Tìm việc làm
2024-11-19 02:50:45
Cuối cùng khi nằm xuống giường, đã là nửa đêm.
Cố Nhiên ôm Hà Nguyệt nằm đối diện, dùng má cọ cọ lên đỉnh đầu cậu.
Có lẽ do vừa qua cơn cao trào, dư âm còn chưa tan, chàng trai mềm mại dựa vào lòng hắn để hắn ôm, thật lâu sau mới động đậy một chút, nhỏ giọng hỏi, "Anh không về phòng mình sao?"
"Anh muốn ngủ với em."
Hà Nguyệt nói với giọng điệu thương lượng, "Anh vẫn nên về ngủ đi......" Sau đó trong ánh mắt hung dữ của đối phương, đành phải yếu ớt đổi lời, "Aiz, nếu anh muốn ở đây cũng được......"
Cố Nhiên ôm Hà Nguyệt vào lòng như ôm vật sở hữu của mình, chân dài đặt lên người cậu, nhắm mắt lại ngáp một cái, "Mệt chết mất, ngủ thôi."
Hà Nguyệt trầm mặc một lúc, đột nhiên nói, "Cố Nhiên?"
Cố Nhiên mơ màng đáp, "Ừ?"
"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm việc, tìm được việc sẽ chuyển ra ngoài."
Cơn buồn ngủ của Cố Nhiên ngay lập tức bay hơn một nửa, bất mãn nói, "Sao lại nhắc chuyện này nữa? Không phải đã nói sau này em sẽ ở đây sao, chuyển cái gì mà chuyển? Không cho phép em chuyển!"
"Như vậy không được......" Hà Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu có chút thận trọng, "Anh đã chấm dứt hợp đồng với công ty, không cần trợ lý nữa, tôi ở đây miễn phí thì có ý nghĩa gì?"
"Em vẫn có thể tiếp tục làm trợ lý của anh, giúp anh nấu ăn dọn dẹp phòng đổi lấy tiền thuê nhà là được."
Hà Nguyệt cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đã làm những chuyện như vậy, rõ ràng không còn là trợ lý nữa."
Cố Nhiên vô lại trêu chọc cậu, "Làm chuyện gì? Làm tình à? Không phải em cũng rất thích sao."
Hà Nguyệt thở dài, "Thật sự không được."
Cố Nhiên nhíu mày, "Đã nói rồi, anh nuôi nổi em, anh sẵn lòng để em ăn của anh uống của anh, anh cũng chưa có ý kiến, em lo cái gì?"
"Tôi thật sự không cần anh như vậy......"
"Nếu em không muốn làm trợ lý, cũng có thể đi tìm việc, nhưng tuyệt đối không cho phép em chuyển đi." Cố Nhiên suy nghĩ một chút lại nói, "Hơn nữa trước đây anh đã nói với em, giúp em tìm trường học để học, nếu em còn muốn học anh cũng có thể chu cấp cho em."
"Nhưng mà......"
Cố Nhiên không để Hà Nguyệt nói xong đã cắt lời, "Theo anh thấy, em không cần tìm việc nữa, làm những công việc tầm thường đó kiếm được bao nhiêu tiền chứ, anh thấy thực sự không cần thiết, em cứ ngoan ngoãn để anh nuôi là được, anh xuất sắc như vậy, có năng lực như vậy, còn thiếu em một bữa cơm sao?"
"Tôi không cần."
"Hả?"
Hà Nguyệt dùng đôi mắt còn lại nhìn hắn, "Tôi không cần anh nuôi."
Cậu biết Cố Nhiên đối tốt với mình, cũng hiểu những tình cảm và chân thành đó không phải là giả dối.
Cậu ngưỡng mộ sự xuất sắc của Cố Nhiên, nhưng cậu cũng biết, sự xuất sắc của Cố Nhiên chỉ thuộc về Cố Nhiên, không liên quan gì đến cuộc đời của cậu.
Cậu không thể dựa dẫm vào năng lực của Cố Nhiên để sống, không thể vô cớ phụ thuộc vào những thứ vốn không thuộc về mình, chỉ có bản thân cậu mới có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cậu.
Hơn nữa, đối mặt với sự chân thành của Cố Nhiên, cậu lại không biết nên dùng chân thành nào để đáp lại.
"......"
Cố Nhiên ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Hà Nguyệt, khiến hắn chợt cảm thấy hoảng hốt, để che giấu sự hoảng loạn đó, hắn giả vờ thoải mái trêu chọc, "Này, em coi mình có giống "rút chim vô tình" không?"
Nói xong lại muốn đùa giỡn chạm vào phần dưới đã mềm nhũn của Hà Nguyệt, lại bị đối phương lạnh lùng tránh đi.
Hà Nguyệt nhìn hắn, "Đừng làm vậy nữa."
Cố Nhiên trầm mặc một lát, hỏi, "Tại sao?"
Hà Nguyệt dường như đã suy nghĩ rất lâu, rồi rũ mắt xuống nói, "Tôi...... tôi không có gì để báo đáp anh, tôi không làm được. Điều này đối với anh...... Không công bằng."
"Anh không cần em báo đáp gì cả, anh không thiếu thứ gì, còn cần em cái gì?" Cố Nhiên có chút sốt ruột, trán đã đổ mồ hôi, thậm chí nói không lựa lời, "Hơn nữa, vừa rồi làm như vậy, em không cảm thấy gì sao? Không phải em cũng đã đáp lại anh sao? Bây giờ em đã quen rồi không phải sao? Em sẽ từ từ thích làm anh thôi......"
"Cố Nhiên." Hà Nguyệt ngắt lời, "Tôi không thể...... xin lỗi."
Sau đó lật người lại, quay lưng về phía hắn nhắm hai mắt lại.
Cố Nhiên qua một lúc lâu mới nói, "Ồ."
Hắn nằm một lúc, dần dần cảm thấy nóng bức, trở mình không ngủ được.
Hắn mới cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai về điều gì, có lẽ ngay từ đầu, hắn đã không coi Hà Nguyệt là một thực thể bình đẳng với mình. Chàng trai ban đầu trong lòng hắn chỉ là một kẻ hạ đẳng có thể đánh đập chửi mắng, sau đó trở thành một con mồi ngon nhưng khó nắm bắt, giờ hắn lại muốn biến cậu thành vật sở hữu của mình, muốn nuôi cậu bên cạnh, như nuôi một con mèo.
Trời đã ban cho hắn tất cả may mắn và kiêu ngạo, để hắn có thể sống một đời tự mãn, kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không bao giờ cần quan tâm đến vui buồn của người khác.
Hắn biết rõ chàng trai không có cảm xúc quá sắc bén, cũng không có sức mạnh quyền lực nào, luôn dịu dàng, mềm mại, ấm áp, không từ chối, không bao giờ oán hận. Vì vậy hắn đã đê tiện lợi dụng lòng tốt của cậu, ích kỷ nghĩ rằng chỉ cần mình thích thì có thể làm mọi thứ mình muốn.
Hắn đã quen với việc giẫm lên cảm xúc của người khác, thậm chí suýt quên rằng Hà Nguyệt cũng nên có cuộc sống của riêng mình.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, đúng lúc rọi lên bọn họ, khiến hắn mơ hồ nhìn thấy mái tóc đen mềm mại và tấm lưng mảnh khảnh của cậu, đường nét dưới ánh trăng nhạt nhòa trông thật nhẹ nhàng và xa xăm.
Hắn ôm lấy eo cậu, dùng mũi cọ cọ vào chiếc cổ trắng nõn, "Nhưng anh không nỡ buông tay."
Đáp lại hắn là tiếng hít thở nhẹ nhàng mà ổn định.
Cố Nhiên ôm Hà Nguyệt nằm đối diện, dùng má cọ cọ lên đỉnh đầu cậu.
Có lẽ do vừa qua cơn cao trào, dư âm còn chưa tan, chàng trai mềm mại dựa vào lòng hắn để hắn ôm, thật lâu sau mới động đậy một chút, nhỏ giọng hỏi, "Anh không về phòng mình sao?"
"Anh muốn ngủ với em."
Hà Nguyệt nói với giọng điệu thương lượng, "Anh vẫn nên về ngủ đi......" Sau đó trong ánh mắt hung dữ của đối phương, đành phải yếu ớt đổi lời, "Aiz, nếu anh muốn ở đây cũng được......"
Cố Nhiên ôm Hà Nguyệt vào lòng như ôm vật sở hữu của mình, chân dài đặt lên người cậu, nhắm mắt lại ngáp một cái, "Mệt chết mất, ngủ thôi."
Hà Nguyệt trầm mặc một lúc, đột nhiên nói, "Cố Nhiên?"
Cố Nhiên mơ màng đáp, "Ừ?"
"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm việc, tìm được việc sẽ chuyển ra ngoài."
Cơn buồn ngủ của Cố Nhiên ngay lập tức bay hơn một nửa, bất mãn nói, "Sao lại nhắc chuyện này nữa? Không phải đã nói sau này em sẽ ở đây sao, chuyển cái gì mà chuyển? Không cho phép em chuyển!"
"Như vậy không được......" Hà Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu có chút thận trọng, "Anh đã chấm dứt hợp đồng với công ty, không cần trợ lý nữa, tôi ở đây miễn phí thì có ý nghĩa gì?"
"Em vẫn có thể tiếp tục làm trợ lý của anh, giúp anh nấu ăn dọn dẹp phòng đổi lấy tiền thuê nhà là được."
Hà Nguyệt cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đã làm những chuyện như vậy, rõ ràng không còn là trợ lý nữa."
Cố Nhiên vô lại trêu chọc cậu, "Làm chuyện gì? Làm tình à? Không phải em cũng rất thích sao."
Hà Nguyệt thở dài, "Thật sự không được."
Cố Nhiên nhíu mày, "Đã nói rồi, anh nuôi nổi em, anh sẵn lòng để em ăn của anh uống của anh, anh cũng chưa có ý kiến, em lo cái gì?"
"Tôi thật sự không cần anh như vậy......"
"Nếu em không muốn làm trợ lý, cũng có thể đi tìm việc, nhưng tuyệt đối không cho phép em chuyển đi." Cố Nhiên suy nghĩ một chút lại nói, "Hơn nữa trước đây anh đã nói với em, giúp em tìm trường học để học, nếu em còn muốn học anh cũng có thể chu cấp cho em."
"Nhưng mà......"
Cố Nhiên không để Hà Nguyệt nói xong đã cắt lời, "Theo anh thấy, em không cần tìm việc nữa, làm những công việc tầm thường đó kiếm được bao nhiêu tiền chứ, anh thấy thực sự không cần thiết, em cứ ngoan ngoãn để anh nuôi là được, anh xuất sắc như vậy, có năng lực như vậy, còn thiếu em một bữa cơm sao?"
"Tôi không cần."
"Hả?"
Hà Nguyệt dùng đôi mắt còn lại nhìn hắn, "Tôi không cần anh nuôi."
Cậu biết Cố Nhiên đối tốt với mình, cũng hiểu những tình cảm và chân thành đó không phải là giả dối.
Cậu ngưỡng mộ sự xuất sắc của Cố Nhiên, nhưng cậu cũng biết, sự xuất sắc của Cố Nhiên chỉ thuộc về Cố Nhiên, không liên quan gì đến cuộc đời của cậu.
Cậu không thể dựa dẫm vào năng lực của Cố Nhiên để sống, không thể vô cớ phụ thuộc vào những thứ vốn không thuộc về mình, chỉ có bản thân cậu mới có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cậu.
Hơn nữa, đối mặt với sự chân thành của Cố Nhiên, cậu lại không biết nên dùng chân thành nào để đáp lại.
"......"
Cố Nhiên ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Hà Nguyệt, khiến hắn chợt cảm thấy hoảng hốt, để che giấu sự hoảng loạn đó, hắn giả vờ thoải mái trêu chọc, "Này, em coi mình có giống "rút chim vô tình" không?"
Nói xong lại muốn đùa giỡn chạm vào phần dưới đã mềm nhũn của Hà Nguyệt, lại bị đối phương lạnh lùng tránh đi.
Hà Nguyệt nhìn hắn, "Đừng làm vậy nữa."
Cố Nhiên trầm mặc một lát, hỏi, "Tại sao?"
Hà Nguyệt dường như đã suy nghĩ rất lâu, rồi rũ mắt xuống nói, "Tôi...... tôi không có gì để báo đáp anh, tôi không làm được. Điều này đối với anh...... Không công bằng."
"Anh không cần em báo đáp gì cả, anh không thiếu thứ gì, còn cần em cái gì?" Cố Nhiên có chút sốt ruột, trán đã đổ mồ hôi, thậm chí nói không lựa lời, "Hơn nữa, vừa rồi làm như vậy, em không cảm thấy gì sao? Không phải em cũng đã đáp lại anh sao? Bây giờ em đã quen rồi không phải sao? Em sẽ từ từ thích làm anh thôi......"
"Cố Nhiên." Hà Nguyệt ngắt lời, "Tôi không thể...... xin lỗi."
Sau đó lật người lại, quay lưng về phía hắn nhắm hai mắt lại.
Cố Nhiên qua một lúc lâu mới nói, "Ồ."
Hắn nằm một lúc, dần dần cảm thấy nóng bức, trở mình không ngủ được.
Hắn mới cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai về điều gì, có lẽ ngay từ đầu, hắn đã không coi Hà Nguyệt là một thực thể bình đẳng với mình. Chàng trai ban đầu trong lòng hắn chỉ là một kẻ hạ đẳng có thể đánh đập chửi mắng, sau đó trở thành một con mồi ngon nhưng khó nắm bắt, giờ hắn lại muốn biến cậu thành vật sở hữu của mình, muốn nuôi cậu bên cạnh, như nuôi một con mèo.
Trời đã ban cho hắn tất cả may mắn và kiêu ngạo, để hắn có thể sống một đời tự mãn, kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không bao giờ cần quan tâm đến vui buồn của người khác.
Hắn biết rõ chàng trai không có cảm xúc quá sắc bén, cũng không có sức mạnh quyền lực nào, luôn dịu dàng, mềm mại, ấm áp, không từ chối, không bao giờ oán hận. Vì vậy hắn đã đê tiện lợi dụng lòng tốt của cậu, ích kỷ nghĩ rằng chỉ cần mình thích thì có thể làm mọi thứ mình muốn.
Hắn đã quen với việc giẫm lên cảm xúc của người khác, thậm chí suýt quên rằng Hà Nguyệt cũng nên có cuộc sống của riêng mình.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, đúng lúc rọi lên bọn họ, khiến hắn mơ hồ nhìn thấy mái tóc đen mềm mại và tấm lưng mảnh khảnh của cậu, đường nét dưới ánh trăng nhạt nhòa trông thật nhẹ nhàng và xa xăm.
Hắn ôm lấy eo cậu, dùng mũi cọ cọ vào chiếc cổ trắng nõn, "Nhưng anh không nỡ buông tay."
Đáp lại hắn là tiếng hít thở nhẹ nhàng mà ổn định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro