Tai nạn
2024-11-19 02:50:45
Những ngày tiếp theo lịch trình rất dày đặc, việc quay phim《chiến kỳ》vẫn tiếp tục diễn ra sôi nổi, những ngày này đều là cảnh của Cố Nhiên, có cảnh của riêng hắn và cũng có nhiều cảnh với các bạn diễn khác, để tiết kiệm sức lực và thời gian, Cố Nhiên ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp, người đại diện Tony và Hà Nguyệt cùng một số trợ lý khác cũng đi theo.
Vài ngày trôi qua, công việc trợ lý của Hà Nguyệt ngày càng thuần thục, dần dần quen thuộc với các nhân viên khác, mọi người đều rất thân thiện với trợ lý nhỏ vừa đẹp trai vừa dịu dàng này. Hơn nữa, vì Hà Nguyệt là trợ lý riêng của Cố Nhiên, vì danh dự của đại minh tinh, mọi người cũng sẽ chiếu cố cậu hơn.
Có lẽ người đối xử tệ nhất với Hà Nguyệt trong cả đoàn phim chính là Cố Nhiên.
Chỉ cần không phải thời gian quay phim, lúc nào cũng có lý do để khiến Hà Nguyệt bận rộn, thực ra nhiều công việc có thể để nhân viên trường quay làm, nhưng Cố Nhiên vẫn chỉ định Hà Nguyệt làm, đại minh tinh đã lên tiếng, người khác cũng không dám nói gì.
Minh tinh vào đoàn phim thường sẽ mang theo trợ lý riêng, đồng thời đoàn phim cũng sẽ cử một số trợ lý quen thuộc với điều kiện trường quay đến để thuận tiện trong việc liên lạc. Một trợ lý khác được đoàn phim cử cho Cố Nhiên tên là Tô Vân, là một chị đẹp tri thức ngoài ba mươi, cô vốn là fan của Cố Nhiên, nhưng từ khi thấy trợ lý đẹp trai Hà Nguyệt thì lập tức quay xe, các chị em đối với loại mỹ thiếu niên này thường không có sức kháng cự.
"Hắn lại bảo em giúp hắn giặt quần áo à?" Tô Vân đến phòng Cố Nhiên đưa cơm trưa, tình cờ thấy Hà Nguyệt đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh gắng sức giặt quần áo, "Không phải có máy giặt sao? Sao lần nào cũng bắt em giặt tay!"
"Chị Vân, chị đến rồi." Hà Nguyệt ngẩng đầu chào Tô Vân, tay vẫn không ngừng lại, "Cố Nhiên không muốn dùng máy giặt của khách sạn, không sao, em giặt một chút cũng tốt."
"Chị thấy hắn thật sự rất đáng ghét!" Tô Vân để cơm trưa xuống, nhân lúc Cố Nhiên chưa về, tức giận phàn nàn, "Hễ động một chút là mắng người, làm như mình lớn lắm, uổng công trước kia chị từng là fan của hắn, đúng là mù quáng."
"Anh ấy không phải người xấu, chỉ là đôi khi nóng tính một chút."
"Chỉ có em mới chịu đựng được hắn." Tô Vân tỏ vẻ đau lòng, "Em đối xử với hắn tốt như vậy, hắn lại mắng em thậm tệ." Cố Nhiên nổi giận ở phim trường, thường thì Hà Nguyệt sẽ đến dập lửa, khi Cố Nhiên nổi giận sẽ không kiêng nể gì, mắng Hà Nguyệt là chuyện bình thường.
Hà Nguyệt chỉ cười cười, "Không sao đâu, anh ấy không có ác ý."
Đang nói thì một nhân viên đến gõ cửa, "Trợ lý Hà có ở đây không, anh Cố muốn cậu qua bên kia một chuyến."
Hà Nguyệt nói với Tô Vân một câu "Xin lỗi", nhanh chóng rửa tay sạch sẽ rồi chạy đến phim trường.
Từ xa đã nhìn thấy một nhóm người và máy móc đang quay phim cho Cố Nhiên, quay một hồi lâu, đạo diễn có vẻ không hài lòng, nên cho mọi người nghỉ ngơi một chút, gọi vài phó đạo diễn đến để thảo luận kịch bản.
Hà Nguyệt tranh thủ lúc nghỉ ngơi vội vàng chạy tới khu vựa chờ chỉ thị, đại minh tinh ngồi trên ghế sô pha đạo cụ, có vẻ không kiên nhẫn, thấy Hà Nguyệt đến, liền nói: "Vừa rồi có một diễn viên quần chúng bị thương, nên tạm thời thiếu người, lát nữa cậu ra thay thế một chút."
"Hả?" Hà Nguyệt tưởng Cố Nhiên gọi mình đến chỉ để mua cà phê gì đó, không ngờ lại gọi mình đến diễn kịch.
"Hả cái gì? Đạo diễn ban đầu định điều người khác đến, nhưng tôi đã giới thiệu cậu." Cố Nhiên có chút tự mãn và muốn khoe khoang, "Không phải lúc đầu cậu đến SAM ứng tuyển vào bộ phận diễn xuất sao?"
"Nhưng tôi đâu có biết diễn xuất......" lúc đó chỉ muốn tìm công việc kiếm tiền thôi.
"Không gọi là diễn xuất, chỉ là một vai quần chúng không có lời thoại thôi, một lát đạo diễn bảo cậu làm gì thì cậu làm đó."
Hà Nguyệt đảm nhận một vai y tá, không có lời thoại, chỉ có một cảnh lật người bị thương trong đống xác chết, và cũng chỉ xuất hiện ở phía sau Cố Nhiên làm nền.
Chuyên gia trang điểm chỉ giúp Hà Nguyệt tô một vài chỗ trên mặt, thay đồ của đoàn phim rồi ra sân khấu, Hà Nguyệt cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của đạo diễn đứng đúng vị trí, nhớ rõ vị trí và động tác của mình, quay một lần là qua.
Đạo diễn rất hài lòng, "Trợ lý của A Nhiên khá thông minh đấy, lát nữa sẽ cho cậu một vai diễn."
Hà Nguyệt có chút ngại ngùng nói, "Cảm ơn đạo diễn Lý." Cậu không có hứng thú với diễn xuất, nhưng cũng rất vui khi có thể giúp đỡ đoàn phim.
Cảnh tiếp theo là Cố Nhiên làm xạ thủ bắn tỉa cùng với hàng chục đồng đội xông vào doanh trại của kẻ địch, nhưng không may gặp phải phục kích, Hà Nguyệt cùng với các diễn viên quần chúng diễn vai người lính đứng ở hàng sau xông lên.
Cảnh này có nhiều người, khó điều phối, quay đi quay lại rất nhiều lần vẫn có người mắc lỗi, Hà Nguyệt và các diễn viên quần chúng bị đá và bụi đất của kẻ địch ném trúng một lần lại một lần, mặc dù đá là làm bằng nhựa, nhưng quay hơn mười lần cũng rất mệt.
Cố Nhiên cũng mặt mày tối sầm, tuy trong lúc quay phim có thể nhập vai ngay lập tức, nhưng chỉ cần đạo diễn hô "CẮT", thì những câu chửi thề trong miệng đại minh tinh lập tức phun ra, cả đoàn phim đều mong muốn nhanh chóng qua cảnh này, nhưng tiếc là các diễn viên quần chúng càng căng thẳng, cộng thêm quay đi quay lại quá nhiều lần cũng có chút mệt mỏi, càng dễ mắc lỗi hơn.
Hà Nguyệt đứng ở hàng cuối, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Cố Nhiên, bờ vai rộng rãi, dáng người cao lớn.
Dù đạo diễn quay đi quay lại nhiều lần, diễn xuất của diễn viên quần chúng đã bắt đầu thu hẹp lại, nhưng mỗi lần Cố Nhiên diễn đều rất cố gắng, thậm chí mỗi lần còn hoàn hảo hơn lần trước.
Cậu nhớ tới Cố Nhiên đã giận dữ nói rằng mình nổi tiếng không phải là nhờ vào bố mình, giờ nghĩ lại, dường như cũng có lý.
Cố Nhiên là người, mặc dù tính tình không tốt, nhưng rất chuyên nghiệp. Có lẽ chính vì tài năng thiên phú và ngoại hình quá nổi bật, mà mọi người thường bỏ qua sự nỗ lực của hắn.
"Mọi người hãy tỉnh táo lên, cố gắng lần cuối nhé!" Đạo diễn ngồi trên ghế chỉ đạo nói, "ACTION!"
Mọi người lại theo kịch bản quen thuộc xông lên, vài máy quay hướng về nam chính vững vàng chạy, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, mọi người giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cái giá cao dùng để đựng túi đá nhựa bị máy móc va vào, cái giá rung rinh, sắp sửa đổ về phía đám đông. Một vài nhân viên lập tức nhanh trí giữ chặt cái giá, nhưng túi trên giá do quán tính bắt đầu rơi xuống, nhân viên nhanh chóng kéo Cố Nhiên ra, các diễn viên quần chúng cũng chạy đi né tránh.
Trong lúc hoảng loạn có người kéo mạnh quần áo của Hà Nguyệt, Hà Nguyệt không đứng vững, ngã xuống đất.
Cậu chỉ nghe thấy có người la hét, chưa kịp phản ứng, vài túi trên giá đã rơi xuống người cậu, đá đạo cụ từ trên cao rơi xuống, trọng lực, gia tốc, trọng lượng kia cũng thật đáng kinh ngạc, ngay lập tức chôn cậu một nửa ở bên trong.
Sau tiếng ồn ào hỗn loạn, trước mắt tạm thời là bóng tối. Hà Nguyệt bị va vào đầu, trời đất nhất thời quay cuồng, mắt hoa lên, cậu bị đè đến choáng váng, chỉ có thể nằm yên tại chỗ.
Trong lúc hỗn loạn, có người chạy đến kéo những túi và đá đạo cụ hỗn độn ra khỏi người cậu, trong trạng thái mơ hồ, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn quỳ trước mặt cậu, cố gắng "đào" cậu ra khỏi đống đá, rồi nắm chặt vai cậu, lớn tiếng gọi tên cậu.
Giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng dường như cũng rất xa xôi.
Hà Nguyệt rất muốn nói một câu "Tôi không sao", nhưng đầu rất choáng váng, ngay cả đường chân trời cũng đang lắc lư dữ dội, vì vậy đã mất đi ý thức trong vòng tay của người nọ.
Vài ngày trôi qua, công việc trợ lý của Hà Nguyệt ngày càng thuần thục, dần dần quen thuộc với các nhân viên khác, mọi người đều rất thân thiện với trợ lý nhỏ vừa đẹp trai vừa dịu dàng này. Hơn nữa, vì Hà Nguyệt là trợ lý riêng của Cố Nhiên, vì danh dự của đại minh tinh, mọi người cũng sẽ chiếu cố cậu hơn.
Có lẽ người đối xử tệ nhất với Hà Nguyệt trong cả đoàn phim chính là Cố Nhiên.
Chỉ cần không phải thời gian quay phim, lúc nào cũng có lý do để khiến Hà Nguyệt bận rộn, thực ra nhiều công việc có thể để nhân viên trường quay làm, nhưng Cố Nhiên vẫn chỉ định Hà Nguyệt làm, đại minh tinh đã lên tiếng, người khác cũng không dám nói gì.
Minh tinh vào đoàn phim thường sẽ mang theo trợ lý riêng, đồng thời đoàn phim cũng sẽ cử một số trợ lý quen thuộc với điều kiện trường quay đến để thuận tiện trong việc liên lạc. Một trợ lý khác được đoàn phim cử cho Cố Nhiên tên là Tô Vân, là một chị đẹp tri thức ngoài ba mươi, cô vốn là fan của Cố Nhiên, nhưng từ khi thấy trợ lý đẹp trai Hà Nguyệt thì lập tức quay xe, các chị em đối với loại mỹ thiếu niên này thường không có sức kháng cự.
"Hắn lại bảo em giúp hắn giặt quần áo à?" Tô Vân đến phòng Cố Nhiên đưa cơm trưa, tình cờ thấy Hà Nguyệt đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh gắng sức giặt quần áo, "Không phải có máy giặt sao? Sao lần nào cũng bắt em giặt tay!"
"Chị Vân, chị đến rồi." Hà Nguyệt ngẩng đầu chào Tô Vân, tay vẫn không ngừng lại, "Cố Nhiên không muốn dùng máy giặt của khách sạn, không sao, em giặt một chút cũng tốt."
"Chị thấy hắn thật sự rất đáng ghét!" Tô Vân để cơm trưa xuống, nhân lúc Cố Nhiên chưa về, tức giận phàn nàn, "Hễ động một chút là mắng người, làm như mình lớn lắm, uổng công trước kia chị từng là fan của hắn, đúng là mù quáng."
"Anh ấy không phải người xấu, chỉ là đôi khi nóng tính một chút."
"Chỉ có em mới chịu đựng được hắn." Tô Vân tỏ vẻ đau lòng, "Em đối xử với hắn tốt như vậy, hắn lại mắng em thậm tệ." Cố Nhiên nổi giận ở phim trường, thường thì Hà Nguyệt sẽ đến dập lửa, khi Cố Nhiên nổi giận sẽ không kiêng nể gì, mắng Hà Nguyệt là chuyện bình thường.
Hà Nguyệt chỉ cười cười, "Không sao đâu, anh ấy không có ác ý."
Đang nói thì một nhân viên đến gõ cửa, "Trợ lý Hà có ở đây không, anh Cố muốn cậu qua bên kia một chuyến."
Hà Nguyệt nói với Tô Vân một câu "Xin lỗi", nhanh chóng rửa tay sạch sẽ rồi chạy đến phim trường.
Từ xa đã nhìn thấy một nhóm người và máy móc đang quay phim cho Cố Nhiên, quay một hồi lâu, đạo diễn có vẻ không hài lòng, nên cho mọi người nghỉ ngơi một chút, gọi vài phó đạo diễn đến để thảo luận kịch bản.
Hà Nguyệt tranh thủ lúc nghỉ ngơi vội vàng chạy tới khu vựa chờ chỉ thị, đại minh tinh ngồi trên ghế sô pha đạo cụ, có vẻ không kiên nhẫn, thấy Hà Nguyệt đến, liền nói: "Vừa rồi có một diễn viên quần chúng bị thương, nên tạm thời thiếu người, lát nữa cậu ra thay thế một chút."
"Hả?" Hà Nguyệt tưởng Cố Nhiên gọi mình đến chỉ để mua cà phê gì đó, không ngờ lại gọi mình đến diễn kịch.
"Hả cái gì? Đạo diễn ban đầu định điều người khác đến, nhưng tôi đã giới thiệu cậu." Cố Nhiên có chút tự mãn và muốn khoe khoang, "Không phải lúc đầu cậu đến SAM ứng tuyển vào bộ phận diễn xuất sao?"
"Nhưng tôi đâu có biết diễn xuất......" lúc đó chỉ muốn tìm công việc kiếm tiền thôi.
"Không gọi là diễn xuất, chỉ là một vai quần chúng không có lời thoại thôi, một lát đạo diễn bảo cậu làm gì thì cậu làm đó."
Hà Nguyệt đảm nhận một vai y tá, không có lời thoại, chỉ có một cảnh lật người bị thương trong đống xác chết, và cũng chỉ xuất hiện ở phía sau Cố Nhiên làm nền.
Chuyên gia trang điểm chỉ giúp Hà Nguyệt tô một vài chỗ trên mặt, thay đồ của đoàn phim rồi ra sân khấu, Hà Nguyệt cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của đạo diễn đứng đúng vị trí, nhớ rõ vị trí và động tác của mình, quay một lần là qua.
Đạo diễn rất hài lòng, "Trợ lý của A Nhiên khá thông minh đấy, lát nữa sẽ cho cậu một vai diễn."
Hà Nguyệt có chút ngại ngùng nói, "Cảm ơn đạo diễn Lý." Cậu không có hứng thú với diễn xuất, nhưng cũng rất vui khi có thể giúp đỡ đoàn phim.
Cảnh tiếp theo là Cố Nhiên làm xạ thủ bắn tỉa cùng với hàng chục đồng đội xông vào doanh trại của kẻ địch, nhưng không may gặp phải phục kích, Hà Nguyệt cùng với các diễn viên quần chúng diễn vai người lính đứng ở hàng sau xông lên.
Cảnh này có nhiều người, khó điều phối, quay đi quay lại rất nhiều lần vẫn có người mắc lỗi, Hà Nguyệt và các diễn viên quần chúng bị đá và bụi đất của kẻ địch ném trúng một lần lại một lần, mặc dù đá là làm bằng nhựa, nhưng quay hơn mười lần cũng rất mệt.
Cố Nhiên cũng mặt mày tối sầm, tuy trong lúc quay phim có thể nhập vai ngay lập tức, nhưng chỉ cần đạo diễn hô "CẮT", thì những câu chửi thề trong miệng đại minh tinh lập tức phun ra, cả đoàn phim đều mong muốn nhanh chóng qua cảnh này, nhưng tiếc là các diễn viên quần chúng càng căng thẳng, cộng thêm quay đi quay lại quá nhiều lần cũng có chút mệt mỏi, càng dễ mắc lỗi hơn.
Hà Nguyệt đứng ở hàng cuối, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Cố Nhiên, bờ vai rộng rãi, dáng người cao lớn.
Dù đạo diễn quay đi quay lại nhiều lần, diễn xuất của diễn viên quần chúng đã bắt đầu thu hẹp lại, nhưng mỗi lần Cố Nhiên diễn đều rất cố gắng, thậm chí mỗi lần còn hoàn hảo hơn lần trước.
Cậu nhớ tới Cố Nhiên đã giận dữ nói rằng mình nổi tiếng không phải là nhờ vào bố mình, giờ nghĩ lại, dường như cũng có lý.
Cố Nhiên là người, mặc dù tính tình không tốt, nhưng rất chuyên nghiệp. Có lẽ chính vì tài năng thiên phú và ngoại hình quá nổi bật, mà mọi người thường bỏ qua sự nỗ lực của hắn.
"Mọi người hãy tỉnh táo lên, cố gắng lần cuối nhé!" Đạo diễn ngồi trên ghế chỉ đạo nói, "ACTION!"
Mọi người lại theo kịch bản quen thuộc xông lên, vài máy quay hướng về nam chính vững vàng chạy, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, mọi người giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cái giá cao dùng để đựng túi đá nhựa bị máy móc va vào, cái giá rung rinh, sắp sửa đổ về phía đám đông. Một vài nhân viên lập tức nhanh trí giữ chặt cái giá, nhưng túi trên giá do quán tính bắt đầu rơi xuống, nhân viên nhanh chóng kéo Cố Nhiên ra, các diễn viên quần chúng cũng chạy đi né tránh.
Trong lúc hoảng loạn có người kéo mạnh quần áo của Hà Nguyệt, Hà Nguyệt không đứng vững, ngã xuống đất.
Cậu chỉ nghe thấy có người la hét, chưa kịp phản ứng, vài túi trên giá đã rơi xuống người cậu, đá đạo cụ từ trên cao rơi xuống, trọng lực, gia tốc, trọng lượng kia cũng thật đáng kinh ngạc, ngay lập tức chôn cậu một nửa ở bên trong.
Sau tiếng ồn ào hỗn loạn, trước mắt tạm thời là bóng tối. Hà Nguyệt bị va vào đầu, trời đất nhất thời quay cuồng, mắt hoa lên, cậu bị đè đến choáng váng, chỉ có thể nằm yên tại chỗ.
Trong lúc hỗn loạn, có người chạy đến kéo những túi và đá đạo cụ hỗn độn ra khỏi người cậu, trong trạng thái mơ hồ, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn quỳ trước mặt cậu, cố gắng "đào" cậu ra khỏi đống đá, rồi nắm chặt vai cậu, lớn tiếng gọi tên cậu.
Giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng dường như cũng rất xa xôi.
Hà Nguyệt rất muốn nói một câu "Tôi không sao", nhưng đầu rất choáng váng, ngay cả đường chân trời cũng đang lắc lư dữ dội, vì vậy đã mất đi ý thức trong vòng tay của người nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro