút" – Tưởng Thừa nói – "Ngài dù sao cũng là một thẳng nam, lời này nói ra không biết còn tưởng là cậu đối với tôi có ý nghĩ gì đó đấy."
"Ý nghĩ của tôi với cậu chính là hai chúng ta tốt nhất có thể cả đời làm bạn chí cốt” – Phan Trí nói – "Bạn trí cốt mà bạn trai, vợ, con dâu cái gì, đều không sánh nổi."
Tưởng Thừa nở nụ cười: "À, phải."
"Cậu đừng vui mừng" – Phan Trí ‘chậc’ một tiếng – "Tôi cũng chỉ vì không thích con trai, nếu không cũng không có chuyện cậu với Cố Phi gì đó rồi."
"Nếu không thì cậu đi nói với Cố Phi." – Tưởng Thừa nói.
"Thôi, cậu biết là được rồi" – Phan Trí nói – "Tôi khả năng đánh không lại cậu ta."
Theo Phan Trí hồ đồ một buổi chiều, lúc ở trong tiệm nhà Vương Húc chờ Cố Phi và Cố Miểu tới, tâm trạng của Tưởng Thừa đã tốt hơn không ít, cứ nghe Vương Húc cùng Phan Trí chém gió, cậu vẫn luôn muốn cười, Vương Húc hết sức dâng trào mà khoác lác một trận, ngay cả Dịch Tĩnh cũng lấy ra khoe khoang cả buổi.
"Cậu đừng tưởng rằng cậu lớn lên ở thành phố lớn" – Vương Húc vỗ bàn một cái nhìn Phan Trí – "Thì cái gì cũng thật cừ, tôi chỉ hỏi cậu, cậu uống được qua tôi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"... Uống không qua, tôi căn bản chính là không muốn uống" – Phan Trí nhìn cậu ta, một lát sau liền thở dài – "Tôi đệt, tôi vì cái gì phải hạ thấp IQ theo cậu chém gió lâu như vậy?"
"Bởi vì IQ của cậu vốn đã không cao, chính là cô gái kia mà cậu vừa mới đăng vòng bạn bè" – Vương Húc lấy điện thoại di động ra vừa lục lọi vừa nói – "Tôi liền cảm thấy IQ của cậu không cao, thẩm mỹ cũng chẳng ra sao."
"Được được được được, được rồi, tôi chịu thua, tôi hết thảy đều kém" – Phan Trí đè tay Vương Húc dừng lại – "Vậy cô gái đó, chính là không sánh bằng lớp trưởng các cậu, thật sự."
"Xấc, một chút cũng không chân thành, kỳ thực trong lòng vẫn là không phục đi." – Vương Húc trợn mắt nhìn cậu ta.
"Phục, quá phục, phục sát đất" – Phan Trí đang nói nhìn ra ngoài cửa liếc mắt một cái – "Chao ôi, cái này mới là mỹ nhân thật sự."
Vương Húc quay đầu lại, liếc mắt nhìn một cái: "Đúng, không sai!"
Cố Miểu ôm ván trượt đi vào phòng riêng, đi thẳng tới bên người Tưởng Thừa, đem ván trượt dựa vào ghế để xong, cầm lấy cái ly trước mặt cậu lên, đem nước một hơi uống sạch.
"Chơi trượt ván về sao?" – Tưởng Thừa rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán của Cố Miểu.
Cố Miểu gật gật đầu.
"Miểu Miểu, nữ thần?" – Vương Húc đẩy ly của mình qua – "Ở đây còn có nước."
Cố Miểu nhìn cậu ta, không có phản ứng.
"Anh chưa có uống, sạch sẽ." – Vương Húc nói.
Cố Miểu vẫn cả mặt lạnh nhạt nhìn vào cậu ta.
Phan Trí thò tay cầm ly qua, đem nước rót vào trong ly Tưởng Thừa, Cố Miểu lấy tới ngửa đầu một cái liền uống hết.
"Ui chao." – Phan Trí ở một bên cười không chịu được.
"Nhị Miểu, cám ơn các anh." – Cố Phi đi vào, nói một câu.
Cố Miểu đứng lên, cúi mình vái chào với bọn họ, lại giơ tay một cái, búng tay cái ‘tách’với Tưởng Thừa, dựng thẳng ngón tay cái.
Tưởng Thừa lập tức giơ tay cũng đáp trả cho cô bé.
Cố Phi với bọn họ chào hỏi, lại đi ra ngoài rửa tay: "Vương Húc lấy cho Nhị Miểu gói khăn ướt đi."
"Được." – Vương Húc lập tức tìm khăn ướt cho Cố Miểu lau tay.
Tưởng Thừa nhìn cô bé lau tay, tâm trạng Cố Miểu nhìn qua không tệ, xế chiều hôm nay chắc chắn chơi rất vui vẻ.
Phan Trí vẫn luôn ngồi ở cạnh cậu đứng lên, ngồi tới bên cạnh Vương Húc, Vương Húc nhìn cậu ta: "Làm sao, muốn cùng tôi đấu rượu?"
"... Ăn bánh nhân thịt cũng cần đấu rượu?" – Phan Trí có chút cạn lời.
"Coi thường bánh nhân thịt nhà tôi? Tôi cho cậu biết! Ngay thành phố chúng tôi, cậu hỏi thăm thử xem, bánh nhân thịt Vương Nhị..." – Vương Húc vừa nhắc tới bánh nhân thịt nhà cậu ta liền hăng hái, nguýt Phan Trí rồi bắt đầu nói, giống như đại sứ phát triển.
Lúc Cố Phi đi vào nhìn thấy chỗ trống xuất hiện bên cạnh Tưởng Thừa, ngẩn ra, lại nhìn Phan Trí vẻ mặt bất đắc dĩ bị Vương Húc lôi kéo, thở dài sau đó đánh lạc hướng: "Đội trưởng, đều đói rồi, ăn trước đi."
"Không chờ cậu, ăn từ lâu rồi! Chờ đó!" – Vương Húc đứng lên đi nhà bếp.
Cố Phi ngồi xuống, bên kia Phan Trí thở phào nhẹ nhõm: "Tôi thật muốn đánh cậu ta quá."
Tưởng Thừa cười lên, tuy rằng cậu đối với Cố Phi còn có chút khó chịu, vừa nghĩ tới đủ loại mờ mịt không lý giải được mà uất ức, nhưng Cố Phi ngồi xuống ở bên người cậu, lúc ngửi thấy được hơi thở quen thuộc trên người của Cố Phi, cậu lại có thể cảm giác nháy mắt tâm trạng đã tốt lên.
Con người một khi mâu thuẫn lên, quả thực bất chấp lý lẽ.
Cố Phi thõng cánh tay xuống, bàn tay duỗi xuống dưới bàn, ở trên đùi cậu nhẹ nhàng mò mẫm, cậu liếc nhìn Cố Phi một cái, Cố Phi cười cười với cậu, lại nắm lấy tay cậu nắn nắn.
Phan Trí hắng giọng một cái.
"Làm sao?" – Cố Phi cười cười, nhìn cậu ta.
"Không có mắt nhìn" – Phan Trí nói – "Cố Miểu, chúng ta đi nhà bếp lấy bánh nhân thịt có được hay không?"
Cố Miểu nâng ly nhìn cậu ta.
"Chúng ta đi lấy bánh nhân thịt?" – Phan Trí nằm bò trên bàn, lại hỏi một lần.
Cố Miểu lúc này có phản ứng, có lẽ là đói bụng, cô bé đứng lên, cùng Phan Trí đi nhà bếp, lúc đi ra phòng riêng còn tiện tay cài cửa lại.
Cùng lúc cửa đóng lại Cố Phi quay đầu lại hôn một cái ở trên mặt Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa cũng vô cùng nhanh chóng mà sáp qua cắn một miếng ở trên cổ cậu ta.
"Mặn chứ?" – Cố Phi hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa nhấp ngụm trà.
"Ngày hôm nay Nhị Miểu chơi rất hăng hái, tôi chơi cùng nửa ngày, ra một thân mồ hôi." – Cố Phi cười nhẹ.
Chính là nét cười của Cố Phi như thế, chính là lúc Cố Phi nhỏ giọng như vậy mà nói chuyện với cậu, Tưởng Thừa liền sẽ cảm thấy được bản thân là con người rất không có lập trường, thời điểm thế này cậu chỉ muốn dán mắt vào Cố Phi như vậy, cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không bận tâm nữa.
Khó chịu cái gì, bất an cái gì, cái gì cái gì cái gì cái gì, tất cả đều quăng qua một bên.
Cho tới khi tang sự hư cấu ông nội Tứ của Phan Trí lo liệu xong, kỳ nghỉ hai ngày kết thúc rời đi, cậu cũng không phải nghĩ những vấn đề khiến cậu phiền lòng nữa.
Sau khi đem Phan Trí tiễn đi, cậu và Cố Phi trở lại trong căn phòng thuê, ở trên giường lăn lộn dính nhau nửa ngày, những khó chịu bất an ấy ở trong lòng cậu từ từ phục hồi lần nữa.
Cứ giống như cỏ dại làm sao cũng giết không chết, sơ ý liền mọc ngọn lại lần nữa.
Dù sao gốc rễ vẫn còn đó.
Cố Phi nằm nghiêng ở trên gối chơi điện thoại di động, cậu từ phía sau ôm lấy Cố Phi: "Này."
"Hả?" – Cố Phi sờ sờ cánh tay cậu.
"Lát nữa tôi sẽ đọc sách, cậu theo tôi nhé" – Tưởng Thừa nói – "Tối hôm nay không trở về?"
"Được." – Cố Phi lật người nằm thẳng lại, cầm cánh tay cậu kéo kéo trên người mình.
"Cậu có muốn cũng... xem sách hay không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Tôi trước tiên chép bài tập đi." – Cố Phi cười cười.
"Cố Phi" – Tưởng Thừa trầm mặc rất lâu mới nhẹ giọng hỏi – "Cậu có phải là không muốn thi đại học?"
"Nếu như muốn thi, cũng là vùng này" – Cố Phi nói – "Mấy trường đại học tệ hại."
"Là bởi vì Cố Miểu sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Rất nhiều vấn đề" – Cố Phi đem điện thoại di động bỏ qua một bên – "Nhị Miểu thay đổi hoàn cảnh không được, tôi không thể nào không quản con bé rồi đi học chỗ khác như vậy được, con bé và mẹ tôi, nếu như tôi không ở đây, sẽ hỏng bét cả.."
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu, những điều này thực ra cậu hiểu rõ, Cố Miểu ngay cả ván trượt đổi bánh xe cũng không thể chấp nhận, những vấn đề này Cố Phi không nói, cậu cũng cũng có thể nghĩ tới, cũng có thể hiểu được, nhưng chỉ là vẫn cảm thấy chỗ nào có điểm không đúng, mà rốt cuộc là chỗ nào, cậu lại bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Hai người cứ như vậy nằm ngây ra, rất lâu cũng không lên tiếng.
"Nếu như tôi thi xong đi học rồi" – Tưởng Thừa nói – "Cậu vẫn ở lại chỗ này, đúng không."
"Ừm." – Cố Phi đáp một tiếng.
"Sau đó thì sao?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
Cố Phi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, quay mặt sang nhìn cậu: "Tôi không biết sẽ như thế nào, có một số việc không phải hiện tại liền có thể..."
"Có ý gì?" – Tưởng Thừa ngồi dậy – "Cậu có phải là đối với yêu xa không có lòng tin gì đúng không?"
"Không phải" – Cố Phi cũng ngồi dậy – "Tôi không phải ý này, tôi là muốn nói..."
"Cố Phi" – Tưởng Thừa ngắt lời cậu ta – "Cậu đã hỏi tôi, là muốn cùng cậu yêu nhau, hay là muốn cùng cậu quen nhau thôi, đúng không?"
"Ừm." – Cố Phi nắm lấy tay cậu.
"Tôi trước đây vẫn đang suy nghĩ, cậu tại sao hỏi tôi như vậy, hiện tại tôi biết rồi, muốn yêu nhau chính là tôi, muốn quen nhau thôi" – Tưởng Thừa rút tay ra chỉ vào cậu – "Là cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro