Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Ăn, Cho Tôi Ăn....

Mại Kê Đản Hán Bảo Lạc

2024-09-30 16:15:23

Cũng đâu thể nhìn người ta đói ngất xỉu.

Lại không thể động vào số bánh bao còn lại trong lồng hấp.

Mỗi ngày phải bán hai trăm cái bánh bao cơ.

Tặng đi đương nhiên không tính.

Trừ đi mấy cái bánh bao bữa tối của mình, bán hết số bánh bao còn lại mới vừa đủ hai trăm cái, không có phần cho mình ăn.

Lâm Chu: “...”

Tóm lại là đói!

Nhất là vừa rồi bị dọa lo lắng lại sợ hãi, giờ bình tĩnh trở lại thì càng đói bụng hơn.

Thế là Lâm Chu nhìn một vòng xung quanh, nhắm chuẩn quán xiên que cách vách.

Mỗi ngày ông chủ quán xiên que đều lui tới quầy hàng của cậu.

Buôn bán thì phải có qua có lại, cậu cũng nên lui tới quán của người ta.

“Ông chủ, cho tôi vài cây thịt thăn, xúc xích, đậu hũ thối với bắp cải...”

Nháy mắt gọi một thùng, Lâm Chu ngồi ở phía sau quầy hàng nhìn ông chủ quán xiên que bắt đầu nướng, còn cậu chờ ăn.

Khách hàng trước quầy tiếp tục xếp hàng.

Đôi bên thảo luận sôi nổi về chuyện vừa mới xảy ra.

Không ít người còn chụp ảnh.

Tiểu Vương không biết rõ tình huống, sợ ông chủ quầy bánh bao tốt như vậy bị người ta tống tiền nên đã tiến lên quay lại toàn cảnh.

Tốt nhất là không cần dùng đến.

Không phải cậu ta ác ý phỏng đoán lòng người nhưng loại chuyện này xảy ra nhiều rồi. Phòng cháy còn hơn chữa cháy mà lị.

Chẳng may bị ăn vạ tống tiền thì phiền lắm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Lâm Chu cũng là như thế, tưởng người này ăn bánh bao sau đó ngã xuống, nhưng không ngờ cô gái kia chỉ tụt huyết áp thôi.

Cũng coi như cho mọi người một bài học cảnh tỉnh. Không ngờ tụt huyết áp sẽ nghiêm trọng như vậy.

Chờ Lâm Chu ăn xong xiên que, đợt bánh bao thứ hai cũng hấp xong.

Hàng người bắt đầu di chuyển.

Lực chú ý của mọi người cũng quay lại trên bánh bao.

“Ông chủ, tôi lấy mười bánh bao nhân đậu đỏ, mười bánh bao xá xíu.”

“Ông chủ, tôi lấy hai bánh bao nhân đậu đỏ, hai bánh bao xá xíu.”

“Tôi cũng lấy mỗi loại hai cái.”

“...”

Mắt thấy hàng người phía trước đã có người mang theo bánh bao rời đi mà vẫn còn dài.

Tiểu Vương và Văn Nam đều hơi sốt ruột.

“Sao đằng trước còn nhiều người thế? Chẳng may đến lượt chúng ta không còn thì làm sao bây giờ?”

Tâm lý con người, mình mua nhiều thì được, nhìn người ta mua nhiều thì sốt sình sịch.

Sợ đến lượt mình thì không còn.

“Đúng rồi, tôi vừa nhìn thấy người đó xách hai túi bánh bao siêu to khổng lồ, ít cũng phải mười mấy cái.”

“Haizz, phía trước còn mười người liền. Sốt ruột chết đi được!”

“Ông chủ, bánh bao này của cậu làm thủ công cả à?”

Người có thể đi dạo buổi tối thì đa phần không có việc gì vội, mua bánh bao xong thì nhân lúc còn nóng đứng luôn cạnh quầy hàng của Lâm Chu mở ra ăn.

Sau khi cảm nhận được vị ngon của bánh bao cũng không nhịn được tán thưởng.

Bánh bao ngon như vậy, thử một miếng đã biết không phải mua bán thành phẩm (bánh làm công nghiệp).

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu bánh thành phẩm có hương vị này thì bán cháy hàng từ lâu rồi. Có khi mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng lớn đều sẽ nhập hàng về bán.

Nhưng lần đầu bọn họ ăn được hương vị này.

Thế nên khẳng định là ông chủ tự làm thủ công.

“Vâng, bánh bao đều là tôi đi chợ sáng mỗi ngày mua nguyên liệu về làm.”

Lâm Chu thấy mọi người ăn say mê, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười.

Cậu chưa ăn bánh bao đậu đỏ và bánh bao xá xíu của hôm nay.

Quyết định mai vẫn bán hai loại này đi.

Cậu nhất định phải ăn no ở nhà rồi mới đi bày quầy hàng.

“Ông chủ, tay nghề của anh tốt thật, vẫn là lần đầu tiên tôi ăn được bánh bao ngon như vậy.”

“Chứ còn gì nữa. Bánh bao đậu đỏ này ngọt mà không ngấy, vị nồng đậm khiến một người đàn ông không thích ăn ngọt như tôi cũng không nhịn được ăn những bốn cái, trước giờ tôi không mua bánh bao đậu đỏ, không ngờ ngon như vậy.”

Người đàn ông gầy gò vẻ mặt tán thưởng nhìn bánh bao đậu đỏ trong tay.

Mập mạp, tròn vo khiến một người đàn ông như anh lần đầu tiên thấy được hai chữ đáng yêu trên món ăn.

Một cái bánh bao xinh xinh cỡ nắm tay, hơi to với các cô gái chứ riêng anh có thể hai miếng giải quyết một cái.

Một miếng nuốt xuống, nhét đầy trong miệng, mùi thơm ngát của đậu đỏ ngập trong miệng kết hợp với lớp vỏ mềm, ăn vào miệng vô cùng hưởng thụ.

Lúc này, anh đã hoàn toàn thích bánh bao đậu đỏ.

Đậu đỏ ngọt ngào không chỉ ngọt còn thơm, ăn vào trong miệng, tâm trạng thật sự tốt hơn rất nhiều.

Khó trách mấy bé gái đều thích ăn đồ ngọt.

“Tôi cảm thấy bánh bao xá xíu còn ngon hơn, mùi vị phong phú, trước kia tôi cũng không thích ăn kiểu ngọt không ngọt, mặn không mặn, bây giờ thử mùi vị này thấy cũng được lắm.”

Đối với người thích ăn thịt, vẫn là bánh bao xá xíu tuyệt vời hơn.

Bánh bao xá xíu dùng thịt heo đều là thịt ba chỉ khá mềm, đầu tiên dùng hành tây ngâm để khử mùi, ướp gia vị lên sốt xá xíu rồi nướng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Số ký tự: 0