Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố
Cháo Trứng Muối...
Mại Kê Đản Hán Bảo Lạc
2024-09-30 16:15:23
Lâm Chu mang theo tâm tình thấp thỏm đi tới chân núi, kết quả là thấy giờ này, chân núi còn có rất nhiều người!
Ít nhất là khác với cảnh tượng trong đầu cậu.
Đây là muốn leo núi xem mặt trời mọc à?
Lâm Chu không nghĩ nhiều.
Cậu đang nhìn người khác, lại không chú ý đến cậu mới là người sáng nhất trong đám đông.
Một thùng cháo trứng muối thịt nạc đóng kín đặt ở trong giỏ trúc, cố định chắc chắn.
Một thùng bát và thìa nhựa ăn một lần, còn có giấy ăn đặt trong một giỏ trúc khác nữa.
Cuối cùng Lâm Chu nhấc đòn gánh lên, luồn qua hai giỏ trúc.
Một màn này trực tiếp làm cho du khách leo núi đang nhìn xung quanh choáng váng.
Tình huống như thế nào?
Người này muốn gánh mấy thứ kia lên núi à?
Buôn bán gì hả?
Vì vậy tất cả mọi người tò mò yên lặng chú ý Lâm Chu.
Cho đến khi thấy cậu gánh đồ vật lên núi thật!
Lâm Chu ước chừng trọng lượng, cảm thấy có thể gánh được, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian bước từng bậc một leo lên theo bậc thang.
Suốt dọc đường cũng không có thiếu người leo núi cùng.
So sánh với người leo núi ban ngày, thời điểm này không đông lắm nhưng cũng có người, không đến mức cô đơn khiến người ta phải sợ.
Giữa trời hạ, rạng sáng năm giờ, trời cũng đã rất sáng rồi.
Mười phút sau...
Lâm Chu mệt cực kỳ, vội vàng đặt đòn gánh cháo trứng muối thịt nạc xuống nghỉ ngơi một chút.
Nhiệm vụ này gian khổ thật đấy!
Đến đỉnh núi bày quầy bán hàng, cái này không phải làm khó cậu à!
Du khách đi ngang qua trừng to mắt nhìn Lâm Chu, mang theo vẻ không hiểu vượt qua cậu.
Lâm Chu nghỉ ngơi một hồi, thấy thời gian không nhiều lắm, lại cắn răng tiếp tục leo.
Giờ này khắc này, cuối cùng cậu cũng có thể hiểu được các ông chú gánh nước lên núi kiếm tiền khó khăn cỡ nào.
Bây giờ, cậu chính là một thành viên trong số những ông chú đó.
Vốn nghĩ hệ thống định giá một trăm tệ một chén cháo quá đắt, bây giờ trải qua lộ trình leo núi gian truân này, Lâm Chu nghĩ dù một chén cháo bán một nghìn tệ thì cậu cũng nghe theo!
Nửa giờ sau...
Lâm Chu nhìn thời gian đã tới 5 giờ 40.
Cách lúc sáu giờ chỉ còn lại có 20 phút.
Nhưng tính khoảng cách đến đỉnh núi thì cậu chỉ mới leo được một nửa.
Nếu không phải mấy ngày qua cậu có leo núi, Lâm Chu dám khẳng định mình không thể leo lên nổi.
Nhưng bây giờ còn có thể kiên trì.
Vì vậy dưới tình huống người khác càng leo càng chậm, Lâm Chu như vội vàng đuổi thời gian vậy, vẫn còn đang nhanh chóng leo lên trên núi.
“Vãi beep, người này là thần thánh phương nào thế?”
“Người này gánh cái gì vậy? Đi lên núi bán đồ à?”
“Là nước hở?”
“Hay là sữa đậu nành?”
Có du khách nhìn Lâm Chu đi ngang qua, thấy thùng sắt mà cậu gánh hết sức nhìn quen mắt, lập tức suy đoán.
“Là kẻ hung hãn, sáng sớm mà đã mạnh như vậy.”
Một đám du khách leo núi vì để xem mặt trời mọc thấy Lâm Chu rồi đều kinh ngạc vực kỳ.
Bọn họ đến leo núi sớm như vậy, vốn cho rằng đã rất hiếm thấy rồi, không ngờ còn có người sớm như vậy đã đi leo núi buôn bán.
“Đi một chút đi, theo sau xem người nọ bán cái gì?”
Mấy sinh viên đang nghỉ hè không có chuyện gì làm, thấy Lâm Chu thì cảm thấy hứng thú vô cùng, trực tiếp tăng thêm tốc độ đi theo.
“Trai đẹp à trai đẹp à, anh đây là làm gì thế?”
Lâm Chu nghe thấy tiếng gọi nhưng không biết là gọi cậu đấy, cũng không có dừng bước lại.
Cho đến khi tiếng gọi xuất hiện ở bên cạnh cậu thì cậu mới nghiêng đầu nhìn sang.
“Mấy cậu gọi tôi à?”
Lâm Chu cũng không có quen biết mấy người này, nghi ngờ hỏi.
“Đúng thế anh giai, anh đi làm gì vậy? Bán đồ ăn à?”
Mấy sinh viên thở hổn hển đuổi kịp Lâm Chu tò mò hỏi.
“Đến đỉnh núi bán cháo trứng muối thịt nạc.”
Một đám sinh viên: ???
Dường như vẻ hoang mang trên mặt bọn họ quá rõ ràng, nét mặt của Lâm Chu cũng có chút xấu hổ.
Nếu không phải do hệ thống, chắc chắn cậu sẽ không làm ra loại chuyện sáng sớm sáu giờ chạy đến đỉnh núi bán cháo đâu!
Vừa nói chuyện, tốc độ của Lâm Chu cũng không có chậm lại.
Mấy sinh viên quá tò mò về Lâm Chu luôn.
Nhất là việc đến đỉnh núi bán cháo trứng muối thịt nạc, mấy người bọn họ còn chưa ăn sáng, cái này đúng dịp quá.
Vì vậy bọn họ đi theo đằng sau Lâm Chu, cùng nhau leo lên đỉnh núi.
Càng đến gần đỉnh núi lại càng nhiều người.
Không ít người thấy Lâm Chu đều rất tò mò, hỏi cậu bán cái gì.
Rất nhanh, một vòng người xung quanh đều biết có một kẻ tàn nhẫn đến, bán cháo trứng muối thịt nạc ở đỉnh núi.
Lần này đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
Cháo trứng muối thịt nạc thì thường thôi.
Nhưng cháo trứng muối thịt nạc sáu giờ sáng trên đỉnh núi thì chưa thấy qua bao giờ.
“Ở đâu có bán cháo trứng muối thịt nạc vậy?”
Người qua đường nghe thấy lời bàn tán, tò mò nhìn xung quanh hỏi.
Rõ ràng cảm thấy rất hứng thú.
Ít nhất là khác với cảnh tượng trong đầu cậu.
Đây là muốn leo núi xem mặt trời mọc à?
Lâm Chu không nghĩ nhiều.
Cậu đang nhìn người khác, lại không chú ý đến cậu mới là người sáng nhất trong đám đông.
Một thùng cháo trứng muối thịt nạc đóng kín đặt ở trong giỏ trúc, cố định chắc chắn.
Một thùng bát và thìa nhựa ăn một lần, còn có giấy ăn đặt trong một giỏ trúc khác nữa.
Cuối cùng Lâm Chu nhấc đòn gánh lên, luồn qua hai giỏ trúc.
Một màn này trực tiếp làm cho du khách leo núi đang nhìn xung quanh choáng váng.
Tình huống như thế nào?
Người này muốn gánh mấy thứ kia lên núi à?
Buôn bán gì hả?
Vì vậy tất cả mọi người tò mò yên lặng chú ý Lâm Chu.
Cho đến khi thấy cậu gánh đồ vật lên núi thật!
Lâm Chu ước chừng trọng lượng, cảm thấy có thể gánh được, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian bước từng bậc một leo lên theo bậc thang.
Suốt dọc đường cũng không có thiếu người leo núi cùng.
So sánh với người leo núi ban ngày, thời điểm này không đông lắm nhưng cũng có người, không đến mức cô đơn khiến người ta phải sợ.
Giữa trời hạ, rạng sáng năm giờ, trời cũng đã rất sáng rồi.
Mười phút sau...
Lâm Chu mệt cực kỳ, vội vàng đặt đòn gánh cháo trứng muối thịt nạc xuống nghỉ ngơi một chút.
Nhiệm vụ này gian khổ thật đấy!
Đến đỉnh núi bày quầy bán hàng, cái này không phải làm khó cậu à!
Du khách đi ngang qua trừng to mắt nhìn Lâm Chu, mang theo vẻ không hiểu vượt qua cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Chu nghỉ ngơi một hồi, thấy thời gian không nhiều lắm, lại cắn răng tiếp tục leo.
Giờ này khắc này, cuối cùng cậu cũng có thể hiểu được các ông chú gánh nước lên núi kiếm tiền khó khăn cỡ nào.
Bây giờ, cậu chính là một thành viên trong số những ông chú đó.
Vốn nghĩ hệ thống định giá một trăm tệ một chén cháo quá đắt, bây giờ trải qua lộ trình leo núi gian truân này, Lâm Chu nghĩ dù một chén cháo bán một nghìn tệ thì cậu cũng nghe theo!
Nửa giờ sau...
Lâm Chu nhìn thời gian đã tới 5 giờ 40.
Cách lúc sáu giờ chỉ còn lại có 20 phút.
Nhưng tính khoảng cách đến đỉnh núi thì cậu chỉ mới leo được một nửa.
Nếu không phải mấy ngày qua cậu có leo núi, Lâm Chu dám khẳng định mình không thể leo lên nổi.
Nhưng bây giờ còn có thể kiên trì.
Vì vậy dưới tình huống người khác càng leo càng chậm, Lâm Chu như vội vàng đuổi thời gian vậy, vẫn còn đang nhanh chóng leo lên trên núi.
“Vãi beep, người này là thần thánh phương nào thế?”
“Người này gánh cái gì vậy? Đi lên núi bán đồ à?”
“Là nước hở?”
“Hay là sữa đậu nành?”
Có du khách nhìn Lâm Chu đi ngang qua, thấy thùng sắt mà cậu gánh hết sức nhìn quen mắt, lập tức suy đoán.
“Là kẻ hung hãn, sáng sớm mà đã mạnh như vậy.”
Một đám du khách leo núi vì để xem mặt trời mọc thấy Lâm Chu rồi đều kinh ngạc vực kỳ.
Bọn họ đến leo núi sớm như vậy, vốn cho rằng đã rất hiếm thấy rồi, không ngờ còn có người sớm như vậy đã đi leo núi buôn bán.
“Đi một chút đi, theo sau xem người nọ bán cái gì?”
Mấy sinh viên đang nghỉ hè không có chuyện gì làm, thấy Lâm Chu thì cảm thấy hứng thú vô cùng, trực tiếp tăng thêm tốc độ đi theo.
“Trai đẹp à trai đẹp à, anh đây là làm gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Chu nghe thấy tiếng gọi nhưng không biết là gọi cậu đấy, cũng không có dừng bước lại.
Cho đến khi tiếng gọi xuất hiện ở bên cạnh cậu thì cậu mới nghiêng đầu nhìn sang.
“Mấy cậu gọi tôi à?”
Lâm Chu cũng không có quen biết mấy người này, nghi ngờ hỏi.
“Đúng thế anh giai, anh đi làm gì vậy? Bán đồ ăn à?”
Mấy sinh viên thở hổn hển đuổi kịp Lâm Chu tò mò hỏi.
“Đến đỉnh núi bán cháo trứng muối thịt nạc.”
Một đám sinh viên: ???
Dường như vẻ hoang mang trên mặt bọn họ quá rõ ràng, nét mặt của Lâm Chu cũng có chút xấu hổ.
Nếu không phải do hệ thống, chắc chắn cậu sẽ không làm ra loại chuyện sáng sớm sáu giờ chạy đến đỉnh núi bán cháo đâu!
Vừa nói chuyện, tốc độ của Lâm Chu cũng không có chậm lại.
Mấy sinh viên quá tò mò về Lâm Chu luôn.
Nhất là việc đến đỉnh núi bán cháo trứng muối thịt nạc, mấy người bọn họ còn chưa ăn sáng, cái này đúng dịp quá.
Vì vậy bọn họ đi theo đằng sau Lâm Chu, cùng nhau leo lên đỉnh núi.
Càng đến gần đỉnh núi lại càng nhiều người.
Không ít người thấy Lâm Chu đều rất tò mò, hỏi cậu bán cái gì.
Rất nhanh, một vòng người xung quanh đều biết có một kẻ tàn nhẫn đến, bán cháo trứng muối thịt nạc ở đỉnh núi.
Lần này đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
Cháo trứng muối thịt nạc thì thường thôi.
Nhưng cháo trứng muối thịt nạc sáu giờ sáng trên đỉnh núi thì chưa thấy qua bao giờ.
“Ở đâu có bán cháo trứng muối thịt nạc vậy?”
Người qua đường nghe thấy lời bàn tán, tò mò nhìn xung quanh hỏi.
Rõ ràng cảm thấy rất hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro